[Mùa đông] Chap 21: "Tôi đến để nói chuyện về vấn đề trợ cấp thôi việc." - CHẠY LON TON

Chap 21: "Tôi đến để nói chuyện về vấn đề trợ cấp thôi việc."

[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×
Chap 21. Lập đông, khởi đầu mùa đông (21)



Có lẽ sắp mưa. Bầu trời bên ngoài cửa sổ trở nên âm u.

Các khớp ngón tay và lòng bàn tay đau nhức khiến Yi Hyun liên tục nắm chặt rồi xòe bàn tay trái.

"Yi Hyun này, thật ngại quá... Năm nay doanh thu của chúng ta cũng giảm nhiều, nên việc ứng lương trước có vẻ khó khăn...".

Trước quầy thu ngân với tấm dán phai màu lớn đề "Sundae Guk Mujin", bà chủ với đôi chân mày khẽ rỉ xuống, vẻ mặt đầy áy náy.

Yi Hyun không quá thất vọng vì đã lường trước tình hình. Cậu cắn môi rồi gật đầu, khiến bà chủ càng thêm áy náy.

"Tháng này bà sẽ cố gắng thanh toán lương sớm hơn cho cháu nhé. Bà thấy không an tâm vì từ trước đến nay cháu chưa bao giờ xin ứng lương trước cả. Có chuyện gì xảy ra sao?".

Trước câu hỏi của bà chủ, Yi Hyun khẽ cười nhạt rồi lắc đầu. Cậu đã cài hết cúc áo khoác và quàng khăn kín cổ, gần như đã sẵn sàng rời đi.

"Không có gì đâu ạ, bà chủ. Cháu chỉ hỏi thử thôi. Bà đừng lo lắng quá, cháu ổn mà."

"Vậy à ... Nếu doanh thu của chúng ta được như năm kia thì đã chẳng có vấn đề gì rồi. Như cháu biết đấy, dạo này tình hình cửa hàng không tốt... Ngoài chuyện đó ra, nếu cháu cần giúp gì cứ nói nhé. À, mấy món ăn kèm hôm trước cháu lấy đã ăn hết chưa? Bà gói thêm cho cháu ít đồ mới làm nhé?"

Ngăn bà chủ đang định đứng dậy đi vội vào bếp, Yi Hyun bước ra khỏi cửa hàng. Tiếng chuông leng keng vang lên, và ngay khi cánh cửa khép lại sau lưng, một cơn gió lạnh buốt đã luồn vào cổ áo cậu.

Yi Hyun vội vã bước đi, sợ rằng bà chủ sẽ chạy theo níu giữ mình, nhưng thực tế cậu cũng chẳng có nơi nào để đến.

Mất phương hướng, Yi Hyun lê bước vô định rồi ngồi xuống băng ghế gần đó. Cơn ớn lạnh tràn đến muộn hơn một nhịp, khiến cơ thể cậu run lên. Yi Hyun lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị số liên lạc của mẹ.

Cậu tự nhủ khi rời khỏi quán rằng sẽ xin lỗi mẹ, sẽ nói rằng cậu không có đủ tiền, sẽ nói rằng cậu không giúp được gì.

Nhưng ngón tay cậu không tài nào chạm vào nút gọi. Trong lúc cậu ngây người nhìn chằm chằm vào điện thoại, có thứ gì đó rơi xuống sống mũi cậu. Ngước mắt lên, cậu thấy những bông tuyết đang lả tả rơi.

Yi Hyun dùng đầu ngón tay lau nhẹ vệt nước trên mũi, rồi cẩn thận xòe tay ra giữa không trung. Những bông tuyết trắng muốt như đang tránh né mà lượn lờ xung quanh, nhưng rồi một bông tuyết cũng rơi xuống giữa lòng bàn tay cậu.

Những hạt tuyết dày vón cục vào nhau, khi chạm vào da, lập tức tan chảy thành giọt nước trong suốt. Yi Hyun lặng lẽ quan sát những hạt tuyết trắng như bông len tan biến không dấu vết. Bỗng nhiên, cậu nhận ra vết sẹo dài trên khớp nối giữa ngón tay út và lòng bàn tay.

Sáng nay khớp tay đã nhức nhối, hóa ra là dấu hiệu báo tuyết sắp rơi.

Yi Hyun dùng đầu ngón tay vuốt ve vết sẹo hơi lồi lên, giờ đã hoàn toàn lành lặn và không còn cảm giác gì. Nước từ bông tuyết tan ra, phủ lên vết sẹo như một lớp màng trong suốt.

Vết thương này có từ lúc cậu chưa kịp đi học lại ngay sau khi xuất ngũ, Yi Hyun bị thương khi làm thêm hai ba việc một lúc để kiếm tiền học phí. Trong một vụ ẩu đả ở quán rượu nơi cậu làm việc, tay cậu bị mảnh vỡ thủy tinh cứa khá sâu.

Người ta nói rằng mảnh vỡ đã chạm vào dây thần kinh, phải phẫu thuật gấp. Nhưng lúc đó cậu không có đủ tiền. Trong lúc người bạn làm cùng bất lực khóc lóc, Yi Hyun trong trạng thái mơ hồ đã suy nghĩ nên làm gì.

Yi Hyun đắn đo hàng chục lần. Liệu có nên gọi điện cho những người quen mà cậu đã âm thầm cắt đứt liên lạc sau khi xuất ngũ để hỏi vay tiền hay không? Hay là gọi cho mấy công ty cho vay nóng 24/24 trên đường phố?

Người thân duy nhất mà cậu còn giữ liên lạc là chị gái, nhưng chị đang ở nước ngoài vì có việc quan trọng. Eun Ho thì đang trong quân ngũ. Cuối cùng, cậu chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Ngồi thu lu trên chiếc ghế dài ở góc phòng cấp cứu, ôm chặt cánh tay đang chảy máu, đến khi đầu óc trở nên quay cuồng, cậu mới gọi điện cho bố. Đó là đúng ba năm sau ngày cậu rời khỏi nhà.

Trong khi tiếng chuông chờ lặp đi lặp lại, miệng cậu khô khốc, cổ họng nóng rát. Dịch vị trào ngược lên cổ họng, khiến hơi thở cậu nghẹn lại. Hình ảnh người bố gào thét, nhất quyết không thể chứa chấp một đứa con bị quỷ ám trong nhà này, cứ thế lặp đi lặp lại trong đầu. Cậu sợ phải nghe thấy những lời nói tương tự như lúc đó, vừa tủi thân vừa lo lắng.

Máu từ ngón tay cậu nhỏ giọt xuống sàn, tạo thành vũng nhỏ trên nền gạch men trắng. Cậu lo lắng vết máu đỏ thẫm sẽ để lại dấu vết. Đúng lúc đó, cuộc gọi được kết nối.

Dù sao thì cậu cũng là đứa con bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng cậu vẫn nghĩ rằng, nghe tin con trai đang ở phòng cấp cứu, bố sẽ có chút xao động.

Cậu cũng không yêu cầu ông trả tiền viện phí, chỉ xin vay tạm để giải quyết tình huống khẩn cấp. Cậu nghĩ rằng, một lời đề nghị như vậy, ngay cả bạn bè cũng có thể giúp đỡ, chứ đừng nói đến người thân.

Thế nhưng, đáp lại cậu chỉ là sự im lặng. Cậu cầm điện thoại, ngập ngừng kể lại những gì đã xảy ra ở quán rượu, vị trí hiện tại và tình hình của mình, nhưng tất cả đều vô ích.

Hơi ấm của dòng máu chảy dọc mu bàn tay cậu vẫn còn rõ rệt. Cậu nhớ lại cả cảnh mình run rẩy, cố gắng nói rằng, chỉ cần bố giúp đỡ lần này, cậu sẽ không bao giờ liên lạc nữa. Nhưng điện thoại đã ngắt kết nối, cậu đã ngồi ngây người như bây giờ một lúc lâu.

Họ là những người đã nhẫn tâm quay lưng khi cậu cần giúp đỡ nhất. Giờ đây, cậu không tìm được lý do gì để mình phải cho họ mượn tiền.

Cậu còn cảm thấy ấm ức. Ít nhất, nếu còn chút liêm sỉ, họ không nên liên lạc cho cậu để xin xỏ mới đúng.

Mặc dù có kèm theo điều kiện trả lại sau sáu tháng, nhưng nếu vậy, cậu sẽ không thể nhập học ngay lập tức. Để đáp ứng yêu cầu của mẹ, cậu không chỉ phải rút khoản tiết kiệm hiện có mà còn phải vay tiền từ người khác. Dù nghĩ thế nào, đây cũng không phải là một quyết định sáng suốt.

Tuy vậy, thay vì gọi điện cho mẹ, Yi Hyun lại mở ứng dụng bản đồ, tìm kiếm ngân hàng gần đó. Sau khi kiểm tra xem mình có mang theo ví và chứng minh thư hay không, cậu đứng dậy.

"..."

Lý do chỉ có một. Cậu muốn chứng minh cho họ thấy.

Rằng cậu đã trưởng thành tốt đẹp ngay cả khi không có bố mẹ bên cạnh. Rằng cậu đủ khả năng để giúp đỡ họ trong lúc khó khăn này. Rằng việc một người đàn ông yêu một người đàn ông khác... không kinh khủng như họ nghĩ.

Có người sẽ hỏi, chỉ vì lý do đó mà cậu bỏ lỡ cơ hội nhập học sao? Nhưng đối với Yi Hyun, việc chứng minh bản thân quan trọng hơn việc nhập học ngay lúc này.

Lý do cậu một mình tham dự lễ tốt nghiệp, cố gắng vào đại học, nhập ngũ và làm việc chăm chỉ, là vì cậu muốn chứng minh sự tồn tại của mình. Những người thân yêu nhất của cậu đã phủ nhận điều đó, nên cậu phải tự mình chứng minh.

Hơn nữa, Yi Hyun muốn bố cậu phải hối hận về hành động của mình. cậu muốn ông phải cảm thấy xấu hổ và hối hận khi biết rằng mình đang sống sót nhờ tiền của đứa con trai mà ông căm ghét. Nếu trong quá trình đó, ông có chút hối lỗi hay nói lời xin lỗi, cậu cũng sẵn lòng bỏ qua mọi chuyện và cố gắng hàn gắn mối quan hệ.

Yi Hyun nhắm mắt lại, từ từ hít sâu. Cậu cảm thấy như có một luồng khí lạnh lẽo thổi qua và quét sạch mọi thứ bên trong lồng ngực cậu. Nhịp tim vốn tăng nhanh cũng dần trở lại bình thường.

"Dù thế nào cũng phải kiếm được tiền." Ngay khi suy nghĩ ngắn ngủi đó kết thúc, cậu nghe thấy tiếng những bông tuyết rơi nhẹ trên mái tóc và vai mình.

Yi Hyun rời khỏi bằng ghế và đi thẳng đến ngân hàng gần đó. Tuy nhiên, khi cậu hỏi về khả năng vay vốn, thứ cậu nhận được chỉ là nụ cười gượng gạo của nhân viên ngân hàng.

"Thưa quý khách, rất tiếc, nhưng vì điểm tín dụng của quý khách khá thấp, chúng tôi e rằng gói vay này không phù hợp. Quý khách có đang làm việc ở đâu không ạ?"

"Tôi có làm ở một chỗ, nhưng vừa nghỉ việc cách đây không lâu..."

Nữ nhân viên nhíu mày, tập trung thao tác trên máy tính rồi lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối. Yi Hyun nuốt tiếng thở dài, nhận lại chứng minh thư với vẻ mặt bình thản.

"Khi nghỉ việc, quý khách có được nhận trợ cấp thôi việc không ạ?"

"...Trợ cấp thôi việc sao?"

"Nếu làm việc đủ lâu, số tiền trợ cấp thôi việc cũng kha khá đấy ạ. Quý khách có thể dùng khoản đó để trang trải một phần."

"Trợ cấp thôi việc..." Yi Hyun lẩm bẩm rồi gật đầu chào nhân viên ngân hàng và bước ra ngoài. Ngồi xuống băng ghế gần đó, cậu tìm kiếm thông tin trên điện thoại, và thấy hàng loạt giải thích chi tiết từ các chuyên gia tư vấn lao động.

[Nếu thời gian làm việc hàng tuần trên 15 tiếng và đã làm việc trên 1 năm, bất kỳ ai cũng có quyền nhận trợ cấp thôi việc. Để biết thêm chi tiết, xin vui lòng liên hệ số điện thoại bên dưới!]

Theo luật, đó là số tiền cậu có quyền nhận, nhưng đối phương lại là những người không coi trọng luật pháp. Yi Hyun nghiến chặt môi, đứng phắt dậy.

"Dù sao thì mình cũng chẳng mất gì..."

Một khi đã quyết định, cậu không còn gì phải e ngại. Cậu bắt xe buýt và đi thẳng đến Nexus. Vừa nhìn thấy cậu, các nhân viên đã tỏ vẻ ngạc nhiên. Yi Hyun phớt lờ họ và đi thẳng đến phòng giám đốc.

"...Vâng. Làm sao có chuyện đó được. Tôi sẽ kiểm tra lại lần nữa..."

Dù cậu đã gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, cậu bèn mở cửa bước vào. Giám đốc Kim đang gọi điện, vội vàng che micro và nhăn mặt khi thấy cậu. Yi Hyun bước đến đứng trước mặt ông ta.

"Vâng? À, không ạ. Vậy thì tôi sẽ tìm hiểu thêm về vấn đề đó rồi liên lạc lại sau..."

"Tôi đến để nói chuyện về vấn đề trợ cấp thôi việc."

"Cái gì? À, không phải đâu, trưởng phòng. Tôi không phải nói với trưởng phòng... Hiện tại tôi có việc gấp... Tôi sẽ liên lạc lại sau ạ."

"Tôi đã làm việc ở đây suốt ba năm mà không có vấn đề gì, tôi nghĩ tôi có quyền được nhận khoản đó."

Giám đốc Kim vẫn đang giữ điện thoại bên tai, tỏ vẻ kinh ngạc, miệng mấp máy không thành tiếng. Có vẻ như ông ta đang nói "cậu điên rồi à?" hay "Thằng điên này?".

"À, không đâu, trưởng phòng. Tôi sẽ tự giải quyết... À thì..đúng là vậy, nhưng…”

Giám đốc Kim vừa cúi đầu nói vào không trung, vừa liếc nhìn Yi Hyun, rồi từ từ đứng thẳng dậy.

Vừa nãy còn đang vội vàng ngắt điện thoại, giờ ông ta lại đang lắng nghe những lời từ đầu dây bên kia. Yi Hyun lại lên tiếng với ông ta.

"Nếu không có trợ cấp thôi việc thì..."

"Vâng, vâng. Tôi sẽ làm ngay ạ. Vâng, tôi xin phép... Chết tiệt..."

"Hay ít nhất là một khoản tiền bồi thường tương tự..."

“Mẹ nó, đúng là... tên nào cũng thế, toàn cái lũ chỉ biết nói theo ý mình. Chỉ biết đến bản thân thôi, chết tiệt!”

Yi Hyun vừa định mở miệng nói tiếp, giám đốc Kim đã cúp máy thô bạo và trừng mắt nhìn cậu. Yi Hyun định nói thêm gì đó, nhưng cậu cắn chặt môi, giữ bình tĩnh.

"Này, thằng kia. Mày không thấy tao đang gọi điện à? Khốn kiếp, cũng may là tâm trạng của trưởng phòng Gu đang tốt, nếu không thì cả mày lẫn tao đều mất việc đấy!"

Nghe thấy tên Gu Seung Hyuk đột ngột xuất hiện, Yi Hyun khựng lại. Nếu cậu biết người bên kia điện thoại là hắn, cậu đã chờ đến khi cuộc gọi kết thúc. Không phải chuyện gì quá quan trọng, nhưng nghĩ đến việc giọng nói của mình có thể đã lọt vào tai hắn, cậu cảm thấy không thoải mái.

"Chết tiệt, suýt thì toi rồi. Đang lo lắng chết mẹ đây này."

Giám đốc Kim vừa lườm nguýt Yi Hyun, vừa lườm nguýt cái điện thoại, rồi hất hàm về phía ghế sofa. Ông ta ra hiệu cho cậu ngồi xuống, nhưng cậu phớt lờ, bước thẳng đến bàn làm việc. Ông ta ngước mắt lên trời, thở dài.

"Rồi, nói đi. Nói mẹ nó đi. Mày muốn cái gì? Trợ cấp thôi việc? Tiền bồi thường?"

"...Tôi biết là theo luật, nếu làm việc trên một năm thì phải trả khoản đó."

Nghe Yi Hyun nói, giám đốc Kim tỏ vẻ như đang nghe chuyện lạ. Nhưng thay vì từ chối, ông ta lại nhìn xuống chiếc điện thoại đang cầm trên tay, tặc lưỡi.

"Chuyện đó không phải tao quyết định được. Mày tự đi mà nói chuyện."

"...Nói chuyện với ai ạ?"

"Còn ai vào đây nữa. Trưởng phòng Gu Seung Hyuk chứ còn ai."

Khi nhắc đến cái tên đó, nét mặt của giám đốc Kim lại một lần nữa méo xệch đi.



-------------
Đôi lời:
Ở trụ sở chính, Seung Hyuk là trưởng phòng. Còn ở câu lạc bộ Nexus, Seung Hyuk nhận chức giám đốc. Giám đốc Kim theo chức vụ ở trụ sợ chính thì thấp hơn Seung Hyuk. 

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo