[ĐỘC TỐ QUYỂN 3]
Chương 36:
[Cập nhật lúc 12.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
"...nó đã tô cả bầu trời bằng màu đỏ !"
Ai đó lay mạnh làm tôi giật mình tỉnh giấc. Ngẩng đầu lên thì thấy So Dong với khuôn mặt rám nắng đang xòe bàn tay ra trước mặt tôi, lắc qua lắc lại.
"Trời đất...! Con biết ngay là thầy lại ngẩn ngơ ra mà. Cho thầy ăn hồng nhiều như thế để làm gì chứ?"
"...Con vừa nói gì?"
So Dong càu nhàu với tôi rồi lại nghiêm mặt.
"Haeul tô màu đỏ cho cả bầu trời đấy ạ! Núi cũng đỏ! Nước cũng đỏ! Con bảo trên đời làm gì có chuyện như thế thì nó chọc vào mắt con!"
"Mắt á?"
Tôi vội vàng kiểm tra mắt So Dong. Thằng bé vừa mách tội bằng hữu của mình vừa cười toe toét đắc thắng.
"À, đừng lo. Lúc nó chọc thì con đã nhanh tay nhắm mắt lại rồi. Dù sao thì, xin người hãy làm gì đó với nó đi!"
Tôi nhìn bức tranh Haeul tô đỏ chót. Khuôn mặt Haeul đỏ bừng lên còn hơn cả bức tranh. Trong số những đứa trẻ tôi dạy vẽ, có khá nhiều đứa trẻ mồ côi vì chiến tranh, và Haeul là một trong số đó. Nó là một cậu bé khoảng mười lăm tuổi, nghe nói từ khi bà nội, người thân duy nhất của nó bị lính Baedal giết hại, nó đã sống nhờ vào người khác.
"Cái này là núi và sông bị nhuộm màu hoàng hôn sao?"
Haeul khẽ gật đầu khi nghe tôi hỏi. Nhưng So Dong tinh nghịch thì không hiểu, cứ lầm bầm mãi. Tôi nhìn quanh mười đứa trẻ rồi nói.
"Khi vẽ tranh, các con không cần phải bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì. Một khi bị trói buộc trong khuôn khổ, suy nghĩ cũng sẽ bị trói buộc, suy nghĩ bị trói buộc thì tay cũng sẽ bị trói buộc. Từ đó, sẽ không còn thú vị nữa."
"Vâng ạ...!"
Qua khe cửa hé mở, mặt trời đã bắt đầu lặn. Tôi lại nhìn xuống lũ trẻ.
"Hôm nay đến đây thôi."
***
Sau khi lũ trẻ về hết, tôi dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn. Nơi tôi ở là nhà của Raon Hiljo. Ngôi nhà khá rộng với nhiều phòng, tôi đang sử dụng một trong số đó. Đây là vùng đất nằm ở biên giới của Đại Lục, nơi các bộ tộc mất nhà vào tay Baedal tụ tập sinh sống. Sau chuyện đó, tỉnh dậy tôi đã ở đây, nghe nói tôi đã bất tỉnh nhiều ngày. Ngay khi tôi hồi phục, Raon Hiljo đã đề nghị tôi dạy vẽ, và tôi vui vẻ nhận lời. Kể từ đó, cứ hai ngày một lần, tôi lại tập hợp lũ trẻ ở phòng mình để dạy vẽ và viết. Đã hơn một tháng kể từ khi tôi đến đây. Hoặc có thể là một khoảng thời gian ngắn hơn thế nhiều.
Khi tôi đang sắp xếp lại đồ đạc, tôi thấy một đứa trẻ vẫn chưa rời đi. Đó là Haeul. Khi cảm nhận được ánh mắt của tôi, Haeul vội vàng cầm tờ giấy rồi chạy đi. Chưa kịp làm gì thì thằng bé đã vấp phải ngạch cửa, khuỷu tay gầy guộc chảy máu. Tôi đỡ thằng bé dậy, nhặt tờ giấy rơi dưới đất lên, trong số rất nhiều tờ giấy, có một bức tranh thu hút sự chú ý của tôi. Trong tranh vẽ một thác nước cao vút, bên dưới có người đang tắm tiên. Tuy nét vẽ còn vụng về do mới học, nhưng mái tóc dài đến tận mông, cùng với chiếc sừng duy nhất, rõ ràng là...
"Hình như đây là ta..."
Tôi nhìn thằng bé với ánh mắt ngạc nhiên.
"Khi nào, tại sao con lại..."
"Con, con xin lỗi..."
Haeul giật lấy bức tranh từ tay tôi rồi giấu ra sau lưng, chớp chớp mắt như thể đã phạm tội. Thân hình nhỏ bé gầy gò của nó trông thật đáng thương.
"Ta không có mắng con. Ta chỉ tò mò tại sao con lại vẽ bức tranh này thôi."
Từ đôi môi mấp máy của nó bật ra những lời nói bất ngờ.
"... Vì đẹp ạ..."
"Hả?"
"Thầy đẹp ạ... Cơ thể..."
"..."
Tôi nghẹn lời. Tôi không biết nên ôm đầu hay cười trừ trước việc một cậu bé mười lăm tuổi nhìn trộm cơ thể trần truồng của tôi, rồi còn vẽ ra nữa. Trong lúc tôi đang lúng túng đối mặt với thằng bé thì một cánh tay bất ngờ vươn ra, giật lấy bức tranh từ tay Haeul. Người đến bất ngờ là Raon Hiljo. Ngài ấy nheo mắt nhìn bức tranh rồi véo má Haeul.
"Cái này bị tịch thu."
"Trả, trả lại cho ta...! Của ta mà!"
Haeul nhảy lên để giành lại bức tranh, nhưng bàn tay của nam nhân cao lớn kia ở quá xa. Khuôn mặt thằng bé đỏ bừng như sắp khóc, tôi vội vàng nói.
"Ngài cứ trả lại cho nó đi. Đó là tranh của Haeul mà."
"Không được. Giấy có thể là của Haeul, nhưng người trong này là của ta."
Tôi trừng mắt nhìn Raon Hiljo, người vừa thốt ra những lời lẽ trơ tráo mà sắc mặt không đổi, rồi giật lấy bức tranh từ tay ngài ấy, đưa cho Haeul. Đứa trẻ đáng thương, thất vọng tràn trề, rụt vai chạy ra ngoài.
"Ta có quá đáng không?"
Raon Hiljo khẽ cười nhìn theo bóng dáng đứa trẻ. Rồi ngài đưa ngón tay chọc vào má tôi.
"Dù là trẻ con nhưng ta vẫn cảm thấy khó chịu. Em cũng đâu cần phải tắm ở ngoài trời."
Tôi nhìn thẳng vào ngài, nghiêm túc nói:
"Hay là từ mai ngài hãy học cùng lũ trẻ? Tôi nghĩ ngài sẽ hòa nhập tốt thôi."
"Hả?"
Raon Hiljo trợn tròn mắt hỏi lại. Tôi không đáp, chỉ khẽ gật đầu chào Narsha đang đứng ngoài sân. Raon Hiljo cũng gửi lời cảm ơn nàng ấy rồi đóng cửa lại. Dạo này ngài đang dồn hết tâm sức vào việc khai hoang đất mới, đến mức chẳng có thời gian mà chợp mắt. Vậy mà ngài ấy vẫn luôn dành thời gian quan tâm và chăm sóc tôi từng li từng tí. Vừa đóng cửa xong, Raon Hiljo đã kéo tay tôi từ phía sau.
"Ngài, khoan đã..."
Tôi chưa kịp lấy lại thăng bằng, ngài ấy đã tìm đến môi tôi. Khối thịt ướt át bao bọc lấy lưỡi tôi, khiêu khích rồi lại nhẹ nhàng cọ xát vòm miệng. Vai tôi vô thức căng cứng. Ngài vẽ vòng tròn trên lưỡi tôi bằng đầu lưỡi của mình, rồi khẽ cắn nhẹ.
"Ha... ha... Lưỡi của em trơn mượt và mềm mại quá. Muốn ngậm lấy cả ngày. Ha... Thích quá."
Những lời lẽ tục tĩu tuôn ra từ miệng ngài ấy, hòa lẫn với nước bọt. Tôi siết chặt vạt áo ngài. Ngài ấy càng thêm dai dẳng, mạnh bạo liếm láp môi tôi. Rồi dùng chân tách hai chân tôi ra. Khoảnh khắc ấy, toàn thân tôi cứng đờ. Lại nữa. Cảm giác ấy lại ùa về. Tôi run rẩy đẩy Raon Hiljo ra. Trong phòng chỉ còn lại hai nhịp thở gấp gáp. Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không giữa cằm và cổ ngài ấy.
"Thưa ngài, ngoài kia... có hộ vệ..."
Một khoảng lặng bao trùm. Lúc ấy, Narsha dè dặt gọi từ bên ngoài.
"Đại nhân, ngài..."
Raon Hiljo nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, đáp:
"Sao thế?"
"Xin ngài ra ngoài một lát. Có việc gấp..."
Ngài rời mắt khỏi tôi, mở cửa. Vừa mở ra, người khổng lồ đứng ngoài sân đã vội vã báo tin:
"Thưa Raon Hiljo đại nhân! Giếng nước phun trào rồi ạ! Dân làng tha hồ uống no nê luôn ạ!"
"Thật sao?"
Mắt Raon Hiljo sáng rực lên. Ở nơi khan hiếm nước thế này, đây quả là tin mừng lớn.
“Ngựa đã chuẩn bị sẵn ở đầu làng rồi! Mọi người đang đợi, chúng ta đi luôn chứ ạ?"
"Phải đi ngay chứ. Giếng nước phun trào rồi mà."
Raon Hiljo chẳng nói chẳng rằng, nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài.
***
Khắp nơi trong làng, hàng chục thanh niên trai tráng đang vác đá tảng và gỗ lớn, to bằng cả người họ để xây nhà. Raon Hiljo chào hỏi những người đang hối hả làm việc:
"Vất vả cho mọi người rồi. Nhờ cả vào mọi người đấy."
"Ngài cứ yên tâm! Giếng nước phun trào thật là may mắn. Nhưng mà, từ nơi xa xôi đó, làm sao đưa nước về làng được... Không thể nào gánh từng gánh nước được."
"Ta đang trên đường đi tìm cách giải quyết đây. Ta sẽ mang tin tốt về cho."
"Vâng ạ!"
Những người thợ phấn khởi tràn trề hy vọng, hăng say làm việc. Họ dựng cột, xây tường, mỗi người một việc. Nghe nói ban đầu, số người ở đây không đông như vậy. Sau khi mất nước vào tay Baedal, các bộ tộc sống rải rác khắp nơi nghe tiếng Raon Hiljo nên đã tìm đến đây, an cư lạc nghiệp. Từ đó, Raon Hiljo đã lãnh đạo mọi người với một sức mạnh phi thường. Vùng đất này vốn chỉ là cánh đồng hoang vu và rừng rậm nguyên sinh, vậy mà giờ đây đã có nhà cửa, ruộng vườn, đạt được thành quả như ngày hôm nay. Điều đáng kinh ngạc nhất là, dù có nhiều chủng tộc khác nhau cùng chung sống, nhưng họ lại đoàn kết một cách lạ thường.
"Này! Giữ chặt vào!!"
"Lui ra sau! Bảo lui ra sau nữa cơ mà! Muốn ăn lửa thiên lôi của ngài Raon Hiljo hay sao hả!"
"Có làm sai cũng không sao đâu anh bạn! Như cái lần ngươi làm mất mấy chục cây Chấn Thiên Lôi trước đây đấy!"
Người khổng lồ và người Na Ti trò chuyện rôm rả. Vài người phụ nữ mang đồ ăn đến trêu chọc Raon Hiljo:
"Ôi chao ~ Sao lại đẹp trai thế này?"
"Đúng là vậy! Cả đời ta chưa từng thấy ai đẹp trai như ngài ấy! Lần đầu gặp mặt ta đã choáng ngợp rồi ~. Tối hôm đó còn mất ngủ nữa chứ? Ha ha ha...!"
Raon Hiljo mỉm cười cứng nhắc với cô gái.
"Làm ơn đừng nói mấy chuyện đó khi ta có mặt được không? Nghe ngại lắm."
Tôi bật cười. Raon Hiljo tuy trơ tráo đến mức khiến người khác phải xấu hổ, nhưng lại không chịu được những lời khen ngợi thẳng thừng như vậy. Đôi khi ngài làm nũng như cún con, lúc lại tinh ranh ma mãnh đến mức khiến người ta phải lắc đầu. Càng hiểu rõ, tôi càng khám phá ra những khía cạnh mới mẻ ở con người này. Lúc đó, một phụ nữ vừa đưa đồ ăn sáng quay lại, đưa cho tôi một quả hồng chín mọng. Bà ấy liếc nhìn Raon Hiljo rồi cười lớn.
"Ôi ~ Không có gì đâu, ta mua ở chợ hôm qua đấy, cầm lấy đi."
"Không cần đâu ạ. Nhà bà cũng có con nhỏ mà."
"Đừng khách sáo, ta gửi con ở nơi cậu, còn chưa kịp cảm ơn cậu tử tế! Sao cứ làm ta ngại thế?"
Người phụ nữ kiên quyết dúi quả hồng vào tay tôi. Raon Hiljo đứng sau nhìn quả hồng, ánh mắt có chút u ám.
"Cảm ơn bà."
Tôi cúi đầu chào người phụ nữ rồi nhận lấy quả hồng. Từ khi đến đây, cứ cách một ngày dân làng lại cho tôi hồng. Đối với họ, đó là thứ quý giá, nên mỗi lần nhận tôi đều cảm thấy ngại ngùng. Thực ra, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được ăn hồng. Mấy hôm trước tôi có thử ăn, nhưng lại nôn ra ngay. Đối với tôi, kẻ chỉ ăn thịt sống, nó chẳng khác gì một cục nhớt nhầy nhụa. Dù sao thì bây giờ tôi có nhận cũng chỉ để cho con của bà ấy ăn, nên cứ cất đi đã.
Đúng lúc đó, tay tôi bỗng co giật, đánh rơi quả hồng xuống đất. Quả hồng tội nghiệp vỡ tung trên nền đất, kết thúc số phận ngắn ngủi của mình. Tôi xoa xoa bàn tay vẫn còn run rẩy. Di chứng sau khi cắt sừng còn tệ hơn tôi tưởng. Những cơn co giật nhỏ thế này thường xuyên xảy ra, đôi khi còn đau nhói như dây thần kinh bị xé toạc, khiến tôi mất thăng bằng khi đi lại. Tôi cúi xuống định nhặt quả hồng lên, nhưng Raon Hiljo đã nhanh tay hơn, nhặt quả hồng bị vỡ nát lên. Ngài lấy khăn của người phụ nữ bọc lại rồi đưa cho tôi. Sau đó, mặc kệ những ánh mắt xung quanh, ngài ấy nắm tay tôi bước đi. Gió nhẹ khẽ lay mái tóc của Raon Hiljo.
"Trên đường về ta sẽ đưa em đi gặp một lang y khác. Hình như bệnh tình của em không thuyên giảm."
"Tôi không thấy khó chịu gì cả. Cũng không thường xuyên bị như vậy."
Raon Hiljo vừa nói vừa xoa bóp cổ tay tôi.
"Sao em cứ gầy thế này? Ta đã cố gắng cho em ăn uống đầy đủ rồi mà."
"Ngài cho tôi ăn uống đầy đủ lắm rồi. Chắc là dạo này tôi lo lắng cho lũ trẻ nên mới vậy. Với cả tôi vốn dĩ khó tăng cân."
Từ khi đến đây, tôi chưa từng bỏ bữa nào. Raon Hiljo luôn chăm chỉ mang thịt đến cho tôi, toàn là thịt loại ngon, đến mức tôi thấy tiếc khi ăn. Ngài ấy nhìn tôi với ánh mắt nặng trĩu.
"Ta không muốn em phải sống ở nơi này. Ta muốn đưa em đến một nơi tốt đẹp hơn, càng sớm càng tốt."
Từ khi đến đây, ngài ấy thường xuyên lộ ra vẻ mặt này. Tôi thấy khó xử. Tôi thực sự không thấy phiền lòng gì, sao ngài cứ bận tâm mãi vậy... Tôi đang tận hưởng sự yên bình chưa từng có, và tôi rất thích nơi này. Hơn nữa, tôi không muốn khiến ngài thêm lo lắng khi ngài vừa mới ổn định tinh thần. Vì vậy, tôi càng cố gắng ăn uống và dạy dỗ lũ trẻ.
"Tôi rất thích nơi này. Thật đấy. Mùi hương của cây cỏ và đất đai khiến tôi cảm thấy thư thái. Tôi thực sự ổn, nên..."
"Xin ngài hãy lo cho bản thân mình. Đừng làm vẻ mặt đó nữa. Tôi thực sự ổn mà..." Tôi thầm niệm trong lòng như một câu thần chú. Raon Hiljo nhìn tôi một lúc lâu rồi đáp bằng giọng đều đều:
"Vậy thì được rồi."
Từ xa, tôi thấy vài con ngựa và những người thợ lực lưỡng đang tiến lại gần. Raon Hiljo dừng bước, quay lại nhìn tôi.
"Đừng gắng sức quá. Hôm nay ngài sẽ về chứ? Khi nào..."
"Em mong ta về sớm à?"
"..."
Giọng nói của ngài ấy pha chút tinh nghịch. Gương mặt hốc hác của ngài khiến tim tôi thắt lại. Giá mà ngài ấy có thể dành thời gian nghỉ ngơi... Tôi cắn môi, gật đầu. Ánh mắt ngài ánh lên vẻ dịu dàng. Ngài ấy nhìn sâu vào mắt tôi, vuốt ve đôi môi tôi.
"Ta sẽ về sớm."
Raon Hiljo thở dài rồi tiến về phía những người kia. Trước khi lên ngựa, ngài bất chợt hỏi người khổng lồ:
"Sao giếng nước lại phun trào đúng lúc này?"
"Dạ?"
Người khổng lồ ngạc nhiên tròn mắt. Raon Hiljo lên ngựa, giật cương. Những người khác cũng lần lượt lên ngựa theo sau. Tôi mỉm cười nhìn Raon Hiljo cưỡi ngựa rời đi. Thật may là ngài ấy cũng dần ổn định lại. Có lẽ từ nay về sau, ngài sẽ sống tiếp những tháng ngày mang theo nỗi đau mất đi người thân. Nhưng không giống như tôi, kẻ bị trói buộc bởi thù hận, ngài ấy đang dũng cảm tiến về phía trước, điều đó khiến ngài tỏa sáng rực rỡ. Khi bóng dáng ngài khuất dần trong bụi mù, tôi cũng quay bước trở về chỗ ở. Nhưng kỳ lạ là, Narsha không đi theo.
"Cô không đi cùng sao?"
"Ừ. Ta có việc riêng. Đi thôi."
"Vâng."
Tôi gật đầu, định cùng nàng về nhà. Bỗng một nhóm phụ nữ mang theo đồ giặt ùa qua.
"Nghe nói từ khi Hắc Vũ Thiên Vương chết, Baedal như nhà có tang ấy? Hình như là do trúng độc gì đó..."
"Haizz. Phải chi sinh con nối dõi từ sớm. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ?"
"Đừng nói gở! Lỡ đâu lại xuất hiện một tên sát nhân nữa thì sao!"
"Nghe nói lính Baedal đang ráo riết truy tìm kẻ ám sát đó, nhưng tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy tung tích đâu."
"Chắc là hắn đang trốn chui trốn nhủi ở đâu đó. Chỉ sợ lửa sẽ cháy lan đến đây, lo quá mất ngủ..."
Các bà các cô rùng mình rồi khuất dần khỏi tầm mắt. Tôi cảm nhận được ánh mắt của Narsha, nhưng vẫn tiếp tục bước về phía nhà.
Trở về phòng, tôi thắp đèn rồi lấy cuốn vẽ đặt ở góc phòng. Mở lớp giấy bọc ra, bên trong là bức chân dung Raon Hiljo đang vẽ dở. Điều đầu tiên tooi làm sau khi hồi phục sức khỏe là vẽ bức chân dung này. Ta muốn thực hiện lời hứa đã nhiều lần thất hứa với ngài ấy. Vì ngài quá bận rộn nên tôi không thể bắt ngài ngồi yên làm mẫu, lại phải giữ bí mật nên tôi chỉ có thể dựa vào trí nhớ để vẽ. Tôi cầm cọ, tỉa tót sống mũi cao thẳng của ngài. Tô thêm màu cho đôi môi lương thiện mà đôi khi lại tục tĩu kia. Tôi đã hoàn toàn bị vẻ ngoài tuấn tú của ngài ấy đánh lừa. Không hiểu sao ngài có thể nói ra những lời lẽ thô tục đó một cách thản nhiên như vậy? Mỗi khi ngài ấy buông lời khiếm nhã, tôi chỉ muốn độn thổ cho xong.
Vẽ đến tận khuya, tôi mới đi ngủ. Dạy vẽ là một công việc rất ý nghĩa. Đôi khi lũ nhóc nghịch ngợm khiến tôi đau đầu, nhưng so với cuộc sống trước đây thì tất cả những điều này giống như một giấc mơ. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu có phải mình đang thực sự sống hay không. Gió mang theo mùi đất len lỏi qua khe cửa. Mùa hè oi ả đã qua, mùa thu lặng lẽ đến.
***
Ánh nắng ban mai len lỏi vào phòng. Tôi phủi chăn rồi đứng dậy, lòng bàn chân nhói đau. Quả nhiên, trên tay và chân tôi chi chít những vết xước, toàn thân ê ẩm như vừa bị ai đánh đập. Thật kỳ lạ. Từ khi đến đây, tôi chưa từng nằm mơ mà luôn ngủ ngon giấc, vậy mà gần như ngày nào cũng xảy ra chuyện này. Chẳng lẽ trong lúc ngủ say, tôi trở mình va phải góc cạnh của đồ đạc...? Cơ thể uể oải, tôi chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.
Sáng nay, tôi định ra đồng tìm vật liệu để chia cho bọn trẻ. Giờ đã sang thu nên khó mà ngắm được hoa dại. Tôi đi khắp các ngóc ngách của ngôi làng, hái những bông hoa dại và cỏ dại có màu sắc đẹp mắt bỏ vào giỏ. Trong đó còn có một quả hồng to bằng nắm tay. Lúc nãy trên đường đến đây, tôi được một phụ nữ tặng cho. Khi tôi đang mải mê tìm kiếm những bông hoa dại quý hiếm thì từ một phía, một bà lão tóc bạc trắng nhìn chằm chằm vào quả hồng trong giỏ của tôi.
"Không có cách nào hiệu quả hơn quả hồng để xua đuổi những thứ xấu xa. Phải đấy..."
Bà lão nhìn tôi chằm chằm rồi tặc lưỡi.
"Nhưng lần này, cậu đã bị một con quỷ rất dai dẳng và độc ác ám rồi. Quả hồng chẳng có tác dụng gì đâu."
"Bà... bà nói gì vậy?"
"Nếu cậu biết ta đang nói gì thì... cậu còn nhớ được gì nữa không?"
Tôi không hiểu ý bà lão, thậm chí còn nghi ngờ không biết bà lão có đang nói chuyện với mình hay không. Tôi không dám hỏi thêm nữa. Ánh mắt xa lạ đó khiến tôi khó chịu. Tôi cảm thấy không nên chọc giận bà lão thêm nữa, nên quay lưng bỏ đi, mặc cho ánh mắt ấy vẫn dán chặt vào mình. Tim tôi đập thình thịch, tôi nắm chặt lấy giỏ rồi bước nhanh hơn. Tôi muốn nhanh chóng trở về nhà. Trở về nơi binh yên, tách biệt với mọi ồn ào thế tục...
***
Raon Hiljo đã hứa sẽ quay lại sớm, nhưng mãi đến tối muộn hôm sau ngài mới về. Hôm nay, tôi dạy học cho bọn trẻ ở gần thác nước nên đến tận khi mặt trời lặn mới xong. Vừa vào làng, tôi đã nghe tin dữ và vội vã quay về chỗ ở. Nghe nói, những người rời đi hôm qua đã bị bọn sơn tặc tấn công trên đường về, Raon hiljo vì bảo vệ thuộc hạ mà bị thương. Tôi vội vã bước vào sân, thấy hai bóng người in trên cửa sổ giấy. Đó là Raon Hiljo và Narsha đang đối mặt với nhau. Trong lúc nóng lòng, tôi định bước lên sàn nhà thì giọng nói trầm thấp của họ khiến tôi khựng lại.
"Hạ giọng xuống. Ngươi muốn nói gì?"
"Tôi chỉ muốn hỏi xem ngài định giả vờ đến bao giờ."
"Giả vờ chuyện gì? Chính ta mới là người muốn hỏi."
"Đêm qua, khi ngài rời khỏi làng, chuyện đó lại xảy ra."
Bóng hình của Raon Hiljo cứng đờ. Có vẻ như có vấn đề gì đó, bầu không khí thật căng thẳng. Có lẽ tôi nên quay lại sau. Tôi rón rén bước xuống khỏi sàn nhà thì giọng nói của Narsha lại níu tôi lại.
"Đứa trẻ đó vẫn chưa biết mình đã làm gì. Ngay sau khi đến đây, đêm nào nó cũng mộng du đi khắp làng... Mỗi lần như vậy, ngài đều đưa cậu ấy về."
"Chuyện đó có gì lạ đâu. Em ấy không bị thương chứ?"
"Ngoài việc bị xước chân ra thì không sao. May mà có người giúp đỡ nên đã đưa cậu ấy về được. Khi tỉnh táo, có lẽ cậu ấy đã cố gắng kìm nén, nhưng trong vô thức thì không thể che giấu được."
Tôi sững người như bị sét đánh. Giọng nói của Narsha vang lên trong đầu óc choáng váng của tôi.
"Chỉ một lần nữa thôi... một lần cuối cùng... Lần này, cậu ấy lại khóc lóc và nói những lời khó hiểu. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về ý nghĩa của những lời đó. Hình như tôi đã hiểu ra rồi, nhưng ngài vẫn cứ giả vờ như không biết sao?"
Cảm giác như toàn bộ nhiệt độ cơ thể bỗng chốc tan biến. Dù không nói rõ, nhưng tôi biết họ đang nói về mình. Tôi nào nhớ nổi mình đã làm gì, đã nói những gì. Mọi chuyện tưởng chừng đã yên ổn, tôi cứ ngỡ mình đã khỏi hẳn, đã trút bỏ được gánh nặng. Vậy mà... Tôi choáng váng, đầu óc quay cuồng. Giọng Narsha lại vọng tới, xuyên qua lớp cửa giấy mỏng manh.
"Ngài không thấy cậu ấy đang cố gắng kìm nén sao? Hay ngài cố tình không muốn thấy? Ngày chia tay cậu ấy ở vách núi, ngài đã nói với tôi rằng, ngài muốn cậu ấy hạnh phúc hơn bất kỳ ai, ngài thề sẽ không bao giờ để cậu ấy phải khóc nữa. Vậy mà giờ đây, trông cậu ấy có vẻ ổn không?"
"Phải. Ta muốn em ấy hạnh phúc. Nhưng chỉ khi em ấy ở bên cạnh ta."
"Vậy ngài khác gì Hắc Vũ Thiên Vương chứ? Cũng chỉ biết vun vén cho dục vọng của bản thân, chẳng hề quan tâm đến mong muốn của cậu ấy."
"Quả nhiên là cùng chung huyết thống."
Giọng nói lạnh lùng ấy khiến tôi hình dung ra nét mặt của nàng ấy lúc này. Narsha thở dài, như thể đang cố kìm nén.
"Còn ngài thì sao? Ngài có thể chịu đựng được cảnh cậu ấy cứ mãi dằn vặt với ký ức đau buồn, đêm đêm lang thang trong vô thức đến bao giờ? Ngài thật sự thấy ổn với điều này sao?"
Bóng Raon Hiljo trở nên sắc lạnh.
"Ngươi đang nói gì vậy? Ngươi muốn nói gì?"
"Thưa ngài..."
"Ta đã bảo là ta ổn rồi. Ta ổn, ngươi còn muốn ta làm gì nữa?"
"Ngài... xin ngài..."
"Cởi mở và lộng ngôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ngươi đang vượt quá giới hạn rồi đấy."
Bầu không khí rơi vào sự im lặng lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Tôi xin lỗi..."
Giọng Narsha nghẹn ngào. Tôi không thể đứng đó thêm nữa. Đôi chân run rẩy, tôi lê bước về phòng. Vừa vào trong, tôi vội chốt cửa, rồi lôi tất cả tủ, rương, đồ đạc chắn trước cửa. Trong tình trạng đó, chắc hẳn tôi cũng chẳng còn sức mà di chuyển chúng đâu. Nếu không được, tôi sẽ tìm cách thức trắng đêm. Tôi thở dốc, dựa lưng vào cánh cửa. Ánh mắt Raon Hiljo thỉnh thoảng nhìn tôi, những người hàng xóm cứ dúi quả hồng vào tay tôi... Giờ thì tôi đã hiểu. Có lẽ, những đêm dài mất ngủ lại sắp bắt đầu.
Raon Hiljo lại bận rộn với việc dẫn nước về làng. Suốt ngày ngài ấy chẳng có thời gian rảnh, chỉ khi đêm xuống mới thấy mặt. Tôi tranh thủ lúc dạy học cho lũ trẻ, vẽ bức chân dung của ngài ấy. Đêm đến, tôi lại chất đầy đá, đồ đạc trước cửa phòng. Có lẽ vì vậy mà chẳng còn ai cho tôi hồng nữa. Tôi cứ ngỡ mình đã ổn...
***
Hơi thở của ai đó phả nhẹ lên trán tôi. Giây phút bàn tay mát lạnh chạm vào má, tôi mở mắt. Khắp người ê ẩm, cảm giác như thể toàn bộ nước trong cơ thể đã bốc hơi hết. Tôi chớp mắt, nhìn qungài. Bầu trời bình minh mờ ảo và bóng dáng Raon Hiljo hiện ra. Ngài nhìn tôi với ánh mắt trầm lắng.
"Hình như cậu ấy tỉnh rồi."
Phía sau Raon Hiljo, Narsha mở to mắt. Tôi bật dậy khỏi vòng tay ngài ấy như một cái lò xo. Rõ ràng đây là khu rừng gần làng. Sao tôi lại ở đây...? Rõ ràng tôi đã chặn cửa rồi mà... Sao lại...? Tôi vò đầu, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra nhưng chẳng thể nào nhớ nổi. Chẳng lẽ, lại nữa sao...?
"Cậu đã vùng vẫy rất dữ dội. Ngài ấy không còn cách nào khác ngoài để yên cho cậu vì sợ cậu bị thương. Đây là lần đầu tiên cậu tỉnh dậy giữa chừng đấy."
"..."
Lời nói của Narsha khiến tôi cảm thấy như rơi xuống vực thẳm. Tôi không dám nhìn Raon Hiljo. Bàn chân lấm lem đất của tôi hiện lên trong tầm mắt. Cảm giác bị phát hiện điều gì đó khiến khóe mắt tôi nóng ran.
"Tôi xin lỗi. Tôi... Tôi xin lỗi..."
Tôi định đứng dậy ngay lập tức. Nhưng Raon Hiljo đã nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi đâu đó. Ngài kéo tôi qua con đường làng, qua sân nhà, rồi vào phòng, ném tôi xuống sàn.
Rầm!!
Tiếng cửa đóng sầm vang vọng trong bóng tối. Ánh mắt ngài trong bóng tối bùng cháy như ngọn lửa.
"Em muốn đi đâu? Em định giả vờ đến bao giờ nữa?!"
Giọng nói giận dữ của ngài vang vọng khắp căn phòng. Tôi nhìn chằm chằm vào ngực ngài, chớp mắt lo lắng. Cuối cùng cũng lấy hết can đảm lên tiếng.
"Sao... Sao ngài không nói cho tôi biết? Nếu tôi biết thì tôi đã tìm cách... Ư..."
Raon Hiljo thô bạo kéo tôi lên, cắn môi tôi. Ngài mút lưỡi tôi, quét mạnh vào vùng niêm mạc nhạy cảm dưới lưỡi. Cơn kích thích mãnh liệt khiến đầu tôi choáng váng, hơi thở gấp gáp. Đồng thời, một cảm giác kháng cự kỳ lạ dâng lên trong tôi. Ngài ghì chặt tay tôi khi tôi cố đẩy ngài ra. Hơi thở nóng hổi của ngài phả vào tai tôi.
"Em nghĩ ta nhịn được vì sợ độc của loài Imae sao? Ta đã chờ đợi vì nghĩ rằng mọi thứ chưa đâu vào đâu. Nếu biết sẽ thành ra thế này, ta sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc đó nữa!"
"Ưm...! Ngài...!"
Theo bản năng, tôi đẩy ngài ấy ra, chạy ra ngoài. Nhưng bàn tay ngài vươn ra, ném tôi xuống giường, rồi bắt đầu xé quần áo tôi. Đôi chân tôi bị dang rộng, đầu óc thì trống rỗng. Tôi chống cự quyết liệt, thoát khỏi tay ngài.
Rầm!
Ngài ấy lại nắm lấy cổ tay tôi, đẩy mạnh tôi xuống sàn. Cảm giác đau đớn ở gáy khiến tôi choáng váng. Ánh mắt ngài ấy xuyên thẳng vào tôi.
"Em muốn rời đi đến vậy sao?"
Tôi phản xạ ngẩng đầu lên. Ngài đang nói gì vậy...? Nhưng miệng tôi khô khốc.
"Cái gì...? Tôi sẽ không đi đâu cả. Em sẽ ở đây..."
"Em biết mà."
Ngài lạnh lùng nói từng chữ một.
"Em biết mà."
Không, không... Đừng nói nữa. Nếu nói ra thì...! Tôi lắc đầu. Ánh mắt rực lửa của ngài ấy in sâu vào bóng tối.
"Em biết mà. Garon còn sống."
"!!"
Cái gì đó sụp đổ nhanh chóng. Tôi nhắm mắt lại. Giọng nói đầy giận dữ của ngài trút xuống tai tôi.
"Nhờ Garon sống lại mà Baedal, nơi từng là nhà tang lễ, giờ đây tràn ngập không khí lễ hội. Khắp nơi đều biết sự thật này, không lý nào em lại không biết."
Từng lời nói của ngài như lột da, xẻo thịt tôi. Tôi đã nghe được tin tức về sự sống chết của Hắc Vũ Thiên Vương qua những lời bàn tán của dân làng. Dù có bịt tai lại thì cũng vô ích. Điều đó một lần nữa chứng minh rằng sừng trắng chính là thuốc giải độc. Raon Hiljo và tôi đã ngầm hứa với nhau rằng sẽ giữ kín chuyện hôm đó cho đến chết, và chúng tôi đã giữ lời hứa đó cho đến tận bây giờ. Nhưng điều cấm kỵ đó đã bị phá vỡ quá dễ dàng.
Cảm giác của tôi ngày hôm đó là gì? Cơ thể của Hắc Vũ Thiên Vương lạnh lẽo như loài bò sát. Trái tim tôi chạm vào cũng đã ngừng đập. Chỉ còn lại cái lạnh và sự run rẩy đó in đậm trong tâm trí tôi. Mảnh vỡ ký ức cắt đứt những thứ ẩn sâu. Tôi gục xuống trong bóng tối như một con thú bị cắt cổ.
"Tôi... Tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm gì để cảm thấy yên tâm hơn?"
Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không tối tăm.
"Tôi sẽ đóng đinh vào cửa. Nếu không được thì trói tay chân em lại... Nếu vẫn không được thì sẽ chặt chân em để ngăn lại..."
Ngài ấy nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ.
"Chỉ có cách đó mới kìm nén được sao?"
Tôi nhìn ngài, lạc lõng trong bóng tối. Raon Hiljo đắp chăn cho tôi rồi bước ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, ánh sáng cuối cùng cũng chìm vào bóng tối. Mối quan hệ của chúng tôi đang thay đổi, hay chỉ đang trở về đúng vị trí của nó...?
Tôi muốn bảo vệ Raon Hiljo. Tôi đã sống qua từng ngày với suy nghĩ đó. Ngài đã từ bỏ tương lai được đảm bảo, mất đi người thân duy nhất. Nếu đó là vì tham vọng quyền lực thì tôi đã không đau lòng đến vậy. Tôi nghĩ rằng chỉ cần im lặng, tự bịt miệng mình lại là được. Tôi nghĩ rằng dù trái tim có mục nát như người mắc bệnh phong thì thời gian trôi qua cũng sẽ lành lại. Không. Mọi nỗ lực của tôi đã sụp đổ trong chốc lát, nhưng không sao. Tôi sẽ bắt đầu lại. Từ ngày tôi tỉnh dậy ở nơi này...
***
Mùa thu đến nhanh chóng. Đêm hôm đó, bầu trời đêm xa xăm và mở mịt. Khi tôi tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng, tôi đang nằm trong căn phòng tối tăm. Tôi ngủ say rồi tỉnh giấc vì tiếng động. Nhìn ra ngoài qua khe cửa hẹp, tôi thấy Raon Hiljo đang đứng trong sân. Giữa không khí buổi sớm mai se lạnh, ngài dường như đang chìm trong suy tư. Tôi ra khỏi giường, dọn dẹp đống đá và đồ đạc chất đống trước cửa. Rồi tôi cầm cuốn tranh vẽ ở một góc, bước ra khỏi phòng. Nghe thấy tiếng bước chân trên cỏ, ngài ấy quay lại nhìn. Tôi tiến lại gần, đưa cuốn tranh cho ngài.
"Đây là bức chân dung mà tôi đã hứa. Tôi đã nhận tiền rồi mà giờ mới hoàn thành."
Đôi mắt Raon Hiljo mở to khi nhìn thấy khuôn mặt mình.
"Ta thật sự trông như thế này sao? Bức tranh này trông đẹp trai hơn ta nhiều đấy?"
Giọng điệu ngài pha chút đùa cợt, nhưng nét mặt cho thấy ngài rất thích bức tranh. Vẻ nam tính toát ra từ ngài ấy không phải là sự hung dữ của loài thú ăn thịt, mà là khí chất thanh tao như cây trúc. Thật đáng tiếc khi tôi không thể thể hiện hết vẻ rạng rỡ của ngài trên tranh. Raon Hiljo ngắm bức tranh một lúc lâu rồi bất ngờ lên tiếng.
"Ta đang định ra khe núi hóng gió, em có muốn đi cùng không?"
"...Vâng."
Tôi vui vẻ trả lời. Raon Hiljo cất bức tranh vào phòng mình rồi tiến lại gần. Ngài liếc nhìn chân tôi, mỉm cười dịu dàng.
"Chắc em không định đi bộ với đôi chân đó chứ?"
Rồi ngài đột nhiên ngồi thụp xuống trước mặt tôi. Tôi nhìn tấm lưng rộng của ngài với ánh mắt khó hiểu, ngài nói với tôi điều tôi nên làm.
"Em còn chờ gì nữa? Leo lên lưng ta đi."
***Tấm lưng rộng của ngài giống như một chiếc chăn ấm áp. Bước chân vững chãi của ngài ấy ru tôi như một khúc hát ru. Gió se lạnh thổi qua mái tóc và tà áo dài của Raon Hiljo. Giọng nói trầm ấm của ngài hòa vào gió.
"Phụ mẫu ta đã dành cả đời hy sinh cho phụ hoàng, chưa từng một lời than phiền. Dù được phụ hoàng yêu thương nhưng bà cũng có nhiều ngày tháng cô đơn. Vì vậy, ta đã tự nhủ sẽ không sống bám vào quyền lực như phụ hoàng. Nhưng giờ ta mới nhận ra rằng, để bảo vệ gia đình mình, ta nhất định phải có sức mạnh. Dù đã quá muộn."
Tôi cũng vậy. Có lúc, tôi ghét bản thân mình vì đã không bảo vệ được mẫu thân hơn là căm thù kẻ đã khiến mẫu thân ra nông nỗi đó. Nhìn tấm lưng rộng của ngài, tôi nói.
"Ngài đã từng muốn làm vua sao?"
Tôi cảm nhận được ngài khẽ cười.
"Ta không quan tâm đến ngai vàng. Nhưng nếu trở thành vua, ta đã có thứ mình muốn. Ta nghĩ mình đã chạy rất nhanh, nhưng hóa ra vẫn còn xa lắm. Con đường phía trước còn dài."
"Đừng quá vội vàng. Nếu ngài cứ tiếp tục nỗ lực, rồi sẽ có lúc ngài đạt được những gì mình mong muốn."
Dù đã tập hợp lại với nhau vì có chung kẻ thù là Baedal, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, người dân trong làng đã vượt qua rào cản chủng tộc, đùm bọc lẫn nhau mà không hề có sự bất hòa. Ngôi làng chìm trong ánh bình minh thật yên bình, giống như đất nước lý tưởng mà “Tôi nghe nói không có kẻ xấu khi trèo núi. Người tốt không phải vì muốn trèo núi, mà chính núi sẽ khiến người đó trở nên tốt đẹp. Ngài... giống như núi vậy.”
Vai Raon Hiljo cứng đờ hẳn. Chắc ngài ấy đang xấu hổ. Tiếng cười của tôi lan tỏa trên vai ngài. Chắc chắn ngài sẽ trở thành một vị vua tốt. Ngài sẽ làm cho vùng đất này trở nên màu mỡ, để người dân có thể cười đùa thoải mái... Liệu ngài ấy có biết trong con người ngài, với vẻ ngoài như bức tranh thủy mặc về cây trúc, ẩn chứa bao nhiêu nhiệt huyết, và điều đó thu hút người khác đến nhường nào không...?
Tôi tận hưởng sự lắc lư êm ái, lắng nghe tiếng lá rơi xào xạc. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng nước chảy ở đâu đó. Ngẩng đầu lên, tôi thấy một con suối ở phía đối diện. Đó là nơi tôi thường tắm. Tôi định hỏi ngài ấy điều gì đó thì ngài đã đặt tôi xuống bờ suối. Ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt Raon Hiljo. Ngài nở một nụ cười gượng gạo.
"Em và ta, cả hai đều đã bị cướp đi tất cả, mất đi người thân. Nhưng ta không muốn bị ràng buộc bởi sự đồng cảm đó. Ta muốn trở thành một kẻ mạnh mẽ và xấu xa với em."
"Ngài..."
Tôi định nói rằng không phải vậy, tôi không ở bên ngài vì sự đồng cảm vụng về đó. Nhưng ngài ấy đã nhanh chóng lên tiếng trước.
"Nhưng ta thừa nhận mình đã lợi dụng điều đó một cách vô thức. Nếu có sợi dây nào kết nối em và ta, thì ta muốn giữ chặt nó. Trước đây, em giống như màn sương, nhưng giờ đây, khi nhìn em, ta cảm thấy như mình đang va vào một bức tường. Đôi khi em khiến ta trở nên hèn nhát."
Các đường nét trên khuôn mặt ngài ấy chìm trong bóng tối. Tôi cũng chìm vào sắc màu đó.
"Nếu ta cho em gặp lại hắn một lần cuối, liệu em có hoàn toàn thuộc về ta không?"
"Ngài..."
Ngài cười cay đắng.
"Chắc là không rồi. Em sẽ lại cố gắng chịu đựng, và ta sẽ lại phải chứng kiến điều đó. Ta không mang em về đây để sống như vậy. Ta muốn em được hạnh phúc hơn bất cứ ai."
"Hạnh phúc không phải lúc nào cũng là điều gì đó quá to tát. Chỉ cần thể xác và tinh thần thoải mái là đủ rồi. Em thấy thế này là đủ thoải mái rồi..."
"Ta cũng đã từng nghĩ như vậy."
"Ngài. tôi..."
Tôi muốn nói với ngài rằng như thế này là tốt rồi. Nhưng cả hai chúng tôi nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Raon Hiljo im lặng, nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm.
"Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Từ giờ trở đi, dù em có làm gì, ta cũng sẽ giả vờ như không biết."
Gì cơ...? Chiếc lá rơi dưới đất bị gió cuốn đi, hòa cùng giọng nói của ngài.
"Có muốn ta bỏ rơi em không?"
Trái tim tôi rơi tự do với tốc độ chóng mặt. Tôi ngước nhìn ngài, người đang chống đỡ cả dải ngân hà. Đôi mắt ngài ấy nói lên vô vàn điều. Tai tôi ù đi. Tôi cố gắng kìm nén trái tim đang điên cuồng đập loạn, cuối cùng cũng thốt lên được.
"Ngài... Ngài đang nói gì vậy...? Tôi sẽ ở đây với ngài..."
"Không. Không phải điều em nên làm, mà là điều em muốn làm. Ta hỏi em lần cuối đấy. Lần này hãy trả lời cho rõ ràng."
"..."
"...Muốn ta bỏ rơi em không?"
Em muốn rời đi sao?
Giọng nói dịu dàng của ngài xuyên thấu trái tim tôi. Tôi chớp mắt liên tục. Ý thức tôi trở nên cứng đờ.
"Ngài. Tôi..."
Ngài ấy im lặng chờ đợi câu trả lời. Tôi nắm chặt tay đến bật máu. Môi tôi run rẩy. Ngài là người yêu cây cỏ và hoa lá hơn là gươm giáo. Vậy mà giờ đây, ngài lại cầm vũ khí, nhuốm máu lên tay mình. Sau khi từ bỏ tất cả, tôi là thứ duy nhất còn lại của ngài ấy. Vì vậy, đương nhiên tôi sẽ ở bên ngài. Ở nơi trú ẩn mới, cùng với ngài... Tôi...
"...Tôi... Tôi..."
Tôi không nói nên lời. Những lời thề nguyện mà tôi luôn cho là hiển nhiên bắt đầu rối tung lên. Chỉ còn lại tiếng thở dốc. Tôi cảm giác như mình sắp phát ra những tiếng kim kim loại rỉ sét từ đôi môi đang hé mở. Tầm nhìn tôi mờ đi, cổ họng nóng ran.
"Tôi... Tôi... Tôi..."
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má tôi. Tôi đang định làm gì với người này? Tôi đang định làm gì vậy...? Và cuối cùng, tôi cũng gục ngã. Tôi đập đầu xuống đất, trán cọ xát vào nền đất lạnh lẽo, hai tay siết chặt.
"... Bỏ... Bỏ rơi... Ư... Hức...! Xin hãy bỏ rơi... tôi... Xin hãy bỏ rơi tôi...!"
Tôi quỳ sụp dưới chân ngài, ôm mặt khóc nức nở. Cảm giác như có hàng chục mũi kim đang đâm vào mu bàn tay tôi không ngừng nghỉ.
"Ưư... Hức...! Hu hu...!"
Tôi muốn gặp hắn. Không, tôi không muốn gặp hắn... Tôi chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt hắn dù chỉ một lần... Không, trái tim mục nát này chẳng là gì cả. Tôi muốn xé nát, moi móc trái tim bị nguyền rủa này. Nỗi nhớ nhung không phải lúc nào cũng đẹp đẽ.
Ngài lặng lẽ ngồi xuống. Ngài ôm lấy đầu tôi, rồi nắm chặt tóc tôi. Ngay cả hành động đó cũng khiến tôi đau đớn.
"Được rồi... Ta sẽ bỏ rơi em..."
Tôi khóc nấc lên như thể cổ họng bị đâm thủng bởi một cây giáo. Lòng tôi như bị dao cắt, máu chảy ròng ròng vì sự tàn nhẫn của tôi, kẻ đang gây ra tội lỗi không thể gột rửa với ngài. Ngay lúc này, ngay cả lời xin lỗi cũng là sự sỉ nhục đối với ngài ấy. Tôi muốn tan thành tro bụi, biến mất không dấu vết. Tôi khóc nức nở như thể đang tuôn trào máu, còn Raon Hiljo chỉ im lặng lắng nghe. Một lúc lâu sau, ngài nắm lấy vai tôi, nhẹ nhàng nâng tôi dậy. Trong tầm nhìn nhòe đi, hình ảnh ngài hiện rõ. Ngài trông đau đớn như thể bị cắt đi một phần cơ thể. Hình ảnh ngài ấy chao đảo, chìm dần vào trong nước mắt tôi.
"Ta thật sự muốn làm điều đó ở một nơi đàng hoàng hơn. Một nơi tuyệt vời hơn..."
Raon Hiljo nắm lấy bàn tay lấm lem đất của tôi. Hơi ấm từ ngài khiến tôi run rẩy, vai tôi như muốn vỡ vụn.
"Em... lạnh lùng và trong sáng. Em thuần khiết hơn bất cứ ai. Ta yêu chính con người em..."
Ngài nhìn sâu vào mắt tôi.
"Màu tím không phải là màu sắc của lời nguyền, mê hoặc và khiến con người sa ngã, mà là màu sắc của sự thuần khiết và cao quý... Giờ đây... ta hy vọng rằng đứa trẻ có đôi mắt màu tím này sẽ sống hạnh phúc mỗi ngày."
Thình thịch. Dòng máu chảy trong huyết quản tôi như ngừng lại. Raon Hiljo nhẹ nhàng dùng tay ôm lấy trán tôi. Giọng nói của ngài lại vang lên êm dịu.
"Từ giờ phút này, em không còn là nam kỹ, cũng không còn là đứa con lai nữa. Từ giờ trở đi, tên em sẽ là..."
Tôi ngẩng đầu lên với ánh mắt không thể tin được. Trái tim tôi đập loạn xạ.
"Ngài..."
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Ngài ấy đang định làm gì vậy? Ngài đang định làm gì...?
Bàn tay chạm vào trán tôi thật sự quá phi thực tế. Giữa những ngón tay mạnh mẽ đó, tôi thấy Raon Hiljo với bầu trời bình minh trên vai. Ngài... Ngài có sao không khi linh hồn bị ràng buộc với kẻ như tôi? Dù tôi có hỏi thì ngài ấy vẫn kiên định. Đôi mắt tôi mở to ngập nước. Trái tim tôi đập dữ dội, vang khắp cơ thể. Tôi nín thở, nhìn chằm chằm vào môi ngài.
"Từ giờ trở đi, tên em sẽ là..."
Ngài nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng. Một sự im lặng bất ngờ bao trùm.
"Từ giờ trở đi, tên em sẽ là... 'Roha'."
Trái tim tôi thắt lại, đập loạn xạ như muốn nổ tung. Dòng thác đổ xuống, ánh trăng, làn gió, tất cả đều như nín thở. Giây phút không khí ngừng lưu thông, một luồng ánh sáng rực rỡ bừng lên xua tan bóng tối. Ánh sáng lan tỏa khắp nơi, tạo thành một tấm màn trong suốt trên bầu trời, rồi xoáy cuộn lại, bao trùm lấy chúng tôi.
Linh khí thần bí, mang màu xanh ấm áp và thanh khiết giống như ngài ấy, tạo thành một dải lụa khổng lồ bao bọc lấy tôi. Điểm dừng chân của ánh sáng là đôi mắt tôi. Luồng khí êm dịu thấm vào mắt tôi, một cơn đau nhói xuất hiện, rồi tầm nhìn tôi tối sầm lại. Cơ thể tôi chao đảo trước làn sóng năng lượng khổng lồ, nhưng bàn tay vững chắc của ngài đã giữ lấy tôi. Khi luồng khí xanh biến mất, thế giới dần hiện ra rõ ràng. Trong tầm nhìn mờ ảo, tôi thấy đôi mắt Raon Hiljo mở to. Ngài nhìn vào mắt tôi, rồi mỉm cười dịu dàng.
"Nó đã được khắc lên thật đẹp. Roha."
Đó là ngài đang gọi tôi sao...? Thật sự là tên tôi sao...? Tôi đã có tên rồi sao...?
Ro... ha...
Cái tên mà tôi cảm thấy như sẽ vỡ tan nếu thốt ra. Nó giống như một phần thưởng cho những ngày tháng đau khổ khi sự tồn tại của tôi bị phủ nhận. Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng. Tôi cắn môi, khóc nức nở cho đến khi hình bóng ngài tan biến. Ngài ôm lấy tôi, lắng nghe tiếng khóc của tôi mãi không ngừng. Dưới thác nước phủ đầy sương mù, chúng tôi đã làm lễ đặt tên. Và cũng là lễ chia tay. Như thể chúng tôi đã trải qua hành trình gian nan chỉ để đến khoảnh khắc này, ngài đã dành trọn trái tim mình cho tôi. Thật may mắn. Thật may mắn vì đó là ngài...
Tôi đã từng nghĩ đó chỉ là giấc mơ viển vông. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có một cái tên. Giờ đây, nếu có ai hỏi tên tôi, tôi đã có thể trả lời. Tôi sẽ nói rằng đó là mong ước tha thiết của người đã từ bỏ tất cả, đau đớn như cắt đi một phần cơ thể để tiễn tôi đi, cầu chúc cho đứa trẻ có đôi mắt màu tím được hạnh phúc.
Tôi không còn là kỹ nam nữa. Cũng không còn là tạp chủng nữa.
Tôi đã trở thành Roha...
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.