Chap 18: "Seung Hyuk, cậu thay đổi nhiều quá. Thật sự đã trở thành một tên khốn nạn rồi."
[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Chương 18. Lập Đông, Khởi Đầu Mùa Đông (18)
Yi Hyun siết chặt bàn tay trắng nõn của mình. Ngày trước, chính cậu là người đã phá vỡ mối quan hệ thân thiết ấy.
Vậy mà, chẳng hiểu sao trước lời nói dứt khoát của Seung Hyuk, tim cậu vẫn hẫng một nhịp.
Khác với lo lắng của đám đàn em, ai nấy đều khom lưng chờ đợi ly rượu hoặc gạt tàn bay đến, Seung Hyuk chỉ đơn giản nhấp một ngụm whisky.
Đám đàn em lén nhìn nhau, rồi lại gượng gạo cười ha ha, đảo mắt lảng tránh.
"Thôi nào, đừng nói chuyện linh tinh nữa, uống thêm chút rượu đi. Đúng rồi, đúng rồi."
"...Này, này, Duk Bae! Đẩy đĩa mồi khô kia qua đây xem nào."
Giữa đám người gượng gạo cười nói, cố gắng làm náo động bầu không khí, chỉ có Yi Hyun ngồi im lặng, vô cảm như một con búp bê.
Đúng lúc đó, một thứ gì đó đột ngột xuất hiện trong tầm nhìn xuống của cậu. Seung Hyuk kéo hộp pizza đặt giữa bàn về phía mình bằng một ngón tay, rồi lên tiếng.
"Này, bọn nó hình như xem anh với tôi là bạn bè đấy."
"..."
"Ăn một miếng pizza đi, bạn hiền."
Seung Hyuk khẽ cười khẩy, dường như chính hắn cũng thấy lời mình nói thật nực cười. Nhưng Yi Hyun vẫn im lặng, môi mím chặt. Thấy vậy, nụ cười trên mặt Seung Hyuk từ từ biến mất, hắn chỉ vào hộp pizza.
"Sao thế? Tôi bảo ăn đi mà?"
Kể từ khi làm thêm ở quán pizza hồi hai mươi tuổi, Yi Hyun không bao giờ đụng đến món này nữa. Nhưng cậu không có ý định nói cho Seung Hyuk biết. Cắn chặt môi dưới, cố chịu đựng mùi phô mai khó chịu, Yi Hyun khẽ đáp.
"Ăn xong cái này thì tôi được về chứ?"
"Để xem đã."
"..."
"Cứ ăn trước đi nhỉ?"
Yi Hyun nuốt tiếng thở dài đang trào lên, cầm lấy miếng pizza đặt trước mặt.
Vừa cắn một miếng, vị cà chua đặc trưng cùng vị ngấy của phô mai ập đến, cậu suýt nôn, nhưng không muốn lộ điều đó trước ánh mắt dõi theo của Seung Hyeok, cậu đành nhai qua loa rồi nuốt xuống.
Mỗi miếng cắn vào, cậu có cảm giác như đang ăn rác. Cậu nghiến chặt răng, cố kìm nén dịch chua đang trào lên.
Dường như không hay biết gì về tình trạng của Yi Hyun, Seung Hyuk cười khẩy, ngả người ra ghế sofa. Hắn hạ tầm mắt xuống và tiếp tục nhấp ly rượu. Thấy vậy, đám đàn em bắt đầu chuyển sự chú ý sang Yi Hyun. Một tên trong số đó dè dặt lên tiếng hỏi.
"Mà này, cậu... cậu thành gay từ năm bao nhiêu tuổi thế? Kiểu như... trước đó vẫn còn làm với con gái, rồi tự nhiên một ngày đẹp trời... thành ra thế à?"
"Haha! Thằng điên này, sao lại hỏi thế? Mày có thấy thằng gay nào làm chuyện đó với con gái không? Chắc là sinh ra đã thế rồi!"
Đám thanh niên say khướt túm lấy cổ áo nhau, ngã nhào, nhưng tất cả đều cười khúc khích xem trò hề. Seung Hyuk ngồi bên cạnh cũng khẽ cười, lách cách bật nắp bật lửa.
Chỉ có Yi Hyun là vẫn ngồi yên với vẻ mặt vô cảm. Dù những lời lẽ mang đầy ý chế giễu, cậu vẫn không hề siết chặt tay hay nghiến răng, chỉ ngồi im lặng.
"Đệch, thế hồi bé theo mẹ đi cắt bao quy đầu, có dựng đứng lên trước mặt bác sĩ nam không? Khà khà, chắc thằng bác sĩ đó cũng kinh tởm lắm nhỉ."
"Mày hỏi cái quái gì thế hả? Mày quan tâm à? Coi chừng bị lây đó thằng kia. Haha, cẩn thận kẻo thành gay rồi bị thông đít nhé."
"Thằng khốn này, nói cái quái gì mà kinh tởm vãi lờ!"
Yi Hyun hạ mắt, ngồi im lặng, rồi thở dài thườn thượt. Cậu không cảm thấy có lý do hay sự cần thiết nào để ngồi đây nữa. Vừa đứng dậy định với lấy ví tiền trên bàn, Seung Hyuk bên cạnh đã nhanh tay giật lấy.
"..."
Seung Hyuk cầm ví, lật qua lật lại trong tay, rồi mở ra xem bên trong. Hắn lục lọi qua loa, rồi phát hiện ra thứ gì đó, bật cười.
Trên đầu ngón tay dài và thẳng của hắn là một chiếc bao cao su mỏng, được đóng gói riêng lẻ.
“ Thì ra đàn ông có dương vật như nhau nhưng cũng sài cái này khi làm tình à.”
"..."
“Có dính bầu đâu mà phải dùng làm gì.”
Vừa lẩm bẩm như nói một mình, Seung Hyuk vừa ném chiếc bao cao su chưa dùng lên bàn. Bị hành động đột ngột của Seung Hyuk làm cho ngỡ ngàng chưa được bao lâu, đám đàn em đã cười khúc khích, buông ra đủ thứ lời trêu chọc.
"Ôi anh ơi, phải dùng mới tránh được bệnh chứ. Anh không biết à? Nghe nói đám gay dùng bao cao su còn giỏi hơn ai hết, sợ lây bệnh ấy mà! Nào là dùng hai lớp rồi thay phiên nhau đâm tới đâm lui, không biết có thật không nhỉ?"
Nếu mục đích của hắn là làm nhục cậu, thì hắn đã thành công. Nỗi nhục nhã dâng trào khiến Yi Hyun nghiến chặt răng. Cậu định im lặng giật lấy ví tiền trên tay Seung Hyuk, nhưng hắn đã nhanh hơn khi rướn cánh tay dài sang bên cạnh, tránh đi.
"Sao anh cứ mang cái ví rách nát này mãi thế? Đám người anh gặp không ai mua cho anh cái mới à?"
"..."
"Tôi cho tiền, vứt cái này đi rồi mua cái khác."
Seung Hyuk lục lọi túi quần, thân hình hắn nghiêng ngả vì hơi men, được ai đó đỡ lấy mới đứng vững. Hắn mò mẫm khắp người như đang tìm ví, rồi nhíu mày. Thấy vậy, Yi Hyun nghiến răng, đứng dậy.
"Anh có thể dùng tiền kiếm được từ việc đánh người một cách quang minh chính đại, thích thật đấy."
Giọng nói lạnh lẽo khiến tay Seung Hyuk khựng lại. Hắn buông thõng cánh tay xuống đầu gối, bật ra tiếng cười khẩy đầy chế giễu. Một tay vuốt nhẹ gương mặt, hắn ngẩng lên nhìn cậu.
“Còn anh thì kiếm tiền từ cái lỗ phía sau, sạch sẽ lắm nhỉ?”
"..."
"Anh có tư cách gì mà phân biệt tiền sạch với tiền bẩn? Cứ làm ra vẻ thanh cao như thế, lại khiến tôi tò mò đấy.”
"..."
“Cái cơ thể rẻ rúng đó thì anh kiếm chác được bao nhiêu ?”
Seung Hyuk cười khẩy, lục lọi túi áo khoác, tìm thấy tờ năm mươi nghìn won, đưa cho Yi Hyun.
"Năm mươi nghìn won là đủ chứ?"
"..."
"Bán cho tôi một lần xem nào. Tôi không trực tiếp làm được, nhưng có thể tìm cho anh một đứa phù hợp."
Biểu cảm của Yi Hyun trở nên cứng đờ khi nhìn thấy tờ tiền trước mặt. Khoảnh khắc ấy, cậu hoàn toàn chắc chắn rằng Gu Seung Hyuk mà cậu từng biết đã không còn tồn tại nữa. Kẻ đang ngồi trước mặt cậu không phải là chàng trai năm xưa. Mà thật ra, chính cậu cũng đã thay đổi nhiều đến thế, sao Gu Seung Hyuk có thể như xưa được chứ.
Yi Hyun đứng yên nhìn xuống Seung Hyuk, người đang mỉm cười, ánh mắt cậu lạnh băng cất lời.
"Gu Seung Hyuk, cậu thay đổi nhiều quá."
*những lần trước Yi Hyun vẫn xưng anh theo phép tắc nơi làm việc. Còn lần này xưng đúng tuổi, mối quan hệ cũ.
"..."
"Thật sự đã trở thành một tên khốn nạn rồi."
Khóe môi đang cong lên chế giễu của Seung Hyuk lập tức hạ xuống. Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt lờ đờ của hắn, rồi lại biến mất sau mí mắt khép hờ. Hắn chậm rãi vuốt ve lông mày, cười khẩy. Một khoảng im lặng trôi qua, rồi đôi môi khép chặt của hắn hé mở.
"Lời lẽ cay nghiệt thật đấy."
Seung Hyuk cười khẩy một mình, chậm rãi mở mắt. Hắn đặt mạnh chiếc ví xuống trước mặt Yi Hyun, lên tiếng.
"Đây, cầm lấy."
"..."
"Và tốt nhất là đừng gặp lại nhau nữa, Yi Hyun."
Tiếng cười nhạt nhẽo vang lên, theo sau là giọng nói trầm thấp.
"Chán thật đấy, giờ thì hết hứng rồi."
Chính Gu Seung Hyuk mới là người gây sự, khơi mào tranh cãi, làm người khác khó chịu. Vậy mà giờ hắn lại bảo đừng gặp lại nhau nữa, ai mới là người nên nói câu đó chứ?
Yi Hyun nhìn xuống chiếc ví đặt trước mặt, rồi vươn tay ra lấy. Sau khi dứt lời, Seung Hyuk dường như thật sự mất hứng, hắn chôn mình vào ghế sofa, ngả người ra sau. Yi Hyun nhìn hắn thêm một lần nữa, hình ảnh hắn nhắm mắt lắc lư ly rượu khắc sâu vào tâm trí cậu, rồi quay lưng bước đi. Vượt qua đám người đang bày trò nhậu nhẹt ồn ào, cậu nhanh chóng bước lên cầu thang dẫn lên tầng trên.
Việc không còn phải dính dáng gì đến Gu Seung Hyuk nữa khiến cậu thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, biểu cảm cứng đờ của hắn sau câu nói của cậu cứ lởn vởn trong đầu. Hắn vốn từng nói ra những lời còn thậm tệ hơn thế, nhưng cái biểu cảm đó cứ như thể cậu mới là kẻ gây ra tội lỗi vậy.
Giữa lúc ấy, dạ dày cậu bắt đầu cồn cào vì mấy miếng pizza ăn vội. Bước chân cậu dần nhanh hơn, và khi đến chỗ vắng người, cậu gần như chạy.
Yi Hyun thô bạo mở toang cánh cửa trước mặt, lao ngay đến bồn vệ sinh và nôn khan. Những miếng pizza nuốt vội chưa kịp nhai nát cùng với những gì còn sót lại trong dạ dày trào ra lẫn với dịch vị.
"Chết tiệt... Đã bảo là không ăn được mà..."
Mắt cậu đỏ hoe, đau rát vì cơn nôn. Xả nước bồn vệ sinh, Lee Hyun tiến đến bồn rửa mặt, lau miệng, và nhìn vào đôi mắt ướt nhòe của mình.
Dòng nước lạnh buốt trên đầu ngón tay cậu như lưỡi dao sắc bén. Dù đã nôn hết sạch, bụng cậu vẫn nặng trĩu, cảm giác như có thứ gì đó nghẹn ứ bên trong.
Khóe môi đang cong lên chế giễu của Seung Hyuk lập tức hạ xuống. Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt lờ đờ của hắn, rồi lại biến mất sau mí mắt khép hờ. Hắn chậm rãi vuốt ve lông mày, cười khẩy. Một khoảng im lặng trôi qua, rồi đôi môi khép chặt của hắn hé mở.
"Lời lẽ cay nghiệt thật đấy."
Seung Hyuk cười khẩy một mình, chậm rãi mở mắt. Hắn đặt mạnh chiếc ví xuống trước mặt Yi Hyun, lên tiếng.
"Đây, cầm lấy."
"..."
"Và tốt nhất là đừng gặp lại nhau nữa, Yi Hyun."
Tiếng cười nhạt nhẽo vang lên, theo sau là giọng nói trầm thấp.
"Chán thật đấy, giờ thì hết hứng rồi."
Chính Gu Seung Hyuk mới là người gây sự, khơi mào tranh cãi, làm người khác khó chịu. Vậy mà giờ hắn lại bảo đừng gặp lại nhau nữa, ai mới là người nên nói câu đó chứ?
Yi Hyun nhìn xuống chiếc ví đặt trước mặt, rồi vươn tay ra lấy. Sau khi dứt lời, Seung Hyuk dường như thật sự mất hứng, hắn chôn mình vào ghế sofa, ngả người ra sau. Yi Hyun nhìn hắn thêm một lần nữa, hình ảnh hắn nhắm mắt lắc lư ly rượu khắc sâu vào tâm trí cậu, rồi quay lưng bước đi. Vượt qua đám người đang bày trò nhậu nhẹt ồn ào, cậu nhanh chóng bước lên cầu thang dẫn lên tầng trên.
Việc không còn phải dính dáng gì đến Gu Seung Hyuk nữa khiến cậu thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, biểu cảm cứng đờ của hắn sau câu nói của cậu cứ lởn vởn trong đầu. Hắn vốn từng nói ra những lời còn thậm tệ hơn thế, nhưng cái biểu cảm đó cứ như thể cậu mới là kẻ gây ra tội lỗi vậy.
Giữa lúc ấy, dạ dày cậu bắt đầu cồn cào vì mấy miếng pizza ăn vội. Bước chân cậu dần nhanh hơn, và khi đến chỗ vắng người, cậu gần như chạy.
Yi Hyun thô bạo mở toang cánh cửa trước mặt, lao ngay đến bồn vệ sinh và nôn khan. Những miếng pizza nuốt vội chưa kịp nhai nát cùng với những gì còn sót lại trong dạ dày trào ra lẫn với dịch vị.
"Chết tiệt... Đã bảo là không ăn được mà..."
Mắt cậu đỏ hoe, đau rát vì cơn nôn. Xả nước bồn vệ sinh, Lee Hyun tiến đến bồn rửa mặt, lau miệng, và nhìn vào đôi mắt ướt nhòe của mình.
Dòng nước lạnh buốt trên đầu ngón tay cậu như lưỡi dao sắc bén. Dù đã nôn hết sạch, bụng cậu vẫn nặng trĩu, cảm giác như có thứ gì đó nghẹn ứ bên trong.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.