[ĐỘC TỐ QUYỂN 1] Chương 1 - CHẠY LON TON

[ĐỘC TỐ QUYỂN 1]
Chương 1

[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡

 QUYỂN 1 - CHƯƠNG 1:


Mẫu thân tôi thuộc tộc Imae, phụ thân là con người.

Phụ thân là người nước Baekdal, một họa sĩ nổi tiếng. Nhưng ông chán ghét việc cả đời chỉ có thể vẽ con người, rồi trong một phút bốc đồng, ông đã bỏ đi rong ruổi với thiên nhiên. Trong lúc vẽ lại cảnh đẹp núi Hanaru, phụ thân tình cờ gặp mẫu thân. Hai người vừa gặp đã nhận ra đối phương là tri kỷ, nhưng tình yêu vượt qua ranh giới chủng tộc chẳng dễ dàng. Gia đình phụ thân khi biết chuyện đã kéo đến làng Imae, phóng hỏa đốt phá chỉ vì ông dám lấy Imae làm thê tử. Bị liên lụy, tộc Imae suýt nữa thì gặp đại họa lớn, họ trục xuất mẫu thân, còn phụ thân thì bị gia đình từ mặt. Dù vậy, hai người vẫn chọn ở bên nhau, và tôi là kết quả của tình yêu đó.

Thế nhưng có một bí mật ít ai biết. Cơ thể của Imae có một loại độc đặc biệt gọi là "độc Imae", nếu giao hoan với chủng tộc khác, đối phương sẽ dần dần trúng độc rồi cuối cùng mất mạng. Mẫu thân đã do dự, còn phụ thân thì không tin. Nhưng không lâu sau khi mẫu thân mang thai tôi, phụ thân đã qua đời. Cái chết của phụ thân chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sự đáng sợ của độc Imae.

Bị mang tiếng là kẻ hại chết phu quân mình, mẫu thân một mình ôm tôi – lúc đó chỉ là một đứa bé đỏ hỏn – chật vật giữa dòng đời khắc nghiệt. Cuối cùng, bà đành phải quay về cầu xin sự giúp đỡ từ chính tộc Imae của mình. Họ đồng ý, nhưng với một điều kiện: tôi sẽ không bao giờ được có tên.

Vì vậy, tôi vẫn chưa có tên. Không, chính xác là tôi không được phép có tên.

Bị phủ nhận sự tồn tại, không thuộc về bất cứ nơi nào, tôi đã bước sang tuổi mười chín mà không có lấy một cái tên.


***


"Ư... hự..."

"Hộc... hộc... điên mất thôi...! Hộc... điên... mất... thôi... hộc... khụ..."

Tôi bị vùi dập trong một góc của túp lều bẩn thỉu. Tôi siết chặt m||ông vì cơn đau, tiếng thở hổn hển của Orumun ngày càng gấp gáp, động tác của hắn càng lúc càng nhanh. Sức lực của hắn, một Imae trưởng thành, dường như không hề cạn kiệt. Khi c||ự v||ật của hắn đâm sâu vào trong tôi, đầu tôi đập vào tường muốn vỡ làm đôi. Chẳng mấy chốc, nội tạng như bị nghiền nát, một lượng lớn t||inh d||ịch nóng hổi tràn vào. Tiếng rên đau đớn muốn bật ra nhưng tôi cố nuốt lại. Thân hình to lớn của Orumun đổ ập xuống lưng tôi. Không chịu nổi sức nặng của hắn, tôi trượt xuống dưới chân tường.

"Ha... ha... Cái l||ỗ nhỏ của ngươi, có phải bôi mật vào không? Chỉ cần nếm một lần là không thể dừng lại. Nó dính và ngọt ngào chết đi được. Đúng không, người đẹp?"

Orumun thì thầm bên tai tôi bằng giọng khàn khàn, hăn vừa nói vừa hít hà.

"Ngươi có biết không? Imae có mùi đặc trưng, nhưng ngươi lại có mùi hương khác. Điều đó khiến ta phát điên hơn..."

Hôm nay cũng như mọi lần, hắn chẳng có ý định rời khỏi cơ thể tôi sau hàng giờ triền miên. Hạ thân ướt đẫm t||inh d||ịch, tứ chi rã rời. Trong những lần giao hoan thô bạo ấy, chưa một lần nào hắn hôn tôi đúng nghĩa, hay cho tôi cảm nhận được khoái cảm. Nhưng tôi lại thích như vậy hơn. Mối quan hệ này chỉ nên giống như công việc kiếm thuốc và lương thực mà thôi. Khi tôi đứng dậy, thứ của hắn tuột ra ngoài. Cảm giác đó thật kinh tởm. Orumun thở hổn hển vào gáy và vân vê đầu ng||ực tôi.

"Thế nào? Hay là ta lén đặt tên cho ngươi nhé? Khi làm chuyện này mà được gọi tên ngươi, chắc sẽ càng tuyệt hơn. Tất nhiên là sẽ giữ bí mật chuyện ta đặt tên."

"Không cần."

Tôi lạnh lùng đẩy Orumun ra. Hắn tặc lưỡi trong khi tôi chỉnh lại y phục. Trong đôi mắt đỏ của hắn ánh lên tên của hắn, một dấu hiệu cho thấy hắn là thành viên của bộ tộc. Khi Imae được sinh ra, sẽ có một nghi lễ đặt tên đặc biệt, và khi tên được đặt, nó sẽ được khắc vào trong mắt. Nói là "khắc" nhưng không phải dùng vật sắc nhọn để khắc vào, mà là khi một linh hồn mới sinh được ban cho ý nghĩa của tên gọi, linh khí đó sẽ hóa thành chữ viết, in sâu vào trong đồng tử.

Tên thường do song thân đặt, nhưng trong tộc Imae có một lời đồn rằng, nếu người ngoài đặt tên cho thì linh hồn của họ sẽ trói buộc với người kia mãi mãi. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cả hai trở thành bạn đời của nhau. Nhưng các thành viên trong tộc sẽ không cho phép tôi mang dấu hiệu của hắn, và dù khao khát một cái tên đến đâu, tôi cũng thà chết chứ không nhận nó từ hắn.

"Làm cao quá đấy."

Orumun ném một bọc nhỏ nằm ở góc lều về phía tôi.

"Vì mẫu thân ốm yếu mà số phận của ngươi thật khổ sở. Nhưng nhờ vậy mà ta được lên thiên đường."

Tôi nhặt gói đồ rơi gần đầu gối, ước chừng trọng lượng. Lần này lượng thảo dược lại bị cắt xén. Vì vậy mà gần đây tôi phải gặp Orumun thường xuyên hơn.

"Sao lại ít thế này?"

"Gần đây bọn Baedal trưng thu hết để nộp thuế nên ta cũng khó khăn lắm mới kiếm được. Ta đã lén ông già lấy ra cho ngươi đấy."

Tôi trừng mắt nhìn khuôn mặt trơ tráo của hắn.

"Chừng này chỉ đủ dùng trong hai ngày. Cứ như thế này thì tôi cũng không giữ lời hứa được đâu."

"Ta đã nói rồi, gần đây thuốc khó kiếm... Không, ta thương tình cho không mà còn kén cá chọn canh gì chứ? Không thích thì thôi!"

Orumun định giật lại, nên tôi vội vàng ôm chặt gói thuốc. Hành động hèn hạ của hắn khiến tôi ghê tởm, nhưng nếu không có nó thì mẫu tử chúng tôi sẽ chết. Hắn cười nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng hếu, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

"Nếu muốn ngươi và cả mẫu thân ốm yếu của ngươi tiếp tục sống ở đây thì ngoan ngoãn dâng cái lỗ nhỏ đó cho ta! Vậy nhé, hai ngày nữa gặp lại."

Orumun huýt sáo rồi rồi bước ra khỏi lều. Hắn là con trai của tộc trưởng Imae, đồng thời cũng là người được chỉ định kế nhiệm vị trí đó. Nhờ hắn mà mẫu tử chúng tôi mới không bị đuổi khỏi làng. Mẫu thân vẫn luôn nghĩ rằng tôi kiếm tiền mua thuốc và thức ăn bằng cách vẽ tranh.

Khi lớn lên, tôi nhận ra mình được thừa hưởng tài năng của phụ thân, tôi cũng từng kiếm tiền bằng cách vẽ cho dân làng. Nhưng công việc đó chỉ có một lần mỗi mười ngày, thậm chí còn ít hơn, số tiền ít ỏi đó chẳng đủ để mẫu tử chúng tôi sống qua ngày. Tôi muốn làm bất cứ việc gì, nhưng chẳng ai chịu thuê tôi cả.

Lần đầu tiên tôi phải trả tiền thuốc bằng cách này là sau khi mẫu thân đổ bệnh. Khi đó, tôi mới mười bảy tuổi. Nỗi sợ hãi mất mẫu thân khiến tôi không thể lường trước được lời đề nghị của Orumun độc ác đến mức nào, nó sẽ gặm nhấm thể xác và linh hồn tôi ra sao. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ dừng lại khi mọi chuyện ổn hơn. Nhưng cái đói cùng cực và bệnh tình trầm trọng của mẫu thân đã dập tắt hy vọng ấy. Tôi nhặt gói thuốc rơi trên nền đất, phủi sạch bụi bẩn. Hôm nay, tôi có thể mua thịt cho mẫu thân rồi.

Tôi rời khỏi lều. Trước khi vào làng, tôi vén mái tóc dài đến ngang lưng, lấy một ít tóc che mắt.

Imae có ngoại hình đặc biệt với đôi mắt đỏ và cặp sừng trắng hai bên đầu. Cộng với mùi hương đặc trưng có thể mê hoặc con người, chúng tôi bị gọi là "yêu quái mắt đỏ", "quỷ sừng trắng". Con người khinh thường tộc Imae vì có tập tính ăn thịt sống, và – những kẻ luôn tự hào về dòng giống của mình – cũng căm ghét con người.

Tuy nhiên, ngoại hình của tôi - kẻ mang trong mình hai dòng máu - có chút khác biệt so với những Imae thuần chủng. So với làn da ngăm đen của họ, tôi có nước da nhợt nhạt hơn, vóc dáng cũng nhỏ bé hơn. Điểm khác biệt rõ ràng nhất chính là đôi mắt. Trong khi họ sở hữu đôi mắt đỏ rực thì mắt tôi lại mang màu tím thẫm. Vì vậy, tôi phải che giấu chúng để tránh những ánh mắt soi mói. Tôi ghé vào cửa hàng thịt, đưa cho chủ quán một ít thảo dược.

"Cho tôi xin ít thịt."

"Không phải đã bảo lần sau mang tiền đến rồi sao?!"

"Thảo dược quý hiếm thế này chắc chắn ông không lỗ đâu. Lần sau tôi sẽ mang tiền đến, xin hãy giúp đỡ tôi thêm lần này."

Chủ hàng thịt nhìn thảo dược tôi đưa, trừng mắt rồi bỏ đi đâu đó. Một lúc sau, ông ta quay lại, vặn cổ một con gà rồi ném cho tôi.

"Ta nói rõ nhé, lần sau đừng hòng mang mấy thứ cỏ rác này đến đây!"

Tuy nói vậy, nhưng thảo dược Orumun đưa cho có vẻ khá đắt, nên lần nào ông ta cũng đưa tôi nguyên một con gà như thế này. Lúc đó, một người đàn ông bước vào, vỗ vai tôi.

"Này, nghe nói bọn Baedal đến rồi đấy, ngươi chuẩn bị xong chưa? Hình như lần này là sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của Hắc Vũ Thiên Vương nên chúng sẽ vơ vét nhiều đấy."

"Chết tiệt! Sinh nhật cái gì thì kệ nó đi! Lần trước chúng đã cướp sạch số bò rồi, giờ làm gì còn thịt mà ăn nữa!"

"Này, nhỏ giọng thôi! Dù sao thì chúng ta cũng phải đưa thôi. Không phải vừa rồi, tộc Golnaru đã bị diệt vong vì dám chống đối sao?"

"Ai mà chẳng biết bọn Baedal luôn kiếm cớ để thôn tính các nước lân cận chứ?"

"Chính vì vậy nên chúng ta càng phải nhẫn nhịn. Nếu vượt qua được kiếp nạn này thì một thời gian nữa, nơi đây sẽ được yên ổn. Tộc trưởng không phải không có lý do mà im lặng đâu."

Người đàn ông vừa an ủi chủ cửa hàng thịt, vừa liếc nhìn tôi. Tôi cầm con gà đang nhỏ máu, bước ra ngoài. Giọng nói chế giễu mơ hồ bám theo sau lưng tôi.

"Nhìn kẻ không phải Imae giả vờ ăn thịt sống đúng là lố bịch."



***

Đường phố nhộn nhịp hẳn lên vì mọi người đang vận chuyển cống phẩm cho Baedal. Baedal là một đế quốc rộng lớn, nơi lưu giữ nền văn hóa nguyên thủy của loài người. Trên lãnh thổ bao la ấy, con người và các chủng tộc khác cùng tồn tại, vượt qua mọi rào cản thời gian. Hoàn Nhân, người sáng lập ra Baedal, được tôn sùng là Thiên Tử, con cháu của ông tiếp nối ngai vàng, chinh phục tất cả các nước lân cận, hưởng thụ thời kỳ hoàng kim kéo dài hàng nghìn năm.

Nơi tôi sống là một nước chư hầu của Baedal, được gọi là làng Imae. Cùng với các bộ tộc lân cận, Imae phải chịu sự bóc lột nặng nề hàng tháng, khiến lòng dân ngày càng oán thán. Tất nhiên, ngay cả khi họ sống trong sung túc thì cũng chẳng chia sẻ lòng tốt cho tôi. Hơn nữa, gần đây người ta đồn rằng sừng Imae là một loại thuốc bổ quý giá, vì vậy ngày càng có nhiều Imae biến mất không một dấu vết. Chắc chắn là do con người gây ra, nhưng chẳng có bằng chứng rõ ràng nào, hơn nữa chúng còn được Baedal chống lưng nên chúng tôi không dám làm gì.


"BỐP!"

Một hòn đá từ đâu bay đến đập mạnh vào đầu tôi. Máu nóng hổi chảy dọc xuống má. Tôi theo phản xạ đưa tay ôm lấy vết thương rồi nhìn về phía hòn đá bay tới. Giữa đường có ba bốn tên Imae đang đứng đó. Bọn chúng luôn nói rằng chạm vào người tôi cũng thấy ghê tởm, nên lúc nào cũng dùng những thứ vớ được xung quanh để tấn công.

"Mày dám bén mảng đến đây à?! Đã bảo là cút đi cho khuất mắt rồi mà?!"

"Khặc, khạc...! Cái đồ tạp chủng, chỉ cần nhìn thấy cái sừng đó thôi cũng đủ thấy ghê tởm rồi!"

Bọn chúng luôn kiếm cớ gây sự. Càng làm lơ hay không phản ứng gì thì chúng lại càng hung hăng hơn. Liệu nếu tỏ ra sợ hãi thì chúng sẽ để yên cho mình không? Nhưng tôi chẳng thấy sợ bọn chúng chút nào cả. Tôi lạnh lùng nhìn lũ Imae.

"Nếu thấy khó chịu thì các người tự đi đường khác hoặc nhắm mắt lại mà đi. Kẻ đang chắn đường là các người đấy."

"Hơ! Bọn người Baedal đến rồi nên mày mạnh miệng nhỉ?"

"Các người đang nói gì vậy?"

Tôi cau mày thì đám Imae gân cổ lên.

"Mày tưởng bọn tao không biết gì à?! Trong khi người khác phải nhịn ăn nhịn mặc cả tháng trời, bị cướp sạch mọi thứ thì cái thứ tạp chủng như mày lại được bỏ qua hết lần này đến lần khác...!"

"Không cần phải phí lời với loại này! Nhắm vào sừng nó! Hôm nay cho nó gãy sừng luôn, cho nó xuống âm phủ chơi một chuyến!"

"Ném đi! Giết nó...!!"

Một trận mưa đá dữ dội ập đến. Cả những Imae đang đi ngang qua cũng hùa vào. Tôi cuộn tròn người lại, lấy tay che đầu. Sừng là điểm yếu của tộc Imae. Nếu bị cắt đứt hay chịu tổn thương nghiêm trọng thì tính mạng sẽ bị đe dọa. Đá cứ liên tục ném tới, da tôi bị trầy xước, trán rách toạc, nhưng nếu tôi phản kháng thì mẫu thân sẽ lại phải gánh chịu hậu quả. Thấy tôi cứ im lặng chịu đựng, một tên trong đám nhặt một hòn đá to ném thẳng về phía tôi. Hòn đá bay với tốc độ kinh hoàng, đập trúng ngay vào xương sống. Một cảm giác nghẹt thở khiến đầu óc tôi trở nên mơ hồ.

"Ư..."

Nghe tiếng tôi rên rỉ, lũ Imae thích thú cười khẩy, càng thêm hung hăng. Khi một tên khác đang định ném đá thì đột nhiên cả đám ngã lăn ra đất như lá rụng, nằm la liệt trên nền đất và vách tường gần đó.

"Á!"

"Ặc...!"

Tôi muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra nhưng máu từ trán chảy xuống khiến tóc ướt dính cả vào mắt. Bỗng tôi nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên cành cây khô.

"Cậu ấy không phải người nhà của các ngươi sao? Cùng là đồng tộc mà sao lại đối xử với nhau như vậy?"

"K-Không thể nào! Thưa ngài Raon Hiljo! Hắn ta không phải..."

"Không phải đâu! Tên đó chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả..."

Bọn chúng run rẩy, nhưng người lạnh toát lại chính là tôi.

"Dù sao thì ngài... cứ mặc kệ tên đó mà đi đi ạ."

"Các ngươi mới là những kẻ nên rời đi thì hơn."

Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo lời cảnh cáo lạnh lẽo khiến người nghe rùng mình. Lũ Imae không dám cãi lại, chỉ biết liếc xéo với vẻ bất mãn rồi lồm cồm bò dậy, ôm lấy eo. Sau khi bọn chúng biến mất hoàn toàn, tiếng bước chân nặng nề tiến lại gần. Tôi cố gắng nhìn rõ hơn, một bộ y phục màu vàng kim với hoa văn của quốc gia Baedal hiện ra trước mắt. Ngẩng đầu lên, một nam nhân cao lớn đang lặng lẽ nhìn xuống tôi.

Giữa những đám Imae, nam nhân đó trông thật nổi bật. Ngài ta là Raon Hiljo, một quan chức của Baedal. Tháng nào ngài ta cũng đến đây thu thuế, nhân tiện thu thêm cống nạp từ các nước lân cận nên thường dừng lại làng Imae này một thời gian. Ngài ta đến đây đã được 2 năm, và không biết từ bao giờ, chúng tôi thường xuyên chạm mặt nhau. Raon Hiljo nhìn tôi, cau mày.

"Thật kinh khủng."

Tôi cố lảng tránh ánh mắt ngài ta, định đứng dậy nhưng cơn đau như xương sống bị vỡ vụn khiến tôi ngã quỵ xuống. Ngài ta đưa tay về phía tôi, một mùi hương thảo mộc the mát lan tỏa. Giọng nói trong trẻo như chính mùi hương đó vang lên.

"Nắm lấy đi."

"...Tôi không sao."

Thấy tôi và Raon Hiljo đôi co, những Imae đi ngang qua đều tò mò liếc nhìn. Tôi thấy khó chịu. Không chỉ vì tôi không quen với những cử chỉ quan tâm như vậy, mà còn vì tôi không thích bị người khác dòm ngó. Việc ngài ta là con người cũng là một trong những lý do khiến tôi cảnh giác. Tôi dồn hết sức lực đứng dậy. Chắc hẳn trông tôi thảm hại lắm, vì nét mặt ngài ta trở nên nghiêm trọng.

"Không được rồi. Phải chữa trị trước đã. Đi theo ta."

Không đáp lời, tôi lau đi máu trên mặt rồi cố tình đi về hướng ngược lại.

"Này. Đó là hướng ngược với nhà ngươi đấy."

Nghe ngài ta nói vậy, tôi khựng lại. Hóa ra ngài ta biết nhà tôi ở đâu. Tôi lạnh lùng đáp.

"Tôi mới chuyển nhà rồi."

Nói xong, tôi tiếp tục bước đi. Phía sau vang lên tiếng thở dài khe khẽ, nhưng tôi không quay đầu lại.


***


Vì phải sắc thuốc đúng giờ cho mẫu thân nên tôi vội vã bước nhanh. Nhà tôi nằm ở nơi hẻo lánh nhất làng, nên khi tôi về đến nơi thì trời đã tối. Căn nhà rách nát, nhỏ đến mức chỉ đủ để nằm duỗi chân, nhưng đó là nơi duy nhất tôi có thể trốn tránh những ánh mắt khinh miệt, là chốn nghỉ ngơi bình yên duy nhất của tôi. Tôi bước vào sân, tiến đến trước phòng mẫu thân.

"Mẫu thân, con về rồi ạ."

Tôi biết bà sẽ phản ứng ra sao khi thấy bộ dạng này của tôi, nên tôi chỉ định nói vọng vào vậy thôi.

"Con đã đi lang thang ở đâu đến giờ này mới về?! Mẫu thân đã bảo phải về trước khi trời tối rồi mà?!"

Cánh cửa bật mở, tiếng mắng mẫu thân vang lên. Nhưng tôi thấy trên mặt bà có những vết xước như bị ai đó cào cấu.

"Mẫu thân, mặt mẫu thân bị sao vậy...?"

Tôi bước lại gần. Bà cũng nhìn thấy mặt tôi, rồi im bặt.



***


"Ai bảo con ngu ngốc ra ngoài để bị đánh như thế hả?!"

Tuy giọng nói cáu gắt nhưng mẫu thân lại rất nhẹ nhàng băng bó vết thương cho tôi. Cơn đau nóng rát khiến tôi rụt vai lại. Bàn tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương của mẫu thân cẩn thận đắp thuốc lên vết thương cho tôi. Mẫu thân là tộc Imae thuần chủng nên có đôi mắt màu đỏ. Tôi luôn ao ước có được đôi mắt ấy.

"Làm con trai người ta ra nông nỗi này rồi mà vẫn ngủ ngon được sao! Lũ khốn nạn...!"

Mẫu thân nghiến răng ken két. Hôm nay mẫu thân lại gắng gượng thân thể yếu ớt đến chỗ giặt đồ, chắc lại bị mấy bà thím trong làng mắng nhiếc rồi. Chắc hẳn họ lại lăng mạ mẫu thân bằng những lời lẽ như "đồ quái vật lẳng lơ với cả loài người", "đồ đẻ ra con tạp chủng".

"Mẫu thân đang ốm mà sao lại ra ngoài vậy? Lần này còn nặng hơn lần trước nữa..."

"Nếu ta mà bị như thế này thì mấy mụ đàn bà đó còn ra sao nữa? Ta cho cả đám một trận tơi bời rồi."

Mẫu thân vừa mân mê những vết cào trên mặt vừa nở nụ cười chiến thắng. Nhìn mẫu thân như vậy, tôi bật cười. Nhưng vết thương ở khóe miệng khiến tôi nhăn mặt. Bà thấy vậy thì mặt mày ủ rũ.

"Biết vậy sao còn ngu ngốc để bị đánh như thế...! Ta tự lo được cho bản thân, con đừng lo lắng gì hết, cứ đánh cho chúng một trận ra trò đi!"

"Vâng ạ."

"Nhưng dù bọn chúng có thế nào thì con cũng phải luôn cư xử đúng mực ở những nơi khác. Dù bọn chúng có sai thì nếu con cứ hành động thiếu suy nghĩ, con sẽ trở thành kẻ vô học. Đừng làm mất mặt phụ thân con, hiểu chưa?""

"Vâng."

Tôi vừa là nỗi xấu hổ, vừa là niềm tự hào của mẫu thân. Nếu tôi ăn nói, hành động không đúng mực thì sẽ bị đánh đòn. Bà vừa là bằng hữu thân thiết, vừa là người thầy nghiêm khắc của tôi. Sống cả đời ở làng tộc Imae, mẫu thân vừa căm ghét nơi này, vừa yêu thương nó. Mẫu thân sợ phải rời khỏi đây.

"Phụ thân con là họa sĩ nổi tiếng khắp đất nước Baedal. Ông ấy đọc chữ rất giỏi, vẽ cũng đẹp nữa... Giá như lúc đó ta không xiêu lòng trước lời hứa vẽ chân dung... Giá như ông ấy đừng cố chấp như vậy... thì đã không ra đi một cách vô nghĩa như thế... Đồ ngốc... Lẽ ra chỉ nên nắm tay ngủ thôi..."

"..."

Tôi hiểu vì sao phụ thân, một người yêu hội họa, lại bị mẫu thân, một người phóng khoáng như đóa hoa dại, thu hút đến vậy. Bỗng nhiên ánh mắt mẫu thân trở nên xa xăm.

"Hôm đó, ta và phụ thân con vừa đi chơi núi Hanaru về..."

"..."

"Ngày nào ông ấy cũng ho ra máu, rồi bỗng một ngày khỏi hẳn. Ông ấy vui lắm, đòi đi tắm suối... Bọn ta đã câu cá và nô đùa thỏa thích dưới thác Hanaru. Rồi khi trời gần tối, trên đường về, ông ấy ngã quỵ. Ông ấy ra đi thanh thản và nhẹ nhàng như đang ngủ vậy..."

Thử thách lớn nhất đối với hai người không phải là sự phản đối từ gia đình phụ thân, cũng không phải việc mẫu thân bị bộ tộc ruồng bỏ. Mà chính là độc của Imae. Đôi mắt trong veo của mẫu thân nhìn tôi.

"Đến giây phút cuối cùng, phụ thân con vẫn rất bình thản. Tính cách điềm tĩnh như mặt nước của con chắc là giống ông ấy đấy .."

Tôi thích nghe mẫu thân kể chuyện về phụ thân. Tôi cũng thích ánh mắt mơ màng của mẫu thân khi nhắc về phụ thân. Ở nơi này, chỉ khi kể về phụ thân, mẫu thân mới có được vẻ mặt như thế. Dù rằng cái kết của câu chuyện luôn khiến lòng tôi quặn thắt...

Mẫu thân luôn dằn vặt vì chính chất độc từ cơ thể mình đã giết chết phu quân mình, nên đã nhiều lần tìm đến cái chết. Nhưng cuối cùng, bà đã không thể bỏ rơi đứa con thơ dại này mà quyết tâm sống tiếp. Tôi cũng muốn bảo vệ người mẫu thân ốm yếu của mình. Và không bao giờ để bà biết cách tôi làm điều đó.


***


Tôi làm sạch con gà đổi được bằng thuốc thảo dược cho mẫu thân. Sau bữa ăn đơn giản, tôi ra khỏi bếp. Chia số thịt vừa đủ ăn trong sáu ngày rồi cất vào trong chum, tôi ăn tạm những miếng thịt vụn và nội tạng còn sót lại trên thớt cho đỡ đói. Vị tanh đặc trưng của thịt sống lan tỏa trong miệng, nhưng tôi không hề thấy ghê chút nào. Bỗng dưng tôi muốn ăn thịt sống ngay trước mặt gã bán thịt kia, để ông ta thấy tôi có thể ăn như thế nào.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi vào phòng và trải giấy ra. Trên tường treo đầy những bức tranh vẽ khuôn mặt mẫu thân và núi Hanaru thay đổi theo từng mùa. Thường thì màu đỏ được tạo ra từ máu động vật, còn khi vẽ cây cối xanh tươi, tôi dùng nước ép nghiền từ lá cây. Cánh hoa đủ màu sắc cũng trở thành những chất liệu tuyệt vời.

Đang mải mê vẽ thì tôi chợt thấy bầu trời đêm lấp ló qua khe cửa. Gác bút sang một bên, tôi bước ra ngoài, ngắm nhìn dải ngân hà trải dài mênh mông. Trong ngôi làng Imae đáng ghét này, thứ duy nhất tôi yêu thích chính là bầu trời đêm. Một màn đêm tựa như linh hồn tự do, không có ranh giới giữa trời và đất. Nhìn bầu trời đêm rộng lớn ấy, giống như một cánh cổng dẫn đến thế giới bên kia, tôi cảm thấy lồng ngực mình như được giải tỏa. Những tinh thể lấp lánh tỏa sáng rực rỡ, tưởng chừng như sắp rơi xuống đầu. Nếu có một ước mơ, thì đó chính là được có một cái tên như những ngôi sao kia.

Từ đâu đó trên bầu trời xa xăm, văng vẳng tiếng hát rộn ràng chào đón những vị khách từ Baedal, ánh lửa Imae thắp sáng màn đêm, tỏa ra khắp nơi. Ngọn lửa Imae là một kỹ năng đặc biệt của tộc Imae, có thể tạo ra ngọn lửa hình chiếc lá từ đầu ngón tay. Nhưng tôi, kẻ mang trong mình hai dòng máu, lại không thể tạo ra ngọn lửa Imae, và điều đó cũng trở thành một lý do để họ khinh miệt tôi. Tôi lặng lẽ nhìn những ngón tay trống rỗng của mình.

Ngọn lửa Imae... Ngọn lửa mà tôi không bao giờ chạm tới được...

Một giấc mơ viển vông không nên có...

Có lẽ tôi đang theo đuổi một giấc mơ hão huyền.


***


Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi hét lên như thể xương cốt bị vỡ vụn. Nhìn xuống tay chân, thấy chúng sưng vù, bầm tím khắp nơi. Vừa kiểm tra những vết bầm, tôi lê bước ra ngoài thì thấy mẫu thân đang phơi y phục ở sân. Định chạy đến giúp mẫu thân thì bà ra hiệu "suỵt" rồi đưa ngón tay lên miệng. Nhìn theo hướng mẫu thân chỉ, tôi thấy một con bướm đậu nhẹ nhàng trên đống y phục vừa được phơi xong.

"Ôi... Bướm đã bắt đầu bay lượn rồi..."

Đôi mắt mẫu thân, từng đẹp như hoa sen, giờ ánh lên nụ cười trong veo. Nếu không phải vì những năm tháng vất vả, chắc hẳn giờ đây bà vẫn xinh đẹp như con bướm kia. Khi tôi nhận lấy y phục từ tay mẫu thân, do cử động đột ngột, con bướm vỗ cánh bay đi mất. Lúc đó, mẫu thân đang đuổi theo con bướm thì chợt nhìn thấy một bọc đồ trên sàn nhà. Chiếc bọc bằng lụa vàng, nhìn qua cũng biết không phải thứ tầm thường.

"Ai để cái này ở đây vậy...?"

Vừa mở bọc ra, mắt mẫu thân tròn xoe, tôi cũng không dám tin vào mắt mình.

"Cái, cái này là Long Lân sao? Hơn nữa, nó lớn thế này thì chắc phải đến vài trăm năm tuổi rồi...!"

Long Lân là vảy của rồng, thứ mà người ta nói rằng khó kiếm hơn cả hái sao trên trời. Không chỉ có Long Lân, trong bọc còn đầy ắp những đồng tiền vàng nặng trĩu. Chứng kiến sự việc như trong truyện cổ tích, mẫu thân không giấu nổi sự phấn khích, nhưng tôi lại không thể vui mừng một cách vô tư được. Tôi cầm lấy bọc đồ rồi chạy đi.

***


Vẻ ngoài cổ kính của ngôi nhà được trang hoàng đặc biệt để đón tiếp những vị khách đến từ Baedal. Thấy một người lạ mặt đến thăm vào sáng sớm, người Baedal ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên. Giữa đám đông, Raon Hiljo nhìn thấy bọc đồ dưới chân tôi rồi nhìn thẳng vào tôi.

Không biết từ bao giờ, ngài ta không còn thu thuế nhà chúng tôi nữa. Nếu lỡ có người dưới quyền ngài ta đến thu, thì hôm sau y như rằng số tiền đó sẽ được trả lại. Tôi không muốn biết lý do. Tôi cũng không rõ sự ưu ái mà ngài ta dành cho chúng tôi có đơn thuần chỉ là lòng thương hại hay không. Nhưng qua những gì đã trải qua, tôi nhận ra rằng mục đích của những kẻ tỏ ra tốt đẹp với mình không bao giờ thuần khiết. Tôi thở hổn hển rồi nói:

"Tôi không thể nhận thứ quý giá thế này được. Tôi sẽ coi như mình chưa nhìn thấy nó."

Raon Hiljo nhìn chằm chằm vào bọc đồ rồi lẩm bẩm:

"Ta không hiểu ý ngươi là gì. Chính ta còn đang thắc mắc tại sao thứ này lại ở chỗ ngươi?"

"Tôi biết hoa văn trên bọc chỉ người Baedal mới dùng."

"Đúng vậy. Ta đã mang thứ này đến nhà một người quen. Ta định tặng nó cho cậu ta. Nhưng chẳng phải ngươi đã chuyển đi rồi sao?"

Giọng nói có phần chế giễu khiến tôi cảm thấy nóng bừng mặt. Tôi hơi nhíu mày rồi nói:

"Tôi đã chuyển về."

Tôi xoay người bước ra sân thì có tiếng bước chân nhanh chóng đuổi theo. Một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi, kéo mạnh tôi lại. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi bay lòa xòa, qua đó tôi thấy thấp thoáng khuôn mặt nghiêm nghị của Raon Hiljo.

"Cứ cầm lấy đi. Nó rất tốt để chữa lành vết thương đấy."

Tôi gỡ tay ngài ta ra rồi tiếp tục bước đi. Phía sau vang lên tiếng thở dài não nề, nhưng tôi không quay đầu lại. Khi tôi sắp ra đến cổng thì một lực mạnh kéo tôi lại, xoay người tôi một vòng. Lần này, tôi bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của ông ta.

"Ngươi đúng là cứng đầu."

"Nếu ngài cứ tiếp tục thế này, người trong bộ tộc sẽ bất mãn. Sau này dù tôi có gặp chuyện gì, xin ngài đừng bận tâm."

"Ngươi thì không sao, nhưng mẫu thân ngươi sẽ không ổn đâu."

"..."

Ngài ta thậm chí còn biết cả việc mẫu thân tôi đang ốm. Một màn sương bất an bao trùm lấy tôi, nhưng lần này tôi không thể dễ dàng gạt tay ngài ta ra được nữa. Bởi vì thứ mà ngài ta đưa cho là thần dược mà cả đời tôi cũng chưa từng thấy, và rõ ràng là tôi đang dao động. Tôi nhìn bọc đồ mà ngài ta đưa với vẻ mặt bối rối. Một đứa trẻ khi đã nếm được vị ngọt của kẹo, lần sau sẽ mong đợi thứ gì đó lớn hơn. Tôi sợ bị cuốn vào sự ngọt ngào đó. Raon hiljo nhìn tôi một lúc lâu rồi nói:

"Ta cũng không định cho không đâu. Ta có một điều kiện."

Giọng điệu đầy ẩn ý khiến tôi nghĩ "quả nhiên là vậy". Nắm thóp điểm yếu chí mạng của tôi, rồi lợi dụng nó... Chắc chắn là như vậy rồi. Giống như Orumun, ngài ta sẽ đưa ra một lời đề nghị nguy hiểm để trói buộc và hủy hoại tôi...

"Không. Tôi..."

"Nghe nói ngươi vẽ rất đẹp?"

"... Vâng?"

Tôi vô thức thốt lên một cách ngớ ngẩn. Thoáng thấy ngài ta như đang cười.

"Nghe nói ngươi vẽ tranh, có đúng không?"

"Tay nghề của tôi không có gì đáng để khoe khoang."

"Việc đó ta tự đánh giá được, hãy vẽ cho ta một bức. Đó là điều kiện."

"..."

Raon Hiljo quay lưng bỏ đi, rồi nói thêm:

"Sáng sớm mai, đừng đến muộn đấy."

Sau khi Raon Hiljo rời đi, tôi vẫn đứng yên tại chỗ một lúc lâu. Vẽ ngài ta ư...? Vậy là ngài ta muốn tôi vẽ chân dung sao...? Tôi nhìn về hướng ngài ta vừa biến mất. Tôi vừa bất ngờ có được công việc như thế.



Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Lịch sử", short_name: "Lịch sử", description: "Truy cập Lịch sử", url: "https://www.chaylonton.com/p/lich-su.html", },{ name: "Theo dõi", short_name: "Theo dõi", description: "Truy cập Theo dõi", url: "https://www.chaylonton.com/p/theo-doi.html", },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo