[ĐỘC TỐ QUYỂN 2]
Chương 33:
[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
QUYỂN 2 - CHƯƠNG 33:
Một sự im lặng bao trùm đến mức khiến đầu óc tê liệt. Nó luôn luôn như vậy. Bất kể tôi cố gắng chạy trốn đến đâu, vận rủi cũng nhanh chóng đuổi kịp. Tình huống bất ngờ khiến tôi mất hết khả năng vận động, chỉ còn tiếng thở dốc của chính mình vang lên bên tai. Và rồi, từ miệng ông lão, sự thật mà tôi không muốn nghe nhất đã tuôn ra.
"Phụ thân của đứa trẻ tội nghiệp này là con người và mẫu thân là Imae…Hai người họ đã bị chửi rủa...nhưng vẫn quyết tâm kết hôn. Họ đã mang thai đứa trẻ này và cuối cùng truyền lại nghiệp chướng của họ. Ôi trời ~~! Thật là một đứa trẻ tội nghiệp ~! Nó được sinh ra với nghiệp chướng đến nỗi không có cả tên ~~~!"
"Vậy, ý ông là nếu tộc Imae giao hoan với chủng tộc khác, họ sẽ bị nhiễm độc tố Imae phải không? Đó là những gì đã xảy ra với song thân của đứa trẻ này?"
Trước câu hỏi của Usa, ông lão lặng lẽ gật đầu. Unsa cười nhạo trước sự đồng tình .
"Ta còn tưởng gì. Thật thất vọng khi lãng phí 29 năm cuộc đời để đi theo sau dọn dẹp cho một tên ngốc như này."
Usa vỗ nhẹ vai ông lão, mặc kệ lời trách móc của Unsa.
"Ngoài chuyện đó ra, ông có gì để nói về việc bị nhiễm độc Imae thì sẽ như thế nào không?"
Tôi căng thẳng hết mức. Ông lão run rẩy, ôm lấy đôi vai gầy guộc của mình.
"Tê liệt ... và ... ho ra máu ... rồi ngừng thở ...! Đó là một loại độc đáng sợ ăn mòn sự sống ...!"
"Tê liệt và ho ra máu ..."
"Các triệu chứng trùng khớp với tình trạng hiện tại của bệ hạ. Các triệu chứng bắt đầu xuất hiện sau khi đứa trẻ này đến."
"Ông nói nếu giao hoan thì sẽ bị nhiễm độc và chết. Ông thực sự muốn ta tin điều đó sao? Ta đã chứng kiến đủ mọi thứ trên đời, nhưng chưa bao giờ nghe nói về sự tồn tại của thứ như vậy."
Unsa vẫn có vẻ không tin. Điều đó là đương nhiên. Nếu tôi không phải là con trai của phụ thân mình, tôi cũng sẽ phản ứng như vậy. Ánh mắt của họ đổ dồn vào Hắc Vũ Thiên Vương và tôi. Ngực áp vào lưng tôi không hề nhúc nhích. Ánh mắt tôi dời xuống đất. Máu trong người như đông đặc lại, hít thở trở nên khó khăn. Đột nhiên, một giọng nói khô khốc vang lên.
"Độc Imae... Nghe có vẻ khá hợp lý so với một lời nói vô căn cứ vừa bịa ra."
Hắn đặt cằm lên vai tôi trong khi vẫn ôm tôi từ phía sau. Ánh mắt đen láy của hắn lướt xuống.
"Ngươi nghĩ sao?"
Hắn luồn tay vào áo tôi, vuốt ve làn da còn ẩm ướt và nhủ hoa . Như thể đang thăm dò trái tim đang đập loạn xạ bên dưới. Tôi ghét tư thế này đến phát điên. Cảm giác như tôi hoàn toàn bị phơi bày…!! Hắc Vũ Thiên Vương siết chặt tôi hơn khi tôi cố gắng vặn người. Hơi thở tôi trở nên gấp gáp. Trong tình huống không phòng bị này, tất cả những gì tôi có thể làm là tự vệ. Tôi nắm chặt tay để giọng nói không run rẩy.
"...Đúng là song thân là hai chủng tộc khác nhau ...nhưng ...ta nghe nói phụ thân đã mất vì một căn bệnh mãn tính."
"Tiếp tục."
Hắn nói, cắn nhẹ vào dái tai tôi.
"Ta...mồ côi khi lên tám...và sau đó được tộc trưởng nhận nuôi. Ta được chọn làm gián điệp trong quá trình các bộ tộc lên kế hoạch trả thù sau khi bị bệ hạ tiêu diệt. Bởi vì ngay cả khi ta chết đi, cũng sẽ không có người thân thương tiếc. Ông ta thậm chí không biết rõ về ta, và hiện tại...có vẻ như ông ta thậm chí không thể suy nghĩ thấu đáo ..."
"Ôi, đứa trẻ tội nghiệp ..."
Ông lão chớp mắt bối rối. Đôi mắt đỏ hoe sợ hãi trong veo và ngây thơ. Hắc Vũ Thiên Vương mân mê làn da trần còn ẩm ướt bằng những ngón tay chôn sâu trong áo tôi.
"Vậy còn thuốc giải độc thì sao? Nếu có độc, chắc chắn phải có thuốc giải chứ."
"...Dạ?"
Ông lão hỏi lại bằng một giọng ngơ ngác. Tôi nhìn vào mắt ông ta. Đồng tử màu đỏ lúc rõ ràng, lúc lại mờ đục, thay đổi liên tục. Ông lão nuốt nước bọt rồi nhìn lên Hắc Vũ Thiên Vương.
"Vậy ... khi nào ngài đưa cho tôi lá gan ...? Ư ...!"
Unsa ngay lập tức bẻ gãy cánh tay của ông lão. Tiếng cơ bắp bị xoắn và xương vỡ vụn vang lên.
"Tốt hơn hết là ông đừng có giở trò. Ta có thể lấy lá gan thối của ông ra và nhét vào."
"Ư ...! Tô, tôi không biết! Tôi chưa bao giờ nghe nói về điều đó !! Ôi, đứa trẻ tội nghiệp ...! Mẫu thân ngươi ... đã ăn thịt phu quân của mình sao?! Phụ thân ngươi ... ! Khụ..."
Unsa vặn cánh tay ông lão như thể đang cố gắng vắt kiệt những ký ức đã phai mờ. Hắc Vũ Thiên Vương hỏi.
"Đó là do độc Imae sao?"
"Tứ chi tê liệt...! Và ... ho ra máu rồi đột ngột ngừng thở! Đó là một loại độc đáng sợ ăn mòn máu thịt! Một loại độc giết người ...!"
Unsa thả cánh tay ông lão ra.
"Bệ hạ. Chắc ngài không tin những lời đó chứ? Làm sao có thể lan truyền độc tố chỉ bằng cách giao hoan thân xác?"
"Hoàn toàn có khả năng. Nhìn cách cơ thể này bị nhiễm độc một cách bất thường như vậy."
"Bệ hạ... Xin người đừng đùa trong tình huống này."
Unsa gượng cười. Phản ứng của Hắc Vũ Thiên Vương thật kỳ lạ. Thay vì xác nhận sự tồn tại của độc Imae như Unsa, hắn đã bỏ qua bước đó và đi thẳng vào vấn đề thuốc giải độc. Điều này không giống hắn chút nào. Chẳng lẽ ... Tôi có một linh cảm xấu. Dối trá…dối trá... Đôi mắt mất phương hướng của tôi cuối cùng cũng nhìn về phía hắn. Usa cũng hỏi Hắc Vũ Thiên Vương bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Bệ hạ... có lẽ ngài đã biết về độc Imae?"
Trái tim tôi đập loạn xạ. Tôi nhìn chằm chằm vào bên mặt của Hắc Vũ Thiên Vương mà không chớp mắt. Cuối cùng, hắn nhìn xuống tôi.
"Biết về những đặc tính của kẻ ta yêu thích chẳng phải là điều đương nhiên sao?"
"...!!"
Máu trong người tôi như ngừng chảy. Đó thực sự là một cú sốc lớn. Usa không thể nói nên lời trước tình huống khó tin này.
"Vậy ... ý ngài là ngài đã biết sao? Vậy tại sao từ đó đến nay...! Không, từ khi nào vậy?"
"Tất nhiên, ta không giàu trí tưởng tượng đến mức tin vào những lời vô căn cứ như vậy. Nhưng nếu ông ta nói đến mức đó, ta cũng nên tin chứ nhỉ?"
Tôi không cử động dù chỉ một ngón tay. Tôi đã cảm nhận được rằng Hắc Vũ Thiên Vương biết rõ về tộc Imae khi hắn chế nhạo tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ mơ rằng hắn cũng biết về độc Imae. Tại sao ... tại sao tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó? Làm sao hắn có thể tàn nhẫn đến vậy? Tỉ mỉ đến vậy ... !!
Ngay lúc đó, một cánh tay vươn ra từ phía sau, quấn quanh eo và vai tôi. Tôi run rẩy như lên cơn động kinh trước những cử chỉ âu yếm của hắn.
"Giả sử đó không phải là lời nói dối, thì có một điều ta đột nhiên tò mò ..."
Ánh mắt của Hắc Vũ Thiên Vương xuyên thẳng vào tôi. Tôi cảm thấy nghẹt thở như thể bị đâm vào một tảng đá.
"Đó là liệu tên này có biết sự thật không."
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía tôi. Tôi cảm thấy như mình đang trần truồng giữa một cơn bão tuyết.
"Ta đang hỏi ngươi có biết hay không đấy. Ta đã tắm rửa cho ngươi rất cẩn thận, và nếu ngươi ngoan ngoãn nói ra, ta sẽ cho ngươi ngủ một giấc thật ngon."
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Tôi cố gắng giữ thăng bằng trên đôi chân run rẩy.
"Ta chưa bao giờ... nghe nói về điều đó. Chưa từng..."
"Vậy thì có phải ta đang nhầm lẫn không khi cảm thấy lời của lão già lú lẫn kia đáng tin hơn?"
"Ta không biết gì về chuyện đó..."
Một nụ cười nham hiểm hiện lên trên môi Hắc Vũ Thiên Vương khi hắn quan sát tôi.
"Ngươi vẫn còn vụng về trong việc nói dối. Ngươi có biết mình trông như thế nào khi nói dối không?"
"..."
"Mi mắt của ngươi run lên không ngừng. Giống như bây giờ."
Hắn ngay lập tức nắm lấy y phục tôi và kéo tôi đi đâu đó.
***
Tôi bị kéo lê như một con chó, ngã sõng xoài nhiều lần trên đường đi. Đầu gối và lòng bàn tay bị trầy xước vì không theo kịp tốc độ của hắn ta. Hắn chỉ nhìn về phía trước và tăng tốc. Sau khi đi qua một hành lang dài, chúng tôi đến phòng của Hắc Vũ Thiên Vương. Hắn ta mở tung tất cả các lớp cửa như thể muốn phá hủy chúng. Ngay khi cánh cửa cuối cùng đóng lại, hắn ném tôi xuống sàn.
Ánh mắt sắc lạnh đâm thẳng vào tôi.
"Ta hỏi lại lần nữa. Ngươi có biết không?"
"Ư..."
Hắc Vũ Thiên Vương ấn tôi vào tường khi tôi cố chấp mím chặt môi. Đầu tôi đau nhói như thể bốc cháy. Một giọng nói trầm thấp như sắp bùng nổ vang lên.
"Mau nói đi. Ở đây chỉ có hai chúng ta, không ai nghe thấy đâu, và tâm trạng ta hiện giờ đang rất tệ đấy."
Có vẻ như hắn đã ghép nối lại mọi thứ trước khi đến đây. Hắn chỉ muốn nghe chính miệng tôi nói ra mà thôi. Hắn biết. Hắn biết tất thảy nhưng đã giả vờ như không hay biết. Từ khi nào...! Rốt cuộc là từ khi nào...!! Vô vàn câu hỏi chồng chất trong đầu, nhưng tôi không thể thốt nên lời. Tôi phải tránh thừa nhận về độc tố của Imae.
"Bệ, Bệ hạ... dường như đã có quyết định rồi, ta...còn có thể nói gì thêm nữa?"
Tôi chỉ muốn nhổ cái lưỡi cứ lắp bắp mãi này đi. Không chịu nổi ánh mắt nhìn thấu, tôi nhắm mắt lại. Hắc Vũ Thiên Vương quấn lấy tóc tôi, kéo đầu tôi ra sau. Một tư thế hoàn hảo để hôn. Cũng là một tư thế hoàn hảo để cắt cổ. Đôi mắt nhìn thấu mọi vật lấp đầy tầm nhìn của tôi.
"Không. Hãy gác suy nghĩ của ngươi lại đã. Ta đang muốn nghe câu trả lời từ cái miệng đó."
Tim tôi đập loạn xạ không kiểm soát. Dù lời nói dối đã bị vạch trần, tôi vẫn như một đứa trẻ bướng bỉnh cố chấp. Thật thảm hại, thật sợ hãi, và không thể từ bỏ hy vọng rằng hắn sẽ tin tôi. Cằm tôi run lên không tự chủ. Tôi chỉ có thể lặp lại những gì tộc trưởng đã nói với mẫu thân.
"Không có thứ như vậy trên đời. Ta cũng chưa từng nghe nói về độc Imae..."
Hắn nhìn tôi chằm chằm như muốn thiêu đốt vì sự phủ nhận. Đôi mắt rực lửa ấy khẽ dao động rồi chìm xuống đáy sâu. Bất ngờ, bàn tay nắm tóc tôi siết chặt hơn. Hắn hạ mắt xuống, mỉm cười.
"Có vẻ như ta đã có câu trả lời. Cơ thể ngươi là một loại độc, thật thú vị. Nếu không có chuyện hôm nay, ta có lẽ đã coi đó là điều vô lý suốt phần đời còn lại."
Ánh mắt sắc bén lại một lần nữa cắt qua cổ tôi.
"Độc và thuốc giải thường đi đôi với nhau. Rễ là độc thì lá là thuốc giải, hoặc ngược lại."
"...!"
Hắn truy đuổi, bám sát, khiến tôi lạnh gáy. Ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua chân tôi, qua eo, qua cánh tay, cuối cùng dừng lại trên đầu tôi. Mọi nơi ánh mắt hắn chạm vào đều như bị cắt vụn. Tôi không biết làm thế nào để thoát khỏi tình huống này...
Tôi không thể nhớ gì cả. Thậm chí còn không biết liệu đây có phải là hiện thực hay không. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Hắn gầm lên giận dữ.
"Ta đã nghĩ rằng Chấn Thiên Lôi không phải là lý do duy nhất ngươi tiếp cận ta. Đôi khi dùng thân thể quyến rũ là phương thức ám sát. Hay là còn có âm mưu khác? Ngươi thực sự muốn gì? Ngươi mong đợi điều gì từ ta?"
Máu độc sôi sục trong người. Tôi nhìn thẳng vào nam nhân như cơn bão kia, ánh mắt sắc bén.
Hãy tự mình tìm hiểu đi. Tại sao ta lại làm thế này, tại sao ta phải làm vậy, thuốc giải cuối cùng là gì. Nếu có thể, hãy tự mình tìm hiểu đi. Ngươi là một kẻ xảo quyệt đến ghê tởm. Tôi từ từ mở mắt, cố gắng không để mí mắt run rẩy...
"Đó là... Ngài đã biết rồi còn gì. Ta đến đây để đánh cắp Chấn Thiên Lôi. Hay là ta nên bịa ra một câu trả lời để làm ngài hài lòng?"
Trong giây lát, mắt Hắc Vũ Thiên Vương bùng lên ngọn lửa giận dữ. Hắn ngay lập tức ném tôi vào một góc tường. Tứ chi tôi mềm nhũn, cơ thể như muốn vỡ vụn vì cú va chạm. Hắn rút Chấn Thiên Lôi treo trên tường, chĩa thẳng vào tôi.
Đoàng đoàng đoàng--- đoàng đoàng----------!!!
Hắc Vũ Thiên Vương bắn ra những viên đạn chết chóc với ánh mắt không hề nao núng. Tôi cố gắng đứng vững trên đôi chân gần như khuỵu xuống. Đạn sượt qua tôi, phá hủy tường, đồ trang trí và đồ đạc. Chiếc giường bị xé toạc, đèn lồng vỡ tan. Mỗi khi con quái vật kim loại gầm lên, màng nhĩ tôi như muốn nổ tung. Ánh mắt hắn còn thiêu đốt hơn cả đạn, xuyên qua cơ thể tôi.
Giữa cơn mưa đạn, tôi nín thở. Khi hết đạn, hắn ném mạnh khẩu súng xuống, túm lấy cổ tay tôi như muốn bẻ gãy nó. Vết thương trên tay tôi bị cọ xát vào lưỡi hắn một cách tàn nhẫn, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn liếm láp khắp người tôi như lưỡi rắn.
"Được thôi. Ta sẽ tìm hiểu. Thuốc giải hay bất cứ thứ gì, tất cả mọi thứ liên quan đến ngươi."
Giọng nói nghiến răng như đang nhai xương khắc sâu vào bàn tay tôi:
"Hãy mong chờ ngày đó."
***
"Không ai chịu nổi sự tra tấn của Bệ hạ."
Sáng sớm hôm sau, Unsa ghé qua. Thấy tôi vẫn chưa hiểu, hắn nói thêm:
"Hiện giờ Bệ hạ đang đích thân tra tấn lão già Imae. Ta đảm bảo ông ta sẽ không qua khỏi hôm nay. Ngài ấy sẽ khiến lão nhớ lại cả những chuyện đã thấy trong bụng mẹ. Ngoài ra, Ngài ấy cũng đang cho người tìm kiếm khắp nơi. Với phần thưởng hậu hĩnh như vậy, lũ săn tin sẽ đánh hơi và mang thuốc giải đến."
Kẻ luôn tìm cách dồn ép tôi nay lại vắng mặt. Chuyện cũng dễ hiểu, tìm thuốc giải mới là vấn đề cấp bách nhất lúc này. Ông lão kia chắc chắn không chịu nổi tra tấn mà khai hết ra. Liệu lão có khai cả về mẫu thân không...? Chỉ cần ghép nối những mảnh vỡ lại, chân tướng vụ trả thù này rồi cũng sẽ sáng tỏ. Dù tôi có chối bay chối biến về độc Imae, hắn cũng đã tin rằng tôi biết rõ mọi chuyện và có manh mối về thuốc giải. Ấy vậy mà tôi vẫn đang ở một nơi không thuộc về mình. Tôi nhìn căn phòng xa hoa rồi lại nhìn ngọn lửa leo lét trong chiếc đèn lồng. Ngọn lửa nhỏ bé run rẩy như sắp tắt.
"Ta cũng mong sớm tìm ra. Ta rất tò mò về thuốc giải đó. Nhưng tại sao phải làm vậy với một ông lão vô tội?"
Nghe những lời máy móc của tôi, Unsa nhếch mép cười.
"Ồ. Ngươi vẫn còn hy vọng vào điều không thể sao. Mà này, ngươi thật sự không biết gì về độc Imae à? Hay là đang giả vờ? Ngươi lúc nào cũng không biểu cảm nên ta không tài nào đoán được."
Unsa dường như vẫn không tin về độc Imae. Nhìn cách hắn thản nhiên nói chuyện với tôi là đủ biết. Nghe thấy tiếng Usa bên ngoài, Unsa đứng dậy phủi y phục.
"Có vẻ như ta không thể giám sát ngươi trong thời gian tới. Ta sẽ đi cùng Bệ hạ đến làng Imae trong vài ngày. Ngay từ ngày mai, chúng ta sẽ phải xử lý núi Hanaru. Các thợ xây từ khắp nơi sẽ đến để tiến hành một dự án xây dựng lớn."
"Làm sao có thể san bằng một ngọn núi chỉ trong một ngày? Điều đó... có khả thi không?"
"Nhân cơ hội này, Bệ hạ sẽ sử dụng tác phẩm mà ngài ấy đã dày công nghiên cứu. Chỉ cần vài khối sắt to bằng đầu người là đủ để san phẳng cả một tòa thành."
Quái vật gieo rắc hạt giống để tạo ra những quái vật khác, sử dụng máu và thịt của vật hiến tế làm phân bón, và cứ thế lặp lại không ngừng. Tôi dường như hiểu được lý do tại sao Hắc Vũ Thiên Vương lại say mê vũ khí giết người đến vậy.
"Duy trì nòi giống bằng vũ khí cũng là một cách hay. Thậm chí... còn tốt hơn."
Bởi vì so với những đứa con giống hệt Hắc Vũ Thiên Vương, những khối sắc đó còn có nhân tính hơn.
Unsa mắt sáng lên.
"Duy trì nòi giống bằng vũ khí? Nghe cũng có lý đấy chứ?"
Chỉ còn hai đêm nữa, núi Hanaru sẽ biến mất vĩnh viễn, và tôi sẽ phải ngoan ngoãn chờ đợi sự trừng phạt của Hắc Vũ Thiên Vương ở đây. Và Pungbaek vẫn chưa trở về.
"Tại sao người còn lại vẫn chưa về? Người tên Pungbaek..."
"Ngươi quan tâm đến chúng ta thật đấy. Hắn ta chưa tìm thấy thứ cần tìm nên chưa thể quay về, chẳng phải là điều hiển nhiên sao?"
Thứ cần tìm... Tôi lẩm bẩm trong miệng. Usa đi tìm "thứ gì đó" và đã mang về một ông lão biết về độc Imae. Pungbaek đi tìm "ai đó" và vẫn chưa trở về. Ngay từ đầu tôi đã biết lời Hắc Vũ Thiên Vương nói là nhảm nhí. Tôi không tin Raon Hilljo đã chết. Ngài ấy không thể chết một cách vô nghĩa như vậy được. Giờ đây, điều tôi phải làm là cầu nguyện Pungbaek sẽ không bao giờ trở về. Nhìn chiếc giường đỏ rực, tôi cắn chặt môi. Unsa cau mày nhìn tôi.
"Nếu Bệ hạ nhìn thấy vẻ mặt của ngươi lúc này, chắc chắn Ngài ấy sẽ lại nổi điên."
***
Giờ đây, cầm cọ cũng đã trở nên khó khăn. Tôi buông thõng cây cọ xuống, nhìn quanh bức tường vẽ núi Hanaru. Cuối cùng tôi cũng hoàn thành bức tranh về tổ ấm và mảnh vườn nhỏ của Raon Hiljo. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve ngôi nhà tranh đơn sơ trên tường. Orumun luôn nói rằng tôi là một kỹ nam chuyên quyến rũ và hủy hoại người khác. Đôi khi tôi cũng tự hỏi liệu điều đó có đúng không. Raon Hiljo là may mắn của tôi, nhưng tôi lại là tai họa của ngài ấy.
Tôi tựa má vào bức tường còn ướt. Giờ đây, chỉ cần những lời của Unsa là đủ rồi. Chỉ cần vậy thôi. Nếu mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, tôi sẽ không còn gì để hối tiếc. Cảm nhận hơi lạnh từ bức tường, tôi nhắm mắt lại và lắng nghe.
'Ta muốn đặt tên cho em. Ta muốn khắc một cái tên thật đẹp lên đôi mắt tím ấy.'
'Khi nào rời khỏi đây, chúng ta sẽ làm lễ đặt tên. Không phải ở lề đường hay quán trọ, mà là một nơi thật thiêng liêng...'
Mùi hương thanh mát của rừng xanh len lỏi vào sâu trong tâm trí tôi.
"Vâng..."
Vậy nên, xin đừng làm những chuyện liều lĩnh nữa, hãy cứ đi thật xa. Từ giờ trở đi, xin hãy chỉ nghĩ cho bản thân mình... Từ nay về sau, tôi sẽ không nhận tên từ bất kỳ ai nữa. Đó là lời hứa duy nhất tôi có thể giữ. Sống cả đời không tên cũng không sao. Có lẽ là vậy. Có lẽ tôi sinh ra đã mang nghiệp chướng, không được phép có tên. Có lẽ tôi không nên chờ đợi một người như thế.
Như ngọn lửa Imae... Như một giấc mơ viển vông không nên có...
***
Có lẽ vì tin đồn Hoàng đế bị trúng độc lan truyền, cả thành Naragaon yên ắng như một đám ma. Hôm nay là một buổi chiều hiếm hoi với bầu trời trong xanh. Và cũng là ngày núi Hanaru biến mất vĩnh viễn. Suốt cả ngày, tôi chỉ ngồi trong phòng và nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Tôi bước về phía cửa, sợi xích trên cổ chân kéo căng. Tôi cố gắng với tay mở cửa. Các cung nữ và binh lính đều lộ rõ vẻ căng thẳng. Ánh mắt họ dành cho kẻ đã đẩy Hoàng đế - người họ tôn sùng - vào nguy hiểm, đã trở nên lạnh lùng chỉ sau một đêm. Tôi nhờ một cung nữ mở cửa cho tôi. Một lát sau, ba lớp cửa lần lượt mở ra, để lộ bầu trời bên ngoài.
"Núi Hanaru ở hướng nào?"
"Chắc là hướng đó. Hôm nay mây mù nên không nhìn rõ lắm..."
Một binh lính chỉ tay về một hướng. Tôi nhìn lên bầu trời bị mây đen che phủ một lúc lâu. Dù có nhìn thế nào đi nữa, mọi thứ cũng sẽ không thay đổi. Tôi nuốt khan rồi đóng cửa lại, nằm úp mặt xuống giường. Lại một đêm mất ngủ nữa, và tôi cũng không nhớ nổi mình đã nhịn ăn bao nhiêu ngày rồi. Chắc hẳn trông tôi tiều tụy lắm.
Hắc Vũ Thiên Vương đã đến làng Imae được hai ngày. Tôi rất muốn được chứng kiến vẻ mặt kiêu ngạo của hắn trở nên khiếp sợ, thật đáng tiếc. Tôi cắn môi, nhìn cánh cửa đóng chặt. Đúng như Unsa nói, hắn sẽ tìm ra thôi, chỉ là vấn đề thời gian. Và khi đó, hắn sẽ không ngần ngại uống thuốc giải. Tôi có cảm giác Hắc Vũ Thiên Vương sẽ phá cửa xông vào, cắt đứt sừng tôi và cười nhạo tôi bất cứ lúc nào. Một tưởng tượng tàn nhẫn và chân thực đến đáng sợ. Hay đây lại là một hình thức tra tấn khác? Một thủ đoạn tinh vi để hành hạ tôi đến chết.
Không đời nào. Tôi sẽ không gục ngã vì những trò này. Tôi uống một hơi cạn chén thuốc mà cung nữ vừa mang đến. Nhưng ngay khi thuốc vừa trôi qua cổ họng, tôi đã nôn thốc nôn tháo ra hết.
"Ha... ha...!"
Tôi lau miệng, cố gắng đứng dậy nhưng tầm nhìn bỗng tối sầm lại và ngã quỵ xuống. Có lẽ tôi sẽ chết trước khi nhìn thấy kết cục của Hắc Vũ Thiên Vương. Tôi nhìn thấy chiếc tẩu thuốc của hắn bên cạnh giường. Chắc hắn vội vàng đi nên để quên. Mỗi khi hút thuốc, mắt hắn luôn đắm chìm trong ảo ảnh. Liệu nó có khiến tôi thấy dễ chịu hơn không... Liệu nỗi đau có vơi đi phần nào không... Tôi đưa tẩu thuốc lên miệng, nghiêng đầu về phía ngọn đèn để châm lửa. Hít một hơi, khói bốc lên từ đầu tẩu.
Làn khói cay xè len lỏi qua đường thở, vào sâu trong phổi, khiến mắt tôi hoa lên. Mặt đất mềm nhũn như muốn nuốt chửng tôi rồi lại nhả ra, để lại một cảm giác choáng váng. Nhưng cũng không tệ. Tôi tựa vào chiếc gối dày, nhìn quanh căn phòng. Cánh cửa bạch kim lộng lẫy như một lỗ hổng trống rỗng. Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng sự bình yên lan tỏa. Bỗng nhiên, ngực tôi đau nhói dữ dội.
Tiếng bước chân mơ hồ vọng lại từ phía sau cánh cửa. Tôi bật dậy nhanh hơn cả nhịp tim mình. Nhiều bóng người hiện ra sau cánh cửa. Trong tay họ rõ ràng là kiếm. Tôi lo lắng nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Cánh cửa bật mở, phá vỡ sự yên tĩnh, Veron Juville và Đại Phủ Sứ bước vào. Họ dẫn theo sáu bảy binh lính, tiến về phía tôi. À... Cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn sự trống rỗng kỳ lạ, cùng một dự cảm chẳng lành ập đến cùng một lúc. Đại Phủ Sứ lo lắng nói với Veron Juville:
"Thưa nương nương, làm vậy mà không có sự đồng ý của Bệ hạ... biết đâu Bệ hạ có ý gì khác?"
"Nếu lão già đó không chịu nổi tra tấn mà chết thì sao?"
"Bệ hạ sẽ biết cách kiểm soát mà. Ngài ấy rất tinh tế và nhân từ, chắc chắn sẽ dỗ dành lão ta khai ra thuốc giải! Hơn nữa, chúng ta cũng đang tìm kiếm khắp nơi..."
"Nhảm nhí! Ngài ấy đã ho ra máu hai lần khi đang làm việc đấy thôi? Ngươi cũng vì không chịu nổi nữa mới chạy đến đây cầu cứu ta, đúng không? Bệ hạ sẽ trở về vào ngày mai, trước đó chúng ta phải tìm ra thuốc giải bằng mọi giá! Đây là cơ hội duy nhất! Đừng để đến lúc hối hận, cứ làm theo lời ta!!"
"Đúng vậy! Một vị thánh vương như Bệ hạ, nếu không phải thần dân bảo vệ thì còn ai vào đây nữa?!"
Đại Phủ Sứ siết chặt nắm đấm, vẻ mặt kiên quyết. Cuối cùng, Veron Juville chuyển sự chú ý sang tôi.
"Đồ tiện nhân. Ngươi nghĩ mình có thể lừa dối đến bao giờ?"
Có vẻ như ả ta cũng đã nghe được tin đồn. Hắc Vũ Thiên Vương, kẻ luôn tự tin, vậy mà vẫn chưa tìm ra thuốc giải sao? Tôi nhìn Veron Juville, Đại Phủ Sứ, rồi đến đám binh lính. Bọn họ chỉ là lũ sâu bọ bị mê hoặc bởi ngọn lửa rực rỡ. Tôi bật cười. Ánh mắt Veron Juville lóe lên sát khí.
"Cười ư? Còn cười được ư?!"
"Há chẳng buồn cười sao? Các ngươi vì cớ gì lại một lòng một dạ với Hắc Vũ Thiên Vương, à không, với tên sát nhân đó đến vậy?"
"Ngươi, ngươi dám buông những lời bất kính với bệ hạ...!!"
Đại Phủ Sứ giận run lên, còn Veron Juville thì khịt mũi khinh bỉ, giật lấy thanh kiếm từ một tên lính.
"Chúng ta mới là người đặt câu hỏi. Ngươi biết thuốc giải độc là gì phải không? Nếu không khai ra, hôm nay ngươi sẽ chết."
Tôi lạnh lùng nhìn ả ta.
"Hãy bảo Hắc Vũ Thiên Vương đích thân đến đây. Nếu hắn đến, ta có thể chết dưới tay hắn."
"Tại sao? Ngươi còn muốn dùng thân thể bẩn thỉu đó để quyến rũ bệ hạ nữa sao? Lần này đừng hòng! Dù có chút nóng nảy nhưng ngài ấy cũng không bao giờ ngu ngốc đến mức tự đào mồ chôn mình! Ngươi nên cảm tạ vì được bọn ta xử lý mới phải?! Còn đứng đó làm gì?! Giữ chặt hắn lại!"
Vừa dứt lời, đám lính liền đè tôi xuống sàn. Veron Juvile đâm thanh kiếm vào vai tôi. Máu phun ra từ vết thương. Chưa kịp cầm máu, ả ta đã tát vào má tôi.
"Nói mau! Nói thuốc giải độc là gì...!!"
"Buông ra! Buông ra...!! Ư...!!"
Tôi vùng vẫy dữ dội. Tôi sẽ không dễ dàng chịu thua! Tôi nhất định phải chứng kiến cái kết của Hắc Vũ Thiên Vương! Khi hắn ta đối mặt với cái chết, tôi sẽ cười vào khuôn mặt ngạo mạn của hắn, và bắt hắn quỳ gối trước linh hồn của mẫu thân tôi! Dù có bị vứt bỏ trên đá và da thịt bị lột ra, tôi vẫn phải đứng dậy. Tôi vẫn còn lý do để sống. Tôi điên cuồng vùng vẫy, rút con dao găm từ thắt lưng của tên lính rồi đâm loạn xạ.
"Ááááá...!!!"
Một tên lính ôm ngực và ngã xuống. Thanh kiếm vung lên một lần nữa, xé rách da Veron Juville. Tôi nhìn ả ta bằng ánh mắt giận dữ.
"Đừng chạm vào ta! Đừng chạm vào ta! Lũ sâu bọ hèn hạ bám víu vào tên sát nhân để hút máu!"
Lưỡi kiếm sắc lạnh làm chúng chùn bước. Veron Juville lau vệt máu trên má, ánh mắt lóe lên như lửa.
"Ngươi, ngươi... Dám..."
Tôi dùng hết sức mạnh phi thường đẩy chúng ra và điên cuồng vùng vẫy. Khi cửa mở toang, tất cả lính canh và cung nữ đều bị trói và nằm la liệt. Nhịp tim tôi dồn dập. Tôi cố gắng đi qua cánh cửa nhưng bị vấp ngã vì dây xích. Lúc đó, bọn lính túm tóc và ghì chặt chân tay tôi. Veron Juville cười man rợ và xuất hiện trong tầm mắt tôi. Ả bẻ mắt cá chân tôi, cái chân đang bị một tên lính giữ chặt.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát sao! Ta có ý này hay lắm! Một nam kỹ không chịu nổi sợ hãi, đã ch.ặt chân mình để chạy trốn và cuối cùng chọn cách tự vẫn! Trong tình cảnh này, việc còn sống với một cái đầu tỉnh táo mới là điều không thể tin nổi!"
"Aaaaa...!!"
Lưỡi dao sắc bén cắt sâu vào gót chân tôi. Lần này, ả ta cắt cổ tay tôi ngay sau đó. Cơn đau dữ dội khiến máu phun ra. Tôi cố gắng hết sức để chống cự nhưng không thể chống lại nổi đám lính.
"Nghe nói sừng là điểm yếu chí mạng của các ngươi phải không? Ta muốn thử xem có chết thật không! Giữ chặt hắn lại!"
"...!!"
Bọn lính siết chặt tay chân tôi hơn. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Thưa nương nương! Mọi chuyện đang đi quá xa rồi! Xin người hãy bình tĩnh lại và...!!"
"Chỉ cần có được thuốc giải độc, bệ hạ sẽ hiểu cho ta! Đừng cản đường, tránh ra đi!!"
Veron Juville tát mạnh vào má Đại Phủ Sứ . Sau đó, ả không chút do dự vung kiếm chém xuống sừng trắng. Lưỡi kiếm sắp cắm sâu vào sừng trắng.
"Hự...!!"
Cảm giác như đầu bị một thanh sắt nung đỏ đâm xuyên qua. Nó còn đau đớn hơn gấp trăm lần so với việc bị cắt mắt cá chân. Bọn lính ghì chặt đầu tôi xuống nền, liên tục đập mạnh. Thanh kiếm lại một lần nữa cắm sâu vào sừng trắng. Huyệt đạo tập trung thần kinh khiến mọi cơn đau trên đời như kéo đến. Cơn đau đớn đến tột cùng khiến tôi bật ra những tiếng cười vô thức. Có lẽ vì thế mà tôi đã cười.
"Nói mau! Thuốc giải rốt cuộc là gì?! Là sâm núi hay vảy rồng?! Hay là máu người?! Là tim người sao?! Rốt cuộc là cái gì?! Ngươi đã làm gì bệ hạ bằng cái thân xác dơ bẩn đó?!"
Đôi mắt đỏ ngầu của ả ngấn lệ.
"Được lắm!! Ta thích lắm!! Làm sao có thể không bị thu hút chứ?! Chỉ cần cứu được bệ hạ, ta có thể làm bất cứ điều gì! Ta đã vào cung hơn 10 năm, chỉ có thể ngóng trông bệ hạ! Vậy mà một tên tạp chủng như ngươi...!! Một tên kỹ nam như ngươi...!!"
"A...!! Ư...!!"
Veron Juville cào cấu cổ tay tôi bằng móng tay. Tôi cắn môi đến bật máu, cố kìm nén tiếng thét. Bọn lính càng ra sức ghì chặt, tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng. Veron Juville hoàn toàn mất kiểm soát, quên cả mục đích ban đầu.
Một lần, hai lần, ba lần, lưỡi kiếm tàn nhẫn đâm vào gốc sừng trắng. Cơn đau như xé từng dây thần kinh, khiến tôi chỉ muốn chết đi cho xong. Bột sừng trắng rơi như tuyết, hòa vào mùi máu tanh nồng nặc. Tôi dần mất đi ý thức giữa cơn đau cùng những động tác điên cuồng trên đầu…Đột nhiên, thanh kiếm đang chém sừng trắng rơi xuống.
"Á...!!"
Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên từ đâu đó, xuyên qua màn sương mờ trong tâm trí tôi. Một bóng đen cao lớn phủ lên đám người hỗn loạn. Sắc mặt tất cả mọi người bỗng chốc tái mét. Phía cuối bóng đen, một nam nhân cao lớn đứng sừng sững. Trong tầm nhìn mờ ảo, tôi nhận ra đó là Hắc Vũ Thiên Vương. Unsa và Usa đi theo sau đều không giấu nổi vẻ kinh hãi. Đám lính đang giữ chặt tôi bỗng khựng lại, rồi vội vàng cúi rạp đầu xuống đất. Đại Phủ Sứ cũng vội vàng hành lễ.
"Ôi, bệ, bệ hạ...!! Thần, thần nghe nói người sẽ về vào ngày mai...! Nếu, nếu người báo trước..."
Hắc Vũ Thiên Vương chậm rãi quan sát khắp căn phòng đẫm máu, rồi cuối cùng dừng lại ở tôi, người đang nằm co quắp một góc. Đôi mắt đen tuyền của hắn lướt qua cổ tay và mắt cá chân bê bếch máu của tôi. Veron Juville đã tái mét như xác chết. Đó rõ ràng là nỗi sợ hãi tột độ.
"Bệ, bệ hạ Garon..."
Chủ nhân của cái tên đó không hề liếc nhìn ả lấy một lần. Veron Juville càng thêm tái nhợt. Ánh mắt ả đảo liên hồi, không biết nên che giấu hay nói ra sự thật.
"Thần, thần đã nghe chuyện rồi ạ...! Tên quái vật này rõ ràng biết nhưng lại giả vờ không biết gì! Bệ hạ hiện người đang bị trúng độc nên thần trí không minh mẫn! Xin hãy giao việc này cho thần thiếp..."
Cuối cùng, ánh mắt Hắc Vũ Thiên Vương cũng dừng lại trên Veron Juville. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của ả, giọng nói trầm ấm.
"Ta không ngờ nàng lại lo lắng đến vậy. Chắc hẳn nàng đã phải suy nghĩ rất nhiều mới làm ra chuyện này."
Như một con mèo được chủ nhân vuốt ve, ả lập tức trở nên mềm yếu, dụi dụi thân hình đầy đặn vào hắn. Ả quên mất rằng đây chính là kẻ đã nhẫn tâm bẻ gãy tay ả, chỉ còn biết đắm chìm trong vẻ ngoài hào nhoáng và giọng nói êm dịu của hắn.
"Vâng. Bệ hạ. Thần thiếp không biết phải nói sao cho hết nỗi kinh hoàng của mình. Thần thiếp lo lắng đến phát điên. Xin hãy mau chóng tìm ra thuốc giải..."
Động tác của hắn nhanh đến mức không ai kịp phản ứng. Bàn tay đang níu lấy long bào của hắn bị ch.ặt đứt. Ả thậm chí còn không kịp hét lên. Thanh kiếm đổi hướng, lao thẳng về phía cổ Veron Juville. Đ.ầu l.ìa kh.ỏi th.ân, rơi xuống đất. Khuôn mặt lăn lóc, tóc tai quấn lấy nhau thành một mớ hỗn độn kỳ quái. Ngay sau đó, tứ chi nằm trong lụa rơi xuống trước mặt tôi. Tay chân mảnh mai văng tung tóe trên những mảng th.ịt ng.ười, da thịt nứt toác vô số vết thương. Tất cả diễn ra quá nhanh và im lặng, đến mức không có chút cảm giác chân thực nào.
Sự im lặng bị phá vỡ từ đó.
"Ááá...!! Ááá...!!"
Binh lính vứt vũ khí, bỏ chạy tán loạn. Lần này, một tia sáng lóe lên trên bụng phệ của Đại Phủ Sứ. Mỡ trắng trào ra từ vết rách trên da. Đại Phủ Sứ gào thét, bò về phía Unsa.
Không một giây nghỉ ngơi. Tiếng la hét của binh lính bỏ chạy và những mảnh thịt văng tung tóe khắp nơi. Trong cơn hoảng loạn, một tên lính theo bản năng đâm vào tay Hắc Vũ Thiên Vương. Con chó cắn chủ run rẩy trong sợ hãi tột độ. Ánh mắt Hắc Vũ Thiên Vương lóe lên, ngay lập tức, khuôn mặt sợ hãi của tên lính rơi xuống đất.
Tôi buồn nôn trước cái x.ác b.iến d.ạng. Tiếng kêu gào đẫm máu và những thân thể không đầu hòa quyện, tạo nên một cảnh tượng như ở địa ngục kinh hoàng. Giờ đây, trong sự im lặng đến đáng sợ, không còn tiếng kêu la nào nữa, tôi đứng chết lặng, không dám thở mạnh.
Bước chân hắn dẫm lên máu thịt và nội tạng không rõ của ai, tiến về phía tôi.
"Gọi thái y."
Giọng nói của tên sát nhân vừa tàn sát xong mang theo sự hưng phấn. Usa đang dọn dẹp thi thể vội vàng chạy đi đâu đó. Unsa hất đám thịt vương vãi trên sàn bằng chân rồi đóng cửa bước ra ngoài.
Hắc Vũ Thiên Vương đứng yên một lúc lâu. Tôi ngây người nhìn thanh kiếm đẫm máu. Lưỡi kiếm dính đầy thịt và máu vẫn ánh lên một vẻ thèm khát đáng sợ.
Bất chợt, không gian như một chiếc gương, hình ảnh một con quái vật trắng bệch hiện lên. Tôi vội lau đi những giọt nước mắt, đáng xấu hổ hơn cả bộ dạng bê bết máu và mái tóc rối bù của mình. Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay nhuốm máu, tràn đầy sát khí.
Bàn tay ấy bế tôi lên, đặt tôi xuống giường rồi kéo đầu tôi tựa vào bờ vai vững chắc của hắn. Dưới lớp long bào xộc xệch, tôi thấy vết thương do tên lính gây ra. Hơi thở hắn vẫn còn gấp gáp. Bất ngờ, dây xích được tháo ra. Hắn băng bó cổ tay và mắt cá chân đứt lìa của tôi. Cơn đau dữ dội như bị thiêu đốt.
"Ư..."
Tôi rên rỉ, níu lấy long bào. Động tác cầm máu của hắn tuy nhanh nhưng vô cùng cẩn trọng. Khuôn mặt ẩn hiện dưới bóng tối trông thật mệt mỏi. Chắc hẳn hắn đã phải lật tung cả núi Hanaru để tìm thuốc giải. Nghe nói hắn sẽ về vào ngày mai, nhưng lại bỏ hết công việc để chạy về đây, xem ra hắn đang rất sốt ruột về thuốc giải. Phải rồi, ngươi cũng là con người, cũng sợ chết thôi.
Bất ngờ, hắn luồn những ngón tay vào tóc tôi và cúi đầu xuống gần. Tôi đông cứng người lại. Tôi nghĩ hắn sẽ hôn tôi. Lúc đó, tôi chỉ có thể nghĩ như vậy. Nhưng bàn tay hắn lại chạm vào sừng tôi.
Toàn thân tôi nổi da gà. Tôi vội vàng hất tay hắn ra. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào trán tôi. Tôi vô thức lấy tay che đi chiếc sừng, bảo vệ nó khỏi ánh nhìn của hắn. Đầu ngón tay chạm vào chiếc sừng đã bị mẻ đi khá nhiều, nhưng chưa hoàn toàn đứt lìa. Dư âm của cơn đau như xé toạc dây thần kinh vẫn còn đó.
Hắn đã biết được đến đâu rồi...? Chẳng lẽ hắn đã tìm ra thuốc giải? Tộc trưởng nói rằng rất ít người biết về nó. Dù Hắc Vũ Thiên Vương có tài giỏi đến đâu, cũng thật quá bất công nếu hắn biết được cả điều đó. Tôi không biết nữa. Tôi không còn biết gì nữa. Đầu óc tôi mụ mị. Hắn nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm, rồi cắt một miếng gan nhỏ đưa đến trước mặt tôi.
"Mở miệng."
Hắc Vũ Thiên Vương ấn mạnh vào miệng đang mím chặt. Tôi cố gắng đẩy tay hắn ra và tránh khỏi tầm với của hắn. Nhưng hắn đã nhanh hơn một bước, túm lấy tôi và ném xuống.
"Ta không ngờ ngươi lại phức tạp đến vậy. Dễ dàng dang rộng chân, nhưng lại tỏ ra cứng đầu ở những chuyện nhỏ nhặt, thậm chí còn nhịn ăn nhịn uống vài ngày để giữ gìn sự trong sạch rẻ mạt của mình. Có phải vì Raon Hiljo đã thỏa mãn ngươi không? Hay là vì có một lời hứa đặc biệt nào đó?"
Ánh mắt hắn co giật dữ dội.
"Nhưng đừng khiêu khích trí tưởng tượng của ta thêm nữa."
Vì ta sắp phát điên lên rồi. Đúng lúc ánh mắt Hắc Vũ Thiên Vương lóe lên, thanh kiếm của hắn vung lên cao. Ánh sáng lạnh lẽo lướt qua tai tôi, một luồng khí lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống sống lưng. Sự im lặng đến nghẹt thở trôi qua. Tôi từ từ mở mắt, và ngay khi bóng tối trước mắt tan biến, tôi hít một hơi thật sâu. Một mẩu thịt nhỏ, bị cắt đứt gọn gàng, đang nằm trên tấm nệm... Đó là ngón trỏ của Hắc Vũ Thiên Vương. Ngón tay mà tôi đã cắn không lâu trước đó. Ngón tay mà tôi đã dùng để khiêu khích hắn. Tôi nhìn chằm chằm vào ngón tay b.ị c.ắt l.ìa khỏi gốc mà không hề nhúc nhích. Hắn cau mày rồi đưa ngón tay đang nh.ỏ m.áu vào miệng tôi. Hơi nóng âm ấm thật đáng sợ.
"Ta đặc biệt cho ngươi đấy, nên hãy mở miệng ra khi ta còn nói tử tế."
Tôi chỉ có thể cử động mắt để nhìn hắn. Khuôn mặt hắn ngay lập tức trở nên lạnh lùng. Hàm tôi tự động mở ra dưới lực siết mạnh đến mức tưởng chừng như nghiền nát xương. Miếng thịt nhỏ rơi vào miệng tôi, và hơi ấm của nó tan biến ngay lập tức.
"Không...!!"
Tôi vặn người như sấm chớp và phun nó ra. Tôi bò đi một cách điên cuồng. Một bóng đen ập đến túm lấy mắt cá chân tôi và giữ chặt. Tôi cào cấu và cắn vào cơ thể cường tráng không hề nhúc nhích đó. Hắn đè lên người tôi và giữ chặt mặt tôi. Ánh mắt sắc lạnh xuyên qua tôi.
"Ngươi đã đổi khẩu vị rồi sao? Hay là có bộ phận nào ngươi đặc biệt muốn?"
"Ư...! Không! Không...!! Thả, thả ta ra...! Thả ra...!!"
"Nuốt đại thứ gì đó vào đi. Ngươi thực sự muốn chết sao!"
Hơi thở gấp gáp của hắn như sóng cuộn, nhấn chìm tôi. Đôi mắt tàn nhẫn của con thú dữ giờ đây chỉ còn là một hoang mạc khô cằn. Tôi chỉ còn chút hơi thở yếu ớt.
Ha...! Ha...! Tôi thở hổn hển, phổi như muốn nổ tung. Xác chết la liệt trên sàn nhà hiện ra trước mắt tôi. Tôi cảm thấy buồn nôn như sắp nôn mửa. Dừng lại...! Dừng lại...! Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Mùi máu tanh khiến tôi nghẹt thở. Tôi cảm thấy mình sắp phát điên trong không gian đầy điên loạn và sa đọa này. Tầm nhìn của tôi mờ dần, và tôi chỉ có thể thở ra những hơi thở yếu ớt. Khuôn mặt hắn ngày càng cứng lại. Bàn tay to lớn nâng cằm tôi lên để tôi có thể thở. Cơ thể đang đè lên tôi cũng rời ra.
Tôi mở mắt trong trạng thái mơ màng và hít thở không khí, dần dần hơi thở của tôi trở nên đều đặn hơn. Hắn vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi và nước mắt của tôi, hôn lên môi tôi và lưỡi nhẹ nhàng lướt qua làn môi mềm mại. Động tác chậm rãi, vừa thận trọng vừa xót xa. Hắn thở đều lại và nói.
"Ta đã hủy bỏ việc xây dựng."
Tôi nghĩ mình đã nghe nhầm. Chắc chắn là nghe nhầm rồi. Không thể nào hắn từ bỏ công trình đã dành bao tâm huyết, từ bỏ cung điện của mình. Tôi cứ chớp mắt liên tục, nhìn chằm chằm vào môi hắn. Đôi môi mím chặt lại mở ra một lần nữa.
"Ta sẽ không xây cung điện, và sẽ để yên núi Hanaru."
Chỉ vì... chỉ vì chuyện đó... chỉ vì chuyện đó mà tôi…
Tôi mím môi rồi lại mở ra một cách vô nghĩa. Hắn nhìn tôi với ánh mắt trầm xuống.
"Khi mọi chuyện tạm ổn, ta sẽ đến đó để xem ngươi đã giấu kho báu lớn đến mức nào."
Ai cần... với loại người như ngươi... Hàm tôi run lên không kiểm soát. Tôi nuốt xuống ngọn lửa nóng rực trong cổ họng và cố gắng kìm nén nó.
"Tại sao..."
Dù biết ta là gián điệp, dù biết ta muốn giết ...
"Ta đã nói rồi. Ta sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được những thứ mình muốn."
Mở miệng ra. Hắn đưa ngón tay dính máu của mình đến gần miệng tôi với vẻ mặt vô cảm. Nó mờ đi trong tầm nhìn của tôi. Nhìn tôi mím chặt môi, lông mày hắn nhíu lại.
"Ta đã nói là hủy bỏ rồi."
Lần này tôi tuyệt đối sẽ không bị lừa. Chắc chắn đây là một mánh khóe đê hèn để moi thông tin về thuốc giải. Chắc chắn là vậy...
"Ta đã nói là ta hủy bỏ rồi mà."
Đôi mắt hắn nhăn lại, không hiểu được nước mắt của tôi. Hắn nâng cằm tôi lên. Từ mắt tôi đến má, đến môi, đến chiếc cằm đang run rẩy...ngón tay hắn lướt theo dòng nước mắt không ngừng rơi. Lau đi nước mắt, ngón tay hắn bất ngờ rời khỏi mặt tôi. Hắn nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng.
"Cũng không phải thứ này sao."
Hửm? Hắn hỏi khẽ. Hắn muốn thấy tôi sợ hãi. Tôi đã luôn tưởng tượng đến ngày hắn bị dồn vào đường cùng, quỳ gối trước vong linh mẫu thân và cầu xin sự sống. Tôi muốn giữ kín mọi chuyện về cuộc báo thù này, để hắn chết mà không hiểu vì sao. Giống như những gì hắn đã làm với mẫu thân tôi, tàn nhẫn và đau đớn. Nhưng hắn vẫn bình thản đến đáng sợ.
Tôi đã biết. Ngay cả khi tôi lấy trộm Chấn Thiên Lôi, ngay cả khi tôi rơi xuống vực thẳm trong cơn điên loạn, ngay cả khi độc dược của Imae bị phát hiện, tôi biết hắn không hoàn toàn đùa giỡn tôi.... Sự thật luôn hiện ra khi tôi chạm đến đáy vực, thật là một kẻ đáng ghét.
Hắn... đã từ bỏ cung điện của mình.
Ngón trỏ chỉ còn lại gốc, máu tuôn xối xả. Hắn chắc chắn đã phát điên rồi. Chỉ có kẻ điên mới làm vậy. Nếu hôm đó tôi nhắc đến lưỡi của hắn, liệu thứ nằm trên giường kia có phải là một ngón tay không...? Nếu tôi nói là chân, liệu hắn có trở thành tên hoàng đế què quặt không...? Nếu tôi nói là tim, là đầu, là mắt...
Nếu tôi nói là ngôi sao trên trời đêm...
Nếu tôi nói là viên ngọc trai dưới đáy biển sâu...
Nếu tôi nói là đóa hoa dại nở rộ trên cánh đồng...
Bàn tay nhuốm máu của hắn mờ đi trong tầm mắt tôi. Tôi đưa tay hắn lên ngực mình, cố gắng cầm máu. Ánh mắt hắn dừng lại trên má tôi thật lâu. Máu cứ thế tuôn ra không ngừng. Cơ thể tôi run rẩy không kiểm soát. Mọi giác quan đều tập trung vào bàn tay hắn. Hắn cũng chìm đắm trong tôi. Tôi cảm thấy xa lạ với hắn và chính mình, khi cả hai đều quên đi lý do ban đầu, chỉ tập trung vào khoảnh khắc này. Trong không gian kỳ lạ này, tôi chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào mình. Hơi thở của chúng tôi hòa quyện vào nhau. Và rồi...
"Bệ hạ... Ngài không tỉnh táo. Ngài không..."
Dù biết sẽ ra sao nếu chúng tôi...
Hắn dùng bàn tay còn lại vuốt ve nhũ hoa tôi.
Vật cứng nóng rực dưới thân hắn cọ xát vào nơi tư mật của tôi, như muốn xuyên thủng ngay lập tức.
"Bằng cách nào?"
Đôi mắt đen láy của hắn khép hờ. Trong không gian ngột ngạt, dục vọng dâng trào mãnh liệt.
"Bằng cách nào ta có thể không chiếm hữu ngươi?"
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai tôi.
Nếu chúng tôi... nếu ngay từ đầu chúng tôi không gặp nhau trong hoàn cảnh oan trái này...
Nước mắt lặng lẽ rơi trên bàn tay đan xen của chúng tôi. Những giọt nước mắt lạnh lẽo ấy làm đầu tôi đau nhói, trái tim tôi thắt lại, phá vỡ mọi rào cản mà chúng tôi đã dựng lên. Tôi muốn tin rằng âm thanh kỳ lạ này chỉ là ảo giác do không gian mộng ảo này tạo ra.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.