[Mùa đông] Chap 23: "Cho tôi vay ít tiền đi..." - CHẠY LON TON

Chap 23: "Cho tôi vay ít tiền đi..."

[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

Chap 23. Lập Đông, Khởi Đầu Mùa Đông (23)



Người đàn ông ấy mang một cảm giác lạnh lẽo đến kỳ lạ. Yi Hyun rời khỏi sảnh thang máy, bước vào hành lang rồi dừng lại, tựa lưng vào tường.

"......"

Hình ảnh người đàn ông hỏi tên mình cứ lởn vởn trong đầu cậu, nhưng điều cần quan tâm lúc này không phải là anh ta. Bởi phía cuối hành lang, cậu nhìn thấy tấm biển ghi "Phòng Trưởng phòng”.

Cả hành lang vắng tanh như thể đây không phải là tầng làm việc của nhân viên, đứng một mình ở đây, Yu Hyun mới muộn màng cảm nhận được thực tế. Rằng cậu đã tự mình đến gặp Gu Seung Hyuk, và hắn đang ở ngay trong căn phòng kia.

Cậu không làm gì sai cả, nên không có lý do gì phải sợ hãi, nhưng cổ họng cậu lại khô khốc một cách kỳ lạ. Yi Hyun vào nhà vệ sinh, vốc nước lạnh hất lên mặt.

Sau khi lau khô những giọt nước còn đọng lại trên cằm bằng khăn giấy, Yi Hyun thẳng vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, rồi cắn chặt môi. Đã đến nước này rồi thì không thể rút lui được nữa.

Vứt khăn giấy đi, Yi Hyun bước ra khỏi nhà vệ sinh và từ từ bước đi. Đi qua hành lang tối mờ với ánh đèn hắt từ trên tường, đứng trước cửa có ghi dòng chữ "Phòng Trưởng phòng", tim cậu bất giác đập mạnh. Yi Hyun hít một hơi thật sâu rồi đưa tay gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Không có tiếng trả lời, cậu gõ cửa thêm lần nữa, nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Nghĩ rằng có lẽ cậu ta không có ở trong phòng, Yi Hyun đặt tay lên tay nắm cửa.

Trái với dự đoán rằng cửa bị khóa, tay nắm cửa nhẹ xoay xuống và cánh cửa hé mở.

"......"

Cánh cửa mở dần theo lực đẩy của cậu. Thứ đầu tiên đập vào mắt Yi Hyun là không gian lạnh lẽo, gần như không có dấu vết của con người. Giá sách ở một bên tường trống trơn, ngoài chiếc bàn thấp và ghế sofa ra, không có đồ nội thất nào khác. Nó giống như một văn phòng bị bỏ hoang, không ai sử dụng.

“Đứng đó làm gì? Mở cửa rồi thì vào đi.”

Đang ngơ ngác nhìn quanh, Yi Hyun giật mình quay đầu về phía phát ra âm thanh.

Giữa căn phòng, Gu Seung Hyuk đang ngồi trên ghế ở bàn làm việc, quay lưng về phía cửa sổ. Nhìn thấy bóng dáng hắn chìm trong bóng tối ngược sáng, đầu óc Yi Hyun đang rối bời với đủ loại suy nghĩ bỗng chốc bị xóa sạch, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.

Seung Hyuk nói với Yi Hyun đang đứng ngây người.

"Lại đây ngồi đi."

Yi Hyun liếm môi, rồi chậm rãi bước về phía chiếc ghế sofa mà Seung Hyuk hất cằm chỉ. Cậu im lặng ngồi xuống, nhưng Seung Hyuk không có bất kỳ phản ứng nào. Hắn không đến ngồi đối diện với cậu trên ghế sofa, mà chỉ khoanh chân ngồi trên bàn làm việc của mình và nghịch điện thoại.

Những tiếp bíp bíp vui tai vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

"..."

Yi Hyun im lặng nhìn chằm chằm vào góc bàn, siết chặt nắm tay. Cậu không biết nên bắt đầu từ đâu, nên nói gì. Yi Hyun cắn nhẹ đôi môi khô khốc, khẽ mở miệng.

"...Sao lại gọi tôi đến?"

"..."

"Không phải cậu đã nói là đừng gặp nhau nữa sao?"

Thốt ra rồi mới thấy, câu nói đó nghe có vẻ đầy oán trách. Seung Hyuk cũng cảm nhận được điều đó, hắn khẽ bật cười.

"À. Nghe giọng anh có vẻ gấp gáp lắm."

"..."

"Anh đây vì chuyện gì nhỉ?"

"...Tiền trợ cấp thôi việc."

"Tiền trợ cấp thôi việc?"

"Tôi biết là nếu làm việc trên một năm thì sẽ được nhận."

Ánh mắt nhìn xuống của cậu rất điềm tĩnh. Seung Hyuk liếc nhìn Yi Hyun, rồi di chuyển ngón tay trên điện thoại, cười khẩy.

"Thế à? Anh muốn nhận bao nhiêu?"

"...Khoảng ba mươi triệu."

"Ba mươi triệu."

"..."

"Ngần ấy tiền cho người sẽ rời đi thì hơi nhiều đấy. Không phải sao?"

Giọng điệu của hắn như thể đã biết cậu không hề biết về quyền lợi hay mức trợ cấp, chỉ đơn giản nói ra con số mình cần.

Seung Hyuk cười nhạo, nhưng Yi Hyun không biết phải đáp lại thế nào. Trong sự im lặng ngượng ngùng, chỉ có âm thanh hiệu ứng vui nhộn của trò chơi là thể hiện sự tồn tại của nó, Seung Hyuk lên tiếng.

"Được rồi. Có hợp đồng không?"

"...Hợp đồng?"

"Anh phải chứng minh được là mình đã làm việc ở đó lâu rồi chứ. Làm sao tôi có thể tin lời anh mà đưa số tiền đó được, Hửm?"

Từ khi bắt đầu làm việc ba năm trước, cậu chưa từng viết bất kỳ loại hợp đồng nào. Khi cậu hỏi liệu có được tham gia bảo hiểm xã hội gì đó không, ông chủ đã trả lời rằng làm gì có chuyện làm thêm ở hộp đêm mà lại đòi hỏi những thứ đó.

"Không có à?"

"...Không có hợp đồng, nhưng tài khoản ngân hàng vẫn có lịch sử nhận lương."

"Làm sao tôi biết được số tiền đó là anh nhận từ chỗ của chúng tôi, hay là anh lăn lộn ở đâu đó rồi nhận được."

Nhìn thấy nắm tay siết chặt đến tái nhợt của Yi Hyun, đôi mắt Seung Hyuk ánh lên tia giễu cợt.

"Làm việc không có hợp đồng thì lấy đâu ra tiền trợ cấp thôi việc."

"..."

"Người khác nhìn vào lại tưởng anh làm ở một công ty tử tế nào đó đấy, Yi Hyun à."

Cạch. Seung Hyuk tắt trò chơi đang chơi dở, đặt điện thoại xuống bàn rồi đứng dậy. Hắn bước đi, tạo ra tiếng giày nhịp nhàng, rồi ngồi dựa vào mép bàn, quay lưng về phía ánh sáng.

Một bóng đen dài đổ xuống chiếc bàn sofa nơi Yi Hyun đang ngồi. Yi Hyun cứng người lại vì mùi nước hoa gần kề.

"Nếu cần tiền thì đừng có đưa ra cái lý do vớ vẩn đó, nói thẳng ra đi. Cầu xin tôi giúp đỡ ấy."

"..."

"Nói là anh đã trở nên túng quẫn đến mức phải cần đến số tiền kiếm được từ việc đánh người."

Ánh mắt của Seung Hyuk dán chặt vào khuôn mặt nghiêng của Yi Hyun. Hắn vô thức nghiến rằng khi nhìn Yi Hyun đang cắn chặt môi và chỉ nhìn vào góc bàn.

"Không nói được à? Đáng lẽ anh nên nghe lời tôi nhận lấy cơ hội tốt ở dưới tầng hầm.."

"Giúp tôi."

"..."

Yi Hyun từ từ ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thẳng vào Seung Hyuk với ánh mắt không hề dao động, một lần nữa mở miệng.

"Cho tôi vay ít tiền đi. Xung quanh tôi không có ai để nhờ vả chuyện này ngoài cậu cả."

Câu nói ngoài dự kiến cắt ngang khiến Seung Hyuk có chút bối rối, nhưng không hẳn là hoảng hốt. Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng không tìm được từ ngữ thích hợp, chỉ siết chặt nắm đấm.

Việc lờ mờ nhận ra giọng nói của Yi Hyun trong cuộc điện thoại với chủ hộp đêm, và gọi cậu đến trụ sở chính là một hành động nửa phần bốc đồng. Hắn không thực sự nghĩ rằng cậu sẽ đến, nên khi cánh cửa mở ra và Kwon Yi Hyun bước vào, hắn đã bật cười vô nghĩa.

Vì tính cách của Yi Hyun là sẽ đáp lại hai ba câu một cách bình thản khi bị khiêu khích, hắn đã từng nghĩ muốn nhìn thấy cậu khuất phục trước mình, nhưng khi việc đó thực sự xảy ra trước mắt, hắn lại không cảm thấy dễ chịu chút nào.

Hơn nữa, cái cách diễn đạt rằng không có ai để nhờ vã ngoài cậu... Seung Hyuk nhếch mép cười lạnh lẽo, đứng thẳng dậy.

Xung quanh anh ta có đầy rẫy đàn ông, chẳng lẽ trước giờ vẫn dùng cách này để quyến rũ người khác sao.

Nhìn Yi Hyun bằng ánh mắt lạnh lùng, Seung Hyuk dùng lưỡi liếm bên trong má. Hình ảnh trong trẻo và thuần khiết trong ký ức đã biến mất, chỉ còn lại Yi Hyun với khuôn mặt nhợt nhạt và cứng đờ như đeo mặt nạ.

Nghiến chặt răng, Seung Hyuk như đã đưa ra quyết định, quay người bước về phía bàn làm việc.

"..."

Tiếng bút viết gì đó trên bàn vọng đến. Ngay sau đó, hai tờ giấy được đặt trước mặt Yi Hyun. Trên tờ giấy trắng có dòng chữ "Giấy vay nợ" cùng với nội dung bên B (người vay) vay của bên A (người cho vay) số tiền gốc là ba mươi triệu won.

Nhìn Yi Hyun chậm rãi đọc từng dòng chữ, Seung Hyuk ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện.

"Lãi suất theo tiêu chuẩn ngành. Thời hạn trả là một năm."

"..."

"Có quá rộng rãi khi cho một tên không có gì ngoài thân xác vay không?"

Yi Hyun không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Nhìn dáng vẻ đó, Seung Hyuk dùng ngón tay gõ nhẹ lên tờ giấy vay nợ.

"Nhưng có một điều kiện."

"..."

"Cùng tôi làm một việc."

Yi Hyun đang nhìn xuống, ngẩng đầu lên nhìn Seung Hyuk. Cậu không thể đoán được việc cùng làm là có ý gì.

"Có thông tin anh cần phải lấy từ một người."

"...Gì cơ?"

"Mọi thứ đã sắp xếp xong, chỉ là đang thiếu người thực hiện."

Yi Hyun nhìn Seung Hyuk với ý muốn nghe giải thích thêm, nhưng hắn chỉ nhướn mày và hất cằm về phía tờ giấy vay nợ. Có vẻ như hắn không có ý định nói thêm trừ khi cậu ký vào hợp đồng.

Yi Hyun cắn chặt môi, rồi lại nhìn xuống. Cậu không thể gật đầu bừa bãi trong tình huống không biết phải lấy thông tin gì, từ ai và bằng cách nào. Nếu là việc nguy hiểm thì sao? Không phải là việc bất hợp pháp chứ?

Tuy nhiên, Seung Hyuk dường như không có ý định nói thêm, và cậu không có lựa chọn nào khác. Cậu không biết đó là việc gì, nhưng có lẽ hắn sẽ không giao cho cậu việc mà cậu không thể làm được.

Sau một lúc do dự, Yi Hyun nhìn chằm chằm vào dòng chữ ba mươi triệu won được viết giữa tờ giấy trắng, rồi mở miệng.

"...Tôi không bán thân."

Đáp lại là tiếng cười khịt mũi chế giễu.

Yi Hyun liếm môi một lượt rồi cầm bút lên. Không một chút do dự, cậu viết xuống dòng chữ. Người vay: Kwon Lee Hyun.

Sau khi kiểm tra giấy vay nợ, Seung Hyuk gọi điện cho ai đó, chỉ thị chuyển tiền. Trong lúc đó, Yi Hyun chỉ ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt.

Không biết đã qua bao lâu. Điện thoại khẽ rung lên, ngay sau đó, thông báo tiền đã được chuyển vào tài khoản hiện lên trên màn hình.

Trong khi Yi Hyun đang kiểm tra tài khoản, Seung Hyuk, người đang ngồi đối diện, bỏ một tờ giấy vay nợ vào phong bì và đưa cho cậu. Yi Hyun nhận lấy tờ giấy mà không nói gì.

"Tôi sẽ gửi vị trí cho anh, lần sau hãy đến thẳng đó."

"..."

"Khi tôi gọi thì phải bắt máy ngay lập tức."

Yi Hyun liếm môi và gật đầu. Bước chân rời đi có vẻ vừa nặng nề, lại vừa nhẹ bẫng.

Ngay khi định quay lưng về phía Gu Seung Hyuk và đi về phía cửa, một giọng nói hơi khàn vang lên từ phía sau.

"À, và. Hơi muộn để nói điều này."

Yi Hyun dừng bước, tay đặt trên tay nắm cửa.

"Lâu rồi không gặp, Kwon Yi Hyun."

Giọng nói trầm thấp ấy y hệt thuở niên thiếu. Cậu không thể biết Seung Hyuk đang nhìn mình với vẻ mặt như nào từ phía sau, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra.

Thay vì đáp lời, Yi Hyun dùng sức ấn mạnh tay nắm cửa xuống. Sau đó, cậu mở cửa, vẫn giữ nguyên tư thế đứng đó, khẽ nghiêng đầu. Cùng với tiếng "cạch", một luồng gió lạnh lách qua khe cửa hẹp, ùa vào.

Một dự cảm rằng mối nhân duyên dai dẳng này sẽ lại tiếp diễn lướt qua đầu cậu. Yi Hyun nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, khẽ mở miệng:

Dù không ngờ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau theo cách này.

Phải rồi. Lâu rồi không gặp.

Gu Seung Hyuk.


------------
Đôi lời: 
- 3 câu cuối của Yi Hyun không nằm trong dấu ngoặc kép, nhưng trước đó có dòng "Yi Hyun nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, khẽ mở miệng:". Kiểu có nói ra thành lời, nhưng không phải đối thoại với Seung Hyuk. 

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo