[ĐỘC TỐ QUYỂN 2] Chương 31: - CHẠY LON TON

[ĐỘC TỐ QUYỂN 2]
Chương 31:

[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡

QUYỂN 2- CHƯƠNG 31


"Bệ hạ... Xin hãy bình tĩnh...! Người không thể ôm chặt như vậy được!"

"Sức lực của người đã cạn kiệt rồi. Với cơ thể như vậy... Liệu có thể chịu đựng nổi không..."

"Trước tiên hãy chữa trị cho Bệ hạ...!"

Tiếng nói của mọi người vang lên như thể đang ở dưới nước, ầm ĩ và mơ hồ. Cơn đau buốt như dao cứa vào da thịt, cuốn phăng tất cả. Tôi đã ngất đi nhiều lần vì cơn đau tưởng chừng như chết đi còn dễ chịu hơn. Rồi một sức mạnh khủng khiếp siết chặt lấy cơ thể tôi, như muốn nghiền nát nó. Tôi nhìn thấy một khuôn mặt cứng đờ như tượng sáp. Một khuôn mặt khắc sâu vào tận xương tủy. Một khuôn mặt tôi có thể nhận ra ngay cả giữa một đống xác chết tan nát. Trong khoảnh khắc đó, tôi mỉm cười yếu ớt. Phải rồi... Cơn đau này không thể tồn tại trong thế giới thực. Đây chắc chắn là địa ngục, và cuối cùng tôi cũng đã kéo tên sát nhân xuống địa ngục rồi.

Mẫu thân... Mẫu thân ơi... Người có thấy không? Người có đang nhìn không...?

Ngay khi ấy, mùi máu tanh nồng nặc trào ngược lên từ cổ họng tôi. Cơ thể tôi như bị thiêu đốt trong một biển lửa, nóng rực và đau đớn. Thể xác và linh hồn bị hút vào một khoảng không vô tận.

***

Tôi cố gắng hé mi mắt. Khi tầm nhìn dần rõ nét, một không gian u ám hơn cả hoàng hôn đó hiện ra trước mắt. Đồng tử còn mơ màng dõi theo những hạt bụi vỡ vụn trong không trung. Giữa các giác quan mụ mị, thứ đầu tiên tôi nhận ra là mùi khói thuốc nồng nặc. Làn khói thuốc như đôi mắt độc địa kia làm đầu óc tôi choáng váng, thân thể rã rời. Tôi lần theo đường cong mềm mại của tấm màn đỏ buông xuống từ trần nhà.

Bóng dáng một người lờ mờ hiện ra. Tôi nhìn chăm chú vào chiếc tẩu thuốc trên môi và khuôn mặt lãnh đạm kia. Bất chợt, ánh mắt ấy hướng về phía tôi. Khuôn mặt cứng đờ không biểu lộ sự ngạc nhiên hay phẫn nộ, mà là một biểu cảm kỳ lạ. Khi hình ảnh trước mắt tôi trở nên rõ ràng hơn, máu trong người tôi như đông cứng lại.

“……!!”

Khi tôi cố chống tay ngồi dậy, một cơn đau dữ dội như xé toạc cơ thể khiến tôi co rúm lại. Hắn ta nhanh chóng đỡ lấy tôi trước khi tôi ngã xuống.

"Tốt hơn hết là ngươi nên nằm yên. Khi thuốc hết tác dụng, địa ngục thực sự mới bắt đầu."

Tôi đảo mắt liên hồi, không thể thoát khỏi sự hỗn loạn. Khuôn mặt của Hắc Vũ Thiên Vương trông hoàn toàn bình thường, ngoại trừ một vài vết xước nhẹ không đáng kể. Không thể nào hắn sống sót sau cú rơi đó, đây phải là địa ngục chứ, tại sao lại... Đầu óc tôi quay cuồng, lưỡi cứng đờ không thể thốt nên lời. Và rồi, tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương đồng gần đó. Phần thân trên trần trụi của tôi bị băng bó chặt từ vai đến nách đối diện. Đột nhiên, hắn nắm lấy cằm tôi, thô bạo đẩy đầu tôi ra sau. Ánh mắt hắn dò xét, như muốn xuyên thấu từng ngóc ngách trong đôi mắt tôi. Ánh nhìn đó sắc bén như thể muốn moi cả nhãn cầu tôi ra. Có vẻ như hắn không tìm thấy thứ mình muốn, nên buông mặt tôi ra. Ngay lập tức, một ánh mắt sắc bén như dao đâm thẳng vào tôi.

"Ngay từ đầu, ngươi đã tiếp cận ta với ánh mắt dâm đãng. Ta biết ngươi có mục đích, nhưng không ngờ lại là Chấn Thiên Lôi."

Mọi sức lực trong tôi như bị rút cạn. Sau tất cả những nỗ lực trốn chạy một cách tuyệt vọng, cuối cùng tôi vẫn quay trở lại ngày hôm đó, khi tôi rơi vào cái bẫy mà không có khả năng phản kháng. Và giờ đây, kẻ săn mồi đang đứng ngay trước mặt tôi. Trong một khoảnh khắc, cảnh tượng cuối cùng trên vách núi lóe lên trong tâm trí. Tôi bị Hắc Vũ Thiên Vương dồn đến đường cùng, buộc phải băng qua cây cầu. Chấn Thiên Lôi xuyên thủng bụng Raon Hiljo, và tôi là người tiếp theo. Raon Hiljo bị lôi theo cây cầu gãy... bị lôi theo... chuyện gì đã xảy ra sau đó?

Tôi khẽ mở đôi môi khô nứt.

"...

“ Ngài ấy... đã xảy ra chuyện gì?"

Điều đầu tiên tôi nhận được là đôi mắt đen sắc lạnh. Hắn nhếch mép cười.

"Ta luôn đạt được những gì mình muốn, và điều đó sẽ không thay đổi. Nếu không, ta sẽ không thể ngủ yên."

Hắc Vũ Thiên Vương muốn gì? Khi đối mặt trên vách núi, hắn đã nói gì nhỉ...? Hắn định làm gì với chúng tôi...? Tôi cố gắng lục lọi những ký ức rời rạc. Đột nhiên, ánh mắt Hắc Vũ Thiên Vương hướng về một nơi nào đó. Điểm dừng của ánh nhìn ấy là chiếc bàn nhỏ với một chiếc bát trắng. Dưới đáy bát đọng lại vũng máu và những mảnh vụn không rõ hình dạng. Tôi ngây người nhìn Hắc Vũ Thiên Vương.

"Ngài...không dò hỏi chuyện gì đã xảy ra với ngài ấy sao...?"

Hắc Vũ Thiên Vương nhìn tôi không biểu cảm, rồi đưa tay lên. Ngón tay hắn lướt nhẹ qua môi tôi, trượt xuống cổ, cuối cùng dừng lại trên bụng tôi. Một giọng nói lạnh lẽo thình lình vang lên bên tai.

"Ngươi đã ăn rất ngon lành. Thậm chí còn đòi thêm."

Tai tôi ù đi. Tôi lại nhìn về chiếc bát trắng. Vũng máu đọng lại và những mẩu thịt thừa ai đó đã ăn dở. Tứ chi tôi run lên bần bật.

"Không... thể nào..."

Hơi thở tôi đứt quãng, chỉ còn những tiếng rên khe khẽ.

"Không... thể nào... Ngài nói dối..."

Đó chắc chắn là lời nói dối. Không thể nào chuyện đó lại xảy ra với ngài ấy. Hắc Vũ Thiên Vương nắm chặt lấy cánh tay tôi một cách thô bạo.

"Bớt giả vờ ngạc nhiên đi. Ngay cả Raon Hiljo cũng đã lường trước được chuyện này mà."

Mắt tôi hoa lên, lưng tôi co quắp lại và nôn mửa tất cả những gì trong dạ dày ra. Nhưng chỉ có tiếng thét và tiếng khóc tuyệt vọng tuôn ra. Tôi gào lên trong đau đớn.

"Ngươi... ngươi không phải là người... Ngươi không nên được sinh ra với lớp vỏ bọc của con người... Ngươi..."

Không, không đúng. Lời của tên sát nhân này chỉ là lời nói dối. Tôi sẽ không tin bất cứ điều gì cho đến khi tôi tận mắt chứng kiến. Tôi phải tự mình nhìn thấy! Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn và chạy thẳng ra cửa.

'Chúng ta sẽ rời khỏi ngôi làng này và sống ở nơi khác. Và... tối nay khi con trở về, chúng ta sẽ đặt tên cho con nhé!'

Ta muốn đặt tên cho em. Ta muốn khắc một cái tên thật đẹp vào đôi mắt màu tím ấy.'

Tôi không nên đồng ý... Tôi nên từ chối...! Khuôn mặt cuối cùng của mẹ, giọng nói của người đó... Tất cả những ký ức từng nâng đỡ và cũng từng khiến tôi sụp đổ giờ đây hòa lẫn vào nhau, khiến tôi không thể đứng vững. Tôi muốn trở thành nơi an yên cho người đó. Tôi muốn đền đáp lại những gì tôi đã nhận được. Nhưng tôi đã không thể cho người đó thứ mà người muốn. Mỗi lần, tôi đều bị cơn ác mộng về Hắc Vũ Thiên Vương ngăn cản...! Tôi...! Tôi...! Hơi thở tôi trở nên dồn dập. Ngay khi tôi sắp chạm tới cánh cửa, một bàn tay mạnh mẽ túm lấy eo tôi. Tôi vùng vẫy như muốn cắn xé hắn.

"Ngươi đã giết tất cả...! Giết tất cả...! Ngươi đã giết tất cả những người muốn đặt tên cho ta...! Hãy trả họ lại cho ta! Trả lại tất cả cho ta! Trả lại cho ta...!"

Tôi cào cấu và đấm vào lớp vỏ bọc tàn nhẫn đó.

"Đừng cướp đi nữa! Đừng...! Ngươi đã lấy đi tất cả mọi thứ của ta rồi còn gì...!"

Hắc Vũ Thiên Vương nắm chặt lấy cánh tay tôi, thô bạo nhấc bổng tôi lên. Ánh mắt hắn lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén.

"Đó là cách ngươi đòi thù lao từ những kẻ đã hoan lạc với ngươi sao? Vậy thì ta cũng phải được nhận phần của mình chứ."

“……”

"Ta sẽ đặt tên cho ngươi."

Tôi ngừng mọi cử động. Cảm giác như có ai đó đang điên cuồng đánh trống bên tai. Tôi còn chưa kịp hiểu hắn đang nói gì, chuyện gì đang xảy ra. Một nụ cười nham hiểm hiện lên trên môi Hắc Vũ Thiên Vương.

"Tên tạp chủng hay kĩ nam thì sao? Chắc chắn sẽ rất hợp với đôi mắt đó."

Lưỡi hắn như lưỡi dao sắc bén, lại một lần nữa đẩy tôi đến bên bờ vực thẳm. Nước mắt tuôn rơi không ngừng. Vết thương như bị thiêu đốt, da thịt như bị ăn mòn. Tôi vô thức ôm lấy ngực mình. Ngay khi bàn tay tàn ác của hắn chạm vào trán tôi...

"Không---!!"

Tôi vùng vẫy như bị sét đánh. Tiếng hét phẫn nộ như muốn xé toạc cổ họng.

"Thà ta móc mắt mình ra còn hơn nhận tên từ ngươi!! Cái tên ngươi đặt chỉ là một lời nguyền, một vết nhơ!! Ngươi, tên sát nhân..."

Đôi môi hắn, vốn dĩ luôn bình thản, giờ đây bắt đầu đông cứng lại.

"Một lời thú nhận nồng nhiệt đến mức có thể khiến người chết sống lại. Nhưng tốt hơn hết là ngươi nên ngậm miệng lại."

"Ngươi... Ngươi... Thà ta... còn hơn nhận tên từ ngươi...!!"

Hắc Vũ Thiên Vương nắm chặt tóc tôi. Giọng hắn gằn từng tiếng, như muốn nhổ từng chiếc răng của tôi ra.

"Ngậm miệng lại."

"Thà ta chết còn hơn!"

"Ngậm miệng!!"

Một cơn bão dữ dội cuộn trào trong đôi mắt của kẻ sát nhân. Hắn cắn môi tôi, ghì chặt hàm rồi đưa lưỡi vào trong tôi. Tôi dùng hết sức đẩy vai hắn ra và nhai nát miếng thịt xâm lấn. Mùi nước bọt và mùi máu trộn lẫn vào nhau. Tôi vùng vẫy hết sức có thể và lếch về phía cửa. Nhưng trước khi tôi kịp tới nơi, cơ thể tôi bị xoay ngược lại một cách thô bạo. Rầm…! Lưng tôi va vào cửa. Hắc Vũ Thiên Vương đứng đó, xé toạt quần và dang rộng một chân tôi. C||ự v||ật của hắn, thứ mà hắn ta vội vàng rút ra, đang cương cứng một cách hung bạo với dấu hiệu của sự phấn khích. Nó x||âm nh||ập vào tôi ngay lập tức.

"Ư... Thả... Thả ra...! Ư..."

"Haa... Hư..."

Tiếng rên rỉ đó thật sự khiến người tôi nổi da gà. Hắn điên cuồng lắc hông một cách hỗn loạn. Hắn ta nhíu mày, c||ự v|\ật đang gắn kết với tôi co giật. Tôi dùng hết sức đẩy hắn ra, quơ tay loạn xạ. Sau vài cú thúc mạnh, hắn ph||óng th||ích một dòng d||ịch nóng bỏng. Ngay cả khi tôi nôn khan, hắn vẫn không ngừng thúc mạnh, t||inh h||oàn dường như có thể bị nghiền nát. Hắn hôn ngấu nghiến môi tôi, dùng lưỡi quét qua khoang miệng tôi. Gần như ngay lập tức, hắn lại cương cứng.

"Ư... Ha... Thả... Thả ra...!"

"Haa... Hư..."

Giọng nói khàn đặc vì kích động như thể làm tan chảy màng nhĩ tôi. T||inh d||ịch chảy ra từ nơi tiếp xúc, dính lên m||ông và đùi tôi. Hắn ta gấp rút gục đầu xuống vòm ngực cao. Đầu nhủ hoa cương cứng đủ để cắn vào phần nhô tròn đến mức rướm máu. Nỗi đau đớn như bị thú dữ cắn xé. Ánh mắt điên cuồng của hắn ta như muốn bóp nghẹt tôi. Cái của hắn co giật dữ dội, báo hiệu sắp tới đỉnh điểm. Hắc Vũ Thiên Vương đột ngột rút c||ự v||ật ra và kéo tôi xuống. T||inh d||ịch trào ra trong miệng tôi. Thứ vũ khí vừa xuất hiện đã để lại dấu vết khắp cổ, nhủ hoa, như thể đang đóng dấu lên tôi.

Hắc Vũ Thiên Vương d||ang r||ộng chân tôi và đặt tôi ngồi lên đùi hắn ta, như thể đang thực hiện một hình phạt man rợ. Ánh mắt hắn dán chặt vào hậu huyệt chứa đầy t||inh d||ịch rồi đẩy thẳng c||ự v||ật của mình vào. Sự xâm nhập sâu đến mức đáng sợ. Tôi cố gắng vùng vẫy, bấu chặt vào tóc hắn, đẩy mạnh vào vai và cào cấu da thịt hắn.

Trong cuộc vật lộn dữ dội, áo choàng của hắn bị xô lệch. Khoảnh khắc một mảnh vải trắng lấp ló bên dưới, hắn ta đột ngột thúc mạnh vào, khiến tôi choáng váng. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi bay tung lên, quấn lấy cơ thể tôi. Cú đ.âm th.úc dữ tợn của hung khí đã đánh trúng khoái cảm một cách mãnh liệt. Do bị kích thích quá mức, cái của tôi tiết ra t||inh d||ịch, và lưng tôi cong lên. Tôi cố bám víu vào bất cứ thứ gì có thể, khiến tấm màn treo trên cửa bị xé toạc.

"Ư...! Ư... Ha...! Hự...!"

Tôi bật ra những tiếng rên rỉ tinh tởm đến mức chỉ muốn cắt đứt tai mình. Nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng và chảy cả vào miệng. Những cú thúc mạnh mẽ từ bên dưới khiến đầu tôi quay cuồng. Tấm màn đỏ rực như máu, ánh đèn lồng trắng nhạt chập chờn như đang cười nhạo tôi. Không gian ngập tràn tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc, mơ hồ như cái đêm định mệnh đó.

Nếu tôi và hắn bị trói buộc bởi một sợi xích không thể nào đứt, nếu nó chỉ có thể tan biến khi bị nung chảy thành tro bụi, thì tôi cũng sẽ không dừng lại. Tôi đã trở thành một kẻ trắng tay không còn gì để mất, và căn phòng này là nơi thích hợp để trở thành nấm mồ chôn vùi cả hai.

Tôi cắn chặt môi mình đến bật máu. Chết đi, mau chết đi. Tôi thả lỏng thành trong rồi thắt chặt vào c.ự v.ật của hắn như thể sắp nuốt chửng cả tinh hoàn. Tôi chửi rủa.

"Hự, ha..."

"Ư... a...ưm..."

Hắn mất kiểm soát và bắt đầu th.úc h.ông mạnh mẽ. Hắn ta luồn những ngón tay vào tóc tôi, kéo mạnh về phía sau, và đ.ẩy l.ưỡi đến t.ận cổ họng, quấn quanh toàn bộ thịt mềm bên trong. Ánh mắt ngưng tụ đầy điên cuồng nhìn chằm chằm xuống. Hắn liếm chiếc lưỡi dính t.inh d.ịch của mình. Phần thân dưới của con thú đói khát đang run lên bên trong tôi. Khuôn mặt đầy sát khí và ham muốn không còn sự thong thả của kẻ cướp nữa. C||ự v||ật to dài và ghê rợn đã bị đẩy đến giới hạn. Một cơn cực khoái bùng nổ đột ngột khiến tôi cảm thấy như nội tạng mình vỡ vụn. Mắt tôi mờ đi và mọi cơ bắp đều căng cứng. Cơ thể tôi vẫn bị lấp đầy, và hắn tiếp tục di chuyển. Tiếng thở dốc và âm thanh va chạm của da thịt lấn át mọi suy nghĩ của tôi.

***


Tôi chớp mắt khó nhọc như một con cá mắc cạn. Sau cuộc giao hoan mãnh liệt, tấm nệm đã bị đẩy khỏi giường và mọi thứ xung quanh đều trong tình trạng hỗn loạn. Hắc Vũ Thiên Vương sau khi băng bó lại cho tôi thì ngậm tẩu thuốc vào miệng. Hắn rít một hơi thật sâu và nhìn xuống cơ thể trần truồng của tôi. T.inh d.ịch chảy ra từ h.ậu h.uyệt bị rách, da thịt phía trước sau ướt đẫm nước bọt mà bản thân không hề hay biết. Tôi cảm thấy ánh mắt như đang liếm láp ướt át m.ông mình. Ánh mắt đó lại di chuyển lên trên, dừng lại thật lâu ở phần ngực tôi đang được băng bó.

Hắc Vũ Thiên Vương, ngoại trừ y phục dính bẩn nước bọt và hơi xộc xệch ra, thì trông hắn sạch sẽ đến khó tin. Giữa khung cảnh hỗn loạn này, chỉ mình hắn là khác biệt. Tôi và hắn đã bắt đầu giao hoan được ba tháng rồi. Ngoài cơn tê liệt khi ấy, vẫn chưa có dấu hiệu rõ ràng nào khác. Có lẽ dự đoán của tôi về việc mang dòng máu lai sẽ làm chậm quá trình là đúng. Nhưng chẳng phải điều này quá đáng lắm sao? Làm sao hắn ta có thể bình thản như vậy chứ? Làm ơn đi, hãy cho tôi thấy một chút gì đó chứng tỏ hắn cũng chỉ là người bình thường. Như vậy tôi mới có thể thở được... Xin đấy...

Cảm giác như ai đó liên tục đâm dao vào xung quanh vết thương. Không thể chịu đựng được cơn ngứa, tôi gãi mạnh vào vết thương trên ngực. Tôi gãi đến mức băng quấn gần như rách ra, nhưng cơn ngứa vẫn không thuyên giảm. Đúng lúc đó, một bàn tay to lớn nhanh chóng túm lấy cổ tay tôi. Một giọng nói sắc bén như dao vang lên.

"Nếu không muốn cổ tay bị chặt đứt, tốt hơn là nên dừng lại."

Tôi giằng mạnh tay mình ra khỏi sự kìm kẹp. Cơn ngứa ngáy vẫn còn đó. Ngứa đến phát điên. Trước khi tôi kịp đưa tay lên ngực, hắn đã nắm lấy tay tôi. Cơ thể tôi giật mạnh, cơn đau khủng khiếp từ vết thương như gào thét. Tôi co người lại hết mức có thể. Bàn tay của Hắc Vũ Thiên Vương khựng lại, hơi thở hung dữ của hắn phả vào tóc tôi. Đúng lúc đó, bóng dáng của một nữ nhân xuất hiện phía sau cánh cửa bạch kim.

"Bệ hạ. Thịt cho đứa trẻ đó đã được chuẩn bị."

Hắc Vũ Thiên Vương, miệng ngậm tẩu thuốc, bước từng bước nặng nề. Hắn mở hé cánh cửa, vừa đủ chừa một khoảng trống nhỏ. Cung nữ búi tóc đang định mở cửa và nữ quan trung niên định bước vào đều đứng sững sờ. Hắc Vũ Thiên Vương chống tay lên khung cửa, che khuất tầm nhìn của họ. Đầu hắn hơi cúi xuống, giọng trầm thấp:

"Ta đã nói là hắn không ăn được đồ chín."

Nữ quan cúi thấp người, cung kính dâng khay thức ăn cho Hắc Vô Thiên Vương.

"À, không phải đồ chín, mà là thịt đã được băm nhỏ thôi ạ. Vì dạ dày của cậu ấy còn yếu, chưa thể tiêu hóa được thức ăn cứng, nên... Cho cậu ấy ăn từng chút một, từ từ là được. Và đây là thuốc hỗ trợ tiêu hóa. Uống ngay trước hoặc sau bữa ăn."

Hắc Vũ Thiên Vương nhận lấy khay thức ăn từ tay nữ quan. Cả người đưa và người nhận đều tỏ ra quen thuộc với việc này. Hắn lập tức đóng cửa lại và bước về phía giường. Trên chiếc khay lục giác nhỏ, thịt sống được băm nhuyễn như cháo và một bát thuốc bốc khói nghi ngút đang chờ sẵn. Hắn tiện tay vứt tẩu thuốc đi, rồi dùng khăn ướt lau sạch tay.

"Raon Hiljo thì được được thỏa thích ăn ngươi, nhưng còn ngươi thì bị bỏ đói. Nghe nói dạ dày của ngươi giờ chẳng khác gì giẻ rách."

Hắc Vũ Thiên Vương đỡ tôi dậy khỏi trạng thái đờ đẫn trên giường. Hắn để đầu tôi tựa vào vai mình, rồi dùng tay không bốc thịt sống đưa lên miệng tôi. Máu tươi từ bàn tay to lớn của hắn nhỏ xuống tong tong. Tôi buồn nôn, rùng mình và cố gắng đẩy hắn ra. Ngay lập tức, hắn nắm lấy cằm tôi.

"Mở miệng."

"..."

"Mở ra."

Tôi nghiến chặt răng, không cho phép bất cứ thứ gì xâm nhập. Ngón tay hắn thô bạo tách môi tôi ra, miếng thịt sống đỏ lòm tiến gần đến miệng. Tôi vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng với tình trạng hiện tại, tôi chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy. Khuôn mặt ngạo mạn đáng ghê tởm của hắn chiếm trọn tầm nhìn của tôi.

"Lại thay đổi khẩu vị rồi sao? Nếu không thích nam nhân, ta có thể mang thịt nữ nhân đến. Sẽ băm nhỏ cho ngươi, cứ chọn đại một thứ đi."

Hắc Vũ Thiên Vương liếc nhìn các cung nữ đang đứng sau cánh cửa. Tôi không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không. Hắn dùng sức bóp hai bên má tôi, ép tôi mở miệng. Tôi vùng vẫy hết sức, cố gắng bò ra khỏi vòng tay hắn. C.ự v.ật héo tàn đong đưa, t.inh d.ịch khô đọng như sáp nến dính trên da thịt trần trụi. Vết thương rỉ máu đau đớn khiến tôi mất thăng bằng, và ngã chúi về phía trước. Trước khi tôi chạm đất, hắn đã giữ chặt lấy eo tôi. Đồng thời, những múi cơ rắn chắc trên lưng hắn cũng co giật dữ dội. Hắn luồn tay ra sau gáy tôi, ép tôi quay đầu lại đối mặt với hắn. Ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm vào đôi môi mím chặt của tôi, không tiếp nhận cũng không cho đi bất cứ thứ gì. Đôi mắt thon dài của hắn ta nheo lại.

"Ngươi đang làm cái quái gì vậy?"

Tôi nhìn hắn, bằng ánh mắt không chút cảm xúc. Mẫu thân từng nói, không có hình phạt nào khiến người ta đau khổ hơn việc mình im lặng. Cả Orumun và Raon Hiljo, bọn họ đều không thể chịu đựng được mỗi khi tôi không mở miệng. Nếu như hắn là một bức tường thành không thể bị phá vỡ bằng vũ lực, nếu như không một lời nguyền nào có thể làm tổn thương đến sự kiêu ngạo của hắn, thì tôi chỉ còn cách làm hắn đau khổ bằng sự im lặng này, cho đến ngày phán xét cuối cùng.

***

Hắc Vũ Thiên Vương kiên quyết nhồi nhét thức ăn và thuốc vào miệng tôi. Tôi không tiếp nhận bất cứ thứ gì. Khi vết thương bị rách và chảy máu, hắn mới tạm dừng mục đích của mình. Căn phòng trở nên hỗn loạn sau trận giằng co dữ dội. Tôi nhìn thấy những miếng thịt rơi rải rác trên sàn nhà. Có lẽ vì đã bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra đó là thịt bò. Dù vậy, tôi vẫn thấy ghê tởm đến mức không muốn nhìn, liền quay mặt đi.

Cái giá phải trả cho cơn thịnh nộ vừa rồi thật khủng khiếp. Vết thương đau đớn không thể tả, tôi thậm chí không còn sức cử động một ngón tay. Buổi chiều, Usa cùng thái y đến thăm. Họ nói tôi đã hôn mê suốt mười ngày. Nếu vết thương sâu hơn một chút, tôi đã mất mạng ngay tại chỗ. Sau khi thái y lui ra, Unsa định ra ngoài nhưng lại quay lại. Hắn trông tiều tụy hơn trước rất nhiều, toát lên một vẻ kỳ lạ.

"Ta đã cảnh báo ngươi đừng chọc giận ngài ấy, phải không? Đúng là phải nếm trải mới biết hối hận."

Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy vẻ chán ghét và thất vọng. Tôi không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"Hôm đó, ta đã nghĩ rằng phải thay Hoàng đế rồi. Người còn chưa có người nối dõi, thật là rắc rối phải không?. Khi ta đến nơi, thật may là người vẫn còn sống. Có lẽ người đã va vào đá hoặc cành cây nên mới giảm tốc độ. Người đã từng gặp chuyện này vài lần rồi. Trên đường đưa ngươi về đây, nét mặt của Bệ hạ thật sự rất đáng xem..."

Thật ồn ào. Tôi không muốn nghe nữa. Tôi nhắm mắt lại, cắt ngang lời Unsa. Sau đó, một giọng nói lớn vang lên cùng với tiếng cửa trượt khép lại.

"Một tên gián điệp lại được đưa vào phòng của Hoàng đế thay vì ngục tối. Đây là may mắn tột cùng hay là bất hạnh khủng khiếp đối với ngươi đây..."

Sau khi Unsa rời đi, tôi mở mắt. Nhìn thấy cánh tay mình buông thõng trên sàn. Tôi không nhớ gì sau khi rơi khỏi vách đá. Cả Hắc Vũ Thiên Vương và tôi dường như không thể sống sót sau cú ngã đó. Nhưng ngoài vết thương do súng bắn, cơ thể tôi không hề bị thương. Không có vết gãy xương hay trầy xước nào. Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay lành lặn một lúc rồi đảo mắt xung quanh. Thấy cuốn họa dựng dưới tủ, tôi lảo đảo bước tới. Vết thương nhói đau. Lau mồ hôi lạnh, tôi nhấc cuốn họa lên. Đó là bức chân dung chưa hoàn thành. Bên cạnh là giấy vẽ, màu vẽ và cây cọ mà hắn đã tặng tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào cây bút màu nâu, không chút cảm xúc. Bỗng nhiên, tiếng ho của một người phụ nữ vang lên từ bên ngoài.

"Ta có thể vào chứ?"

Một lát sau, cánh cửa lặng lẽ trượt mở, một nữ quan trung niên cùng ba cung nữ trẻ tuổi bước vào. Nữ quan trung niên nhìn quanh căn phòng hỗn độn, rồi nghiêm nghị nói:

"Lần này phải làm thật cẩn thận, không được sai sót dù chỉ một chút. Nếu các ngươi lại mắc lỗi như lần trước, ta sẽ không tha thứ đâu."

"Vâng ạ."

Các cung nữ, vẻ mặt căng thẳng, nhanh chóng làm việc. Họ trở về vị trí của mình, nhặt tẩu thuốc và đồ gốm sứ vương vãi trên sàn, sắp xếp lại những cuốn sách bị xáo trộn. Hành động của họ thu hút sự chú ý của tôi. Cung nữ đặt chiếc bình lên tủ, không đặt ở giữa mà lại đặt ở góc. Cung nữ khác xếp sách lệch nhau một chút. Giá treo tẩu thuốc cũng được đặt nghiêng một góc nhỏ trên mép giường. Những hành động kỳ lạ này hoàn toàn trái ngược với lời "cẩn thận" mà nữ quan đã nói trước đó. Lúc này, một cung nữ mũm mĩm đang dọn dẹp chiếc tủ trước mặt tôi. Cô nàng đỏ mặt quay đi khi nhìn thấy thân trên trần trụi của tôi, rồi bắt đầu nói những điều tôi không hỏi:

"Bệ hạ bận rộn với công việc tồn đọng suốt thời gian qua. Có quá nhiều việc phải xử lý, thậm chí Người còn không có thời gian ngủ."

Rồi cô nàng liếc nhìn tôi.

"Nếu ngươi thấy khó khăn khi nằm một mình, chúng ta có thể giúp đỡ. Cứ cử động như vậy, vết thương sẽ càng lâu lành. Làm ơn, vì chúng ta..."

Ánh mắt đen láy của cung nữ ánh lên nỗi sợ hãi. Có lẽ từ khi bước vào căn phòng này, tôi đã bị trói buộc bởi một sợi xích vô hình. Tôi cảm thấy ngạt thở. Tôi muốn ra khỏi đây ngay lập tức. Nhưng tôi đã quá mệt mỏi với máu tanh rồi. Tôi nhìn cung nữ, nói bằng giọng đều đều:

"Ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một lát rồi nằm xuống. Sẽ không ai bị thương... Xin đừng lo lắng..."

Cung nữ cười gượng gạo, rồi tiếp tục công việc còn dang dở. Nàng sắp xếp giấy vẽ dưới chân tôi, đặt bút than lên trên, rồi cẩn thận đặt hai cây bút lông cạnh nhau. Tôi thở hổn hển, nhíu mày. Rồi cố gắng cử động bàn tay, kéo cuốn họa về phía mình. Cung nữ liếc nhìn tôi, hỏi: "Ngươi định vẽ trong tình trạng này sao?" Thấy tôi không trả lời, nàng ta lại đặt cuốn họa về chỗ cũ. Tôi lại kéo nó về phía mình, rồi làm rơi cây bút xuống đất. Cung nữ nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn sắp xếp lại đồ vẽ. Vẫn giữ nguyên vị trí và hình dáng như lúc trước.

Sau khi họ rời đi, tôi ở một mình. Nhìn xung quanh, đầu óc tôi trống rỗng. Tấm nệm với các góc bị nhàu, kệ treo tẩu thuốc và sách vứt lung tung, còn Chấn Thiên Lôi để trưng bày hơi lệch,... Căn phòng vẫn y như lúc tôi mới đến. Mọi thứ được sắp xếp một cách có chủ đích, vừa gọn gàng vừa lộn xộn, tạo nên một trật tự trong sự hỗn loạn. Tôi nhìn chằm chằm vào cuốn họa và dụng cụ vẽ được sắp xếp gọn gàng ở một góc. Đó là điều mà ngay cả tôi cũng không hề nhận ra.

Rằng từ lúc nào, tôi cũng đã trở thành một phần trong trật tự của hắn.

***

Tôi ngồi trước tờ giấy trắng trống một lúc lâu, rồi cố gắng cầm lấy viên than. Bàn tay tôi lơ lửng trên mặt giấy, không biết vẽ gì. Tôi khao khát được vẽ đến phát điên, nhưng giờ đây, tâm trí tôi trống rỗng. Tôi úp mặt xuống sàn, nhắm chặt mắt. Cảm giác mát lạnh xoa dịu cơn nóng rát trên da thịt. Không... Không... Những lời Hắc Vũ Thiên Vương nói đều là dối trá. Chắc chắn ngài ấy đã đến đại lục rồi. Ngài sẽ định cư ở đó, xây dựng một mái ấm mới... và có một gia đình mới, bù đắp cho những gì đã mất... Hẳn là như vậy. Tôi không hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì niềm tin vào Raon Hiljo còn lớn hơn cả sự tồn tại mơ hồ của thần linh.

Dù ngài ấy đã nói với tôi rất nhiều điều trong thời gian chúng tôi ở bên nhau, nhưng tôi chỉ nhớ được vài lời. Nụ cười của ngài cũng mờ nhạt dần. Chỉ có tiếng thét đau đớn và bàn tay ngài đưa ra là vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Tôi đưa tay ra, như muốn nắm lấy ảo ảnh. Nhưng trong tay tôi chỉ còn lại hư không.



***

Tôi mơ thấy một cơn ác mộng. Ngọn lửa thiêu rụi tất cả, bầu trời bị mây đen dày đặc che phủ. Tôi điên cuồng chạy giữa ngôi làng chỉ còn lại đống tro tàn. Mùi máu tanh nồng nặc bám riết lấy tôi. Ngài ấy đứng trên cây cầu dường như không có điểm cuối. Dưới vực sâu thăm thẳm, biển lửa hung dữ há miệng chờ đợi. Mặt đất dưới chân tôi sụp đổ. Ngài đưa tay ra, níu lấy tôi đang treo mình trên cây cầu đã gãy. Không... Không được...! Tiếng thét tuyệt vọng của tôi không thành tiếng. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng tôi. Tôi lại gào thét, và cơn ác mộng cứ thế tiếp diễn không ngừng...

"Ha... Ha..."

Cảm giác như thể da thịt ta đang bị ngâm trong nước sôi. Toàn thân tôi như bị trói chặt bởi xiềng xích, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị giam cầm. Nỗi sợ hãi như bị bóng đè khiến tôi rùng mình. Tôi theo bản năng vặn vẹo cơ thể. Bỗng một bàn tay mát lạnh chạm vào má tôi, một khối thịt ẩm ướt áp vào cổ tôi. Rồi một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi. Tôi hé đôi mắt lờ mờ. Nhìn thấy hắn đang cúi xuống. Bóng lưng che khuất ánh đèn mờ ảo. Hắn chống khuỷu tay, còn bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngực tôi. Vật cứng rắn nóng bỏng của hắn chạm vào đùi tôi qua lớp vải.

Tôi không còn nhớ gì sau khi rơi xuống vực. Không thể nào sống sót sau cú ngã đó được. Vậy mà, ngoài vết thương do súng bắn, cơ thể tôi không hề bị gãy xương. Thậm chí không có một vết xước. Như thể tôi đã được bao bọc bởi một lá chắn vững chắc...

Đêm tối phơi bày nhiều điều hơn ban ngày. Kể cả những điều tôi không muốn thấy. Vai và ngực hắn trần trụi, lớp da bị lột ra như thể bị chà xát bằng giấy nhám. Có vết thương hở ở xương đòn và cẳng tay do vật có đầu cùn đập vào. Ngực, cánh tay, eo... không chỗ nào không được băng bó. Dưới lớp băng, máu rỉ ra sẫm màu, cho thấy những vết thương khủng khiếp ẩn giấu bên dưới.

Cơn nóng như thiêu đốt tan biến, thay vào đó là cơn ớn lạnh thấu xương. Cơ thể tôi run lên bần bật, răng va vào nhau lập cập. Ánh mắt hắn dao động dữ dội. Hắn ngồi dậy, ôm chặt lấy tôi. Cảm giác như có hàng trăm mũi dao nhọn không ngừng đâm vào vết thương, khiến tôi co rúm người lại. Hắn lập tức buông tôi ra, nhìn tôi với vẻ mặt cứng đờ.

"Ha... Ha..."

Trong không khí ẩm ướt, chỉ có tiếng thở dốc của tôi. Tóc ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào môi và cổ. Hắn vén tóc tôi sang một bên, rồi hôn lên môi tôi. Lưỡi hắn ướt át luồn vào, quấn quýt với lưỡi tôi, mơn trớn từng ngóc ngách trong khoang miệng. Hắn liếm láp cằm và môi tôi một cách say đắm, rồi buông ra. Vai rộng của hắn nghiêng xuống, ánh đèn mờ ảo hắt lên gương mặt lạnh lùng. Hắn nhìn sâu vào mắt tôi, dùng ngón tay lướt nhẹ trên môi tôi. Giọng nói trầm đục vang lên:

"Hãy chịu đựng thêm một ngày nữa thôi. Ngày mai, dù có chuyện gì xảy ra, ta sẽ không để ngươi đau đớn nữa."

Nước mắt tôi lăn dài trên má, chảy xuống thái dương, rồi đến vành tai... Ánh mắt hắn chậm rãi dõi theo dòng lệ ấy, nhưng không hề lau đi. Nhìn hắn, tôi luôn có cảm giác như đang chìm vào vực sâu thăm thẳm. Mọi thứ đều chậm rãi và ngột ngạt. Ánh mắt hắn từ từ nâng lên, nhìn sâu vào tôi. Trong đôi mắt không còn sự phòng bị ấy, chứa đựng vô vàn lời muốn nói. Đôi mắt đen láy ấy là sự sa ngã và điên cuồng tột độ. Là nỗi cô độc sâu thẳm như đại dương. Là vũng lầy dục vọng cuồng nhiệt. Là cơn khát bản năng dữ dội.

...Và là nỗi nhớ nhung bi thương đến nghẹt thở.


Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Lịch sử", short_name: "Lịch sử", description: "Truy cập Lịch sử", url: "https://www.chaylonton.com/p/lich-su.html", },{ name: "Theo dõi", short_name: "Theo dõi", description: "Truy cập Theo dõi", url: "https://www.chaylonton.com/p/theo-doi.html", },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo