[ĐỘC TỐ QUYỂN 2]
Chương 32: H
[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
Tôi mở mắt trong vòng tay ấm áp và hơi thở của ai đó phả trên đỉnh đầu, cảm giác quen thuộc mà cũng xa lạ. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, tôi nhìn chằm chằm vào ánh đèn mờ ảo với đôi mắt lờ đờ. Khi những chuyển động của cơ bắp chắc khỏe và cảm nhận ở phần thân dưới trở nên rõ ràng, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo. Gò má rời khỏi cổ hắn. Quả nhiên, tôi thấy Hắc Vũ Thiên Vương đang ngủ say, và cả hai chúng tôi đều không mảnh vải che thân. Tôi muốn cắn đứt lưỡi mình. Lại nữa. Lại một lần nữa tôi ngủ thiếp đi mà không hề hay biết. Mỗi lần tôi thức dậy sau một giấc ngủ như vậy, tôi lại cảm thấy tức giận và xấu hổ không thể chịu đựng nổi. Tôi không thể hiểu được. Ngay cả khi ở bên Raon Hiljo, tôi cũng.... Tôi nuốt nước bọt với cổ họng đau rát. Tôi muốn tránh việc thức dậy và nhìn thấy nhau trong tình huống này. Tôi đổ mồ hôi hột khi cố hết sức để không đánh thức hắn. Mặt tôi vô tình kề sát vào khóe miệng Hắc Vũ Thiên Vương. Bị thu hút bởi hơi thở phả vào má, tôi vô thức nhìn hắn. Điều đầu tiên tôi thấy là sống mũi cao thẳng. Và mái tóc như được vẽ nghệch ngoạc, lông mày rậm, đường viền môi đầy đặn nghiêm nghị nhưng ẩn chứa chiếc lưỡi sắc bén hơn cả đao phủ. Dưới đôi mắt khép chặt là tinh thể màu đen, vừa có thể làm hạ nhiệt độ cơ thể vừa làm nó nóng lên. Giống như đêm hôm đó....
Đầu ngón tay chạm phải vào thứ gì đó khiến tôi cúi xuống nhìn. Đó là những vết sẹo trên ngực hắn. Bàn tay lơ lửng giữa không trung, tôi lặng lẽ nâng lên. Đang lướt nhẹ quanh những vết sẹo sâu hoắm, gần như chạm vào thì tôi đột ngột rụt tay lại như bị nhúng vào nước lạnh. Tim đập thình thịch. Tôi vội rời khỏi lồng ngực hắn để tiếng tim khẽ đập kia không bị phát hiện. Vừa chống tay xuống sàn định ngồi dậy, một bàn tay lớn ôm lấy eo tôi, vuốt ve lên xuống dịu dàng. Sau đó, mí mắt hắn mới hé mở. Đôi mắt còn ngái ngủ, uể oải nhìn .
"Người tỉnh rồi à?"
Hắc Vũ Thiên Vương như đã chờ sẵn, lập tức áp môi mình lên. Hắn thưởng thức khoang miệng tôi, rồi ấn mạnh vào c.ặp m.ông đang nửa vời nhấc lên. C.ự v.ật vừa đủ cương đâm thẳng vào, đẩy toàn bộ t.inh d.ịch đọng lại bên trong ra ngoài. Khoan...! Khoan đã...! Vừa mở mắt đã...! Tôi cắn môi, cố nén tiếng kêu sắp bật ra. Có lẽ nghĩ là do vết thương, hắn dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng đưa đẩy, eo chuyển động nhịp nhàng. Hung khí kia thúc vào tận cùng, khuấy đảo khoái cảm còn ngủ yên, khiến tiếng rên rỉ chực trào ra khỏi cổ họng tôi. Không khí xung quanh nhanh chóng nóng lên. Hắc Vũ Thiên Vương rút ra một nửa, rồi chậm rãi xoay eo. Tôi cụp mắt, nhìn chăm chú nơi c.ự v.ật ra vào. Cảm giác nóng bừng lan đến tận đỉnh đầu. Trước những động tác khiêu gợi cọ xát vào thành trong, tôi cuối cùng cũng không kìm được tiếng rên rỉ.
"Ưm...ư...ha...! Ha...!"
"Ha..."
Tiếng rên rỉ của tôi dường như đã châm ngòi cho dục vọng của hắn, hắn thở sâu và bắt đầu th.úc mạnh vào tôi. Tóc tôi xõa xuống ngực hắn. Dưới lớp băng gạc xộc xệch, những vết thương sâu hoắm như đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng không hề nao núng, nhìn thẳng vào chúng. Đồ sát nhân... Đồ sát nhân mà ngay cả thần linh cũng không thể động tới...Tiếng va chạm x.ác th.ịt t.ục t.ĩu cùng cảm giác đau đớn khiến toàn thân tôi run rẩy. Cơn hoan lạc cuồng nhiệt không ngừng nghỉ khiến tôi như sắp ngất đi. Không thể chịu đựng thêm được nữa...Tôi vặn vẹo thân thể, ra sức kháng cự. Giữa những cú thúc điên cuồng của hắn, một dòng nóng bỏng đột ngột bắn vào bên trong tôi nhiều lần.
Ha... Hắc Vũ Thiên Vương cắn mút môi và cổ tôi, tận hưởng dư vị của khoái lạc. Dạo gần đây, hắn cứ như dã thú đói khát, lao vào tôi không ngừng. H.ậu h.uyệt của tôi dường như lúc nào cũng bị hắn lấp đầy. Hắn đỡ tôi dậy, thoăn thoắt thay băng gạc mới. Vừa thắt nút, hắn vừa liếc nhìn hạ bộ ướt đẫm của tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Đã no nê ở dưới, giờ đến lượt cái lỗ phía trên."
***
"Mở ra."
Ta cụp mắt, kiên quyết thể hiện ý chí của mình. Đây cũng là một nghi thức bắt buộc mỗi khi tôi mở mắt. Trước khi lên triều, hắn ghé qua một lần vào giờ ăn trưa, rồi sau khi xong việc trở về, lại tiếp tục cho đến khi tôi ngủ thiếp đi. Có lần, hắn còn nhét thịt vào miệng tôi, trong khi cho tôi ăn thứ khác ở dưới. Ta đã nhịn ăn được bốn ngày rồi. Tôi cũng tiếp tục im lặng phản đối. Vì không ăn gì nên thể lực giảm sút nhưng nhờ một loại thuốc quý hiếm mà tôi chưa từng nghe tới, nên vết thương đang lành lại nhanh chóng.
Hắc Vũ Thiên Vương ngay lập tức giữ chặt đầu tôi, rồi nhét thịt băm nhỏ vào miệng. Ngón tay và thịt sống chạm đến tận cuống họng khiến tôi buồn nôn. Tôi vùng vẫy, đẩy hắn ra. Tôi ho sặc sụa, nhổ thịt ra rồi lăn khỏi giường. Một bàn tay to lớn chộp lấy mắt cá chân tôi. Đồng thời, hắn dùng thân trên đè tôi xuống.
"Thật kỳ lạ. Cái lỗ dưới thì cái gì cũng nuốt được, còn cái lỗ trên thì nhất quyết không chịu mở."
Ánh mắt hắn giật giật, sát khí bừng bừng.
"Nói."
"..."
"Nói đi. Nói cho đàng hoàng, đừng chỉ rên rỉ thế."
Ngón tay Hắn Vũ Thiên Vương luồn vào cạy mở đôi môi khép kín của tôi ra, cào nhẹ lên lưỡi.
"Hãy cho ta nghe giọng của ngươi."
Giọng nói khàn đặc vang lên. Tôi mới là người không uống một giọt nước, vậy mà Hắn Vũ Thiên Vương lại như kẻ đang khát khô. Hắn thô bạo ném tôi xuống giường. Cảm nhận được nguy hiểm, tôi vội bật dậy nhưng bị một lực rất mạnh chặn lại.
" Có một cách để đối phó với những kẻ sống dở chết dở, hay những kẻ từ chối ăn uống. Ta từng nghĩ đó là cách khá độc đáo, nhưng không ngờ lại phải dùng nó cho ."
Vừa dứt lời, đùi hắn tách mạnh hai chân tôi ra. Đồng thời, hắn kéo quần tôi xuống, b.anh m.ông ra.
"Không phải chỉ có một c.ái l.ỗ ở trên đâu."
Hắc Vũ Thiên Vương dùng ngón tay mở lối vào, tay kia cầm miếng thịt lên. Cảm giác ghê tởm dâng lên từ bản năng chứ không phải lý trí. Tên điên...! Tôi dùng hết sức vùng ra. Chóng mặt vì cử động mạnh. Vết thương cũng bị kéo căng dữ dội. Tôi chạy đến cửa và nhanh chóng mở ra. Quần vướng vào chân khiến tôi mất thăng bằng và sắp ngã nhào, nhưng hắn đã nhanh chóng ôm tôi từ phía sau. Cả hai cùng ngã xuống sàn, không ai kịp phản ứng. Ầm! Tiếng động lớn làm rung chuyển cả căn phòng.
"Aaaaa...!"
Đại Phủ Sứ và các cung nữ đứng ngoài đều giật mình hoảng hốt. Hắc Vũ Thiên Vương không quan tâm, hắn đè lên tôi, lần này hắn cưỡng ép mở miệng tôi ra. Dưới sức ép và trọng lượng của hắn, tôi chỉ có thể vùng vẫy yếu ớt như con sâu. Ngón tay và thịt sống xâm nhập vào miệng. Không...! Không...! Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cắn mạnh vào ngón tay hắn như muốn cắt đứt nó. Tiếng xương gãy vang lên, tôi nhả ngón tay ra, lại vùng vẫy thoát khỏi hắn.
Hắn chỉ khựng lại một chút, rồi lập tức dùng sức kéo mạnh chân tôi. Tôi bám víu vào tay nắm tủ. Cả hai giằng co dữ dội, các cung nữ hét lên kinh hãi. Đồ trang trí trên tường đổ xuống, chiếc bình trên tủ loạng choạng rồi rơi thẳng về phía tôi. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Chiếc bình vỡ tan trên đầu tôi với một tiếng động lớn. Nhưng tôi không cảm thấy đau đớn. Tôi mở hé mắt và chết lặng.
Hắc Vũ Thiên Vương đang che chắn cho tôi. Tôi còn chưa hết bàng hoàng. Mảnh vỡ từ vai và đầu hắn rơi xuống lộp độp. Rồi, một dòng máu nhỏ từ trán hắn chảy xuống thái dương.
"A..."
Một tiếng kêu nhỏ bật ra từ miệng tôi. Các cung nữ đều kinh hãi tột độ, những võ sĩ hộ vệ chạy đến cũng trợn tròn mắt. Đại Phủ Sứ run rẩy, mỡ trên mặt rung lên bần bật.
"Ngươi, đồ quái vật này...! Không chỉ làm gián điệp mà còn dám làm ra chuyện tày trời thế này...! Ôi Hoàng thượng...! Hoàng thượng của chúng ta bị quái vật tấn công! Ngài ấy còn bị thương vì mưu kế xảo quyệt của tên gián điệp này!! Còn đứng đó làm gì?! Mau đi mời Thái y đến đây!!"
"Vâng! Vâng!"
Một cung nữ chạy đi đâu đó. Hắc Vũ Thiên Vương không buồn lau máu, hắn kéo quần đã tụt xuống đùi của tôi lên. Sau đó, ánh mắt sắt lạnh nhìn vào tôi như sắp bùng nổ.
"Ngón tay của ta ngon chứ?"
Ha... Ha... Tôi thở dốc, né tránh ánh mắt hắn. Định ngồi dậy thì hắn ấn nhẹ vai tôi xuống.
"Đừng cử động."
Hắn giữ chặt mắt tôi, hơi nghiêng đầu.
"Dọn dẹp đi."
"Vâ... Vâng...!"
Các cung nữ sau khi hoàn hồn, vội vàng dọn dẹp những mảnh vỡ sắc nhọn. Hắc Vũ Thiên Vương chống tay xuống sàn, ngay cạnh vai tôi, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tôi đang bị đè bên dưới. Tôi không thể cử động, như một con côn trùng bị ghim chặt, bởi thứ gì đó đang đè lên đùi tôi ngày càng cứng lên. Tôi cắn môi, mắt nhìn xuống. Mỗi lần đối đầu như thế này, hắn luôn khiến tôi cảm thấy như thể hắn sắp bẻ gãy cổ tôi bất cứ lúc nào, nguy hiểm tột cùng. Nhưng kể từ khi trở về cung, những gì hắn thể hiện lại khiến tôi bối rối.
Giống như một bức tranh trừu tượng đầy màu sắc rối rắm, hắn cứ liên tục ép tôi hiểu những điều khó hiểu. Hắn cứ liên tục cho tôi thấy điều gì đó. Tiếng bước chân của cung nữ và tiếng va chạm lách cách ngày càng trở nên ồn ào. Hắc Vũ Thiên Vương nhìn về phía các cung nữ. Gương mặt góc cạnh của hắn lấp đầy tầm nhìn của tôi. Tôi vô thức nhìn lên trán hắn đang đầm đìa máu. Máu chảy dọc theo thái dương và đường viền hàm, dường như không ngừng tuôn ra từ một nơi nào đó.
"Nếu ngươi định tỏ ra như vậy, ngay từ đầu đừng nên giương móng vuốt."
Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến tôi phản xạ quay đầu lại. Unsa, người đang đứng một góc quan sát tình hình, nhìn tôi với nụ cười khó hiểu.
"Nếu vậy thì ngươi có thể lau cho ngài ấy mà, phải không?"
Cái gì...? Tôi đã có biểu cảm gì mà lại...? Lời nói của Unsa khiến ánh mắt của Hắc Vũ Thiên Vương cũng hướng về phía tôi. Khuôn mặt tôi đã cứng đờ lại. Unsa nhún vai.
"Ôi chà, muộn mất rồi, Bệ hạ."
Đôi lông mày thanh tú của Hắc Vũ Thiên Vương nhíu lại. Sau khi xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, Hắn Vũ Thiên Vương đỡ tôi dậy. Vừa bước vào, Đại Phủ Sứ thận trọng cất lời.
"Thưa Bệ hạ, có sứ giả từ nước Sumir đang chờ từ sáng để bàn về công việc, người định xử lý thế nào ạ?"
"Bảo họ đợi một chút."
"Nhưng thưa Bệ hạ, còn về núi Hanaru thì sao? Nếu muốn xây dựng một pháo đài theo quy mô mà người mong muốn thì..."
"Không thể di chuyển núi thì chỉ còn cách san bằng nó."
"..."
Đầu tôi ngẩn lên nhanh chóng. Tôi biết hắn sẽ xây một pháo đài ở làng Imae, nhưng không ngờ hắn lại động đến cả núi Hanaru. Chưa kịp nguôi ngoai mất mát này, hắn đã lại dồn ép tôi. Ngay cả khi mẫu thân tôi qua đời, tôi cũng không có thời gian để tang. Và bây giờ cũng vậy... Hắc Vũ Thiên Vương nhẹ nhàng ôm lấy tôi đang thất thần và bước vào trong. Hắn nhìn căn phòng hỗn loạn rồi quay lại.
"Ta sẽ đi một lát. Việc còn dang dở khi nãy, ta sẽ quay lại và tiếp tục."
Tôi vô thức nắm lấy áo choàng của hắn. Hắc Vũ Thiên Vương nhìn bàn tay tôi với vẻ mặt vô cảm. Rồi hắn từ từ đưa mắt lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi tôi đang định nói gì đó. Tôi mấp máy môi, cố gắng thốt ra tiếng.
"Ngài... định làm gì với núi Hanaru?"
Giọng nói của tôi sau nhiều ngày im lặng đã trở nên khàn đặc. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi hé mở của tôi với ánh mắt lạnh lùng.
"Không ngờ một ngọn núi vô dụng lại có thể khiến ngươi mở miệng."
"Ngài sẽ làm gì với ngọn núi...?"
"Ngươi không nghe thấy ta nói nó cản trở sao?"
"Vậy... ngài sẽ san bằng nó sao...?"
"Không. Ta sẽ xóa sổ nó hoàn toàn, không để lại dấu vết."
"...!"
Tôi cảm thấy choáng váng. Không được... Không được... Tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra với làng Imae. Nhưng núi Hanaru là nơi chôn cất hài cốt của mẫu thân. Tôi muốn linh hồn của mẫu thân có thể yên nghỉ ở đó.
"Xin... đừng động đến ngọn núi đó... Ngọn núi đó...!"
Đó là nơi mẫu thân yên nghỉ...! Xin đừng để mẫu thân chết thêm lần nữa...! Máu trong người tôi như sôi lên. Tôi căm ghét chính mình vì phải cầu xin tên sát nhân này. Với kẻ sinh ra đã giày xéo người khác như hắn, chắc chắn chẳng bao giờ cảm thấy thứ gọi là thua cuộc. Kẻ luôn cảm thấy bị chà đạp cuối cùng vẫn là tôi. Nhưng không thể phủ nhận rằng số phận của núi Hanaru lại nằm trong tay hắn. Tôi nhắm chặt mắt, rồi từ từ mở ra.
"Không thể... xây pháo đài tránh xa ngọn núi đó sao? Không cần phải phá hủy nó..."
Hắc Vũ Thiên Vương nhìn tôi với ánh mắt thích thú.
"Hành động của ngươi thật kì lạ đấy. Việc xây dựng đã bắt đầu rồi, sẽ xây theo kích thước ta muốn."
"Thế thì...!"
Tôi nắm chặt lấy vạt áo hắn, sợ rằng hắn dịch chuyển dù chỉ một chút. Đầu ngón tay tôi run rẩy.
"Vậy thì... tiểu nhân sẽ đến làng Imae vài ngày. Tiểu nhân có... việc cần làm."
"Tại sao ngươi lại bị ám ảnh bởi ngọn núi đó đến vậy? Có phải ngươi đã chôn kho báu ở đó không?"
"...Vâng. Tiểu nhân đã chôn một thứ quan trọng ở đó. Nếu không thể vài ngày thì dù chỉ một ngày cũng được...!"
Tôi nắm chặt áo choàng của hắn đến nỗi các khớp xương trắng bệch. Ánh mắt hắn, vốn dán chặt vào tay tôi, giờ đây ngước lên, chạm vào tôi một cách mãnh liệt.
"Ta đã nói rồi. Ngươi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn."
"...Thật... sao?"
Sự đồng ý dễ dàng của hắn khiến giọng tôi trở nên mơ hồ. Nhưng niềm vui nhanh chóng tan biến.
"Ngươi có thể cởi y phục và đi lại, hoặc ra ngoài hóng gió nếu cảm thấy ngột ngạt, cứ tự nhiên. Ta sẽ lo liệu mọi chuyện còn lại."
Hắn đã chặn đứng mọi lối thoát cuối cùng của tôi. Bàn tay đang bám vào áo choàng của hắn buông thõng xuống trong tuyệt vọng. Cách đây không lâu, tôi đã từng ra khỏi phòng vì không chịu nổi sự ngột ngạt. Tôi chỉ đứng trước cửa, ngước nhìn bầu trời. Hậu quả của hành động đó là cái chết thảm khốc của những người lính và cung nữ. Trong số những xác chết nằm la liệt trên sàn, có cả cung nữ đã nói chuyện với tôi lần đầu tiên. Ngày hôm đó, khi Hắc Vũ Thiên Vương lạnh lùng lau sạch máu trên thanh kiếm, hắn cũng đã nói những lời tương tự.
Hơi thở tôi trở nên gấp gáp. Tôi phải bảo vệ hài cốt của mẫu thân. Chỉ có điều đó...! Tôi vùng dậy và chạy về phía cửa. Nhưng chưa được mấy bước, hắn đã tóm lấy tôi. Tôi điên cuồng vùng vẫy, đấm vào vai hắn.
"Thả... ra...! Không được...! Hãy để ta đi!! Aaa...!"
Hắc Vũ Thiên Vương ném tôi lên giường. Ngay lập tức, một chiếc cùm chân lạnh lẽo khóa chặt mắt cá chân tôi. Hắn đứng dậy, cắt đứt ánh nhìn của tôi. Không được...!! Tôi bám víu vào hắn như sắp ngất đi. Lồng ngực rắn chắc của hắn căng lên đầy nguy hiểm.
"Không được. Ở đó... ở đó... Xin hãy..."
Một tiếng thở dài trầm đục phát ra từ cổ họng hắn. Bàn tay hắn đổi hướng, nắm lấy tóc tôi. Hắn cắn mút má và cằm tôi, rồi chiếc lưỡi mạnh mẽ khuấy đảo bên trong miệng tôi. Thứ của hắn nhanh chóng trở nên hung dữ, cọ xát vào hạ thân của tôi. Hơi thở nóng rực của hắn phả vào mặt tôi.
"Ha... ha... Ngươi luôn dùng cách này để níu kéo và quyến rũ ta sao?"
"Ư... hự...!"
Hắn cắn mạnh môi tôi, cào lên vòm miệng. Sự kích thích đủ mạnh dâng lên đến tận óc. Ánh mắt sắc lạnh như dao
"Đúng vậy. Từ giờ trở đi, hãy chỉ nghĩ về việc Hanaru sẽ biến mất. Tốt hơn hết là quên đi những thứ khác."
Tôi đờ đẫn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn ta. Ngay khi hắn đứng dậy với vẻ kiên quyết, bờ vai rộng của hắn khựng lại và nhanh chóng xoay người. Trước khi tay tôi kịp chạm tới, máu đỏ sẫm đã phun ra từ khóe miệng hắn ta. Máu rỉ ra từ vết thương, chảy dọc theo cổ tay hắn và thấm vào áo tôi.
Máu có màu đỏ sẫm rợn người.
***
“Thần đã kiểm tra kỹ lưỡng thức ăn, không có dấu hiệu chất độc. Có thể là vấn đề về dạ dày hoặc phổi, nhưng màu sắc của máu và các triệu chứng cụ thể lại không khớp. Thỉnh thoảng có cả triệu chứng tê liệt, thật sự không thể xác định nguyên nhân..."
Vị thái y với bộ râu bạc phơ nói, trán nhăn lại lo lắng.
“Lại nữa! Lại là câu trả lời đó! Ngươi là thái y giỏi nhất của Baedal mà không làm được gì sao! Mau tống kẻ này vào ngục và tìm tất cả các danh y trong kinh thành!”
“Thần sẽ tìm ra nguyên nhân sớm nhất có thể. Xin hãy cho thần thêm chút thời gian...”
“Rốt cuộc phải chờ đến bao giờ?!”
Thái y gần như sắp khóc. Đại Phủ Sứ gào lên, cổ nổi gân xanh. Hắc Vũ Thiên Vương vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Thần kinh căng thẳng của tôi không bỏ sót một lời nào trong cuộc trò chuyện của họ. Tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi không ngờ tình hình đã nghiêm trọng đến vậy. Dù đã ở gần nhau vài ngày, tôi không hề hay biết. Hắn ta chưa bao giờ để lộ điều gì trước mặt tôi. Tê liệt, ho ra máu... Tiếp theo sẽ là gì...? Tôi nhìn chằm chằm vào tấm nệm. Bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào má tôi. Giật mình ngẩng đầu lên, tôi thấy hắn đang nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.
“Ngươi thấy chóng mặt à?”
Tôi chỉ chớp mắt. Liệu hắn... có nhận ra không? Không thể nào hắn lại bỏ mặc những triệu chứng bất thường trên cơ thể mình. Chắc chắn hắn ta đang âm thầm tìm hiểu, và việc phát hiện ra chỉ là vấn đề thời gian. Hoặc cũng có thể không, tôi không biết nữa. Ánh mắt hắn thật khó đoán, khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Mồ hôi chảy xuống thái dương, tầm nhìn tôi mờ đi. Lúc đó, tôi mới nhận ra mình đang nắm chặt tấm chăn đến mức đau nhức.
***
Tôi ngây người nhìn máu của Hắc Vũ Thiên Vương dính trên áo. Lần đầu tiên khi hắn bị tê liệt, và cả bây giờ, sự khác biệt giữa những gì tôi tưởng tượng và thực tế còn lớn hơn tôi nghĩ. Nhưng tại sao, tại sao tôi lại luôn bị sốc hơn mức cần thiết như vậy...? Một cung nữ đưa cho tôi bộ y phục sạch, nhưng tôi không thể cử động dễ dàng. Chỉ cần ngồi cũng khiến tôi chóng mặt. Tôi tựa đầu nặng trĩu vào chiếc gối dày.
"Đây là công trình mà ngài ấy đã dồn nhiều tâm huyết trong thời gian dài, nên sẽ không dễ dàng đâu."
Tôi nhìn Unsa, người đang đứng ở một góc phòng. Unsa nghiêng đầu nhìn tôi, người đang không hiểu.
"Ý ta là về núi Hanaru."
À, phải rồi. Núi Hanaru... Tôi đã quên nó giây lát. Cũng phải thôi. Kẻ sát nhân đã giết mẫu thân tôi cuối cùng cũng bắt đầu có những triệu chứng rõ ràng, làm sao tôi có thể không bị phân tâm chứ. Làm sao tôi có thể không thấy vui...?
Unsa ngồi xuống, gõ gõ vào chân mình và tiếp tục nói.
"Dù ngài ấy nói vậy, nhưng việc tiêu diệt làng Imae không chỉ là để giải . Ngài ấy đã để mắt đến vùng đất màu mỡ này từ lâu. Xây dựng vương quốc của riêng mình là thú vui và niềm an ủi duy nhất của ngài ấy. Dù ngài ấy có say mê ngươi đến đâu, lần này cũng không thể được, nên hãy từ bỏ đi."
Tôi nhìn Unsa một cách thờ ơ.
"Sao ngươi lại có vẻ mặt đó? Chẳng lẽ ngươi đang giả vờ không biết rằng ngài ấy đã hoàn toàn say đắm ngươi sao?"
"Xin hãy ra ngoài. Ta không có ý định chết ."
Tôi mới biết lý do thực sự Unsa giám sát tôi cách đây không lâu.
"Nhìn cách ngươi hành động thì chẳng thuyết phục chút nào. Vậy thì tại sao ngươi không thôi cái vẻ mặt như sắp chết đó đi? Chính vì thế mà bệ hạ càng thêm lo lắng đấy."
Tôi cười chua chát.
"Người đó cũng có thể cảm thấy như thế sao...?"
“Tất nhiên là ngài ấy biết phân biệt đúng sai. Chỉ là, ngài ấy không thể cảm nhận được nó ở đây.”
Unsa ấn mạnh ngón tay vào ngực mình.
“Khi lên tám, ngài ấy đã từng chặt ngón tay của một hoàng tử vì dám chạm vào sách của mình. Hoàng tử đó đến giờ vẫn căm ghét ngài ấy vì không thể sử dụng ngón tay. Chưa kể, những lời nói của ngài ấy...”
“Đó là bởi vì ngài ấy dũng mãnh và quyết đoán!”
Một giọng nói đột ngột xen vào. Người bước vào là Đại Phủ Sứ.
“Vậy còn việc ngài ấy đã tra tấn tinh thần một cách tàn nhẫn, khiến một phi tần quyên sinh khi mới mười hai tuổi thì sao? Hình như tên nàng ấy là Narin? Tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt hốc hác của phi tần ấy.”
“Đó là bởi vì ngài ấy thông minh xuất chúng! Hoàng thượng của chúng ta sinh ra đã có dòng máu của bậc đế vương, làm sao có thể so sánh với người bình thường được?!”
“Ừm, nếu nói về dòng máu thì đúng là ngài ấy được sinh ra để làm vua.”
Unsa lắc đầu trước thái độ dửng dưng của Đại Phủ Sứ trước những lời chế giễu. Mặc dù không hoàn toàn tin tưởng nhau một cách mù quáng như Narsha và Raon Hiljo, nhưng Hắc Vũ Thiên Vương và các hộ vệ của hắn ta dường như cũng có một mối liên kết đặc biệt. Bằng chứng là họ vẫn chưa bị mất đầu dù dám ăn nói hỗn xược như vậy. Unsa dựa lưng vào ghế và nhìn Đại Phủ Sứ.
“Mà, sao ngài lại đến vào giờ này?”
“Ta có cần phải báo cáo mọi việc cho ngươi không?! Rốt cuộc ngài ấy đã để nó ở đâu...”
Đại Phủ Sứ sốt ruột nhìn quanh phòng, rồi phát hiện ra chiếc tẩu thuốc bên cạnh giường và tiến lại gần. Ông ta nắm chặt lấy chiếc tẩu, liếc xéo tôi với ánh mắt hình viên đạn.
"Chắc chắn là Bệ hạ đã đổ bệnh vì phải chạy đôn chạy đáo bắt ngươi! Ngài ấy quá nhân từ và mềm lòng, đến nỗi còn chứa chấp cả một tên gián điệp như ngươi!!"
Đại Phủ Sứ lôi thân hình đồ sộ của mình ra khỏi phòng. Unsa nhìn theo cánh cửa mà Đại Phủ Sứ vừa đi qua, lẩm bẩm:
"Mâu thuẫn luôn nảy sinh khi người ta không chịu chấp nhận sự thật hiển nhiên."
Unsa quay sang tôi và nói:
"Nhưng có vẻ như Bệ hạ vẫn chưa nói gì với ngươi."
"...."
"Ta đang nói về bản thiết kế chi tiết của Chấn Thiên Lôi. Vào ngày ngươi bỏ trốn, dù có hỗn loạn đến đâu, đáng lẽ ra phải tìm thấy nó nếu lục soát kỹ lưỡng, nhưng nó đã biến mất không một dấu vết. Ta đang hỏi liệu ngươi có lấy nó không."
Tôi không ngạc nhiên lắm. Việc xử lý mọi thứ một cách triệt để là điều điển hình của Hắc Vũ Thiên Vương. Nhưng kể từ hôm đó, hắn chưa bao giờ nhắc đến Chấn Thiên Lôi. Tôi lau mồ hôi trên trán và trả lời một cách bình thản:
"Ta không biết. Lúc đó ta chỉ lo giữ mạng sống của mình, không còn tâm trí nào để ý đến thứ khác."
"Được rồi, cứ cho là vậy đi."
Unsa cười một cách khó hiểu.
"Bệ hạ cũng đã chán Chấn Thiên Lôi rồi. Giờ ngài ấy đang để mắt đến một thứ mới."
Tôi không thể tập trung vào lời nói của hắn ta. Từ nãy đến giờ tôi cứ có cảm giác thiếu thiếu một thứ gì đó. Thiếu gì nhỉ, thiếu gì...? Đúng lúc đó, có tiếng bước chân ồn ào bên ngoài.
"Thưa nương nương! Xin người hãy đợi một chút...!"
"Ta đã đợi đủ rồi! Ta không thể chịu đựng thêm nữa! Tránh ra!"
Tiếng da thịt va chạm vang lên, cánh cửa bật mở. Người bước vào không ai khác chính là Veron Juville. Ả ta sững sờ khi thấy tôi trên giường, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thù hận.
"Cuối cùng vì điều gì mà ta...”
Làn da của ả ta khô ráp, không còn chút sức sống, môi nứt nẻ vì bị cắn liên tục. Ả tiến thẳng đến, tát mạnh vào má tôi. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi thậm chí còn không kịp cảm nhận cơn đau rát trên má.
"Chỉ vì điều này mà ta đã...! Chỉ để làm điều này...!"
Với ánh mắt hằn lên sát khí, ả ta không ngừng cào cấu và đánh tôi. Các cung nữ chạy đến can ngăn, nhưng đều bị ả hất văng ra xa. Ả lại giơ tay lên.
"Nếu ngươi dám động đến ta thêm một lần nữa, ta sẽ không để yên đâu."
Giọng tôi yếu ớt đến mức có lẽ ngay cả một đứa trẻ cũng sẽ cười nhạo. Nhưng có vẻ Veron Juville không nghĩ vậy. Ả hạ tay xuống, nắm chặt thành nắm đấm.
"Không để yên thì ngươi sẽ làm gì...? Mách với Bệ hạ Garon sao...?"
"Nếu ngươi tò mò thì cứ tiếp tục đi."
Câu trả lời lạnh lùng khiến môi Veron Juville run lên. Rồi ả ta bất ngờ túm lấy tóc tôi.
"Cút đi! Cút khỏi đây, vào ngục hay đi đâu thì đi...! Tại sao ngươi không chết đi?! Tại sao?!"
Veron Juville vừa gào thét vừa lôi ta ra ngoài. Các cung nữ cố gắng ngăn cản, nhưng không thể kiểm soát được ả khi mà ả ta đã mất hết lý trí. Họ giằng co nhau. Unsa, với vẻ mặt chán nản, ném Veron Juville ra ngoài cửa.
"Ááá...!!"
Tóc tai rối bù, ả ta nhìn Unsa với ánh mắt căm hận.
"Ngươi, dám... Ngươi, một tên hạ tiện...! Hãy gọi Bệ hạ... Gọi Bệ hạ Garon đến đây...!"
"Xin mời nương nương ra ngoài. Nếu Bệ hạ đã bảo nương ngương đợi thì tốt nhất nên đợi. Đó là điều tốt cho nương nương đấy."
"Nhưng ngài ấy không đến."
Môi ả ta run rẩy, giọng nói yếu ớt hơn.
"Dù có... đợi bao lâu đi nữa, ngài ấy cũng không đến..."
Nước mắt trào ra từ đôi mắt xinh đẹp của ả. Chứng kiến những người yêu mình tha thiết như vậy, không biết Hắc Vũ Thiên Vương sẽ nghĩ gì...? Tôi chợt nảy ra ý nghĩ đó. Lúc này, một cung nữ trẻ và một nữ quan hớt hải chạy đến đỡ Veron Juville dậy.
"Đến giờ uống thuốc rồi mà nương ngương lại biến mất...! Chúng thần không ngờ nương nương lại đến đây! Thưa nương nương, xin mời nương nương đứng dậy!"
Mặt Veron Juville tái nhợt.
"Không... Ta không muốn uống nữa! Ta đã nói là ta không uống nữa mà!"
"Nương nương đã uống nhiều năm nay rồi, sao đột nhiên lại..."
"Ta không uống! Thuốc đó có gì đó không ổn...! Không ổn đâu!"
"Đây là thuốc bổ mà Bệ hạ ban cho các phi tần. Xin hãy uống để bảo vệ sức khỏe của mình."
"Vậy tại sao ta không thể mang thai?! Nếu nó tốt như vậy thì ngươi uống nhiều vào! Ta sẽ không uống một giọt nào nữa!"
Nữ quan ra hiệu, bốn binh sĩ lập tức xông vào khống chế Veron Juville.
"Ááá...! Buông ra! Buông ta ra!! Bệ hạ...! Garon Bệ hạ...!"
Veron Juville vừa đánh vừa cào cấu họ, nhưng không thể chống lại sức mạnh của các binh sĩ và bị lôi đi. Tiếng thét thất thanh của ả cứ vang vọng mãi. Sau cơn bão, sự yên tĩnh lại bao trùm. Tôi chỉnh lại y phục xộc xệch của mình. Nhờ bàn tay mạnh bạo của Veron Juville, da đầu tôi nóng ran như thể bị lột da. Unsa lắc đầu ngao ngán, rồi ngồi xuống. Tôi chợt nhận ra điều đã khiến tôi cảm thấy thiếu thiếu từ nãy đến giờ. Vài ngày nay, Pungbaek và Usa đã không xuất hiện.
"Những hộ vệ còn lại... tại sao ta không thấy họ?"
"Thật ngạc nhiên là ngươi lại quan tâm đến chúng ta đấy."
Tôi không thực sự lo lắng cho họ. Tôi chỉ tò mò tại sao họ đột nhiên biến mất sau khi luôn ở bên cạnh Hắc Vũ Thiên Vương. Sự tò mò đó khiến tôi không thể chịu đựng được.
"Họ đang ở đâu?"
"Usa đang đi tìm thứ gì đó theo lệnh của Bệ hạ."
Unsa dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực.
"Còn Pungbaek thì đang đi tìm ai đó, cũng theo lệnh của Bệ hạ."
***
Việc xây dựng pháo đài đang được đẩy nhanh tiến độ. Họ nói rằng chậm nhất là trong hai hoặc ba ngày nữa, núi Hanaru sẽ bị san phẳng. Hắc Vũ Thiên Vương ngày càng dành nhiều thời gian hơn cho công việc, và thời gian dành cho tôi cũng ít đi. Thỉnh thoảng hắn ghé qua và ép tôi ăn thịt, nhưng tôi đều nôn ra hết trước khi thức ăn kịp xuống dạ dày. Dường như việc ăn hay không ăn giờ đây đã nằm ngoài ý muốn của tôi.
Hôm nay, tôi lại ngồi trong căn phòng bị tàn phá sau một cơn thịnh nộ. Đồ đạc và vật trang trí đều vỡ vụn. Các cung nữ bước vào dọn dẹp đống đổ nát. Tôi nhìn họ một cách thờ ơ. Một cung nữ gầy gò đang dọn dẹp tủ đồ, liếc nhìn tôi.
"Ngươi thực sự không ăn gì sao? Trông ngươi xanh xao quá..."
Ánh mắt nàng ta chứa đựng sự thương hại giả tạo, nhưng cũng có một chút van xin. Xin đừng bỏ trốn. Xin đừng làm gì dại dột. Hãy nghĩ đến chúng tôi mà cố gắng chịu đựng. Đôi mắt đen láy của nàng ta nhìn tôi chằm chằm. Khao khát được sống luôn luôn mãnh liệt và đẹp đẽ. Tôi nở một nụ cười nhạt.
Unsa đã ra ngoài ăn trưa. Cánh cửa dày nặng thay thế hắn ta canh giữ tôi. Chân tôi bị khóa chặt bởi dây xích. Binh lính canh gác nghiêm ngặt, không để lọt một hạt bụi. Nhưng có điều gì đó kỳ lạ. Thay vì dùng kiếm giáo như thường lệ, các binh sĩ giờ đây đứng gác trước cửa với Chấn Thiên Lôi trong tay. Các cung nữ ra vào dọn dẹp cũng có vẻ căng thẳng hơn trước. Đó không phải là nỗi sợ hãi dành cho Hắc Vũ Thiên Vương, mà là một cảm giác khác.
Những suy nghĩ chồng chất khiến tôi cảm thấy như có ai đó đang nhổ từng sợi tóc trên thái dương. Tôi đi về phía dụng cụ vẽ một cách vô thức. Tiếng xiềng xích kéo lê theo sau. Tôi nhìn bức chân dung dang dở dưới tủ, rồi đưa mắt nhìn quanh phòng. Từng bức tường trắng toát như những tấm vẽ khổng lồ. Thế này là đủ rồi. Dù mất vài ngày cũng không sao. Nếu núi Hanaru sắp biến mất không dấu vết, tôi muốn tái hiện nó trong căn phòng này.
Tôi lôi tất cả bút vẽ ra. Nghiền các loại bột màu vào một chiếc đĩa nhỏ, rồi thêm keo và nước. Nhúng đầy màu vào một cây cọ lớn, tôi vịn vào tủ đứng dậy. Đầu tiên, tôi phác họa hình dáng của đỉnh núi hùng vĩ. Tôi vẽ cả màu xanh tươi mát của mùa hè và những bông hoa dại nhỏ xinh. Tôi vẽ những quả bầu tròn trịa treo lủng lẳng, những ngôi nhà tranh nép mình sau hàng rào, và cả một ô cửa sổ nhỏ. Tôi vẽ mộ của mẫu thân, và cả mộ của Naro bên cạnh. Đó là quê hương của tôi, nơi không có ai ném đá hay chỉ trích tôi. Đôi chân bị xiềng xích nặng trĩu như đeo chì. Y phục ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào da thịt. Tôi cởi bỏ hết y phục vướng víu.
Cầm hai cây cọ trên tay, ngậm một cây cọ khác trong miệng, tôi tiếp tục vẽ. Những nét cọ dần lấp đầy khoảng trống. Tôi sẽ biến căn phòng này thành núi Hanaru, và vẽ tổ ấm cùng gia đình mà Raon Hiljo đã bị cướp mất trên sườn núi. Tôi sẽ vẽ cả khu vườn mà ngài ấy yêu thích. Tôi sẽ vẽ tất cả.
Tôi thở hổn hển, gần như không thở nổi. Tôi dừng tay một chút. Còn Hắc Vũ Thiên Vương thì... Tôi lại tiếp tục vẽ. Ở một góc xa xôi của bức tranh, cách xa ngôi nhà tranh của mẫu thân, tôi vẽ một đỉnh núi nhỏ. Nó vừa giống một túp lều, vừa giống một ngôi mộ. Cây cọ thấm đẫm mực vẽ như thể đang chìm vào trạng thái vô thức. Chính trong khoảnh khắc hoàn toàn đắm chìm đó, tôi phát hiện ra một bóng người đứng ở một bên và tóc gáy tôi dựng đứng. Tôi đông cứng với cây cọ trong tay, thở hổn hển. Hắc Vũ Thiên Vương đứng ở cửa, khoác lên vai ánh hoàng hôn tím. Ánh mắt hắn lướt chậm từ khuôn mặt tôi xuống bờ vai dính mái tóc và đôi chân. Chân tôi loạng choạng. Tôi vội vàng dùng cọ xóa đi túp lều. Lông mày của Hắc Vũ Thiên Vương nhướng lên kiêu ngạo.
"Lại giở trò gì nữa đây?"
Lúc này, một bức tường đã được phủ kín bằng những bức tranh đầy màu sắc, sàn nhà và đồ đạc cũng bị vấy bẩn bởi thuốc màu rơi vãi, trông thật hỗn độn. Tuy nhiên, hắn dường như không quan tâm chút nào, sải bước dài đến gần và đưa ra bát thuốc. Mùi hương đắng ngắt khiến tôi buồn nôn và quay mặt đi. Hắn dường như đã đoán trước, uống vài ngụm thuốc rồi giữ chặt đầu tôi, ép môi mình vào. Thuốc cứ thế trôi vào dạ dày tôi, bất chấp sự chống cự. Giờ đây, việc cử động đơn giản cũng là một điều quá sức, cơ thể tôi đã suy yếu đến cùng cực. Việc tôi có thể cầm cự đến giờ là nhờ vào bát thuốc này.
Đột nhiên, lưỡi hắn luồn vào, mơn trớn vùng da mềm mại bên trong, kích thích cuống lưỡi tôi, quấn lấy nó một cách hỗn loạn. Chỉ khi xác nhận thuốc đã trôi vào hết, Hắc Vũ Thiên Vương mới rời môi. Cạch... chiếc bát rỗng để lại vết mờ trên mặt bàn. Hắn nhìn bức tường đầy bức vẽ và hỏi:
"Ngươi vẽ từ khi nào? Học từ ai vậy?"
"Ta học từ nhỏ."
Tôi đặt cây cọ xuống bàn và nhìn hắn.
"Còn Bệ hạ, từ khi nào ngài bắt đầu giết người?"
Hắn nhướng một bên mày, lơ đi câu hỏi của tôi một cách nhàn nhã. Ánh mắt đen lại chuyển về phía bức tranh, tập trung một cách đáng sợ.
"Cách ngươi xử lý không gian luôn độc đáo. Nét bút tinh tế và thận trọng nhưng cũng có phần thô ráp. Dù chủ yếu sử dụng màu sáng nhưng vẫn tạo cảm giác u ám và tối tăm. Dù lẫn vào bức tranh nào cũng có thể nhận ra."
Hắn lẩm bẩm. Tôi có chút bất ngờ. Khả năng quan sát của hắn khiến tôi một lần nữa phải kinh ngạc, hắn đã nắm bắt được những thói quen của tôi khi vẽ. Hắc Vũ Thiên Vương nhìn bức tranh như thể đang liếm láp nó.
"Người ta gọi là... phong cách vẽ tranh."
Đôi mắt Hắc Vũ Thiên Vương lướt nhẹ. Môi hắn hé mở, giọng nói như nước chảy ra.
"Phải rồi. Phong cách vẽ tranh."
Bất chợt, một cơn gió lạnh lẽo quét qua toàn thân. Tôi cố gắng xoay người, rũ bỏ ánh mắt của hắn. Chân tôi run rẩy vì đã dồn hết sức lực còn lại để vẽ. Chưa đi được mấy bước, hắn đã bế thốc tôi lên.
"Chẳng lẽ ngươi định cứ như vậy mãi sao?"
Lúc này tôi mới nhận ra cơ thể trần trụi của mình đang lấm lem mồ hôi và thuốc màu.
***
Hắc Vũ Thiên Vương đặt tôi vào bồn tắm. Hắn dùng vải trắng che vết thương do súng bắn trên ngực tôi để nước không chạm vào, rồi từ từ đổ nước ấm lên đầu tôi.
"Nước lạnh thì tốt hơn."
Đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm vào tôi.
"Thế này là được rồi. Ngươi vốn có thân nhiệt thấp, ngay cả giữa mùa hè cũng rúc vào lòng ta."
Mặt tôi nóng bừng.
"Giữ lấy."
Hắn đặt tay tôi lên miếng vải rồi múc nước. Ào... Nước nóng bốc hơi chảy từ vai xuống eo, rồi xuống chân tôi. Ánh mắt hắn cũng lần theo dòng nước. Bàn tay to lớn lau sạch vết màu trên ngực, chạm vào đầu ngực nhạy cảm.
Hắc Vũ Thiên Vương ngồi xuống, đổ nước lên phần dưới cơ thể tôi. Tay hắn ta lướt qua đường cong trên eo, trượt xuống giữa hai chân. Làn da tôi căng cứng trước những động tác của hắn ta. Tôi theo bản năng khép chặt chân lại nhưng tay hắn nhanh hơn. Hắn ta dang rộng chân tôi, nhẹ nhàng lau sạch đùi và những vùng sâu hơn. Bàn tay xâm nhập sâu vào bên trong, khéo léo tránh t.inh h.oàn và c.ự v.ật của tôi. Dương vật mềm mại gần như chạm vào má hắn ta. Hơi thở ẩm ướt phả vào giữa hai chân tôi, khiến da tôi nóng rát. Tôi vội vàng rụt người lại.
"Bây giờ để tôi tự làm."
Hắn dễ dàng ngăn tôi lại và tiếp tục di chuyển tay. Hắn ta chăm chú nhìn vào c.ự v.ật đang dần c.ứng lên của tôi. Nhưng chỉ có vậy. Tôi cắn môi. Lúc này hắn ta cũng ướt sũng. Nước từ tóc hắn nhỏ giọt xuống môi, bộ long bào đen ướt đẫm dính sát vào cơ bắp. Tôi nắm chặt tay, cố gắng nghĩ đến chuyện khác, cuối cùng c.ự v.ật của tôi cũng mềm lại. Khi làn da sạch sẽ dần lộ ra, ánh mắt hắn ta dừng lại ở vết bỏng thuốc lá trên eo tôi.
Đó là do Orumun để lại trước đây. Tên đó thỉnh thoảng đánh tôi, khiến tôi bất tỉnh rồi để lại những dấu vết như vậy. Không chỉ vậy, khắp cơ thể tôi còn có những vết sẹo do tộc Imae để lại như những dấu ấn. Có lẽ quá khứ như địa ngục của tôi cũng biến mất vào khoảnh khắc họ bị tiêu diệt. Nhưng Hắc Vũ Thiên Vương đã khắc lên tôi thứ còn kinh khủng hơn cả vết bỏng thuốc lá. Tôi nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu hắn ta.
"Ngài vẫn tiếp tục ho ra máu... Ngài không lo lắng sao?"
"Những kẻ khác đã lo lắng đủ rồi. Ta không cần phải làm thế."
"Nhưng... vẫn chưa tìm ra nguyên nhân mà."
"Đó cũng không phải việc của ta."
Rào... Nước lại chảy qua làn da nóng bừng của tôi. Tóc ướt dính vào má tôi. Khi tôi vén tóc ra sau, sừng của tôi vướng vào ngón tay hắn. Tôi giật mình rụt tay lại. Hắc Vũ Thiên Vương liếc nhìn cổ tay và đùi gầy guộc của tôi. Hắn ta đứng dậy như một cơn lốc xoáy. Ánh mắt sắc lạnh như thể xuyên thủng mạch máu tôi.
"Ta có thể chặt từng chi của những kẻ ở đây cho đến khi không còn nhả thức ăn ra nữa. Hay ngươi thích cách nh.ét vào phía sau hơn? Hay..."
Giọng hắn ta tan biến như làn khói, rồi quay trở lại với âm vực trầm thấp.
"Có thứ gì mà ngươi đặc biệt muốn không?"
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú ướt đẫm dưới ánh đèn. Hắn như một cơn bão tố ập đến, rồi bất ngờ yên tĩnh như một vùng đất kỳ diệu giữa tâm bão. Tôi dường như có thể đọc được đôi mắt mà trước đây tôi không thể hiểu nổi. Không phải tôi có thêm khả năng mới, mà là vì hắn thỉnh thoảng lại buông bỏ lớp phòng bị của mình. Tôi cụp mắt xuống, xua đi đôi mắt đen đang làm mờ tâm trí tôi.
"Nếu là Bệ hạ thì ta nghĩ cũng được."
Ánh mắt hắn ta dán vào má tôi. Tôi hé mở đôi môi khô nứt nẻ.
"Ta không thể quên được cảm giác ngón tay của Bệ hạ hôm đó. Có lẽ vì ngài là người có địa vị cao, chỉ thưởng thức những thứ tinh túy nên thịt cũng khác biệt."
Đôi mắt của con quỷ khát máu cong lên một cách khoái chí.
"Sợ chết khiếp đấy."
Khuôn mặt hắn ta cúi xuống. Lưỡi hắn lướt nhẹ trên đường cong mờ nhạt của môi tôi, để lại một lớp nước bọt mỏng. Như thể muốn lưu giữ hình dáng ấy mãi mãi, từng chuyển động của lưỡi hắn đều cẩn trọng và dịu dàng. Hắn mân mê môi và cằm tôi một cách say đắm, rồi thay cho tôi một bộ y phục và băng sạch sẽ. Giống như lúc đến, hắn bế bổng tôi lên và sải bước nhanh chóng. Tôi đã kiệt sức, không còn chút năng lượng nào để vùng vẫy, chỉ biết phó mặc cho hắn.
Những cơn gió cuối hè thổi qua, cuốn đi hơi nước còn đọng lại trên cơ thể tôi. Tôi cảm thấy chóng mặt vì những bước đi chòng chành đầy nguy hiểm. Tôi vùi mặt sâu vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ như trống trận. Mỗi khi hắn bước, thứ gì đó cứng rắn và nặng nề cọ xát vào hông tôi. Hắc Vũ Thiên Vương thỉnh thoảng lại nhìn xuống tôi, rồi nuốt chửng đôi môi tôi. Hắn đi nhanh, rồi lại chậm lại, lưỡi hắn lại luồn sâu vào miệng tôi. Thoang thoảng, tôi ngửi thấy mùi máu tanh từ miệng hắn. Nhịp tim yếu ớt của tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Âm thanh ấy cứ lặp đi lặp lại, gặm nhấm lấy tôi.
Chúng tôi đang bước vào Long Điện trong trạng thái chao đảo như vậy. Ai đó đang đợi ở cuối hành lang tối tăm. Đó là Usa. Unsa cũng ở bên cạnh hắn ta. Usa bước tới, cúi đầu chào Hắc Vũ Thiên Vương như thể vừa trở về sau một hành trình dài. Tôi cố gắng rời khỏi vòng tay Hắc Vũ Thiên Vương nhưng hắn ta vẫn ôm chặt tôi không buông. Usa liếc nhìn tôi rồi nói với Hắc Vũ Thiên Vương.
"Đúng như lời Ngài, quả nhiên tộc Imae đã bị tiêu diệt và những kẻ sống sót đã chạy trốn khắp nơi. Thần đã tìm thấy một người sống sót nhưng..."
Tôi biết Usa đã đi tìm thứ gì đó, nhưng tôi cứ nghĩ đó là một món đồ. Tại sao đột nhiên lại nhắc đến tộc Imae...? Hắc Vũ Thiên Vương im lặng chờ Usa nói tiếp.
"Thần đã đến ngôi nhà đó như lời Ngài, nhưng nó đã bị thiêu rụi, không còn bức tranh nào cả."
"Vậy thì?"
"Nhưng vẫn còn một người Imae chưa rời khỏi làng."
"Thế à?"
Hắc Vũ Thiên Vương hỏi ngắn gọn. Tôi cũng ngẩng đầu lên khi nghe nói vẫn còn người Imae sống sót. Usa ra hiệu, hai binh lính lôi một người đến. Đó là một người Imae lưng còng. Tôi mở to mắt nhìn ông lão. Chắc chắn tôi đã gặp ông ta ở làng Imae, chỉ vài tháng trước, ông ta còn bị lũ trẻ trêu chọc vì đãng trí. Ông lão lem luốc, không biết mình đang ở đâu hay người trước mặt là ai, chỉ đảo mắt vô hồn. Rồi ông ta nhìn thấy tôi và mắt sáng lên.
"Ôi trời ~~! Đứa trẻ tội nghiệp...! Số phận thật bi đát, ngày nào cũng bị ném đá...! Nghiệp chướng nặng nề, không nơi dung thân...!"
Những lời bất ngờ khiến tôi không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Bất chợt, tôi cảm nhận được ánh mắt của Hắc Vũ Thiên Vương chạm vào má mình. Usa liếc nhìn ông lão.
"Ông ta lúc tỉnh lúc mê nên thần không thể nghe được thông tin chính xác, nhưng ông ta đã kể cho thần một câu chuyện thú vị."
Hắc Vũ Thiên Vương rời mắt khỏi tôi, nhìn về phía ông lão. Usa nói với ông lão bằng giọng dịu dàng hơn.
"Vậy ông có thể kể lại câu chuyện đó cho chúng ta nghe không? Ông đã nói chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Đứa trẻ đáng thương...! Không có cả tên, số phận thật bi đát...!"
Usa cố gắng trấn an ông lão đang nói năng lộn xộn.
"Nếu ông kể lại những gì đã nói với ta trước đó, vị kia sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ông. Có thể là thịt ngon hoặc gan bò chẳng hạn..."
Những nếp nhăn trên khuôn mặt ông lão như bừng lên sức sống.
"Th, thật vậy sao? Nếu, nếu tôi nói sự thật... vị kia sẽ thật sự cho tôi gan bò sao?"
"Tất nhiên rồi. Bệ hạ rất yêu quý tộc Imae mà."
Usa mỉm cười với Hắc Vũ Thiên Vương. Ông lão ngước nhìn tôi với ánh mắt mờ đục.
"Đứa trẻ tội nghiệp... Phụ thân của con cũng đã ra đi như vậy, phải không...?"
Tai tôi ù đi. Cảm giác như có một đống đá bất ngờ rơi xuống, nghiền nát cơ thể tôi. Tôi không thể chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào ông lão. Yết hầu của ông ta chuyển động lên xuống, đôi môi nhăn nheo từ từ hé mở.
"Mẫu thân của con... đã dùng độc của Imae để giết phu quân mình, phải không...?"
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.