[ĐỘC TỐ QUYỂN 2]
Chương 28: Garon ( h+ )
[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
"Bệ hạ. Thần thiếp đã ngóng trông người. Thiếp đã chờ đợi người mỗi ngày. Nhưng vì sao đến tận bây giờ người mới đến thăm thiếp?... "
Người phụ nữ trung niên vẫn giữ được nét đẹp kiều diễm, nhưng giờ đây trông thật tiều tụy. Nước mắt bà lăn dài trên má.
"Lần đầu thiếp được diện kiến bệ hạ khi bước vào chốn này, thần thiếp mới mười bốn tuổi, còn bệ hạ mười lăm tuổi...Ngay từ khoảnh khắc ấy, thần thiếp đã biết. Người chính là phu quân của thiếp... "
Chìm đắm trong hồi ức, người phụ nữ trông thật mong manh như một cánh bướm ướt sương. Bà ngẩng đầu, vẻ mặt ngây ngất trước hình hài còn chưa trưởng thành trước mặt.
"Bệ hạ vẫn trẻ trung như ngày nào, còn thiếp thì đã già đi nhiều quá rồi. Có phải vì thế mà người đã bỏ rơi thần thiếp không?"
Người đang gọi ai vậy? Người xem ta là ai?
Người phụ nữ đưa tay kéo chiếc quần trước mặt xuống. Trên cổ tay bà là vô số vết sẹo chằng chịt như những món trang sức. Đó là dấu ấn do chính bà tạo ra, hình phạt bà tự đặt lên mình. Bàn tay mang dấu ấn ấy chạm vào bộ phận sinh dục còn non nớt, xoa bóp nó một cách tuyệt vọng. Đôi mắt người phụ nữ ánh lên dục vọng.
Đây là điều người muốn sao? Đây chính là điều người khao khát sao? Ta đã nói rồi, nếu không nói rõ ràng thì người sẽ không có được điều mình muốn.
Bị kích thích bởi những lời thì thầm độc địa, người phụ nữ vừa nhìn dương vật trước mặt vừa mân mê ngực và âm hộ mình. Giọng nói phấn khích lại như van xin.
"Vâng, bệ hạ...Xin hãy ôm thần thiếp. Làm ơn..."
Nếu người muốn.
Dương vật cứng rắn đầy lông kia mắc kẹt trong lỗ. Người phụ nữ vặn vẹo cơ thể và run rẩy.
"Bệ hạ...! Aah...! Haa... Sâu hơn... Sâu hơn nữa... Haah...!"
Người phụ nữ phát điên vì khoái cảm, bóp chặt lấy ngực mình. Dương vật ra vào lỗ một cách đều đều, giờ đây lại thúc mạnh hơn. Hành động bản năng này từng tạo ra một con quái vật, và giờ đây, cùng với con quái vật mà chính người đã tạo ra, một lần nữa sẽ tạo ra thứ quái vật gì đây? Tiếng thở dốc như nghẹn lại, rồi một dòng tinh dịch phun trào. Người phụ nữ co giật, nước bọt chảy ra. Khuôn mặt đang khao khát khoái cảm tột cùng, bỗng chốc méo mó vì sự kinh hoàng và bối rối.
Một chiếc sừng to cứng màu trắng đâm vào lỗ huyệt của người phụ nữ đang thở dốc. Khuôn mặt xinh đẹp của bà trở nên méo mó một cách xấu xí. Bàn tay bà cào cấu xuống nền đất bẩn. Hình phạt tàn khốc hơn đang quấn sâu hơn vào cổ tay bà. Y phục che phủ làn da trắng như ngọc giờ đây ướt đẫm máu. Đôi mắt người phụ nữ tràn ngập nỗi sợ hãi và kinh hoàng cuối cùng cũng hướng về một nơi nào đó. Ở cuối tầm mắt, hai con quái vật đang sợ hãi co rúm, một con mất một mắt, một con mất một sừng, vẻ mặt hoảng loạn.
"Không, không phải...! Chúng tôi chưa bao giờ ăn thịt người! Đó, đó chỉ là... tin đồn nhảm...!"
Một lần nữa, tay chân của lũ quái vật lìa khỏi thân thể. Thanh kiếm vung lên, máu thịt bắn tung tóe, máu loang đỏ trên lưỡi kiếm. Từ những mảng cơ đứt đoạn và da thịt rách toạc, máu đỏ như màu mắt của chúng tuôn ra không ngừng.
"Th, thật vậy sao?... Nếu ăn thịt người đàn bà đó... chúng tôi sẽ được tha mạng sao?..."
Một giọng nói trầm thấp như sương mù vang lên.
"Không được để sót lại dù chỉ một sợi tóc."
Mùi máu tanh xộc vào mũi, kéo con người ta vào một cơn ác mộng kỳ quái. Đôi mắt đỏ ngầu chỉ còn lại bản năng sinh tồn nhìn lướt qua người phụ nữ. Hai bóng đen ập đến. Những chiếc răng sắc nhọn cắm vào bộ ngực căn tròn. Xương và thịt mềm mại bị xé toạc một cách dễ dàng, rồi biến mất trong miệng lũ yêu quái. Tiếng xương thịt bị nghiền nát, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp khu rừng như một khúc nhạc bi ai.
Con người đó đã bị tước đoạt mọi giác quan, không còn cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào, chỉ còn lại những phản ứng bản năng trước sự vùng vẫy tuyệt vọng và mùi máu tanh nồng nặc. Con tuấn mã đã đưa hắn đến đây, cùng với thân thể hoàn mỹ khuất dần vào màn sương mù dày đặc. Tiếng kêu gào đẫm máu làm rung chuyển cả khu rừng.
"Ga, Garon...! Đừng bỏ rơi mẫu thân! Garon...!"
***
"Đem hắn lại đây."
Giọng nói lạnh lẽo vang vọng giữa cơn bão thịnh nộ. Garon chĩa họng súng thẳng vào lưng Raon Hiljo. Đôi mắt của kẻ nấp sau lưng tên đó nhìn về phía hắn. Đôi mắt tím vẫn còn mang theo sự sợ hãi và bối rối, đang đứng trước một ngã rẽ. Hắn đưa ra một lựa chọn rõ ràng cho kẻ đang đứng trước ngã ba đường.
"Ta bảo đem hắn lại đây.
Lại đây.
Nếu ngươi buông tay hắn ra và đến đây, ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi định đánh cắp Chấn Thiên Lôi. Đó là sự nhượng bộ lớn nhất mà ta có thể làm vào lúc này. Đôi mắt cậu run rẩy nhưng cuối cùng cũng rời khỏi tầm nhìn của hắn, và ẩn vào vòng tay Raon Hiljo. Trong giây lát, sát khí đáng sợ đang cuộn trào như muốn giết chết tất cả đã biến mất. Nhân cơ hội đó, một loài bò sát khổng lồ bay lên bầu trời hoàng hôn như biển lửa.
Đoàng----!
Garon không do dự bắn Chấn Thiên Lôi và lao về phía trước, chỉ nhìn về một hướng. Ngay khi hắn nhắm lại nòng súng, Ứng Long mà người phụ nữ kia cưỡi đã đổi hướng và chắn tầm nhìn của hắn.
Đoàng----! Đoàng----!
Đầu Ứng Long vỡ tan thành từng mảnh và rơi xuống với tốc độ kinh hoàng. Sau khi loại bỏ chướng ngại vật, hắn nhanh nhẹn nhắm Chấn Thiên Lôi một lần nữa. Nhưng chỉ có một bầu trời đỏ như máu, thứ hắn tìm kiếm đã biến mất từ lâu. Hắn nhìn chằm chằm vào bầu trời mà không hề nhúc nhích, như thể muốn xé toạc nó ra.
"Chuẩn bị Hắc Long."
Tên lính bên cạnh lúng túng liếc nhìn vết thương khủng khiếp dưới lớp vải rách của hắn.
"Bệ, bệ hạ. Trước tiên hãy chữa trị..."
Trước khi lời nói kết thúc, đầu tên lính đã nổ tung giữa không trung. Phía sau nòng súng đang nhả khói mù mịt, khóe mắt hắn run lên dữ dội.
"Ta bảo chuẩn bị ngay."
"Rõ."
Usa vội vã chạy đi đâu đó, còn Unsa thì nhìn lên bầu trời trống rỗng và thở dài. Binh lính ngay lập tức vào vị trí, hối hả di chuyển. Đại Phủ Sứ vội vã chạy đến, mặt mày tái mét trước cảnh tượng hỗn loạn, cứ đứng dậm chân tại chỗ, giữ khoảng cách an toàn tối thiểu.
"Trời ơi! Bệ hạ! Người bị thương nặng quá! Mau đưa người đến Thái Y Viện! Không, mau đi mời Thái y đến đây!"
Giữa lúc mọi người đang bận rộn, Garon nhìn thấy Ứng Long và người phụ nữ nằm sõng soài dưới chân tường thành. Máu từ vai hắn nhỏ giọt xuống đất theo từng bước chân. Khi đến gần người phụ nữ và nhìn rõ mặt nàng, lông mày hắn khẽ động đậy. Là con chó của tên đó.
***
"A a a a……!"
Tiếng thét của người phụ nữ làm rung chuyển cả khoảng sân. Viên quan tra tấn đã nhổ hết móng tay, móng chân của nàng bằng kìm, rồi dùng một con dao sắc nhọn rạch từng nhát lên làn da mỏng manh. Tiếng la hét thảm thiết khiến mọi người ngoảnh mặt đi, nhưng không ai dám liều lĩnh cứu nàng. Đầu nàng gục xuống, bất lực nằm sõng soài trong vũng máu. Garon tiến đến gần, dẫm lên bắp chân đầy vết chém của nàng. Nàng lắc đầu điên cuồng.
"Hắn đã đi đâu?"
Khuôn mặt bê bết máu của nàng tràn ngập nỗi sợ hãi tột cùng.
"Tiểu nhân không biết…Hôm nay…hành động của đại nhân…ngay cả tiểu thân cũng hoàn toàn…A a a a……!!"
Garon nghiến mạnh lên cánh tay gãy của nàng. Cảm giác xương cốt vỡ vụn truyền đến qua lớp giày da. Cuối cùng, nàng trợn trắng mắt và ngất đi. Hắn tặc lưỡi, dùng chân đá vào cổ nàng.
"Bịt miệng ả lại để ả không tự tử được. Cứ tiếp tục cho đến khi ả khai ra."
"Vâng……!"
Theo hiệu lệnh của viên quan, binh lính khiêng người phụ nữ bất tỉnh đi. Một cơn gió lớn thổi qua, Hắc Long với yên ngựa lộng lẫy đáp xuống đất. Garon tiến thẳng về phía Hắc Long. Unsa theo sau, đưa ra một tấm bản đồ. Vừa mở bản đồ ra, Unsa nhanh chóng báo cáo.
"Đội Ứng Long đã được phái đi trước để tìm kiếm khu vực lân cận. Những nơi Kim Hạ thường đến là Dong-i, Seonbi, Gumo-yeok và Daeryang (Đại Lục)… So với Seonbi và Gumo-yeok đã được ngài ấy ghé thăm nhiều lần, Đại Lục chỉ được ngài đến một lần. Kẻ chạy trốn thường theo bản năng chọn những con đường quen thuộc."
Unsa liếc nhìn vai đang rỉ máu của hắn, rồi nói thêm:
"Dù sao thì, Bệ hạ, xin hãy chữa trị trước đã. Nếu cứ tiếp tục với tình trạng này, e là chẳng mấy chốc người sẽ không trụ nổi mất."
Hắn không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào bản đồ. Tên đó sẽ chọn con đường nào...? Hắn sẽ trốn ở một nơi quen thuộc, hay sẽ đi ngược lại dự đoán của ta? Hắn sẽ đi đâu? Hắn định đi bao xa với thứ không thuộc về mình?
"Hắn vẫn chưa thể thoát khỏi lãnh thổ của Beadal. Hãy dự đoán đường đi của hắn và bố trí quân mai phục trước. Tập trung tất cả thợ săn tiền thưởng. Những kẻ có khứu giác nhạy bén nhất."
"Tuân lệnh. Nhưng trước hết, xin người hãy chữa trị..."
"Hãy giám sát chặt chẽ mẫu thân của hắn. Nhưng hãy bắt hết những kẻ còn lại. Họ hàng, bằng hữu, thị nữ, kỹ nữ ở lầu xanh mà hắn thường lui tới. Bất cứ ai từng tiếp xúc với Raon Hiljo, hãy bắt hết."
"Có phải là thảm sát không ạ?"
"Đừng hỏi những điều hiển nhiên."
Hắn lập tức lên Hắc Long. Nắm chặt dây cương, hắn nhìn chằm chằm vào ánh hoàng hôn nơi bọn họ biến mất. Chẳng lẽ chỉ vì Chấn Thiên Lôi mà ngươi tiếp cận ta? Vì nó mà ngươi dám liều lĩnh tấn công ta sao? Hắn nhếch môi.
"Ra là vậy..."
Cơn giận dữ như dung nham nóng bỏng thiêu đốt tâm can hắn. Xoẹt...! Hắn quất roi, Hắc Long vỗ cánh bay lên không trung. Ba võ sĩ hộ vệ và hơn mười binh sĩ lần lượt cưỡi Ứng Long theo sau.
Vô số kẻ truy đuổi lao vào bầu trời đỏ rực.
***
"Chúng thần phát hiện muộn vì bị cây cối che khuất. Có khả năng họ đã bỏ lại Ứng Long dễ bị phát hiện và chạy trốn, nên chúng thần đang lục soát kỹ khu vực xung quanh."
Garon vừa nghe báo cáo của tên lính vừa đi thẳng về phía ngôi chùa nhỏ. Những binh lính còn lại không thể hạ cánh trong sân hẹp, nên đành bay lượn xung quanh trên lưng Ứng Long.
Rầm...!
Garon đẩy mạnh cánh cửa giấy và bước vào. Hắn quét mắt qua căn phòng trống trải, rồi nhìn thấy vũng máu trên sàn. Hắn bước tới, từ từ ngồi xuống. Chấm ngón tay vào máu, xoa nhẹ. Những vết máu loang lổ và thảo dược chưa khô. Dấu vết của kẻ vừa mới ở đây vẫn còn đó. Hắn nhặt lên vài sợi tóc dài nằm trên tấm chăn, nhìn chăm chú. Chiều dài đến ngang lưng, sợi tóc mảnh. Là của cậu ta. Đôi mắt hắn bỗng nhiên tràn ngập sát khí. Hắn nhai nuốt những sợi tóc, rồi đứng dậy. Hắn ta bóp chặt cổ tên lính phía sau như muốn bẻ gãy nó. Hắn gằn từng chữ vào tai tên lính đang thở dốc.
"Thứ ta muốn không phải là những dấu vết này, mà chính là bọn chúng. Nhớ kỹ điều đó."
Hắn lập tức đi ra ngoài, leo lên Hắc Long. Pungbaek đến muộn, nhảy xuống từ Ứng Long đang bay thấp. Vẻ mặt của Pungbaek khi đến gần không được bình thường.
"Yehee nương ngương đã biến mất từ lâu, còn Kim Hạ thì đã bán hết tài sản cách đây không lâu."
Đây không phải là bỏ trốn bốc đồng, mà là một kế hoạch đã được chuẩn bị kỹ càng. Dù cơ thể hắn như đang bốc cháy, nhưng đầu óc hắn vẫn đủ tỉnh táo.
"Hắn ta hẳn đã nhờ ai đó tìm chỗ ẩn náu cho mẫu thân mình. Tìm ra kẻ đó và giao dịch ngay lập tức. Dù người đó đòi bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Những kẻ ham tiền thường dễ bị lung lay bởi số tiền lớn hơn."
"Vâng, Bệ hạ."
Lệnh truy nã của những kẻ tội phạm bỏ trốn đã được vẽ và truyền đi khắp cả nước. Sau khi hoàn thành bức chân dung, Garon ra lệnh thảm sát tất cả họa sĩ. Hắn ta có ý định loại bỏ bất cứ thứ gì có liên quan đến Raon Hiljo và kẻ tạp chủng đó. Dù chỉ có một linh cảm mơ hồ rằng chúng vẫn còn trong lãnh thổ Beadal, hắn vẫn quyết tâm đuổi theo. Sau nhiều ngày truy đuổi không ngừng nghỉ, điểm dừng chân đầu tiên là làng của tộc Miêu. Ứng Long tuy có khả năng di chuyển vượt trội, nhưng với kích thước to lớn như một ngôi nhà nhỏ, việc hạ cánh là một vấn đề. Sau khi bay thấp quanh ngôi làng, họ tìm thấy một địa điểm thích hợp và đáp xuống quảng trường. Các võ sĩ hộ vệ bước xuống từ Ứng Long, và Unsa nhanh chóng báo cáo.
"Về phía Yehee nương ngương vẫn chưa có tin tức gì. Vì mọi việc được tiến hành bí mật nên rất khó để tìm ra ai đã giúp đỡ họ. Còn về đứa trẻ Imae đó...Thật bất tiện khi cậu ta không có tên. Dù sao, thần cũng đã điều tra về đứa trẻ đó, dường như cậu ta không có bất kỳ người thân nào. Sau khi tộc trưởng bị bệ hạ giết chết, cậu ta đã trở thành một đứa trẻ mồ côi. Thần muốn hỏi những người cùng tộc từng sống cùng, nhưng họ đã bị bệ hạ tiêu diệt nên điều đó cũng không thể."
Garon lắng nghe báo cáo của Unsa, nhưng mắt hắn vẫn không ngừng quan sát những ngôi nhà san sát và đám đông người qua lại.
"Nhưng thưa Bệ hạ, hiện tại người đang truy đuổi tên gián điệp đã đánh cắp Chấn Thiên Lôi hay là..."
Unsa mím môi, lời nói lấp lửng.
"Thần chỉ nói vậy vì có vẻ như bệ hạ không chỉ đơn thuần truy bắt gián điệp. Ngoài thời chiến, người chưa từng rời khỏi cung điện lâu như vậy hay đích thân ra tay."
Lúc này, ánh mắt của Garon mới rời khỏi phía trước và nhìn về phía Unsa.
"Ngươi muốn nói gì?"
Unsa nở một nụ cười nhạt.
"Bệ hạ, thần cứ nghĩ mãi về điều này. Có lẽ ngày hôm đó, ngày hành động của đứa trẻ Imae bị phát hiện, bệ hạ chưa bao giờ có ý định giết cậu ta. Nếu bệ hạ thực sự muốn, người đã không do dự khi nhận thấy hành động đáng ngờ. Hoặc ngay cả khi đứa trẻ đó lần đầu tiên đến cung điện...Và trước đó , chẳng phải đã có rất nhiều cơ hội sao?"
Ít nhất là vào lúc đó, có lẽ là như vậy. Ít nhất là vào lúc đó. Garon gạt đi giọng nói như đang gặm nhấm xương của ai đó trong tâm trí hắn.
"Vì vậy, ta đang tìm kiếm cơ hội đã bỏ lỡ đó một lần nữa. Con chó cái đó vẫn im lặng sao?"
"Bẩm báo, dù bị tra tấn dã man, ả vẫn không hé răng nửa lời. Muội muội và tổ mẫu của Narsha đã được đưa đi nơi an toàn, nên việc tìm ra điểm yếu của ả thật khó. Có lẽ vì lòng trung thành với Kim Hạ, ả sẽ không dễ dàng khai đâu ạ. Thần sẽ truyền lệnh tăng cường tra tấn."
"Tránh vết thương chí mạng."
"Dạ?"
"Nếu ả bị thương quá nặng thì sẽ rắc rối lắm."
Garon lẩm bẩm như chìm sâu vào suy nghĩ.
"Veron Juvile dạo này thế nào?"
"Dạ?"
Nghe câu hỏi bất ngờ, Unsa và các huynh đệ trao đổi ánh nhìn khó hiểu. Khi Garon định bước tiếp, bỗng nhiên hắn cảm thấy một cơn đau nhói như dao đâm vào nội tạng. Đồng thời, mùi máu tanh trào lên trong miệng, một dòng máu đỏ tươi trào ra từ khóe môi. Garon cố gắng tìm kiếm vết thương bằng lưỡi, nhưng không cảm thấy gì. Unsa nhăn mặt.
"Bệ hạ cắn phải lưỡi sao? Sao người lại bất cẩn vậy?"
Garon lau máu trên khóe miệng. Lúc đó, từ đằng xa, tộc trưởng Miêu chạy đến, cúi đầu chào. Ông ta là người thuộc một tộc người có vóc dáng thấp bé, nhưng đầu lại to bất thường, mắt, mũi, miệng cũng to lớn.
"Bệ hạ Hắc Vũ Thiên Vương! Thần nghe tin ngài đến thăm nên vội vàng chạy đến nghênh tiếp! Thật vinh hạnh khi ngài ghé thăm. Thần đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ để ngài nghỉ ngơi sau chuyến đi dài. Xin mời người vào trong ạ."
Garon bước đi, mắt không thèm liếc nhìn tộc trưởng, chỉ lướt qua đường xá xung quanh. Đám đông lặng lẽ nối gót theo sau.
"Yến tiệc sao..."
Ta đã định dành phần đời còn lại của mình để tập trung vào việc chế tạo vũ khí giết người, cho đến khi đạt đến tận cùng của sự nhàm chán. Sự kích thích tột cùng của máu và thịt bắn tung tóe là thú vui duy nhất còn lại của ta.
Ấn tượng đầu tiên về kẻ tạp chủng ấy thật đặc biệt. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt và viên pha lê tím ẩn dưới tấm vải bẩn thỉu, ta đã không thể rời mắt. Đôi mắt tím sẫm còn ấn tượng hơn cả đôi mắt đỏ rực đặc trưng của tộc Imae mà ta kinh tởm. Màu sắc ấy quá mãnh liệt và đậm nét, đến mức khiến ta khó chịu. Bất chợt, một sự thôi thúc kỳ quái dâng lên trong ta, ta muốn móc mắt đó ra mà nhai ngấu nghiến. Và rồi, một luồng sát khí bùng lên, khiến lồng ngực ta nóng ran, một phản ứng mà chính ta cũng không ngờ tới.
Cuộc sống vốn bình thường bỗng chốc đổi thay. Giống loài tạp chủng ấy cứ lảng vảng như sương mù, rất khó nắm bắt. Ánh mắt dâm dục của hắn khiến ta phát tởm. Ta chỉ muốn lột da đầu, móc mắt hắn ra. Ta muốn xẻ đôi cặp đùi khi hắn đang ngồi vẽ, rồi cho nổ tung bằng Chấn Thiên Lôi. Cơn khát khao hủy diệt cứ dâng trào khiến ta ngứa ngáy không yên. Nhưng ngược lại, ta cũng muốn để mặc cho đôi mắt khao khát ấy bám lấy ta. Nơi ẩm ướt giữa hai chân hắn cũng khơi gợi sự tò mò trong ta. Ta chỉ nhận ra bản chất của những cảm xúc kỳ lạ cứ bám riết lấy mình sau khi chuyện đó xảy ra.
Ta từng nghĩ sẽ loại bỏ hắn theo cách của ta khi đã chán ngấy. Tàn nhẫn và không chút thương tiếc, như cách ta đã hành quyết lũ quái vật ở núi Moru. Nhưng khi mọi toan tính đã xong, ta nhận ra mình đã quá say mê hắn, đến mức không thể thoát ra. Khoái cảm và sự thỏa mãn khi lần đầu nếm trải hắn vượt xa mọi tưởng tượng. Một cảm giác sung mãn tột cùng mà ta chưa từng có ở Thái hậu hay bất kỳ phi tần nào. Không chỉ cơ thể, mà cả bản tính như ngọn lửa âm ỉ của hắn cũng là một thứ thuốc phiện đầy mê hoặc.
Vì thế, ngay cả khi hắn bẻ gãy ngón tay ta, hay khi chứng kiến tên con trai của tộc trưởng ăn lỗ sau của hắn ngay trong lãnh địa của ta, khi hắn tháo rời Chấn Thiên Lôi, ta vẫn có thể kìm nén mong muốn nhét Chấn Thiên Lôi vào lỗ sau của hắn.
Cuối cùng, chính ta mới là kẻ bị hắn chơi đùa. Chắc hẳn hắn đang dang rộng chân cho Raon Hiljo ở nơi nào đó. Chắc hẳn hắn đang tận hưởng thứ đó của tên phản đồ, bằng cái lỗ ẩm ướt và chật hẹp của mình. Hắn không biết rằng càng trốn kĩ thì càng khiến ta thêm kích thích sao? Ta sẽ từ từ siết chặt hơi thở của hắn, để hắn hiểu rõ rằng mình hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay ta. Nhưng trước tiên, ta cần một thú vui mới để lấp đầy khoảng thời gian nhàm chán này.
"Một bữa tiệc..."
Garon nghiến răng đều đều. Mùi máu tanh nồng nặc trong miệng khiến máu trong người hắn sôi sục. Tiếng răng nghiến như đang nhai xương khiến tộc trưởng và binh lính rùng mình. Ánh mắt Garon găm xuống tộc trưởng Miêu.
"Mang đến cho ta những kẻ có mái tóc dài, mắt to và gầy gò. Khoảng mười chín tuổi. Tập hợp càng nhiều càng tốt."
***
Năm ngày sau cuộc truy đuổi, lệnh truy nã đã lan truyền nhanh chóng. Các báo cáo về việc nhìn thấy những kẻ có ngoại hình tương tự như trong bức vẽ tràn ngập. Họ nhanh chóng đến nơi gần nhất có thông tin trùng khớp với bức vẽ. Đó là một quán trọ sang trọng nằm giữa trung tâm thành phố nhộn nhịp của Seonbiguk. Những bước chân vội vã chạy ra từ góc hành lang.
"Hắn yêu cầu phòng tốt nhất ở Hyangwon, nên tiểu nhân đã lấy cho hắn. Bọn chúng mới ở đây được một ngày, à, chính là căn phòng đó."
Chủ quán trọ dẫn họ đến căn phòng ở cuối hành lang. Nhìn căn phòng lộng lẫy được trang trí bằng ngọc bích, Usa nheo mắt.
"Thật là một cuộc sống nhàn nhã."
Chủ quán trọ nói với giọng run rẩy:
"Hắn nói là thương nhân từ Đại Lục đến, đi cùng một tên được gọi là nô lệ. Tên đó tiêu tiền như nước và đi lại nghênh ngang, nên ban đầu tiểu nhân không nghi ngờ gì. Nhưng rồi tiểu nhân cảm thấy có gì đó không ổn nên đã báo quan, nhưng bọn chúng đã chuồn mất trước đó rồi."
Biểu cảm của Garon ngày càng lạnh lùng, khiến chủ quán trọ hít một hơi thật sâu như thể mình là tội phạm. Garon dựa tay vào khung cửa mở và nhìn vào trong phòng. Đồ nội thất và đồ gốm sứ cao cấp được bài trí khắp nơi, ánh đèn lồng lung linh tạo không khí, và cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc chăn được thêu bằng chỉ vàng. Trên chiếc chăn được sắp xếp gọn gàng, có hai chiếc gối nằm cạnh nhau.
"Vậy, bọn chúng đã làm gì khi ở đây?"
"Dạ? À... ừm... Hắn nói là muốn kiểm tra cơ thể, nên tiểu nhân nghĩ hắn là kẻ biến thái. Đôi khi có người mua nô lệ nam từ chợ nô lệ để phục vụ cho mục đích đó. Vì vậy, theo lời một người làm, không khí giữa hai người họ có vẻ kỳ lạ..."
Cơn thịnh nộ bùng lên khiến tầm nhìn của hắn mờ đi. Ta sẽ giết chúng như thế nào đây? Làm thế nào...? Càng tìm thấy dấu vết của chúng, hình ảnh hai cơ thể quấn lấy nhau và đủ phương pháp giết người tàn bạo càng hiện lên trong đầu hắn.
"Nếu là thương nhân từ Đại lục, hẳn là chúng đang trên đường trở về đó."
Nhưng vấn đề là liệu ta có thể tóm được chúng trước khi chúng rời đi hay không. Có khả năng cao là chúng sẽ đi đến một nơi hoàn toàn khác. Không cần xem thêm gì nữa, hắn quay người lại. Bên ngoài quán trọ, mọi người đang tụ tập và xôn xao. Đại Phủ Sứ giơ cao bức chân dung và hét lớn về phía đám đông:
"Hãy nghe đây! Đây là những kẻ phản bội đã đánh cắp bí mật của Baedal và bỏ trốn! Bệ hạ của chúng ta, với lòng khoan dung rộng lượng của mình, đã treo giải thưởng lên tới một trăm lạng vàng! Số tiền đó đủ để thay đổi vận mệnh của các ngươi hai mươi lần! Nếu các ngươi làm tốt, phần thưởng đó có thể còn lớn hơn, vì vậy nếu nhìn thấy tộc người Imae và một chàng trai trẻ, hãy báo ngay lập tức!"
Mọi người xôn xao trước phần thưởng kếch xù và những vị khách bí ẩn. Binh lính nhanh chóng phân phát lệnh truy nã. Lúc đó, trong đám đông, một nhóm người chơi đổ xí ngầu nheo nhìn chằm chằm.
"Tộc Imae hay gì đó, chúng tôi không quan tâm! Làm ơn hãy xử lý con Ứng Long kia đi! Chúng tôi không thể làm ăn được gì vì nó chắn đường!"
Người đàn ông vò nát lệnh truy nã và chỉ tay vào Ứng đang chắn giữa đường. Ngay lập tức, cổ tay hắn ta bị chặt đứt trong chớp mắt. Người đàn ông ôm cánh tay đang phun máu và gào thét.
"Aaaaagh...!!"
Garon vung kiếm từ trên xuống, lau sạch máu dính trên lưỡi kiếm.
"Vậy thì từ giờ trở đi các ngươi phải quan tâm đấy."
Hắn từ từ đưa mắt nhìn khắp đám đông.
"Mang đến cho ta bất cứ ai trông giống chúng. Nếu chúng chống cự, cứ bẻ gãy tay chân chúng cũng được. Nhưng nhất định phải bắt sống cả hai."
Vì ta phải tự tay xử lý bọn chúng. Đám đông sợ hãi, không còn nghe theo lời hắn nữa mà chỉ biết la hét và bỏ chạy tán loạn. Khu phố xá yên bình bỗng chốc trở thành một cảnh tượng hỗn loạn. Garon túm lấy cánh tay của một người đàn ông ngẫu nhiên trong đám đông đang chạy trốn và bẻ quặt nó. Thanh kiếm sắc bén lại một lần nữa cắt đứt cánh tay người đàn ông.
"Aaaaagh...!!"
Người đàn ông ôm cánh tay đang phun máu, quằn quại như con cá bị ném vào nước sôi. Mọi người nín thở, sợ bị tên sát nhân tàn bạo chú ý. Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, kẻ thống trị tàn nhẫn nhìn quanh đám đông. Cát đen cuốn thành lốc xoáy, chiếc áo choàng đen của hắn bay phần phật như cánh chim. Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt hắn như thể nhuốm máu trông thật đáng sợ.
"Các ngươi hiểu chưa? Hãy quan tâm thật kỹ vào."
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.