[Mùa đông] Chap 25: tiếp cận Gu Jin Hyuk (1) - CHẠY LON TON

Chap 25: tiếp cận Gu Jin Hyuk (1)

[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×
Chap 25. Tiểu Tuyết, ngày tuyết đầu mùa rơi (2)




"Cậu nói thế là ý gì?"

"Anh ta là kiểu người hễ thấy thứ gì đó trong tay tôi, dù là đồ vật hay người, cũng phải cướp cho bằng được mới thỏa mãn."

Seung Hyuk nghiêng đầu, cười khẩy.

"Gu Jin Hyuk không quan trọng nam hay nữ đâu. Nhưng có vẻ gu của anh ta là kiểu người như anh đấy. Da trắng, gầy, nhưng ánh mắt thì có hồn."

"..."

"Sở thích của anh ta là chơi đùa với mấy thằng như vậy, chán rồi thì vứt bỏ. Anh ta đời nào bỏ qua người đang ở cạnh tôi chứ."

Seung Hyuk rút điếu thuốc ra ngậm, rồi bật lửa châm. Vừa ngậm điếu thuốc vừa cúi đầu nói tiếp với giọng không rõ ràng.

"Dùng thân thể quyến rũ hay dùng gương mặt dụ dỗ cũng được, cứ thử cách mà anh giỏi nhất ấy"

"..."

"Chỉ cần lấy được mật khẩu, tôi sẽ xóa nợ cho anh."

Vừa mới do dự vì nghĩ rằng đây là chuyện ngoài khả năng của mình, nhưng khi nghe đến chuyện xóa nợ, Yi Hyun lập tức ngẩng đầu lên. Seung Hyuk khoanh tay, quét mắt quan sát cậu. Yi Hyun không tránh ánh mắt ấy mà nhìn thẳng vào hắn.

Gu Jin Hyuk mà cậu từng thấy ở nhà kho phòng chủ club hay ở trụ sở chính của Tập đoàn Taesung đều là một doanh nhân không chút sơ hở, khó lòng tìm thấy điểm yếu. Hoàn toàn chẳng có nét nào giống Seung Hyuk, người luôn ăn mặc loè loẹt và hành xử như côn đồ trong mọi việc, đến mức khó tin họ là anh em.

Tuy không biết vì lý do gì mà phải lấy mật khẩu từ anh ta, nhưng rõ ràng đây là một cơ hội tốt cho cậu. Yi Hyun lặng lẽ nhìn tập hồ sơ đặt trước mặt, rồi đưa tay ra nắm chặt lấy nó.

"...Tôi phải làm thế nào?"

"Tôi đã sắp xếp một vị trí thực tập ngắn hạn trong phòng thư ký của Gu Jin Hyuk rồi. Chi tiết cụ thể tôi sẽ cho người truyền đạt lại, tuần sau anh bắt đầu đến đó làm việc đi."

Câu chuyện đột ngột khiến đôi mày Yi Hyun nhíu lại. Cậu vốn đã phải rút cả tiền tiết kiệm để xoay sở, giờ lại sắp phải nghỉ cả việc làm thêm ở quán súp lòng, tình hình chi phí sinh hoạt trước mắt thật đáng lo.

Phải tìm việc làm thêm buổi tối mới được. Hay là thử hỏi xem quán bar mình từng làm trước đây còn chỗ trống không nhỉ.

Yi Hyun nuốt tiếng thở dài, gật đầu. Chẳng hiểu sao, nhưng có vẻ cậu sắp phải bận rộn hơn trước.

Không nghe thấy giọng nói nữa, Yi Hyun ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Seung Hyuk đang nhìn mình chằm chằm. Hắn tựa người vào sofa với vẻ mặt lạnh lùng, lắc lư mũi giày da.

Còn điều gì muốn nói sao, hay có ý gì khác?

Cậu không hiểu lý do hắn cứ nhìn mình mãi. Trong lúc cậu đối mặt với hắn mà không hề né tránh ánh mắt, tiếng gõ cửa đã phá vỡ sự im lặng. Dù Seung Hyuk chưa trả lời, cánh cửa đã mở ra và có người ló đầu vào.

"Đại ca, cơm tới rồi ạ."

Người đàn ông liếc nhìn Yi Hyun rồi đóng cửa lại và đi ra, sự im lặng lại bao trùm. Seung Hyuk bỏ chân xuống trước rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Không cần tôi phải mời anh ở lại ăn cơm đâu nhỉ."

"..."

"Chúng ta đâu phải mối quan hệ có thể ngồi đối mặt ăn cơm với nhau."

Một nụ cười tự giễu thoáng qua trên gương mặt điển trai của hắn. Yi Hyun nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm rồi cũng đứng dậy.

"Vậy tốt hơn. Tôi cũng chẳng có ý định đó."

"..."

"Đừng quên cậu đã nói sẽ xóa nợ nếu tôi hoàn thành việc được giao."

Một người ngồi ở vị trí Giám đốc điều hành của một công ty tầm cỡ như Tae Sung chắc chắn không phải là người dễ đối phó. Việc không hề nhắc đến hậu quả nếu thất bại khiến hắn canh cánh trong lòng, nhưng dù sao đi nữa, đối với Yi Hyun, đây là một vụ làm ăn không có gì để mất.

Yi Hyun nhìn Seung Hyuk chằm chằm rồi đưa tay ra với vẻ mặt thản nhiên. Khóe môi đang hơi nhếch lên của Seung Hyuk dường như từ từ hạ xuống, rồi ngay sau đó, bàn tay to lớn của hắn đã nắm lấy tay cậu.

Hơi ấm truyền qua từ lòng bàn tay rắn chắc kia mang lại cảm giác thật lạ lẫm. Nhưng điều còn lạ lẫm hơn cả đó chính là ánh mắt Seung Hyuk đang nhìn cậu chằm chằm. Yi Hyun lập tức rụt tay ra khỏi tay Seung Hyuk. Cậu vội vàng quay lưng đi, cảm giác như có ánh nhìn như thiêu đốt đang dõi theo sau lưng mình.

****




Không ngờ có ngày mình lại tự đặt chân đến đây lần nữa.

Yi Hyun ngước nhìn tòa nhà cao tầng với cửa kính bóng loáng, bàn tay bất giác siết chặt lại thành nắm đấm. Tấm bia đá kỷ niệm khắc chữ Tae Sung dựng ở lối vào dường như còn trông to lớn hơn cả lần trước.

Dù biết đây chỉ là một màn kịch được sắp đặt sẵn, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đi làm với tư cách một nhân viên văn phòng tại một công ty danh tiếng thế này. Ẩn sau vẻ ngoài chỉn chu này là sự căng thẳng và lo lắng vì phải lừa dối những người khác.

Có lẽ vì thấy lạ lùng khi cậu cứ đứng sững trước tòa nhà, những người mặc vest chỉn tề đi ngang qua đều liếc nhìn Yi Hyun. Những ánh nhìn đó kéo Yi Hyun về thực tại, cậu vội vã cất bước.

Vừa vào đến sảnh, cậu đưa thẻ căn cước ra quầy lễ tân, nhân viên nhận ra Yi Hyun liền nở một nụ cười thoáng qua. Lần này, có lẽ vì đã nhận được thông báo từ trước nên không giống như lần đó, cửa lập tức được mở ra.

Cậu đi theo dòng người đang đi làm vào thang máy, đến khi đứng trước cửa Phòng thư ký, cảm giác căng thẳng mới ập đến. Đến lúc này, cậu mới thực sự nhận ra việc mình phải ở gần Gu Jin Hyuk và phải trở nên thân thiết với anh ta trong vòng chưa đầy hai tuần. Yi Hyun thở dài một hơi rồi gõ nhẹ lên cửa Phòng thư ký.

"Cạch" tiếng cửa mở ra, bốn nhân viên đang ngồi làm việc đồng loạt ngẩng đầu lên. Cậu cúi đầu chào, cố tránh những ánh mắt tò mò pha lẫn cảnh giác. Một người phụ nữ đứng dậy từ chiếc bàn đặt riêng ở phía bên phải.

“Cậu Kwon Yi Hyun?”

“Vâng ạ.”

“Rất vui được gặp cậu. Tôi là Yoon Ji Yeon, Trưởng phòng Thư ký. Mọi người chào hỏi đi nào. Đây là cậu Kwon Yi Hyun, sẽ làm thực tập sinh ở chỗ chúng ta trong một tháng tới.”

“Xin chào mọi người ạ. Mong mọi người giúp đỡ.”

Cậu lại cúi đầu chào một lần nữa, và có vài tiếng vỗ tay nhỏ vang lên. Ji Yeon dẫn Yi Hyun, lúc này vẫn đang đứng yên, đến một chiếc bàn làm việc nằm ở góc phòng.

“Chỗ của cậu đây nhé. Dù sao cũng chỉ ở lại một tháng rồi đi, nên nếu có hơi bất tiện thì cũng thông cảm cho chúng tôi nha. Vốn dĩ đây không phải chỗ để bàn làm việc.”

Đúng như lời cô ấy nói, mặt bàn khá bừa bộn. Hiện trạng cho thấy rõ đây vốn là nơi dùng để chứa đủ loại đồ đạc, vật dụng linh tinh. Yi Hyun ngồi xuống ghế, trước mặt là chiếc laptop có vẻ như được xếp đặt vội vàng. Gương mặt cậu phản chiếu trên màn hình đen ngòm trông có vẻ mệt mỏi và tiều tụy hơn thường ngày.

“À, còn nữa…”

Giọng điệu ngập ngừng, bỏ lửng cuối câu khiến cậu bất giác ngẩng đầu lên. Đối diện cậu là Trưởng phòng thư ký với vẻ mặt có chút khó xử. Cô ấy đưa tay vuốt nhẹ vùng chân mày rồi lên tiếng.

“Bên chúng tôi có quy định về trang phục.”

“Dạ?”

"Quy định công ty khá nghiêm ngặt, đặc biệt là phòng thư ký vì hình ảnh đại diện rất quan trọng."

Nghe Ji Yeon nói, Yi Hyun nhìn xuống bộ quần áo của mình. Đó là bộ vest đơn giản cậu thường mặc khi làm ở club.

Cậu muộn màng liếc nhìn người nhân viên nam đang ngồi gần chỗ mình, trang phục chỉnh tề với cà vạt và cả áo ghi lê đập vào mắt. Nghĩ lại thì hình như những người cậu gặp trên đường đi làm sáng nay cũng ăn mặc tương tự.

"À..."

Giữa những người ăn mặc quy cũ, một mình mình như thế này thảo nào lại bị chú ý. Giờ thì Yi Hyun đã hiểu những ánh mắt dò xét trên đường đi làm.

Cảm giác mặt nóng bừng lên khiến Yi Hyun bối rối, nhưng trưởng phòng thư ký đã mỉm cười ôn hòa.

"Hôm nay là ngày đầu nên có thể như vậy, nhưng từ ngày mai cậu nhớ chú ý nhé."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Dù mạnh miệng đáp lại, Yi Hyun thực sự không có bộ vest trang trọng nào như những người kia đang mặc. Xem ra hôm nay xong việc chắc phải đến trung tâm thương mại rồi. Trong đầu cậu bắt đầu tính toán lia lịa. Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra.

"Và đây nữa, cậu nhận lấy cái này đi."

Người phụ nữ đưa cho Yi Hyun đang mím môi một cuốn sách đóng bìa dày cộp. Yi Hyun ngước lên nhìn, trưởng phòng thư ký liếc nhìn đồng hồ rồi ra hiệu bằng mắt về phía cuốn sách.

"Đây là những tài liệu hướng dẫn cơ bản cần nắm vững. Lát nữa trước khi lên chào giám đốc điều hành, cậu cứ xem qua cái này nhé."

"Vâng, cảm ơn chị."

Mở trang đầu tiên của cuốn sách nặng trịch, một mục lục với hơn mười chương hiện ra.

Đọc những dòng chữ giải thích cặn kẽ về thái độ và cách cư xử của một thư ký, cách đặt chỗ ăn uống, nghệ thuật giao tiếp đúng đắn..., Yi Hyun lại càng thấm thía đây là một nơi hoàn toàn không phù hợp với mình.

Trưởng phòng thư ký sau khi đưa sách cho Yi Hyun xong thì quay trở lại chỗ làm việc, và bắt đầu làm việc một cách bận rộn. Những người ngồi bên cạnh cũng liên tục gọi điện thoại hoặc gõ máy tính. Giữa những người đã nắm vững cuốn sổ dày cộp này và thành thạo công việc của mình, chỉ có một mình Yi Hyun ngồi đây với một mục đích không trong sáng, điều đó khiến cậu cảm thấy thật nực cười và có phần thảm hại. Yi Hyun cố gắng kìm nén nụ cười tự giễu khắp bật ra và cúi xuống nhìn cuốn sổ dày cộp.

Thời gian trôi qua được một lúc, có ai đó khẽ gõ lên bàn làm việc của Yi Hyun.

"Cậu Yi Hyun, lát nữa cậu vào chào giám đốc điều hành nhé. Cậu đứng dậy đi."

"À... vâng."

Khi đứng trước cửa phòng làm việc, Yi Hyun cảm thấy cổ họng khô khốc. Dù chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, cậu vẫn lo lắng không biết người đàn ông đó có nhớ mình không, và nếu nhớ thì liệu anh ta có thấy lạ khi cậu ở đây không.

Cốc cốc.

Một tiếng gõ nhẹ vang lên, cánh cửa mở ra, để lộ không gian bên trong được trang trí bằng tông màu đậm. Khác hẳn với văn phòng hoang vắng như bị bỏ hoang của Gu Seung Hyuk. Trong lúc Yi Hyun bị thu hút bởi bộ gậy golf đặt ở một góc, người thư ký bên cạnh đã lên tiếng trước.

"Thưa giám đốc điều hành, đây là Kwon Yi Hyun, người hôm nay đến làm thực tập. Cậu Yi Hyun, chào giám đốc đi."

À. Yi Hyun giật mình hoàn hồn, vội quay đầu lại. Cậu thấy ánh mắt người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc khẽ nâng lên. Yi Hyun cắn chặt môi dưới, nhanh chóng cúi đầu.

"Chào anh, tôi là Kwon Yi Hyun. Tôi sẽ cố gắng hết sức..."

Ngẩng đầu lên, mắt Yi Hyun chạm phải ánh mắt của người đàn ông đó. Khuôn mặt anh ta vừa như đang mỉm cười, vừa như không biểu lộ cảm xúc gì, thật khó đoán.

"Kwon Yi Hyun, Kwon Yi Hyun..."

Anh ta lẩm bẩm cái tên Yi Hyun trên đầu lưỡi, rồi nhếch mép cười như thể thấy thú vị. Sau đó, anh ta đặt tập tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn và ngả người ra sau ghế.

"Cậu Yi Hyun."

"Vâng."

"Văn phòng của giám đốc Gu ở tầng dưới kia mà. Cậu chắc là mình không đi nhầm chứ?"

"...Vâng, đúng ạ."

Anh ta nhớ ra mình.

Ánh mắt dò xét của anh ta lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt Yi Hyun một cách kỹ lưỡng.

Ánh mắt đầy ẩn ý ấy từ từ trượt xuống, dừng lại nơi bộ vest cậu hay mặc thay đồng phục ở club, anh ta khẽ bật ra tiếng cười nhẹ.

"Thú vị thật."




Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo