[ĐỘC TỐ QUYỂN 2]
Chương 25: Raon Hiljo
[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
"A... ư... cái đó... đại nhân... ha..."
"Chỗ này ướt sũng rồi. Có vẻ thứ ngậm chặt miệng như nụ hoa này, đang cầu xin được lấp đầy nhanh chóng.”
Raon Hiljo luồn tay vào trong tấm áo jeogori và nhẹ nhàng quét qua bộ ngực nở nang không vừa một bàn tay. Ngài nhàn nhã cọ xát
“Đại nhân...... haa...... umm...... nhanh...... nhanh lên......
“Nhanh cái gì? Nàng có muốn ta đâm sâu vào và khuấy đảo bên trong không? Nàng có muốn nhanh chóng ăn cái của ta không? ”
Cô nàng liếc xéo người đàn ông thô tục bằng ánh mắt khinh bỉ. Nàng thở hổn hển và gật đầu. Raon Hiljo vuốt ve chiếc cằm thon gọn của nàng một cách khiêu gợi như thể đang khen ngợi nó, và đưa
Umm......! Hah...... Umm......!”
Ngài lắc hông và dang rộng chân người phụ nữ ra hết mức. Dấu vết của khoái cảm mà nàng đã trải qua một lần vướng vào l
"Lần sau nàng có thể loại bỏ
"Ngài, đại......!
Cô nàng đỏ bừng mặt và cuối cùng hét lên. Tiếng cười sảng khoái của Raon Hiljo tan vỡ trong không khí.
***
Bốp! Sau cuộc ân ái mãnh liệt, nàng ta thở hổn hển và đánh mạnh vào vai Raon Hiljo.
"Ngài làm ơn kiềm chế cái miệng tục tĩu của ngài lại được không? Lần trước ngài cũng nói mấy lời kiểu “cửa mình lỏng lẻo” gì đó khiến con bé nhà tôi khóc hết nước mắt...! Các em ấy dù có bán thân ở đây thì vẫn còn non nớt lắm."
Raon Hilljo mĩm cười và vuốt ve vùng da in dấu tay. Cô nàng này tên là Aran, một kỹ nữ ở nhà thổ mà ngài thỉnh thoảng ghé thăm. Nằm ở kinh đô Shinsi của vương quốc Baedal, đây là nhà thổ sang trọng bậc nhất, nơi các kỹ nữ sở hữu nhan sắc tuyệt trần. Trong số đó, Aran là người nổi tiếng nhất và cũng là khách quen lâu năm của Raon Hiljo, nên họ khá thoải mái với nhau. Sau khi hôn nhẹ Aran, ngài dùng khăn ướt lau sạch
"Ngài định đi rồi sao?"
"Nàng biết đấy, ta phải dậy sớm để chuẩn bị cho chuyến đi. Ngủ ngon nhé."
Nàng ta khỏa thân đứng dậy với vẻ mặt buồn bã.
"Ngài có ổn không, tiền thì..."
"Không thể được. Nàng đã vất vả vì phải tiếp một gã đàn ông tồi tệ như vậy mà."
"Thực sự không sao đâu. Nhưng mà, lần sau khi nào ngài sẽ lại đến?"
Đó không chỉ là lời nói xã giao, Aran thực sự tỏ ra không thích. Thái độ đó khiến anh khó xử. Mặc dù những gương mặt mới mang lại sự mới mẻ, nhưng khi đến đây, ngài thường tìm đến những kỹ nữ quen thuộc. Như Aran đã nói, có rất nhiều kỹ nữ không chịu được lời nói thô tục của ngài, và để thích nghi và huấn luyện họ cần có thời gian và công sức. Tuy nhiên, sau khi đã huấn luyện kỹ lưỡng, họ lại bắt đầu đòi hỏi và ràng buộc ngài như thể họ là nữ nhân của Raon Hiljo. Về mặt đó, Aran rất rõ ràng và dứt khoát, nên ngài thường xuyên tìm đến nàng. Nhưng gần đây, thái độ của nàng đã bắt đầu thay đổi. Nếu vậy, ngài không còn lý do gì để tìm đến nàng ấy nữa. Ngài rời khỏi phòng với một nụ cười không hứa hẹn thay cho câu trả lời. Ra đến sân, ngài thấy người bằng hữu đang say mèm nhảy múa kỳ quặc với một kỹ nữ. Bỏ lại người bằng hữu đó, ngài trở về biệt phủ. Khi Hoàng đế Sawara qua đời và Garon lên ngôi, Raon Hiljo nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ dễ dàng hơn. Trước khi tiên đế băng hà, hai ứng cử viên cho ngôi vị là Raon và Garon . Mọi người thường nghĩ Garon là một kẻ lười biếng vì vẻ ngoài và hành động của hắn, nhưng thực ra Raon mới là người có xu hướng sống buông thả. Ngài ta không tham vọng quyền lực và chán ghét những âm mưu trong cung điện. Ngài không ham muốn vật chất và không quan tâm đến những thứ không phải của mình. Ngài luôn cố gắng đạt được lợi ích tối đa với nỗ lực tối thiểu. Ngài từng tin rằng mình sẽ không bao giờ thực sự yêu ai đó, nhưng điều đó đã thay đổi.
Năm Raon Hiljo tròn hai mươi lăm tuổi. Năm đó là thời điểm mùa thu hoạch vừa kết thúc, kho thóc của người dân đầy ắp lương thực, cũng là lúc Garon nổi tiếng với những cuộc chiến tranh triền miên với các nước láng giềng, và thu thuế nặng nề. Raon Hiljo quyết định nhận chức quan thuế vụ. Mặc dù chỉ là một chức quan nhỏ, nhưng ngài có thể rời khỏi cung điện hiểm nguy, vừa làm việc vừa thỏa thích ngao du sơn thủy, đó quả là một mũi tên trúng hai đích. Người phản đối kịch liệt nhất là mẫu thân của ngài. Mặc dù hiền lành và dịu dàng, nhưng bà hiểu rõ chốn thâm cung tàn khóc này, chỉ có quyền lực mới giúp con người tồn tại. Tuy nhiên, như mọi khi, bà vẫn tin tưởng và tôn trọng quyết định của con trai.
Sau hai ngày thu thuế khắp các nước chư hầu và các bộ tộc lớn nhỏ, đoàn người đến ngôi làng tiếp theo. Lần này là làng Imae. Vừa đặt chân đến làng, một mùi hương khó tả xộc vào mũi. Đó là mùi đặc trưng của tộc Imae, những người chủ yếu ăn thịt sống. Mặc dù không đến nỗi buồn nôn, nhưng quản thực là rất khó để làm quen. Garon khinh miệt tộc Imae ra mặt, nhưng Raon Hiljo lại rất thích họ. Ngài thích cặp sừng, đôi mắt đỏ bí ẩn, và làn da rám nắng khỏe mạnh của họ.
Đã nhận được tin trước đó, người trong bộ tộc Imae đã ra đón tiếp các quan chức của Baedal. Mấy chục quan lại và binh lính nhanh chóng sắp xếp đồ đạc vào nơi đã được chuẩn bị sẵn. Chẳng kịp nghỉ ngơi sau chuyến đi dài, Raon Hiljo đã muốn đi thăm thú ngôi làng. Như thường lệ, Uga và ba binh lính vũ trang đi theo bảo vệ ngài.
“Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi. Ta có thể đi một mình mà.”
“Ngài đi một mình rất nguy hiểm. Bọn chúng rất hung hãn và không biết khi nào sẽ trở mặt. Đến cả thịt người cũng ăn được thì còn gì mà không dám làm?"
Raon Hiljo khẽ cười và quay đầu lại.
“Chúng ta mới là những kẻ nguy hiểm nhất ở đây.”
***
Uy thế của Beakdal từng một thời suy yếu, nay đã lên đến tận trời. Dân chúng cũng nhờ thế mà vênh váo tự đắc, ngạo mạn không ai bằng. Nhưng khi kẻ này cười, ắt có kẻ khác khóc. Vừa ra đường, lũ trẻ con đang vui vẻ nô đùa thấy ngài liền co giò bỏ chạy. Các cô gái đang ríu rít chuyện trò cũng tái mặt tránh đường.
"Thấy chưa."
Ngài lẩm bẩm, mỉm cười với họ. Chỉ vì là người Beakdal mà đi đến đâu cũng bị nhìn với ánh mắt như vậy. Ánh mắt đầy sợ hãi, căng thẳng và thù địch. Dù không thích bị chú ý, nhưng ngài cũng chẳng có ý định dừng cuộc dạo chơi này. Ngài vừa bước đi vừa hy vọng đừng bị họ xem là miếng mồi ngon.
"Chết tiệt! Ngươi bảo ta đang lừa đảo à?!"
Nghe tiếng chửi thề, ngài liền dừng bước. Trước cửa hàng thịt, một gã đàn ông lực lưỡng đang đôi co với một thiếu niên nhỏ con hơn. Nói là đôi co, chứ thực ra chỉ có một bên hùng hổ mắng nhiếc. Dù dáng người mảnh khảnh nhưng thiếu niên vẫn đứng thẳng, không hề nao núng trước khí thế của gã kia.
"Chỉ vài ngày trước, một cân thịt có giá mười lăm lượng, tại sao bây giờ giá y vậy lại còn có một nửa? Tôi chỉ hỏi cho rõ thôi."
"Thế thì sao?! Ngươi đang nói là ta lừa đảo với mấy miếng thịt rẻ mạt này hả?! Ta đã cứu ngươi khỏi chết đói, thay vì biết ơn thì ngươi lại dám coi ta là kẻ lừa đảo?!"
"Tôi trả đúng giá để mua thịt, tại sao phải biết ơn? Đáng lẽ ra ông mới là người phải biết ơn đấy?
Giọng nói của cậu bé có gì đó kích thích tai ngài ta một cách kỳ lạ. Tuy chưa hoàn toàn vỡ giọng, nhưng lại mang vẻ chính chắn và điềm tĩnh không hợp lứa tuổi Tiếc là mái tóc che gần hết khuôn mặt, không thể đoán được dung mạo. Chủ cửa hàng thịt nhét tiền vào tay thiếu niên rồi nói với giọng điệu khoa trương.
"Ôi trời, khách quan! Ngài là bậc cao quý, sao lại ăn thứ thịt rẻ tiền nhà ta? Từ nay xin đừng bén mảng tới đây nữa! Tay ta bẩn thỉu không xứng phục vụ ngài, mau trả lại thịt đây! Còn đứng đó à? Loại tạp chủng như ngươi dám dạy đời ai hả?"
Gã đàn ông cao giọng, mạch máu ở cổ nổi lên. Nhưng thiếu niên không nhận tiền, cũng không trả lại thịt. Nhìn gã mắng nhiếc kẻ đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình, Laon Hiljo nhíu mày. Ngài cũng thấy lạ khi những người dân xung quanh chỉ đứng nhìn mà không can thiệp. Dường như đã quá với cảnh này.
"Đồ tạp chủng, ngươi không hiểu tiếng người?! Ta bảo đưa đây!"
Quá cơn tức giận, gã chủ hàng thịt túm lấy cổ áo chàng trai. Không thể khoanh tay đứng nhìn, Laon Hiljo bước tới.
"Này, dừng tay lại."
Ngài hất mạnh tay gã đàn ông ra, cậu bé cũng bị đẩy ngã xuống sàn. Khi đó mái tóc cậu xõa ra, để lộ khuôn mặt. Raon Hiljo bất giác thốt lên một tiếng cảm thán. Cậu bé trông chỉ khoảng mười bảy tuổi. Làn da trắng bệch tương phản với mái tóc đen dài đến thắt lưng, đôi môi đỏ mọng và đôi mắt màu tím. Một khuôn mặt với sự kết hợp màu sắc quá đỗi mạnh mẽ. Ngài có cảm giác nghẹn ngào trong giây lát vì sự kích thích thị giác hoàn toàn bất ngờ này. Cậu bé đứng dậy với vẻ mặt vô cảm và nhặt miếng thịt bị rơi. Gã chủ hàng thịt lè lưỡi tỏ ra kinh tởm. Bà lão đứng lặng lẽ phía sau lắc đầu.
"Thưa ngài, xin cứ làm ngơ đi. Đó là nghiệp chướng của đứa bé này phải gánh chịu. Nghiệp chướng không thể dung thân bất cứ nơi nào. Thật đáng thương."
Đứa trẻ tội nghiệp…Bà lão lẩm bẩm nhìn vào khoảng không. Nghiệp chướng không thể dung thân. Raon Hiljo lặp lại lời bà lão. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết, cậu bé không phải là tộc Imae thuần chủng. Nghe nói họ là một chủng tộc rất đoàn kết nhưng cũng bài ngoại, và có vẻ như có một sự ép buộc và đồng thuận ngầm giữa họ. Bà lão không nói thêm gì nữa, và ngài cũng không muốn can thiệp sâu vào chuyện của họ. Khi ngài quay lại, cậu bé đã biến mất không một dấu vết. Ngài đứng đó một lúc lâu, như bị thôi miên.
***
Mỗi lần đến làng Imae, ngài lại được chiêm ngưỡng những điệu múa uyển chuyển của các vũ nương, và tận mắt chứng kiến ngọn lửa Imae mà chỉ được nghe kể lại - một cảnh tượng vô cùng ấn tượng, ngọn lửa tựa chiếc lá rơi phất phơ nơi đầu ngón tay họ. Một ngày sau khi nhận được sự tiếp đón nồng hậu của tộc trưởng Imae, ngài bắt đầu thu thuế. Họ chia thành hai nhóm gồm Uga, năm binh sĩ và hai người Imae dẫn đường về làng, họ đi từ khi trời sớm.
"Việc lặt vặt này, bọn ta tự làm cũng được mà..."
"Không, đừng bận tâm. Ta thấy thú vị mà."
Đó không phải là lời nói sáo rỗng. Những câu chuyện như nhà kia đã lâu không có con, cuối cùng đứa bé cũng chào đời, hay bà lão nhăn nheo dúi cho ngài một quả trứng gà mới đẻ, gặp gỡ những chủng tộc khác và lắng nghe về cuộc sống giản dị của họ, tất cả đều khiến ngài thấy thú vị. Sau khi đi quanh làng cả buổi sáng, họ dừng chân trước căn nhà cuối cùng. Ngôi nhà tranh nằm khuất sau hàng rào, sân vườn và vài vật dụng lưa thưa trông thật cơ hàn. Raon Hiljo đưa tay mân mê chiếc mẹt đựng tương treo trên cột hiên nhà.
"Mau ra đây, chúng ta là người Baekdal!"
Tên lính quát lớn, và một lúc sau, có người bước ra từ cánh cửa ọp ẹp. Raon Hiljo sững người, tay vẫn cầm chiếc mẹt. Người bước ra không ai khác chính là cậu bé mà ngài đã gặp ở cửa hàng thịt hôm qua. Cậu bé nhìn đám lính chiếm đóng khoảng sân với vẻ mặt lạnh lùng.
"Như các người thấy, nhà tôi không có gì đáng để cống nạp. Chúng tôi còn khó khăn lắm mới đủ ăn qua ngày."
"Vậy thì mang nồi niêu, chảo bằng sắt, hoặc thìa bạc gì đó ra đây."
Cậu bé thở dài.
"Làm gì có thứ đó."
"Ngươi dám hỗn láo! Vậy là ngươi không chịu nộp đúng không?!"
"Không phải không chịu nộp, mà là không có để nộp."
"Còn bày đặt nói thìa bạc! Nếu có thìa bạc thì đã bán đi từ lâu rồi, lũ trộm cướp các ngươi!"
Một người phụ nữ đột ngột đẩy cửa xong ra. Khuôn mặt hốc hác của bà cho thấy bà đang ốm yếu. Uga không nói gì thêm mà ra lệnh.
"Lục soát!"
"Không được! Lũ cướp này dám lục lọi đồ đạc của người khác...!"
"Mẹ...!"
Khi những tên lính lục soát ngôi nhà, người đàn bà như bị sét đánh, lao ra túm lấy cổ áo chúng. Bất chấp lời can ngăn của cậu bé, bà ấy cứ như một chú chó nhỏ hung dữ, cắn xé những kẻ xâm nhập. Căn nhà nhỏ trở nên hỗn loạn trong cuộc ẩu đả, Raon Hiljo thở dài, quát lớn:
"Dừng lại. Có vẻ như thực sự không có gì, chúng ta ra về thôi."
"Nhưng mà...
Uga và đám lính tỏ ra khó xử. Nhiệm vụ của họ là thu thuế, ít nhất cũng phải có chút gì đó mang về cho có hình thức. Họ nhìn quanh, nhưng chỉ thấy những vật dụng nghèo nàn đến mức không nỡ thu thuế, lại thở dài. Bất chợt, Raon Hiljo nhìn thấy chiếc mẹt trên tay mình, giơ lên trước mặt đám lính.
"Thôi thì cứ lấy cái này thay vậy. Trông có vẻ đã ủ khá lâu rồi, mùi thơm cũng rất tuyệt, loại tương này khó kiếm lắm đấy."
"..."
Uga, đám lính, cả người đàn bà và cậu bé đều trợn tròn mắt. Tên lính lúng túng nhận lấy chiếc mẹt từ tay Raon Hiljo và bước ra khỏi hàng rào. Cậu bé dìu mẹ vào trong nhà, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Raon Hiljo. Đôi mắt to, sắc sảo với đuôi mắt hơi xếch lên, tròng mắt màu tím sẫm chiếm trọn khoảng không bên trong. Quả là một vẻ ngoài nổi bật. Không chỉ đơn thuần là nổi bật, mà còn có một điều gì đó kỳ lạ khó tả. Một khi ánh mắt bị ánh mắt đó thu hút, người ta khó lòng rời mắt như thể bị thôi miên vậy… Nhìn gần, cậu bé càng toát lên vẻ lạnh lùng, trong trẻo.
Ánh mắt của Raon Hiljo như bị hút vào đôi mắt ấy, rồi bất chợt dứt ra. Ngài nhíu mày khi cảm nhận cơn khát lạ lùng trỗi dậy. Vì lý do nào đó, ngài muốn giữ lấy đôi mắt đó lâu hơn một chút nên cất tiếng.
"À, hôm qua chúng ta gặp nhau rồi phải không?"
"Tôi không biết."
"Ở cửa hàng thịt ấy. Ngươi nói chuyện với chủ quán..."
Cậu bé quay lưng bước vào trong, chỉ để lại ánh mắt lạnh lùng. Không phải cậu cố tình làm ngơ, mà dường như cậu thật sự không nhận ra ngài. Một cảm giác thất bại lạ lùng lần đầu tiên dâng lên trong lòng Raonhiljo. Chàng rời khỏi hàng rào lạnh lẽo, trở lại với đoàn người.
"Mà sao nhà này lại ở xa thế? Sẽ thuận tiện hơn nếu ở trong làng."
Thành viên bộ tộc liếc nhìn căn nhà tranh, bĩu môi.
"Được ở đây đã là may mắn lắm rồi. Vì thế mà đành cam chịu số phận không có tên suốt đời."
"Không có tên sao?"
nếu không làm lễ thì không được công nhận là người trong tộc. Dù sao thì đó cũng không phải người ngài cần quan tâm, chúng ta về thôi."
"À, ừ..."
Raon Hiljo rời mắt khỏi ngôi nhà tranh tồi tàn và quay lưng bước đi. Và cứ như vậy, ngài biết được cậu bé không có tên, sống với người mẹ bệnh tật, và kiếm sống qua ngày bằng tài vẽ tranh. Qua lời kể của người khác, hoặc tự mình tìm hiểu, ngài dần dần biết thêm về cậu.
Càng tìm hiểu, ngài càng dành nhiều thời gian nghĩ về cậu bé. Nhưng khó khăn lớn nhất là việc gặp được cậu chẳng khác nào hái sao trên trời. Cứ mỗi lần đi thu thuế hàng tháng, nếu không tình cờ gặp được thì coi như công cốc, phải đợi đến tháng sau. Mà có hiếm hoi gặp được thì cậu bé cũng luôn đề phòng ngài. Raon Hiljo đã thử mọi cách để thể hiện sự tồn tại của mình, khi thì bắt chuyện vu vơ, lúc thì giảm thuế, thậm chí còn gửi tiền bạc và thuốc tốt cho người mẹ ốm yếu của cậu.
Ngài đã làm mọi thứ có thể để cậu bé chú ý đến mình. Nhưng một tháng rồi một năm trôi qua, trong mắt cậu bé, ngài vẫn chỉ là một kẻ thu thuế của đất nước Baedal. Dù vậy, ngài vẫn không từ bỏ ý định muốn ghi dấu ấn trong lòng cậu. Sự cố chấp trẻ con ấy, ngay cả bản thân chàng, người luôn sống theo chủ nghĩa "vừa đủ", cũng không hiểu nổi. Ban đầu, ngài nghĩ đó chỉ là sự tò mò và hiếu thắng nhất thời của bản thân. Ngài tự cười nhạo chính mình và quyết tâm dừng lại. Nhưng rồi, mỗi khi sắp đến ngày thu thuế làng Imae, ngài lại trằn trọc không ngủ, ánh mắt cứ tìm kiếm hình bóng cậu bé.
Thời gian trôi qua, cậu bé cũng dần dần trưởng thành. Dù vẫn giữ dáng người mảnh khảnh hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng không còn nét trẻ con nữa. Vẻ đẹp thuần khiết nhưng pha phút ma mị, vừa khắc kỷ vừa mang sắc thái phóng túng, những nét mâu thuẫn đó càng khiến ngài rối bời. Ngài không phủ nhận ban đầu mình bị thu hút bởi vẻ ngoài của cậu. Nhưng càng về sau, điều khiến ngài say mê hơn cả là vẻ đẹp trong trẻo, lạnh lùng ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài ma mị ấy.
Ngày qua ngày, chứng kiến hình dáng ấy trưởng thành, khiến ngài thao thức trằn trọc, lòng dạ bồn chồn. Rồi chợt nhận ra, thứ tình cảm này nào đâu đơn thuần chỉ là hiếu thắng nhất thời, hay hứng thú thoáng qua. Ngài không muốn bỏ lỡ cậu. Ngài cần một cái cớ để đến gần cậu hơn. Suy đi tính lại, ngài quyết định treo giải thưởng hậu hĩnh, để nhờ cậu vẽ cho mình một bức chân dung. Cuối cùng, cuộc sống nghèo khó đã khiến cậu đồng ý. Dẫu thành quả chẳng đáng là bao so với thời gian ngài ngóng trông, nhưng khoảnh khắc ấy, ngài cảm thấy như mình đã có được cả thế gian. Cậu luôn khơi dậy trong ngài những xúc cảm lạ lẫm, khiến ngài bối rối khôn nguôi.
Nhưng khoảng thời gian khó khăn lắm mới có được lại dễ dàng trôi qua kẽ tay. Hay tin làng Imae bị Garon tàn sát, ngài cuống cuồng chạy đến mà chẳng kịp suy nghĩ. Giữa đống đổ nát hoang tàn, không thấy bóng dáng cậu đâu. Đó vừa là may mắn, vừa là một cơn ác mộng khủng khiếp. Sau đó, như kẻ mát trí, ngài đã nhiều lần tự mình lùng sục khắp làng và hỏi thăm tin tức. Ngài đã làm mọi cách có thể. Ngài chỉ biết bám víu vào hy vọng mong manh rằng, cậu vẫn còn sống ở nơi nào đó, nhưng cuối cùng vẫn bặt vô âm tín.
Nỗi đau như xé nát trái tim khiến ngài chìm trong men rượu suốt một thời gian dài. Ngài ghét Garon, kẻ gây ra tất cả, nhưng còn căm ghét chính mình hơn, vì đã do dự mà không đưa cậu rời đi sớm hơn. Ngài tự trấn an rằng, điều này còn tốt hơn là nhìn thấy thi thể cậu bị cắt xẻo một cách tàn nhẫn. Mỗi khắc trôi qua, ngài như rơi xuống vực thẳm,
rồi lại tự nhủ đây sẽ là lần cuối cùng tìm kiếm tung tích của cậu. Và rồi, khi nỗi đau trong lòng đã dần nguôi ngoai, một phép màu đã xảy ra, ngài đã gặp lại cậu. Giây phút ấy, ngài chợt nhận ra, ngài không còn mong cầu gì hơn, chỉ cần cậu còn sống là đủ rồi.
Sau khi cả bộ tộc bị tàn sát cậu đã ở đâu, người mẹ bệnh tật của cậu ra sao, hay tại sao lại nói dối Garon rằng mình là con nuôi của tộc trưởng, cậu không nói gì cả. Chỉ có một điều rõ ràng là cậu đã trải qua một sự thay đổi lớn trong khoảng thời gian biến mất đó. Đôi mắt cậu trống rỗng và lạnh lẽo hơn cả lần cuối ngài nhìn thấy. Đó là đôi mắt của một đứa trẻ bị cướp đi tuổi thơ một cách tàn nhẫn, bị phủ nhận sự tồn tại và mất đi tất cả. Ngài muốn lấp đầy khoảng trống trong đôi mắt ấy. Ngài muốn trở thành một bức tường thành che chở và là một chốn nương tựa cho cậu.
Để làm được điều đó, phải thực hiện từng bước một. Trước hết là từ ngày cậu chịu vẽ chân dung của ngài. Cậu vẫn thận trọng và dè dặt trước lời đề nghị, nhưng lần này cậu sẵn sàng đồng ý. Trong đôi mắt vui vẻ chấp nhận, không còn sự cảnh giác như xưa. Mất tận hai năm để thu hẹp khoảng giữa cả hai. Cả cậu và ngài đều quá cố chấp.
Khoảnh khắc lần đầu tiên cậu cười, có lẽ ngài sẽ không bao giờ quên cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Đôi môi đỏ thắm luôn thốt ra những lời lạnh lùng ấy, giờ đây vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, và đôi mắt thường mở to khi phòng vệ, nay cong thành hình bán nguyệt. Cảnh tượng mê hoặc khiến ngài choáng ngợp. Một thứ cảm xúc mãnh liệt khác bắt đầu trỗi dậy. Không kìm được lòng, ngài vô thức hôn lên đôi môi ấy. Ngài nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đắm chìm trong nụ hôn thật lâu. Đó như một nghi lễ thiêng liêng. Giống như một thiếu niên vụng về lần đầu biết hôn, ngài trằn trọc suốt đêm, hồi tưởng lại dư vị ngọt ngào ấy. Từng cử chỉ, từng hành động nhỏ nhặt của cậu đều khiến ngài khao khát và rung động. Cơn sóng tình sâu thẳm và mãnh liệt ấy mang đến một sự mới mẻ và ngọt ngào mà ngài chưa từng cảm nhận được. Ngài cuồng nhiệt như một đứa trẻ khao khát thứ gì đó thời thơ ấu.
Tuy nhiên, kế hoạch giữ cậu bên mình phải tạm gác lại. Cậu đến đây vốn để vẽ chân dung của Garon, dưới danh nghĩa tỏ lòng trung thành. Nhưng với bản tính của Garon, hắn ta không đời nào chấp nhận món quà đó. Cuối cùng, cậu sẽ bị đuổi khỏi lâu đài và trở về quê hương. Nhưng ngài không thể để mất cậu lần nữa. Không cần do dự, ngài quyết định sẽ đưa cậu về biệt phủ của mình. Ngài muốn cậu được sống trong một môi trường tốt hơn, thoải mái vẽ những gì cậu thực sự muốn, không phải vì miếng cơm manh áo nữa. Tất nhiên, với điều kiện là bức chân dung dang dở kia sẽ được tiếp tục thực hiện. Thế nhưng Garon chỉ mới đây thôi còn từ chối bức chân dung, đột nhiên thay đổi ý định chỉ sau một đêm.
Thân thể bứt rứt trong suốt buổi thượng triều nhàm chán. Thông thường, buổi sáng ở cung điện Narahon, hoàng đế và các quan đại thần bắt đầu công việc bằng một cuộc họp bàn quốc sự tại điện Samun. Là hoàng đế, lẽ ra sẽ ngồi trên ngai vàng cao quý, nhưng riêng buổi chầu sáng lại được tổ chức tại chiếc bàn tròn như thế này. Đó là ý chỉ của tiên tế Sawara, mong muốn mọi người bất kể địa vị cao thấp, đều có thể thoải mái trình bày ý kiến trên tinh thần bình đẳng.
Cuộc họp đang được tiến hành dưới sự chủ trì của Oga, quan chức cấp cao nhất của đế quốc Baedal, nhưng không có gì lọt vào tai ngài. Quay sang nhìn Garon đang ngồi ở vị trí cao nhất. Hắn chống cằm, vẻ nhàm chán, tay vẽ nguệch ngoạc thứ gì đó trên giấy. Hắn ta thường làm những trò như vậy trong các buổi chầu, khiến các đại thần khó xử. Raon Hiljo lắng nghe một cách hời hợt của Oga vừa khẽ cất tiếng.
"Nhưng về bức chân dung, tại sao người lại đột ngột thay đổi ý định?"
Garon ngừng tay, chỉ liếc mắt nhìn.
"Ta cũng đang nghĩ về điều đó. Nhưng sao ngươi lại hỏi?"
"Ngài hỏi vì không biết sao? Ngài vốn ghét cay ghét đắng Imae, đến nỗi chỉ cần chạm mắt cũng thấy khó chịu."
Garon nhướng mày.
"Không thể nào. Ta thích chúng. Đôi mắt đỏ ngầu và mùi hương đặc trưng của chúng kích thích thần kinh ta. Ta sẽ giữ tên tạp chủng đó lại thêm một thời gian, rồi xử lý hắn khi có cơ hội. Ta chưa bao giờ khoét con mắt màu tím nào cả."
Raon Hiljo bỗng chốc căng thẳng.
"Ngài nói gì vậy?"
"Đúng như ta nói. Ta đang suy nghĩ về điều đó."
Hắn ta chỉ thốt ra giọng nói khô khóc rồi lại tiếp tục di chuyển tay. Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của em ấy, ta sẽ không tha thứ. Bất kể đó là ai. Raon Hiljo cố kìm nén cơn giận dữ, cố nở một nụ cười gượng gạo. Bất chợt, ánh mắt Garon lướt qua và dừng lại trên người ngài.
"Nhưng ngươi có vẻ quan tâm đến tên tạp chủng đó quá nhỉ. Đến mức kì lạ."
"Đương nhiên rồi. Ta vẫn còn một món nợ phải đòi từ cậu ấy. Ta đã trả một khoảng tiền lớn để đặt vẽ chân dung, nhưng nhờ ngài mà ta đành ngậm ngùi chờ đến lượt sau. Chẳng phải chính bệ hạ Garon mới là người kỳ lạ khi đột ngột đổi ý hay sao?"
"À, cái đó..."
Lúc này, Maga dè dặt xen vào. Khi ngẩng đầu lên, ngài thấy mọi ánh mắt của Oga đều đổ dồn về phía này.
"À... Xin thứ lỗi thưa Bệ hạ, đại nhân. Xin hãy để những câu chuyện phiếm sang một bên và tập trung vào buổi chầu..."
"À, xin lỗi."
Cảm giác như một đứa trẻ bị thầy khiển trách trong giờ học, Raon Hiljo nở một nụ cười gượng gạo. Garon dường như không quan tâm và ngay lập tức quay lại với việc riêng của mình. Raon Hiljo khẽ nheo mắt. Cậu ấy chưa bao giờ bám víu vào bất cứ điều gì, nhưng việc vẽ chân dung lại là một ngoại lệ. Thái độ đó hơi quá so với việc thể hiện lòng trung thành của một nước chư hầu. Tất nhiên, Raon Hiljo không hài lòng với thái độ của cậu, nhưng cậu ấy đến đây để thực hiện nhiệm vụ của một họa sĩ, nên ngài không có quyền ngăn cản. Vấn đề nằm ở thái độ của Garon.
Không lâu sau, Garon không còn che giấu bản chất thật của mình nữa. Nạn nhân của trò chơi săn bắn đêm qua là bảy người lính và ba cung nữ. Tất cả đều bị giết tại chỗ. Raon Hiljo đã tìm kiếm khắp lâu đài rộng lớn này suốt đêm để tìm cậu. Cuối cùng, vào khoảng rạng sáng, ngài nhận được tin cậu đã bị Garon bắt đi.
Họ nói không phải bị giết tại chỗ, mà là "bắt đi". Ít nhất, Garon không có ý định giết cậu. Nếu tiếp tục hắn thêm, không biết hắn sẽ làm gì, vậy nên tốt hơn hết là nên chờ đợi. Hàng ngàn suy nghĩ rối ren trong đầu ngài. Ngài chỉ mong rằng điều tồi tệ nhất sẽ không xảy ra, và đã đợi cậu ấy cả đêm ở biệt viện. Linh cảm xấu của ngài đã nhanh chóng trở thành sự thật.
Sáng hôm đó, ngài thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu bước vào biệt viện bình an vô sự. Nhưng khi thấy dấu vết hoan lạc trên cơ thể cậu, lần đầu tiên ngài cảm thấy muốn giết Garon. Đó là một cảnh tượng kinh hoàng như việc tìm thấy thi thể cậu đầy những vết đạn. Đó là một cách tàn sát khác, giống như bắn bằng Chấn Thiên Lôi. cơ thể bị tổn thương và chà đạp tàn nhẫn trông như sắp gục ngã vì kiệt sức. Gương mặt mất đi sức ống nhưng ánh mắt ngập tràn căm phẫn, khiến ngài đau lòng khôn xiết. Lúc này đây, ngài không thể nghĩ được gì khác ngoài việc muốn giết Garon.
"Ngừng vẽ chân dung đi. Ta sẽ giải quyết việc của Garon, ngươi hãy rời khỏi đây ngay."
"Tôi phải ở lại đây cho đến khi bức chân dung hoàn thành. Vì vậy, thưa ngài..."
"Đi theo ta."
"Thưa ngài, chờ..."
Vẻ mặt kiên định của cậu không hề nao núng, khiến ngài chợt dấy lên một mối nghi ngờ mơ hồ. Có lẽ cậu tiếp cận Garon không chỉ vì bức chân dung. Ngài khong thể không nghĩ rằng cậu ấy có thể có tình cảm với hắn ta.
" Có phải em bị ép buộc không?"
"..."
"Ta hỏi lại. Em có bị cưỡng ép không?"
"Dù có bị cưỡng ép hay không vì việc vẽ chân dung cũng không phải việc của ngài. Vì vậy, xin đừng can thiệp…"
Rầm---!
Nắm tay đập vào tường, gây nên một dư chấn nhỏ.
"Ta phát ngấy với câu đó rồi."
Ánh mắt vốn lạnh lùng ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn ngài. Khuôn mặt kia đã bị vấy bẩn bởi dục vọng trong vòng tay của kẻ khác. Cảm giác tuyệt vọng như thể bông hoa ngài nâng niu bấy lâu đã bị kẻ gian nhổ tận gốc. Sự kiên nhẫn mà ngài cố gắng duy trì bấy lâu nay bỗng
chốc rạn nứt, rồi sụp đổ hoàn toàn chỉ trong phút chốc.
"Ngài... Ngài... Dừng lại...! Hức..."
"Ha... Ha... Hự..."
Đôi môi đỏ hé mở, hơi thở gấp gáp như lời mời gọi đầy mê hoặc. Ngài thọc lưỡi vào liếm mút như thể rút cả cuống lưỡi ra. Cảm giác như đang tan chảy, nước bọt quyện lấy lưỡi nhau, nhủ hoa mềm mại bị lưỡi đùa nghịch cho đến khi bao phủ bởi nước bọt. Sự kích thích từ phần thân dưới vặn vẹo đau đớn đánh vào dây thần kinh, mang đến một khoái cảm cực độ mà ngài chưa từng cảm nhận được từ bất kỳ kỹ nữ nào.
Ngài nếm trải cảm giác đổ gục choáng váng đến mức, sẽ không có gì ngạc nhiên nếu xuất tinh ngay lập tức . Nếu không nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu, ngài không biết mình đã đi đến đâu. Sắc mặt trắng bệch và đôi môi mím chặt như sắp bật máu, đó rõ ràng là sự cự tuyệt và sợ hãi. Đầu óc tưởng như sắp nổ tung bỗng lạnh toát. Rốt cuộc, thứ cuối cùng mà ngài làm cũng không khác gì bạo lực. Ngài đã thề sẽ chữa lành vết thương cho cậu. Nhưng bây giờ ngài đang tự tay phá vỡ lời thề đó.
***
"Đứa bé đó ... sẽ hủy hoại đại nhân... Tôi cứ băn khoăn mãi về việc cạu ta cứ ở bên cạnh đại nhân.
Có lần Narsha đã tâm sự một cách nghiêm túc khi cả hai uống rượu cùng nhau.
" Đứa trẻ đó hủy hoại ta ư..."
Raon Hiljo bật cười.
"Chà, biết đâu được. Nhưng hãy nói đúng. Ta mới là người ở bên cạnh cậu ấy. Đứa bé đó chưa bao giờ nắm giữ ta."
Đôi mắt Narsha nặng trĩu. Khuôn mặt thanh tú gần đây ủ dột hẳn.
"Nhưng đứa trẻ đó ... có điều gì đó khiến người ta sa ngã. Điều đáng sợ hơn là bản thân cậu ta hoàn toàn không hề nhận thức được điều đó."
Raon Hiljo nhấp một ngum rượu, cười chua xót. Mặc dù bọn họ ở bên nhau đã lâu, nhưng nàng ta vẫn không hề biết. Ngài chỉ giả vờ là một học giả coi trọng lý trí và sự tiết chế, nhưng bên trong lại chẳng khác dã thú che giấu bản năng nguyên thủy. Hoặc là Narsha đã dõi theo ngài bằng ánh mắt như thế nào trong suốt thời gian qua, nhưng ngài vẫn thản nhiên giả vờ như không biết, đại loại vậy…
Rồi những dư âm về chuyện ấy còn dai dẳng hơn cả những gì ngài tưởng. Những đêm mượn rượu để tìm đến giấc ngủ cứ thế nhiều thêm. Và khi ngủ được, ngài lại chìm vào cơn ác mộng khoái lạc. Trong giấc mơ, đứa trẻ đó dùng đôi mắt đắm say trong dục vọng để trói buộc và điều khiển ngài như một tiểu hồ ly.
"Ngài ... Ngài ơi ...! Ư ...! ... Ngài ... ơi ...! Haa ... A ...!"
Và những dư âm về chuyện ấy còn tệ hơn ngài nghĩ. Những đêm mượn rượu để tìm đến giấc ngủ cứ thế nhiều thêm. Vừa mới chợp mắt, ngài lại chìm vào cơn ác mộng khoái lạc. Trong giấc mơ, đứa trẻ đó dùng đôi mắt đắm say dục vọng để trói buộc và điều khiển ngài như một tiểu hồ ly.
"Ngài ... Ngài ơi ...! Ư ...! ... Ngài ... ơi ...! Haa ... A ...!"
Nét mặt, cử chỉ, làn da mềm mại và hương thơm cơ thể của cậu, tạo nên niềm vui sướng khủng khiếp xâm chiếm cả thể xác lẫn linh hồn ngài. Ngay cả trong mơ, ngài cũng không ngừng dồn ép đứa trẻ đó. "Khi ở bên Garon, em đã làm những gì? Có rên rỉ và lắc hông như thế này không? Có vặn vẹo thân thể như thế này không?" Ngài không ngừng tra hỏi, khám xét và phun ra những lời lăng mạ thô tục. Rồi ngày hôm sau, khi đối diện với cậu, ngài lại phải đeo lên chiếc mặt nạ giả tạo. Việc kìm nén dục vọng đang sôi sục ngày càng trở nên khó khăn hơn.
***
Hôm ấy trời mưa tầm tã. Trên đường trở về biệt phủ sau khi xong việc, một cơn mưa rào bất chợt ập đến. May mắn thay, sáng nay Narsha có than nhức mỏi vì trời chuyển, nhờ vậy ngài đã chuẩn bị sẵn một chiếc ô để phòng hờ. Thong thả bước đi, vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh ẩm ướt thì ngài chợt nhìn thấy đứa trẻ đó từ đằng xa. Cậu ôm chặt tấm bảng vẽ và đang chạy dưới cơn mưa tầm tã. Mái tóc đen và bộ y phục trắng ướt sũng, dính sát vào người. Dù muốn ngắm nhìn thêm đường cong quyến rũ sau lưng cậu, nhưng
ngài lo rằng cậu sẽ bị cảm lạnh vì ướt mưa. Raon Hiljo vội vã chạy tới.
"Này! Đợi một chút...!"
Có lẽ vì tiếng mưa xối xả át cả tiếng gọi, cậu không ngoái đầu lại. Khoảng cách khá xa nên ngài cố tăng tốc, nhưng cậu cũng đang chạy hết hết sức nên không dễ đuổi kịp. Phải làm cách nào đó để cậu chú ý trước khi khoảng cách bị kéo xa hơn. Ngài định cất tiếng gọi thì chợt nhận ra một điều.
Đứa trẻ đó không có tên. Có lẽ khi đứng lùi lại một bước, ngài mới cảm nhận rõ hơn niềm vui và nỗi buồn. Ngài đã quá mù quáng bởi ham muốn chiếm hữu mà không nghĩ đến những gì cậu thực sự mong muốn. Chắc hẳn em ấy khao khát có một cái tên, tại sao ta lại không nhận ra điều đó? Một cái tên để khi em lẻ loi dưới mưa, sẽ có người gọi tên và che ô cho em. Raon Hiljo nhìn theo bóng hình bé nhỏ khuất dần trong màn mưa.
Có thể nào chỉ nhìn thôi cũng xót xa đến vậy? Có thể nào lại có chuyện như thế này? Ai đó hãy trả lời ta đi. Bỗng nhiên, một cảm giác khác hẳn nỗi đâu thể xác nhỏi lên trong tim. Ta đã từng chìm trong mem rượu, từng lạnh lùng xa cách, từng hung bạo ép buộc, nhưng tất cả đều vô nghĩa. Ta không quan tâm sau này em sẽ đến bên ta với bộ dạng ra sao. Ta chỉ muốn xóa sạch mọi khổ đau em từng trải qua, để em được hạnh phúc hơn bất kì ai.
Và nếu em cho phép…ta muốn đặt cho em một cái tên. Một cái tên thật đẹp, thật hợp với em, để khắc sâu vào đôi mắt tím luôn long lanh kia, để mỗi khi ánh mắt chạm nhau, ta có thể gọi tên em mãi mãi. Gọi tên em... mãi mãi...
Có lẽ chính từ lúc đó, ta đã bắt đầu chuẩn bị từng chút một để có được em trọn vẹn.
***
Bước vào sân, tiếng nhạc du dương vang lên. Qua lớp cửa giấy mỏng, bóng dáng tao nhã của mẫu thân hiện ra. Dạo này bà đang say sưa học đàn nhị do cung nữ dạy. Trong cuộc sống hoàng cung tẻ nhạt này, điều duy nhất người có thể dựa vào chỉ là đứa con trai duy nhất và những thú vui nho nhỏ như vậy. Mới đây, có một lời cầu hôn từ nước chư hầu với điều kiện rất tốt, nhưng ngài chỉ biết nói với bà hãy từ chối. Mẫu thân ngài tất nhiên rất tức giận vì ngài luôn từ chối những chuyện như thế này. Nhưng dù sao mẫu thân vẫn luôn tôn trọng quyết định của ngài.
Raon Hiljo lặng lẽ nhìn bóng mẫu thân một lúc rồi lên tiếng. Có lẽ vì tiếng nhạc nên bà không nghe thấy. Ngài bèn tự ý bước vào. Bà lúc này mới nhận ra con trai đã về, vội cho cung nữ lui xuống. Bà có một gương mặt thanh tú, trả trung đến mức khó tin, không ai nghĩ bà đã có một người con trai trưởng thành. Nhìn thấy con trai đứng lặng im, bà tròn mắt ngạc nhiên.
“Sao con lại đến giờ này? Ngồi xuống đây đi. Dạo này trông con có vẻ mệt mỏi quá. Mẫu thân đã bảo con đừng làm việc quá sức mà...”
Ngài tiến đến gần người phụ nữ xinh đẹp, lặng lẽ quỳ xuống. Ánh mắt ngài nhìn mẫu thân vô cùng nghiêm túc.
"Mẫu thân...
Có lẽ ngài đã cảm nhận được điều đó ngay từ lần đầu tiên gặp đứa trẻ ấy. Vì đứa trẻ ấy không thuộc về nơi nào, vì đứa trẻ ấy thậm chí còn không có tên, mà ngài sẽ trở thành một đứa con bất hiếu.
"Từ giờ trở đi, con... sẽ làm một việc bất hiếu với người."
***
Mong muốn rời khỏi Beakdal cùng đứa trẻ đó ngày càng trở nên mãnh liệt. Ngay khi bình minh ló dạng ngày hôm sau, ngài bắt đầu chuẩn nghiêm túc chuẩn bị. Không nói rõ lý do với mẫu thân, ngài chỉ bảo rằng bọn họ phải rời khỏi hoàng thành. Mẫu thân tuy lo lắng nhưng vẫn tin tưởng và làm theo lời ngài. Ưu tiên hàng đầu là đưa mẫu thân và tất cả người thân rời khỏi nơi này. Garon, tên điên đó, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để truy sát bọn họ. Ngài suy nghĩ về nơi ẩn náu an toàn và nhớ đến một am nhỏ nằm sâu trong núi, nơi ngài tình cờ phát hiện trong những chuyến đi trước đây.
Tiếp theo là vấn đề tài chính. Ngài đã nhờ Narsha bán hết đất đai và tài sản của mình. Mọi việc diễn ra suôn sẻ và bí mật. Tuy nhiên, vấn đề nan giải nhất chính là cậu- nguyên nhân của mọi kế hoạch này. Không ai dám chắc cậu sẽ đi theo ngài hay không. Tất nhiên, nếu không được thì ngài sẽ dùng vũ lực. Nhưng rồi một sự kiện bất ngờ đã khiến kế hoạch phải thay đổi.
"Đại nhân...! Đứa trẻ đó...! Hắn định đánh cắp Chấn Thiên Lôi. Hiện tại, những kẻ liên quan đang bị trói ở sân Rồng. Bệ hạ đang đích thân thẩm vấn!"
Ngài cảm thấy như bị dùi cui đánh mạnh vào đầu. Nghe tin Garon đang thẩm vấn, ngài chạy ngay đến đó mà không suy nghĩ. Đứa trẻ đó luôn thờ ơ với mọi thứ, chỉ trừ Garon. Chắc chắn có điều gì đó hơn cả việc muốn vẽ chân dung. Ngoại trừ tình cảm, ta không thể nghĩ ra điều gì khác. Nhưng giờ lại là gián điệp ư...? Vậy ra, thời gian qua em tiếp cận Garon không phải vì muốn vẽ chân dung hay vì tình cảm, mà là vì Chấn Thiên Lôi sao? Nếu vậy thì có ổn không...? Bây giờ ta đã có thể tự tin mang em đi rồi đúng không?
Choang!
Một tia sáng sắc bén lóe lên, Chấn Thiên Lôi bị gãy làm đôi. Phần nòng súng bị cắt lìa rơi xuống đất như một cái đầu bị chặt. Không chút do dự, Raon Hiljo đâm kiếm vào vai Garon. Ánh mắt ngài ta tràn đầy sát khí lạnh lẽo. Cắt dây, Ứng Long vỗ cánh mạnh mẽ bay lên trời. Tiếng nổ vang lên phía sau, ngay lập tức tạo ra những lỗ thủng trên cánh tay và thắt lưng của Raon Hiljo. Mùi thuốc súng hòa lẫn với mùi máu khiến cậu lo lắng.
"Ngài...!"
"Không sao đâu. Yên tâm đi. Ta ở ngay sau em."
Ngài ôm chặt cậu đang run rẩy, không để cậu nhìn lại phía sau. Giờ cậu đã ở trong vòng tay ngài, những vết thương này chẳng là gì cả. Mọi nỗi niềm đã được giải quyết, không còn lý do gì để chần chừ nữa. Nhưng còn em thì sao? Chỉ đơn giản là muốn thoát khỏi nơi địa ngục này thôi sao? Dù là gì đi nữa cũng không quan trọng. Ngài ôm chặt cậu như thể sẽ không bao giờ buông tay. Giữa cơn
cuồng phong do Ứng Long tạo ra, hắn ta vẫn đứng đó.
"Mang nó lại đây."
Raon Hiljo bình tĩnh đối mặt với Garon. Veron juvil, kẻ đã bị thất sủng chỉ sau một đêm, từng nói rằng Garon say mê đứa trẻ này cũng giống như hắn ta say mê chiến tranh và vũ khí giết người, chỉ là nhất thời mà thôi. Nhưng hắn ta không nhìn Chấn Thiên Lôi bằng ánh mắt như vậy. Hắn ta cũng không ham muốn Chấn Thiên Lôi. Không thể nào ngài không nhận ra, thứ tình cảm khiến hắn không thể rời mắt khỏi thân thể của chủng tộc bí ẩn này, thứ tình cảm khiến hắn khao khát không ngừng. Bởi vì ánh mắt đó giống hệt như bản thân ngài. Raon Hiljo đáp lại ánh mắt đầy sát khí của Garon bằng ánh mắt tương tự.
Này, huynh đệ. Có lẽ chúng ta đang mắc một sai lầm lớn? Chúng ta đang phát điên tranh giành chàng trai này, nhưng có lẽ ngay từ đầu đã không thể rồi? Chàng trai dâm đãng này, không thuộc về bất kì ai, có lẽ đang kéo chúng ta xuống vực sâu. Giờ đây, quyết định dừng lại hay không, không còn nằm trong tay ngươi hay ta nữa. Chìa khóa của vận mệnh này nằm trong tay chủ nhân của nó, chính là chàng trai này."
Vì vậy, ta tuyên bố:
Đó là một cuộc chiến mà không ai có thể dừng lại trừ khi chủ nhân của nó cho phép...
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.