[ĐỘC TỐ QUYỂN 3]
Chương 40: Detox III ( h )
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
Vừa nhận được sự đồng ý của tôi, Hắc Vũ Thiên Vương liền đưa tôi lên Hắc Long, rời khỏi làng Imae. Vì bị ngài ta đưa đi chẳng khác nào bị bắt cóc nên tôi chỉ có mỗi thân mình mà thôi. Naro cũng vội vã lên Ứng Long của Pungbaek, cùng chúng tôi vào cung. Vừa đến kinh thành Naragaon, Hắc Vũ Thiên Vương đã đi thẳng đến chỗ ở của mình. Lính canh và cung nữ canh giữ Long Điện trông thấy tôi sống sót trở về thì đều nhìn tôi với ánh mắt như thấy ma. Một vài người trong số họ vẫn là những người cũ trước khi tôi rời khỏi đây. Trong khoảng thời gian qua, không biết đã có bao nhiêu sinh mạng bị cướp đoạt. Tôi chỉ mong sao từ mai trở đi, những gương mặt này sẽ không phải thay đổi nữa.
Căn phòng của Hắc Vũ Thiên Vương sau hai tháng tôi rời đi vẫn chẳng có gì thay đổi. Căn phòng rộng rãi đủ để chứa hai ngôi nhà, chiếc bình sứ đặt chênh vênh trên mép tủ, chồng sách xếp lộn xộn, giá vẽ cùng họa cụ của tôi dựng ở góc tủ, chiếc giá đỡ tẩu thuốc nằm bên mép tấm nệm, và chiếc tẩu thuốc rẻ tiền đã cũ vì dùng quá lâu... Tất cả vẫn giữ nguyên một trật tự lộn xộn quen thuộc. Và tôi, một phần trong trật tự ấy, cũng đã trở về chỗ cũ.
Tôi tiến lại gần bức tranh sơn thủy chiếm trọn một bức tường. Đó là bức tranh núi Hanaru mà tôi đã vẽ trước đây. Tôi đã vẽ nó với thái độ phản kháng khi Hắc Vũ Thiên Vương định san bằng ngọn núi, nên cứ nghĩ rằng ngài ta đã vứt nó đi từ lâu, thật không ngờ nó vẫn còn ở đây. Tôi nhìn quanh căn phòng. Nơi đây từng khiến tôi ngột ngạt đến rợn người, nhưng kỳ lạ thay, giờ đây cảm giác khó chịu đó đã phần nào biến mất. Cũng giống như khi tôi rời khỏi thành Naragaon với một tâm trạng khác hẳn so với lúc trở về, liệu rằng nếu sau này có quay lại nơi này, tôi sẽ lại mang trong mình một tâm trạng khác nữa hay không...
Nói hơi quá một chút, nhưng hồi đó tôi thậm chí còn không đủ sức để nâng nổi bát thuốc, thậm chí không có cả ý chí để làm vậy. Ngài ta đã ép tôi ăn khi tôi tuyệt thực, nên mới vô tình hình thành thói quen này. Nhưng rồi từ lúc nào, việc ngài ta đút thuốc cho tôi uống đã trở nên tự nhiên, đến mức giờ đây cả hai đều xem đó là điều hiển nhiên. Đôi khi tôi tự hỏi mình đang làm trò gì vậy. Nuốt hết chỗ thuốc, tôi rời khỏi vòng tay ngài ta.
"Ta nghe nói Bệ hạ cũng đang điều trị. Ngài có tiếp nhận tốt không?"
"Cũng tạm."
Ngài ta đáp ngắn gọn. "Cũng tạm" nghĩa là ngài ta đang tự chăm sóc tốt bản thân, hay là ngài ta chẳng quan tâm gì đến việc điều trị? Nhìn bề ngoài, sắc mặt của Hắc Vũ Thiên Vương có vẻ tốt hơn so với lần gặp trước, khỏe mạnh đến mức khó tin rằng ngài ta vừa mới bước qua cánh cửa tử thần. Nhưng chính điều đó lại khiến tôi càng thêm lo lắng. Hắc Vũ Thiên Vương dường như chẳng để ý đến tâm trạng phức tạp của tôi, ngài ta tiện tay ném cái bát lên tủ rồi kéo tôi về phía giường. Tôi chống cự, nhìn ngài ta chằm chằm, Hắc Vũ Thiên Vương cũng dừng lại.
"Ngươi chắc mệt rồi, nghỉ ngơi đi."
Dù cảm giác khó chịu với căn phòng này đã giảm bớt, nhưng việc ở chung một không gian với ngài ta vẫn khiến tôi bối rối.
"Ta... ta nghĩ mình nên ở Biệt Viện thì hơn."
Ánh mắt Hắc Vũ Thiên Vương tối sầm lại.
"Tại sao?"
"Vì ta đến đây gấp quá nên đã để quên họa cụ ở nhà. Ta cần mượn đồ của họa viên và Biệt Viện sẽ thuận tiện hơn cho việc vẽ tranh."
Tôi viện cớ, hy vọng ngài ta không để ý đến giá vẽ và họa cụ trên tủ, nhưng đúng như dự đoán, ánh mắt của Hắc Vũ Thiên Vương đã dừng lại ở đó. Ngài ta nhìn từ họa cụ sang tôi.
"Sao tự dưng ngươi lại cư xử như vậy? Chẳng phải hiển nhiên là ngươi nên ở trong phòng ta sao?"
"Ta chỉ nói là sẽ đến đây, chứ không hề nói là sẽ ở trong phòng của Bệ hạ."
Tôi hỏi lại "Không phải sao?", ngài ta nhíu mày.
"Ta đã quá chú tâm vào lời nói đó nên sơ suất rồi."
Hắc Vũ Thiên Vương lẩm bẩm một mình rồi không nói gì thêm, kéo tôi đi đâu đó. Chúng tôi dừng lại trước cửa một căn phòng nhỏ liền kề với phòng ngủ của ngài ta. Tôi đang ngơ ngác nhìn ngài ta thì bỗng nhiên cánh cửa mở tung
"A..."
Nhìn không gian trước mắt, tôi bất giác thốt lên kinh ngạc. Hắc Vũ Thiên Vương dẫn tôi, người đang đứng ngẩn ngơ bước vào bên trong. Căn phòng ngài ta dẫn đến được trang hoàng bằng những món đồ nội thất và trang trí tinh xảo làm từ gỗ thơm, trên những chiếc tủ được sắp xếp gọn gàng đủ loại họa phẩm, bút vẽ, đá màu, các loại bột màu và sách về hội họa đủ để dùng cả đời. Không chỉ vậy, trên tường còn treo những bức danh họa của những họa sĩ nổi tiếng. Tất cả đều là những tác phẩm vô giá mà cả đời tôi cũng không có cơ hội chiêm ngưỡng, đây quả là một không gian mà bất kỳ người họa sĩ nào cũng ao ước. Chắc hẳn ngài ta không thay đổi sở thích và dự định vẽ tranh ở đây chứ? Hay là...
Giọng nói của ngài ta vang lên bên tai tôi.
"Trước mắt thì nơi để vẽ đã được lo liệu xong rồi."
Câu trả lời của ngài ta đã xóa tan mọi nghi ngờ trong tôi. Cũng từ lúc đó, tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp.
"Trong lúc vẽ ta sẽ không làm phiền. Nhưng nếu ngươi không ra ngoài trong thời gian quy định, ta sẽ lập tức lôi ra, nhớ kỹ đấy."
Tôi chớp mắt liên hồi, rồi quay sang nhìn Hắc Vũ Thiên Vương.
"Ngài… ngài đã tự mình tìm hiểu về hội họa sao?"
"Nói là tìm hiểu thì hơi quá. Ta chỉ xem qua một chút thôi."
Chỉ xem qua thôi sao…? Để chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức này, chỉ tìm hiểu sơ sài thì không thể nào làm được. Hơn nữa, với một người vốn không có hứng thú với hội họa như ngài ta thì chắc hẳn đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian. Điều này đặc biệt đúng với một hoàng đế có sở thích chế tạo vũ khí giết người, suốt ngày bận rộn với triều chính, nên chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi.
Tôi cúi đầu xuống. Chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, không biết phải nói gì nữa… Thật sự là tôi không biết phải diễn tả thế nào. Những từ ngữ cứ quanh quẩn trong đầu mà không thể thốt ra thành lời. Ánh mắt sắc bén của ngài ta đang quan sát biểu cảm của tôi bỗng chùng xuống. Ngay khoảnh khắc đó, ngài ta hơi nghiêng đầu, môi hé mở rồi nhanh chóng tiến lại gần. Mái tóc của ngài ta phủ xuống má tôi, và bất ngờ bị cuốn vào nụ hôn của ngài ta, lưỡi tôi bị hút vào trong. Tôi bừng tỉnh.
"Ưm… Khoan… Khoan đã…!"
Tay ngài ta luồn vào trong quần, nắm lấy c.ự vật đang ẩn sâu bên trong. C.ự vật đã c.ương c.ứng cọ vào m.ông khiến tôi giật mình, vặn vẹo người để thoát ra. Ngay lập tức, ngài ta giữ chặt cằm tôi, ép tôi phải há miệng ra rồi đưa lưỡi vào. Chiếc lưỡi ấy xâm chiếm khoang miệng ẩm ướt của tôi như thể đang giải tỏa cơn đói khát. Mỗi lần ngài ta lộ liễu bày tỏ ham muốn, tôi đều giả vờ như không biết. Chắc chắn ngài ta cũng nhận ra điều đó. Vậy mà ngài ta vẫn cứ nhìn tôi với ánh mắt đói khát như vậy, tôi biết phải làm sao…? Tôi dùng hết sức đẩy ngài ta ra.
"Ta không muốn! không muốn…!"
Giờ đây, tôi không muốn giao hoan với ngài ta nữa. Dù có chết cũng không muốn. Trước sự phản kháng dữ dội của tôi, ngài ta khựng người lại. Tôi kéo vạt áo đang trễ xuống, nắm chặt lại như thể không bao giờ muốn nó mở ra nữa. Tiếng thở dốc của cả hai vang lên trong không gian. Ánh mắt ngài ta trở nên lạnh băng:
"Ngươi có biết không? Cảm giác như phải chia sẻ ngươi với tên đó khiến ta thấy thật ghê tởm."
Lời nói bất ngờ của ngài ta khiến tôi cứng đờ. Ngay cả tôi cũng nhận ra ánh mắt mình đang dao động. Hắc Vũ Thiên Vương quan sát tất cả, nở một nụ cười tàn nhẫn đặc trưng của ngài ta.
"Có lẽ giờ này hắn mất máu và chờ chết rồi. Thêm chút thời gian nữa, tim hắn cũng sẽ ngừng đập thôi.”
Ánh mắt ngài ta lướt qua một bên đỉnh đầu tôi rồi trở lại, như biến thành ngọn lửa.
"Thật bất ngờ là ngươi không cắt sừng trắng cho Raon Hiljo đấy. Hai ngươi thân thiết đến mức thậm chí còn trao tên cho nhau còn gì."
Ánh mắt sắc lẹm của ngài ta khiến tôi căng thẳng. Ra vậy. Ngài ta đã kết luận như thế về lý do tôi từ chối ngài ta sao? Vì ngài ta cho rằng tôi là một kỹ nam sẵn sàng dang rộng chân cho bất cứ ai, nên nghĩ như vậy cũng không có gì lạ. Xin lỗi vì đã làm ngài ta thất vọng, nhưng tôi và Raon Hiljo… Bỗng nhiên, một luồng khí nóng dâng lên trong lồng ngực tôi, lan tỏa đến tận gáy. Ngược lại, giọng nói của tôi lại lạnh như băng.
"Ngài muốn nghĩ sao thì nghĩ."
Tôi hất tay ngài ta ra, định bỏ đi thì bị ngài ta túm lấy cổ tay, đẩy mạnh vào tường. Nhiệt độ từ bàn tay đang giữ chặt cổ tay tôi như muốn thiêu đốt, ánh mắt vẫn còn vương chút dục vọng khiến tôi choáng váng. Ngài ta ghì chặt tôi vào tường, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
"Hay là vì những gì ta đã làm?"
Như bị mũi kim đâm trúng, tôi khựng lại. Không thể phủ nhận rằng tôi cự tuyệt ngài ta là vì những tội ác mà ngài ta đã gây ra. Thế nhưng, ngài ta đã hoàn toàn đoán sai về lý do quan trọng nhất. Tôi gạt phắt tay ngài ta ra, bỏ chạy khỏi nơi đó. Trong đầu tôi chỉ có duy nhất một ý nghĩ: phải trốn đến nơi ngài ta không thể nhìn thấy.
***
Haa… Haa…
Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi cho đến khi không thở nổi nữa mới dừng lại. Trong miệng vẫn còn vương lại cảm giác ươn ướt và nước bọt của ngài ta. Tôi cắn chặt môi để xua tan cảm giác đó. Khi quyết định quay lại đây, tôi đã lường trước được những chuyện này, nhưng cứ mỗi lần ngài ta như vậy, tôi lại thấy mệt mỏi. Đã từng nếm trải sự đáng sợ của độc Imae, vậy mà ngài ta vẫn cứ mù quáng như thế, tôi thật sự không chịu đựng nổi.Tôi chạy ra khỏi Long Điện, Hắc Vũ Thiên Vương không đuổi theo. Có lẽ vì lời cảnh báo của thái y, nên ngài ta cố gắng chiều theo ý tôi. Chỉ cần tôi hơi tỏ vẻ tức giận, ngài ta sẽ lập tức dừng lại mọi thứ và chờ tôi bình tĩnh lại. Không giống như tính cách của ngài ta, ngài ta lại cẩn thận quan sát từng hành động nhỏ của tôi, rồi còn cả món quà bất ngờ hôm nay nữa… Chính vì ngài ta cứ cư xử như vậy nên tôi mới thế này. Tôi ngày càng sợ hãi.
Cơn ác mộng ngày hôm đó, một lần là quá đủ rồi.
***
Tôi đi thẳng đến Biệt Viện. Naro đang quét sân, vừa nhìn thấy tôi liền ném chổi xuống, chạy đến ôm chầm lấy tôi. Dù bị cuốn vào hoàng cung một cách bất đắc dĩ, nhưng Naro vẫn vui mừng khôn xiết khi thấy tôi trở về. Đã lâu rồi tôi mới quay lại Biệt Viện, những gương mặt mới đã lấp đầy khoảng trống trước đây. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên hiên nhà, trò chuyện vui vẻ. Vừa ngồi xuống, Naro đã nằng nặc đòi xem cái tên được khắc trong mắt tôi. Dù đã nhìn thấy rồi, nhưng có vẻ như huynh ấy vẫn thấy tò mò.
"Nghiêng mặt ra ngoài nắng một chút xem nào?! Có rồi! Có rồi! Hây dà~ Tên khắc trong mắt, càng nhìn càng thấy lạ! Lúc đó cảm giác thế nào? Giống như bị kim đâm vậy à? Có đau không?"
"Không hẳn là đau, chỉ là cảm giác mắt bị mờ đi một chút thôi."
"Thế à?! Ây dà~ Tùy vào góc độ ánh sáng phản chiếu mà màu chữ lại thay đổi! Lúc thì xanh thẫm, lúc thì xanh lá cây nhạt... Màu sắc thật đẹp! Đây chính là khí vận của người đó phải không?"
"Vâng ạ."
Naro vừa nói vừa chăm chú quan sát mắt tôi, đôi mắt huynh ấy long lanh thích thú.
"À, vậy nếu người bị trói buộc hồn phách vui thì ngươi cũng vui, buồn thì ngươi cũng buồn theo sao?"
"Hình như là vậy."
"Vậy, vậy à..."
Naro đột nhiên im bặt với vẻ mặt ngượng ngùng. Tôi cũng chuyển hướng nhìn ra khu vườn yên tĩnh. Kể từ khi rời khỏi Raon Hiljo, tôi thường xuyên cảm thấy đau nhói trong tim. Cơn đau ngày càng dữ dội hơn, đôi khi khiến tôi bất chợt cay khóe mắt. Có biết bao điều tôi muốn biết, liệu ngài ấy có khỏe mạnh không, có chăm sóc tốt cho vùng đất mới không, dân làng có còn quý mến ngài không... Sau một thoáng im lặng, Naro đột nhiên vỗ tay.
"À, mà ngươi có nghe chuyện gì chưa? Veron Juvil đã chết thảm. Hình như là do bệ hạ Hắc Vũ Thiên Vương ra tay đấy!"
"Ta biết."
Chính mắt tôi chứng kiến cảnh ả ta bị chém chết, làm sao tôi có thể không biết được.
"Sau khi Veron Juvil nương nương qua đời, các cung nữ đồn rằng họ nghe thấy tiếng nữ nhân khóc ở đâu đó, rồi còn thấy hồn ma của nương nương nữa... Ư... Ngươi có biết ta đã sợ đến mức nào không? Ta cứ sợ nàng ta hiện về bắt ta vẽ chân dung! Nghe nói những người có nhiều oan ức ở trần gian sẽ không thể siêu thoát được!"
Naro vừa nói vừa run rẩy, thở hổn hển.
"Hơn nữa, Veron Juvil nương nương lúc sinh thời đã cố gắng biết bao nhiêu để có thể mang thai hoàng tử. Ngày nào nàng ta cũng chỉ nhắc đến hoàng tử, hoàng tử. Nói thật chứ, nếu nàng ta sinh được hoàng tử thì tương lai sẽ rộng mở biết bao. Nhưng vì không được như ý nên nàng ta đã trút giận lên những người vô tội. Ôi... Cứ nghĩ đến những gì đã phải chịu đựng là ta lại thấy rùng mình! Nhưng khi nghe tin Veron Juvil nương nương qua đời, ta cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Tuy tính tình nàng ta rất xấu xa, nhưng nghĩ lại cũng thấy tội nghiệp."
Một nụ cười chua xót thoáng hiện trên môi Naro.
"Có lần, nương nương say rượu rồi nói với ta rằng, nàng ta cứ luôn miệng nhắc đến hoàng tử nhưng bệ hạ chẳng hề quan tâm, nên nàng ta đã từng nghĩ đến chuyện cắn lưỡi tự tử trước mặt bệ hạ."
Đôi mắt đen láy thoáng buồn của Naro nhìn thẳng vào tôi.
"Nhưng nương nương nói rằng, thật ra nàng ta không cần một hoàng tử kế vị ngai vàng... mà chỉ muốn có con với bệ hạ..."
Phải chăng nàng ta chỉ mong muốn một cuộc sống bình dị? Phải chăng vì vậy mà nàng ta vẫn còn lưu luyến nơi này?...
Tiếng gào thét của Veron Juvil dường như vẫn còn vang vọng đâu đây.
“ Phải, ta yêu!! Ta yêu đến phát điên rồi!! Làm sao ta có thể không bị mê hoặc chứ?! Chỉ cần cứu được bệ hạ, ta có thể làm bất cứ điều gì! Ta đã vào cung hơn 10 năm, và chỉ hướng về một mình bệ hạ thôi!!”
Kết quả của việc dành cả tuổi thanh xuân để khao khát một nam nhân lại là cái chết bi thảm. Lòng tham muốn bảo vệ quyền lực, chà đạp lên người khác có lẽ cũng chỉ là bản năng của người mẫu thân muốn bảo vệ con mình. Cái đầu đầy mưu mô có lẽ đã từng đau đáu tìm cách làm vui lòng người mình yêu. Khát vọng khôi phục lại vinh quang ngày xưa có lẽ đã hóa thành nỗi nhớ nhung, da diết hồi tưởng lại những kỷ niệm với người thương. Không phải là một phi tần độc ác, mà là một phi tử, một người mẫu thân. Giá như nàng ta không ở đây, giá như nàng ta không trao trái tim mình cho Hắc Vũ Thiên Vương...
Dù đã dâng hiến tất cả, cuối cùng vẫn bị ruồng bỏ, và phải nhận lấy cái chết thảm khốc, thật là kiếp người vô nghĩa. Sự liều lĩnh và ngông cuồng của Veron Juvil khiến tôi cảm thấy vừa ngu ngốc vừa đáng thương. Và tôi cũng thấy ghen tị.
***
Chúng tôi đã trò chuyện rất lâu, đến khi mặt trời lặn xuống phía chân trời. Naro đột nhiên đứng dậy, đẩy tôi vào phòng.
"Vào đi! Vào đi! Đêm còn dài, còn nhiều chuyện để nói mà! Lâu lắm rồi ngươi mới quay lại đây đúng không?"
"Không, ta..."
Tôi nhìn huynh ấy với vẻ mặt khó xử.
"Sao vậy? À, ngươi sợ có người trong đó sao? Yên tâm đi! Không ai muốn ở chung phòng với ta đâu, nên ta đang độc chiếm căn phòng này đấy."
"... Ta có chỗ ở riêng rồi."
"Ơ, ở đâu?"
Naro đảo mắt một vòng rồi nhảy dựng lên.
"Không lẽ nào! Lại ở chuồng ngựa nữa sao?! Dù là gián điệp, là tội nhân muốn đầu độc Bệ hạ, nhưng sao có thể đưa một người ốm yếu như ngươi trở lại chuồng ngựa chứ?! Thấy Bệ hạ vội vã đưa ngươi về, ta cứ tưởng ngài ấy đã nguôi giận... Nếu đã như vậy thì đưa cậu về đây làm gì chứ?!"
"... "
Nhìn Naro phẫn nộ đến mức như muốn lật tung cả Biệt Việt, tôi nghĩ chắc là nên kể chuyện mình đang sống ở chỗ của Hắc Vũ Thiên Vương sau vậy. Naro là kiểu người mà mỗi lần chọc ghẹo thì rất đáng xem. Tôi bèn cố tình nói với giọng nghiêm trọng:
"Mùi kinh khủng ở đó khiến ta khổ sở vô cùng... Nhưng dù sao thì ta cũng phải trả giá cho tội lỗi của mình. Ta là gián điệp, lại còn dám đầu độc Bệ hạ, đúng là tội đáng muôn chết."
Naro vỗ vai tôi, ra vẻ thương cảm:
"Phải, phải... Mà nói thật, ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống sót đấy. Nhưng mà nói thật lòng, ta ghen tị với ngươi lắm, Roha à! Ngươi nghĩ xem, Bệ hạ phải thích tài năng hội họa của ngươi đến mức nào mới cho gọi một kẻ gián điệp, một kẻ dám hạ độc mình như ngươi về chứ? Tuy bây giờ ngài ấy còn đang giận, nhưng nếu ngươi cố gắng, thể hiện sự hối lỗi, rồi sẽ có ngày ngài ấy nguôi ngoai thôi. Cứ kiên nhẫn thêm một thời gian nữa! À, nếu ngươi thấy buồn khi phải sống một mình, hay là ta chuyển đến chuồng ngựa với ngươi nhé? Đúng rồi! Sao ta không nghĩ ra nhỉ? Ta sẽ thu dọn đồ đạc ngay bây giờ...!!"
Tôi vội vàng ngăn Naro lại, rồi đứng dậy phủi y phục. Naro cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhất quyết đòi tiễn tôi ra về. Tuy đã ra khỏi Biệt Viện, nhưng vừa nghĩ đến việc phải quay lại Long Điện, lòng tôi lại nặng trĩu. Vừa ra đến cửa, Naro bỗng dò xét nét mặt tôi, rồi dè dặt lên tiếng:
"Mà này... Lúc nãy ngươi nói bộ tộc Imae làm lễ đặt tên thì sẽ bị trói buộc hồn phách phải không?"
"Ừ."
Rõ ràng là Naro đang cảm thấy không thoải mái.
"Cái này... Ngươi, ngươi đừng hiểu lầm ý ta nhé. Ý ta là... Liệu việc đặt tên có cần phải làm theo nghi thức gì không? Ví dụ như chỉ có người nào đó đặc biệt mới được đặt tên... Vì ngươi nói là sẽ bị trói buộc hồn phách... nên ta cứ cảm thấy... nó giống như... trở thành phu thê vậy..."
"Thông thường thì song thân sẽ đặt tên cho con cái khi mới sinh ra, nhưng nếu không phải người thân trong gia đình thì cũng có thể nhờ người mình tin tưởng đặt tên. Trước đây cũng có người nhờ tộc trưởng Imae đặt tên cho con họ."
"Vậy thì người ngoài đặt tên không có nghĩa là sẽ trở thành phu thê sao? Nghĩ cũng phải, làm sao có thể gả con mình cho lão tộc trưởng kia chứ... Vậy chắc là trở thành người một nhà, kiểu như con nuôi hay cháu nuôi gì đó."
"Ừ."
"May quá! Ta cứ tưởng ngươi và Raon Hiljo..."
Naro bỗng hốt hoảng nhìn quanh, rồi hạ giọng xuống mức nhỏ nhất có thể.
"Lúc ngươi nói đại nhân đặt tên cho ngươi, ta đã thấy lạ lắm rồi. Thật lòng mà nói, hai nam nhân bị trói buộc hồn phách với nhau nghe kỳ quặc quá phải không? Hây dà~ Giờ thì yên tâm rồi! Vậy là ngươi coi như con trai của đại nhân sao? Con nuôi? Một người chưa lập gia đình sao lại có đứa con trai lớn như vậy chứ?"
*cười chớt với sự ngây thơ của Naro
Naro thở phào nhẹ nhõm, cười khúc khích. Con trai sao...Tôi không khỏi bật cười trước suy nghĩ đó, nhưng trong lòng cũng có chút cảm xúc khó tả. Mới ngày nào tôi còn vô cùng cảnh giác với Raon Hiljo, vậy mà sau đó tôi nhận ra mình đã động lòng với ngài ấy tự lúc nào. Đó là cảm giác xao xuyến trước một thứ gì đó ngoài tầm với. Tôi khao khát được như ngài ấy, được đứng dưới ánh mặt trời, được có đôi mắt tựa rừng sâu. Chính vì vậy, tôi sợ mùi hôi tanh trên người mình sẽ làm vấy bẩn ngài ấy, nên mới cố tình xa lánh, thậm chí là đẩy ngài ra xa. Giờ đây, mỗi khi nghĩ đến Raon Hiljo, lòng tôi lại nhói đau. Cảm giác ấy giống như nỗi đau khi nhớ về mẫu thân đã khuất. Gia đình... Phải, Raon Hiljo giờ đây đã trở thành một ngọn núi vững chãi, là gia đình của tôi.
Naro bỗng gãi má, lẩm bẩm:
"Vậy nếu sau này có người khác muốn đặt tên cho ngươi, liệu cái tên đó có hiện lên mắt còn lại không nhỉ?"
"Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Một cái tên là đủ rồi..."
Tuy nói vậy, nhưng tôi cũng tò mò. Imae thuần chủng khi làm lễ đặt tên sẽ có tên hiện lên cả hai mắt, còn tôi chỉ có một bên, chắc là do dòng máu lai tạp trong người. Nhưng dù có cơ hội được đặt thêm tên, tôi cũng không cần. Tôi là Roha. Từ nay về sau, tôi sẽ chỉ sống với cái tên Roha mà thôi. Cái tên chứa đựng niềm mong mỏi, cầu chúc cho tôi được hạnh phúc của người đã cắt đi máu thịt để cứu tôi... Cái tên ấy nặng tựa ngàn cân, cũng là gánh nặng mà tôi phải mang theo suốt đời...
Naro nhìn tôi, vẻ mặt buồn bã:
"Ngươi đã có được cái tên mình hằng mong ước, sao cứ ủ rũ mãi vậy? Roha, ngươi hối hận vì đã nhận tên sao? Hay là ngươi không thích cái tên Roha?"
"Làm sao có thể chứ. Ta không hề hối hận... nhưng ta lo ngài ấy sẽ hối hận. Ta chỉ mong ngài ấy được bình an."
Naro nhìn tôi và nở một nụ cười nhẹ.
Hơn ai hết, tôi cầu chúc cho ngài ấy được hạnh phúc. Nếu có thể, tôi sẵn sàng trao hết phần hạnh phúc của mình cho ngài... Một cơn gió mát thổi qua, Làm dịu bớt hơi nóng trên trán tôi.
"Vâng. Ta cũng mong như vậy."
Mong rằng cơn gió này sẽ mang lời nguyện cầu của tôi đến với ngài ấy...
***
Trên đường trở về, có lẽ vì lơ đãng nên tôi đã bị lạc đường. Nơi này rộng lớn là vậy, nhưng tôi cũng thường xuyên qua lại con đường này, vậy mà dù có cố gắng nhớ lại đến mấy, tôi cũng không thể nhớ nổi đường về. Cuối cùng, tôi phải hỏi lính canh để quay lại Long Điện. Khi tôi về đến ngự thất thì Hắc Vũ Thiên Vương đã đi vắng, có lẽ đang bận xử lý chính sự. Tôi đi thẳng đến phòng nhỏ bên cạnh và bắt đầu ngắm nghía căn phòng mà lúc nãy tôi chưa kịp xem kỹ. Càng nhìn, tôi càng kinh ngạc trước sự chu đáo, tỉ mỉ đến từng chi tiết. Thì ra ngài ta đã dùng những thứ này để dụ dỗ tôi, khiến tôi không thể rời đi...
Tôi mân mê những cây bút được cắm đầy trong lọ sứ trắng, lật giở những tờ giấy có chất lượng tinh hảo, và ngắm nhìn từng bức danh họa vẽ cảnh núi non, sông nước, cùng hình ảnh các vị vua đã trở thành một phần của lịch sử. Tôi cũng xem xét kỹ lưỡng cả các con dấu và chữ ký dưới mỗi bức tranh. Người ta nói rằng, bất cứ thứ gì được làm ra từ bàn tay của nghệ nhân đều mang theo linh hồn của họ... Được tận mắt chứng kiến những bức danh họa mà trước đây tôi chỉ được nghe kể qua, tôi cảm thấy choáng ngợp trước sức hút toát ra từ chúng. Liệu tôi có thể vẽ được những bức tranh như thế này không? Liệu tôi có thể vẽ được những bức tranh khiến trái tim người khác rung động như vậy không...?
Như bị thôi thúc bởi điều gì đó, tôi trải giấy ra và cầm lấy một viên than. Khác với sự hào hứng khi cầm viên than trên tay, một cảm xúc dâng trào khiến tay tôi chần chừ. Tôi thở ra một hơi, cố gắng kìm nén ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng rồi bắt đầu di chuyển tay. Vài đường cong khó hiểu hiện ra trên nền giấy trắng. Tôi vẽ say sưa cho đến khi ngọn lửa trong lòng nguội tắt, rồi lại ngẩng đầu lên, ghi nhớ từng bức danh họa vào trong tâm trí. Và rồi, một lần nữa, trái tim tôi lại bỗng nhiên nóng lên. A... Có lẽ tôi sẽ thực sự không muốn rời khỏi căn phòng này mất.
Sau một hồi lâu tập trung vẽ, những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán tôi. Do ngồi gập người quá lâu, các khớp xương của tôi bắt đầu kêu răng rắc. Khi tôi đang duỗi lưng và xoa bóp thắt lưng thì bỗng giật mình khi phát hiện Hắc Vũ Thiên Vương đang đứng trước cửa. Ngài ta đứng thẳng người dậy và bước vào trong.
"Ta định sẽ kéo ngươi ra ngoài sau một lúc nữa."
Tôi lau mồ hôi trên trán và cất bức tranh dang dở sang một bên.
"Ngài đã xử lý xong hết công việc rồi ạ?"
Hắc Vũ Thiên Vương ngồi xuống bên cạnh tôi và nói.
"Trừ những việc đau đầu ra thì coi như đã xong."
Liệu tôi có nằm trong số những vấn đề đau đầu đó không? Ánh mắt của những vị quan mà tôi gặp trên đường về cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi cảm thấy như gáy mình sắp rách toạc ra vì những ánh mắt đầy cảnh giác đó.
"Ngài có thấy chán nản khi phải làm việc cả ngày không? Những vấn đề quốc gia nan giải, chiến tranh, hay việc chế tạo vũ khí chẳng hạn."
"Ta thích những việc có kết quả rõ ràng tương xứng với công sức bỏ ra. Hơn là những thứ này."
Ánh mắt ngài ta lướt nhẹ qua tờ giấy bên cạnh. Tôi gật đầu rồi nhớ đến lời đề nghị của Naro lúc nãy.
"Ta đã đồng ý giúp Naro họa sư từ ngày mai. Huynh ấy nói dạo này đang bắt đầu một công việc quan trọng nên thiếu người giúp. Nhân tiện giúp huynh ấy, ta cũng sẽ chính thức học vẽ."
"Hình như ngươi đã quên lời cảnh báo của thái y rồi."
"Thái y chỉ dặn ta đừng làm việc quá sức, chứ không hề bảo ta phải nằm yên một chỗ trong phòng. Ta đã nói rõ tình trạng của mình với họa sư Naro rồi, huynh ấy nói không sao cả, và ta cũng sẽ giúp đỡ trong khả năng của mình..."
Vì dù sao cũng chỉ là thông báo nên tôi không nói thêm gì nữa. Dù vẻ mặt ngài ta có vẻ không hài lòng nhưng cũng không ngăn cản tôi. Tôi vừa mân mê viên than vừa nói.
"Ta đã suy nghĩ rất nhiều. Liệu ta có nên ở đây không, liệu ta có nên ở cùng một nơi với ngài không... Dù nghĩ thế nào đi nữa, ta vẫn thấy không ổn."
Vẻ mặt ngài ta lập tức trở nên lạnh lùng.
"Bệ hạ dường như muốn đưa ta đến căn phòng này, còn ta thì không thể ở cùng ngài được. Bệ hạ sẽ không thay đổi ý định, và ta cũng vậy. Vì thế, để có thể đáp ứng cả hai điều kiện, ta đã quyết định..."
Tôi nhìn thẳng vào ngài ta và nói với giọng kiên quyết.
"Chính là ngài hãy rời khỏi căn phòng này."
Ngài ta nheo mắt lại như thể không tin vào tai mình.
"Dù nghĩ thế nào đi nữa, ta thấy đây là cách đơn giản nhất. Và..."
Tôi ngập ngừng rồi nhìn ra căn phòng bên ngoài qua cánh cửa đang mở và nhìn quanh phòng riêng nơi tôi đang ngồi, sau đó lại nhìn ngài ta.
"Dù sao thì ta cũng rất thích chỗ ở của ngài, nhân dịp này, ta sẽ chiếm luôn nó vậy."
Nhìn thấy lông mày ngài ta nhíu lại, tôi không nhịn được cười thầm. Một sự im lặng đột ngột bao trùm. Tôi cố gắng kìm nén nụ cười vừa rồi trên môi. Hình như lúc nãy tôi vừa nói gì đó thì phải... Tôi đưa mắt nhìn xuống cổ ngài ta.
"Nơi này... ta thật sự rất thích. Một khi đã bước vào rồi thì chẳng muốn rời đi nữa."
Khoảnh khắc tôi từ từ ngước mắt lên nhìn ngài ta, tôi nhận ra ngài ta đang ở gần hơn mình nghĩ. Với gương mặt vô cảm, ngài ta nhìn thẳng vào mắt tôi. Một món quà được chuẩn bị kỹ lưỡng trong suốt thời gian dài, vậy mà chỉ nhận lại được một câu "thích" đơn giản, có phải quá đỗi lạnh nhạt không? Tôi tự hỏi liệu có ổn không khi chỉ đáp lại bằng lời nói suông như vậy. Nhưng tôi nào có sự giàu có hay quyền lực để có thể phô trương như ngài ta. Cũng chẳng thể nào vẫy đuôi nịnh nọt như Đại Phủ Sứ kia, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn. Và việc tôi nhìn chằm chằm vào môi Hắc Vũ Thiên Vương là một hành động vô thức. Khi tôi đang mải mê ngắm nhìn đường cong quyến rũ ấy, đôi môi đang mím chặt của ngài ta bỗng nhiên hé mở.
"Ngươi học được kỹ thuật này từ ai vậy?"
Kỹ thuật gì chứ...? Tôi hỏi lại bằng ánh mắt.
"Vừa rồi còn lạnh lùng đến mức khiến người khác thở dài, vậy mà chỉ trong chốc lát đã khiến người ta tan chảy thế này."
"...."
Mặc dù đó chẳng phải kỹ thuật gì cả, nhưng may mắn là tâm trạng ngài ta có vẻ đã dịu đi đôi chút. Câu nói lúc nãy của ngài ta cứ văng vẳng bên tai khiến tôi phải vắt óc suy nghĩ. Tôi vừa nhớ đến ngón tay đã chết của ngài ta mà dâng trào phẫn uất, vừa rùng mình khi nghĩ về những tội ác mà ngài ta đã gây ra. Rồi tôi lại nhớ đến lời hứa của Hắc Vũ Thiên Vương, nhớ đến căn phòng này... Sau một hồi suy nghĩ miên man, cuối cùng tôi quyết định cứ để mặc trái tim mình dẫn lối. Chỉ vậy thôi.
Thứ này không phải kỹ thuật, mà là cảm xúc nảy sinh như những chồi non mùa xuân, không phải học từ ai cả, mà giống như một đứa trẻ vừa cai sữa tự mình chập chững những bước đi đầu tiên, một quá trình tự nhiên... À không, thật ra tôi cũng không rõ nữa. Tôi chỉ cảm thấy có lẽ là như vậy. Cả ngài ta và tôi đều vụng về, non nớt và thô sơ.
Từ đâu đó thoang thoảng mùi mưa bay đến. Nhìn kỹ thì thấy tóc và vai ngài ta hơi ướt. Tôi đưa tay lau những giọt mưa vương trên má ngài ta. Ánh mắt ngài ta dõi theo đầu ngón tay tôi. Một sự rung động nhẹ lan tỏa trong tim. Rút tay về, tôi kéo tờ giấy và viên than đang để sang một bên lại trước mặt.
"Xin ngài hãy ngoan ngoãn ngồi yên cho đến khi ta hoàn thành bản phác thảo, sau đó ta sẽ chơi cùng ngài. Chờ một chút..."
Những lời còn chưa dứt đã bị nuốt chửng vào trong miệng ngài ta. Ngay lập tức, lưỡi ngài ta luồn vào quấn lấy lưỡi tôi, mút mạnh môi dưới, kích thích mãnh liệt. Ngài ta kéo tôi lại gần, phần thân dưới đang c.ương c.ứng của ngài ta cọ xát vào tôi, tỏa ra hơi nóng. Nhiệt độ cơ thể tôi cũng tăng lên nhanh chóng. Chỉ cần tôi lơ là một chút là ngài ta lại nhân cơ hội tấn công như thế này. Tôi đẩy ngài ta ra, dùng mu bàn tay lau đi nước bọt dính đầy trên môi, rồi trừng mắt nhìn.
"Ta đã nói rõ là ta không thích rồi mà."
Ánh mắt sắc lẹm của tôi xuyên qua bầu không khí mờ ảo.
"Tỏa ra mùi hương quyến rũ như vậy, thế mà lại không cho ta chạm vào dù chỉ một ngón tay, đây là kiểu tra tấn gì vậy?"
Tôi định đứng dậy nhưng bị ngài ta giữ chặt, ngã phịch xuống ghế. Vừa chạm vào ghế, tôi lập tức hất tay ngài ta ra.
"Ngài thật sự không hiểu sao? Hay là ngài đang giả vờ không hiểu? Ngài có biết ta...!!"
Tôi tức giận. Tôi muốn hét lên hỏi tại sao ngài ta vẫn không chịu tỉnh ngộ. Tôi cắn chặt môi, nhìn xuống.
"...Ngài có biết ta bất an đến mức nào không? Ta sợ Bệ hạ lại giống như lúc đó..."
Tôi sợ ngài ta sẽ lại ho ra máu như lúc đó, sợ tim ngài ta sẽ ngừng đập...
Tôi nắm chặt tà Long bào trong tay, ngước nhìn ngài ta với ánh mắt sắc bén.
"Ngài có biết ta sợ hãi đến mức nào không? Bất an đến mức phát điên lên không? Tại sao ngài cứ liều lĩnh như vậy...!"
Đôi mắt đen láy của Hắc Vũ Thiên Vương đang nhìn chằm chằm vào tôi bỗng dao động.
"À."
Hắn khẽ rên lên một tiếng. Âm thanh ấy giống như tiếng rên rỉ bật ra lúc đạt đến đỉnh khoái cảm.
"Dù ta còn chưa x.uất t.inh vào trong... nhưng ngươi thật đáng kinh ngạc đó."
Ngài ta ngước mắt lên, nhìn thẳng vào tôi. Trong đôi mắt đen như viên pha lê ấy, cơn thịnh nộ vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
"Vậy ra lý do ngươi cứ từ chối ta là vì độc của Imae sao?"
Tôi không hiểu nổi tại sao một kẻ xảo quyệt như ngài ta lại không liên hệ chuyện này với độc của Imae. Tôi thở hổn hển, nhìn ngài ta chằm chằm với vẻ cứng đầu, thì ngài ta lạnh lùng nói:
"Ta có nên nói nhờ có sừng trắng mà ngươi cho ta uống, nên giờ cho đến lúc chết ta sẽ không sao ?"
"A..." Tôi thốt lên một tiếng. Âm thanh không kìm nén được cứ thế bật ra khỏi miệng.
"Thật... thật vậy sao...?"
"Phải."
Ngài ta đáp lại, không chút do dự. Vậy... ý ngài ta là chiếc sừng của tôi đã khiến ngài ta trở nên miễn dịch? Điều đó... có thể xảy ra sao...? Ngài ta đã cận kề cái chết, còn mang theo cả di chứng mà…? Bàn tay ngài ta đã luồn vào giữa vạt áo tôi, mơn trớn xương quai xanh và thứ nhô lên nhỏ tròn. Khi nh.ũ h.oa căng cứng dưới nhịp điệu mềm mại ấy, ánh mắt ngài ta lóe lên như lửa. Khi đầu lưỡi chạm vào nh.ũ h.oa, sự lo lắng chưa kịp lắng xuống lại ập đến. Tôi đẩy khuôn mặt ngài ta ra và lạnh lùng nói.
"Nếu cần, ta có thể lôi cả nhân chứng đến đây cho ngươi xem."
Đôi môi ướt át của tôi run rẩy.
"...Thật sự có nhân chứng sao?"
"Nếu không có thì ta sẽ tạo ra bằng được."
Y phục tôi bị mở ra, ngài ta cúi đầu xuống định liếm môi tôi. Ngay trước khi lưỡi ngài ta chạm vào, tôi lại giật mình rụt lại, đẩy đầu ngài ta ra. Tôi cũng rút tay đang bị ngài ta giữ chặt trong lớp áo. Hắc Vũ Thiên Vương nhíu mày khó chịu.
"Lại còn chuyện gì nữa?"
"Ta chưa từng... chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy. Chưa từng nghe ở đâu nói rằng người đã trúng độc khi uống thuốc giải sẽ có thể miễn dịch."
Đôi mắt đen chứa đầy vẻ sốt ruột của ngài ta sáng quắc.
"Ta có thể gọi thái y đến để chứng minh."
"Thật sao...? Thái y thật sự nói rằng ngài sẽ ổn sao?"
"Phải..."
"Ta sẽ tự mình kiểm chứng."
"Được..."
Hắc Vũ Thiên Vương trả lời hết câu hỏi này đến câu hỏi khác của tôi. Mỗi lần ngài ta dứt khoát trả lời, mắt tôi lại nhòe đi, cổ họng nóng ran. Ngài ta dùng ngón tay miết nhẹ môi dưới của tôi. Đôi mắt sâu thẳm như muốn thôi miên tôi.
"Dù có thể miễn dịch hay có nhân chứng hay không, cũng chẳng quan trọng."
Cuối cùng, những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi. Tôi sợ nhất chính là câu nói "chẳng quan trọng" ấy.
***
Âm thanh ma sát đầy d\\ục v\\ọng tràn ngập căn phòng nhuốm màu hoàng hôn. Cả không gian trở nên ẩm ướt bởi tiếng thở ướt át. Ngài ta đã buông bỏ mọi sự kiểm soát và giải phóng những ham muốn bản năng. Mặc dù đã đạt đến cực đỉnh tr\\ong c\\ơ th\\ể tôi ba lần, ngài ta vẫn không hề tỏ ra mỏi mệt. Đây là lần giao hợp đầu tiên của chúng tôi sau khoảng hai tháng.
Từ phía sau, Hắc Vũ Thiên Vương nâng cánh tay tôi lên, dùng lưỡi liếm dọc theo xương nhô ra dưới cánh tay rồi dùng răng gặm vào đó. Ngài ta di chuyển đầu xuống tấn công nh\\ũ h\\oa ẩm ướt bên dưới. Nh\\ũ h\\oa căng cứng bị chiếc lưỡi nóng bỏng đè ép. Má, cổ, không một nơi nào trên cơ thể tôi không dính nước bọt. Tóc tôi quấn vào nhau trên làn da ướt đẫm mồ hôi rồi bị cuốn vào miệng ngài ta. Ngài ta thậm chí còn nhai cả những sợi tóc lọt vào miệng mình.
Khi chiếc áo ngoài trên tay được cởi ra, tôi hoàn toàn kh\\ỏa th\\ân. Ngài ta vùi c\\ự v\\ật ở lối vào, trong khi chỉ cởi bỏ áo choàng. Ngay khi dầu trơn rơi xuống sàn, ngài ta quấn lấy tôi từ phía sau như dây leo và n\\âng m\\ột ch\\ân lên hết mức có thể. Đồng thời, cơ bụng rắn chắc đập vào m\\ông tôi.
"A... a! Hahh... ha... ưm..."
"Ha... haa... hừ..."
Khối thịt lửa khổng lồ d\\i ch\\uyển r\\a v\\ào nhanh đến mức tôi không thể theo kịp. Khi bàn tay quấn quanh hạ thân của tôi khéo léo nắm rồi thả, cùng lúc với động tác đ\\ẩy v\\ào t\\ừ phía sau, tôi gần như mất đi ý thức. Nó có thực sự ổn không? Liệu có phải người tôi không nhìn thấy, người đang nuốt chửng tôi, đang lừa dối tôi không ? Tôi không biết. Giờ tôi thậm chí chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Khi tôi dùng lưỡi liếm vào giữa lòng bàn tay che mắt để thoát khỏi vũng lầy, một tiếng rên rỉ vang lên cùng với c\\ú th\\úc mạnh mẽ hơn. Ngay lúc đó, ngài ta cắn mạnh vào vai tôi và ph\\óng t\\inh d\\ịch vào trong.
"Hức... a... a..."
"A... ưm... ư... a...!"
Thắt lưng vẫn mạnh mẽ chuyển động, giải phóng những ham muốn bấy lâu kìm nén. Chẳng mấy chốc, ánh hoàng hôn tím ngắt bên cửa sổ cũng dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Những động tác mạnh bạo khiến tờ giấy dưới thân bị xé rách, bát màu vẽ đổ nghiêng. Năm sắc màu hòa quyện, vẽ lên da thịt tôi, khơi gợi sự kích thích mãnh liệt. Trên nền giấy trắng, hai thân thể tr\\ần tr\\ụi ướt át qu\\ấn qu\\ýt hòa làm một, vẽ nên bức xuân họa sống động.
"Ưm... a... Dừng... dừng lại... được rồi... ưm..."
"Haa... chỉ một lần nữa thôi... lần cuối cùng mà..."
Giọng nói nhuốm đầy dục vọng ấy lại dịu dàng vỗ về tôi. Ngài ta mạnh bạo t\\iến s\\âu v\\ào trong tôi, cho đến tận cùng. Hắc Vũ Thiên Vương kéo tôi lại, ghì chặt trong vòng tay, không để tôi ngã quỵ. Ngài ta ngửa đầu tôi ra sau, chiếm lấy đôi môi tôi. Qua tầm nhìn mờ ảo, tôi thấy ngài ta đang cuồng nhiệt, nhưng sâu trong đôi mắt ấy vẫn còn sót lại chút lạnh lùng. Chính tia lý trí le lói ấy đã giúp ngài ta kiềm chế dục vọng, quan sát phản ứng của tôi, và kịp thời dịu dàng khi cần thiết.
Bất chợt, ngài ta rút ra, khiến hông tôi nhấc bổng lên. Ngay lập tức, lưỡi ngài ta len lỏi ở lối vào .
"A... dừng lại..."
Tôi ưỡn người lên, cào cấu xuống sàn. Nhưng chưa kịp nhích đi đâu, ngài ta đã kéo tôi trở lại. Sau đó nắm chặt lấy đùi tôi, b\\anh r\\ộng h\\ai ch\\ân ra, rồi lại mạnh bạo đưa lưỡi vào. Cảm giác lưỡi ngài ta di chuyển ra vào khiến nơi đó run rẩy. Tôi ôm lấy đầu, thở dốc.
"A... ưm..."
Một lúc sau, ngài ta mới chịu rời khỏi đó, lưỡi lướt xuống phía dưới, ngậm lấy t\\inh h\\oàn tôi. Ngài ta dùng lưỡi day day, mút mát, rồi lại ngậm trọn vào miệng, như thể đang thưởng thức một món ăn tuyệt hảo. Rồi ngài ta rời khỏi đó, m\\út vào h\\ậu h\\uyệt ẩm ướt, lưỡi lướt dọc theo xương cụt, dọc theo đường cong thắt lưng, lên tới tận gáy. Cơ thể tôi lại xoay vòng. Ngài ta hôn lên đôi môi sưng tấy của tôi, rồi thứ đó lại đột ngột tiến vào.
Hắc Vũ Thiên Vương nhìn tôi như thiêu đốt, m\\ạnh b\\ạo r\\a v\\ào. Trần nhà rung chuyển ầm ầm như sắp sụp đổ, sàn nhà cũng lắc lư dữ dội như động đất. Bất chợt, lưỡi ngài ta đâm vào mắt tôi. Chiếc lưỡi đáng sợ ấy luồn vào mí mắt, làm ướt đẫm lông mi. Đó là bên mắt có khắc tên trên đó.
'Ngươi có biết không? Cảm giác phải chia sẻ ngươi với hắn thật ghê tởm'
Hình như ngài ta đã nói vậy. Khoảnh khắc ngài ta cúi đầu, dùng môi mình phủ lên mắt tôi, tôi theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Lưỡi ngài ta sắc nhọn luồn vào giữa hai mí mắt đang khép chặt, rồi bắt đầu mút mạnh vào nhãn cầu tôi. Sức hút khiến tôi cảm giác như mắt mình sắp bị lôi ra khỏi hốc, da gà nổi lên khắp người, ớn lạnh đến rùng mình. Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ mắt tôi sẽ thực sự bị ngài ta hút ra mất.
"Ư...! Dừng... dừng lại...! Đừng..."
Hắc Vũ Thiên Vương mải mê hành hạ nhãn cầu tôi, lưỡi ngài ta lướt qua hàng mi, khiến chúng ướt đẫm. Rồi ngài ta tuôn ra những lời nguyền rủa tàn độc, thề sẽ chém ai kia thành từng mảnh, và ném xuống vực sâu. Không... không được... Nếu ngài làm vậy, ta sẽ không bao giờ tha thứ! Ta sẽ không để ngài chạm vào ta nữa!. Ngài ta siết chặt tay tôi đang ra sức chống cự, xoay hông, th\\úc m\\ạnh vào nơi sâu nhất trong tôi.
Cảm giác choáng ngợp khiến tôi nín thở và quên cả rên rỉ. Tôi siết chặt m\\ông, đạt đến cực đỉnh lần nữa. Khoái cảm như thiêu đốt, tôi vội vã vùi mặt vào cổ và mút lấy làn da ướt át của ngài ta. Bên dưới, bức vách siết chặt và như muốn nuốt chửng lấy thứ của ngài ta. Theo nhịp điệu cuồng nhiệt đó, Hắc Vũ Thiên Vương thốt ra những tiếng rên rỉ.
"Haa... hừ..."
"Hự... haa... a... ưm..."
Ngài ta như mất hết lý trí, đưa tôi lên đỉnh của khoái lạc. Trước cảm giác cực độ ấy, tôi uốn éo người, còn ngài ta thì nhíu chặt đôi mày đẫm mồ hôi. Khi c\\ự v\\ật va chạm vào tận cùng, ngài ta phóng thích dòng t\\inh d\\ịch nóng bỏng. Với một cú giật nhẹ, t\\inh d\\ịch lấp đầy hậu huyệt và bắn tung tóe lên tờ giấy. Tôi vẫn chưa thoát khỏi cơn cực đỉnh, chỉ có thể thở dốc, phổi như muốn nổ tung. Khi hơi thở tôi dần đều hơn, ngài ta nhìn xuống nơi giao hòa của hai chúng tôi, rồi lưỡi lướt nhẹ trên cằm tôi.
"Ta đã bảo ngươi đừng gắng sức quá, nhưng giờ thì ra nông nỗi này.’"
Giọng Hắc Vũ Thiên Vương khàn đặc. Hai thân thể quyện chặt lấy nhau, nơi giao hòa ướt đẫm, trơn trượt vì d\\ịch th\\ể. Tầm nhìn tôi mờ đi, đầu óc mụ mị như bị ngập tràn trong t\\inh d\\ịch. Cửa vào co thắt liên hồi, siết chặt lấy c\\ự v\\ật ngài ta, khiến gân guốc cuồn cuộn nổi lên đầy dữ dội. Ngài ta thở dốc, nâng người dậy, ôm lấy eo tôi.
"Đủ rồi... đủ rồi... Ta sắp chết mất... Ta sắp vỡ tan rồi..."
Giọng tôi nghẹn lại, chỉ còn biết dùng hết sức lực đẩy ngài ta ra. Ánh mắt ngài ta lóe lên tia thèm khát. Ngài ta gỡ tay tôi ra, liếm dọc từ cổ tay lên đến vai, rồi vòng tay tôi qua cổ mình. Ngài ta cắn nhẹ lên má tôi, lưỡi khẽ lướt qua, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai:
"Ôm lấy cổ ta. Đây là lần cuối cùng, thật đấy."
Lần này, ngài ta di chuyển chậm rãi, dịu dàng hơn bao giờ hết.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.