[ĐỘC TỐ QUYỂN 3] Chương 35: - CHẠY LON TON

[ĐỘC TỐ QUYỂN 3]
Chương 35:

[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡

QUYỂN 3- CHƯƠNG 35:

Trên vai Raon Hiljo là con quái vật bằng kim loại. Dáng vẻ ngài ấy cầm vũ giết người khiến tôi nhói lòng. Ngài như một khu rừng sương mù dày đặc và tối tăm. Như người đang quằn quại trong nỗi hận thù sâu sắc, như tôi khi ấy, nước mắt cũng đã cạn khô. Raon Hiljo lên tiếng, chĩa súng vào kẻ thù.

"Ngày nào ta cũng tưởng tượng ra cảnh ch.ặt tứ chi, l.ột d.a ngươi, trả lại cho ngươi những gì mẫu thân ta đã..."

Khuôn mặt Raon Hiljo méo mó như thể khó thở.

"...những gì mẫu thân ta đã phải chịu đựng. Nhìn ngươi, ta thấy không phải cứ mang hình hài con người đều là con người. Ngươi là thứ rác rưởi không đáng được tha thứ bằng bất kỳ lời lẽ hay sự khoan dung nào."

Hắc Vũ Thiên Vương lạnh lùng quan sát người đệ đệ đã mất đi máu mủ.

"Thế ra đó là câu trả lời ngươi tìm ra được sao? Lời biện minh của kẻ nhuốm đầy mùi vị thất bại, và cũng là lối thoát cuối cùng. Nếu muốn đối đầu với ta, ngươi nên chu toàn hơn."

Hắc Vũ Thiên Vương lóe lên ánh mắt hoang dã, gằn từng tiếng.

"Ngươi đã sơ hở. Hãy thừa nhận đi."

Nghe vậy, Raon Hiljo lạnh lùng đáp trả.

"Ta thật tò mò không biết trong đầu ngươi chứa thứ gì. Chắc chắn cấu tạo khác với chúng ta, đúng không? Nếu không thì làm sao ngươi có thể làm ra những chuyện mất nhân tính như vậy."

Raon Hiljo đặt ngón tay lên cò súng Chấn Thiên Lôi. Ánh mắt ngài nhìn kẻ thù bùng cháy đỏ hơn cả máu.

"Vì vậy, ta muốn xem thử bên trong đầu ngươi."

Trước lời khiêu khích thẳng thừng, Hắc Vũ Thiên Vương đáp lại bằng nụ cười ngạo nghễ. Hắn ta đưa mắt nhìn lướt qua đám quân phản loạn đang giận dữ. Ánh mắt đó như mãnh thú đói khát thong thả thưởng thức con mồi. Sau khi quan sát xong, hắn ta lẩm bẩm.

"Một đám bại binh bởi sự đồng cảm mà tập hợp lại với nhau... Rất hợp với ngươi đấy."

Hắc Vũ Thiên Vương nhìn xuyên qua Raon Hiljo, hướng ánh mắt về phía tôi.

"Để ta xem ngươi mạnh như thế nào khi đánh cắp Chấn Thiên Lôi. Đúng lúc lắm, ta đang có thứ muốn thử nghiệm."

Raon Hiljo không hề lơ là cảnh giác, quay sang nhìn tôi.

"Chờ ta một chút. Ta sẽ nhanh kết thúc nhanh thôi."

Ngài ấy kéo tôi lại gần, hôn thật sâu. Như thể đó là nụ hôn cuối cùng, ngài dồn hết sức lực.

Trong giây lát, Hắc Vũ Thiên Vương nhe nanh ra như một con thú dữ.

"Bỏ tay ra."

Hắc Vũ Thiên Vương đặt ngón tay lên cò súng. Raon Hiljo đẩy tôi sang một bên. Cùng lúc đó, cơ bắp của cả hai căng lên như dây đàn, bật ra với một lực đàn hồi khủng khiếp.

Đoàng-----!! Đoàng------!!

Tiếng súng xé toạt bầu trời, báo hiệu ngày tận thế.

***

Rầm…!!

Lấy tiếng súng làm hiệu lệnh, binh lính Baedal và quân phản loạn đồng loạt tấn công. Sinh vật có cánh phủ kín bầu trời. Hàng chục con Thanh Long bay lượn trên không trung và phun lửa. Bên trong cung điện trong nháy mắt chìm trong biển lửa. Nương theo đà đó, tộc người khổng lồ, tộc Nati mang hình hài dã thú, quân đoàn chim ưng, quân nổi dậy với đủ loại hình thù, xông lên tấn công binh lính Baedal bằng rìu và kiếm.

Binh lính trúng tên lửa trông như những con nhím, hoặc bị đá đè chết. Cơ bắp bị xé toạc, xương cốt gãy vụn, kẻ nào không chết ngay tại chỗ thì co giật trong đau đớn. Dù là binh lính Baedal được huấn luyện bài bản, họ cũng không khỏi bối rối trước khí thế hung hãn đó. Ở một góc khác, Pungbaek, Usa và Unsa dẫn đầu binh lính. Họ dùng kiếm thuật điêu luyện để trấn áp quân phản loạn, nhưng trước số lượng áp đảo, vẻ ung dung vốn có của họ đã biến mất từ lâu.

Àooo……!

Bầu trời đổ mưa lớn xuống luồng sát khí ngùn ngụt. Những hạt mưa vỡ tan trên bề mặt kim loại, tạo nên ảo ảnh. Hắc Vũ Thiên Vương lùi về phía sau bức tường thành đổ nát, tập trung bắn trả. Đồng thời, hắn ta nhanh chóng quan sát tình hình bên trong. Và ánh mắt hắn bám theo tôi một cách dai dẳng.

"Nấp đi!"

Raon Hiljo giấu tôi kỹ sau một gốc cây, rồi tập trung bắn.

Đoàng-----!! Đoàng-----!!

Tiếng súng nhắm thẳng về phía mục tiêu vang lên từ cả hai phía. Họ vừa bắn vừa di chuyển, giữ khoảng cách nhất định, không cho kẻ thù cơ hội phản công. Hắc Vũ Thiên Vương vừa nhanh chóng nạp đạn vừa nói.

"Lấy cắp đồ của người khác rồi chỉ có thế này thôi sao? Ta đã kỳ vọng vào hiệu năng cao hơn thế này, thật thất vọng. Hãy suy nghĩ cải tiến thêm đi chứ."

"Cần gì phải lãng phí công sức và tiền bạc? Ta đã có cách tiện lợi hơn rồi, biết làm sao được."

Raon Hiljo vẫn bình tĩnh trước lời chế nhạo. Hắc Vũ Thiên Vương vừa bắn về phía Raon Hiljo vừa thu hẹp vòng vây. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn ghim chặt vào tôi đang nấp sau gốc cây. Những loạt đạn được bắn ra một cách điêu luyện, lúc dồn dập lúc chậm rãi. Đường đạn bay chính xác sượt qua vai Hắc Vũ Thiên Vương, rồi lại sượt qua đùi Raon Hiljo.

Raon Hiljo nhắm vào mục tiêu, nhanh chóng nạp đạn và phản công như một tay súng lão luyện. Dường như trong khoảng thời gian vừa rồi, ngài chỉ dồn hết tâm trí vào việc bắn súng, thể hiện kỹ năng không hề thua kém Hắc Vũ Thiên Vương. Điều đó càng khiến Hắc Vũ Thiên Vương thêm phấn khích, như thể cuối cùng cũng tìm được đối thủ xứng tầm. Trong khi đó, tôi chỉ biết tìm cách né tránh những cơn mưa đạn trút xuống. Không như làn da ướt sũng, cổ họng tôi khô khốc như thiêu đốt. Raon Hiljo vừa bắn vừa hét lớn:

"Nhanh lên!"

Tín hiệu vừa dứt, hai người khổng lồ to lớn gấp mấy lần tôi liền vác tôi lên vai rồi chạy thục mạng. Bản năng phản kháng trỗi dậy, tôi vùng vẫy dữ dội, nhưng sức mạnh của bọn họ quá áp đảo, ghìm chặt tôi không thể động đậy. Đúng lúc đó, một viên đạn từ đâu bay tới. Đầu của người khổng lồ nổ tung, máu me bắn ra, thân thể bị bắn thành tổ ong. Tôi cũng ngã lăn xuống đất. Kẻ bắn hạ người khổng lồ chính là Hắc Vũ Thiên Vương. Hắn ta ra lệnh ngắn gọn cho tên lính Baedal bên cạnh:

"Mang hắn đi."

"Vâng...!"

Tên lính chạy tới đỡ tôi dậy. Hắc Vũ Thiên Vương bắn vài phát về phía Raon Hiljo rồi chĩa Chấn Thiên Lôi về phía tôi, như thể đang yểm trợ, hoặc cũng có thể là để cảnh cáo, hễ tôi manh động sẽ lập tức bắn vỡ đầu.

Đoàng Đoàng---!!

Ngay khi Raon Hiljo vừa bắn trả vừa chạy về phía tôi, Hắc Vũ Thiên Vương lập tức đáp trả. Cuộc đấu súng dữ dội không ngừng nghỉ đột nhiên bị phân tâm.

"Mau lên...!!"

Lính Baedal kéo tôi chạy xuyên qua chiến trường. Tôi vẫn cảm thấy khó chịu khi bị cưỡng ép, nhưng trong cơn hỗn loạn, tôi chỉ biết cắm đầu chạy theo. Suốt quãng đường chạy trốn, tôi luôn cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo đang dõi theo.

"Ư a a a...!!"

"Kư a a a---!!"

Tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp nơi, máu thịt văng tung tóe. Trên trời, Thanh Long phun lửa, dưới đất, những tộc người hung hãn giao chiến ác liệt. Quân nổi dậy dồn toàn lực tấn công, quyết tâm chiếm lấy thành Naraegaon kiên cố. Trước sức tấn công dữ dội, binh lính Baedal dần dần bị đẩy lùi. Tôi bị kéo lê qua chiến trường đẫm máu. Đột nhiên, từ phía đối diện, một khối sắt lớn bằng đầu người, phun ra khói trắng, lao tới với tốc độ kinh hoàng. Vật thể bay theo hình vòng cung, xé toạc màn mưa. Ngay khi khối sắt đó rơi xuống giữa chiến trường...

Ầm-----------!!

Nó nổ tung, ngọn lửa dữ dội như rồng phun thiêu rụi mặt đất, thay đổi hoàn toàn cục diện. Sức mạnh khủng khiếp ấy thổi bay tất cả, quân ta, quân địch, không ai kịp kêu lên một tiếng, đều tan thành tro bụi. Kẻ thì đầu lìa khỏi cổ, người thì thân thể không còn nguyên vẹn. Những kẻ mất đi nửa thân dưới gào thét như dã thú. Cơn lốc quét qua rồi tan biến trong chớp mắt. Những kẻ bị sức mạnh áp đảo hoàn toàn đứng chết lặng tại chỗ. Raon Hiljo cũng cứng đờ người.

Trước sức công phá kinh hoàng, tà áo choàng của Hắc Vũ Thiên Vương bay phần phật. Hắn ta giơ tay ra hiệu, và ngọn lửa bùng lên trên những khẩu thần công mới được xếp thành hàng. Ngay khi đầu ngòi cháy hết, thân súng rung lên dữ dội.

Những con quái vật khổng lồ lần lượt phun lửa. Đầu đạn bay theo đường cong mềm mại rồi rơi thẳng đứng xuống. Thành quách sụp đổ dưới ngon lửa, quân ta, quân địch, không ai thoát khỏi vòng xoáy hủy diệt. Hầu hết sinh mạng đều bị xuyên thủng xương thịt, chết ngay tức khắc không kịp cảm nhận nỗi đau. Cảnh tượng kinh hoàng, hỗn loạn diễn ra trong chớp mắt. Quân nổi dậy bị phản công, vứt bỏ vũ khí, tháo chạy tán loạn.

"A a a a----!!"

"Bình tĩnh! Tản ra tấn công!"

Giữa cơn hỗn loạn không thể kiểm soát, Raon Hiljo vội vàng ra lệnh. Ngài cố gắng tập hợp đội quân đang hoảng sợ, tổ chức lại đội hình. Quân nổi dậy chia thành hai nhóm, tấn công và phòng thủ, liều chết chiến đấu. Hàng chục con Thanh Long trên không trung đồng loạt phun lửa về phía vũ khí mới. Nhưng ngọn lửa không đủ để nung chảy khối sắt ngay lập tức. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, như thể vừa bị sét đánh. Khi tiếng gầm rú chói tai làm màng nhĩ tôi như muốn vỡ tan, kéo tôi trở lại với thực tại, tôi nhìn thấy Hắc Vũ Thiên Vương đang nhìn mình. Đứng sừng sững giữa ngọn lửa, hắn mở miệng..

Thế nào? Hài lòng chứ?

Tôi hoàn toàn chết lặng. Khung sắt trên bốn bánh xe. Nòng súng và bệ đỡ kéo dài từ giữa nòng súng. Quả đạn pháo tròn. Lá cờ mang biểu tượng của Beadal kiêu hãnh tung bay hai bên xe. Nó giống hệt như bản vẽ tôi đã phác thảo dựa trên những ghi chép lộn xộn của Hắc Vũ Thiên Vương trước đây. Một sự hợp tác hoàn toàn ngoài ý muốn giữa tôi và hắn. Hắc Vũ Thiên Vương rời mắt khỏi tôi.

"Vẫn còn lệch hướng. Phải kéo dài nòng súng ra thêm nữa."

"Vâng!! Bệ hạ……!!"

Vị tướng pháo binh già đứng bên cạnh bịt tai đáp lời. Hắc Vũ Thiên Vương lại giơ tay ra hiệu lệnh bắn. Bỗng nhiên hắn khựng lại, ôm lấy ngực. Nhịp tim tăng đột ngột khiến tôi nghe rõ mồn một. Hắn nhíu mày, rồi đấm vào ngực vài cái, sau đó lại giơ tay lên và hạ xuống một cách dứt khoát.

ẦM------!! ẦM--------!!

Những quả cầu lửa như bão táp càn quét mặt đất. Đợt pháo kích ồ ạt biến mọi thứ thành biển lửa trong chớp mắt. Binh lính Baedal, lúc này đã hoàn hồn, lại lôi tôi đi đâu đó. Tôi chỉ biết chạy theo bản năng. Phải né tránh những hòn đá và mũi tên lửa bay tới, dính đầy máu của những người không quen biết. Chiến tranh không cho con người ta thời gian để suy nghĩ. Chỉ còn lại bản năng sinh tồn. Đúng lúc đó, một cây chùy sắt từ quân phản loạn vụt tới, đập n.át đ.ầu những binh lính đang kéo tôi đi. Giữa dòng người chết, Pungbaek đã kịp thời đỡ tôi.

"Lối này."

Pungbeak vung kiếm chém giết, nhưng quân nổi dậy cứ như sóng triều, bị chém ngã hết lớp này đến lớp khác vẫn không ngừng tràn lên. Bao nhiêu mạng sống bị Hắc Vũ Thiên Vương chà đạp, cùng với nỗi oán hận và sự sợ hãi mà Hắc Vũ Thiên Vương đã gieo rắc, họ lao vào như con thiêu thân.

Bỗng nhiên, một bóng đen bao phủ lên đầu tôi. Cơ thể tôi bất ngờ bị nhấc bổng lên không trung, Pungbaek trong nháy mắt đã ở xa. Khi hoàn hồn, tôi nhận ra mình đang ngồi trên lưng Thanh Long. Người đã kéo tôi lên chính là Narsha. Nàng giật cương, Thanh Long vút lên trời cao.

"Bám chắc vào! Trước tiên ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây!"

"Không! Xin hãy thả tôi xuống!"

Tôi thốt lên một cách vô thức. Có lẽ đó là bản năng. Tôi không muốn. Tôi không muốn lại trốn chạy một lần nữa. Tôi vẫn còn việc phải làm. Narsha nghiêm mặt nhìn tôi.

"Tại sao..."

Tôi nhìn nàng với ánh mắt kiên định, không chút nao núng.

"Ta vẫn còn việc phải làm. Xin hãy thả ta xuống."

Trước sự từ chối thẳng thừng của tôi, nàng đứng hình trong giây lát. Trong lúc đó, con Thanh Long chở chúng tôi đã bay xa khỏi mặt đất. Khi nó đang vút lên đỉnh tòa thành cong cong như mình rồng, một tiếng súng sắc lạnh xé toạc không khí ẩm ướt. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Hắc Vũ Thiên Vương đang cưỡi Thanh Long đuổi theo phía sau. Narsha thúc giục Thanh Long tăng tốc. Đúng lúc đó, một viên đạn bay tới xuyên qua cổ Thanh Long. Nó bắt đầu rơi tự do một cách kinh hoàng. Bị tấn công bất ngờ, Narsha trượt khỏi lưng con rồng.

"Narsha hộ vệ !!"

Tôi vươn tay ra cố gắng giữ lấy nàng, nhưng sức nặng của nàng khiến tôi mất thăng bằng. Ngay lúc đó, có người đáp xuống lưng Thanh Long và kéo tôi lên. Chấn Thiên Lôi bất ngờ xuất hiện phía sau, chĩa thẳng về phía Narsha. Nàng vội vàng né tránh viên đạn và tuột tay khỏi lưng rồng. Tôi vội đưa tay ra, nhưng Hắc Vũ Thiên Vương đã nhanh hơn. Hắn vòng tay ôm lấy eo tôi, khẩu súng lạnh lẽo kề sát vào lưng tôi như một lời cảnh cáo. Giọng nói lạnh lùng như băng giá vang lên bên tai.

"Ngươi muốn chạy trốn đến vậy sao? Hay để ta giết ngươi luôn?"

Giữa những lọn tóc ướt đẫm, ánh mắt hắn lóe tràn ngập ánh sự điên cuồng. Toàn thân tôi run lên vì sợ hãi. Thanh Long chở tôi và Hắc Vũ Thiên Vương lao xuống với tốc độ chóng mặt, sắp sửa đâm vào đỉnh tòa thành. Tôi nghĩ mình sẽ tan xương nát thịt. Nhưng hắn đã ôm chặt lấy tôi và lăn tròn trên mặt đất để giảm thiểu lực va chạm. Con Thanh Long bị thương nặng đâm vào tường thành rồi rơi xuống. Narsha, người đang bám vào bụng con rồng, nhanh chóng nhảy lên lan can.

Hắc Vũ Thiên Vương thô bạo kéo tôi dậy, đẩy vào một góc. Khi tầm nhìn ổn định lại, tôi thấy toàn cảnh cung điện chìm trong biển lửa. Đây là nơi cao nhất của thành Naraegaon. Lúc đó, Thanh Long chở Raon Hiljo đang lao tới từ trên trời. Raon Hiljo nhảy xuống khỏi lưng Thanh Long, chĩa súng thẳng về phía trước rồi bước tới. Hắc Vũ Thiên Vương cũng nhanh chóng giơ Chấn Thiên Lôi lên. Cùng lúc đó, cả hai bóp cò.

Cạch--! Cạch----!

Chấn Thiên Lôi ướt sũng nước mưa, chỉ kêu được một tiếng "cạch" rồi ngừng hoạt động. Khoảng lặng chỉ kéo dài trong giây lát. Hắc Vũ Thiên Vương ném Chấn Thiên Lôi sang một bên, rút kiếm từ thắt lưng. Raon Hiljo cũng rút kiếm, lạnh lùng nói:

"Nếu phải kết liễu một kẻ để chấm dứt vòng luẩn quẩn này, vậy thì hãy kết thúc đi."

Raon Hiljo dậm chân, lao tới. Hắc Vũ Thiên Vương cũng lập tức xông lên.

Keng----! Keng------!

Sát khí va chạm, lửa tóe ra, một trận chiến sinh tồn bắt đầu. Từng đường kiếm vẽ nên vòng tròn, hất tung những hạt mưa, tạo nên một không gian riêng của hai người. Lúc nào không hay, Unsa, kẻ truy đuổi Raon Hiljo, cũng đã đáp xuống. Hắn lập tức rút kiếm, lao về phía Narsha. Quân vương đấu với quân vương, hộ vệ đấu với hộ vệ, một cuộc chiến sinh tử diễn ra.

Keng----! Keng------!

Hắc Vũ Thiên Vương hạ thấp người, tung ra một luồng nội công mạnh mẽ. Kiếm của Raon Hiljo đâm thẳng vào tim Hắc Vũ Thiên Vương. Hắn né được đòn tấn công, rồi lập tức phản đòn, nhắm vào tử huyệt của đối phương. Mỗi nơi lưỡi kiếm lướt qua, cơ bắp rách toạc, máu phun ra. Tấn công, phòng thủ, phản công, những đường kiếm chỉ nhằm lấy mạng đối phương cuồn cuộn như vũ bão.

Tôi hoa mắt trước những đòn thế nhanh như chớp của họ. Mỗi khi Raon Hiljo bị dồn ép, tim tôi như thắt lại. Mỗi khi Hắc Vũ Thiên Vương lùi bước, tôi lại cảm thấy xương cốt như muốn vỡ vụn. Giằng xé giữa những cảm xúc mâu thuẫn, tôi chỉ biết chăm chú theo dõi cuộc chiến của hai con mãnh thú. Raon Hiljo lên xuống nhịp nhàng, vừa đỡ đòn vừa tấn công. Hắc Vũ Thiên Vương cũng nhanh chóng né tránh được. Cả hai giữ khoảng cách nhất định, dò xét đối phương, điều hòa nhịp thở. Ánh mắt Raon Hiljo chỉ toát lên sự căm thù và giận dữ.

"Đó cũng là một loại điên loạn. Ngươi muốn biến đứa trẻ đó thành Chấn Thiên Lôi hay thú nhồi bông phải không? Để em ấy ngoan ngoãn ở trong căn phòng đó, trở thành món đồ chơi trong tay ngươi."

Raon Hiljo thở dốc, nói tiếp.

"Ngươi làm những trò nhảm nhí. Trước khi gặp ngươi, ánh mắt đứa trẻ đó không như thế này."

Hắc Vũ Thiên Vương liếc nhìn tôi rồi lại quay sang đối thủ. Hắn nhếch mép, giọng đầy ác ý.

"Vậy thì có lẽ cách nói chuyện của hai ta không hợp nhau rồi. Cứ nói đi. Ngươi chỉ có thể có được hắn khi ta vứt bỏ hắn thôi."

"Ngươi không biết sự kiêu ngạo đó của ngươi khiến người khác ghê tởm đến mức nào đâu. Ngươi nghĩ ta sẽ chờ đến lúc đó sao?"

Raon Hiljo mỉm cười lạnh lùng, lao tới.

Keng----!

Hai thanh kiếm va chạm trên không trung, lưỡi kiếm sắc lạnh chĩa vào nhau. Hắc Vũ Thiên Vương nhìn chằm chằm với ánh mắt như rắn độc.

"Không. Cứ ngoan ngoãn chờ đến lúc đó đi. Ngươi sẽ bị giam cầm trong căn phòng tối tăm, ăn những thứ cặn bã và sống như đã chết. Cứ như những gì ngươi đã trải qua trong suốt thời gian qua."

Lời khiêu khích cay độc khiến khuôn mặt Raon Hilljo co rúm lại.

Keng----! Keng----!

Từ lúc đó, Raon Hilljo trút xuống thịnh nộ vào từng đường kiếm. Ngài vung kiếm như muốn chẻ đôi đầu Hắc Vũ Thiên Vương. Mỗi lần lưỡi kiếm xé gió, da thịt Hắc Vũ Thiên Vương lại bị rạch toạc, cơ bắp và mạch máu đứt đoạn, máu phun tung tóe. Raon Hilljo dồn ép đối thủ, vừa đánh vừa nói:

"Ta sẽ đặt mọi thứ vào đúng vị trí của nó. À, ngươi có biết không? Chỉ có ta mới có quyền đặt tên cho đứa trẻ đó."

Trong khoảnh khắc, một tia điên loạn lóe lên trong mắt Hắc Vũ Thiên Vương.

Keng----! Keng----! Keng----!

Hắc Vũ Thiên Vương vung kiếm như một kẻ điên. Không còn sự hay tính toán nữa. Hắn chỉ muốn phá hủy, đâm thọc vào yếu huyệt, móc ruột gan đối phương. Mỗi nhịp thở, mỗi nhát kiếm, mỗi lần va chạm, họ đều nhằm vào tử huyệt của nhau, khuấy đảo nội tạng đối phương. Chỉ còn bản năng thú vật, họ gặm nhấm lẫn nhau, dẫn dắt đối phương đến cái chết. Hai tử thần lúc thì lùi lại giữ khoảng cách, rồi lao vào nhau với một tốc độ kinh hoàng.

Xoẹt------!

Lưỡi kiếm của Raon Hilljo tạo nên gợi sóng trên vũng nước, lao đến đâm thủng bụng Hắc Vũ Thiên Vương. Kiếm của Hắc Vũ Thiên Vương chém qua mưa, ghim vào cổ Raon Hilljo. Lực phản đoàn mạnh mẽ khiến cả hai loạng choạng, mất thăng bằng.

“……!!”

Tôi thét lên trong vô vọng. Cảm giác như mặt đất dưới chân đang sụp đổ. Lưỡi kiếm tụ đầy sát khí xoáy trong bụng Hắc Vũ Thiên Vương. Kiếm của Hắc Vũ Thiên Vương cày xé cổ Raon Hilljo. Máu tuôn xối xả từ cơ thể họ. Trong không gian nồng nặc mùi máu, hai nam nhân như hai sứ giả từ địa ngục nhìn chằm chằm vào nhau. Dường như cái chết là lời giải duy nhất cho mối hận thù giữa họ.

Hộc……! Hộc……! Mảnh vỡ của sát khí do họ tỏa ra như xuyên qua cổ họng, xé rách bụng tôi. Chìm trong ảo giác, tôi khó nhọc thở. Lưỡi kiếm rút ra, lại lao về phía đối thủ. Bất ngờ, cả hai đồng thời buông kiếm. Khi họ cố với tay lấy kiếm, họ lảo đảo ngã xuống. Máu hòa vào nước mưa, tạo nên một màu đỏ ghê rợn.

“Bệ hạ---!”

“Đại nhân----!”

Máu trào ra khỏi miệng Raon Hilljo. Narsha vội vã bịt vết thương trên cổ ngài ấy. Hắc Vũ Thiên Vương dùng ánh mắt ngăn Unsa lại gần. Hắn loạng choạng ngồi xuống lan can tường thành. Mỗi bước chân hắn đi qua đều để lại một vệt máu đáng sợ. Tôi chết trân nhìn hai người vừa bước ra từ địa ngục. Kẻ từng ấm áp như ánh mặt trời giờ đây đã biến thành ác quỷ dính đầy máu. Hai người họ, hai huynh đệ từng khác biệt đến vậy, giờ đây lại giống nhau đến lạ lùng trong vũng máu. Tại sao lại như vậy? Tại sao chúng ta lại đi xa đến thế này… Phải chăng chúng ta sinh ra là để đối đầu với nhau? Phải chăng chúng ta là thuốc độc của đời nhau…? Tôi muốn gào thét. Dừng lại đi…Ta muốn kết thúc tất cả…



Sau một lúc lâu đứng bất động giữa ngã ba đường, tôi run rẩy đứng dậy. Như bước trên dây, tôi chầm chậm tiến về phía hai kẻ sát nhân. Raon Hilljo ôm cổ, tiến lại gần, nắm lấy tay tôi. Ánh mắt ngài như muốn hỏi tôi vô số câu hỏi. Nhưng giờ phút này đây, tôi chưa bao giờ cảm thấy kiên định đến thế.

"Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi."

Cũng như tôi đã không xen vào trận chiến của họ, khoảnh khắc này cũng không ai được phép can thiệp. Narsha dìu Raon Hilljo sang một bên. Kẻ sát nhân đứng đối diện. Cả hắn và tôi đều ướt sũng. Chúng tôi đứng đó, không tiến lại gần thêm nữa, chỉ nhìn nhau.

Ào ào…

Hoàng hôn tỏa ra sắc màu rực rỡ nhất, tiếng mưa rơi như khúc ca đưa tiễn.

Một ngày như hôm nay, một nơi như nơi này, thật thích hợp để kết thúc mọi chuyện.

Từng bước, từng bước một... Tôi tiến về phía kẻ sát nhân. Dù cơ thể run rẩy, nhưng tâm trí tôi lại bình lặng lạ thường. Kẻ sát nhân ngồi trên lan can, giữa cơn mưa xối xả, hắn vẫn vững chãi như ác quỷ. Phía sau hắn, cung điện nguy nga giừo đây như vực địa ngục hạ miệng chờ đợi. Chỉ cần đẩy nhẹ, hắn sẽ rơi xuống vực.

"Ngươi... cũng biết đau sao? Bị thương như thế này, chảy máu như thế này... ngươi có thấy đau không?"

Vừa nói, tôi vừa ấn ngón tay vào vết thương đang rỉ máu trên bụng hắn. Nhưng thân thể hắn quá cường tráng, chỉ vết thương nhỏ này thì chẳng xi nhê gì. Tôi dùng móng tay cào sâu vào vết thương, xé toạc nó ra. Máu theo tay tôi chảy xuống. Cảm giác chạm vào thịt và mùi máu tanh khiến tôi rùng mình. Cuối cùng, kẻ sát nhân cũng nhăn mặt, nghiến răng ken két. Tôi liếm máu trên tay, liếm màu đỏ sẫm bám trên các khớp ngón tay. Máu của kẻ sát nhân ngọt đến kinh ngạc.

"Ngươi có nhớ những người mình đã giết không? Ví dụ như... người lính canh gác ở đâu đó, cung nữ thuộc phẩm cấp nào đó, người dân của bộ tộc nào đó..."

Ánh mắt kẻ sát nhân chậm rãi chuyển sang tôi. Quả là kẻ nhanh trí. Hắn đã nhận ra điều ẩn giấu trong câu hỏi của tôi. Không, có lẽ hắn đã biết ngay từ khi tôi cất tiếng hỏi. Cuối cùng, hắn cũng lên tiếng.

"Chắc ngươi cũng từng bứt cánh côn trùng chứ? Ngươi có nhớ hình dạng đôi cánh ấy, hay những chiếc râu của nó không?"

Hắn nói tiếp:

"Làm sao mà nhớ được chứ."

Tôi nhìn khuôn mặt vô cảm của hắn. Hồi nhỏ, tôi từng bứt cánh chuồn chuồn mà không nghĩ ngợi gì. Hôm đó, tôi bị mẹ đánh đến chảy máu chân, rồi phải khóc lóc xin lỗi. Tôi còn xây mộ cho con chuồn chuồn và cầu nguyện cho nó. Nhưng cả lúc đó lẫn bây giờ, tôi đều không thể cảm nhận được nỗi đau của con chuồn chuồn ấy. Kẻ sát nhân đã giải thích cho tôi một cách dễ hiểu nhất. Tôi cười phá lên.

Sao ngươi lại trở nên như vậy?

"Có một ngôi nhà tranh ở tách biệt với khu làng Imae. Một ngôi nhà tồi tàn đến mức nhìn một lần là nhớ mãi."

Mắt Raon Hilljo trợn lớn. Cùng lúc đó, ánh mắt kẻ sát nhân chuyển sang tôi.

"Có một người đàn bà sống trong ngôi nhà ấy. Hôm đó, bà ấy vẫn đang chờ con trai trong căn phòng nhỏ. Dù là mùa hè, bà vẫn phải trùm chăn vì lạnh. Bà ấy ốm nặng, gầy yếu nhỏ bé... nhưng có đôi mắt rất đẹp. Rồi một ngày... bà ấy qua đời. Bị cắt mất sừng trắng, bị móc một con mắt... vô cớ bị kẻ sát nhân giết một cách dã man."

Tôi luôn tự hỏi, nếu tôi nói ra sự thật, hắn sẽ có biểu cảm gì? Hắn sẽ nói gì?

Cái lạnh khiến tôi run cầm cập. Tôi nhìn chằm chằm vào kẻ sát nhân và hét lên.

"Người đó... là mẫu thân của ta. Trong số những con côn trùng bị ngươi chà đạp, có mẫu thân của ta."

Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt đen của kẻ sát nhân khẽ lay động. Như thể đang cố gắng gợi lại một ký ức mơ hồ, cử chỉ nhỏ bé ấy lại tạo nên cơn sóng dữ dội trong lòng tôi.

"Ngươi thật sự không nhớ sao?"

Trong khi ta khắc khoải không yên...?

Một sự im lặng đến đáng sợ bao trùm, đến mức không nghe thấy cả tiếng thở. Kẻ sát nhân nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm, rồi cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói tàn nhẫn vang lên. Lời đầu tiên hắn thốt ra không phải là lời xin lỗi, cũng chẳng phải sự chế nhạo.

"Thì ra đó là nhà ngươi. Người đàn bà đó, hình như không giống ngươi lắm."

Giọng nói đều đều, vô cảm đến rợn người. Nó giống như sự trống rỗng, vô hồn. Dù là gì đi nữa, thì kẻ sát nhân lúc này cũng chẳng mảy may quan tâm đến sự thật ẩn giấu bên trong. Hắn chỉ khẳng định điều mà tôi không muốn chấp nhận. Phải, ngoài ngươi ra còn ai vào đây nữa chứ...? Mọi thứ trước mắt tôi như nhạt nhòa đi, cơn choáng váng ập đến. Tôi ôm ngực, thốt ra từng lời như khạc ra máu.

"Ngươi có biết cảm giác máu trong người cạn kiệt, tim bị xé nát không? Ngươi có biết cảm giác bị ám ảnh suốt đêm dài, lang thang như một xác chết không? Ngươi có biết ta thậm chí còn thèm khát cái thời làm kỹ nam hơn là bây giờ không? Ngươi có biết cảm giác muốn chết mà không thể chết là như thế nào không?"

Tôi mới chỉ mười chín tuổi. Tôi vẫn cần mẫu thân. Không, có lẽ tôi cần một người để nương tựa hơn là một người để che chở cho tôi. Vì vậy, tôi đã cam chịu mở rộng đôi chân, chịu đựng cuộc sống địa ngục. Nhưng tôi đã không thể bảo vệ được cây đại thụ của mình. Tôi đã để nó bị nhổ tận gốc. Cơ thể tôi lạnh cóng, hơi thở ngưng tụ thành sương. Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Ánh mắt kẻ sát nhân trở nên sâu thẳm.

"Ngươi muốn gì? Ngươi muốn ta làm gì?"

Tôi tiến lại gần kẻ sát nhân hơn. Đôi môi tôi run rẩy, trắng bệch.

"Hãy hồi sinh tất cả. Đừng bỏ sót một ai."

Cả mẫu thân ta, mẫu thân của Raon Hilljo, Naro... tất cả những sinh mạng đáng thương đã chết dưới tay ngươi!

Đôi mắt kẻ sát nhân như tan vào hoàng hôn, trống rỗng và vô hồn.

"Ngươi luôn thử thách ta."

Ngay lúc đó, lý trí mà tôi cố gắng níu giữ bỗng chốc tan biến. Máu dồn lên não, khiến tôi như muốn nổ tung.

"Hồi sinh... họ đi. Hồi sinh họ đi... Hãy quỳ xuống xin lỗi mẫu thân ta, thừa nhận tội lỗi tày trời của ngươi! Nếu ngươi là con người! Nếu ngươi mang hình hài con người thì ít nhất hãy sống như một con người đi chứ...!!"

Nói rằng sinh ra đã vậy ư? Toàn là nhảm nhí! Vô lý! Không thể nào có chuyện giết người vô tội mà lại thản nhiên như không được!! Tôi không thể chữa lành bằng bất cứ cách nào khác ngoài việc nợ máu trả máu. Tôi sẽ không bao giờ có thể tản bộ dưới ánh nắng xuân nữa. Tuổi mười chín của tôi đã dừng lại ở đó rồi.

"Hãy trả lại tất cả! Trả lại cho ta đi...!!"

Tôi cào cấu, cắn xé kẻ sát nhân. Tôi gào thét, khóc lóc cho cuộc đời tàn tạ của mình. Tôi không biết là tôi đang run rẩy hay là hắn đang run rẩy. Giá như hắn cứ coi tôi là kỹ nam, là kẻ hạ tiện thì hơn. Giá như hắn đừng đối xử tốt với tôi. Tôi đã không nên nếm trải sự ngọt ngào mà hắn ban phát. Cơn mưa rào không thể rửa sạch những vết thương đau đớn này.

"Hồi sinh họ đi...!! Hồi sinh tất cả mọi người đi...!! Trả lại cho ta đi...!!"

Tôi vung tay đấm đá hắn một cách tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn đứng im như tượng. Hắn như thể đã mất hết sức lực. Đôi mắt sâu thẳm và ẩm ướt của hắn nhìn tôi.

"Cảm giác máu cạn kiệt, tim bị xé nát..."

Ngón tay hắn chạm vào vết thương do súng bắn trên ngực tôi.

"Ta cũng từng trải qua một lần."

Tôi nghiến răng. Hắn quả là kẻ xảo quyệt. Hắn đang gian lận. Tôi không thể rời mắt khỏi hắn. Chỉ cần một khoảnh khắc lơ là, chuyện không thể vãn hồi sẽ xảy ra. Đôi mắt đen sâu thẳm của kẻ sát nhân nhìn chằm chằm vào tôi. Cơn mưa đã cuốn trôi hết hơi ấm trên người hắn. Nhịp tim của hắn truyền qua tay tôi cũng dần chậm lại. Nhưng tim tôi lại bắt đầu đập nhanh hơn. Cảm giác kỳ lạ ấy khiến tôi bồn chồn, lo lắng.

'Hôm đó, ta cùng phụ thân con trở về từ núi Hanaru... Ông ấy bỗng nhiên ngã quỵ. Người ra đi trong yên bình, như thể chỉ đang ngủ vậy...'

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Không thể kết thúc như vậy được. Tôi phải khiến hắn quỳ xuống trước linh hồn mẫu thân. Cơ thể tôi lúc nóng lúc lạnh. Tôi gằn giọng, nói trong nghẹn ngào:

"Hãy van xin ta đi. Hãy nói rằng ngươi đã sai, hãy xin ta tha mạng. Biết đâu ta sẽ cho ngươi thuốc giải độc thì sao?"

Kẻ sát nhân nhếch mép. Hắn cứng đầu im lặng, đôi mắt vô cảm không thể hiểu nổi.

Tôi đấm vào bức tường vững chắc ấy.

"Van xin đi...!! Hãy xin lỗi mẫu thân ta đi...!! Hãy quỳ xuống sám hối đi...!"

Làm ơn...

Kẻ sát nhân vẫn im lặng như mặt nước phẳng lặng. Sự im lặng đó khiến tôi nghẹt thở. Không được. Không thể kết thúc vô nghĩa như vậy...! Tôi run rẩy giơ tay lên. Mục tiêu là sừng trên đầu tôi. Ngay khi tôi dồn sức bẻ gãy nó...

Hắn chuyển động nhẹ nhàng như lướt trên mặt nước. Kẻ sát nhân đặt tay lên tay tôi. Hắn nắm lấy cả tay và sừng tôi, chậm rãi kéo đầu tôi lại gần. Hắn cắn mạnh vào ngón tay tôi đang chạm vào sừng. Môi hắn lướt trên trán, thái dương, rồi dừng lại bên tai tôi.

"Đừng làm chuyện ngu ngốc."

Giọng nói ấm áp của hắn như bùa chú mê hoặc tôi. Không... không thể nào... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là...? Tôi muốn xác nhận suy đoán trong đầu, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt tôi lạc lối, cuối cùng cũng chạm vào ánh mắt kẻ sát nhân. Ngươi... biết sao...? Ngươi biết từ lâu rồi sao...? Câu trả lời duy nhất là hơi thở của tôi phả vào má hắn.

Hắn vẫn ngồi đó, giữa cơn mưa, vững chãi và im lặng đến đáng sợ. Môi tôi run rẩy không ngừng.

"A, không..."

...Không... không được... không được...! Tôi lắc đầu nguầy nguậy như lên cơn co giật. Vớ lấy con dao găm, cố gắng cắt đứt chiếc sừng. Ngươi đang làm gì vậy! Muốn chết hay sao?! Ai đó nắm lấy tay tôi. Buông ra! Buông ta ra! Tôi giãy giụa, cố thoát ra. Dừng lại đi! Lại có người nhanh như chớp kéo tôi lại. Tôi không còn nhận thức được gì nữa, chỉ biết cố chấp cắt đứt chiếc sừng. Chiếc sừng mỏng manh cuối cùng cũng gãy.



Khoảnh khắc nó lìa khỏi gốc, tôi cảm thấy như xương sống mình bị xé toạc. Đau đớn như móng tay bị nhổ, da thịt bị lột. Tiếng thét này là của tôi sao...? Sự tuyệt vọng trong từng cử chỉ này là của tôi sao...? Giá mà tất cả chỉ là giấc mơ. Cái chết của mẫu thân, mọi chuyện với kẻ sát nhân, cả khoảnh khắc này nữa. Tôi dùng cán dao găm đập nát chiếc sừng. Mu bàn tay bị cứa, rách toạc. Tôi nghiền nát chiếc sừng, rồi cho vào miệng, dùng lưỡi đưa sâu vào cổ họng kẻ sát nhân. Lưỡi tôi ướt đẫm nước bọt, quấn lấy lưỡi hắn. Nhưng hắn không nuốt. Hắn không hề cử động. Hắn cứ ngồi đó, uể oải như đang chờ đợi điều gì đó.

Đôi mắt đen ấy lóe lên tia sáng cuối cùng, rồi lụi tàn như ngọn lửa sắp tắt. Đêm hôm ấy, khi mọi thứ bị thiêu đốt như thể đó là ngày tận thế, tôi đã trao nụ hôn cháy bỏng tâm can, rồi để lại lời cuối cùng... cảm giác cuối cùng... Dần dần, hình bóng hắn nhạt nhòa trước mắt tôi. Tôi lặng lẽ áp má vào cổ hắn. Không còn nghe thấy nhịp đập trái tim, cũng chẳng còn cảm nhận được hơi ấm. Đôi mắt đen tĩnh mịch ấy, như một bức di thư, chứa đựng hình bóng tôi. Tôi thở hổn hển như con cá bị bắt rời khỏi nước. Tim tôi như vỡ vụn, bị xé nát, tôi thậm chí còn không biết nỗi đau này có phải là của mình hay không. Tôi chỉ muốn tan biến vào cơn mưa.

Ào ào ào---!!

Mưa rơi như trút nước, gào thét như muốn nhấn chìm cả thế giới. Bầu trời nhuốm màu hoàng hôn, khung cảnh chìm trong biển lửa, tất cả hiện ra trước mắt tôi. Cơn mưa cuối cùng cũng ngừng, cuốn trôi không gian tồi tệ ấy. Cung điện chìm trong ánh hoàng hôn, đẹp đến mức khiến tôi rơi nước mắt.

Đợi đã. Tôi đang suy nghĩ.

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Lịch sử", short_name: "Lịch sử", description: "Truy cập Lịch sử", url: "https://www.chaylonton.com/p/lich-su.html", },{ name: "Theo dõi", short_name: "Theo dõi", description: "Truy cập Theo dõi", url: "https://www.chaylonton.com/p/theo-doi.html", },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo