[ĐỘC TỐ QUYỂN 2] Chương 26: Sau khi trốn thoát - CHẠY LON TON

[ĐỘC TỐ QUYỂN 2]
Chương 26: Sau khi trốn thoát

[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡

QUYỂN 2- CHƯƠNG 26

Ầm ầm...!

Cả ngọn núi rung chuyển khi sinh vật khổng lồ đáp xuống. Khó có thể biết được đã bay bao xa, thời gian trôi qua bao lâu. Chỉ biết rằng cứ theo gió mà bay, điểm dừng chân là một ngọn núi mờ mịt. Âm thanh báo hiệu kết thúc cuộc hành trình dài vang lên, thân thể Raon Hiljo nghiêng sang một bên. Chẳng kịp giữ, ngài ấy đã ngã xuống đất.

"Đại nhân...!"

Tôi nhảy xuống khỏi lưng Ứng Long và đỡ Raon Hiljo dậy. Ngài khó nhọc giơ tay ra hiệu cho Ứng Long bay đi. Nhìn xung quanh, may mắn thay có một ngôi chùa nhỏ. Không nghĩ ngợi thêm, tôi dìu ngài vào trong. Đặt ngài nằm xuống, ngài ấy đau đớn vì vết thương sâu. Từ một nơi nào đó, dòng máu nóng như dung nham nhỏ tuôn ra không ngừng, da thịt bị đạn xé rách nóng hừng hực. Tôi cố gắng ấn chặt vào những chỗ chảy máu nhiều, nhưng máu vẫn rỉ ra giữa các ngón tay. Phải làm sao... phải làm sao đây...? Lúc đó, Raon Hiljo rút ra một con dao găm, đưa cho tôi. Dù đau đớn dữ dội, ngài vẫn tỏ ra lạnh lùng và kiên quyết hơn bao giờ hết.

"Ta...không muốn bắt em làm việc này, nhưng tình trạng của ta thế này rồi...Nếu không kết thúc một lần, cả hai sẽ cùng đau khổ...Ta nhờ em."

Tôi nghẹt thở. Phải dùng dao găm rạch da thịt, moi viên đạn nằm sâu bên trong. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ rợn người, nhưng không còn thời gian để chần chừ. Tôi nhận lấy con dao, đặt mũi dao lên đùi ngài ấy. Máu me bê bết đối nỗi tôi không thể phân biệt được đâu là đạn, đâu là thịt. Muốn mau chóng giải thoát ngài ấy khỏi đau đớn, nhưng tay tôi không sao cử động được.

"Nhanh lên."

Ngài thúc giục. Phải làm một lần. Nếu không kết thúc trong một lần thì…Tôi đâm sâu kim loại vào da thịt, đầu lưỡi dao chạm vào viên đạn, tôi rạch một đường. Cảm giác rạch da thịt rõ mồn một. Cùng lúc đó, tiếng rên rỉ cố nén đau đớn bật ra.

"Ặc...!"

"Ngài hãy...cố gắng một chút! Một chút thôi...!"

Tôi lại rạch thêm một đường, viên đạn to bằng móng tay út lộ ra. Tôi lôi nó ra, cố gắng không động chạm nhiều đến cơ bắp. Chuyển dao sang chỗ khác, lần này cũng không do dự mà moi viên đạn ra. Một tiếng thét đau đớn bật ra từ môi ngài, vượt quá nổi đau thể xác. Con dao găm dính đầy máu run lên dữ dội. Cả thế giới như đang rung chuyển. Bất chợt, một bàn tay to lớn ôm lấy đầu tôi.

"Giỏi lắm. Giờ là viên cuối cùng rồi..."

Giọng ngài khàn đi vì cố gắng chịu đựng cơn đau đớn tột cùng. Cổ họng tôi nghẹn lại.

Tôi nghiến răng, đâm mũi dao vào sâu trong lớp cơ đỏ lòm.

***

"Haa..."

Sau khi xé áo của Raon Hiljo để băng bó vết thương, tôi cũng lau mồ hôi và thở phào nhẹ nhõm. Ngài dường như đã kiệt sức, thở dốc và nằm bất động. Những vết thương trên tay, chân, lưng và eo trông thật khủng khiếp, thật kỳ diệu khi ngài ấy vẫn còn sống. Tôi nhìn gương mặt đang ngủ của ngài với ánh mắt nghẹn ngào. Ngài đã nghĩ gì mà lại để tôi trốn thoát? Biết rõ tôi là gián điệp, vậy mà lại liều lĩnh và thiếu suy nghĩ đến thế…Tôi không biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu và như thế nào khi ngài tỉnh dậy, và tôi cũng không biết ngài sẽ phản ứng ra sao.

Ánh sáng bình minh lọt qua khung cửa sổ. Sau khi xác nhận hơi thở của ngài, tôi lặng lẽ bước ra ngoài. Ngôi chùa nhỏ lần đầu tiên tôi đặt chân đến bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, những tán cây rậm rạp che khuất tầm nhìn, giống như một pháo đài bí mật tận dụng địa hình tự nhiên. Vì để Ứng Long đi mà chúng tôi bị mắc kẹt giữa núi rừng hiểm trở, nhưng một sinh vật to lớn như vậy sẽ dễ dàng bị phát hiện. Raon Hiljo đã tính toán đến cả điều đó, thật đáng kinh ngạc. Trước mắt, việc cấp bách là tìm các loại thảo dược để chữa trị vết thương, vì vậy tôi đi vào bụi rậm và lục tìm cây cỏ. Ngọn núi hoang sơ này chẳng khác nào một mỏ vàng đối với tôi.

Trước kia, tôi từng tự mình đi tìm thuốc cho mẫu thân, nên cũng có chút kiến thức về thảo dược. Tuy không đủ khả năng phân biệt thảo dược và độc dược trong đêm tối thế này, nhưng cũng không thể gọi thầy thuốc đến, và cũng không có thời gian để chờ trời sáng. Tôi cố gắng tìm kiếm khắp nơi dưới ánh trăng mờ ảo, bỗng có thứ gì đó dính vào mặt tôi.

Đó là mạng nhện. Tôi từng nghe nói mạng nhện có thể cầm máu. Tôi tìm kiếm khắp nơi và thu thập tất cả những mạng nhện mà tôi có thể tìm thấy.

Lúc đó, một thân cây dài quấn vào đùi ta, tôi tập trung hết sức để nhìn kỹ. Thân cây mảnh mai và dài, chia thành nhiều đốt như chân côn trùng, và ở đầu mỗi đốt có một bào tử hình nón, chắc chắn là cỏ đuôi ngựa. Cỏ đuôi ngựa là một loại thảo dược tốt cho việc chữa lành vết thương, và tôi luôn mang nó bên mình khi bị thương do những trận ném đá bởi người cùng tộc.

Bước vào phòng, mùi máu tanh xộc vào mũi, Raon Hiljo vẫn chìm trong giấc ngủ sâu. Tôi đến gần, cẩn thận đắp nhiều lớp mạng nhện đã tìm được lên vết thương. Những sợi tơ dai hơn tôi nghĩ, bao bọc lấy làn da bê bết máu. Tôi dùng đá giã nát cỏ đuôi ngựa rồi đắp lên vết thương. Thật kì diệu, máu đã ngừng chảy sau một lúc, giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Raon Hiljo trở mình, môi mấp máy. Tôi ghé sát tai vào miệng ngài ấy.

"....Dạ? Ngài nói gì cơ....?"

Trong cơn mê man, Raon Hiljo vô thức mấp máy đôi môi khô khốc như đang khao khát nước. Tôi vội vã chạy ra ngoài, tìm kiếm xung quanh. Có tiếng nước chảy đâu đây. Phía sau ngôi chùa nhỏ, nước chảy ra từ một gò đất hơi dốc, đọng lại thành một vũng nhỏ bên dưới. Tôi vội chạy đến, khum tay múc nước, nhưng chưa đi được mấy bước thì nước đã chảy hết qua kẽ tay. Tôi thử lại vài lần nhưng cũng không được. Xung quanh không có vật gì giống cái bát, tôi bối rối cắn môi, cuối cùng đành ngậm đầy nước trong miệng.

Khi trở vào trong, tôi nhỏ những giọt nước còn sót lại trên tay vào khóe môi Raon Hiljo, rồi nhẹ nhàng nâng đầu ngài lên, khẽ khàng chạm môi mình lên môi ngài ấy. Tôi cẩn thận mím môi để nước không bị tràn ra ngoài và từ từ rót nước vào miệng ngài. Ngài theo bản năng hé môi đón nhận dòng nước mát. Dù nước đã trôi xuống cổ họng nhưng dường như vẫn chưa đủ, ngài dùng lưỡi liếm sạch những giọt nước còn đọng trên môi tôi, thậm chí còn mút lấy những thứ ẩm ướt còn sót lại trong miệng tôi. Vòm miệng tôi tê dại, suýt chút nữa thì đẩy ngài ra, nhưng đành phải chịu đựng cho đến khi ngài uống đủ nước. Lưỡi ngài cọ xát vào lưỡi tôi, lấy đi những giọt nước cuối cùng. Tôi cảm thấy nhịp điệu của chiếc lưỡi ấy dần thay đổi, mí mắt ngài từ từ mở ra. Ta vội tách môi mình ra, lau nước còn đọng trên môi.

"Ngài tỉnh rồi sao?"

Đôi mắt mất đi tiêu cự trôi dạt trong không trung rồi dừng lại nơi tôi. Có lẽ tâm trí ngài ấy chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngài chỉ nhìn tôi một cách vô hồn. Khi ánh mắt mơ màng ấy dần rõ nét hơn, một giọng nói khàn khàn vang lên:

"Em vào thành... là vì Chấn Thiên Lôi sao?"

Tôi không thể trả lời. Cúi đầu như một tội nhân, Raon Hiljo khó nhọc đưa tay lên nắm lấy cằm tôi. Ngài ấy nhìn sâu vào tôi. Không hề có chút trách móc hay giận dữ nào trong đôi mắt ấy, chỉ có một mong muốn rõ ràng là được biết sự thật. Giá mà tôi có thể nói rằng tôi bị lợi dụng, bị ép buộc như lời ngài nói thì có lẽ ngài sẽ chấp nhận. Nhưng tất cả đều là do tôi tự nguyện lựa chọn. Tôi không né tránh ánh mắt ngài.

"Vâng. Tôi đến đó là để lấy Chấn Thiên Lôi."

Một nụ cười cay đắng nở trên môi Raon Hiljo. Ngài hẳn là thất vọng lắm. Ngài hẳn là thấy uất ức vì đã đối xử tốt với tôi mà không hề hay biết sự thật.

"Vậy ra em tiếp cận Garon cũng là vì Chấn Thiên Lôi. Nếu còn điều gì giấu ta, hãy nói ra hết đi."

Tôi nghĩ rằng giờ đây mình không thể giấu giếm hay vòng vo thêm nữa. Đó là phép lịch sự tối thiểu dành cho người bấy lâu nay đã kiên nhẫn và liều lĩnh cứu tôi. Có lẽ...tôi có thể kể cho người này nghe những điều chưa từng nói với ai.

"Làng Imae bị tấn công... và mẫu thân tôi đã qua đời."

Đôi mắt của Raon Hiljo mở to. Nhưng đó là bởi vì đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện này, không phải vì tin buồn về cái chết của mẫu thân tôi. Ngài ấy hẳn đã đoán được về cái chết của bà rồi.

"Ta biết rằng Garon đã tấn công làng Imae vào ngày sinh nhật của hắn. Vậy lý do thực sự em đến lâu đài là để tiếp cận Garon..."

Cái chết của mẫu thân tôi và Hắc Vũ Thiên Vương. Có vẻ như Raon Hiljo đã ngay lập tức đi đến đáp án là để trả thù. Tôi lặng lẽ gật đầu.

"Tôi đến để đầu độc Hắc Vũ Thiên Vương."

Tôi đã khóc mỗi ngày vì nỗi đau không thể chữa lành và không thể xóa nhòa. Tại sao mẫu thân lại sinh ra tôi để tôi phải sống như thế này? Tại sao tôi lại phải quen với sự chỉ trích và chế giễu hơn là lòng tốt? Tôi ước mình chưa bao giờ được sinh ra, tôi thậm chí còn oán trách mẫu thân mình. Không, đó chỉ là một cái cớ hèn nhát. Nếu tôi mạnh mẽ hơn, tôi đã không để mẫu thân ra đi trong đau đớn như vậy.

"Sau khi chôn cất mẫu thân trên núi Hanaru, tôi cứ sống như một cái xác không hồn. Người là lý do tôi sống và là chốn nương tựa của tôi đã ra đi, và tôi không thể làm gì được. Tôi không thể sống nếu không tự tay trừng trị kẻ sát nhân đã làm điều đó với mẫu thân. Nếu tôi phải sống... tôi cần một lý do để sống."

"Vậy em định ám sát Garon sao?"

"Phải."

Tôi đã bị Quỷ Mộng Du lấy đi thân xác và linh hồn, khóc đến nỗi thịt da rã rời rồi ngất đi... Sau khi trải qua nỗi đau và hận thù tột cùng đó, khi mở mắt ra, con người trước đây của tôi đã biến mất khỏi thế gian. Chỉ còn lại một con quỷ sôi sục với độc tố. Sau đó, tôi đã từ bỏ mọi thứ vì sự báo thù. Tôi chỉ hướng tới một mục tiêu duy nhất, mơ về ngày cuối cùng và chịu đựng từng ngày. Nhưng cuối cùng, nó đã kết thúc trong vô vọng. Tôi cảm thấy vô cùng cay đắng, như thể da thịt mình bị nghiền nát.

Raon Hiljo thở dài như thể tức giận.

"Haizz... Thật là liều lĩnh. Ngay cả những sát thủ được huấn luyện bài bản cũng đều bị chặt đầu một cách thảm thương. Vậy mà em lại định một mình ám sát Garon...!"

"Tôi chưa bao giờ có ý định sử dụng cách đó. Bởi vì... tôi có một cách khác."

"Em đang... nói gì vậy?"

Tôi nhìn ngài ấy, người đang có vẻ kích động một cách hiếm thấy.

"Độc của tộc Imae."

"Độc của... Imae?"

Raon Hiljo khẽ nhăn vầng trán ướt đẫm mồ hôi.

"Người ta nói rằng nếu một chủng tộc khác ngoài Imae... giao hoan với Imae, họ sẽ bị nhiễm độc và mất mạng. Đó là cách duy nhất tôi có thể tự mình trả thù."

"Nhiễm độc bằng cách giao hoan? Haizz... Em nghĩ ta tin điều đó à?"

"Ngài có tin hay không cũng không thành vấn đề."

Khuôn mặt Raon Hiljo đông cứng lại một cách không thể diễn tả được. Việc ngài ta không tin vào sự tồn tại của chất độc mà ngay cả tộc Imae cũng hiếm người biết đến là điều đương nhiên. Nếu không phải vì phụ thân, tôi cũng đã bỏ qua nó. Raon Hiljo có vẻ bối rối trước những lời nói tuôn ra như thác lũ, ngài vẫn giữ vẻ mặt với biểu cảm phức tạp. Bên trong chìm vào sự im lặng lạnh lẽo. Trái tim tôi thắt lại bởi vẻ mặt lạnh lùng của ngài ấy. Sau một hồi suy nghĩ, ngài lẩm bẩm.

"Vậy, ý em là Garon sắp chết sao?"

"...!"

Lần này đến lượt tôi nghẹn lời. Cái chết. Tất cả các kế hoạch này đều kết thúc bằng cái chết của Hắc Vũ Thiên Vương. Là lý do duy nhất tôi lao đến đó, tôi cho rằng khoảnh khắc đó chính là con đường để tôi thoát khỏi cơn ác mộng. Nhưng từ ngữ phát ra từ miệng của Raon Hiljo thật xa lạ. Nó sống động hơn những gì tôi tưởng tượng và cũng gây sốc không kém. Hơn hết, đầu óc tôi rối bời vì chính bản thân tôi bị sốc. Nhưng giọng nói lạnh lùng đã xóa sạch mọi sự hỗn loạn trước đó.

"Em còn độc ác và xảo quyệt hơn ta tưởng. Không chỉ ăn cắp bí mật của Baekdal, em còn định giết người theo cách đó...Ta cảm thấy như mình đã bị phản bội."

Tôi không mong ngài ấy miễn cưỡng thông cảm cho tôi. Chỉ là tôi muốn nói với ngài ấy thôi. Tôi nhắm mắt lại, sẵn sàng chấp nhận mọi lời trách móc của ngài ấy.

"Nhưng chắc hẳn em đã rất khó khăn khi chỉ có một mình."

Tôi mở mắt ra trước giọng nói trầm ấm của ngài. Ngài vẫn chưa hết bàng hoàng, dường như đang trách móc tôi, nhưng trong ánh mắt lại chất chứa nỗi xót xa. Ngài không cần phải nhìn tôi như vậy, ngài nên trách mắng tôi hơn là an ủi tôi...Nhưng tôi cảm thấy như mình sắp khóc.

"Tôi đã chịu đựng được. Tôi...độc ác và xảo quyệt hơn ngài nghĩ."

Tôi đáp lại ngài ấy bằng một giọng đều đều, cùng với một nụ cười nhạt. Raon Hiljo khẽ cười rồi dựa người vào tường, lẩm bẩm một mình.

"Vậy ra... đó là lý do em tiếp cận Garon."

Khuôn mặt ngài vẫn còn nét chưa tin nổi, nhưng bằng cách nào đó lại có vẻ vui mừng.

"Hóa ra là vậy..."

***

Sau đó, Raon Hiljo ngủ say như chết suốt đêm mà không hề trở mình dù chỉ một lần. Tôi dùng khăn ướt lau vết máu trên trán ngài. Tôi ở bên cạnh, nghiền thảo dược cho vết thương và liên tục kiểm tra tình trạng của ngài. Thân thể mệt mỏi như muốn tan ra từng mảnh, nhưng tôi không tài nào chợp mắt được vì những suy nghĩ miên man. Tôi thì không sao, nhưng Raon Hiljo sẽ ra sao? Nếu bị bắt, lần này ngài ấy sẽ không thoát khỏi cái chết. Và Narsha...

Mọi thứ đã bị bại lộ. Kế hoạch mà tôi nghĩ là hoàn hảo hóa ra chỉ là trò trẻ con đối với Hắc Vũ Thiên Vương. Hắn đã thay đổi vị trí của Chấn Thiên Lôi...Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng hắn sẽ nhận ra theo cách đó. Hắc Vũ Thiên Vương hiện đang làm gì? Hắn có đang điên cuồng tìm kiếm tên gián điệp đã trốn thoát không? Hay hắn đang nhàn nhã nâng ly rượu, xem những kẻ tham gia vào âm mưu ngu ngốc đó như mồi nhắm...?

Bất chợt, hình ảnh Hắc Vũ Thiên Vương đứng trên vùng đất đỏ như máu hiện lên trong tâm trí tôi. Vẻ ngoài của hắn như một ác quỷ đẫm máu, đôi mắt nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Hàng chục người đã bị tàn sát một cách khủng khiếp đến mức không thể nào quên, nhưng điều duy nhất còn đọng lại trong tâm trí tôi là hình ảnh cuối cùng của Hắc Vũ Thiên Vương. Tôi nhắm mắt lại để xua đi ánh mắt đó. Cơn ớn lạnh vẫn không hề thuyên giảm.

***

Dần dần, máu đã ngừng chảy từ vết thương quấn chặt mạng nhện, và sắc mặt nhợt nhạt của ngài trông thư thái hơn nhiều so với trước đó. Dù máu đã cầm, nhưng vết thương sâu khó có thể lành nhanh bằng mấy loại thảo dược này. Có lẽ cần phải tìm một loại thảo dược khác. Tôi dựa vào ánh trăng chiếu từ ngoài cửa sổ để đi ra, vì bên trong thậm chí không có cả một chiếc đèn dầu, và cuối cùng cũng nhìn thấy quang cảnh căn phòng. Thật kỳ lạ khi thấy một khung cảnh ngăn nắp như vậy ở một nơi sâu trong núi, và dường như không có ai ở đây. Khi bước ra ngoài, bình minh le lói đã buông xuống khu rừng phủ đầy sương. Tầm nhìn rõ hơn lúc trước, ngay lập tức tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Ngài ấy đã bị thương nặng khi cố gắng cứu tôi, có lẽ tôi nên cắt sừng của mình và nấu cho ngài uống... Tôi đưa tay lên đầu và mân mê chiếc sừng.

"Thuốc giải độc lại là sừng ư, mà chỉ có sừng của tôi mới có thể dùng được..."

Thật không thể ngờ tới. Tôi từng nghe nói có nhiều loại độc dược có thành phần giải độc nằm ngay trên thân chúng, nhưng không ngờ trường hợp này cũng vậy...Sừng là yếu điểm chí mạng của tộc Imae, nếu cắt đi có thể nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù may mắn sống sót, tôi cũng nghe nói rằng việc sống tàn tật cả đời là chuyện đương nhiên. Tộc trưởng cũng vậy, sau khi mất một chiếc sừng, ông đã già và đi lại cũng khó khăn hơn nhiều. Không chỉ việc thuốc giải độc nằm ở sừng, mà việc tộc trưởng có ý với mẫu thân cũng là điều tôi chưa từng nghĩ tới. Nếu vậy, chẳng phải tộc trưởng có liên quan đến cái chết của phụ thân sao? Chỉ có thể hi vọng khi xuống suối vàng gặp lại mẫu thân và phụ thân, ông ta có thể sám hối gấp trăm lần.

Liệu Hắc Vũ Thiên Vương có biết về độc của Imae không? Dù hiện tại chưa có biểu hiện gì, nhưng khi triệu chứng rõ ràng hơn, hắn có thể sẽ phát hiện ra chất độc của Imae và tìm ra thuốc giải chỉ là vấn đề thời gian. Vì đã trốn thoát, nên tôi không có cách nào để biết được tình trạng của Hắc Vũ Thiên Vương đang tiến triển như thế nào. Chẳng lẽ mục đích sống của tôi lại mất đi như vậy sao...Dường như cả thể xác lẫn linh hồn ta đang lơ lửng giữa hư không.

Trong lúc đang thất thần hái cỏ đuôi ngựa, bỗng nhiên một lực mạnh kéo tay và lôi tôi ra sau một cái cây. Khi tôi nhìn lại, Raon Hiljo đang thở hổn hển.

"Này ngài, nếu ngài cứ di chuyển như vậy..."

"Suỵt...!"

Ngài ấy bịt miệng tôi lại và ôm tôi vào lòng. Ngay lúc đó, một cơn gió mạnh làm rung chuyển cả khu rừng. Trên bầu trời buổi sớm bị che khuất bởi những tán lá, tôi thoáng thấy bốn năm con Ứng Long đang bay qua. Tôi nín thở như thể tim đã ngừng đập. Raon Hiljo càng cúi thấp người hơn.

“Đó là đội quân Ứng Long. Có vẻ như họ đã bắt đầu truy đuổi rồi. Chắc chắn họ sẽ điều động quân lính ngay lập tức, nhưng sẽ mất một khoảng thời gian để thu hẹp vòng vây."

"...!"

Mới trốn thoát khỏi cung điện Narahon chưa được bao lâu, mà họ đã hành động rồi sao... Vòng vây của cuộc truy đuổi đang dần bủa vây, khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Một lúc sau, đội quân Ứng Long lượn vòng trên không trung rồi biến mất. Raon Hiljo kéo tôi xuống núi.

Địa hình hiểm trở khiến Raon Hiljo, người đang bị thương, gặp nhiều khó khăn, và tốc độ di chuyển của chúng tôi cũng chậm lại. Không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi đề nghị cõng ngài ấy, nhưng Raon Hiljo chỉ bật cười đầy ẩn ý. Ngài nói thêm, "Ta không thể cõng em được, nhưng ta cũng không thể để em làm điều đó."

Raon Hiljo nói rằng trước tiên phải rời khỏi lãnh thổ Baekdal, và đích đến của chúng tôi là lục địa khác. Đó là một đất nước mà ngài đã từng ghé thăm trong những chuyến du hành trước đây, và ngài rất thích nơi đó nên muốn quay lại một lần nữa. Ngài ấy nói rằng nơi đó cách đây chín mươi nghìn dặm, và người dân ở đó đã từng thống trị một lãnh thổ rộng lớn như Baekdal, nhưng sau khi Hắc Vũ Thiên Vương lên ngôi, họ đã bị đẩy lùi về vùng biên giới do sức mạnh đáng sợ của hắn. Ngài cũng nói họ sử dụng một ngôn ngữ hoàn toàn khác và có phong tục tập quán khác biệt so với Baekdal. Mặc dù đó là một vùng đất xa lạ mà tôi chưa từng biết đến, nhưng tôi nghĩ rằng bất cứ nơi nào cũng tốt hơn cái địa ngục này.

Trong lúc xuống núi, tôi và Raon Hiljo đã trò chuyện rất nhiều. Tôi cười đến đau bụng khi nghe ngài kể về những câu chuyện thú vị trong các chuyến du hành của mình. Ngài cũng hỏi về thời thơ ấu của tôi, và tôi cũng bình thản kể lại. Tuy nhiên, tôi không hề nhắc đến chuyện trả thù, về Hắc Vũ Thiên Vương, hay bất cứ điều gì liên quan đến sự việc vừa rồi. Cả tôi và Raon Hiljo đều cố tình tránh né những chủ đề đó.

***

Khi chúng tôi khởi hành, trời vẫn còn là buổi bình minh le lói, nhưng khi xuống núi, mặt trời đã lặn xuống sườn núi. Đã bao nhiêu giờ chúng tôi đi bộ trên con đường núi này rồi nhỉ.... Ở đằng xa, một khu thành thị xa lạ xuất hiện. Raon Hiljo nói rằng đó là Seonbiguk. Seonbiguk khá xa kinh thành Shinsi, thật ngạc nhiên khi chúng tôi đã đi xa đến vậy. Ngay khi xuống núi, ngài ấy bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong bụi rậm um tùm. Phát hiện một cây thông bên đường, ngài đào bới dưới gốc cây và lấy ra một bọc hành lý. Trước vẻ ngạc nhiên của tôi, Raon Hiljo vừa đưa cho tôi bộ y phục sạch sẽ vừa giải thích.

"Nếu cứ thế này mà đi, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Trước tiên, hãy thay y phục mới đã."

Tôi không khỏi ngạc nhiên khi biết được, có lẽ ngài ấy đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Và sự liều lĩnh, thiếu suy nghĩ đó khiến lòng tôi nặng trĩu. Tôi lặng lẽ nhận lấy y phục và đi ra sau bụi cây. Cởi bỏ áo khoác và quần, chỉ còn lại đồ lót. Bộ y phục mà ngài đưa cho là một chiếc áo dài và một chiếc quần rộng thùng thình, trang phục của thường dân. Tuy là đồ mới nhưng lại đầy những vết bẩn không rõ nguồn gốc.

"Nếu một thường dân mặc y phục sạch sẽ thì sẽ bị ngờ."

Raon Hiljo nói một cách bình thản, nhưng tôi có thể thấy được sự cẩn thận của ngài trong từng chi tiết nhỏ. Sau khi thay y phục xong, tôi bước ra khỏi bụi cây và ngạc nhiên

khựng lại. Từ lúc nào, Raon Hiljo đã nhìn về phía này. Mặt tôi tự nhiên cứng đờ. Ngài không hề rời mắt khỏi tôi, vừa thắt vội dây áo vừa bước tới và chạm nhẹ vào cổ áo tôi.

"Trông hợp đến nỗi ta không muốn cho ai khác nhìn thấy."

Mặc dù tôi đang mặc bộ quần áo rách rưới này, nhưng lời nói của ngài không có vẻ gì là trêu chọc. Ngài ấy nhặt chiếc mũ rơm dưới đất đội lên cho tôi, che kín cả đầu và mặt.

Qua khe hở của những cây tre mảnh mai, đôi mắt sáng và khuôn mặt thanh tú nhìn tôi chằm chằm.

"Nhưng mà, không có thuốc giải độc gì sao?"

"...Dạ?"

"Thuốc giải độc ấy. Nếu có độc thì chắc hẳn phải có thuốc giải chứ."

Trên đường xuống núi, Raon Hiljo liên tục hỏi dồn về chất độc của Imae. Ngài hỏi đi hỏi lại về các triệu chứng cụ thể như tê liệt và ho ra máu, cũng như khoảng thời gian diễn biến và sự tồn tại của thuốc giải độc Imae. Tôi đã thành thật kể hết mọi chuyện, trừ việc có thuốc giải hay không. Giờ đây, tôi không muốn nói ra điều đó.

"Tôi...cũng không rõ."

"Vậy thì khó rồi..."

Raon Hiljo lẩm bẩm với vẻ mặt chán nản. Vì trông ngài ấy đang cử động khó khăn, nên tôi giúp vén tay áo ngài lên.

"Để tôi giúp ngài."

Raon Hiljo mở to mắt, đứng ngây người một lúc rồi từ từ giơ hai tay lên. Tôi khoác áo ngoài lên cánh tay rắn chắc của ngài, thắt đai lưng quanh eo ngài...Nhưng càng mặc y phục cho ngài, nét mặt tôi càng trở nên cứng ngắc và động tác tay cũng chậm lại. Ý định cải trang thân phận là tốt. Chắc chắn như vậy sẽ giúp chúng tôi dễ di chuyển hơn.

Y phục của Raon Hiljo được làm từ loại lụa đắt tiền mà chỉ những người giàu có mới có thể mặc. Chiếc mũ màu xanh lam trên đầu ngài được thêu bằng chỉ vàng, phía sau có lông chim trĩ nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Thắt lưng của ngài được trang trí bằng một chiếc đai da được chạm khắc tinh xảo và những viên ngọc bội lấp lánh ánh vàng bạc. Và thứ ngài đang cầm trên tay...chắc chắn là một chiếc roi da. Raon Hiljo khẽ cười rồi chạm nhẹ vào chiếc mũ rơm trên đầu tôi.

"Không còn cách nào khác nếu muốn tránh bị chú ý. 'Một tộc người Imae khoảng 19 tuổi và một người đàn ông Baekdal cường tráng khoảng độ tuổi 20. Nếu phát hiện, hãy báo ngay cho quan phủ hoặc giết ngay tại chỗ.' Có lẽ bây giờ chân dung của chúng ta đã được vẽ thành lệnh truy nã và dán khắp cả nước rồi."

Tôi hiểu ý ngài, nhưng bộ trang phục này quá phô trương và lòe loẹt, chắn chắn sẽ khiến chúng tôi càng dễ bị chú ý. Tôi lặng lẽ nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Tuy có phần hơi quá lố, nhưng vẻ thanh lịch và khí chất toát ra từ toàn thân ngài không thể che giấu được. Điều kỳ lạ hơn nữa là bộ trang phục kỳ quái và chiếc roi da kia lại hợp với ngài một cách khó hiểu. Thật là một điều kỳ lạ. Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau chiếc mũ.

"Hãy nhớ kỹ."

Raon Hiljo lần lượt chỉ tay vào ngực mình và tôi.

"Một thương gia đến từ đại lục và một nô lệ được mua với giá cao."

Dù nhìn thế nào đi nữa, Raon Hiljo cũng không giống một nô lệ. Vậy thì... Tôi nhíu mày. Raon Hiljo xoay người, ngạo nghễ quất roi vào lòng bàn tay.

"Vậy thì, chúng ta đi thôi?"

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Lịch sử", short_name: "Lịch sử", description: "Truy cập Lịch sử", url: "https://www.chaylonton.com/p/lich-su.html", },{ name: "Theo dõi", short_name: "Theo dõi", description: "Truy cập Theo dõi", url: "https://www.chaylonton.com/p/theo-doi.html", },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo