[ĐỘC TỐ QUYỂN 2] Chương 27: Ta có thể đặt tên cho em không ? - CHẠY LON TON

[ĐỘC TỐ QUYỂN 2]
Chương 27: Ta có thể đặt tên cho em không ?

[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡

QUYỂN 2- CHƯƠNG 27

"Ngài đang đi đâu vậy..."

"Chủ nhân."

"Thưa ngài. Nhưng trước tiên chúng ta nên đến chỗ thầy thuốc gần đây..."

"Thưa chủ nhân."

"..."

Suốt quãng đường vào thị trấn, Raon Hiljo dường như không hề thay đổi sắc mặt và mải mê với trò chơi kỳ quái này. Ngài gọi hành động này là "trò chơi nô lệ". Đúng như ngài ấy dự đoán, không ai để ý đến chúng tôi, ngoại trừ vài người liếc nhìn vẻ ngoài quá lố của ngài ấy. Tôi không chịu được nữa, bèn trừng mắt nhìn.

"Xin hãy dừng lại đi ạ."

"Dừng cái gì?"

"Cái... xin hãy thôi gọi như vậy."

"Hình như em quên lời ta nói rồi. Em là nô lệ và ta là chủ nhân..."

"Tôi không quên. Nhưng không nhất thiết phải..."

"Có phải em thấy khó chịu không? Khi bị gọi là nô lệ ấy. Nhưng ta không còn cách nào khác để che giấu thân phận."

Ngài ấy có vẻ thích thú với tình huống này đến mức tôi muốn hỏi, liệu có thực sự không còn cách nào khác không. Nhưng dù ai là chủ nhân hay nô lệ thì tôi vẫn rất lo lắng cho vết thương của ngài.

"Có lẽ chúng ta nên đến gặp thầy thuốc. Trước tiên hãy chữa trị vết thương..."

"Việc đầu tiên là tìm chỗ ở. Ta cũng cần mua ngựa và nhiều thứ khác nữa."

Bàn tay to lớn của ngài khẽ nhấc chiếc nón tôi đang đội lên, để lộ ra những đường nét thanh tú trên khuôn mặt.

"Hơn nữa, nếu em gọi ta là chủ nhân, bệnh của ta sẽ khỏi ngay. Em không thích sao?"

Giọng ngài thì thầm, không hề có chút đùa cợt nào.

"Vâng. Tôi không thích."

Trước câu trả lời một cách dứt khoát, ngài ấy thở dài một hơi. Raon Hiljo, người vẫn chưa bình phục sau chấn thương, bước đi khó khăn nhưng vẫn giữ vẻ mặt vui vẻ. Khi tôi định đỡ ngài ấy, Raon Hiljo xua tay, nói rằng không nên thu hút sự chú ý. Tôi tự hỏi tại sao ngài ấy lại có thể cố chấp đến vậy, trong khi bản thân đang bị thương. Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ trốn ở một nơi hẻo lánh nào đó, ai ngờ lại ngang nhiên đi lại thế này...Sự táo bạo đó khiến tôi một lần nữa kinh ngạc và lắc đầu trước sự cố chấp của ngài. Không biết trong đầu ngài ấy đang nghĩ gì...Raon Hiljo, cũng giống như ai đó, thật khó đoán. Tôi nhìn ngài với vẻ mặt trống rỗng, Raon Hiljo hỏi: "Sao thế?"

"Tôi thật sự không thể hiểu ngài. Lúc này, tôi mới thấy rõ ngài đúng là huynh đệ với Hắc Vũ Thiên Vương..."

A, tôi suýt nữa cắn phải lưỡi. Qua vành nón, tôi thấy đôi môi ngài ấy đông cứng lại. Thật lúng túng. Bị cuốn vào bầu không khí, tôi đã lỡ lời mà không kiềm chế.

"Ta không ngờ em lại nghĩ về ta như vậy."

Đôi môi ngài ấy nở nụ cười nhẹ nhưng lại lạnh lẽo. Tôi muốn giải thích đó chỉ là hiểu lầm nhưng lại không biết nói gì. Trong lúc tôi đang bối rối, giọng nói trầm thấp của ngài ấy vang lên bên tai:

"Ừ. Thỉnh thoảng hãy nói cho ta biết em nghĩ gì về ta."

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt ngài ấy mà chỉ biết cắn môi. Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy binh lính của Beakdal đang chặn người đi đường, so sánh hình vẽ trong bức tranh với khuôn mặt của họ. Những người bị giữ lại đều là nam nhân trẻ khoảng độ tuổi 20 và đó là độ tuổi của tôi. Khu chợ vốn nhộn nhịp bỗng trở nên căng thẳng. Raon Hiljo nắm lấy vai tôi, thúc giục đi đâu đó.

***

Nơi Raon Hiljo đưa tôi đến là một quán trọ sang trọng tên Hyang Jangwon. Bên trong ấm cúng và sang trọng, những người làm việc cũng di chuyển nhẹ nhàng. Tôi thở dài. Đang chạy trốn mà lại hưởng thụ xa hoa thế này...Chẳng mấy chốc sẽ tiêu hết tiền mất thôi. Thói quen tiêu tiền của Raon Hiljo cũng là một trong những mối quan tâm của tôi, không biết ngài ấy có lãng phí hết số tiền của mình hay không. Ngài đến gặp chủ quán trọ có râu, đưa cho ông ta mấy đồng tiền vàng.

"[ Cho ta phòng tốt nhất. Ta muốn nghỉ lại một đêm.]"

Ngôn ngữ tôi chưa từng nghe trước đây được thốt ra từ miệng Raon Hiljo khiến tôi ngạc nhiên. Người chủ quán trọ tròn mắt nhìn những đồng tiền vàng, rồi cúi đầu chào.

"[Vâng! Vâng! Thưa ngài! Có vẻ như ngài đến từ Đại Lục? Vì nơi đây có nhiều người từ Đại Lục qua lại nên tôi cũng nói được chút tiếng Đại Lục. Ha ha!]"

"[Ta nghe danh đã lâu nên mới tìm đến đây. Trước khi quay về, ta muốn tìm mua vài món đồ tốt, không biết có cửa hàng nào ông có thể giới thiệu không?]"

"[Tất nhiên rồi ạ. Ngài cứ đi ra ngoài kia rồi...]"

Người chủ quán trọ cũng nói bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ, hình như giải thích chi tiết điều gì đó, và Raon Hiljo chỉ gật đầu qua loa. Lúc đó, người chủ quán trọ nhìn thấy tôi và lên tiếng.

"[Còn đứa trẻ này có phải đi cùng ngài không...?]"

Cả Raon Hiljo và người chủ quán trọ đều nhìn tôi. Tôi cúi đầu thấp hơn dưới vành nón.

"[À, đây là nô lệ ta mua hôm qua.]"

"[Có phòng riêng cho nô lệ đấy ạ. Đứa trẻ này nên...]"

"[Không. Ta cần kiểm tra cơ thể nó. Ta đã trả rất nhiều tiền, nên nếu có bất kỳ vết xước nào thì sẽ phiền phức lắm.]"

"[Vâng... Ngài nói đúng.]"

Ông chủ quán trọ nheo mắt và cười một cách kỳ lạ. Vì chiếc nón, tôi không thể thấy rõ biểu cảm của ông ta, nhưng rõ ràng là một cuộc trò chuyện kỳ lạ đang diễn ra. Sau khi thanh toán xong, Raon Hiljo thì thầm vào tai tôi.

"Đó là tiếng Đại Lục. Hắn ta đang định chặt chém, nên ta đã dạy cho hắn một bài học."

"[... À.]"

Tôi cứ nghĩ ngài ấy chỉ nói bừa vì là thương nhân đến từ Đại Lục, nhưng không ngờ ngài lại thông thạo tiếng Đại Lục đến vậy. Tôi có thể hình dung được mức độ tận hưởng những chuyến du hành của ngài ấy đến mức nào. Chủ quán trọ dẫn chúng tôi đến phòng. Lúc đó, một cậu bé với đầy tàn nhang trên mặt bước vào và đưa cho chủ quán một mảnh giấy được cuộn tròn.

"Đây là lệnh truy nã có vẽ chân dung tội phạm bị truy nã. Họ bảo treo nó ở đây. Đó là gián điệp đang chạy trốn, và phần thưởng là một trăm đồng vàng!"

Ngay lập tức, tôi và Raon Hiljo đồng loạt dừng lại. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

"Một, một trăm đồng vàng?!"

Mắt chủ quán trọ sáng lên trước số tiền thưởng khổng lồ. Cậu bé hạ giọng xuống, sợ ai đó nghe thấy.

"Họ nói là một tộc người Imae và một người đàn ông Baedal. Nếu ai đó che giấu hoặc làm ngơ cho họ, kẻ đó sẽ bị phanh thây và tru di tam tộc. Ông chủ đã nghe chưa? Vài ngày trước,

Hắc Vũ Thiên Vương đã đích thân san bằng Gumo, và chỉ mới hôm qua, ngài ta đã lật đổ Oro, khiến nơi đó trở thành một biển máu. Quả đúng là nơi ngài ta đi qua chỉ còn lại bóng tối và đống đổ nát, không hổ danh là Hắc Vũ Thiên Vương!"

Chỉ riêng cái tên đó thôi cũng đủ khiến tôi rùng mình. Oro khá xa nơi này, nhưng tôi cảm thấy nỗi sợ hãi như thể đang bị truy đuổi ngay phía sau. Tôi tập trung lắng nghe hết mức có thể. Cậu bé hào hứng kể chuyện, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của chủ quán trọ.

"Mà ông chủ có nghe tin đồn này chưa? Bất cứ nơi nào Hắc Vũ Thiên Vương đến, ngài ấy đều ra lệnh tập hợp những chàng trai trẻ xin đẹp, và sau đó..."

Cậu bé thì thầm vào tai chủ quán trọ, khiến ông ta tái mặt và thở dốc.

"Cái...cái đó là thật sao? Thật là một hành động kinh khủng! Cách đây không lâu, có tin đồn ngài ta đã tàn sát những họa sĩ ở lâu đài Naragaon và ném họ cho Ứng Long...! Hy vọng tên tội phạm đó sẽ sớm bị bắt!"

"Đúng vậy. Dù sao thì, chỉ khi tên tội phạm bị bắt, chúng ta mới có thể sống sót. Nếu ông chủ nhìn thấy hắn, hãy báo cho quan phủ ngay lập tức! Nhất định đấy!"

Cậu bé dặn dò kỹ lưỡng rồi chạy ra ngoài. Tôi không thể cử động một ngón tay trước những cú sốc liên tiếp. Các họa sĩ...có phải cậu bé đang nói về những họa sĩ ở lâu đài Naragaon không? Nếu họ đã bị giết...vậy còn Naro thì sao...? Máu rút khỏi nắm tay siết chặt của tôi. Không giống như những dự đoán mơ hồ trước đây, cú sốc khi đối mặt với sự thật cụ thể còn lớn hơn tôi tưởng tượng. Tôi vô thức nhìn Raon Hiljo. Ngài ấy mỉm cười dịu dàng khi nhận ra ánh mắt run rẩy của tôi. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thần kinh căng thẳng của tôi không thể nào thả lỏng. Chủ quán trọ, nghĩ rằng Raon Hiljo không hiểu, đã giải thích bằng tiếng Đại Lục.

"À, có lệnh truy nã. Tiền thưởng lên tới một trăm đồng vàng!"

"Một trăm đồng vàng? Vậy chắc hẳn là một tên tội phạm nguy hiểm."

Raon Hiljo giả vờ ngạc nhiên và tặc lưỡi. Rồi ngài giật lấy cuộn giấy từ tay chủ quán trọ.

"Vậy thì để ta xem mặt hắn ta nào."

Xoẹt---! Ngay khi vừa dứt lời, Raon Hiljo đã mở tung cuộn giấy. Tôi suýt thì hét lên. Ngài ấy thật sự quá táo bạo, đến mức tôi tự hỏi liệu ngài có còn tỉnh táo không. Tôi cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn xạ và liếc nhìn bức vẽ. Trên tờ giấy dài có hình một người thuộc tộc Imae và một người đàn ông cường tráng đứng cạnh nhau. Raon Hiljo nhìn chằm chằm vào bức tranh rồi khịt mũi.

["Ồ. Tên này trông khá giống ta đấy chứ?"]

["Vâng?"]

Chủ quán trọ đột nhiên nhìn Raon Hiljo và bức vẽ một cách căng thẳng. Tôi thấy bực bội vì không biết họ đang nói gì. Tôi núp dưới chiếc nón và nín thở, chủ quán trọ vẫy tay và cười phá lên.

"Ngài thật hài hước...! Giống gì chứ? Ngài đẹp trai hơn nhiều! Haha! Và làm sao một người như ngài có thể so sánh với một tên tội phạm hung ác như vậy chứ?"

Raon Hiljo mỉm cười hài lòng và đưa cho người đàn ông vài đồng vàng.

"Ta rất thích ngươi. Ta sẽ ghé thăm nơi này thường xuyên hơn."

Mắt của chủ quán trọ mở to. Ông ta ném bức tranh truy nã vào một góc và bước nhanh về phía trước.

"Ôi trời, ngài quá khen rồi! Mời ngài đi theo tôi. Tôi sẽ đưa ngài đến căn phòng chỉ dành cho những vị khách quý nhất ở Hyang Jangwon!"



***

Chúng tôi đến căn phòng mà chủ quán trọ đã chuẩn bị. Có lẽ vì cách hành xử kiêu ngạo và sự hào phóng của Raon Hiljo, mà ông chủ không hề nghi ngờ. Ngay cả khi có nghi ngờ, Raon Hiljo cũng quá tự nhiên và trơ tráo đến mức khiến mọi nghi ngờ đều tan biến. Sau khi kiểm tra phòng, ngài ấy ra ngoài ngay lập tức mà không nghỉ ngơi. Tôi ở lại một mình, nhìn quanh căn phòng với tâm trạng phức tạp.

Căn phòng được sắp xếp ở tầng cao nhất, khá rộng rãi và thậm chí còn có cả bồn tắm, đích thị là một căn phòng sang trọng. Không chỉ vậy, khắp nơi đều được trang trí bằng đồ nội thất cao cấp, đồ gốm sứ có vẻ như được làm thủ công tinh xảo và những bức bình phong đẹp mắt. Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một lữ khách giàu có, tận hưởng cuộc sống trốn chạy xa hoa. Tất nhiên, đó là mục đích của Raon Hiljo, nhưng liệu chúng tôi có thể ở lại đây một cách thoải mái như vậy không...? Nếu Hắc Vũ Thiên Vương đã đi qua Oro, thì việc đến đây cũng chỉ là vấn đề thời gian. Chuyện gì đã xảy ra với Naro? Cậu ấy chỉ vừa mới thoát khỏi nanh vuốt của Veron Juvile và bắt đầu cuộc sống yên ổn hơn, vậy mà... Những điều tôi lo sợ đang dần trở thành hiện thực. Trong không khí oi bức của mùa hè, nhưng tôi cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương.

Tôi nhận ra đã bốn ngày trôi qua kể từ khi trốn thoát khỏi lâu đài Naragaon. Cơ thể tôi mệt mỏi rã rời vì cuộc hành trình gian khổ, nhưng tôi không thể ngủ được. Thi thoảng tôi chợp mắt được một lúc, nhưng rồi lại tỉnh giấc và thức trắng đêm cho đến khi trời sáng. Cơn mất ngủ tái phát khiến đầu tôi đau như búa bổ.

Tôi lê đôi chân mệt mỏi bước vào bồn tắm để gột rửa hết mồ hôi và bụi bặm của cả ngày dài. Ra khỏi bồn, tôi tiến về phía giường để thay y phục, mở bọc hành lý ra. Vừa lôi ra một bộ y phục sạch sẽ, vừa định buộc lại bọc thì một tờ giấy dính máu lòi ra từ dưới đáy bọc. Của Raon Hiljo sao...? Tôi không muốn tự tiện động vào đồ của người khác, nhưng hình như tôi đã thấy tờ giấy này ở đâu rồi, và mùi máu tanh nồng nặc trên đó thôi thúc sự tò mò. Tôi cẩn thận mở tờ giấy ra, máu đã khô và khó bóc.

'A...'

Ngay khi nhìn thấy bên trong, tôi chết lặng, tay vẫn cầm tờ giấy. Trên đó là hình vẽ Chấn Thiên Lôi ở nhiều góc độ khác nhau, cùng với cấu trúc bên trong được vẽ một cách chi tiết. Tôi không thể nhầm được. Vì đó là do tôi vẽ. Việc Raon Hiljo mang nó theo trong tình cảnh hỗn loạn đó đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng việc ngài ấy cố tình giữ nó lại càng khó hiểu hơn. Tôi đang ngẩn ngơ mân mê tờ giấy thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại. Tôi vội vàng gấp tờ giấy lại và cất vào chỗ cũ. Cùng lúc đó, cửa mở ra và Raon Hiljo bước vào. Ngài đặt đống đồ trên tay xuống một góc phòng.

"Em buồn chán lắm phải không? Ta đã đi mua ngựa nên về muộn. Nó không quá nổi bật nhưng lại rất nhanh nhẹn."

"Còn thầy thuốc thì sao?"

"Ta cũng đã ghé qua đó. Ông ấy nói vết thương của ta đã lành nhiều rồi."

"... Vâng, may quá."

Tôi liếc nhìn bọc đồ nơi cất giấu bức vẽ Chấn Thiên Lôi và dựa vào tủ đồ. Tại sao ngài ấy lại mang nó theo? Tại sao...? Những câu hỏi tôi muốn hỏi cứ lẩn quẩn trên đầu lưỡi, nhưng tôi không thể thốt ra. Đó là điều cấm kỵ giữa chúng tôi. Một thỏa thuận ngầm trong chuyến hành trình này. Khóe miệng tôi vô thức cứng lại.

"Nếu muốn đi xa, ngài nên tiết kiệm chi phí. Căn phòng này cũng vậy, nếu ngài cứ tiêu tiền như thế..."

"Ta muốn em nghỉ ngơi thoải mái vì mấy ngày nay em đã không ngủ được."

"Tôi không sao. Ngài không cần phải bận tâm."

Người đàn ông như một bức tranh thủy mặc mạnh mẽ tiến về phía tôi, người đang ngồi tựa vào tủ. Ngài ấy gần như dùng hai cánh tay để trói tôi lại.

"Bây giờ sắc mặt em không tốt lắm. Ta đã mua một ít trà và nến thơm giúp ngủ ngon, em bỏ qua cho ta lần này được không?"

Dù ngài ấy có cười như vậy, lòng tôi vẫn không thể yên. Trong đầu ngài đang chất chứa bao nhiêu nỗi niềm trăn trở...?

"Thưa ngài. Nơi này có vẻ..."

"Em không thích căn phòng này sao? Vậy thì đổi sang phòng khác..."

"Thưa ngài..."

"Người đời ngu muội hơn em nghĩ đấy. Nếu chúng ta ở một nơi như thế này, ăn mặc sang trọng thì sẽ không ai nghi ngờ đâu."

"Nhưng vẫn có khả năng bị phát hiện."

" Không có nơi nào an toàn tuyệt đối cả. Chúng ta phải khởi hành vào sáng sớm mai, nên em cũng nên đi ngủ sớm đi."

Dù trông có vẻ không có kế hoạch gì, nhưng tôi biết ngài ấy hành động trong một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng. Nhưng khi nghĩ đến sự liều lĩnh của ngài và hậu quả sau đó, tôi chỉ cảm thấy tuyệt vọng như rơi xuống vực thẳm. Tôi lo lắng đến phát điên. Chuyện gì sẽ xảy ra với Raon Hiljo? Phu nhân Yehee? Narsha? Và những người thân khác? Chắc chắn Narsha đã bị Hắc Vũ Thiên Vương bắt giữ. Nàng ấy không thể sống sót. Ngay cả khi nàng sống sót một cách thần kỳ, cũng sẽ bị tra tấn dã man. Bằng những phương pháp tàn nhẫn mà tôi không thể tưởng tượng nổi...! Tôi thở hổn hển như thể đang leo lên một ngọn đồi dốc. Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, tôi đã phá vỡ điều cấm kỵ giữa chúng tôi.

"Thưa ngài...Tôi là gián điệp. Ngài có biết che giấu cho gián điệp sẽ bị trừng phạt tàn nhẫn như thế nào không? Mẫu thân của ngài...Hộ vệ của ngài...!"

Raon Hiljo chậm rãi ngừng cười và vuốt ve má tôi.

"Em đang nói gì vậy? Narsha sẽ ổn thôi. Nàng ấy mạnh mẽ hơn chúng ta nghĩ. Mẫu thân cũng đã được đưa đến một đất nước khác, nên mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Hắc Vũ Thiên Vương sẽ tìm ra bằng mọi cách... Hắn ta có thể làm được...!"

"Không. Ta đã giấu mẫu thân ở một nơi mà hắn không thể chạm tới. Narsha cũng sẽ trốn thoát an toàn và gặp chúng ta ở nơi đã hẹn."

Không...! Không thể nào...! Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Đó chỉ là mong ước của chúng ta. Tên sát nhân đó sẽ không bao giờ thực hiện mong muốn của chúng ta. Và Raon Hiljo thì sao? Từ một vương tử của Baedal, ngài đã trở thành tội phạm chạy trốn chỉ sau một đêm. Vậy còn địa vị và tương lai đã được đảm bảo của ngài thì sao...? Tôi cảm thấy như Hắc Vũ Thiên Vương đang mang theo một cơn bão máu từ phía bên kia ngọn núi. Nỗi sợ hãi mà tôi đã kìm nén bấy lâu nay ập đến như một cơn sóng thần.

"Bây giờ vẫn chưa muộn. Hãy quay lại đi! Xin hãy quay lại và nói rằng đó chỉ là một sai lầm nhất thời. Vì là huynh đệ, Hắc Vũ Thiên Vương sẽ..."

Khuôn mặt của Raon Hiljo dần trở nên lạnh lùng.

"Nhưng ta không muốn."

"Xin ngài! Tôi không sao đâu, nên xin ngài hãy quay trở lại đi. Tôi không xứng đáng để ngài... để ngài từ bỏ mọi thứ...! Tôi... tôi..."

Tôi đã bán mình cho Orumun trong nhiều năm. Tôi đã vô số lần ăn nằm với Hắc Vũ Thiên Vương. Tôi đã run rẩy trước những khoái cảm mà hắn ta mang lại. Dù lý do là gì, tôi không thể xóa bỏ được vết nhơ đã khắc sâu đó. Raon Hiljo ôm lấy má tôi, đôi mắt ngài dường như đang tức giận.

"Việc em nghĩ về mình như vậy... Mẫu thân em mà nghe thấy chắc bà sẽ cầm chổi nhảy ra khỏi mộ mất. Đây là lựa chọn của ta. Ta đã suy nghĩ rất lâu trước khi quyết định, và ta không hối hận."

Raon Hiljo im lặng một lúc rồi lại nhìn thẳng vào tôi.

"Ta chưa bao giờ nghĩ em là kẻ dơ bẩn. Nếu em đến với ta, ta không quan tâm em trông như thế nào."

"Thưa ngài..."

Tôi chỉ biết nghẹn ngào khóc.

"Em...lạnh lùng và trong sáng. Em thuần khiết hơn bất kỳ ai."

Ánh mắt ngài ấy sâu thẳm đến mức tôi không thể đoán được.

"Ta... muốn đặt tên cho em."

Thời gian như ngừng lại, một sự im lặng vĩnh cửu bao trùm. Không khí dường như cũng ngừng lưu chuyển, tôi không thở được. Tôi chỉ chớp mắt trước những lời nói không có thực đó. Ánh mắt của ngài ấy lại một lần nữa nhìn tôi.

"Ta... có thể đặt tên cho em không?"

Giọng nói khắc sâu từng chữ của ngài ấy, khiến tôi rung động hơn bất kỳ lời nói nào tôi từng nghe trước đây. Đặt tên cho tôi ư...? Liệu ngài ấy có hiểu ý nghĩa của việc đó không...? Đối với tộc người Imae, việc người khác đặt tên cho mình giống như một lời tỏ tình. Đó là sự gắn kết hai linh hồn khác biệt, như thể chúng ràng buộc với nhau để cảm nhận lẫn nhau... Nó giống như một nghi lễ linh hồn vĩnh cửu. Vậy mà giờ đây, người đàn ông này đang nói rằng ngài ấy muốn đặt tên cho tôi.

"Ngài... Điều đó... Nếu vậy thì... tôi và..."

"Ta biết. Họ nói rằng linh hồn của chúng ta sẽ gắn kết với nhau. Đó là lý do tại sao ta càng muốn...đặt tên cho em. Ta muốn khắc một cái tên thật đẹp lên đôi mắt tím này."

Tôi mở to mắt, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Những giọt nước mắt lăn xuống cằm tôi, đọng lại trên tay Raon Hiljo đang ôm lấy tôi. Khuôn mặt ngài phản chiếu trong nước mắt, có chút lo lắng và bồn chồn.

"Em cho phép ta chứ?"

Ánh mắt cầu xin của ngài ấy giống như lời tỏ tình của một chàng trai trẻ nhút nhát. Cổ họng tôi nóng ran như thể bị sốt. Tầm nhìn của tôi lại mờ đi. Ngài ấy là một người đàn ông chân thành và trong sáng như một khu rừng xanh tươi. Ở bên ngài, tôi cảm thấy như được nghỉ ngơi một cách bình yên. Điều đó càng khiến tôi thấy mình thật bẩn thỉu. Một tên tạp chủng, một kỹ nam...Tôi đã tự nhủ rằng thứ rác rưởi như mình không thuộc về khu rừng trong lành đó, rằng tốt hơn hết là nên để khu rừng đó yên, và tôi đã cố gắng đẩy ngài ấy ra xa. Nhưng ngài vẫn từ bỏ tất cả vì tôi.

Tôi...đã hy vọng. Tôi hy vọng ai đó sẽ không nhìn tôi như một tên tạp chủng hay một kỹ nam, mà sẽ khắc sâu một ý nghĩa khác thực sự từ tôi...Tôi hy vọng ai đó sẽ đặt tên cho tôi bằng cả trái tim... Nếu vào cuối cuộc đời, có ai đó muốn đặt tên cho tôi...nếu đó là bây giờ...nếu đó là Raon Hiljo...

Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng. Trong tầm nhìn mờ ảo, tôi thấy hình ảnh người đàn ông vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi. Đầu tôi quay cuồng, tôi không thể suy nghĩ rõ ràng. Tôi mấp máy môi ướt đẫm nhưng không thể thốt ra thành lời. Tôi sợ rằng nếu mở miệng, mọi thứ sẽ tan biến như một giấc mộng. Tôi chỉ có thể nhắm mắt và gật đầu. Raon Hiljo kéo tôi vào lòng, ôm chặt đến nghẹt thở. Giọng nói trầm thấp của ngài ấy vang lên bên tai tôi.

"Khi chúng ta thoát khỏi đây, ta sẽ làm lễ đặt tên cho em. Không phải ở một nơi như đường xá hay quán trọ, mà là ở một nơi thiêng liêng..."

Ngài ấy dùng hết sức ôm tôi thật chặt, như thể cố gắng ngăn sương mù tan biến. Ngài ấy đã hứa hẹn rất nhiều lần, và tôi chỉ biết khóc không ngừng. Ngay cả khi tuyệt vọng, ngài vẫn hiên ngang như cây tre. Ngài nói rằng tôi thuần khiết. Ngài nói rằng ngài sẽ đặt tên cho tôi. Đó là một lời thề thiêng liêng mà tôi chưa từng nhận được trước đây.

***

"Ha... ha...ư... bây giờ... ngủ đi..."

"Ha... ha..."

Raon Hilljo nhẹ nhàng chạm vào môi trên tôi bằng lưỡi, rồi mơn trớn môi dưới. Ngài ấy nuốt lấy đôi môi ướt át của tôi và khẽ cắn vào lưỡi.

"Ha... Bên trong miệng em... trơn mượt và mềm mại đến nỗi lưỡi ta như tan chảy. Dòng chảy ngọt ngào cứ tuôn ra không ngừng..."

Chỉ còn chiếc áo choàng mỏng manh lỏng lẻo trên cánh tay, tôi gần như trần trụi trước mắt ngài. Ngài nhẹ nhàng mơn trớn điểm nhạy cảm trên ngực tôi, bàn tay thô ráp lướt dọc theo đường cong cơ thể. Ánh mắt ngài như thiêu đốt, chậm rãi khám phá phần thân trên lộ ra không có cơ hội che đậy. Ngài nhìn từ bờ vai thon thả, xương quai xanh gợi cảm, cho đến điểm hồng hào quyến rũ. Ánh mắt đầy dục vọng của ngài ấy khiến tôi nổi da gà.

Raon Hiljo vội vàng cởi bỏ y phục, chỉ còn lại chiếc quần mỏng manh trên người. Cơ bắp phần thân trên được quấn chặt trong băng của anh ấy co giật với ham muốn mãnh liệt, và phần trung tâm của ngài đang cọ xát vào tôi như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Ngài nhẹ nhàng khám phá từng đường cong trên cơ thể tôi, đôi môi lướt nhẹ từ eo đến rốn. Sự đụng chạm khéo léo của ngài khiến cơ thể tôi run lên, như một ngọn núi lửa sắp sửa bùng nổ. Ngài ấy nhét dương vật tôi vào miệng và mút thật mạnh, sau đó dùng lực đầu lưỡi đẩy vào lỗ quy đầu. Cơ thể tôi cong lên trong cơn kích thích ngập tràn. Ngài ấy luồn những ngón tay vào bên trong tôi, và các thành bên trong bắt đầu co bóp, siết chặt lấy ngón tay ngài.

"A...ưm...ư...dừng lại...Thưa ngài...!

Tôi vội vàng đẩy ngài ra, nhưng ngài ấy đã vòng tay ôm lấy đùi tôi và khóa chặt chúng lại. Mỗi lần đầu ngón tay ngài chạm vào bên trong, cơ thể tôi lại co giật dữ dội. Vì vết thương của ngài, tôi không thể vùng vẫy mạnh, và sự kích thích mà ngài ấy mang lại cũng quá sức chịu đựng với tôi. Theo bản năng, tôi không tránh được việc siết chặt đùi mình, khiến bên trong vô tình bóp lấy ngón tay ngài.

"Ưm... Ưm...Bên trong em thật mềm mại và ướt át. Ta có cảm giác như mình sắp bị nuốt chửng và hút vào vậy..."

Những lời lẽ tục tĩu cứ thế tuôn ra. Trong suốt thời gian đó, ngài ấy luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh trong khi thốt ra những lời lẽ thô tục như vậy. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ngài ấy lại là người như thế này. Cảm giác xấu hổ không thể diễn tả bằng lời khiến cơ thể tôi nóng bừng. Dường như đã đạt đến giới hạn, Raon Hiljo vội vàng nâng người lên, và đưa dương vật của mình đến lối vào. Không rõ là từ dương vật của ngài ấy hay từ lối vào của tôi, nhưng mọi thứ tiếp xúc đều ướt át. Đôi mắt cháy bỏng vì dục vọng nhìn chằm chằm vào tôi. Trong đôi mắt ấy không còn chút kìm chế nào nữa.

"Em không thể gọi ta là 'chủ nhân' một lần được sao? Hãy nói 'Xin hãy ăn em đi, thưa chủ nhân'. Chỉ một lần thôi..."

Ngài nheo mắt, khẽ cắn môi.

"Chỉ một lần thôi... hửm?"

Raon Hiljo nhẹ nhàng vuốt ve bụng tôi, theo nhịp thở không đều của ngài. Sự kích thích khiến eo tôi cong lên, tóc tai rối tung, dính vào cơ thể đẫm mồ hôi. Trên khuôn ngực nhấp nhô, nước bọt lấp lánh đầy khiêu gợi. Raon Hiljo thở hổn hển, kéo đầu tôi lại và ngấu nghiến môi tôi. Hơi thở tôi nặng nề vì bị kích thích mãnh liệt, sống lưng tôi thì râm ran. Ngay khi đầu vũ khí hung bạo của ngài sắp tiến vào, cơ thể tôi đột ngột cứng đờ. Nếu giao hoan với giống loài khác sẽ gây nghiện. Và Raon Hiljo cũng không ngoại lệ. Bất chợt, khuôn mặt ai đó thoáng qua trong tâm trí đờ đẫn của tôi. Đó là một cuộc tấn công bất ngờ mà ngay cả tôi cũng không ngờ tới. Đầu óc choáng váng bỗng chốc trở nên tỉnh táo.

"Không, không được...! Cái đó...!"

Tôi giật mình đẩy ngài ấy ra, vặn vẹo thân mình. Phản ứng dữ dội khiến gương mặt đầy dục vọng của ngài cứng đờ lại. Trong khoảnh khắc, tôi đã quên mất mình đang ở đâu và chúng tôi đang trong tình huống nào. Tôi thốt ra bằng giọng khàn đặc:

"Ngài..."

Raon Hiljo cũng biết về triệu chứng của của độc Imae, và cả những dấu hiệu báo trước mà Hắc Vũ Thiên Vương đã biểu hiện...Raon Hiljo siết chặt tay đang đẩy ngài ra. Dương vật đang rất háo hức lang thang ở lối vào như sẵn sàng xâm nhập bất cứ lúc nào.

"Haa... Haa... Chỉ cho vào một lúc rồi rút ra cũng không được sao? Cọ xát cũng không...?"

Tôi quay khuôn mặt đỏ bừng đi, chỉ mấp máy môi mà không trả lời.

"Haa... Ta phát điên mất."

Ngài ấy gầm lên đầy thịnh nộ. Raon Hiljo nắm lấy tay tôi và kéo mạnh xuống.

"Vậy thì làm điều này cho ta đi."

Ngài ấy vờ xin phép nhưng giọng điệu như ra lệnh. Ngay lập tức, Raon Hiljo nắm lấy dương vật của ngài và tôi, bắt đầu cọ xát chúng một cách hỗn loạn. Hơi thở ẩm ướt phả vào tai. Gáy tôi tự động giật giật. Ngài vừa thúc mạnh eo, vừa đưa lưỡi vào miệng tôi khuấy đảo. Đầu lưỡi ngài cuộn tròn, quét mạnh vào điểm nhạy cảm dưới lưỡi tôi.

Động tác tay trở nên gấp gáp hơn. Phần thân dưới của ngài cọ xát mạnh mẽ và rỉ ra dấu vết của khoái cảm, nhưng thứ của tôi không còn phản ứng nữa. Ngài ấy dường như đã hoàn toàn chìm đắm trong sự kích thích mãnh liệt, không còn biết gì khác. Ngay khoảnh khắc cơ bụng ngài cứng lại khi chạm tay vào mông tôi, ngài ấy vội vàng cắn lên môi tôi trong khi cố gắng đưa dương vật của mình vào bên trong.

"Ưm...!"

Cùng lúc đó, tinh dịch nóng bỏng được giải phóng ở lối vào. Raon Hiljo nheo mắt lại tận hưởng khoảnh khắc thăng hoa rồi đổ gục xuống người tôi một lúc. Tinh dịch mà ngài ấy phun ra tràn qua kẽ ngón tay. Ngài ấy thở dốc, liếm cằm tôi trước khi hạ tầm mắt xuống và nhìn chằm chằm vào nơi đó. Dương vật của tôi đã xìu xuống từ lúc nào. Nhận ra tôi chưa đạt được khoái cảm, Raon Hiljo lại ấn vào giữa lần nữa. Đột nhiên dương vật nóng hổi của ngài cọ xát vào tôi. Ngài ấy cọ xát như điên dại, lại mất bình tĩnh mà cố đưa đầu dương vật vào trong lỗ. Tôi vội vàng ngăn lại và đẩy vai ngài ấy ra. Có lẽ tôi đã vô tình chạm vào vết thương, Raon Hiljo nhăn mặt, nheo một mắt lại. Tôi cũng khựng lại.

"Thật quá đáng khi đối xử với một người đang mang bệnh như vậy."

"Vậy nên, xin ngài hãy dừng lại..."

Thấy tôi cắn môi bối rối, ngài ấy đã vùi mặt vào sau gáy tôi. Hơi thở nóng rực như muốn thiêu đốt làn da tôi.

"Ta phải tìm ra thuốc giải độc chết tiệt này trước đã."

***

Đêm nay, tôi trằn trọc không ngủ được vì một lý do khác. Trái tim tôi không thể nào yên. Raon Hiljo cau mày suy tư, nét mặt nghiêm trọng đến nỗi tôi không dám mở lời, cuối cùng ngài ấy cũng thiếp đi. Lồng ngực rắn chắc của ngài phập phồng đều đặn, khẽ chạm rồi lại rời khỏi vai tôi. Tôi đưa mắt nhìn ngài, lòng nặng trĩu. Tôi không thể đáp ứng hết thảy dục vọng của ngài. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ đến độc tố của Imae và hình ảnh Hắc Vũ Thiên Vương hiện lên. Nỗi sợ hãi quá lớn khiến tôi choáng váng, rồi khi hoàn hồn lại, thân thể đã lạnh toát.

Raon Hiljo chỉ nghĩ do tôi quá lo lắng nên mới vậy, cũng không để tâm nhiều. Tôi biết ơn vì ngài không hề thúc ép hay trách móc. Tôi luôn cảm thấy mắc nợ ngài. Muốn đền đáp nhưng bất lực. Tôi vẫn chưa thể nói với ngài về thuốc giải độc. Một lần bỏ lỡ cơ hội, thật khó để mở lời lần nữa. Ngay cả khi có thuốc giải, tôi cũng không thể mạo hiểm mạng sống của Raon Hiljo. Tôi không biết phải dùng bao nhiêu, và hậu quả sau khi dùng sẽ ra sao. Tôi lặng lẽ ngồi dậy, cố gắng không đánh thức ngài.

Quán trọ yên tĩnh, mọi người đã say giấc. Tôi dạo bước nơi sân rộng, dưới ánh sao lấp lánh. Gió hè thoảng qua, mơn man tà áo và mái tóc tôi.

Dù phải trốn chạy, không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại tôi vẫn cảm thấy mãn nguyện. Tôi đã đặt cược mọi thứ vào việc báo thù, xem đó là nguồn sống duy nhất. Nhưng giờ đây, tôi có thêm một lý do khác.

Ngài ấy sẽ đặt tên cho tôi là gì? Tên gì đây...? Liệu ngài ấy có nghĩ ra cái tên nào chưa? Trông ngài đắn đo suy tư lắm. Ngài cẩn trọng cũng phải, đó là cái tên sẽ theo tôi đến suốt đời mà. Tôi vừa mong chờ vừa lo, không biết dòng máu lai của tôi có ngăn cản việc đặt tên cho tôi không. Tôi đâu có tạo ra được ngọn lửa như Imae.

Phù...

Một cơn gió nhẹ thổi qua, xua đi phần nào hơi nóng trong tôi. Tán lá đung đưa trong bóng tối như mái tóc người thiếu nữ. Một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng. Nếu cứ đi loanh quanh thế này, lỡ bị ai phát hiện thì nguy to. Tôi định quay về phòng, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên lá cây. Tôi bất động, lắng tai nghe, nhưng tiếng bước chân đã biến mất.

Là người sao? Không thể có thú rừng ở nơi này được...Tôi vội nhặt mấy bộ quần áo đang phơi gần đó, trùm lên đầu che giấu sừng và mặt. Khi tôi vội vã bước đi, tiếng bước chân lúc nãy lại vang lên, ngày càng gần. Tôi quay đầu tìm kiếm, nhưng xung quanh chỉ là bóng tối mịt mù, không một dấu hiệu của sự sống.

Tôi thận trọng lùi lại, chuẩn bị quay người bỏ chạy thì sững sờ nhận ra người trước mặt. Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng đó không ai khác chính là Hắc Vũ Thiên Vương. Đôi mắt hắn ta rực lửa sát khí trong bóng tối đen tuyền. Khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo.

'Ngươi nghĩ mình có thể trốn thoát sao?'

Tôi gần như ngừng thở, như một xác chết bị cắt cổ. Bản năng mách bảo tôi phải chạy, nhưng cơ thể tê liệt vì sợ hãi không thể nhúc nhích. Tôi cố vùng vẫy, nhưng cổ đã bị tóm gọn, cả người bị ném ngã nhào xuống đất. Chưa kịp định thần, Chấn Thiên Lôi đã bị nhét vào miệng, tiếng thét kinh hãi bật ra.

Đoàng!

Đầu tôi nổ tung, tia lửa tóe ra. Đoàng! Lần này, một vụ nổ khác thiêu rụi nội tạng tôi. Xác thịt bị tấn công ngã xuống đất, não từ hộp sọ vỡ nát chảy ra. Tên sát nhân tàn nhẫn giẫm lên những mảnh vụn của tôi, rồi xé toạc chân tôi. Một thứ gì đó nóng như dao nung đỏ đâm vào hạ thân tôi. Nó khuấy đảo dữ dội, rồi rút ra, phóng thứ gì đó vào rồi rút ra. Hung khí nhả thứ chất lỏng nhớp nháp, làm ướt đẫm những mảnh thân thể tan nát của tôi.

Tên sát nhân không hề khoan nhượng, lần nữa khuấy tung nội tạng tôi. Mái tóc xõa dài bị giật mạnh, rồi lại co rúm kinh hãi khi thứ dịch thể phun ra từ lỗ nhỏ. Bất chợt, trong tầm mắt nhòe lệ máu, tôi thấy một thân xác nằm sõng soài trên đất. Đó là Raon Hiljo, chỉ còn trơ lại phần thân mình. Tay chân vương vãi trên nền đất, biến dạng đến mức không thể nhận ra.

Trong một thoảnh khắc, sự thật bị lãng quên bỗng cào xé sống lưng tôi. Orumun, mẫu thân tôi... Tất cả những người muốn đặt tên cho tôi đều đã bỏ mạng dưới tay Hắc Vũ Thiên Vương. Tên sát nhân ấy đã giết tất cả.

"Đại... Đại nhân ơi...!"

Tiếng thét của tôi bị nuốt chửng trong miệng tên sát nhân. Lưỡi hắn đâm sâu vào miệng, hút lấy máu thịt tôi. Đôi mắt hắn đỏ ngầu dục vọng và sát khí, trói chặt tôi, vặn vẹo thân mình tôi một cách tàn bạo. Thành trong của tôi bị nghiền nát bởi hung khí của hắn. Tên sát nhân nhặt não tôi lên, nhai ngấu nghiến. Hắn giữ nguyên hung khí trong tôi, dùng dao khoét mắt và cắt sừng tôi. Từng động tác máy móc, tàn nhẫn như khi hắn xử tử Orumun. Như một loài giáp xác cổ đại...Bỗng nhiên, tinh dịch của hắn phun trào, chảy ra ngoài hậu huyệt. Con mắt màu tím trợn tròn trên đất chứng kiến toàn bộ.

Rồi bóng tối quái dị nuốt chửng tất cả.

***

"Ha... Ha..."

Tôi cố sức hít thở. Trong bóng tối mịt mù, dần dần ánh sáng le lói trước tầm mắt. Tâm trí tôi dần tỉnh táo sau cơn ác mộng khủng khiếp. Chỉ là mơ thôi sao...? Nhưng sao lại chân thực và đáng sợ đến nghẹt thở. Quay sang, tôi thấy Raon Hiljo đang ngủ say. Đưa ngón tay lại gần mũi ngài ấy, hơi thở đều đều phả vào tay tôi. Ha...Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Như muốn xóa đi những hình ảnh kinh hoàng đó, tôi nhắm mắt rồi mở ra, để đôi mắt quen dần với bóng tối. Cổ họng khô khốc khiến tôi phải ngồi dậy tìm nước uống. Sau khi uống nước, tôi đi thẳng đến phòng tắm. Cởi bỏ bộ y phục ướt đẫm mồ hôi, tôi ngâm mình trong bồn tắm gỗ. Dù dội nước xối xả lên người, nhưng cơn ác mộng vẫn cứ ám ảnh tâm trí tôi. Tôi liên tục dội nước cho đến khi làn da nổi gai ốc vì lạnh, đầu óc mới dần tỉnh táo lại. Sau khi giặt sạch quần áo ướt sũng, tôi kiệt sức đến mức ngã gục ngay xuống sàn.

Rõ là do sợ hãi mà ra. Thần kinh căng thẳng nên mới thế này thôi. Nước từ tóc nhỏ giọt xuống sàn. Bất chợt, trong vũng nước đọng, tôi thấy hình ảnh mình. Mấy ngày nay không ngủ được nên trông càng tiều tụy hơn. Nghĩ lại thì, kể từ khi trốn khỏi lâu đài Naragaon, hình như mỗi ngày tôi ngủ chưa đến hai canh giờ.

Hắc Vũ Thiên Vương bây giờ đang ở đâu? Đã thu hẹp vòng vây đến đâu rồi? Bây giờ đã xuất hiện triệu chứng tiếp theo chưa? Nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu đó, tôi chợt nhớ ra một sự thật mà mình đã quên mất. Sau khi Chấn Thiên Lôi bắn ra hàng loạt vào các thủ lĩnh, tôi đã nghĩ chắc chắn sẽ đến lượt mình, nhưng hóa ra tôi đã lầm. Sau khi xử lý tộc trưởng, rồi ngay cả khi Raon Hiljo mang tôi chạy trốn, tôi vẫn nghĩ rằng chắc chắn sẽ đến lượt mình, rõ ràng là đến lượt mình mà...

Nghi vấn chất chứa trong đầu cứ bùng lên mãi. Đây là một câu hỏi vô lý, một chuyện thật phi lý, nhưng nếu hôm đó tôi ở lại thì sẽ ra sao? Hắc Vũ Thiên Vương có thật sự muốn giết tôi không...?

Những suy nghĩ chia ra hàng ngàn mảnh ghép, cuối cùng không tìm được điểm dừng mà rối tung lên. Qua khung cửa sổ mở, tôi nhìn thấy khu rừng đen bao quanh quán trọ. Khu rừng đen kịt bị gió lay động, phát ra tiếng khóc than ai oán. Cứ như thể hắn sẽ bất ngờ xuất hiện từ một nơi nào đó trong khoảng không tối tăm này, với đôi mắt lạnh lẽo. Tôi nhảy ra khỏi bồn tắm, đóng sầm cửa sổ lại, và khóa chốt cửa. Tôi vội vã kiểm tra xem còn chỗ nào chưa đóng không, chặn mọi lối ra vào với thế giới bên ngoài. Tôi chạy như bị đuổi, lại trốn sâu vào trong làn nước. Nhưng đó là một bóng tối sâu thẳm và ẩm ướt hơn. Cả người tôi run rẩy khiến mặt nước dậy sóng. Đêm nay lại là một đêm mất ngủ.

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Lịch sử", short_name: "Lịch sử", description: "Truy cập Lịch sử", url: "https://www.chaylonton.com/p/lich-su.html", },{ name: "Theo dõi", short_name: "Theo dõi", description: "Truy cập Theo dõi", url: "https://www.chaylonton.com/p/theo-doi.html", },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo