[ĐỘC TỐ QUYỂN 2]
Chương 29: Garon
[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
QUYỂN 2 CHƯƠNG 29: GARON
Mười ngày đã trôi qua kể từ đó. Dự đoán ban đầu rằng sẽ nhanh chóng bắt được chúng hóa ra là một phán đoán sai lầm. Tất cả đất nước, dù lớn hay nhỏ, nằm trên đường đến Đại Lục đều bị lục soát kỹ lưỡng. Mặc dù hành động dựa trên trực giác mà hướng thẳng đến đích, nhưng họ vẫn không quên chú ý đến những nơi khác. Thỉnh thoảng, các đội trinh sát hoặc thợ săn tiền thưởng mang đến những người họ nghi ngờ là bọn chúng, nhưng tất cả đều vô ích. Bất cứ khi nào nhận được tin ai đó đã nhìn thấy những người tương tự, bọn họ lại lao đến, nhưng hóa ra đó chỉ là những lời khai gian dối của những kẻ bị mờ mắt bởi phần thưởng kếch xù. Dưới sự tàn nhẫn của Garon, những kẻ đưa tin giả phải trả giá bằng mạng sống. Những tin đồn đáng sợ lan truyền nhanh chóng. Như thể bị thôi miên tập thể, họ tin rằng cách duy nhất để sống sót là tìm ra những kẻ bỏ trốn. Tuy nhiên, tung tích của chúng vẫn là một bí ẩn.Theo thời gian, cuộc truy đuổi ngày càng trở nên khốc liệt. Họ sử dụng quyền lực của triều đình hoặc gây áp lực lên dân thường để tìm ra tung tích của chúng. Tất cả các tuyến đường thủy và đường bộ đều bị chặn và phong tỏa. Dù làng sóng ấy lan rộng khắp đất nước với tốc độ chóng mặt, nhưng mỗi khi tưởng chừng đã tóm được thì chúng lại biến mất không dấu vết. Tiền thưởng tăng vọt không ngừng, và cũng có bấy nhiêu sinh mạng vô tội bị thiệt mạng. Mỗi khi đến một nơi mới, một bữa tiệc lại được tổ chức để chào đón hoàng đế Baedal, nhưng Garon luôn thực hiện “việc đó” thay cho bữa tiệc.
***
Có tin báo rằng bọn chúng đã bị phát hiện ở Guda Cheonguk. Để đến đích, họ phải vượt sông, nhưng nước đã dâng cao do mưa lớn. Việc thả thuyền xuống dòng nước xiết là không thể, nhưng hắn vẫn cố chấp. Tuy nhiên, nhờ Đại Phủ Sứ và các võ sĩ hộ vệ liều mình can ngăn, hắn mới chịu nghỉ ngơi tại nơi ở do quan chức Guda Cheonguk sắp xếp. Ngay cả các hộ vệ dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường cũng nhanh chóng kiệt sức trước sự thúc ép không ngừng nghỉ của hắn, và má của Đại Phủ Sứ vốn tròn trịa, giờ cũng hóp lại trông thấy.
Một bàn rượu được bày ra giữa, Unsa và Usa ngồi ngay ngắn hai bên. Đại Phủ Sứ ngồi một bên, lắc lư đầu như ngủ gật. Không giống các võ sĩ hộ vệ luôn ăn uống đầy đủ, hắn chẳng ăn chẳng nghỉ. Khi Unsa đến rót rượu, hắn xua tay rồi cầm cả bình lên uống một hơi. Unsa khẽ thở dài.
"Sao vết thương của Bệ hạ vẫn chưa lành? Dù là thương tích sâu đến đâu, giờ cũng phải liền da liền thịt rồi chứ. E rằng cần phải triệu ngự y lần nữa."
Garon bỏ chai rượu khỏi miệng, rít một hơi thuốc.
"Còn tin tức về người giúp đỡ thì sao?"
"Vẫn chưa có tin tức gì về Yehee nương nương. Thần đã phái người dày dặn kinh nghiệm điều tra, việc ngương nương sa lưới chỉ là vấn đề thời gian...Nhưng, Bệ hạ có cân nhắc biện pháp khác không? Bệ hạ cứ dồn ép thế này, nếu là thần cũng sẽ lẩn trốn kỹ hơn."
Hắn liếc nhìn Unsa. Unsa đáp lại bằng gương mặt vô cảm.
"Dỗ dành chẳng hạn. Hứa hẹn sẽ tha thứ mọi tội lỗi nếu cậu ta quay về... Đại loại thế ạ."
"Như thế là quá khoan dung với một gián điệp."
"Có gì quan trọng đâu? Chỉ cần họ trở về là được. Thần chỉ nói vậy vì dạo gần đây Bệ hạ có vẻ mất bình tĩnh, không giống như Bệ hạ thường ngày. Xin hãy xử lý mọi việc như một bậc đế vương trước khi quá muộn."
Một nụ cười ranh mãnh thoáng qua trên môi Unsa.
"Thuyết phục một kẻ đánh cắp bí mật đất nước... Đó là điều không thể chấp nhận đối với lòng tự tôn cao ngất của Bệ hạ, nhưng..."
Unsa cho vài miếng bánh rán đã được chuẩn bị sẵn như một món ăn nhẹ vào miệng
"Bệ hạ đã vắng mặt khỏi hoàng cung hơn nửa tháng rồi. Người có biết thiên hạ đang xì xào gì không?"
Unsa nói một cách thờ ơ.
"Một hôn quân điên loạn, bỏ bê triều chính vì mê muội quái vật."
Lời lẽ cay nghiệt không chút kiêng dè. Garon phả ra làn khói thuốc, dường như rất thích thú.
"Đó là lý do ta thích các ngươi."
Unsa đặt tay lên ngực, cúi đầu thật sâu.
"Lời khen ấy khiến thần cảm thấy vinh dự đến rợn người."
***
Sau khi mọi người lui ra, Garon lại đưa bình rượu lên môi. Khi đưa tẩu thuốc lên miệng để hút thì nó rơi xuống gần đầu gối. Đó là chiếc tẩu thuốc rẻ tiền mà tên tạp chủng đã đưa cho hắn một cách thờ ơ. Sơn đã bong tróc từ lâu, nhưng hắn vẫn giữ bên mình vì khá thích nó. Hắn đưa tay ra nhặt nó lên. Cảm giác tê dại ở bàn tay khiến hắn cảm thấy bàn tay ấy thật xa lạ, như thể nó không phải của mình.
Hắn nhíu mày. Gần đây, cơ thể hắn thường xuyên mệt mỏi và tê liệt như thế này. Hắn mất một lúc để khôi phục cảm giác ở tay, đưa tẩu thuốc lên miệng và nắm chặt rồi thả lỏng bàn tay vài lần. Dấu răng mờ nhạt trên ngón tay lọt vào tầm mắt hắn. Hắn nhớ đến cậu, kẻ đã tự chĩa súng vào đầu mình và bóp cò. Đêm đó, cậu ướt đẫm trong màn đêm lạnh lẽo, ôm chặt bàn tay đã cố giết mình vào lòng và liếm máu. Cái chạm nhẹ nhàng của lưỡi và những giọt nước mắt trong suốt đọng lại trong mắt cậu thật đáng thương. Có lẽ từ khoảnh khắc đó, hắn đã thừa nhận cảm xúc kỳ lạ mà mình có dành cho cậu.
Hắn nhìn chằm chằm vào căn phòng trống trải với đôi mắt vô hồn. Sự im lặng đến mức thậm chí không thể phát ra tiếng bụi rơi, là một trong số ít điều hắn thích. Ngoại trừ tiếng gào thét của máu, tất cả mọi thứ khác đều chỉ là tiếng ồn. Nhưng kể từ khi tên tạp chủng ở trong phòng, những quy tắc mà hắn luôn tuân thủ nghiêm ngặt đã dần bị phá vỡ. Tiếng vải sột soạt mỗi khi cậu di chuyển để lấy nguyên liệu, tiếng cọt kẹt của bút than trên giấy, những tiếng cằn nhằn về thái độ không phối hợp của hắn...tất cả những điều đó không còn là tiếng ồn nữa.
Thứ khoái cảm mà kẻ có vẻ ngoài cứng nhắc đó mang lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Đôi môi và chiếc lưỡi ngạo mạn ấy lại thỏa mãn vị giác hơn bất kỳ món ngon nào. Cái lỗ mềm mại nóng bỏng hút lấy ta, tạo nên khoái lạc cực đỉnh đến mức ta chỉ muốn cắt nó ra và nhét vào dương vật mình. Khi gần đến cao trào, đôi mắt tím đậm chuyển sang màu tím sẫm như hòa cùng máu. Say đắm trong sắc màu rực lửa đó, ta đã khám phá hắn đến mức đầu óc quay cuồng. Việc chấm dứt những mối quan hệ thể xác phóng túng với các phi tần chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Kể từ đó, ta cảm thấy no nê khó tả đối với chàng trai đang ngủ say khác thường trên người mình. Đó là một cảm giác thỏa mãn mà chưa một ai từng mang lại cho ta. Giống như một đấng sáng tạo, tạo ra sự sống từ hư vô, cậu ta không ngừng vẽ nên thứ gì đó. Và ta đã nghĩ, có lẽ hắn sẽ thay đổi cuộc sống nhàm chán này, có lẽ hắn sẽ vẽ nên điều gì đó cho ta. Nhưng ngay cả điều đó cũng chỉ là một trò lừa bịp của hắn. Một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên môi.
Garon ngả người ra sau và uống cạn chỗ rượu còn lại. Rượu mạnh giống như dịch thể của cậu, làm tê dại lưỡi và cổ họng hắn trước khi chảy xuống dạ dày. Khi giọt cuối cùng trôi xuống, hạ bộ của hắn trở nên căng cứng. Dù uống rượu đến mức dạ dày quặn thắt hay hút thuốc đến mức cổ họng bỏng rát, cơn đói và khát khao mãnh liệt này vẫn không nguôi ngoai. Hắn không còn nghĩ đến việc nghỉ ngơi hợp lý, ăn uống, hay bất kỳ ham muốn bản năng nào khác. Chỉ có nỗi khao khát về cơ thể đó ám ảnh tâm trí hắn. Đó là một cơn nghiện khủng khiếp, xâm chiếm thể xác và linh hồn hắn ngoài ý muốn.
Mỗi khi phát hiện ra dấu vết chúng để lại, hắn lại hình dung cảnh cả hai tên đó quấn lấy nhau một cách phóng túng. Hắn tin chắc rằng chỉ có thể thoát khỏi cơn ác mộng này bằng cách tự tay giết chết cả hai. Không có chỗ cho sự khoan nhượng hay trừng phạt nhẹ nhàng. Chỉ còn lại cái giá phải trả một cách khủng khiếp.
Hắn nghiến răng, ném mạnh bình rượu vào tường. Chiếc bình sứ trắng vỡ tan cùng một âm thanh lớn phát ra. Lúc đó, cuốn họa treo trên bức tường đối diện lọt vào tầm mắt hắn. Bức tranh vẽ cảnh một người phụ nữ đang gội đầu dưới thác nước. Hắn nhìn bức tranh một cách thờ ơ rồi đứng dậy. Bước đi loạng choạng trong bóng tối vì hơi men. Đi qua hành lang dài dường tưởng chừng như vô tận, hắn dừng lại trước căn phòng ở góc xa nhất. Tiếng rên rỉ vang lên từ phía sau cánh cửa.
"Ngươi, tên khốn này...Ưm...Sâu quá...! A...Ư..."
"Ha...Làm ơn chịu khó dang rộng ra một chút được không? Đây là cơ hội hiếm có đấy. Hự, ha...Nóng quá..."
Garon không do dự mở tung cánh cửa. Tiếng da thịt va chạm làm rung chuyển cả căn phòng. Trên chiếc giường bừa bộn, Unsa và Usa đang quấn lấy nhau trong tình trạng bán khỏa thân. Không hề hay biết về sự xuất hiện của vị khách không mời, họ mải mê khám phá đôi môi của nhau và lắc lư cơ thể. Garon nhìn họ một cách thờ ơ, châm tẩu thuốc và dựa vào khung cửa.
"Cách sử dụng màu sắc đặc trưng hay thói quen khi vẽ tranh, người ta gọi đó là gì?"
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Unsa và Usa ngừng lại mọi hành động. Unsa trả lời với vẻ mặt bối rối.
"Đó là phong cách vẽ tranh... Nhưng tại sao người lại đột ngột hỏi..."
"Đúng vậy, phong cách vẽ tranh."
"Giống hệt," Garon lẩm bẩm. Mỗi lần nhìn thấy bức tranh của hắn, ta đều cảm thấy quen thuộc. Mặc dù trước đây không thể nhớ ra, nhưng bây giờ ta đột nhiên nhận ra. Đêm hôm đó, tại ngôi làng Imae bị ta tàn sát, có những bức vẽ trong ngôi nhà tranh đơn sơ nằm tách biệt. Nó giống hệt bức vẽ của hắn. Có ai đó đã sống ở đó. Một người phụ nữ, nhỏ bé. Ta không có ký ức rõ ràng nào khác. Ngay cả khi ta nhớ, thì đằng nào người đó cũng đã chết dưới tay ta, vì vậy không đời nào ta lại phải nhớ những chi tiết như thế.
Tuy nhiên, bức tranh vẫn còn đọng lại mơ hồ trong tâm trí ta. Dù là con nuôi của tộc trưởng nhưng hắn lại không được chăm sóc đàng hoàng. Nếu đúng ra, hắn đã không cần phải bán thân và tranh để kiếm sống. Không đời nào hắn có đôi mắt như vậy. Ngôi nhà đó có quá nhiều tranh, không thể nào chỉ là nơi ai đó mua và lưu trữ những bức tranh của hắn. Linh cảm rằng đó là nơi ở của hắn ngày càng rõ ràng hơn. Nếu vậy, người phụ nữ trong nhà đó chỉ có hai khả năng. Hoặc là một khách hàng khác của hắn, hoặc là có mối quan hệ mật thiết với hắn.
Mặc dù đã nhiều ngày không ngủ và đầu óc mụ mị, nhưng thật kỳ lạ là mọi giác quan của hắn đều trở nên nhạy bén khi nghĩ về tên tạp chủng đó. Garon nhìn hai người vẫn đang quấn lấy nhau.
"Bức tranh của hắn. Ta nhớ đã thấy ở làng Imae. Hãy tìm hiểu xem ai sống trong ngôi nhà đó."
"Cho dù có muốn điều tra cũng không được, vì tất cả đã bị tiêu diệt. Cho dù có người sống sót thì chắc cũng đã chạy tán loạn, khó mà tìm thấy..."
"Vậy thì hãy tìm ra những kẻ sống sót."
"Vâng."
Hắn vừa định quay đi thì chợt cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.
"Hình như thiếu một tên."
Unsa và Usa vẫn còn đơ ra.
"Ngài không nhớ sao? Pungbaek đang hành động riêng theo chỉ thị đặc biệt của ngài."
"Thế à?"
Garon hỏi lại một cách hờ hững, rồi bước ra ngoài hành lang mà không đóng cửa lại. Đúng lúc đó, Đại Phủ Sứ béo ú từ cuối hành lang chạy tới, thân mình rung lên bần bật.
"Bệ, bệ hạ...! Thần, thần đã tìm thấy! Thần đã tìm thấy Yehee nương nương...!"
Không hiểu Đại Phủ Sứ đang nói về ai, hắn tiếp tục bước đi. Nhưng rồi hắn dừng lại trước giọng nói hối hả.
"Yehee nương nương! Tức là phụ mẫu của tội nhân Raon Hiljo, hiện đang bị bắt giữ và áp giải về đây ạ!"
Đó là ngày thứ mười lăm kể từ khi cuộc truy đuổi tội nhân bỏ trốn.
***
"Thần đã khó khăn lắm mới tìm ra kẻ được thuê. Như Bệ hạ đã nói, sau khi được trả gấp ba tiền, hắn ta đã khai ra nơi ẩn náu ngay lập tức. Quả nhiên~! Lòng thành của Bệ hạ đã cảm động đến trời xanh~! Đúng vậy~!"
Đại Phủ Sứ nói với gương mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm sau những ngày mệt mỏi. Ở giữa căn phòng rộng lớn, một người phụ nữ với nét mặt nghiêm nghị bị bao vây bởi những người đàn ông mặc áo đen. Nhưng cơ thể không giấu được sự run rẩy. Bên cạnh bà, một tỳ nữ trung niên đang khóc nức nở, run rẩy như cầy sấy. Ở một góc khác, có gã hề với trang phục và lớp trang điểm kỳ quái.
Cộc cộc...Tiếng động đều đặn vang lên trong không gian im lặng. Sàn gỗ bị lưỡi kiếm đâm vào, trông như những vết cắn xé của dã thú. Garon ngồi nghiêng trên chiếc bàn, nhai ống điếu và quan sát những người đang sợ hãi trước mặt. Người phụ nữ vừa trấn an tỳ nữ đang khóc vừa nhìn thẳng vào hắn với ánh mắt kiên định.
"Ngài sẽ không nghe được gì từ ta đâu. Ta cũng bị bất ngờ nên không kịp nghe nhi tử giải thích rõ ràng. Là hậu duệ của hoàng tộc Baedal, việc nó giúp đưa gián điệp trốn thoát là một tội đáng bị trừng phạt, nhưng xin hãy nghĩ đến tình máu mủ mà tha cho nó. Là mẫu thân, ta xin cúi đầu tạ tội."
"Bị tên tạp chủng làm mờ mắt đến mức bỏ rơi cả mẫu thân mình mà chạy trốn, vậy mà ngươi còn muốn ta tha thứ sao? Thật là tình mẫu tử cảm động."
"Đó là lựa chọn của nó, và ta tin vào lựa chọn đó. Vì vậy, ngay cả khi một thanh kiếm kề vào cổ, ta cũng sẽ không nói gì đâu. Xin hãy tha cho nhi tử của ta! Nếu ngài muốn, ta sẵn sàng chết thay nó!"
Garon nhìn xuống người phụ nữ với ánh mắt khô khốc. Đôi môi hắn nhếch lên.
"Đúng vậy, mẫu thân thì nên như thế này."
Hắn đứng dậy khỏi chiếc bàn một cách loạng choạng. Máu lưu thông nhanh chóng khiến cơn say ập đến nhanh hơn. Kéo lê thanh trường kiếm, hắn bước đến trước mặt người phụ nữ và dừng lại. Tỳ nữ trung niên sợ hãi cụp mắt xuống sàn, run rẩy đến mức răng va vào nhau lập cập. Garon nhìn vào khuôn mặt giống Raon Hiljo và nói một cách uể oải.
"Tiếc là ta không gọi ngươi đến vì chuyện đó."
Thanh kiếm của Garon lóe lên ánh sáng sắc lạnh. Vượt qua màn sương mù trong tâm trí, hắn nghe thấy tiếng hét kinh hoàng phát ra từ đâu đó. Những nhát kiếm chính xác xé toạc cơ thể mảnh mai. Máu bắn tung tóe, tiếng hét của người phụ nữ như một khúc ca bi thảm. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Hắn muốn chúng cảm nhận sâu sắc rằng tương lai của chúng chỉ là cái chết thảm khóc, muốn chúng khắc sâu vào xương tủy những sai lầm mà chúng đã gây ra. Lưỡi kiếm di chuyển như một cỗ máy, không một chút sai sót, nhưng rồi nó mất phương hướng. Đúng lúc đó, có ai đó vội vàng nắm lấy tay Garon.
"Xin hãy dừng lại! Đủ rồi...!!"
Unsa kinh hãi nhìn cảnh tượng thảm khốc dưới sàn. Garon tìm kiếm người phụ nữ đã biến mất, rồi cuối cùng nhìn xuống sàn. Ý thức của hắn chậm chạp tiếp nhận sự thật. Dưới sàn là những mảnh vụn của thân thể bị phá hủy đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu. Những người đứng xung quanh đều có vẻ mặt méo mó, không thể đọc được cảm xúc. Gã hề tái mét, nằm rạp dưới đất khóc nức nở.
"Tha, tha mạng! Xin tha mạng...! Hức... Hức...!"
Garon nhìn xuống gã hề đang cúi đầu dưới chân mình và nói:
"Hãy biến cảnh tượng này thành một bài hát, không bỏ sót một chi tiết nào, và truyền bá nó. Hãy để nó đến tai Raon Hiljo một cách sống động nhất."
Đau đớn đến mức hắn ta không thể không chạy về.
Nếu hắn ta nhất quyết trốn chạy, ta sẽ khiến hắn tự mình quay về.
***
Hắn bước đi vô định ngoài đường xá chìm trong bóng tối. Mưa như trút nước, dường như muốn nuốt chửng cả thế gian. Tóc và áo choàng của hắn rối tung, y phục ướt sũng thêm nặng trĩu. Đôi mắt từng sắc bén giờ đây đờ đẫn, mất đi tiêu điểm. Khói thuốc từ chiếc tẩu trên tay bay theo sau như một cái đuôi. Thời gian dường như ngừng trôi, đứng yên tại chỗ. Hắn không thể nhớ rõ đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ khi bọn chúng biến mất, cũng không thể nhớ tại sao cậu lại bỏ trốn.
Giọng nói lẫn trong tiếng mưa vang vọng trong đầu hắn.
“Xin ngài đừng cử động...”
“Ngài đã cử động rồi. Nghiêng đầu sang phải một chút...”
Kể từ khi hắn bỏ trốn, ta luôn mơ thấy hắn mỗi khi chợp mắt. Tất cả những gì ta nhìn thấy chỉ là thân thể và nụ cười của tên tạp chủng đó. Chỉ có điều đó mới đánh thức được các giác quan đã tê liệt của ta. Từ lần đầu tiên nếm trải hắn, ta đã không ngừng khao khát thứ khoái cảm tột đỉnh. Ta bị cuốn vào để rồi không thể kháng cự như một tên tướng bại trận.
“Đói khát hay bị đối xử như súc vật, tất cả đều quen thuộc nên tiểu nhân có thể chịu đựng được...”
Ánh mắt hắn nhìn ta khi bị chế giễu chứa đựng tất cả sự trống rỗng của thế gian. Nước mắt hắn rơi vào ngày hắn biến mất có ý nghĩa gì? Biểu cảm đó muốn nói lên điều gì? Người mà ta nhìn thấy trong giấc mơ luôn trông tiều tụy, bất an. Và lạnh lẽo. Giống như cái ngày hắn trần truồng đi lại trong cung điện.
Trong giấc mơ, ta không hề do dự dù chỉ một chút. Đôi mắt tím ngập tràn sự sợ hãi có khắc một cái tên, và ta không ngần ngại cắt bỏ dấu vết ấy. Ta xé toạt chân tên tạp chủng, nhét dương vật vào cái lỗ ẩm ướt, và lột da chúng ra. Ta sẽ giết cả hai cùng một lúc. Ta sẽ ăn tươi nuốt sống từng nội tạng và mảnh xương. Ta sẽ giày xéo cơ thể và xâm phạm hắn một cách tàn nhẫn, rồi xuất tinh trên khuôn mặt đẫm máu và kinh hãi. Khi tỉnh dậy, cơ thể ta luôn đẫm máu. Ta không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là ảo giác, đâu là thực tại. Dù có uống bao nhiêu rượu cũng không thể say được trong cái đêm đáng nguyền rủa này.
Ken két... Ken két...
Hắn dùng răng nhai tẩu thuốc như đang nhai xương ai đó. Đầu hắn đau như búa bổ. Bước chân loạng choạng như mắc kẹt trong vũng lầy. Hắn đảo mắt tìm kiếm quán rượu. Đột nhiên, hắn khựng lại khi nhìn thấy một bóng người thấp thoáng trong màn mưa.
Khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc dài đến thắt lưng, cơ thể ướt sũng. Chắc chắn là tên đó. Một cơn đau dữ dội xuyên qua lồng ngực hắn. Hắn lao về phía trước như một phản xạ. Vượt qua dòng người, ánh mắt hắn dán chặt vào một điểm. Tên đó đang biến mất vào đám đông. Hắn phải ngăn lại trước khi tên đó biến mất hoàn toàn. Hắn phải khiến tên đó quay lại. Nhưng tên đó không có tên. Càng lúc càng gần, hắn túm lấy cổ tay cậu bé như muốn bẻ gãy nó. Cậu bé giật mình quay lại, vẻ mặt ngơ ngác.
"Cái, cái gì..."
Mắt Garon giật giật dữ dội. Tiếng nghiến răng ken két phát ra từ kẽ răng hắn. Hắn rút kiếm ra trong nháy mắt. Ngay khi định đâm kiếm vào mắt cậu bé, một bàn tay đã ngăn hắn lại.
"Bệ hạ...! Có chuyện gì vậy ạ?!"
Chát---! Garon tát mạnh vào kẻ vừa ngăn cản mình mà không thèm nhìn mặt. Khi hắn định vung kiếm lần nữa, Usa từ phía bên kia lao tới chặn thanh kiếm.
"Xin hãy bình tĩnh! Cậu bé này không phải người Imae!"
Garon nhìn chằm chằm vào cậu bé đang tái xanh với đôi mắt như muốn xé xác cậu ra. Đôi mắt đen của cậu bé run rẩy vì sợ hãi.
"Cứu, cứu mạng..."
Giọng nói cũng khác. Không có đôi mắt tím, cũng không có sừng trắng. Tên đó sẽ không bao giờ nói những lời như vậy khi đối mặt với cái chết. Sự giận dữ sôi sục trong hắn nguội lạnh. Trái tim hắn, thứ mà hắn chưa từng biết đến sự tồn tại, giờ đây như bị một thanh sắt nung đỏ đâm xuyên qua. Gió lạnh thổi qua khoảng trống trong lồng ngực hắn. Cậu đang không ngừng nhắc nhở hắn rằng, hắn cũng có một trái tim.
Hắn nhún vai và cười khúc khích. Tiếng cười trống rỗng vỡ tan như những hạt mưa. Cơn mưa xối xả không có dấu hiệu ngừng lại, và hắn cần một thứ gì đó để lấp đầy đêm buồn tẻ này. Khi ánh mắt hắn hướng về cậu bé một lần nữa, nó đã nhuốm màu sát khí.
"Chuẩn bị yến tiệc."
Đã đến lúc bắt đầu lễ hội dành cho Hoàng đế.
***
Cơn mưa nặng hạt trút xuống quảng trường trống trải chỉ có vài cây cổ thụ và những tảng đá lớn. Đại Phủ Sứ đội nón đang căng thẳng sắp xếp các thiếu niên thành hàng. Họ đứng thành một hàng dài như một bàn tiệc thịnh soạn, tất cả đều sợ hãi và khóc thút thít. Thân hình, mái tóc, khuôn mặt của họ đều tương tự nhau. Thế này là đủ rồi. Vào những ngày mưa, Chấn Thiên Lôi thường không hoạt động tốt. Hắn muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này và có một giấc ngủ ngon vào tối nay. Garon ném tẩu thuốc xuống đất và vác Chấn Thiên Lôi lên vai. Bước chân hắn loạng choạng vì hơi men.
"Còn chờ gì nữa? Chạy đi!"
Đại Phủ Sứ đang che mưa cho hắn hét lớn.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì! Chạy mau! Chạy đi!"
"Chạy, chạy đi đâu...?"
Garon nhắm súng và đặt ngón tay lên cò. Giọng nói lạnh lùng của hắn hòa vào tiếng mưa như thác đổ.
"Bất cứ đâu. Ta sẽ đi săn tất cả các ngươi."
Đoàng----!
Một lỗ thủng xuất hiện trên trán cậu bé.
"Ư...!!"
"Áááá...!"
Những thiếu niên còn lại bắt đầu chạy tán loạn như điên. Khi Garon chuẩn bị bóp cò nhắm vào một cậu bé khác, nòng súng đột nhiên bị đẩy lên cao. Unsa xuất hiện trong tầm mắt hắn.
"Bệ hạ, xin hãy dừng lại!! Ngài định điên cuồng đến mức nào nữa?!"
Garon ngay lập tức chĩa súng vào Unsa, nhưng hắn đã nhanh nhẹn né được viên đạn. Garon quay người tìm kiếm mục tiêu mới.
Ào ào...
Mưa lớn che khuất tầm nhìn. Hắn căng tai lắng nghe âm thanh. Xa xa, phía sau một cái cây lớn, hắn nhìn thấy một lọn tóc. Không do dự, hắn bắn Chấn Thiên Lôi.
Đoàng----!
Đầu cậu bé nổ tung trong một tia lửa rực rỡ. Một thiếu niên khác bò ra bên cạnh cái xác của bạn mình. Cơ thể mỏng manh của cậu ta cũng bị phá nát. Một lần nữa, hắn tìm kiếm con mồi mới.
***
Bất chợt, có thứ gì đó vụt qua giữa những tán cây. Từ sau thân cây, một quái vật thò đầu ra, liếc mắt đưa tình. Đôi môi đỏ mọng đang nuốt lấy tinh dịch kia cong lên. Ta phải xé nát cái lưỡi đó, phá hủy không còn dấu vết những thứ đã từng mang lại khoái cảm tột cùng cho ta.
***
Viên đạn được bắn ra nhanh chóng lệch khỏi mục tiêu, găm thẳng vào thân cây. Quái vật cứ lởn vởn trong tầm ngắm, khi gần khi xa, như thể đang trêu ngươi. Nó không ngừng khiêu khích, cười mỉa mai bằng ánh mắt gian xảo. Mục tiêu lại một lần nữa biến mất khỏi tầm nhìn, chạy trốn về nơi nào đó. Đôi mắt nó thỉnh thoảng lóe lên giữa ranh giới của sự táo bạo và kín đáo, tựa như trái cấm không thể cưỡng lại. Bị mê hoặc bởi ảo ảnh, hắn cố gắng thu hẹp khoảng cách, nhưng quái vật luôn né tránh những viên đạn, đùa giỡn với hắn. Cuộc rượt đuổi mù quáng vẫn tiếp diễn.
Đoàng----! Đoàng----!
Âm thanh ấy tựa như tiếng nổ của một thứ gì đó đang sụp đổ. Dục vọng điên cuồng và khát máu này đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Tiếng gào thét của dòng máu đỏ khiến máu của kẻ sát nhân sôi sục. Trong vùng đầm lầy nơi thiện và ác, sống và chết cùng tồn tại, hắn nhắm mắt lại, chìm vào ảo mộng. Tiếng súng nổ, nội tạng vỡ vụn, sự hủy diệt, tất cả chỉ là lối thoát cho cơn khát cháy bỏng này. Tiếng thét ngọt ngào vang lên bên tai hắn. Nhưng cơn khát vẫn chưa được giải tỏa. Kể từ khi cậu bỏ trốn, những cuộc vui hắn tìm kiếm chưa bao giờ làm dịu được cơn khát này. Nó không còn là trò chơi nữa. Nó là vũng lầy nhớp nháp, là sự hủy diệt.
Đột nhiên, một cơn đau như thiêu đốt ruột gan lan khắp cơ thể hắn. Không gian ướt đẫm mưa trở nên mờ ảo, máu đen đỏ phun ra từ miệng hắn. Dòng máu chảy như thác đổ xuống cằm, thấm vào áo, rồi tan ra thành muôn ngàn giọt nhỏ, rơi xuống vực thẳm không đáy. Hắn nhìn chằm chằm vào vũng máu dưới đất một lúc lâu, rồi thản nhiên lau máu trên miệng bằng mu bàn tay. Đúng lúc đó, hắn nhìn thấy con mồi đang co rúm sau tảng đá.
Đoàng----!
Cậu bé ngã xuống sàn, ôm lấy ngực. Hắn tiếp cận ngay lập tức. Hắn cởi y phục của thi thể nằm trước mặt rồi nhét họng súng vào lỗ sau. Tiếng súng vang lên, báo hiệu kết thúc. Cậu bé không còn phải chịu đựng nỗi sợ hãi nữa. Khi hắn quay đầu tìm kiếm con mồi tiếp theo, nhưng cả quảng trường đã biến thành biển máu. Chưa đâu. Chưa đủ. Ta phải tìm ra kẻ thật sự. Đôi mắt vô hồn như đại dương trống rỗng.
Gió mưa tạt vào người hắn. Từ đằng xa, một tà áo trắng thấp thoáng hiện ra. Làn da trắng nhợt nhạt phản chiếu dưới ánh trăng, mái tóc dài đến thắt lưng, sừng trắng lấp ló, và cơ thể ướt đẫm...
Cuối cùng, con mồi hắn khao khát bấy lâu đã rơi vào bẫy. Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười tàn độc. Bầu trời đen kịt mây, mưa như trút nước, thời tiết thật hoàn hảo cho một cuộc hành quyết. Hắn vuốt mái tóc ướt đẫm nước mưa, thong thả tiến lại gần. Quái vật bị dồn vào chân tường, run rẩy vì sợ hãi. Cạch, hắn đặt ngón tay lên cò súng.
"Ngươi sợ sao? Nếu sợ thì ngay từ đầu đừng chạy trốn khỏi ta."
Ta chĩa Chấn Thiên Lôi vào giữa trán quái vật. Đôi môi run rẩy vì sợ hãi chỉ phát ra những hơi thở vô nghĩa. Tiếng mưa rơi như khúc nhạc đưa tiễn, vang vọng bên tai ta. Tên quái vật, như đã chấp nhận số phận, run rẩy trong bộ dạng ướt sũng. Giống như cái ngày hắn tự chĩa súng vào đầu mình và bóp cò. Trông thật kiệt quệ và đáng thương.
Tại sao ngươi lại có biểu cảm đó? Chẳng phải ngươi muốn thoát khỏi ta sao?
Những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ lăn dài trên má hắn. Trong không khí lạnh lẽo của đêm, mái tóc quấn quanh thân hình gợi cảm của hắn bay bay trong gió. Tay hắn chạm vào tay ta đang đặt trên cò súng. Hắn giữ lấy tay ta một lúc như đang thăm dò, rồi nhẹ nhàng kéo về phía mình, ôm lấy bàn tay ấy. Sau đó, hắn từ từ đưa lưỡi ra, liếm sạch máu trên tay ta.
"Vậy nên...ngài cũng ghê tởm tiểu nhân…vì tiểu nhân là quái vật sao...?"
"Ngài ghê tởm tiểu nhân đến mức... muốn giết chết tiểu nhân như vậy sao...?"
Ánh mắt ta chìm sâu vào khoảng không vô định. Không, ngươi... Ảo giác như thể trái tim bị khoét sâu đến mức nghẹt thở nghiêm trọng. Cảm giác mềm mại của chiếc lưỡi vuốt ve và những giọt lệ không rõ từ đâu đã khuấy động tâm can ta. Nỗi đau âm ỉ lan tỏa, nhấn chìm ta trong bóng tối. Ta nắm chặt tóc hắn, nuốt lấy đôi môi hắn. Quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại, mút lấy nước bọt.
"Ha..."
Cơn khát khô được giải tỏa, hơi thở gấp gáp thoát ra từ đôi môi. Hạ bộ nóng lên đến cực hạn, vặn vẹo dữ dội. Ta điên cuồng nghiền nát và cắn xé làn môi mềm mại quanh miệng. Ta rời khỏi môi hắn và ôm lấy khuôn mặt hắn. Ta nhìn sâu vào khuôn mặt hốc hác đó. Đôi mắt tím trống rỗng dường như đang khao khát được lấp đầy bởi thứ gì đó. Phía trên gò má ướt đẫm nước mắt, hàng mi ướt át sắc nét như vết dao. Những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt, lăn xuống làn da trắng lạnh lẽo mà không hề mất đi hình dạng.
Trước khi ta tìm thấy ngươi, hãy tự mình quay về. Nếu ngươi tự mình quay về...
Có lẽ ta sẽ tha thứ cho ngươi một lần...
Chùn chụt... Chùn chụt...Thay vì trả lời, hắn dùng lưỡi liếm sạch vết máu trên khóe miệng ta. Ta thở gấp gáp, áp sát hạ bộ nóng rực của mình vào háng hắn. Ta tựa vào thân cây, khao khát đôi môi xinh đẹp kia. Sau khi liếm láp đôi môi hắn một cách say đắm, ta ôm trọn cơ thể mảnh mai trước mặt vào lòng. Đôi chân cả hai quấn lấy nhau. Cơ thể mềm mại của hắn nép sâu hơn vào vòng tay ta. Ta siết chặt eo hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc. Như thể đang ru ngủ một linh hồn trằn trọc trong đêm dài, như thể đang lấp đầy những khoảng trống trong nhau. Ta vùi mặt vào cổ hắn, hít hà mùi hương ngọt ngào khiến ta say đắm. Ta từ từ nhắm mắt lại, như thể tâm hồn méo mó của ta đã được chữa lành nhờ mùi hương ấy. Trong không gian tách biệt với mọi âm thanh của thế gian, ta dành trọn mọi giác quan cho hắn.
"Ta hỏi người đang ở đâu?!
Vào khoảnh khắc đó, tất cả ảo ảnh vỡ vụn trước một giọng nói của ai đó. Mí mắt hắn từ từ hé mở. Trong vòng tay lơ lửng giữa không trung, chỉ còn lại một ít nước mưa. Mọi thứ biến mất không dấu vết, chỉ còn lại tiếng mưa như trút nước và mùi máu tanh nồng nặc trong miệng, mang lại chút cảm giác thực tại. Veron Juvile đang hối thúc Đại Phủ Sứ, chợt nhìn thấy hắn thì khựng lại.
"Bệ hạ... máu..."
Veron Juvile chỉ tay vào thứ gì đó. Không nhận được bất kỳ phản ứng nào, ả hạ ánh mắt xuống sàn. Veron Juvile tái mặt khi nhìn thấy những xác chết nằm la liệt trên sàn. Ả siết chặt chiếc quạt, hít một hơi thật sâu và cố gắng lại gần.
"Thần thiếp đã làm theo lời Bệ hạ."
Ả thận trọng bước thêm một bước.
"Thần thiếp đã gặp Narsha theo chỉ thị của Bệ hạ. Thần thiếp đã làm mọi thứ Bệ hạ yêu cầu, không bỏ sót điều gì. Có lẽ giờ này ả ta đang cuống cuồng chạy đến chỗ Raon hiljo mà không hề biết Pungbaek đang đuổi theo phía sau..."
Đôi mắt hắn di theo một dường cong chậm rãi về phía Veron Juvile. Đôi mắt hắn lóe lên qua mái tóc ướt.
"Ngươi đến đây vào giờ này chỉ để nói điều đó sao?"
"Vâng, Bệ hạ... Thần thiếp muốn gặp Bệ hạ và báo tin ngay lập tức."
Cuối cùng, Garon cũng vòng tay ôm lấy eo Veron Juvile.
"Ngoan lắm."
Giọng nói dịu dàng khiến mắt Veron Juvile đỏ lên. Cuối cùng ả cũng có thể dụi má vào lồng ngực rắn chắc của hắn và ngẩng đầu lên. Ả nhìn vị hoàng đế với vẻ đẹp lạnh lùng như bị mê hoặc. Ngay cả sự tàn ác ẩn giấu bên trong cũng khiến ả say đắm. Như thể đang mong chờ điều gì đó, ả hé mở đôi môi rồi lại mím lại. Garon nhìn cơ thể đầy đặn của ả bằng ánh mắt vô cảm, rồi cúi đầu xuống. Và cuối cùng, hắn cũng ban cho ả điều ả hằng mong ước. Hắn nuốt trọn đôi môi đầy đặn của ả, đẩy lưỡi vào trong. Ngay lập tức, chiếc lưỡi của ả quấn lấy khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Mùi hương nồng xộc vào mũi khiến hắn buồn nôn. Veron Juvile thở hổn hển đầy phấn khích, run rẩy đôi vai. Hắn lười biếng đưa lưỡi vào một cách thô bạo rồi rút ra. Bất chợt, hắn nhìn thấy những xác chết nằm la liệt phía sau vai ả.
Hãy trở về trước khi ta tìm thấy ngươi.
Nếu không, ngươi sẽ phải cay đắng hối hận vì lựa chọn sai lầm của mình.
Bằng những cách tàn nhẫn nhất mà ta có thể nghĩ ra.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.