[ĐỘC TỐ QUYỂN 3]
Chương 37
[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
Raonhiljo đã để tôi cưỡi Thanh Long rời khỏi lục địa. Ngài ấy không tiễn tôi, cũng không nói lời từ biệt. Chẳng hẹn ngày gặp lại. Tôi thực sự cảm thấy mình bị bỏ rơi.
Raon Hiljo đã nói với tôi rằng đừng cảm thấy tội lỗi. Bởi lẽ, mọi sự ly biệt trên đời đều tàn nhẫn, ai rồi cũng phải trải qua. Ngài bảo tôi cứ sống theo trái tim mình, sống hạnh phúc từng ngày đúng như cái tên của tôi. Ngay cả bóng lưng rời đi của ngài cũng thật đẹp. Ngài đã cho tôi biết rằng trên thế gian này còn có một tình yêu như thế.
Sau lễ đặt tên, tôi cảm thấy một luồng khí trong lành kỳ lạ bao quanh mình. Liệu đây có phải là bằng chứng cho thấy linh hồn chúng tôi đã được kết nối...? Tôi ôm lấy lồng ngực đang nhói đau. Nếu vậy thì khoảng trống trong tim này, cảm giác đau nhói này là của tôi hay của ngài ấy...? Tôi không bao giờ có thể hạnh phúc được. Dù đã tàn nhẫn với ngài ấy, nhưng tôi không thể nào trơ trẽn hơn nữa. Tôi sẽ mang theo cảm giác tội lỗi này như một phần của mình trong những ngày còn lại. Và tôi sẽ cầu nguyện cho ngài ấy được hạnh phúc.
"Nếu ngươi nhận tên từ kẻ khác, ta sẽ móc mắt ngươi."
"Vậy nên hãy đợi đấy. Ta đang suy nghĩ..."
Giọng nói của ai đó văng vẳng bên tai tôi theo làn gió. Tôi không hối hận vì đã nhận tên từ Raon Hiljo. Không những không hối hận, mà tôi còn thấy mình thật may mắn. Nếu Raon Hiljo không đặt tên cho tôi, tôi đã định sống cả đời mà không có tên. Đó là lời hứa giữa tôi và ngài ấy.
***
Tôi nhờ người Nati đưa mình về, và bảo họ ghé qua làng Imae. Ngồi trên lưng Thanh Long đáp xuống, tôi thấy ngôi làng gần như đã bị tàn phá hoàn toàn vì việc xây dựng tòa thành, và công trình vẫn đang bị bỏ dở. Có vẻ như vẫn có người sống ở đây, vì tôi thấy lác đác một vài ngôi nhàsáng đèn. Tôi nhảy xuống khỏi Thanh Long và cúi chào người Nati.
"Cảm ơn ông. Xin hãy bảo trọng ."
"Không phải cậu định đến thành Naragaon sao?"
Người Nati hỏi với vẻ nghi ngờ. Tôi không trả lời mà chỉ tha thiết dặn họ đừng nói với Raon Hiljo rằng tôi đã đến đây. Chia tay người Nati, tôi đi bộ một quãng đường dài mới về đến nhà, lúc này trời đã sụp tối. Mở cổng ra, tôi nhìn thấy ngay căn nhà tranh xiêu vẹo. Ngôi nhà và sân phủ đầy cỏ dại, nhưng có vẻ như không ai động đến nơi này, nó vẫn giữ nguyên hiện trạng như ngày bị tàn phá.
Điều đầu tiên tôi làm là mở cửa phòng mẫu thân. Đồ đạc trong phòng bị xáo trộn lung tung. Trên sàn và tường vẫn còn lưu lại những vết máu đỏ thẫm, như một lời nhắc nhở về cảnh tượng kinh hoàng ngày hôm đó. Tôi rùng mình, vội vàng đóng cửa lại. Ngồi bệt xuống thềm nhà, tôi đưa mắt nhìn quanh. Dù đã rời xa Raon Hiljo, nhưng nơi để tôi quay về vẫn chỉ có chốn này. Dù có vùng vẫy đến đâu, cuối cùng tôi vẫn trở về điểm xuất phát.
Trên đời này không có nơi nào không có nỗi buồn và đau khổ. Cũng chẳng có thần dược nào có thể xóa nhòa nỗi đau. Báo thù không phải là phương thuốc chữa lành, và tha thứ cũng vậy. Tôi vẫn đang lạc lối giữa ranh giới đó. Vì vậy, tôi sẽ bắt đầu lại từ đây, từ mảnh đất tuyệt vọng này...
"Mẫu thân, con về rồi."
Tôi khẽ nói, vừa nhìn quanh nhà.
"Con đã có tên rồi."
***
Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa giấy. Đã một ngày trôi qua kể từ khi tôi trở về nhà. Vẫn còn ngái ngủ, tôi bỗng bật dậy, vội vàng kéo chăn ra xem xét bàn chân mình. Thật may là chúng vẫn sạch sẽ, không có gì bất thường, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vì lo lắng, tối qua trước khi ngủ, tôi đã cài then và chốt chặt cửa, còn đóng thêm bốn năm cái đinh. Dù việc nhổ đinh mỗi khi ra ngoài sẽ khá phiền phức, nhưng giờ chẳng còn ai trông chừng tôi mỗi khi mộng du nữa.
Hôm nay tôi định dọn dẹp nhà cửa rồi ghé qua mộ mẫu thân. Căn phòng của mẫu thân, tôi vẫn chưa đủ can đảm để mở ra lần nữa, cứ để vậy một thời gian đã. Rửa mặt xong, tôi soi mình vào chiếc gương nhỏ. Nhìn vào đôi mắt, tôi giật mình. Thông thường, sau lễ đặt tên, người Imae sẽ có tên được khắc trên cả hai mắt, nhưng tôi chỉ có ở mắt trái. Chắc là do tôi mang trong mình hai dòng máu. Vì khắc trên đồng tử nên phải nhìn kỹ dưới ánh sáng mới thấy rõ. Trên nền đồng tử màu tím, những chữ cái màu xanh thẫm hiện lên...
Đó là tôi. Là tên của tôi.
"Roha..."
Vừa lau chùi bức tường đen kịt, tôi vừa khẽ gọi tên mình. Cảm giác như đang khoác lên mình bộ quần áo không vừa vặn, khắp người ngứa ngáy khó chịu. Raonhiljo từng kể rằng, ngài ấy đã phải vắt óc suy nghĩ, làm đủ mọi cách để tìm ra một cái tên thật hay cho tôi, đến nỗi tóc tai rụng hết cả, trông già đi cả chục tuổi. Tờ giấy chi chít những cái tên mà ngài đưa cho tôi sau lễ đặt tên chính là minh chứng cho sự trăn trở của ngài ấy.
Suốt thời gian qua ngài bận rộn nhiều việc như vậy, nhưng vẫn dành thời gian nghĩ về điều đó sao? Ngài mong đứa trẻ có đôi mắt tím được hạnh phúc... Sao ngài ấy có thể nghĩ vậy được nhỉ? Thật kỳ lạ. Lau sơ qua lớp bụi tro, tôi bắt đầu dọn dẹp sân vườn. Vừa vung liềm cắt cỏ, miệng tôi lẩm nhẩm: Roha. Roha... Tiếng liềm vang lên lanh lảnh hòa vào tên tôi. Dù có đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, cái tên ấy vẫn như một phép màu khiến tôi không bao giờ thấy chán.
Hôm nay tôi định dọn dẹp nhà cửa rồi ghé qua mộ mẫu thân. Căn phòng của mẫu thân, tôi vẫn chưa đủ can đảm để mở ra lần nữa, cứ để vậy một thời gian đã. Rửa mặt xong, tôi soi mình vào chiếc gương nhỏ. Nhìn vào đôi mắt, tôi giật mình. Thông thường, sau lễ đặt tên, người Imae sẽ có tên được khắc trên cả hai mắt, nhưng tôi chỉ có ở mắt trái. Chắc là do tôi mang trong mình hai dòng máu. Vì khắc trên đồng tử nên phải nhìn kỹ dưới ánh sáng mới thấy rõ. Trên nền đồng tử màu tím, những chữ cái màu xanh thẫm hiện lên...
Đó là tôi. Là tên của tôi.
"Roha..."
Vừa lau chùi bức tường đen kịt, tôi vừa khẽ gọi tên mình. Cảm giác như đang khoác lên mình bộ quần áo không vừa vặn, khắp người ngứa ngáy khó chịu. Raonhiljo từng kể rằng, ngài ấy đã phải vắt óc suy nghĩ, làm đủ mọi cách để tìm ra một cái tên thật hay cho tôi, đến nỗi tóc tai rụng hết cả, trông già đi cả chục tuổi. Tờ giấy chi chít những cái tên mà ngài đưa cho tôi sau lễ đặt tên chính là minh chứng cho sự trăn trở của ngài ấy.
Suốt thời gian qua ngài bận rộn nhiều việc như vậy, nhưng vẫn dành thời gian nghĩ về điều đó sao? Ngài mong đứa trẻ có đôi mắt tím được hạnh phúc... Sao ngài ấy có thể nghĩ vậy được nhỉ? Thật kỳ lạ. Lau sơ qua lớp bụi tro, tôi bắt đầu dọn dẹp sân vườn. Vừa vung liềm cắt cỏ, miệng tôi lẩm nhẩm: Roha. Roha... Tiếng liềm vang lên lanh lảnh hòa vào tên tôi. Dù có đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, cái tên ấy vẫn như một phép màu khiến tôi không bao giờ thấy chán.
***
Dọn dẹp nhà cửa xong, tôi đến thăm mộ mẫu thân trên núi Hanaru. Nhổ sạch cỏ dại trên mộ, tôi ngồi đó hồi lâu. Khi ánh hoàng hôn dần buông xuống, tôi vội vã xuống núi. Từ lúc đến đây, tôi chưa ăn gì cả, đến mức đi lại cũng khó khăn. Xuống đến làng, mùi thức ăn thoang thoảng bay tới. Chỗ ở thì đã có, nhưng lương thực lại là vấn đề. Trên đường lên núi lúc nãy, tôi có ghé qua hàng thịt, nhưng tất cả đều bị thiêu rụi. Có vài gương mặt xa lạ xuất hiện, nhưng họ nhìn tôi với ánh mắt đầy cảnh giác, chắc chắn sẽ chẳng chia sẻ thức ăn cho tôi đâu. Cũng chẳng sao. Núi rừng, đồng ruộng đều có sẵn thức ăn cho tôi. Giờ thì tôi đã thực sự trở về với cuộc sống trước đây, cảm giác thật kỳ lạ.
Đi qua con đường nhuốm màu hoàng hôn, tôi nhìn thấy ngôi nhà của mình. Gần đó có một sinh vật khổng lồ với lớp vảy đen bóng đang nằm nghỉ. Sinh vật to lớn đó chắc chắn là Hắc Long. Tôi tò mò nhìn nó rồi bước vào nhà. Và ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn trong sân, tôi như chết lặng.
Hắn đứng sừng sững ở một góc sân. Ngôi nhà quen thuộc của tôi, chỉ vì sự hiện diện của hắn mà bỗng trở nên xa lạ. Gương mặt tuấn tú ngày nào giờ trông tiều tụy, tóc tai và quần áo xộc xệch. Trông hắn như vừa mới lăn ra khỏi giường, như vừa vội vã chạy đến đây mà chẳng kịp chỉnh trang y phục... Nếu tôi nói với hắn rằng tôi đã có tên rồi, hắn sẽ phản ứng thế nào nhỉ...?
Hắn đưa tay vuốt tóc, nhìn quanh nhà rồi phát hiện ra tôi đang đứng ở cổng. Bàn tay đang vuốt tóc khựng lại. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau giữa không trung. Tim tôi đập thình thịch như con cá bị sóng lớn hất tung lên. Bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu hắn từ từ hạ xuống. Bất chợt, ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc sừng trắng đã bị chặt đứt của tôi. Hắn nhìn chằm chằm hồi lâu rồi chậm rãi nhìn lên mắt tôi. Đôi mắt của loài chim săn mồi bị thương, trống rỗng đến vô hồn. Chúng tôi đứng im lặng, không ai tiến về phía ai. Chỉ có mái tóc và vạt áo khẽ lay động trong gió. Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên:
"Hắn giấu ngươi kỹ thật, ta phải vất vả lắm mới tìm ra được. Cũng nhờ vậy mà ta được dịp ngắm nhìn khắp lục địa."
Lời nói đầy ám ảnh đó khiến tôi run lên. Tôi cụp mắt xuống, cố gắng đứng vững.
"Hãy quay về đi."
Tôi không muốn gặp hắn. Tôi cũng muốn gặp hắn…
Chỉ cần ở cùng hắn trong một không gian thôi, tôi đã thấy ghê tởm. Thế nhưng, tôi lại muốn chạy đến, chạm vào hắn...
Tâm trí tôi rối bời bởi những cảm xúc mâu thuẫn. Để che giấu sự xao động trong lòng, tôi cố gắng tỏ ra lạnh lùng.
“Nếu đây đã trở thành lãnh thổ của Baedal và ta phải rời đi, thì ta sẽ dọn đi nhanh thôi...”
" Ta phải làm gì?"
Hắc Vũ Thiên Vương không hề có ý định rời đi, hắn thẳng thừng cắt ngang lời tôi.
"Ngươi không cần làm gì cả. Cứ sống như trước đây là được. Ta cũng sẽ như vậy."
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn dán chặt vào tôi.
"Ta không hề cảm thấy tội lỗi hay bất cứ điều gì tương tự."
Tôi siết chặt nắm đấm đến mức đau nhói. Hắn thản nhiên nói:
"Nhưng ngươi có thể khiến ta cảm nhận được những điều đó, phải không?"
Giọng hắn trầm xuống:
"Đến lúc đó, ta sẽ nói. Không phải những lời giả dối, mà là những lời chân thành nhất."
Đôi mắt tôi dao động.
"...Tại sao ta phải làm vậy?"
Tầm nhìn trở nên mờ mịt, tôi cúi đầu xuống. Cả người như bị thiêu đốt bởi một luồng nhiệt nóng hơn cả cái nắng mùa hạ.
"Tại sao ta... phải làm vậy với kẻ như ...?"
Tim tôi đập liên hồi, đau đớn. Tôi cứ ngỡ nước mắt đã cạn khô đêm hôm đó, vậy mà giờ đây chúng lại tuôn rơi. Ánh mắt Hắc Vũ Thiên Vương nhìn sâu vào tôi.
"Bởi vì chỉ có ngươi mới có thể làm được điều đó."
Kẻ bị tước đoạt cảm xúc, vậy mà chỉ duy nhất với tôi, hắn mới có phản ứng. Với vẻ kiêu hãnh tột độ, hắn luôn dùng cả cơ thể để thể hiện điều đó. Cảm giác này giống như khi rơi tự do từ trên cao, vừa choáng váng, vừa khó tả. Phải chăng tôi nên nói với hắn rằng, trong suốt quãng thời gian rơi xuống, tôi đã không ngừng nghĩ về hắn? Nói rằng khi tưởng trái tim hắn đã ngừng đập, thì tim tôi cũng như chết lặng theo, liệu hắn sẽ phản ứng ra sao...? Có lẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ gặp được ai phù hợp với ánh hoàng hôn như hắn nữa.
Tình yêu mà tôi biết là sự dịu dàng, bao dung và nhẫn nại. Nhưng sự điên cuồng hắn thể hiện lại như một thứ dị biệt. Liệu thứ tình cảm dị biệt ấy có phải là tình yêu? Và thứ tình cảm đầy tội lỗi này của tôi, có phải là tình yêu không...? Cơn gió từ nơi tận cùng thế giới thổi qua, cuốn lấy cả hai chúng tôi. Nó sẽ đưa chúng tôi đến đâu...? Bầu trời đỏ rực kia đang báo hiệu điều gì...? Tôi tưởng trời đang mưa, nhưng hóa ra đó là nước mắt. Bóng hình hắn mờ ảo trong dòng lệ. Từ ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, hắn đang tiến về phía tôi.
Bước vào hoàng hôn, nơi ánh sáng tan vỡ...
Đi qua con đường nhuốm màu hoàng hôn, tôi nhìn thấy ngôi nhà của mình. Gần đó có một sinh vật khổng lồ với lớp vảy đen bóng đang nằm nghỉ. Sinh vật to lớn đó chắc chắn là Hắc Long. Tôi tò mò nhìn nó rồi bước vào nhà. Và ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn trong sân, tôi như chết lặng.
Hắn đứng sừng sững ở một góc sân. Ngôi nhà quen thuộc của tôi, chỉ vì sự hiện diện của hắn mà bỗng trở nên xa lạ. Gương mặt tuấn tú ngày nào giờ trông tiều tụy, tóc tai và quần áo xộc xệch. Trông hắn như vừa mới lăn ra khỏi giường, như vừa vội vã chạy đến đây mà chẳng kịp chỉnh trang y phục... Nếu tôi nói với hắn rằng tôi đã có tên rồi, hắn sẽ phản ứng thế nào nhỉ...?
Hắn đưa tay vuốt tóc, nhìn quanh nhà rồi phát hiện ra tôi đang đứng ở cổng. Bàn tay đang vuốt tóc khựng lại. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau giữa không trung. Tim tôi đập thình thịch như con cá bị sóng lớn hất tung lên. Bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu hắn từ từ hạ xuống. Bất chợt, ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc sừng trắng đã bị chặt đứt của tôi. Hắn nhìn chằm chằm hồi lâu rồi chậm rãi nhìn lên mắt tôi. Đôi mắt của loài chim săn mồi bị thương, trống rỗng đến vô hồn. Chúng tôi đứng im lặng, không ai tiến về phía ai. Chỉ có mái tóc và vạt áo khẽ lay động trong gió. Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên:
"Hắn giấu ngươi kỹ thật, ta phải vất vả lắm mới tìm ra được. Cũng nhờ vậy mà ta được dịp ngắm nhìn khắp lục địa."
Lời nói đầy ám ảnh đó khiến tôi run lên. Tôi cụp mắt xuống, cố gắng đứng vững.
"Hãy quay về đi."
Tôi không muốn gặp hắn. Tôi cũng muốn gặp hắn…
Chỉ cần ở cùng hắn trong một không gian thôi, tôi đã thấy ghê tởm. Thế nhưng, tôi lại muốn chạy đến, chạm vào hắn...
Tâm trí tôi rối bời bởi những cảm xúc mâu thuẫn. Để che giấu sự xao động trong lòng, tôi cố gắng tỏ ra lạnh lùng.
“Nếu đây đã trở thành lãnh thổ của Baedal và ta phải rời đi, thì ta sẽ dọn đi nhanh thôi...”
" Ta phải làm gì?"
Hắc Vũ Thiên Vương không hề có ý định rời đi, hắn thẳng thừng cắt ngang lời tôi.
"Ngươi không cần làm gì cả. Cứ sống như trước đây là được. Ta cũng sẽ như vậy."
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn dán chặt vào tôi.
"Ta không hề cảm thấy tội lỗi hay bất cứ điều gì tương tự."
Tôi siết chặt nắm đấm đến mức đau nhói. Hắn thản nhiên nói:
"Nhưng ngươi có thể khiến ta cảm nhận được những điều đó, phải không?"
Giọng hắn trầm xuống:
"Đến lúc đó, ta sẽ nói. Không phải những lời giả dối, mà là những lời chân thành nhất."
Đôi mắt tôi dao động.
"...Tại sao ta phải làm vậy?"
Tầm nhìn trở nên mờ mịt, tôi cúi đầu xuống. Cả người như bị thiêu đốt bởi một luồng nhiệt nóng hơn cả cái nắng mùa hạ.
"Tại sao ta... phải làm vậy với kẻ như ...?"
Tim tôi đập liên hồi, đau đớn. Tôi cứ ngỡ nước mắt đã cạn khô đêm hôm đó, vậy mà giờ đây chúng lại tuôn rơi. Ánh mắt Hắc Vũ Thiên Vương nhìn sâu vào tôi.
"Bởi vì chỉ có ngươi mới có thể làm được điều đó."
Kẻ bị tước đoạt cảm xúc, vậy mà chỉ duy nhất với tôi, hắn mới có phản ứng. Với vẻ kiêu hãnh tột độ, hắn luôn dùng cả cơ thể để thể hiện điều đó. Cảm giác này giống như khi rơi tự do từ trên cao, vừa choáng váng, vừa khó tả. Phải chăng tôi nên nói với hắn rằng, trong suốt quãng thời gian rơi xuống, tôi đã không ngừng nghĩ về hắn? Nói rằng khi tưởng trái tim hắn đã ngừng đập, thì tim tôi cũng như chết lặng theo, liệu hắn sẽ phản ứng ra sao...? Có lẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ gặp được ai phù hợp với ánh hoàng hôn như hắn nữa.
Tình yêu mà tôi biết là sự dịu dàng, bao dung và nhẫn nại. Nhưng sự điên cuồng hắn thể hiện lại như một thứ dị biệt. Liệu thứ tình cảm dị biệt ấy có phải là tình yêu? Và thứ tình cảm đầy tội lỗi này của tôi, có phải là tình yêu không...? Cơn gió từ nơi tận cùng thế giới thổi qua, cuốn lấy cả hai chúng tôi. Nó sẽ đưa chúng tôi đến đâu...? Bầu trời đỏ rực kia đang báo hiệu điều gì...? Tôi tưởng trời đang mưa, nhưng hóa ra đó là nước mắt. Bóng hình hắn mờ ảo trong dòng lệ. Từ ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, hắn đang tiến về phía tôi.
Bước vào hoàng hôn, nơi ánh sáng tan vỡ...
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.
{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Lịch sử", short_name: "Lịch sử", description: "Truy cập Lịch sử", url: "https://www.chaylonton.com/p/lich-su.html", },{ name: "Theo dõi", short_name: "Theo dõi", description: "Truy cập Theo dõi", url: "https://www.chaylonton.com/p/theo-doi.html", },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },