[ĐỘC TỐ QUYỂN 3] Chương 39: Detox 2 - CHẠY LON TON

[ĐỘC TỐ QUYỂN 3]
Chương 39: Detox 2

[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡


QUYỂN 3 - CHƯƠNG DETOX Ⅱ

Ngay từ sáng sớm, Unsa đã tìm đến, khác với mọi khi, hắn ta cứ như một con gà bệnh, lười biếng nằm ườn ra sàn nhà ngủ. Tôi thì vẫn đang miệt mài phát cỏ dại. Không giống như những lo lắng ban đầu khi mới đến đây, Quỷ Mộng Du không còn tìm đến tôi nữa, nhưng thay vào đó, tôi lại liên tục thiếu ngủ vì những lý do khác. Trái ngược với tôi và Unsa đang ủ rũ, Usa lại tràn đầy năng lượng, chạy nhảy khắp sân. Usa vừa ôm bụng vừa lần lượt nhấc từng chiếc vại trong nhà.

"Có gì ăn không vậy? Sao ngươi cứ đến bữa là bỏ qua, thành thói quen rồi à?"
Không đáp lại câu hỏi của Usa, tôi tiếp tục vung liềm. Thay vào đó, Unsa trở mình, hờ hững nói:

"Trên bếp thịt còn thừa đầy ra sắp thối rồi kìa, nấu canh đi."

"Thế à?"

Usa vừa nhìn về phía bếp vừa trả lời qua loa rồi tiến lại gần Unsa.

"Nơi này cũng khá ổn đấy chứ. Không khí trong lành, cảnh quan cũng tạm được. Gần đây có nhiều nhà bỏ hoang, chúng ta đi dạo quanh xem sao, huynh à?"

"Muốn thì tự mà đi đi."

"Không muốn thì thôi vậy. À, lúc nãy huynh nói trên bếp có thịt đúng không? Huynh chỉ chỗ chính xác cho ta xem nào, ở đâu ấy nhỉ?"

Usa bất ngờ kéo Unsa dậy, Unsa hất tay hắn ta ra, cau mày khó chịu.

"Ta đã bảo là ở trên bếp rồi mà."

"Thì chính xác là chỗ nào? Huynh đang nằm dưới..."

"Nếu không muốn bị phạt thì đừng có nói năng hàm hồ."

"Ui sợ chết đi được. Tò mò thật, không biết huynh định phạt cái lưỡi của ta thế nào đây?"

"Thằng nhãi này...!"

Mặt Unsa đỏ bừng vì tức giận, nhưng Usa vẫn thản nhiên với vẻ mặt vui vẻ. Bầu không khí căng thẳng giữa họ khiến tôi cảm thấy lo lắng. Bởi vì hôm kia, họ cũng cãi nhau như thế này rồi đột nhiên biến mất, ngay sau đó, tôi, chủ nhân thực sự của ngôi nhà, đã phải chạy ra khỏi nhà vì những tiếng động kỳ lạ phát ra từ sân sau. Vậy mà mặt họ vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Tôi cứ ngỡ giờ mình sẽ sống yên ổn một chút, nhưng nhờ những vị khách không mời mà đến này, cuộc sống chẳng khác nào khi tôi còn ở trong cung. Nếu là khách không mời, thà là Pungbaek còn hơn. Ít ra hắn ta không làm những trò kỳ quái trong nhà người khác và cũng chẳng ồn ào.

Đôi khi tôi muốn gói ghém đồ đạc rồi bỏ trốn lúc nửa đêm, nhưng mỗi khi tôi định ra khỏi nhà, họ lại lẽo đẽo theo sau, khiến tôi bực bội vô cùng. Hơn nữa, tôi không dám tưởng tượng họ sẽ bị Hắc Vũ Thiên Vương trừng phạt thế nào nếu không hoàn thành nhiệm vụ. Tôi đã ngán ngẩm mùi máu rồi. Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi quyết định phớt lờ họ. Dù họ có nói gì đi nữa, tôi vẫn cứ loay hoay với đám cỏ dại.

"Cái nơi quê mùa hẻo lánh này đến chỗ đậu Ứng Long cũng không có sao?!"

Tiếng hét quen thuộc vang vọng khắp sân, cùng với đó là sự xuất hiện của một nhân vật mà tôi chẳng hề muốn gặp. Đại Phu Sứ tay ôm một chồng tài liệu. Ông ta vừa đá tung cánh cổng vừa bước vào.

"Ôi trời ơi, bệ hạ của chúng ta~! Ngài đến cái nơi quê mùa nghèo nàn này mỗi ngày để làm gì vậy~! Chắc chắn là bệ hạ muốn đích thân thị sát dân tình rồi! Ngài lúc nào cũng chỉ lo cho bách tính, thật khiến thần lo lắng cho sức khỏe của ngài..."

Đại Phu Sứ vừa than thở vừa bước vào, phía sau có một nam nhân hớt hải chạy đến túm lấy ông ta.

"Có phải con Ứng Long ở ngoài kia là của ngài không?"

"Phải đấy, nhưng mà..."

"Mau dắt nó đi chỗ khác cho tôi! Ứng Long chắn hết đường, xe bò không thể qua được! Ngài có biết chúng tôi lo lắng thế nào vì có một người kỳ lạ cứ thường xuyên qua lại đây không hả?! Mới hôm trước, còn để Ứng Long ở ngoài ruộng, giẫm nát hết cả hoa màu!"

“Người lạ?”
“Phải, cái người lúc nào cũng mặc đồ đen, ngậm tẩu thuốc, đi lại lờ đờ như người say rượu ấy.…”

Ngay lập tức, cằm của Đại Phủ Sứ run lên, lớp thịt dưới cằm cũng rung rinh theo. Không nói không rằng, ông ta quăng đống giấy tờ xuống đất rồi chộp lấy cổ áo nam nhân kia, siết chặt.

“Tên nhãi này…!! Ngươi dám, ngươi dám buông lời bất kính với bệ hạ của ta sao?! Dù có là kẻ thất học đi nữa, làm sao ngươi lại không nhận ra bệ hạ?! Ta sẽ xé xác ngươi ra, đem cho Ứng Long ăn ngay tức khắc…!!”

"Bệ, bệ hạ ư...? Ngài đang nói cái gì vậy..."

"Rửa tai cho sạch rồi nghe cho kỹ đây! Ngài ấy chính là Hắc Vũ Thiên Vương vĩ đại! Vị Thánh Vương trong các Thánh Vương đã ban cho các ngươi cuộc sống yên ổn này! Ôi trời ơi~ Bệ hạ! Thần đã nói gì cơ chứ?! Thần chẳng phải đã bảo là cứ chiều chuộng bọn chúng thì bọn chúng sẽ sinh hư, không biết trời cao đất dày là gì hay sao ạ~!"

Nam nhân kia há hốc mồm, khuôn mặt lập tức tái nhợt đi.

“Vị, vị, vị đó là Hắc, Hắc Vũ Thiên Vương bệ… hạ? Nhưng rõ ràng là một con quái vật nửa người nửa thú mà...? S, s, sao khác với những gì chúng tôi nghe được thế...? Làm, làm sao mà tin được...?"

"Bệ hạ của chúng ta vốn là người khiêm tốn nên không muốn tiết lộ thân phận thôi! Một người cao quý đến mức ngươi không xứng nhắc tên, vậy mà ngươi dám…! Dám…! Người đâu! Lôi tên này ra xử lăng trì, tru di tam tộc!"

"V, vậy thì..."

Gương mặt tái nhợt, nam nhân kia trố mắt nhìn tôi. Hắn ta nuốt nước bọt rồi co giò chạy biến. Đại Phu Sứ lập tức đuổi theo, nhưng với thân hình nặng nề, ông ta không thể nào bắt kịp nam nhân nhanh nhẹn kia. Đại Phu Sứ dậm chân, quát lớn với đám hộ vệ.

"Lũ vô dụng! Tên tội phạm đáng chết kia đang chạy trốn kia kìa?! Còn đứng ngây ra đó làm gì hả?!"

Usa lắc đầu rồi nằm vật ra sàn nhà chẳng buồn để tâm.

"Bệ hạ cũng có ở đây đâu, ngài cứ bỏ qua cho xong chuyện đi."

"Tên kia! Ngươi vừa nói gì vậy hả?! Usa! Unsa! Mau bắt tên tội phạm kia lại cho ta!"

Usa cũng trả lời một cách qua loa.

"Như ngài thấy đấy, chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ giám sát đứa trẻ này, Roha, nên không thể rời đi được. Bệ hạ đã ra lệnh cho chúng tôi không được rời mắt khỏi cậu ta dù chỉ một giây."

Dù Đại Phu Sứ nổi trận lôi đình, đám hộ vệ vẫn tỏ ra ung dung. Đại Phu Sứ cố gắng kiềm chế cơn giận, nhặt những tờ giấy rơi vãi trên sàn. Usa bất ngờ hỏi:

"Mà bệ hạ đi đâu mà ngài lại ở đây một mình vậy?"

"Đáng lẽ ta phải hỏi ngươi câu đó mới đúng! Ngài ấy đã ra ngoài từ sáng sớm, chẳng thấy đâu cả! Các ngươi không nắm được bệ hạ đang ở đâu, làm gì mà lại ngồi đây nhàn nhã thế này hả?! Thật không thể chấp nhận được!"

Đại Phu Sứ lạch bạch đi đến, đặt chồng giấy tờ lên sàn nhà rồi trừng mắt nhìn tôi đang đứng ở ngoài sân. Kể từ sau vụ Đại Phu Sứ và Veron Juvil hợp tác ám hại tôi, đây là lần đầu tiên tôi chính thức đối mặt với ông ta. Nghe nói sau khi may mắn sống sót, Đại Phu Sứ đã quỳ lạy Hắc Vũ Thiên Vương mấy ngày liền để chuộc tội, cuối cùng mới được khôi phục chức vị.

Việc Hắc Vũ Thiên Vương với tính cách đó lại chấp nhận tha thứ cho ông ta thật khó tin. Hơn nữa, dù bị chính vị vua mà ông ta trung thành đâm xuyên bụng, vậy mà vẫn quay sang nịnh nọt, vẫy đuôi như một con chó trung thành không biết xấu hổ. Đôi khi tôi cũng thấy tội nghiệp cho ông ta, vì phải vứt bỏ hết tự trọng để bợ đỡ, níu kéo quyền lực. Hơn hết, chuyện lúc trước vẫn còn in đậm trong ký ức, tôi không hề muốn gặp lại ông ta. Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng nhìn ông ta bằng ánh mắt thiện cảm gì. Đại Phu Sứ nhìn thấy cái liềm trên tay tôi, ho khan một tiếng.

"Nhìn, nhìn ta như thế là sao hả? Ngươi nghĩ làm vậy thì có thể xóa bỏ tội danh mưu sát bệ hạ của ngươi à? Bệ hạ vẫn còn ốm yếu vì độc dược của ngươi đấy! Ngài ấy cần được chữa trị gấp, vậy mà không những không được bắt mạch, ngài ấy còn dành hết tâm trí cho ngươi, ngươi có biết ta, các thái y và đại thần lo lắng đến nhường nào không?!"

Lời nói của Đại Phu Sứ khiến tôi sững người.

"... Ngài nói gì vậy?"

Thấy tôi đứng đờ người ra, Usa nói thêm:

"Ngươi không biết à? Bệ hạ vẫn còn di chứng. Nghe nói phải mất một thời gian mới hồi phục hoàn toàn. Mà thật không ngờ là độc của Imae lại thật sự tồn tại đấy."

Di chứng sao...? Trông hắn ta còn khỏe mạnh hơn tôi, nên tôi không hề nghĩ rằng hắn lại có di chứng gì. Ra là vậy... Nếu đã ho ra máu thì chắc chắn không thể hồi phục nhanh chóng được...

Nhận thấy sự thay đổi trong sắc mặt tôi, Đại Phu Sứ đột nhiên trở nên hống hách.

"Đồ độc ác hơn cả rắn độc! Ngươi không biết bệ hạ đã ra nông nỗi nào mà còn..."

Bỏ mặc Đại Phu Sứ đang cằn nhằn, tôi quay vào phòng. Cạch... Tôi lặng lẽ đóng cửa lại, đứng đó mân mê tay nắm cửa. Vừa phủi đất trên tay, tôi vừa từ từ quay đầu lại. Rồi tôi nhìn chằm chằm vào Hắc Vũ Thiên Vương đang ngủ say ở phía trong.

Tối qua, Hắc Vô Thiên Vương tìm đến đây, và tôi không thể để hắn quay về trong tình trạng như vậy, nên đã để hắn ở lại trong phòng của mình. Hắn ta ướt sũng từ đầu đến chân, mà cơn mưa thì chẳng có dấu hiệu ngừng lại… Vì thế, tôi đành thức trắng cả đêm. Làm sao để đánh thức hắn dậy đây? Nếu những thuộc hạ không biết gì ngoài kia mà biết được chuyện này thì họ sẽ có phản ứng gì? Những suy nghĩ linh tinh cứ thế ùa đến. Chắc họ sẽ ngã ngửa khi biết Hắc Thiên Vương đang ở ngay trước mắt mình. Tôi định kể cho Unsa, người vừa ghé thăm sáng nay, nhưng hắn lại nằm vật ra ngủ, thế là tôi lỡ mất cơ hội. Sau đó, Usa đột nhiên xuất hiện, hai người họ lại cãi nhau ầm ĩ, tôi lại một lần nữa bỏ lỡ thời điểm thích hợp.

Dù có say khướt đi chăng nữa, nhưng giữa chốn ồn ào này mà hắn vẫn ngủ say như chết, chắc hẳn là đã tích tụ rất nhiều mệt mỏi. Nghe nói, hơn một tháng qua, hắn ta đã mất ăn mất ngủ để tìm kiếm tôi. Sau khi gặp lại tôi ở đây, Hắc Vũ Thiên Vương dường như đã đến đây ngay sau khi xong việc, và chỉ trở về cung vào sáng sớm. Vì tôi không ra khỏi phòng khi hắn đến, nên tôi chỉ có thể đoán đại khái dựa vào những tiếng động bên ngoài. Rốt cuộc thời gian dành để ngủ của hắn là khi nào…

Tôi hơi do dự rồi bước đến gần Hắc Vũ Thiên Vương. Thận trọng chống tay, tôi nhìn ngắm khuôn mặt đang ngủ của hắn. Mái tóc tôi buông xõa từ vai xuống, khẽ chạm vào gò má hắn. Bấy lâu nay, hắn luôn thức dậy trước và ngủ sau tôi, nên những lần được ngắm nhìn gương mặt hắn lúc ngủ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lồng ngực rộng lớn của hắn phập phồng theo từng nhịp thở. Tôi lặng lẽ đưa tay lên, khẽ chạm vào gương mặt hắn. Có lẽ do di chứng của độc Imae và sự mệt mỏi chồng chất, sắc mặt hắn trông thật kém. Vùng da quanh mắt hơi hóp lại, sống mũi vốn dĩ đã cao thẳng nay càng thêm sắc bén, tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bị cứa vào tay. Tôi cố gắng phớt lờ cơn đau nhói lên ở ngực. Ngón tay tôi lướt nhẹ trên mái tóc đen nhánh, rối bời như nét vẽ phóng khoáng của bút lông, rồi khẽ chạm vào hàng lông mày rậm. Đầu ngón tay tôi khẽ run lên. Và trước khi bàn tay kịp chạm tới, ánh mắt tôi đã dừng lại trên đôi môi hắn.Đó là một thứ tàn độc, từng khiến đầu óc tôi quay cuồng và máu tôi đông cứng. Ngón tay tôi lượn lờ quanh đôi môi với những đường nét rõ ràng của hắn, nhưng rồi lại không dám chạm vào, buông thõng xuống. Phần còn lại, tôi dùng ánh mắt để cảm nhận. Từ lồng ngực rắn chắc với những thớ cơ cuồn cuộn, eo thon gọn, cho đến đôi chân dài thẳng tắp... Tôi ngắm nhìn hắn từ đầu đến chân. Quả thật, không thể phủ nhận rằng hắn là một tạo vật khơi gợi cảm hứng của người họa sĩ. Đây là lần đầu tiên tôi quan sát Hắc Vũ Thiên Vương một cách kỹ lưỡng như vậy, cảm giác thật mới mẻ, giống như đang dấn thân vào một cuộc hành trình kỳ thú.

Bất chợt, tôi nhìn thấy bàn tay trái của hắn đặt trên chăn. Ngón trỏ thon dài vẫn còn lưu lại vết tích của lần bị đứt lìa, nhưng nếu không quan sát kỹ thì khó mà nhận ra, bởi vết thương đã lành lặn. Nó thật sự điên rồ. Mỗi khi nhớ lại cú sốc ngày hôm đó, tôi lại cảm thấy choáng váng. Tôi khẽ đặt tay mình lên ngón tay mang dấu ấn của ngày đó. Hình như trước đây tôi có thoáng thấy ngón tay đó không thể gập lại được, có lẽ nào dây thần kinh đã bị chết...? Vậy mà hắn dường như chẳng hề bận tâm, vẫn một mực cho rằng ngón tay này là của tôi. Thật khó mà hiểu được. Với những tiêu chuẩn của mình, tôi không thể nào đánh giá được con người đến từ một thế giới khác này.

Tôi mải miết ngắm nhìn những đường nét sắc sảo trên gương mặt hắn. Khi còn thức, hắn tựa như một bức tranh rực rỡ sắc màu, vậy mà lúc này đây, khi chìm vào giấc ngủ, hắn lại mang vẻ thanh tao như một bức họa thủy mặc. Hắn nằm đó, trong không gian của tôi, đắp chiếc chăn của tôi, trông thật xa lạ. Chính sự xa lạ ấy lại như một ma thuật, khiến trái tim tôi khẽ rung động. Hay là cứ để hắn ngủ thêm chút nữa...? Sau một thoáng do dự, tôi khẽ lay vai hắn.

"Khụ... khụ..."

Giọng tôi nghe có vẻ kì lạ khi đánh thức hắn.

"Trời sáng rồi..."

Hắn vẫn không nhúc nhích. Tôi lay mạnh thêm lần nữa. Mí mắt hắn khẽ mở, đôi mắt đen láy ướt át mơ màng mở ra. Ánh mắt ấy dừng lại trên tôi một lúc lâu, rồi bất chợt rời đi. Sau khi quan sát và nhận thức được xung quanh, hắn ngồi dậy. Nam nhân với những mảng màu sắc và bóng tối rõ rệt ấy lấp đầy không gian nhỏ hẹp.

Vừa ngồi dậy, Hắc Vũ Thiên Vương liền nhìn chằm chằm vào tôi, chính xác là vào đôi môi tôi. Hắn vớ lấy chiếc tẩu thuốc đặt trên đầu giường, châm lửa từ ngọn đèn dầu, rồi đưa lên miệng rít một hơi. Chiếc tẩu đó là do tôi tặng hắn. Khói thuốc nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng. Vừa mở mắt ra đã hút thuốc, bệnh tình sao mà khỏi được chứ. Tôi nuốt lại câu nói đang chực trào ra khỏi miệng.

Hắn ngậm tẩu thuốc, tựa lưng vào tường. Vừa vuốt mái tóc rối bời, hắn vừa quan sát căn phòng nhỏ hẹp. Ánh mắt hắn lướt qua bức tranh treo trên tường, rồi đến những món đồ giản dị trong phòng. Căn phòng của tôi tuy gọn gàng, ngăn nắp nhưng không theo một quy tắc nào cả, và so với phòng ngủ của hắn thì chật chội hơn nhiều.

"Đây là phòng của ngươi sao?"

Hắn hỏi một câu thừa thãi sau một đêm ngủ ở đây. Tôi khẽ gật đầu.

"Ngươi sống ở đây từ bao giờ?"

"Ta sinh ra và lớn lên ở đây. Phụ thân ta đã tự tay xây ngôi nhà này. Trước khi bị tộc Imae tấn công và phóng hỏa, nó còn đẹp hơn thế này nhiều."

"Vậy sao."

Hắc Vũ Thiên Vương nói ngắn gọn rồi lại nhìn quanh căn phòng. Khi hắn hỏi những câu đơn giản, tôi cũng điềm tĩnh trả lời. Cứ như thể đây là lúc để tôi sửa lại cuộc đời giả dối mà mình đã tạo. Hắn đưa tay lật bức vẽ trên bàn, chạm vào bộ y phục được gấp gọn gàng, rồi đưa lên mũi ngửi. Dù chỉ là những hành động đơn giản, tôi vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Như thể... như thể chính tôi đang bị chạm vào, da thịt nóng bừng lên. Lúc đó, tiếng người vọng lại từ phía sau cánh cửa. À, đúng rồi...

"Võ sĩ hộ vệ và Đại Phủ Sứ đang đợi ở ngoài."

Hắc Vũ Thiên Vương nhìn về phía cửa. Tôi trừng mắt nhìn hắn ta.

"Đó chẳng phải chỉ là những người luôn đi theo sau Bệ hạ thôi sao?".

Nơi nào hắn đi qua, nơi đó chỉ còn lại bóng tối, sự đổ nát, những tiếng gào thét đẫm máu... Chẳng có gì liên quan đến sự yên bình cả. Hôm nay tôi đã định dọn sạch cỏ dại và bụi than, rồi dành thời gian còn lại để lặng lẽ vẽ tranh. Vẫn còn cả đống việc phải làm, vậy mà nhìn thấy đám thuộc hạ của hắn chiếm cứ ngôi nhà khiến tôi đau đầu.

"Đây không phải là thành Naragaon. Xin đừng cứ dẫn người đến đây. Khi không có thiện cảm thì gặp mặt nhau chỉ gây thêm khó chịu thôi. Ngày nào cũng đến gây ồn ào, làm xáo trộn nhà cửa, ta dọn dẹp cũng mệt lắm."

Hắc Vũ Thiên Vương đang vuốt tóc, bỗng nhiên nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm. Hắn hít sâu khói thuốc, rồi thở ra một làn khói dài hơn thế.

"Vậy nên, lần sau..."

Tôi cúi đầu, nói nhỏ.

"Xin hãy đến một mình."

Hắc Vũ Thiên Vương cứ thế cứng đờ người, đầu thuốc vẫn ngậm trên môi. Như thể một người sống bị biến thành tượng, không hề nhúc nhích. Trước phản ứng khó hiểu đó, tôi đành quay mặt đi. Ánh mắt tôi nheo lại khi nhìn thấy đầu thuốc lá đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Nếu không thích vậy thì Bệ hạ cũng đừng..."

Chưa kịp nói hết câu, cơ thể tôi đã bị kéo mạnh vào lòng hắn. Cùng lúc đó, những khối cơ bắp rắn chắc như thép chạm vào tôi. Tẩu thuốc rơi xuống sàn, thay vào đó là đôi môi hắn chiếm lấy môi tôi. Chiếc lưỡi ấy luồn vào một cách gấp gáp, cắn nhẹ lưỡi tôi rồi liếm láp khắp nơi. Cảm giác ướt át, nóng bỏng khiến vòm miệng tôi như tan chảy. Tôi thở hổn hển, cố gắng đẩy hắn ta ra. Đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, cuồn cuộn cảm xúc mãnh liệt mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên bên tai tôi.

"Rồi sao nữa?"

Hắn liếm nhẹ môi tôi, thúc giục tôi trả lời. Gương mặt tôi nóng bừng như có lửa đốt. Tôi nắm chặt tay, chống lên vai hắn để che giấu sự run rẩy của mình.

"... Xin đừng đi giày lên sàn nhà. Lau chùi rất khó khăn."

"Rồi sao nữa?"

"Đừng bỏ dở việc điều trị. Ngài phải tiếp tục điều trị..."

"Còn nữa?"

Hắn chăm chú lắng nghe những lời nói lộn xộn của tôi, chiếc lưỡi vẫn không ngừng liếm láp môi và cằm tôi. Cảm giác ngứa ngáy đến mức tôi khó mà nói tiếp được.

"Sau này dù có chuyện gì xảy ra, xin đừng tùy tiện giết chóc. Không ai trên đời này sinh ra để chết một cách vô nghĩa cả. Bệ hạ không có quyền làm vậy."

"Bất cứ điều gì."

'Bất cứ điều gì...' Hắc Vũ Thiên Vương vừa mút môi tôi vừa thở dốc. Những ngón tay hắn luồn sâu vào tóc tôi. Đầu tôi bị kéo nghiêng sang một bên, hàm bị siết chặt. Chiếc lưỡi ấy xâm nhập một cách gấp gáp, quấn lấy lưỡi tôi, cuồng nhiệt khám phá khoang miệng tôi. Cảm giác kích thích khiến đầu óc tôi trống rỗng.

"Ha... ha..."

Hắn rên rỉ khe khẽ. Nước bọt của hắn ướt đẫm môi tôi. Đôi môi vừa mút cằm tôi lại chuyển sang cắn nhẹ cổ, mút vành tai, lúc mạnh bạo, lúc dịu dàng... thay đổi liên tục. Nhịp tim mạnh mẽ của hắn dội vào lồng ngực tôi.

Cặn bã chìm sâu dưới đáy sẽ không bao giờ tan biến. Chúng chỉ tạm thời trôi nổi rồi lại chìm xuống đáy. Hắn từng nói rằng lý trí thì hiểu nhưng trái tim thì không cảm nhận được. Liệu những thứ vốn không tồn tại ngay từ khi sinh ra có thể được hình thành thông qua học hỏi và rèn luyện hay không... Tôi cũng không biết khoảng thời gian tạm bợ này sẽ kéo dài bao lâu. Nhưng ít nhất, lúc này đây, tôi không còn thấy sợ hãi hắn nữa. Hình bóng oan hồn của mẫu thân tôi cũng không còn xuất hiện.





***

Kể từ ngày hôm đó, nếu không có việc đặc biệt, Hắc Vũ Thiên Vương đều mang công việc đến đây. Đêm hôm đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi cho hắn ngủ lại, nhưng thay vì quay về cung điện vào ban đêm, tôi đã bảo hắn có thể tự do ra vào vào ban ngày. Vì vậy, tôi phải chịu đựng cảnh gặp mặt với đám thuộc hạ của hắn hàng ngày. Thỉnh thoảng tôi vẫn phải chứng kiến nụ cười kỳ quái của tên Unsa, nhưng có vẻ Hắc Vũ Thiên Vương đã can thiệp, bọn họ chỉ tới báo cáo công việc rồi biến mất ngay. Nhìn bọn họ chạy biến khỏi đây cũng khá thú vị. Hơn nữa, Hắc Vũ Thiên Vương cũng bận rộn với việc triều chính, nên tôi không nói gì thêm. Và sàn nhà cũng không còn bị dấu giày làm bẩn nữa.

Hôm nay, các võ hộ vệ đưa thái y riêng của Hắc Vũ Thiên Vương đến nhà tôi. Nhưng trái với dự đoán, người được bắt mạch lại là tôi. Các hộ vệ ngồi trên hiên nhà, xem cảnh trong phòng. Vị thái y tóc bạc cẩn thận xem xét chiếc sừng bị cắt đứt của tôi.

"Cậu có bị co giật không?"

"... Có."

"Chóng mặt, buồn nôn, mất thăng bằng..."

"Thỉnh thoảng tôi bị chóng mặt, nhưng giật là triệu chứng nặng nhất."

Thái y liệt kê tất cả những triệu chứng mà tôi đã trải qua, và điềm tĩnh dặn dò.

"Sừng của bộ tộc Imae liên quan trực tiếp đến tính mạng, vì vậy từ giờ trở đi cậu phải cẩn thận. Tuyệt đối không được để đầu bị nóng sốt, nhưng cũng không được để cơ thể bị lạnh, và không được làm việc quá sức."

"Vâng."

Tức giận bộc phát quá mức là nguy hiểm nhất... Chắc vì vậy mà Hắc Vũ Thiên Vương đã từng nói với tôi như thế *. Thực ra, mặc dù tôi đang tập trung lắng nghe thái y, nhưng tôi phải cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình đến nỗi toát cả mồ hôi. Hắc Vũ Thiên Vương ngồi chéo chân phía sau tôi, hai cánh tay dài của hắn vòng qua người tôi, như thể đang ôm tôi từ phía sau. Hơn nữa, trong suốt quá trình bắt mạch, hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, thỉnh thoảng lại chạm vào eo, vai, và môi tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi đã trừng mắt và cố gắng thoát khỏi vòng tay ấy nhiều lần, nhưng hắn lại nhanh chóng quay trở lại vị trí cũ. Cuối cùng, tôi rơi vào tình huống khó xử, không thể nhúc nhích được.

(*) HVTV khi gặp lại bé chap 101, có dặn bé đường kích động, không não sẽ nổ tung.

"Hắn là người vẽ tranh."

Giọng nói đột ngột chen vào khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hắc Vũ Thiên Vương. Tôi biết chắc chắn rằng nếu quay lại sẽ nhìn thấy ánh khuôn hắn, nên tôi chỉ mím chặt môi. Hắc Vũ Thiên Vương vòng tay qua eo tôi, nói với thái y:

"Một khi đã tập trung vẽ tranh thì hắn sẽ ngồi lì một chỗ đến mức xương cốt cứng cả lại. Đến nỗi người nó ướt đẫm mồ hôi cũng không hay biết. Chuyện đó cũng tính là làm việc quá sức sao?"

Thái y cúi người cung kính đáp:

"Vâng, thưa Bệ hạ. Đặc biệt là những việc tiêu hao nhiều sức lực trong thời gian dài như vậy thì nên tránh, và cũng cần hết sức hạn chế để cơ thể hoạt động quá sức."

Thái y quay sang tôi:

"Nhưng mà, cậu không thể ngừng vẽ sao?"

"Vâng."

Tim tôi như thắt lại, vội vàng đáp lời. Dù cảm nhận được ánh mắt của Hắc Vũ Thiên Vương đang dán vào má, nhưng lúc này tôi chỉ nhìn thấy mỗi thái y. Linh cảm chẳng lành khiến cổ họng tôi khô khốc.

"Chẳng lẽ... sau này tôi sẽ không thể vẽ được nữa ạ?"

"Không phải là không thể vẽ, mà là vì sức khỏe của cậu nên tốt nhất là không nên vẽ."

"Vậy thì tôi sẽ không từ bỏ đâu."

Câu trả lời kiên quyết của tôi khiến thái y nhíu mày. Ông trao đổi ánh mắt với Hắc Vũ Thiên Vương phía sau tôi, rồi nói tiếp:

"Hừm... Nếu cậu đã quyết tâm như vậy thì ta cũng không còn cách nào khác. Nhưng có lẽ sau này tay cậu sẽ không còn linh hoạt như trước nữa, nên hãy cố gắng vẽ trong thời gian quy định, và quan trọng nhất là phải điều hòa khí huyết trong cơ thể."

"Vâng."

"Nhớ uống thuốc đầy đủ theo đơn. Nếu chú ý một vài điều thì tình trạng sẽ dần dần thuyên giảm, cứ chờ xem sao."

"... Vâng."

Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Vì quá nóng lòng cứu sống Hắc Vũ Thiên Vương đang cận kề cái chết, tôi đã không chút do dự mà cắt bỏ sừng trắng. Dù đã từng nghĩ đến hậu quả của việc này, nhưng tôi không ngờ nó lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc vẽ tranh của mình. Quả nhiên, sự khác biệt giữa tưởng tượng và thực tế là quá lớn.

"Không được để cơ thể hoạt động quá sức ư..." (*)

Tôi nghe loáng thoáng tiếng lẩm bẩm trầm thấp phía trên đầu.

(*) Nói ngắn gọn là cấm d.ục nha anh Hoàng.

***

Hắc Vũ Thiên Vương cùng thái y ra khỏi nhà để bàn chuyện riêng. Hắn vừa đi khỏi, đám hộ vệ liền lăn ra sàn nhà tán gẫu. Ban đầu khi đến đây, tôi đã xác định là sẽ vẽ tranh cho đến chết, nhưng giờ thì có lẽ tôi nên cảm ơn những người đã ngăn cản mình... Tôi thu hồi ánh mắt khỏi bọn họ, cầm theo giấy vẽ rồi đi ra chiếc giường gỗ ở góc sân. Do mấy hôm nay trời mưa nên giấy bị ẩm, tôi phải mang ra phơi chỗ nắng. Tay tôi vẫn cử động thoăn thoắt nhưng lời dặn của thái y cứ văng vẳng bên tai.

Khi trước vẽ chân dung cho Raon Hilljo, tôi cũng dành hết thời gian rảnh rỗi cho việc vẽ vời, kết quả là bị sốt cao và co giật, phải rất vất vả mới hoàn thành được bức tranh. Vẽ tranh đâu phải việc có thể định trước thời gian, cũng chẳng thể nói dừng là dừng ngay được. Nếu làm vậy, đầu tôi sẽ nóng lên rồi nổ tung. Càng bị cấm đoán, tôi lại càng khao khát được vẽ. Tôi sốt ruột đến mức chỉ muốn chộp lấy bút ngay lập tức. Thái y nói chỉ cần không làm việc quá sức thì sẽ ổn, nên tôi tự nhủ chắc mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy.

Đúng lúc đó, Đại Phủ Sứ vừa đi vào sân vừa càu nhàu:

"Cả đời ta chưa từng gặp kẻ nào đeo bám dai như đỉa thế này!"

Hôm nay, ông ta vẫn ôm theo một chồng giấy tờ như mọi khi, nhưng lần này còn có cả Naro đi cùng.

"Nhờ có tôi nên con đường đến đây cũng đỡ buồn tẻ hơn phải không ạ ngài Đại Phủ Sứ?"

Naro cười nói, lẽo đẽo theo sau Đại Phủ Sứ. Mới cách đây bốn ngày huynh ấy đã đến đây, vậy mà hôm nay lại xuất hiện, thật bất ngờ. Đại Phủ Sứ nhìn tôi từ đầu đến chân rồi hất hàm hỏi:

"Bệ hạ đâu?"

"Ngài ấy ra ngoài với thái y rồi."

Đại Phủ Sứ bước lên thềm, quát đám hộ vệ đang nằm lăn lóc:

"Lũ hỗn xược! Thấy bề trên mà còn nằm ườn ra đấy à! Mau đứng dậy cho ta!"

"Ngài đến rồi à?"

Đám hộ vệ với vẻ mặt chán nản, lồm cồm bò dậy. Đại Phủ Sứ trừng mắt nhìn bọn họ bằng đôi mắt sắc lẹm, rồi ôm chặt chồng giấy tờ như thể báu vật, im lặng chờ đợi. Cái sân nhỏ xíu bỗng chốc chật ních người. Naro cúi đầu chào từ phía sau Đại Phủ Sứ rồi bước tới chỗ tôi.

"Họa viên huynh! Sao huynh lại ở đây?"

"Đừng nhắc nữa! Ta muốn đến đây lắm chứ, nhưng đường xá xa xôi cách trở! Ta đã chuẩn bị tinh thần phải ngủ ngoài trời mấy ngày đêm để đến đây! Vậy mà đúng lúc gặp được ngài Đại Phủ Sứ! Ngài ấy bảo đang trên đường đến đây, ta liền năn nỉ ỉ ôi mới xin được đi nhờ Ứng Long!"

Dù có cưỡi Ứng Long bay với tốc độ tối đa thì cũng phải mất hơn hai canh giờ. Chắc do phơi nắng trên lưng Ứng Long nên hai má Naro đỏ ửng. Nhìn khuôn mặt trẻ trung như vậy, chẳng ai tin được là huynh ấy hơn tôi những sáu tuổi. Tôi vội vàng kéo huynh ấy vào bóng râm dưới mái hiên. Naro vừa nhìn thấy đám hộ vệ đang ngồi chễm chệ, liền cúi gập người chào:

"Lần, lần đầu tiên được gặp các ngài! Tôi, tôi là Naro, họa viên của hoàng thất! Tôi đã được nghe danh các ngài từ lâu! Được gặp các ngài ở khoảng cách gần như thế này, quả là vinh hạnh của gia tộc tôi! Haa... Thật tuyệt vời..."

Naro vừa đứng thẳng dậy vừa thốt lên lời cảm thán trước những vị hộ vệ oai phong lẫm liệt. Tuy nhiên, ba huynh hộ vệ chẳng thèm đáp lại lời chào, chỉ giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh như tượng gỗ. Ngay cả Pungbaek, người vốn dĩ rất lịch sự, lần này cũng im lặng một cách khó hiểu. Unsa vừa liếc mắt về phía cổng, vừa nói với giọng thờ ơ:

"Bệ hạ đi đâu với thái y mà giờ này vẫn chưa thấy về?"

"Chắc là đi ch.ặt chân, l.ột d.a đ.ầu, m.oi n.ội t.ạng gì đó. Dù là Bệ hạ thì làm mấy chuyện đó cũng phải mất thời gian chứ."

"Sao tự dưng lại đi với thái y?"

Unsa vừa hỏi, Usa vừa liếc nhìn tôi.

"Lúc nãy thái y có xoa bóp cổ tay tên nhóc này đó."Bọn họ nói những lời đùa không giống đùa rồi lại ngã phịch ra sàn. Pungbaek vẫn không nói gì. Bởi vì từ nãy đến giờ, ánh mắt hắn ta chỉ dán chặt vào Naro. Naro vẫn không ngừng nhìn đám hộ vệ với đôi mắt đen láy lấp lánh như sao trời.

Đúng lúc đó, Hắc Vũ Thiên Vương và thái y quay trở lại sân sau khi bàn bạc xong. Trái với dự đoán của Usa, thái y cũng đi theo phía sau. Đám hộ vệ lúc này mới nặng nề đứng dậy hành lễ. Vừa nhìn thấy Hắc Vũ Thiên Vương, Đại Phủ Sứ liền chạy vội tới:

"Ôi Bệ hạ~! Trời nắng chang chang thế này mà Người lại đi đâu mà không che chắn gì vậy? Thần lo lắng làn da ngọc ngà của Người sẽ bị tổn thương..."

Đại Phủ Sứ vừa nói vừa đưa cuộn giấy được cuộn tròn cho Hắc Vũ Thiên Vương.

"Sáng sớm mai sẽ có buổi tiếp kiến với các quan đại thần. Còn đây, đây là tấu chương liên quan đến việc hủy bỏ công trình ở làng Imae. Người dân đang gửi rất nhiều thỉnh cầu mong Người xem xét lại. Đây là của nước Sumil, đây là của nước Oro, còn đây là..."

Naro tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Hắc Vũ Thiên Vương.

"Ơ, chuyện gì thế này? Sao Bệ hạ lại ở đây...?"

Rồi huynh ấy chợt bừng tỉnh, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa. Hắc Vũ Thiên Vương nhìn Naro đang hành lễ rối rít.

"Đây là ai?"

"Dạ! Dạ! Thần, thần là Naro, họa viên của hoàng thất ạ! Lần trước thần đã được gặp Người..."

Hắc Vũ Thiên Vương dường như không hề nhớ ra Naro.

"Thần, thần vô cùng cảm kích ạ! Bệ hạ! Nhờ ơn đức của Người mà thần đã được gặp lại Roha!" *

(*) chọc chó rồi Naro ơi.

Ngay lúc đó, ánh mắt Hắc Vũ Thiên Vương bỗng trở nên sắc lạnh như dao. Tình huống này nằm ngoài dự đoán của tôi, khiến tôi cũng không khỏi bối rối.

"Roha là bằng hữu duy nhất của thần! Người không biết trước đây khi ở bên nhau, Roha đã đối xử tốt với thần như thế nào đâu! Tất cả là nhờ ơn đức của Bệ hạ mà thần mới được gặp lại Roha! Thần cảm kích vô cùng! Cảm kích vô cùng!"

Naro không hề hay biết gì, cứ thế gọi tên tôi, còn Hắc Vũ Thiên Vương thì lạnh lùng nhìn xuống huynh ấy. Ánh mắt ấy tĩnh lặng như trước lúc xé xác con mồi. Tôi cảm thấy không ổn, vội vàng kéo Naro dậy và bịt miệng huynh ấy lại.

"Họa viên huynh, mời huynh vào phòng. Ta sẽ mang trà lên ngay."

Tôi đẩy huynh ấy vào phòng mà không nói thêm lời nào. Naro ú ớ nhìn tôi.

"Chắc là Bệ hạ định tha thứ cho ngươi rồi đấy. Nên ngài mới đích thân đến đây."

Tôi cố gắng đẩy Naro đang phấn khích vào phòng, đóng cửa lại rồi thở dài. Vừa quay người lại, tôi bắt gặp ánh mắt của Hắc Vũ Thiên Vương. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn sắc bén như muốn khoét mắt tôi ra. Thỉnh thoảng khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, hắn lại bộc lộ sát khí không chút che giấu. Bình thường tôi luôn cẩn thận, nhưng trong những tình huống bất ngờ thế này, tôi chỉ còn cách chịu đựng ánh nhìn ấy. Chắc chắn hắn cũng đã đọc được cái tên trong mắt tôi, nên dù Naro không nói ra thì hắn cũng biết.

Hắn ta chưa từng gọi tên tôi một lần nào. Tôi cũng không mong đợi điều đó. Thật khó tưởng tượng khi hắn gọi cái tên mà Raon Hiljo đã đặt cho tôi. Ánh mắt dai dẳng khiến tôi có cảm giác như mắt mình sắp bị moi ra. Sau một hồi nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hắn từ từ chuyển ánh nhìn lên đỉnh đầu tôi. Như thể đang cố gắng chế ngự cơn thịnh nộ từ đôi mắt tôi thông qua chiếc sừng trắng duy nhất còn sót lại.

Đại Phủ Sứ, các hộ vệ và thái y lần lượt hành lễ với Hắc Vũ Thiên Vương rồi lui ra ngoài cổng. Trong sân chỉ còn lại hai chúng tôi. Đứng cách đó không xa, Hắc Vũ Thiên Vương nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng nơi Naro đang ở.


"Sao không đuổi cả thứ đó đi?"

Cách ngài ta nói về Naro như một món đồ khiến tôi khó chịu. Giọng tôi lạnh lùng cất lên:

"Người ta lặn lội đường xa đến đây. Ít ra cũng phải mời bữa cơm rồi mới tiễn được."

"Đuổi ngay đi. Phiền phức."

Tôi trừng mắt nhìn ngài ta với vẻ lạnh lùng.

"Họa viên Naro là bằng hữu đầu tiên của ta. Cho dù huynh ấy ngày nào cũng đến, thì lần nào ta cũng thấy vui."

Vậy nên, dù ngài có đang tưởng tượng điều gì trong đầu, thì tốt nhất hãy dừng lại ở đó thôi. Tốt nhất là như vậy.

"Nếu ngài thấy khó chịu đến vậy thì ngài cứ đi đi."

Nói rồi, tôi lấy xấp giấy, quay lưng bỏ đi. Tôi cố tình không nhắc đến việc Naro giống mẫu thân nên tôi càng thêm quý mến huynh ấy. Chỉ cần biết huynh ấy là bằng hữu tôi, ngài ta sẽ hiểu được ý tôi. Tôi đi tìm một chỗ có nắng rồi trải từng tờ giấy lên phơi trên bàn dài.

"Phải nói thẳng ra là ta muốn ở riêng với ngươi thì ngươi mới hiểu sao?"

Giọng nói vang lên gần sát bên tai khiến tôi run lên. Quay đầu lại, tôi thấy Hắc Vũ Thiên Vương đang đứng ngay phía sau. Cái kiểu xuất hiện bất thình lình không một tiếng động như thế này thật sự khiến người ta dựng tóc gáy. Tôi lùi ra xa ngài ta, cố gắng xua đi hơi thở phả vào vai mình. Rồi tôi chợt nhớ lại lời ngài ta vừa nói, mặt tôi nóng bừng. Thật lạ. Một cảm giác kỳ lạ chưa từng có. Tôi cố gắng kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp, nói:

"Nhưng mà... chẳng phải ta đã nói là sẽ mời huynh ấy ăn tối rồi mới tiễn đi sao? Chỉ một chút thời gian thôi mà... Ngài cũng không chịu được sao...?"

Vừa nói, tôi vừa cắn chặt môi. Khi tôi định quay đi lần nữa, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cánh tay tôi. Ngước lên, tôi thấy Hắc Vũ Thiên Vương đang nhìn mình với vẻ mặt lạnh tanh. Nhưng biểu cảm của ngài ta có vẻ đã dịu đi phần nào so với lúc trước.

"Bỏ đi. Sắp mưa rồi."

Hôm nay trời quang mây tạnh, nắng đẹp hiếm có.

"Ta thấy chẳng có vẻ gì là sắp mưa cả."

Hắc Vũ Thiên Vương đưa mắt liếc nhìn bầu trời đầy nắng.

"Ta ngửi thấy mùi mưa."

Tôi đưa mũi lên ngửi nhưng xung quanh chỉ toàn mùi đất. Chẳng biết ngài ta nói đùa hay thật, hay là do khứu giác ngài ta quá tinh nhạy, mà lời ngài ta nói khiến tôi suýt nữa thì tin sái cổ. Hắc Vũ Thiên Vương nhìn chằm chằm vào tôi, rồi bắt đầu thu dọn mấy tờ giấy đang phơi trên bàn.

"Nếu không phải hôm nay thì sẽ chẳng còn cơ hội nào để phơi đâu."

Tôi túm lấy tờ giấy đang bị ngài ta giữ chặt. Ngài ta cũng không chịu buông, thành ra hai chúng tôi cứ giằng co nhau như vậy.

"Ta chẳng ngửi thấy mùi mưa, mà mây đen cũng không thấy. Nhìn kiểu gì cũng không thấy có dấu hiệu gì là sắp mưa..."

"Sẽ mưa đấy."

"Gần đây hiếm khi trời nắng đẹp thế này, muốn phơi giấy thì phải tranh thủ lúc này chứ..."

"Sẽ mưa."

Hắc Vũ Thiên Vương mặc kệ lời tôi can ngăn, cứ thế gom hết giấy lại rồi chất sang một bên hiên nhà. Sau đó, ngài ta dựa người vào cột nhà rồi mở cuộn công văn đang cầm trên tay ra. Đôi mắt uể oải lúc nãy bỗng chốc trở nên sắc bén lạ thường. Nhìn ngài ta tập trung cao độ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, tôi không khỏi kinh ngạc. Theo như những gì tôi quan sát được, ngài ta là một người cực kỳ nghiêm túc và tỉ mỉ trong công việc, hiếm khi nào trì hoãn xử lý chính sự. Điều này hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài và hành động có phần lười nhác của ngài ta.

Mà hôm nay ngài ta ăn gì nhỉ...? Tôi thì đã no bụng với món thịt mà sáng nay ngài ta mang về, còn ngài ta chỉ tranh vài miếng từ phần của tôi chứ chẳng có vẻ gì là muốn ăn uống tử tế cả. Nghĩ rằng phải chuẩn bị chút gì đó để tiếp đãi Naro, tôi đi về phía bếp. Ngước nhìn bầu trời một lúc, tôi quyết định cất giấy vào phòng trước đã, sau đó mới đi thẳng vào bếp. Xột xoạt... Âm thanh lật giấy vang lên từ phía sau. Tôi cảm giác như có ánh mắt đang dõi theo mình.★★★

Cứ thế tôi vào bếp nhưng chẳng biết phải làm gì. Không thể nào chỉ đưa nước lã cho vị khách quý đường xa đến thăm, mà Hắc Vũ Thiên Vương thì... Từ trước đến nay tôi toàn ăn thịt sống nên chẳng có thói quen nấu nướng. Trên bệ bếp có cái bát đựng phần thịt còn thừa lúc nãy. Dù chẳng có nguyên liệu gì ra hồn, tôi vẫn định cố gắng nấu một món ăn. Nhưng vừa định bê bát lên thì tay tôi run rẩy, làm rơi xuống đất, khiến nó vỡ tan.

"Haiz..."

Những lúc thế này tôi thấy thật khổ sở. Bình thường thì không sao, nhưng cứ hễ làm việc gì cần sự tỉ mỉ hay bê vác vật nặng là bệnh lại tái phát. Tôi vừa xoa xoa bàn tay còn run rẩy vừa nhặt những mảnh vỡ sắc nhọn. Bỗng có bóng người phủ từ phía sau, Hắc Vũ Thiên Vương đã ngồi xuống trước mặt tôi. Khuôn mặt ngài ta cứng đờ chiếm trọn tầm nhìn của tôi. Ngài ta đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt xuống.

"Ngươi chóng mặt à?"

Tôi cụp mắt xuống. Không, không phải chóng mặt, mà là vì một lý do khác khiến tôi không thể tập trung. Kể từ khi gặp lại ngài ta, chúng tôi chưa từng gần gũi cơ thể. Suốt những ngày ở đây, ngài ta cứ như con thú hoang rình mồi, bất kể tôi nói gì, làm gì, ngài ta đều phản ứng với từng lời nói, từng cử chỉ. Vì vậy mà toàn thân tôi cứ căng cứng, đầu óc thì nóng ran.

"Ta không sao. Chỉ là tay bị trơn thôi."

"Tránh ra đi."

Hắc Vũ Thiên Vương nhẹ nhàng đẩy tôi ra sau, rồi bắt đầu nhặt những mảnh vỡ vương vãi trên sàn. Tôi cũng phụ một tay, nói:

"Thôi khỏi, ngài còn nhiều công việc phải giải quyết..."

"Vào trong đi. Ngươi có nhìn thì cũng có được gì đâu."

Tiếng bát đĩa va chạm loảng xoảng vang vọng khắp gian bếp. Hắc Vũ Thiên Vương gom mảnh vỡ và thịt thừa vào một góc, rồi tiến lại gần tôi. Bóng ngài ta đổ lên đôi vai vững chãi. Ngài ta lạnh lùng nói với tôi, người đang ngồi im:

"Ta đã bảo ngươi vào trong rồi mà."

"Nhưng đã chưa ăn uống gì cả ngày hôm nay."

Ngài ta nhướng mày.

"Tình bằng hữu của ngươi thật đáng quý. Nếu cần gì cứ nói, ta sẽ sai người đi mua."

Không, không phải vậy...

"Thưa Bệ hạ..."

Không gian bỗng chốc im lặng. Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ngài ta sắc lẹm như lửa. Chính là ánh mắt đó... Tôi không thể nào nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, thứ luôn xuất hiện bất chợt. Tôi nhìn xuống ngực ngài ta, nói:

"Nếu... nếu ngài muốn ăn gì thì cứ nói. Gần đây có chợ, ta sẽ đến đó."

Giờ nghĩ lại, tôi chưa từng biết Hắc Vũ Thiên Vương thích ăn gì. Vậy mà ngài ta lại nắm rõ mọi thói quen và sở thích ăn uống của tôi. Khi đó, tôi chỉ chăm chăm vào việc báo thù nên chẳng để tâm đến điều gì khác. Thấy ngài ta vẫn im lặng, tôi hỏi lại lần nữa:

"Nếu ngài không muốn..."

"Không phải là không muốn, mà ta không tin tưởng ngươi cho lắm. Trông ngươi có vẻ chẳng bao giờ lại gần bếp."

Câu nói của ngài ta nghe có vẻ phức tạp, nhưng tóm lại là ngài ta nghĩ tôi chẳng có tài cán nấu nướng gì. Ban đầu ngài ta nói tôi trông không giống họa sĩ, giờ thì... Chẳng hiểu tôi trông thế nào mà ngài ta lại nói vậy, nhưng tôi bỗng thấy tự ái, buột miệng nói:

"Ngài cũng vậy."

Ngài ta nhướng đôi mày rậm với vẻ thích thú.

"Trông ngài chẳng giống người thường xuyên ra chiến trường. Cầm bình rượu có vẻ hợp với ngài hơn cầm vũ khí."

Vừa dứt lời, tôi đứng dậy phủi y phục thì bỗng bị ngài ta kéo mạnh vào người. Đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm.

"Mỗi lần mở mắt ra mà không thấy ngươi bên cạnh, ta cảm thấy như mình đang phải uống nước bùn vậy. Ngươi có biết ta phải suy nghĩ làm thế nào để đưa ngươi về phòng mình không?"

Tôi nín thở trước sự tấn công bất ngờ này. Cái lạnh toát của loài bò sát máu lạnh quấn lấy cổ tay tôi.

"Ta chỉ muốn ngay lập tức đè ngươi ra, dang rộng hai chân ngươi rồi b.ắn vào trong đó. Ngươi có biết ta đang phải kìm nén đến mức nào không?"

Những lời lẽ trần trụi của ngài ta khiến tai tôi nóng bừng. Trong mắt ngài ta không còn chút uể oải nào nữa, chỉ còn lại dục vọng trần trụi của loài thú hoang. Tôi cảm thấy mình như sắp bị c.ưỡng b.ức mà không hề có sự chuẩn bị. Ánh mắt ngài ta như mũi tên lửa bắn thẳng vào tôi.

"Nhưng mà... nếu ta làm vậy, e rằng ta sẽ không kiềm chế được nữa. Nên ta đang cố gắng nhẫn nhịn đấy, ngươi biết không?"

Tôi siết chặt bàn tay lại để che giấu tiếng tim đập thình thịch.

"Ta... ta thích ở đây. Đây là nhà của ta, nơi ta đã sống cả đời."

"Nếu ngươi muốn, ta có thể dời cả căn nhà này vào trong kinh thành. Hay ta dời cả núi Hanaru cho ngươi nhé?"

"Ta chỉ muốn sống yên bình ở đây, vẽ tranh và hòa mình với thiên nhiên."

"Ta sẽ không làm phiền ngươi trong lúc đó. Tất nhiên là ta không chắc mình có giữ lời hứa được không."

Tim tôi đập loạn xạ. Nơi đây, nơi từng khiến tôi ngạt thở, nơi chất chứa nỗi căm hận mà tôi không bao giờ muốn quay lại... Có lẽ nào, nơi tôi thuộc về lại chính là nơi này?

Xoạt xoạt... Đúng lúc đó, tiếng mưa bỗng vang lên từ bên ngoài.

"Ta..."

Tôi mở miệng định nói rồi lại thôi. Hơi thở nóng bỏng của ngài ta phả vào trán tôi. Lúc này, dường như ngài ta có thể thực hiện bất cứ yêu cầu ngông cuồng nào của tôi. Ngài ta sẽ đạt được mục đích của mình bằng mọi giá, theo cách của ngài ta.

Nếu tôi đòi ngài ta dâng cả đất nước Baedal thì ngài ta sẽ nói gì nhỉ...? Một ý nghĩ kỳ quặc chợt lóe lên trong đầu tôi.


Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Lịch sử", short_name: "Lịch sử", description: "Truy cập Lịch sử", url: "https://www.chaylonton.com/p/lich-su.html", },{ name: "Theo dõi", short_name: "Theo dõi", description: "Truy cập Theo dõi", url: "https://www.chaylonton.com/p/theo-doi.html", },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo