[ĐỘC TỐ QUYỂN 2] Chương 30: - CHẠY LON TON

[ĐỘC TỐ QUYỂN 2]
Chương 30:

[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡


QUYỂN 2 CHƯƠNG 30

Đã một tháng trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu cuộc sống trốn chạy. Tất cả các tuyến đường thủy và núi đều bị quân lính của Baedal chiếm đóng, khiến nơi chúng tôi có thể đặt chân ngày càng hẹp lại. Dù ở đâu, đội quân cũng bám theo chúng tôi một cách dai dẳng. Mặc dù Raon Hiljo cũng là mục tiêu, nhưng ngoại hình nổi bật của tôi khiến tôi phải thường xuyên thay đổi cách ngụy trang. Ngài nói rằng vào khoảng tối nay, chúng tôi sẽ vượt qua sự kiểm soát của Baedal và tiến vào biên giới của Đại Lục. Tôi nghe nói để vượt qua, chúng tôi phải trải qua một quy trình kiểm tra phức tạp. Tôi lo lắng về cách vượt qua và cách chúng tôi sẽ định cư ở một vùng đất xa lạ, nhưng tôi đã không hỏi thêm gì. Tôi tin tưởng hoàn toàn rằng Raon Hiljo đã chuẩn bị mọi thứ cho đến thời điểm này. Tôi thực sự cảm thấy rằng chúng tôi sắp đến đích.


Mặc dù bị truy đuổi gắt gao và cái nóng như thiêu đốt, Raon Hiljo vẫn không ngừng "trò chơi" của mình. Có ngày chúng tôi là chủ nhân và người hầu thân thiết, có ngày chúng tôi là thương nhân và nô lệ từ Sumil, có ngày là quản gia và cậu chủ... Đầu óc ngài ấy tràn ngập những ý tưởng mới, nhưng điểm chung là luôn có chủ nhân và người hầu. Và tôi chưa bao giờ gọi ngài ấy là "chủ nhân" hay "cậu chủ". Tuy nhiên, tôi cũng không từ chối trò chơi. Chúng tôi đều biết rõ rằng việc tranh cãi về vai diễn hay đấu khẩu về việc sẽ mặc trang phục nào chỉ là những hành động vô nghĩa.

"Thưa phu nhân, xin hãy cẩn thận bước chân."

"Thưa phu nhân, xin hãy kiên nhẫn thêm một chút, chúng ta sắp đến nơi nghỉ ngơi rồi."

Lần này, chúng tôi là "phu nhân và người làm vườn". Tôi được chọn làm phu nhân chỉ vì quần áo không vừa với Raon Hiljo. Tôi liếc mắt nhìn ngài ta.

"Nếu ngài cứ tiếp tục như vậy, tôi e rằng mình sẽ không thể kiềm chế được nữa."

"Chịu đựng một chút đi. Vì ta không thể mặc vừa nó mà."

Raon Hiljo cười tươi. Ngài đang mặc một chiếc áo choàng làm từ vải trắng. Mặc dù đó là trang phục của thường dân, nhưng vẻ ngoài điển trai của ngài vẫn tỏa sáng ngay cả khi khoác lên mình một tấm vải rách. Còn tôi... Chiếc khăn voan mỏng từ đỉnh đầu che kín mặt và sừng. Bộ y phục lụa đỏ với những cánh hoa đính khắp nơi thật sự rất đẹp, ai nhìn vào cũng phải trầm trồ. Đó là một bộ y phục mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải thèm muốn.

Chúng tôi đang trên đường đến biên giới của Đại Lục, mỗi người dắt theo một con bạch mã. Nhờ thường xuyên di chuyển bằng ngựa, tôi đã học được cách điều khiển chúng ở một mức độ nào đó. Đi qua khu rừng và vào một con đường mòn, chúng tôi nhìn thấy một dòng sông rộng lớn trải dài trước mắt. Raon Hiljo cho ngựa uống nước và ăn cỏ, rồi đưa tôi đến ngồi trên một tảng đá dưới bóng râm.

"Trước tiên, hãy lấp đầy bụng bằng thứ này."

Ngài đưa cho tôi thứ gì đó được bọc trong vải dầu. Khi mở ra, bên trong là thịt sống. Những miếng thịt đỏ tươi, máu còn nhỏ giọt trông có vẻ ngon lành, nhưng tôi lại không có hứng thú với nó. Dù vậy, tôi vẫn phải cố gắng ăn. Tôi quay người sang một bên và bắt đầu ăn, và như thường lệ, ánh mắt kỳ lạ lại dán vào tôi. Raon Hiljo nhìn chằm chằm vào miếng thịt sống đẫm máu, rồi cũng đưa một miếng vào miệng mình. Nhưng ngay lập tức, ngài nhổ ra và nhăn mặt. Nhìn thấy ngài ấy tò mò như vậy, tôi không khỏi bật cười.

"Sao ngài lại làm vậy?"

"Em ăn ngon quá, khiến ta nhìn cũng thấy thèm. Vấn đề là dạo này thật khó để thấy được điều này. "

Vết thương của Raon Hiljo dường như đang lành lại nhanh chóng nhờ được chữa trị mỗi khi ghé qua các ngôi làng. Dù phải trải qua một hành trình dài, ngài ấy chỉ có chút mệt mỏi, còn lại vẫn tràn đầy sức sống. Vấn đề là ở tôi. Chứng mất ngủ trầm trọng khiến tôi không ngủ đủ giấc, dẫn đến chán ăn và sụt cân rõ rệt. Raon Hiljo đã cố gắng trò chuyện với tôi cho đến khi tôi ngủ thiếp đi, hay tìm kiếm những loại hương liệu và trà giúp ngủ ngon, nhưng tất cả đều vô ích.

"Chứng mất ngủ của em bắt đầu từ khi nào?"

"Có lẽ là từ ngày mẫu thân qua đời.”

"À...", ngài thốt lên một tiếng.

"Em nói là đã an táng hài cốt ở núi Hanaru phải không? Một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng nhau đến đó nhé."

Đó là một lời nói tôi không ngờ tới. Tôi ngẩng đầu nhìn ngài.

"Em không muốn sao?"

Ngài ấy hỏi. Không muốn sao...Nghĩ đến vong linh mẫu thân đang lẻ loi trên núi kia chờ đợi tôi, lòng tôi quặn thắt. Dù lời hứa ấy có thể xa vời, tôi vẫn biết ơn ngài vì đã nói ra. Tôi khẽ cong môi. Ngài đưa tay lướt qua khóe miệng tôi.

"Em cười đẹp lắm. Ta cứ ngỡ em là một người lạnh lùng."

"Tôi vốn hay cười. Chỉ là dạo gần đây chẳng có gì đáng cười thôi."

"Vậy ra bây giờ có nhiều chuyện đáng cười rồi à? Nghe giống như là vì ở bên ta nhỉ."

Ánh mắt ngài chạm vào tôi, nhẹ nhàng như làn gió thoảng. Tôi ngẩng đầu lên.

"Nếu ngài muốn nghĩ vậy thì cứ nghĩ vậy đi ạ. Tôi sẽ không ngăn cản ngài đâu."

Raon Hiljo nheo mắt rồi ngồi xuống tảng đá. Khuôn mặt ngài ẩn hiện dưới bóng cây, mang một vẻ u sầu.

"Ừ, cứ cười như thế đi. Không, đừng cười..."

Giọng nói trầm ấm vang lên. Ánh mắt sáng ngời và đầy nhiệt huyết của ngài giờ đây lại đượm một nét u buồn như làn mưa. Mỗi khi ngài mang vẻ mặt ấy, tôi lại không biết phải làm sao. Tôi đưa miếng thịt đặt trên đùi vào miệng. Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu.

"Ta vẫn đang nghĩ về tên cho em, nhưng chưa tìm được cái nào ưng ý."

"Nếu ngài khó nghĩ vậy, hay để tôi chọn cho ngài."

"Gì cơ?"

Raon Hiljo bật cười như không thể tin nổi. Một trong những điều khiến ngài ấy đau đầu hiện giờ chính là tên của tôi. Tôi đã rất tò mò không biết cái tên nào đã được chọn, đến nỗi suýt chút nữa đã lén nhìn vào tờ giấy mà ngài đang viết nguệch ngoạc. Nhưng tôi muốn giữ lại cảm giác hồi hộp như thể đang tiết kiệm một món ăn quý giá nhất.

Một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm của rừng cây từ tà áo của ngài ấy. Trên đường đi, chúng tôi vài lần bị lính canh phát hiện, khiến thanh kiếm của Raon Hiljo nhuốm máu. May mắn thay, mùi hương trên người ngài ấy vẫn không thay đổi. Ngài thật sự đặc biệt. Ngài không hề kiêu ngạo về thân phận hoàng tộc của mình, và dù ngài luôn đóng vai "chủ nhân", nhưng vẫn chăm sóc tôi chu đáo đến mức vai trò đó trở nên mờ nhạt. Tất nhiên, có đôi khi tôi cũng nghi ngờ về phẩm chất tốt đẹp đó của ngài.

Ánh mặt trời chói chang làm mắt tôi cay xè. Bỗng dưng tôi muốn được vẽ một bức tranh đến điên cuồng.



***

"Khoan đã, khoan đã... Nhột quá."

"Đừng cử động. Nghiêng người về phía này một chút..."

"Thật sự rất nhột."

"Cố gắng chịu đựng một chút."

Tôi giữ chặt tấm lưng rộng của ngài, ngước nhìn tòa thành cao vút phía xa. Tôi mải mê ngắm nhìn công trình kiến trúc tráng lệ ấy, nó tựa như nâng đỡ cả bầu trời và dựa lưng vào núi non. Tôi nhanh chóng di chuyển ngón tay, khiến Raon Hiljo nhún vai cười khúc khích.

"Rốt cuộc em đang vẽ gì vậy? Ta đang làm giá vẽ miễn phí cho em rồi, nói cho ta biết một chút cũng được mà."

"Đây là món quà của tôi dành cho ngài."

"Quà ư? Là gì vậy?"

"Ngài không cần biết đâu ạ."

Tôi dứt khoát nói rồi vuốt phẳng lại chỗ y phục nhăn nhúm của ngài và tiếp tục vẽ. Dù sao ngài ấy cũng đã đưa tôi ra ngoài, tôi muốn tặng ngài ít nhất một bức tranh về tòa thành này làm quà.

"Nhẹ nhàng thôi. Nó thật sự rất khó chịu đựng đấy."

Giọng nói cằn nhằn của ngài mang theo một sắc thái sâu lắng.

Sau khi tôi chấp nhận lời tỏ tình của ngài ấy ít lâu trước...Tôi dám chắc như vậy bởi vì đối với tộc Imae, việc người khác ngoài người thân đặt tên cho ai đó đồng nghĩa với lời tỏ tình. Từ ngày ấy, Raon Hiljo đã vứt bỏ đức tính tiết chế mà ngài từng thể hiện với tôi như vứt một đôi giày rách. Tôi không thể hoàn toàn đón nhận Raon Hiljo như thế. Bởi mỗi khi ngài ấy thể hiện ham muốn, gương mặt của một ai đó lại bất ngờ hiện lên trong tâm trí tôi. Và rồi, cơ thể tôi lạnh toát. Tôi cảm thấy có lỗi, Raon Hiljo nói rằng mình không sao cả, nhưng tôi biết đó chỉ là lời nói xoa dịu.

Tôi vẫn chưa nói với ngài về thuốc giải. Tôi đã định nói vài lần, nhưng mỗi lần như thế, cổ họng tôi lại nghẹn lại như thể bị trúng lời nguyền. Tộc trưởng nói rằng chỉ có thứ thuộc về tôi mới có thể làm thuốc giải. Nếu tôi nói sừng của tôi là thuốc giải thì Raon Hiljo sẽ phản ứng thế nào...? Liệu ngài có dùng nó rồi cố ôm lấy tôi không...?

Lần này, để vẽ bức tường thành, tôi dùng ngón tay miết mạnh vào xương bả vai của ngài. Raon Hiljo hít một hơi thật sâu, lưng khẽ nhúc nhích. Ngài ấy kiên nhẫn làm giá vẽ cho đến khi tôi ra hiệu đã hoàn thành.

***

Trước khi tôi kịp nhận ra thì mặt trời giữa trưa đã tỏa ra sức nóng dữ dội. Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi nghĩ chúng tôi sẽ lên đường, nhưng Raon Hiljo lại do dự. Khi tôi nhìn ngài với vẻ khó hiểu, ngài mới giải thích hành động kỳ lạ của mình.

"Ta đã hẹn gặp Narsha ở đây."

Tôi không thể không chết lặng. Những tưởng tượng kinh hoàng trỗi dậy trước cả những tia hy vọng mong manh.

"Vâng..."

Tôi nắm chặt tay run rẩy và cố gắng trả lời. Ánh mắt Raon Hiljo hướng về phía khu rừng rậm rạp vô tận. Mất Narsha sẽ là một điều quá tàn nhẫn đối với Raon Hiljo. Tôi cầu nguyện rằng cô ấy sẽ trở về an toàn vì ngài. Một khoảng thời gian dài trôi qua, nhưng không có bất kỳ tiếng động nào. Cuối cùng, Raon Hiljo leo lên lưng ngựa. Khuôn mặt ngài lạnh lùng và cương quyết hơn trước.

"Chúng ta đi thôi."

Chắc chắn ngài ấy đã có linh cảm. Chắc chắn rồi... Tôi nhìn xuống đất rồi lại nhìn lên ngài.

"Nếu chúng ta đợi thêm một chút nữa..."

"Không. Sự chờ đợi kết thúc ở đây."

Không chút chần chừ, ngài quay đầu ngựa. Tôi nhìn vào khu rừng và leo lên ngựa. Đúng lúc đó, từ xa, một con ngựa phi nước đại đến, bờm tung bay trong gió. Một bóng người duyên dáng đang thúc ngựa chạy nhanh. Đó là Narsha. Người mà chúng tôi đang mỏi mắt chờ đợi đã xuất hiện, nhưng tôi vẫn không thể tin vào mắt mình. Raon Hiljo cũng vậy. Nét mặt lạnh lùng của ngài ấy giãn ra, thay vào đó là một sự nhẹ nhõm sâu sắc. Narsha cũng nhìn thấy chúng tôi và tiến lại gần. Cô ấy giật mình khi nhìn thấy tôi, nhưng sau đó gật đầu nhẹ.


 Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã gần như từ bỏ hy vọng, nhưng thật may mắn. Thật sự may mắn. Sau khi lấy lại hơi thở, cô ấy cúi đầu chào Raon Hiljo một cách khó nhọc.

"Tôi xin lỗi vì đã đến muộn."

Nhìn gần, tình trạng của cô ấy thật thảm thương. Y phục dính máu đã rách nát, móng tay không còn, mặt, cánh tay và cổ đầy vết thương. Đôi mắt Raon Hiljo co giật dữ dội khi ngài chạm vào những vết thương đó. Cô ấy bình tĩnh nói.

"Hôm đó tôi đã bị bắt nhầm và bị giam trong ngục tối vài ngày. À, tôi đã tránh được những vết thương chí mạng nên vẫn chịu đựng được."

"Nhưng làm thế nào mà cô thoát ra được? Nhà lao của Naragaon nổi tiếng là không thể thoát ra được trừ khi biến thành xác chết."

Tôi cảm thấy xấu hổ vì khi lời đầu tiên thốt ra không phải là lời chào mừng vui vẻ khi gặp lại. Raon Hiljo nhìn cô ấy bằng ánh mắt cứng rắn. Narsha do dự một hồi lâu rồi mới mở lời.

"Thật ra... nhờ sự giúp đỡ của Veron Juvile nương nương mà tôi mới thoát ra được."

"Veron Juvile?"

Đôi mắt Raon Hiljo sắc bén hẳn lên khi nghe cái tên không ngờ tới. Tôi cũng ngạc nhiên không kém. Narsha dường như đã lường trước phản ứng này, cô khẽ gật đầu.

"Tôi cũng không ngờ tới chuyện này. Tôi đã bị tra tấn suốt mấy ngày và nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng rồi một ngày nọ, Veron Juvile tìm đến. Cô ta lo lắng rằng nếu Hắc Vũ Thiên Vương bắt đầu truy đuổi, đại nhân sẽ sớm bị bắt...Vì vậy, cô ta đề nghị một giao dịch...để đổi lấy việc thả tôi ra. Bởi vì chỉ có tôi mới biết tung tích của đại nhân."

" Giao dịch gì? Tại sao Veron Juvile lại lo lắng về việc ta bị bắt? Ta không nhớ là chúng ta có mối quan hệ thân thiết gì."

"Nói chính xác thì không phải là đại nhân..."

Narsha liếc nhìn tôi rồi lộ vẻ lúng túng.

"Cô ta lo lắng về việc đứa trẻ này bị bắt hơn là đại nhân. Vì vậy, cô ta đã ra lệnh cho tôi... ám sát đứa trẻ này trước khi Hắc Vũ Thiên Vương ra tay."

“…!”

Ánh mắt của Raon Hiljo và tôi chạm nhau giữa không trung. Ám sát sao...? Tôi choáng váng hơn là bối rối, tim như ngừng đập. Chắc hẳn Narsha đã chấp nhận điều kiện đó nên mới có mặt ở đây. Tuy nhiên, cô ấy đã thành thật kể lại mọi chuyện, nên chắc chắn sẽ không làm hại tôi. Nhưng mà...

Raon Hiljo lên tiếng, giọng nói sắc bén hơn.

"Veron Juvile là một người phụ nữ có thể làm điều đó, nhưng nếu Garon phát hiện ra sự thật thì ả ta sẽ xử lý thế nào? Làm sao ả có thể làm một việc liều lĩnh như vậy?"

"Lúc đầu tôi cũng thấy lạ. Ai cũng biết cô ta luôn dòm ngó ngôi vị Hoàng hậu, nhưng giờ thì vị trí đó đang lung lay. Vì vậy, có vẻ như cô ta không còn gì để mất nữa. Hôm đó, khi đến gặp tôi, biểu cảm và ánh mắt của cô ta... như thể không còn tỉnh táo. Thật sự rất đáng sợ."

Narsha cau mày khi nhớ lại điều gì đó.

"Nhưng nếu ả thả ngươi ra, ngươi có thể bỏ trốn, vậy ả ta có thể tin tưởng vào điều gì?"

Mặc dù bị tra hỏi liên tục, cô ấy vẫn kiên nhẫn trả lời.

"Veron Juvile nương nương đã đe dọa tôi bằng tổ mẫu và đệ đệ tôi. Cô ta sẽ không để yên nếu tôi làm điều gì dại dột."

Lúc đó, Raon Hiljo và Narsha trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý.

"Có vẻ như ả vẫn chưa biết."

"Chắc chắn là không. Nếu không, cô ta đã không đưa ra đề nghị đó. Thật may mắn là chúng ta đã làm theo ý đại nhân."

Veron Juvile đã đe dọa cô ấy sao? Vậy tổ mẫu và đệ đệ của cô ấy... Tôi cứng đờ người lại, Narsha mỉm cười và nói với tôi.

"À, đừng lo lắng. Tổ mẫu và đệ đệ ta đã được đưa đến nơi an toàn theo lệnh của đại nhân. Ta đã trốn thoát trước khi Veron Juvile nương ngương biết được điều đó. Có lẽ cô ta đã phát hiện ra vào chiều hôm cô ta thả ta ra. Giờ thì ta cũng sẽ trở thành mục tiêu thanh trừng của cô ta."

Có lẽ đó là lý do tại sao cả hai đều có biểu cảm như vậy lúc nãy. Dù sao thì tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã ổn. Veron Juvile... Tôi biết cô ta là một người phụ nữ xảo quyệt, nhưng tôi không ngờ cô ta lại dai dẳng đến vậy. Dù sao Hắc Vũ Thiên Vương cũng sẽ xử lý tôi, vậy tại sao cô ta lại tự chuốc lấy rắc rối?... Cô ta có ảo tưởng rằng mình có thể lấy lại vinh quang đã mất bằng cách giết tôi sao? Dù là vì động cơ gì, tôi chỉ biết ơn rằng Narsha đã trở về an toàn nhờ lòng tham của cô ta. Nhưng có vẻ như Raon Hiljo không nghĩ vậy.

"Dù sao thì Veron Juvile cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi."

"Đừng lo lắng. Không có ai bám theo tôi đâu ạ."

"Điều đó có nghĩa là nó có khả năng xảy ra."

"À..."

Cô ấy im lặng, mặc dù trước đó đã bình tĩnh trả lời tất cả các câu hỏi. Bầu không khí căng thẳng khiến tôi bối rối. Cô ấy vừa mới thoát chết trở về, và ngay lập tức bị tra hỏi như thế này.

"Kể từ khi rời khỏi lâu đài đó, tôi chưa bao giờ cảm thấy an toàn."

Ánh mắt của Raon Hiljo và Narsha đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

"Tôi luôn bị theo dõi, và điều đó sẽ không thay đổi dù tôi ở đâu. Tôi có thể chết bất cứ lúc nào."

"Đúng vậy. Đúng là như vậy."

Raon Hiljo vuốt tóc và cười nhạt. Ngài ra hiệu cho chúng tôi xuất phát và quay đầu ngựa. Ngài đột ngột dừng lại, quay đầu về phía Narsha. Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, Raon Hiljo nở một nụ cười rạng rỡ.

"Chào mừng trở về."



***

Ngài ấy nói nếu hôm nay vượt qua ranh giới này, chúng tôi sẽ thoát khỏi quyền kiểm soát của Baedal. Ngài cũng nói phải mất hai ngày để đến đích cuối cùng. Chúng tôi dừng lại ở chợ gần đó để mua những vật dụng cần thiết trước khi lên đường. Dù vòng vây truy đuổi ngày càng siết chặt, dù nắng nóng như thiêu đốt, ngay cả khi có Narsha bên cạnh, Raon Hiljo vẫn không ngừng "trò chơi" của mình. Thi thoảng nghe thấy tiếng Raon Hiljo nhưng tôi cũng không còn sức đáp lại. Cơ thể tôi ướt đẫm mồ hôi vì lớp y phục dày và đầu đau như thể nó sắp vỡ ra mỗi khi tôi di chuyển. Bỗng dưng, tôi thấy một người đàn ông đội chiếc nón rộng vành nơi góc chợ. Dường như ánh mắt chúng tôi đã chạm nhau dưới vành nón ấy. Trong tầm nhìn mờ ảo, hình ảnh người đàn ông cao lớn đó phân thành nhiều mảnh. Tôi nhắm mắt lại rồi mở ra, người đó đã biến mất như ảo ảnh.

"Tiểu thư?"

Tôi nghe thấy tiếng gọi nhưng đầu óc nặng nề vẫn phản ứng chậm chạp. Gương mặt lạnh lùng của ngài ấy hiện ra sau tấm vải đỏ trong suốt. Raon Hiljo dẫn tôi vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh. Bàn tay mát lạnh luồn vào trong tấm vải và đặt lên trán tôi. "Em đang bị sốt cao." Nói rồi ngài đẩy tôi vào chỗ râm mát.

"Không được rồi. Em phải đợi ở đây. Từ giờ chúng ta phải chạy không ngừng nghỉ."

"Không sao đâu. Tôi vẫn ổn."

"Ta không ổn. Em phải đợi ở đây."

"Tôi sẽ đi. Đại nhân."

Narsha vừa dứt lời, Raon Hiljo đã ngăn cô ấy lại. Ngài đặt tay lên ngực và khom lưng một cách tinh nghịch.

"Vậy để tiểu nhân chạy như bay một chuyến, tiểu thư xin hãy đợi một chút. Nếu có tên côn đồ vào đến quấy rầy, đừng quên đá vào chỗ này."

"..."

Ngón tay Raon Hiljo chỉ vào hạ bộ của mình. Ngài chạm vào má tôi rồi quay đi. Khi ngài ấy khuất giữa dòng người, Narsha tránh vào bóng râm đối diện. Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, không gian trở nên căng thẳng. Tôi dựa lưng vào bức tường, ngẩng đầu lên.

"Nghe nói... hắn đã tàn sát các họa sĩ, có thật không?"

Narsha gật đầu.

"Vậy... cô có biết họa sĩ Naro không? Cô có nghe tin tức gì về người đó không?"

"Ta chỉ nghe lính canh nói chuyện lúc ở trong ngục, ta không rõ lắm. Chỉ biết hắn đã giết sạch họa sĩ rồi ném cho Ứng Long..."

Tin dữ mà cô ấy mang đến như rút cạn sức lực của tôi. Vừa thoát khỏi tay Veron Juvile... Cây cọ vẽ mà tôi nhận được từ Hắc Vũ Thiên Vương, Naro đã rất thích nó...Nếu tôi biết chuyện này sẽ xảy ra thì tôi đã ép cậu ấy nhận lấy nó rồi…Chí ít tôi nên nói lời cảm ơn vì đã làm bằng hữu với tôi... Nước mắt chực trào ra. Tôi áp trán vào tường. Làn da cảm thấy mát hơn một chút khi chạm vào bức tường đá. Tôi tuyệt vọng giữ cho mí mắt nặng trĩu của mình mở ra.

Đừng khiến ta phát điên...

Khi nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lùng ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Mấy hôm trước, tôi vô tình nghe được tin đồn rằng, hắn đã dùng những thiếu niên vô tội làm vật hiến tế cho trò chơi săn bắn của hắn. Nghe đến cách thức và đối tượng cụ thể, tôi đã chết lặng suốt mấy ngày. Đó là lời cảnh báo hắn vẫn luôn nói. Lời cảnh báo chỉ mình tôi hiểu. Sau đó, những tội ác Hắc Vũ Thiên Vương gây ra đều đến tai tôi qua lời kể mọi người. Tất cả đều là những tội ác không thể tha thứ và không được tha thứ.

Liệu phản ứng với chất độc của Imae đã rõ ràng chưa...? Hắn ta điên cuồng như vậy có lẽ vẫn còn ổn. Dạo này tôi nghĩ về Hắc Vũ Thiên Vương nhiều hơn cả khi còn ở trong cung điện. Lúc đó thân thể bị giày vò không ngày nào lành lặn, còn bây giờ, khi đã thoát khỏi cuộc sống ấy, tâm trí tôi lại bị dày vò. Hắn đang làm gì, đang nghĩ gì, hắn đều cho tôi biết rõ ràng, làm sao tôi có thể quên được?...

Càng ngày, những cơn ác mộng và chứng mất ngủ càng trở nên nghiêm trọng hơn. Chỉ có địa điểm và tình huống thay đổi, nhưng tất cả đều bị hành hạ dã man và cưỡng hiếp. Tôi không còn phân biệt được đâu là ác mộng, đâu là hiện thực, và dù nhắm mắt hay mở mắt, tôi đều cảm thấy như mình sắp phát điên. Nỗi thống khổ khi không được thỏa mãn nhu cầu bản năng còn kinh khủng hơn tôi tưởng. Nếu có ai đó có thể cho tôi một giấc ngủ yên bình, tôi sẵn sàng quỳ xuống cầu xin. Trong trạng thái này, thậm chí dù có là hắn...

Đột nhiên, tôi bừng tỉnh như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Tôi vừa nghĩ gì vậy...! Tôi bị điên rồi... Chắc chắn là do ở bên cạnh tên điên đó quá lâu nên tôi cũng bị điên theo...! Tôi cắn môi mình đến bật máu.

"Ngươi có ổn không?"


Khi hoàn hồn lại, một nữ nhân dung mạo thanh tú đang nhìn tôi. Khuôn mặt của cô ấy dần trở nên rõ nét trong tầm nhìn mờ ảo của tôi. Tôi chớp mắt nặng nề và sau một lúc lâu mới lên tiếng.

"Tại sao... cô lại ở đây...?"

Rơi vào tay Hắc Vũ Thiên Vương mà còn sống sót ư... Làm sao cô ấy có thể ở đây được...

Mắt cô ấy mở to.

"Ngươi không nhớ sao? Veron Juvile đã... Không được rồi. Với tình trạng này, ngươi sẽ ngã quỵ trước khi tới nơi mất."

Cô ấy tiến lại gần, đỡ tôi dậy khỏi bức tường, lúc này tôi mới dần nhớ lại mơ hồ. Phải rồi...Cô ấy đã thoát ra nhờ giao kèo với Veron Juvile. Chúng tôi vừa mới gặp lại nhau, vậy mà tôi đã quên sạch, chắc cô ấy thấy khó hiểu lắm.

"Tôi thật sự không sao, xin cô đừng nói với đại nhân."

Cho đến khi chúng tôi vượt đại lục, cho đến khi ngài ấy đặt chân đến vùng đất mới, dù có chuyện gì tôi cũng phải chịu đựng. Lần này, tôi cố gắng chỉnh lại ánh mắt hỗn loạn và nói rõ ràng hơn. Nét mặt Narsha vẫn không giãn ra. Cô ấy nhìn xuống đất một lúc rồi lại nhìn tôi.

"Raon Hiljo đại nhân là ân nhân cứu mạng của tổ mẫu và đệ đệ ta. Sau khi phụ thân bị xử trảm vì tội mưu phản và gia tộc sa sút, ta đã bị bán vào kĩ viện, và đó là nơi ta gặp đại nhân lần đầu. À, đừng hiểu lầm. Ta và đại nhân không có chuyện gì đâu. Ngài đã cứu ta khỏi kiếp kỹ nữ ở đó. Sau đó, ngài ấy dạy ta võ nghệ và cho phép ta ở bên cạnh...Ta mang ơn ngài cả đời không trả hết. Vì vậy, ta muốn bảo vệ ngài ấy bằng mọi giá. Đó là cách duy nhất để ta báo đáp..."

Ra vậy. Tôi biết giữa họ có một sự tin tưởng mà tôi không thể xen vào, nhưng tôi không ngờ lại có câu chuyện như vậy. Cô ấy nhìn vào khoảng không và nói.

"Ngày đó... khi Veron Juvile nương nương đưa ra giao dịch đó, nếu ta nói ta không hề dao động thì đó là nói dối."

Vì ngươi mà đại nhân đã mất quá nhiều thứ... Ánh mắt cô ấy như đang nói lên điều đó.

"Nhưng trong số những người ta muốn bảo vệ... cũng có cả ngươi. Vậy nên, xin đừng làm đại nhân buồn lòng. Đó là tất cả những gì ta mong muốn."

"Cô không cần phải lo lắng cho tôi."

Một nếp nhăn thoáng qua giữa hai hàng lông mày của cô . Tôi nhìn cô ấy và nói một cách bình thản.

"Cô cứ bảo vệ ngài ấy theo cách của một hộ vệ. Tôi cũng sẽ bảo vệ ngài theo cách của riêng mình. Tôi không có tài năng làm ai đó vui vẻ... nhưng... tôi muốn trở thành nơi nghỉ ngơi cho ngài ấy sau một hành trình dài."

Narsha gật đầu. Tôi có cảm giác mắt cô ấy như đang ướt lệ.

"Một ngày nào đó, hãy nói trực tiếp với ngài ấy. Ngài ấy sẽ rất vui đấy."

Tôi phần nào đoán được tình cảm của cô ấy dành cho Raon Hiljo. Có lẽ tình cảm đó còn lớn hơn và sâu sắc hơn tôi nghĩ. Liệu Raon Hiljo có biết không...? Tôi cảm thấy như có một tảng đá nặng đè lên ngực mình. Tôi nhìn cô ấy trong im lặng rồi đưa mắt về phía khu chợ đông đúc. Lúc đó, một nhóm trẻ con khoảng năm sáu tuổi chạy qua con hẻm, vừa chạy vừa hát.

Gã con trai mải mê đâm vào lỗ sau của quái vật, mà không biết mẫu thân đang rỉ máu ở âm hộ~. Con trai ~ Con trai ơi~ Con đang ở đâu~ Mẫu thân đang ở trong bụng quái vật, đêm đêm gào khóc~.

Đó là một bài hát tục tĩu và rùng rợn, không phù hợp với lứa tuổi của đám trẻ đó. Bài hát có giai điệu vui tươi nhưng lời lẽ lại trái ngược hoàn toàn, khiến tôi phải chú ý lắng nghe.

Con trai ~ Con trai ơi~ Con đang ở đâu~.

Gã con trai ngu muội bị quái vật che mờ mắt, mà không biết mắt mẫu thân đang bị móc ra~.

Gã con trai mải mê vuốt ve tóc quái vật, mà không biết da đầu mẫu thân bị lột ra~.

Gã con trai mải mê đâm vào lỗ sau của quái vật, mà không biết mẫu thân đang rỉ máu ở âm hộ~.

Gã con trai nắm tay quái vật qua sông, mà không biết mẫu thân đã qua sông ( Vong Xuyên ) không thể quay lại~.

Con trai ~ Con trai ơi~ Con đang ở đâu~Mẫu thân đang ở trong bụng quái vật, đêm đêm gào khóc~.

Ngay khi nghe hết bài hát của bọn trẻ, tôi cảm thấy nghẹt thở. Vô thức nhìn sang Narsha, nét mặt cô ấy cũng không bình thường. Chắc chắn bài hát ám chỉ tôi và Raon Hiljo. Không lẽ... mẫu thân của ngài ấy... Một dự cảm chẳng lành chạy dọc sống lưng tôi. Tôi vội vàng giữ một đứa trẻ lại.

"Chờ một chút. Bài hát đó...mấy đứa học từ đâu vậy?"

Bọn trẻ nhìn tôi với đôi mắt mở to. Có lẽ chúng ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nam nhân từ một người mặc y phục nữ . Đứa trẻ cố gắng nhìn mặt tôi qua tấm vải đỏ nhưng không thành và nhanh chóng bỏ cuộc. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai đứa trẻ để chúng không sợ hãi.

"Con có thể nói cho ta biết không? Bài hát đó... con đã học từ đâu không?"

"Một gã hát rong đến làng bảy ngày trước đã dạy chúng con bài hát đó. Gã đó được Hắc Vũ Thiên Vương triệu tập gần đây và đã sáng tác bài hát dựa trên những gì nhìn thấy ở đó. Hắc Vũ Thiên Vương đã yêu cầu gã viết thành bài hát. Gã hát rong hứa sẽ mua kẹo cho chúng con nếu chúng con hát thật nhiều."

"...!!"

Môi tôi run lên.

"Hắn được Hắc Vũ Thiên Vương triệu tập sao? Nếu đó là cảnh tượng hắn ta thực sự nhìn thấy... Ai... Gã hát rong đó hiện đang ở đâu?"

"Con không biết...Gã ấy đã rời đi cách đây không lâu."

Đứa trẻ sợ hãi òa khóc trước sự truy hỏi của tôi. Tôi cảm thấy kiệt sức. Hắn ta đang cố tình lan truyền bài hát để chúng tôi nghe thấy. Hắn ta đang đặt bẫy để Raon Hiljo mất kiểm soát và tự tìm đến hắn. Những điều tôi lo lắng đang dần trở thành hiện thực.

"Mẫu thân... Mẫu thân...! Hức...! Ực...!"

Narsha gục ngã và khóc nức nở, còn tôi thì chết lặng tại chỗ. Lời hát kinh hoàng cứ văng vẳng trong đầu tôi, hiện ra thành những hình ảnh cụ thể. Tôi bịt chặt miệng. Cơn giận dữ bị kìm nén bấy lâu giờ bật ra như một tiếng thét. Hắn không phải là người. Hắn là một con quái vật, một kẻ sát nhân không nên tồn tại trên cõi đời này. Hắn không được phép tồn tại. Một kẻ sát nhân như ngươi...!

Bọn trẻ con chạy ùa vào con hẻm, vừa chạy vừa hát. Đúng lúc đó, cách đó chỉ vài bước chân, một người đàn ông cao lớn đang tiến lại gần, tay xách những bọc đồ. Đó là Raon Hiljo. Bọn trẻ cười khúc khích, hát vang bài hát mà không hề biết ý nghĩa của nó.

Con trai ~ Con trai ơi~ Con đang ở đâu~. Gã con trai mải mê vuốt ve tóc quái vật, mà không biết da đầu mẫu thân bị lột ra~.Con trai ~ Con trai ơi~ Con đang ở đâu~Mẫu thân đang ở trong bụng quái vật, đêm đêm gào khóc~~.

Raon Hiljo quay sang nhìn bọn trẻ. Tim tôi như ngừng đập. Nếu ngài ấy nghe hết bài hát, chắc chắn ngài sẽ biết. Phải làm sao đây? Làm sao đây...! Tôi hành động nhanh đến mức chính tôi cũng không nhận ra. Tôi lao đến chỗ Raon Hiljo như tia chớp, đẩy ngài ấy vào tường. Rồi tôi dùng hết sức bịt chặt hai tai ngài lại để ngài ấy không nghe thêm một lời nào của bài hát. Raon Hiljo trợn tròn mắt trước hành động bất ngờ của tôi.

"Bỗng dưng tại sao?"

"Ngài... tôi..."

Tôi thở hổn hển. Một ngày nào đó, ngài ấy sẽ biết sự thật về cái chết tàn nhẫn của mẫu thân mình. Tôi hiểu rõ hơn ai hết rằng từ lúc đó, địa ngục thực sự sẽ bắt đầu. Vậy nên ngài ấy không được biết sự thật đó. Hiện tại, đây là cách duy nhất tôi có thể làm. Hơi thở gấp gáp của tôi phả vào môi Raon Hiljo. Ngài nhíu mày. Có vẻ hơi nổi giận.

"Từ nay về sau đừng có làm những trò kích thích như thế này nữa. Thật sự rất nguy hiểm."

Raon Hiljo cười khẩy và cố gắng gỡ tay tôi ra. Không được...! Không được...! Ngài bối rối trước hành động tuyệt vọng của tôi. Bọn trẻ vẫn đang cười tươi rói và hát vang bài hát kinh khủng đó. Tôi rùng mình và áp sát vào ngài ấy. Hai chân chúng tôi chạm vào nhau. Tôi tuyệt vọng bịt chặt tai ngài ấy lại để không có gì lọt vào.

"Ngài..."

Đôi môi tôi run rẩy không kiểm soát, không thể thốt ra thành lời. Phía sau tấm màn đỏ, khóe miệng Raon Hiljo dần cứng lại. Phía dưới đùi tôi, có thứ gì đó ngọ nguậy, hiện rõ sự tồn tại của nó, và ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào tôi. Đột nhiên, ngài kéo eo tôi lại và hôn lên môi tôi. Bọc đồ trên tay Raon Hiljo rơi xuống. Ngài vội vã vén tấm vải mỏng lên. Lưỡi ngài ấy nhanh chóng luồn vào, quấn lấy lưỡi tôi. Ngài ấy thở hổn hển và đẩy lưỡi sâu vào cổ họng tôi.

"Ha... ha..."

Quên mất đây là đâu và quên mất có ai đang ở đó, ngài ấy điên cuồng nuốt chửng môi tôi, kéo hông tôi và chà xát vào phần thân dưới của tôi một cách thô bạo. Tôi bịt tai ngài đến mức cổ tay tôi nhói lên. Nỗi đau sâu sắc tràn ngập trong lồng ngực. Tôi nên làm gì với người này... Người này đã mất tất cả... Tôi thấy vô cùng thương xót ngài ấy. Cuối cùng tôi đã mang một món nợ không bao giờ trả hết. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là khóc thay ngài ấy. Nước mắt ấm nóng lăn dài trên má. Tôi thấy Narsha đang khóc thầm ở một góc. Tiếng hát bi thảm vang vọng như tiếng vo ve trong tai. Tôi không buông tay khỏi tai ngài cho đến khi tiếng hát hoàn toàn biến mất.



***

Mới đó mà mặt trời đã lặn về phía tây như thể bị chém lìa khỏi bầu trời, để lại một vệt hoàng hôn đỏ rực như máu loang trên nền trời tối dần. Chúng tôi tiếp tục phi ngựa trên con đường đó và đến một vách đá cao đến chóng mặt. Phía đối diện cũng có một vách đá cao tương tự, và một cây cầu mây nối giữa chúng lắc lư trong gió.

"Chỉ cần vượt qua đây là đến đại lục."

Một giọng nói kiên định len lỏi vào tai tôi. Đây thực sự là kết thúc sao...? Liệu điểm cuối của cuộc hành trình mệt mỏi này có đang chờ đợi sau khi vượt qua đây...?

"Từ giờ chúng ta sẽ phi nước đại mà không chần chừ. Hãy thay y phục thoải mái đi."


Raon Hiljo xuống ngựa và đưa cho tôi một bọc đồ. Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt ngài ấy. Nhìn tôi đang ngẩn ngơ, ngài ấy nói.

"Cần ta giúp không?"

"Không cần đâu ạ."

Tôi xuống ngựa, nhận y phục và đi về phía bụi cây gần đó. Bước chân tôi nặng nề như đeo chì.

"Có chuyện gì xảy ra khi ta đi không?"

"Không có gì ạ..."

Tôi nghe thấy giọng Raon Hiljo nói với ai đó sau lưng. Tôi cũng mơ hồ nghe thấy giọng một nữ nhân. Tôi thay y phục sau một cái cây. Tôi cởi bỏ bộ y phục gò bó như lột da. Khi tôi bước ra trong chiếc áo jeogori và quần đơn giản, Raon Hiljo mở to mắt.

"Nhanh thật đấy! Hình như em thay y phục càng lúc càng nhanh."

"Vì tôi đã quen rồi."

Tôi khéo léo tránh ánh mắt ngài. Raon Hiljo đưa tay gỡ những lọn tóc của tôi bị vướng vào cổ áo. Tóc ướt lướt qua da tôi như một con rắn. Lúc đó, tôi nhìn thấy ai đó sau vai Raon Hiljo. Khuôn mặt dần hiện rõ trong tầm mắt mờ ảo là Narsha. Cô ấy để lại một nụ cười cay đắng rồi leo lên ngựa. Tôi chậm rãi dõi theo từng cử động của cô ấy. Và lần nữa, một sự khó hiểu lại hiện lên như làn khói. Tại sao cô ấy lại ở đây? Không thể nào cô ấy có thể sống sót sau khi rơi vào tay Hắc Vũ Thiên Vương...Hắc Vũ Thiên Vương đã nói gì khi lần đầu tiên Chấn Thiên Lôi bị phát hiện? Làm sao hắn biết được? Làm sao hắn tìm ra phu nhân YeHee đã ẩn nấu?

Có gì đó tiến lại gần tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn bằng đôi mắt vô hồn. Raon Hiljo đang ngồi trên ngựa chờ đợi. Nhìn tôi đứng như hóa đá, Narsha và Raon Hiljo trao đổi ánh mắt khó hiểu.

"Mau lên ngựa. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Tôi không thể nhúc nhích. Những mớ hỗn độn trong đầu đang trói buộc tôi.

"Không thể nào... Không thể nào..."

Giọng nói ngây dại của tôi thu hút ánh nhìn của Raon Hiljo.

"... Hắn không thể nào để chúng ta đi. Hắc Vũ Thiên Vương không thể nào để chúng ta đi..."

"Cái gì...?"

Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi lại cảm thấy như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, việc cô ấy sống sót trở về một cách kỳ diệu thật không chân thật... Veron Juvile muốn giết tôi. Người thân của Narsha đã được đưa đi. Narsha gia nhập cùng chúng tôi. Không cần phải nghi ngờ quá nhiều, mọi thứ đều khớp với nhau. Như thể ai đó đã cố tình sắp đặt. Đột nhiên, những mảnh ký ức về việc nôn ra máu xẹt qua tâm trí tôi.

'Hãy nhớ kỹ. Người thông minh khi rơi vào bẫy sẽ tìm cách vượt qua, nhưng kẻ xảo quyệt sẽ nhận ra bẫy ngay lập tức và cố tình rơi vào nó.'

Khoảnh khắc làn khói dày đặc trong đầu tôi tan biến, tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Tôi rùng mình như bị sét đánh.

"Không được rồi! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay...!"

"Có chuyện gì vậy?"

"Chúng ta phải rời khỏi đây...!!"

Giọng tôi như tiếng thét. Narsha và Raon Hiljo bối rối trước hành động bất ngờ của tôi. Tôi không còn tâm trí để giải thích chi tiết ở đây. Bản năng mách bảo tôi phải rời khỏi nơi này đang cào xé tâm trí tôi. Tôi vội vàng nắm lấy dây cương của Raon Hiljo và quay đầu ngựa. Đúng lúc đó, những đám mây đen kéo đến từ phía chân trời xa. Bóng tối của mây đen bao trùm toàn bộ khu rừng rậm rạp, mang theo một cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

Soạt soạt...

Những cái bóng trải dài khắp các góc của ngọn đồi chuyển động kỳ lạ. Khi những chiếc lá lại rung lên, ba nam nhân xuất hiện từ phía bên kia bụi cây. Unsa, Usa, cùng một nam nhân to lớn đội chiếc mũ cũng bước ra. Đó là Pungbaek. Tất cả suy nghĩ của tôi đều bị nhấn chìm trong sự kinh ngạc. Bị đánh úp hoàn toàn, chúng tôi không thể di chuyển. Unsa lắc đầu.

"Đúng là huynh đệ, các người thật sự khiến người ta phát ngán theo cùng một cách. Thôi, chuyện bọn ta vất vả đến đây thế nào, đi đường rồi kể."

Unsa rút kiếm, ra lệnh dứt khoát:

"Bắt sống!"

Ngay khi tín hiệu vừa ra, khu rừng xao động dữ dội. Từ bốn phía, hàng chục binh sĩ xông ra bao vây chúng tôi. Raon Hiljo nghiến răng hét lên:

"Nhanh lên ngựa!"

Raon Hiljo kéo tay tôi lên, đặt tôi ngồi giữa hai chân mình rồi thúc ngựa chạy hết tốc lực. Narsha vung kiếm về phía Unsa và Pungbeak, trong khi những binh lính vây quanh chúng tôi và vung kiếm. Raon Hiljo lập tức rút kiếm ra đỡ đòn dồn dập. Vừa thoát khỏi vòng vây và định tăng tốc thì Unsa bất ngờ nhảy lên.

Unsa không chút do dự tung ra những đòn phản công dữ dội. Khi lưỡi kiếm sắc lạnh sắp sửa cứa vào chân tôi, Raon Hiljo nhanh nhẹn đánh bật nó ra. Ngài khéo léo đổi hướng, nhảy vọt qua đầu Unsa. Con ngựa với bờm tung bay lao vun vút về phía đích đến. Tôi nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh. Narsha một mình đối đầu với Usa và Pungbaek, còn Unsa thì đang đuổi theo chúng tôi với ánh mắt sắc lạnh. Thật kỳ lạ. Tại sao Hắc Vũ Thiên Vương lại không có mặt? Liệu tình trạng nhiễm độc của hắn ta đã trở nên tồi tệ hơn chưa? Một cơn gió lạnh lẽo lướt qua da tôi.

Chúng tôi nhanh chóng tiến vào cây cầu mây. Cây cầu dài khoảng trăm bước, ở độ cao chóng mặt đến mức, nếu rơi xuống thì xương cốt cũng không còn lại gì. Cây cầu rung lắc nguy hiểm chỉ đủ rộng cho một con ngựa đi qua. Trên mặt đất xa xăm, có những ngôi mộ đá rải rác, và trên đó còn có cả xương người. Chúng tôi vượt qua cây cầu rung lắc một cách nguy hiểm. Narsha vung kiếm dữ dội về phía Usa và Pungbaek, sau đó quay đầu ngựa và vượt qua Unsa đang ở giữa cầu, suýt nữa đè bẹp hắn ta. Usa và Pungbaek cũng tiến vào cây cầu hẹp và chạy thành một hàng. Đó là một tốc độ đáng sợ đến mức khiến tôi dựng tóc gáy. Ngay khi Narsha vừa kịp hội ngộ, Raon Hiljo giơ cao thanh kiếm của mình về phía sợi dây nối với cây cầu. Các võ sĩ hộ vệ và binh lính đi theo bỗng chốc đông cứng tại chỗ như được sắp đặt. Khuôn mặt của Unsa, kẻ dẫn đầu, trở nên tái nhợt một cách hiếm thấy. Raon Hiljo mím môi và không thương tiếc cắt đứt sợi dây.

"Chết tiệt! Giữ chặt dây!"

Khi cây cầu nghiêng sang một bên, các võ sĩ hộ vệ chửi rủa và nắm chặt sợi dây. Raon Hiljo lại cắt đứt sợi dây ở phía bên kia. Cây cầu đổ sập xuống, lắc lư như chiếc xích đu rồi đâm sầm vào vách núi đối diện. Những tên lính rơi tự do, không kịp thét lên một tiếng, đầu và nội tạng vỡ toác trên những nấm mồ đá. Các võ sĩ hộ vệ cố gắng bám vào đoạn cầu đã gãy và trừng mắt nhìn về phía chúng tôi. Raon Hiljo ngay lập tức quay đầu ngựa và phi nước đại. Chỉ còn vài bước nữa là đến cây cầu mây cuối cùng. Đầu cầu bên kia dường như xa vời vợi. Raon Hiljo thúc hai chân vào bụng ngựa, thúc giục nó nhảy lên lần cuối. Tuy nhiên, con bạch mã, vốn đang phi như bay bỗng chùn bước, và nhấc chân trước lên.

"Không sao đâu. Đừng sợ, cứ tiến lên. Chúng ta đã vượt qua một lần rồi."

Raon Hiljo cố gắng trấn an nó, nhưng bạch mã càng chống đối dữ dội hơn. Bất chợt, từ dưới vực sâu, một sinh vật khổng lồ và đen kịt vỗ cánh và từ từ bay lên. Nó chậm rãi và mạnh mẽ như mặt trời mọc lúc bình minh. Sinh vật với lớp da bóng loáng lướt qua luồng khí của vách đá dựng đứng và lặng lẽ bay lên. Trên lưng hắc long, người nào đó được bao phủ bởi những màu sắc thậm chí còn rực rỡ hơn. Đó là Hắc Vũ Thiên Vương, với chiếc áo choàng rồng đen tung bay như đôi cánh và mái tóc bay trong gió, đứng sừng sững trước ánh hoàng hôn đỏ rực. Toàn bộ cơ thể tôi ngừng tuần hoàn và dịch chuyển, nhiệt độ cơ thể giảm mạnh.

Từ giữa mái tóc rối bù, mí mắt đang cụp xuống của hắn ta từ từ mở ra. Mọi thứ diễn ra quá chậm, đến mức tôi có thể nghe thấy từng hơi thở, như thể đang ở trong một ảo giác. Và rồi tôi chạm mắt với đôi mắt đen láy đó. Không có bất kỳ cảm xúc hỗn tạp nào. Chỉ có sự điên cuồng thuần túy tồn tại. Hắc long gầm lên với những chiếc răng sắc nhọn, khiến mặt đất rung chuyển. Đôi cánh khổng lồ của nó cuốn theo bụi và lá rụng trên mặt đất, tạo thành một cơn lốc xoáy.

Ken két...

Tiếng nghiến răng vang lên rõ ràng giữa muôn vàn tiếng ồn. Hắc Vũ Thiên Vương từ từ giơ tay lên và đặt một vật dài lên vai. Một thứ kim loại màu xanh lạnh lẽo lóe sáng. Máu và tế bào của tôi đã nhận ra rằng đây là hiện thực. Trái tim tôi đập loạn xạ như muốn vỡ tung khỏi lòng ngực. Raon Hiljo ôm chặt tôi từ phía sau và ngay lập tức quay đầu ngựa phóng về phía ngược lại.

Đoàng…!

Chấn Thiên Lôi lại một lần nữa gầm lên sát khí. Raon Hiljo cúi thấp người, ôm chặt lấy tôi. Trong cơn hoảng loạn, chúng tôi đến vách đá nơi cây cầu đã bị cắt đứt. Raon Hiljo nhanh nhẹn quay đầu ngựa và phi về phía cây cầu mây đối diện. Bóng của hắc long phủ lên đầu chúng tôi. Ngay khi hắc long nghiêng mình sang một bên, Hắc Vũ Thiên Vương lập tức bắn Chấn Thiên Lôi. Con ngựa giật mình vì tiếng nổ lớn. Nhưng Raon Hiljo đã kiểm soát được hướng đi bằng cách kéo chặt dây cương.

Hắc long đạt đến đỉnh cao trên không trung rồi lại lao xuống với tốc độ kinh hoàng. Hắc Vũ Thiên Vương lấy chân làm trụ, chĩa Chấn Thiên Lôi về phía chúng tôi. Đạn bắn ra như mưa, sượt ngang qua chúng tôi. Hắc long đang bay thấp bất ngờ đổi hướng, lao thẳng về phía trước. Raon Hiljo kéo tôi cúi sát xuống và nắm chặt thanh kiếm. Ngài ấy thúc ngựa lao xuống, một nhát chém xẻ toạc bụng hắc long. Nội tạng và máu của con quái vật trút xuống như mưa, ập lên đầu chúng tôi. Con thú gầm lên rồi rơi xuống cùng với những mảnh vụn bắn ra từ bụng nó. Cả khu rừng bị tàn phá trong chớp mắt bởi sự rung chuyển dữ dội.

Trước khi va chạm, Hắc Vũ Thiên Vương đã nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên cao. Ngay khi chân chạm đất, hắn ta không do dự mà bắt đầu bắn Chấn Thiên Lôi. Một cơn mưa đạn cuồng bạo chỉ hướng về một mục tiêu duy nhất. Con bạch mã bị thương ở bụng ngã quỵ bất lực. Raon Hiljo ôm chặt lấy tôi và lăn trên mặt đất, sau đó nhanh chóng nấp sau con ngựa đã chết. Tôi choáng váng trước những chuyển động nhanh đến chóng mặt đó. Raon Hiljo hét lớn về phía Narsha.

"Đi trước đi!"

"Đại nhân...!"

"Nhanh lên!"

Giọng Raon Hiljo vỡ vụn. Narsha nghiến chặt răng, thúc ngựa phi nhanh. Khi đến giữa cầu, Narsha chuẩn bị dùng kiếm cắt dây. Khóe môi Hắc Vũ Thiên Vương nhếch lên. Ngay lập tức, con quái vật kim loại gầm lên. Mưa đạn trút xuống, xé toạc da thịt con ngựa. Raon Hiljo quan sát cây cầu và đường đi, rồi kéo tôi chạy. Chúng tôi nhanh chóng đến được cây cầu.

"Bám chặt."

Raon Hiljo ôm chặt eo tôi và cắt sợi dây. Cơ thể tôi loạng choạng vì lực dội ngược. Dưới vực sâu thăm thẳm, những nấm mồ đá đang há miệng chờ đợi nạn nhân tiếp theo. Tôi nắm chặt sợi dây như thể đó là sợi dây cứu mạng cuối cùng, bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Đoàng!

Tiếng súng làm rung chuyển bầu trời. Ngay sau đó, Raon Hiljo ôm bụng, loạng choạng. Máu phun ra, nhuộm đỏ áo và bàn tay ngài.

"Đại nhân...!!"

Hơi thở tôi dồn dập như đang leo lên một ngọn đồi dốc. Hắc Vũ Thiên Vương không chút do dự chĩa súng vào đầu Raon Hiljo, từng bước tiến về phía chúng tôi. Khuôn mặt lạnh tanh như đóng băng cả không khí xung quanh. Đôi môi mím chặt như thể báo hiệu sự hủy diệt và cái chết của thế gian. Y hệt như những gì tôi đã thấy trong cơn ác mộng triền miên. Không, khoảnh khắc này còn kinh khủng hơn cả ác mộng.

"Ta đã mơ thấy cảnh này mỗi đêm."

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên trong đầu tôi như một ảo giác.

"Chỉ có lột da, chặt chân tay các ngươi mới giúp ta có được giấc ngủ yên."

Hắn ta nói về tương lai tàn khốc của chúng tôi bằng một giọng ngọt ngào. Bị bao vây bởi vách đá ở khắp mọi phía, chúng tôi thực sự bị dồn vào chân tường. Trái tim tôi đập loạn xạ không thể kiểm soát, toàn thân run rẩy như sắp tan thành cát bụi. Ngay khi Raon Hiljo chuẩn bị cắt sợi dây còn lại, Hắc Vũ Thiên Vương lạnh lùng bóp cò.

Đoàng!

"Không... Không thể nào...!"

Đó là một chuyển động nhanh đến không tưởng. Tôi dùng hết sức đẩy Raon Hiljo ra. Cùng lúc, một tiếng nổ xé toạc lồng ngực tôi. Lực đẩy khiến tôi lơ lửng giữa không trung. Mùi thuốc súng xộc vào mũi. Tóc tôi như những sợi máu bay tán loạn trong không gian. Mọi thứ như ngừng lại trong khoảnh khắc kỳ lạ này. Chỉ còn lại cảm giác nóng rát như bị thiêu đốt, nhưng kỳ lạ thay, tôi không cảm thấy đau đớn. Ánh mắt Raon Hiljo dừng lại trên ngực tôi. Như thể vừa nhận ra điều gì đó, sắc mặt ngài ấy tái nhợt. Tôi chợt chạm mắt với Hắc Vũ Thiên Vương. Phía sau làn khói mờ ảo, hắn ta đứng bất động như một pho tượng. Đó là một biểu cảm không hề phù hợp với một tên sát nhân điên cuồng vừa mới ra sức giết chúng tôi.

Thà như vậy còn hơn. Thà như thế này còn hơn chết thảm dưới tay Hắc Vũ Thiên Vương... Ít ra tôi sẽ không còn phải chịu đựng những đêm mất ngủ nữa... Ít ra tôi sẽ không còn là gánh nặng cho Raon Hiljo nữa...

Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nhìn thấy kết cục của tên sát nhân đó.

Cây cầu mây va đập vào nhau trong gió. Sợi dây mỏng manh cuối cùng cũng đứt. Tôi rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Raon Hiljo ngay lập tức đưa tay ra nắm lấy tay tôi, nhưng bàn tay đẫm máu của ngài ấy trượt đi trong vô vọng. Cây cầu mây mà Raon Hiljo đang bám vào uốn cong một cách uyển chuyển về phía vách đá đối diện. Raon Hiljo nắm chặt bàn tay đẫm máu của mình đến mức như muốn nghiền nát nó. Khuôn mặt thanh tú của ngài ấy trở nên méo mó, tiếng gào khóc đau đớn vang lên. Cây cầu mang theo Raon Hiljo cuối cùng cũng đến được vách đá bên kia. Đó là vùng đất của hy vọng, nơi sẽ mang đến cho ngài ấy một mái ấm mới, những mối quan hệ mới... và một cuộc sống mới.

Nước mắt tôi vỡ tan trong không trung. Máu phun ra như những sợi tơ mỏng, tung bay trong gió. Mí mắt tôi ngày càng nặng trĩu. Hơi thở ngày càng yếu ớt. Cơ thể tôi rơi xuống với tốc độ kinh hoàng, mọi thứ dần trở nên mờ nhạt.

Một tà áo đen như cánh chim ưng vỗ cánh trên bầu trời. Ai đó đã gieo mình xuống vực sâu thăm thẳm. Người đó mang trên vai ánh hoàng hôn rực đỏ, đang rơi xuống với tốc độ kinh hoàng. Tôi nín thở.

Tại sao... Tại sao lại...

Gió mạnh cuốn phăng cả tiếng nói của tôi. Trong thế giới kỳ lạ không có ranh giới giữa trời và đất, tầm nhìn của tôi chỉ còn lại hình bóng của Hắc Vũ Thiên Vương. Xé toạc không trung, hắn lao xuống vực sâu như máu. Ánh mắt hắn, lấp ló sau những lọn tóc bay trong gió, là một sự điên cuồng phi lý đến ám ảnh. Bàn tay hắn vươn tới trước mắt tôi. Thế giới đầy màu sắc rực rỡ chợt nhạt nhòa, và ý thức tôi bị nhấn chìm trong bóng tối vô tận.
Trước khi va chạm, Hắc Vũ Thiên Vương đã nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên cao. Ngay khi chân chạm đất, hắn ta không do dự mà bắt đầu bắn Chấn Thiên Lôi. Một cơn mưa đạn cuồng bạo chỉ hướng về một mục tiêu duy nhất. Con bạch mã bị thương ở bụng ngã quỵ bất lực. Raon Hiljo ôm chặt lấy tôi và lăn trên mặt đất, sau đó nhanh chóng nấp sau con ngựa đã chết. Tôi choáng váng trước những chuyển động nhanh đến chóng mặt đó. Raon Hiljo hét lớn về phía Narsha.

"Đi trước đi!"

"Đại nhân...!"

"Nhanh lên!"

Giọng Raon Hiljo vỡ vụn. Narsha nghiến chặt răng, thúc ngựa phi nhanh. Khi đến giữa cầu, Narsha chuẩn bị dùng kiếm cắt dây. Khóe môi Hắc Vũ Thiên Vương nhếch lên. Ngay lập tức, con quái vật kim loại gầm lên. Mưa đạn trút xuống, xé toạc da thịt con ngựa. Raon Hiljo quan sát cây cầu và đường đi, rồi kéo tôi chạy. Chúng tôi nhanh chóng đến được cây cầu.

"Bám chặt."

Raon Hiljo ôm chặt eo tôi và cắt sợi dây. Cơ thể tôi loạng choạng vì lực dội ngược. Dưới vực sâu thăm thẳm, những nấm mồ đá đang há miệng chờ đợi nạn nhân tiếp theo. Tôi nắm chặt sợi dây như thể đó là sợi dây cứu mạng cuối cùng, bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Đoàng!

Tiếng súng làm rung chuyển bầu trời. Ngay sau đó, Raon Hiljo ôm bụng, loạng choạng. Máu phun ra, nhuộm đỏ áo và bàn tay ngài.

"Đại nhân...!!"

Hơi thở tôi dồn dập như đang leo lên một ngọn đồi dốc. Hắc Vũ Thiên Vương không chút do dự chĩa súng vào đầu Raon Hiljo, từng bước tiến về phía chúng tôi. Khuôn mặt lạnh tanh như đóng băng cả không khí xung quanh. Đôi môi mím chặt như thể báo hiệu sự hủy diệt và cái chết của thế gian. Y hệt như những gì tôi đã thấy trong cơn ác mộng triền miên. Không, khoảnh khắc này còn kinh khủng hơn cả ác mộng.

"Ta đã mơ thấy cảnh này mỗi đêm."

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên trong đầu tôi như một ảo giác.

"Chỉ có lột da, chặt chân tay các ngươi mới giúp ta có được giấc ngủ yên."

Hắn ta nói về tương lai tàn khốc của chúng tôi bằng một giọng ngọt ngào. Bị bao vây bởi vách đá ở khắp mọi phía, chúng tôi thực sự bị dồn vào chân tường. Trái tim tôi đập loạn xạ không thể kiểm soát, toàn thân run rẩy như sắp tan thành cát bụi. Ngay khi Raon Hiljo chuẩn bị cắt sợi dây còn lại, Hắc Vũ Thiên Vương lạnh lùng bóp cò.

Đoàng!

"Không... Không thể nào...!"

Đó là một chuyển động nhanh đến không tưởng. Tôi dùng hết sức đẩy Raon Hiljo ra. Cùng lúc, một tiếng nổ xé toạc lồng ngực tôi. Lực đẩy khiến tôi lơ lửng giữa không trung. Mùi thuốc súng xộc vào mũi. Tóc tôi như những sợi máu bay tán loạn trong không gian. Mọi thứ như ngừng lại trong khoảnh khắc kỳ lạ này. Chỉ còn lại cảm giác nóng rát như bị thiêu đốt, nhưng kỳ lạ thay, tôi không cảm thấy đau đớn. Ánh mắt Raon Hiljo dừng lại trên ngực tôi. Như thể vừa nhận ra điều gì đó, sắc mặt ngài ấy tái nhợt. Tôi chợt chạm mắt với Hắc Vũ Thiên Vương. Phía sau làn khói mờ ảo, hắn ta đứng bất động như một pho tượng. Đó là một biểu cảm không hề phù hợp với một tên sát nhân điên cuồng vừa mới ra sức giết chúng tôi.

Thà như vậy còn hơn. Thà như thế này còn hơn chết thảm dưới tay Hắc Vũ Thiên Vương... Ít ra tôi sẽ không còn phải chịu đựng những đêm mất ngủ nữa... Ít ra tôi sẽ không còn là gánh nặng cho Raon Hiljo nữa...

Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nhìn thấy kết cục của tên sát nhân đó.

Cây cầu mây va đập vào nhau trong gió. Sợi dây mỏng manh cuối cùng cũng đứt. Tôi rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Raon Hiljo ngay lập tức đưa tay ra nắm lấy tay tôi, nhưng bàn tay đẫm máu của ngài ấy trượt đi trong vô vọng. Cây cầu mây mà Raon Hiljo đang bám vào uốn cong một cách uyển chuyển về phía vách đá đối diện. Raon Hiljo nắm chặt bàn tay đẫm máu của mình đến mức như muốn nghiền nát nó. Khuôn mặt thanh tú của ngài ấy trở nên méo mó, tiếng gào khóc đau đớn vang lên. Cây cầu mang theo Raon Hiljo cuối cùng cũng đến được vách đá bên kia. Đó là vùng đất của hy vọng, nơi sẽ mang đến cho ngài ấy một mái ấm mới, những mối quan hệ mới... và một cuộc sống mới.

Nước mắt tôi vỡ tan trong không trung. Máu phun ra như những sợi tơ mỏng, tung bay trong gió. Mí mắt tôi ngày càng nặng trĩu. Hơi thở ngày càng yếu ớt. Cơ thể tôi rơi xuống với tốc độ kinh hoàng, mọi thứ dần trở nên mờ nhạt.

Một tà áo đen như cánh chim ưng vỗ cánh trên bầu trời. Ai đó đã gieo mình xuống vực sâu thăm thẳm. Người đó mang trên vai ánh hoàng hôn rực đỏ, đang rơi xuống với tốc độ kinh hoàng. Tôi nín thở.

Tại sao... Tại sao lại...

Gió mạnh cuốn phăng cả tiếng nói của tôi. Trong thế giới kỳ lạ không có ranh giới giữa trời và đất, tầm nhìn của tôi chỉ còn lại hình bóng của Hắc Vũ Thiên Vương. Xé toạc không trung, hắn lao xuống vực sâu như máu. Ánh mắt hắn, lấp ló sau những lọn tóc bay trong gió, là một sự điên cuồng phi lý đến ám ảnh. Bàn tay hắn vươn tới trước mắt tôi. Thế giới đầy màu sắc rực rỡ chợt nhạt nhòa, và ý thức tôi bị nhấn chìm trong bóng tối vô tận.


Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Lịch sử", short_name: "Lịch sử", description: "Truy cập Lịch sử", url: "https://www.chaylonton.com/p/lich-su.html", },{ name: "Theo dõi", short_name: "Theo dõi", description: "Truy cập Theo dõi", url: "https://www.chaylonton.com/p/theo-doi.html", },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo