[ĐỘC TỐ QUYỂN 3]
Chương 41: Detox IV
[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
QUYỂN 3 - CHƯƠNG DETOX IV
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi làm việc với Naro. Lẽ ra tôi phải bắt đầu công việc sớm hơn, nhưng vì bị Hắc Vũ Thiên Vương hành hạ suốt đêm hôm trước nên tôi đã ốm liệt giường mấy ngày liền. Mặc dù việc kiểm tra diễn ra muộn màng, nhưng tôi được thái y đến thăm khám vào ngày hôm sau xác nhận rằng lời của Hắc Vũ Thiên Vương là sự thật. Sau khi hỏi đi hỏi lại và xác nhận nhiều lần, cuối cùng tôi mới có thể yên tâm. Và tôi phải căy đắng hối hận vì đã làm điều vô ích. Bởi vì kể từ đó, Hắc Vũ Thiên Vương đã thẳng thừng vứt bỏ lý trí. Ngài ta quan sát tình trạng của tôi, nếu thấy quá mức thì sẽ kiềm chế dục vọng và giảm cường độ, nhưng chỉ vậy thôi.
Trong thời gian tôi hồi phục, tôi đã tranh thủ để bắt đầu lại việc điều trị bằng tranh vẽ cho Hắc Vũ Thiên Vương. Trong thâm tâm, tôi lo lắng rằng lần này ngài ta sẽ không hợp tác, nhưng ngài ta đã đồng ý và ngoan ngoãn đi theo tôi. Liệu pháp điều trị bằng tranh vẽ không có gì to tát, chỉ là vẽ theo hình thức tự do, nhưng thực ra tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng nên không biết phải bắt đầu như thế nào. Trước đây, tôi đã từng nhờ Naro vẽ Hắc Vũ Thiên Vương, nhưng lần này tôi muốn tìm hiểu kỹ hơn. Sau khi hồi phục sức khỏe, tôi vội vã đến Biệt Viện. Khi tôi đến nơi thì đúng lúc Naro đang đi đi lại lại trước cổng.
"Họa viên, sao huynh lại ra ngoài này?"
"Tất nhiên là ta đợi ngươi rồi! Ta cứ ngóng mãi! Mau vào trong thôi! Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau làm việc thật tốt! Ta rất vui khi được làm việc với ngươi!"
"Vâng."
Nhìn thấy Naro còn hăng hái hơn cả tôi, tôi bật cười.
"Nhưng mà, Roha, ngươi ổn chứ? Sao hôm nay trông ngươi phờ phạc vậy? Có phải do di chứng nên mới thế không? Nếu ngươi thấy mệt thì lần sau..."
"Không sao đâu ạ. Hôm nay là ngày đầu tiên nên ta hơi căng thẳng."
Tôi tránh ánh mắt đầy lo lắng của Naro và đưa cho huynh ấy thứ tôi mang theo. Naro ngơ ngác nhìn thứ tôi đưa.
"Đây, đây là..."
Đó là "cây bút vẽ đáng giá bằng một con ngựa" mà Hắc Vũ Thiên Vương đã tặng cho tôi trước đây. Naro nhận ra cây bút, nhưng có vẻ như huynh ấy không hiểu ý tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào cây bút và tôi.
"Cầm lấy đi ạ."
"Hả? Ý, ý ngươi là đưa cái này cho ta sao?! Không! Không! Ta có rất nhiều bút vẽ rồi. Ta đã nói trước đây rồi, ta tuyệt đối không nhận đồ mà bệ hạ ban tặng..."
Lần trước, Naro đã từ chối thẳng thừng nên tôi đành bỏ cuộc, nhưng khi nghe tin họa viên bị sát hại, tôi lại nhớ đến Naro, người đã từng thèm muốn cây bút này, và cảm thấy đau lòng. Lần này, tôi sẽ không thay đổi ý định.
"Không sao đâu. Cầm lấy đi ạ."
Và tôi cũng đưa thêm cho huynh ấy cuốn sách và túi thuốc màu mà tôi đã mang theo. Mắt Naro mở to.
"Đây, đây là... cuốn sách chỉ có thể mua được ở đất nước Sumil, làm sao ngươi có được nó...? A, không! Đây là! Bột đá màu sao?! Là loại bột màu quý hiếm được chiết xuất từ bột đá, người ta nói nếu dùng loại thuốc màu này để vẽ thì bức tranh sẽ được gọi là bảo thạch họa...! Toàn là những thứ quý giá đến mức khiến người ta không thể tin nổi! Ngươi, ngươi thật sự đưa hết cho ta sao? Vậy ngươi thì sao?"
"Ta có đủ thứ để dùng rồi."
"Dù, dù vậy..."
Đôi mắt Naro sáng lấp lánh như những vì sao khi nhìn vào cây bút và cuốn sách. Nhìn thấy vậy, tôi mỉm cười. Chắc là vì thế nên tôi cứ muốn cho huynh ấy thứ gì đó. Tôi vừa đi vừa nghĩ xem trong căn phòng đầy ắp đồ của mình còn thứ gì có thể cho huynh ấy được nữa. Naro cũng ôm chặt món quà và đi theo tôi.
"Mà này, chắc không phải ngươi mua hết chỗ này chứ...? Không, không lẽ ngươi ăn trộm ở đâu ra à?!"
"Là quà ta được tặng."
"Cũng đúng... Trộm mấy thứ này còn khó hơn. Ai mà lại tặng ngươi những thứ quý giá như vậy chứ? Nếu người đó biết được thì sẽ buồn đấy."
"Người đó sẽ hiểu cho ta."
Chắc là vậy nhỉ?
"Mà này, ta thật sự nhận hết chỗ này cũng được sao? Ta, ta chưa bao giờ được nhận quà như thế này... Ta phải làm sao đây..."
Nếu ai đó hỏi tôi rằng bằng hữu đầu tiên của tôi là ai, tôi sẽ không ngần ngại trả lời là Naro. Nếu một ngày nào đó tôi có thiện cảm với con người, thì đó hoàn toàn là nhờ ơn của Raon Hiljo và Naro.
"Đây cũng là lần đầu tiên ta tặng quà cho người khác. Nếu họa viên sử dụng chúng thật tốt thì như vậy là đủ rồi."
Naro nghẹn ngào nói.
"Ro, Roha à... Chúng ta là bằng hữu mãi mãi đúng không? Sẽ không bao giờ thay đổi chứ?"
Tôi gật đầu đáp lại câu hỏi ngượng ngùng đó.
***
Từ hôm nay, công việc của tôi là trang trí lại những chiếc lọ bằng sứ dùng để trang trí phòng làm việc, nơi hoàng đế và các quan đại thần họp bàn chính sự. Trên sàn nhà của Biệt Viện, ngoài chúng tôi ra còn có hơn mười họa viên khác đang miệt mài làm việc. Naro đang cẩn thận cầm chiếc lọ và tỉ mỉ vẽ bức tranh Thập Trường Sinh.
"Roha, đưa ta ít màu đỏ."
"Vâng."
"À, ngươi có thể pha màu lá cây được không? Không phải màu xanh non của mùa xuân, mà là màu lá úa chín của mùa thu. Ta vừa mới chỉ cho ngươi đấy?"
"Ta sẽ thử xem sao."
Tôi trả lời dứt khoát, nhưng tay lại do dự. Không hiểu sao tôi lại không thể nhớ nổi cách pha màu. Mặc dù vừa mới học cách đây không lâu, nhưng trí nhớ tôi lại mơ hồ nên tôi phải mở tờ giấy đã ghi chép ra xem. Thật lạ. Dạo này tôi thường xuyên bị đãng trí như vậy. Tôi nhìn vào công thức pha màu, lấy một ít bột màu và keo, nghiền nát trên đĩa rồi pha với nước theo tỷ lệ thích hợp. Tôi lo lắng không biết mình có làm đúng không, rồi đưa đĩa màu đã pha xong cho Naro.
"Ta không biết thế này đã được chưa."
Naro nhìn chằm chằm vào đĩa màu, rồi lại nhìn tôi, sau đó gật đầu lia lịa.
"Haaa... Ngươi vừa nhìn vừa nghe đã làm theo được ngay, dạy ngươi thật đáng công. Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm gián điệp được. Mà này, ngươi có thấy khó chịu khi phải làm những công việc lặt vặt này không, trong khi ngươi từng vẽ chân dung cho bệ hạ?"
"Ta là một tội đồ phản quốc, được huynh tin dùng thì ta đã thấy biết ơn rồi ạ."
Naro cười toe toét, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, huynh ấy thốt lên.
"À! Mà này, ngươi đã hoàn thành bức chân dung của bệ hạ chưa?"
"Ta vẫn chưa hoàn thành."
Tôi chợt nhớ đến bức chân dung phủ đầy bụi trong phòng ngủ của Hắc Vũ Thiên Vương. Tôi đang vẽ khuôn mặt của ngài ta thì bị phát hiện ra việc lấy cắp Chấn Thiên Lôi, nên phải dừng lại. Tôi vẫn chưa động đến nó lần nào vì không muốn nhớ lại chuyện đó.
"Lần này là màu da mặt! Không phải màu vàng nhợt như người bị bỏ đói nhiều ngày, mà là màu da mịn màng, hồng hào như tân nương đêm tân hôn, khiến người ta muốn ôm vào lòng!"
"... Vâng."
Công việc của tôi từ giờ sẽ là phụ việc, chuẩn bị màu vẽ và làm những việc vặt. Tôi chỉ tự học vẽ qua vài bức tranh ít ỏi của phụ thân, vậy nên bây giờ, người thầy của tôi chính là Naro.
"Tôi không ngờ họa viên lại phải làm cả những việc này."
"Đừng nói nữa. Ngươi có biết chúng ta phải làm bao nhiêu việc không? Từ vẽ chân dung cho con cháu hoàng tộc, vẽ y phục cho quan lại, vẽ tranh trên đồ sứ, vẽ trên cửa ra vào, xe ngựa, ghi chép các nghi lễ..."
Naro hạ thấp người xuống và nói nhỏ vào tai tôi.
"Thỉnh thoảng còn bị mấy tên quan có sở thích quái gở gọi đến để vẽ mấy bức tranh kỳ quái nữa chứ. Nói chung là công việc nhiều vô kể, một khi đã có việc là phải làm cả ngày lẫn đêm. Thực ra ta cũng không ngờ mình lại phải làm những việc này. Ta cứ tưởng làm họa viên của hoàng gia là được mặc quần áo đẹp, ung dung ngồi vẽ tranh..."
"Con ruồi muỗi nào đang kêu vo ve ở đó thế hả?! Ồn ào quá, làm sao mà tập trung được!"
Chủ nhân của giọng nói cáu kỉnh đó là một họa viên đang làm việc ở tòa nhà đối diện. Ánh mắt của những họa viên đang ngồi khắp hiên nhà đổ dồn về phía chúng tôi. Họ đều có khuôn mặt bóng nhẫy, trông như thể chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời. Lúc đó, một họa viên gầy gò tiến lại gần và ném một miếng vải vào người Naro.
"Bị dính màu rồi, mau đi giặt sạch đi."
"Vâng..."
Naro cầm miếng vải đứng dậy, tôi cũng đứng dậy theo. Khi tôi định nhận lấy miếng vải, Naro ngơ ngác chớp mắt.
"Để ta đi giặt cho. Ta sẽ giặt sạch sẽ."
"Cứ để tên này làm đi. Ngươi tưởng mình là học trò à? Hơn nữa, ngươi chỉ là có một nửa là quái vật thôi mà..."
Mắt tôi tự nhiên nảy lửa. Tôi nghe nói hầu hết các họa viên mới vào đều là con cháu của những gia tộc danh giá. Naro xuất thân từ một gia tộc bình thường, cảm thấy lạc lõng cũng là điều dễ hiểu. Tôi nghe nói bọn họ mới vào được hai tuần, đúng là "Hòn đá lạ lăn đến cũng có thể hất văng hòn đá cũ đã nằm yên" mà.
"Bây giờ huynh đang bận mà. Để ta đi thay cho."
Khi tôi bước ra khỏi cửa, Naro chạy đến như một con sóc và khoác vai tôi.
"Đi cùng nhau nào! Roha à. Mực màu không dễ tẩy bằng nước đâu, cần phải có kỹ thuật đấy."
Rồi huynh ấy lẩm bẩm bằng giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Cứ làm như xuất thân từ gia đình danh giá là có thể vênh váo... Chẳng có chút tài cán gì cả... Cứ tưởng ta là người hầu của các ngươi chắc?"
Vì không phải là công việc có thể hoàn thành trong một ngày nên chúng tôi quyết định kết thúc công việc ở đây và hẹn ngày mai tiếp tục. Naro tiễn tôi trở về, chúng tôi bước đi trên khoảng sân rộng lớn của cung điện. Nhưng có điều gì đó thật lạ. Tôi có cảm thấy trống rỗng một cách kỳ quái. Không chỉ lúc này, mà ngay cả trên đường đến đây, tôi cũng có cảm giác hoàng cung như bị bỏ hoang. Lúc đó, tôi chạm mặt một nhóm quan đại thần đi ngang qua, và khi nhìn thấy tôi, họ đã vô cùng kinh ngạc. Trên đường đến Biệt Viện, tôi cũng phải chịu đựng những ánh mắt soi mói, thậm chí có người còn công khai chỉ trích tôi. Đúng như lời Naro nói, họ không thể chấp nhận việc một kẻ phản bội, một phạm nhân dám đầu độc Hoàng đế lại tự do đi lại trong hoàng cung. Tôi đã quá quen với những lời chỉ trích, nên có thể chịu đựng được. Tuy nhiên, tôi không thể hoàn toàn phớt lờ chúng, bởi vì tôi cứ nhớ đến những lời Đại Phủ Sứ đã nói.
Việc Hắc Vũ Thiên Vương đưa tôi trở về đây, ngoài chuyện cá nhân, có lẽ còn liên quan đến quốc sự. Nếu vậy, chắc hẳn các quan đại thần đã phản đối rất nhiều, liệu có phải Hắc Vũ Thiên Vương đang một mình chống lại họ không? Tôi cứ lo lắng như vậy. Dường như đi đến đâu tôi cũng không thể thoát khỏi những nỗi lo. Tôi vừa xoa xoa đầu vừa bước nhanh hơn. Naro cười toe toét và động viên tôi.
"Đừng bận tâm quá. Chắc là có chuyện gì đó khiến mấy vị đại quan kia khó chịu thôi."
"Ý huynh là sao?"
"À, chuyện là thế này. Trong số các phi tần bị đuổi khỏi cung lần trước, có khá nhiều người là con gái của Ngũ Gia. Ngũ Gia, ngươi biết chứ? Là những người luôn bám theo Bệ hạ... Dù sao thì, các quan đại thần đang cố gắng đưa con gái mình lên làm Hoàng hậu, nhưng đột nhiên họ bị ruồng bỏ, đúng là sét đánh ngang tai. Trong tình cảnh đó, lại thấy một tên phạm nhân như ngươi đi lại trong cung, thì họ tức điên lên là phải."
Tôi dừng bước trước những lời nói bất ngờ. Tất cả các phi tần đều bị đuổi đi sao...?
"Khi nào, họ đi đâu ạ?"
"Chắc là về quê nhà rồi? Ta nhớ hình như là khoảng ba tháng trước... Ngươi không biết sao?"
"Tại sao..."
"Ai mà biết được. Bệ hạ đột nhiên đuổi họ đi. Nói là rời cung cho sang chứ thực ra chẳng khác nào bị ruồng bỏ... Ngày hôm đó, nước mắt của các vị nương nương ấy đủ để lấp đầy cái ao kia. Quả thực từ đó hoàng cung trở nên vắng vẻ. Trước kia, khi các vị nương nương xinh đẹp dạo bước trong vườn, cảnh tượng ấy đẹp như tranh vẽ..."
Ba tháng trước... là khoảng thời gian tôi bỏ trốn cùng Raon Hiljo và bị Hắc Vũ Thiên Vương bắt lại, cũng là lúc mọi người phát hiện ra Hắc Vũ Thiên Vương bị trúng độc của Imae. Lúc đó, tôi bị giam cầm trong phòng của Hắc Vũ Thiên Vương nên hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Việc ngài ta đuổi hết cả trăm phi tần khiến tôi kinh ngạc, và quyết định đó của Hắc Vũ Thiên Vương mang đến cho tôi một cảm giác kỳ lạ.
***
"Sách về liệu pháp trị liệu bằng hội họa sao?"
"Vâng. Huynh có biết cuốn sách nào hữu ích để học theo không ạ?"
Đã bắt đầu rồi thì tôi muốn học cho đến nơi đến chốn. Sẽ rất rắc rối nếu tôi học hời hợt mà khiến tình hình tồi tệ hơn. Dù sao thì mọi thứ cũng đã quá mong manh rồi.
"Ừm. Ta cũng không rành về lĩnh vực đó... Hình như trước đây ta có nghe sư phụ nhắc đến... Tên đó bị điên nặng đến mức nào mà ngươi lại quyết tâm đến vậy?"
"Không thể cứu vãn được nữa rồi ạ. Nhưng ta thấy vẫn còn hy vọng nên muốn thử biến người đó thành người."
"Thế à? Người đó là ai mà ngươi còn giấu cả ta vậy?"
"Vâng."
Dù tôi trả lời dứt khoát, nhưng Naro vẫn lộ rõ vẻ tò mò vô cùng.
"À! Ta biết một hiệu sách bán đủ thứ trên đời, ngươi có muốn đến đó không? Biết đâu lại có cuốn sách ngươi cần!"
"Vâng."
"Dù sao ta cũng định ra chợ, hay là nhân tiện đi luôn bây giờ?"
Tôi vui vẻ gật đầu. Một khi đã quyết tâm thì tôi không muốn trì hoãn nữa.
"Trước tiên ta phải thay quần áo đã."
"Thay làm gì?! Dù sao đi một vòng chợ về cũng lại lấm lem bụi thôi! Vậy thì về rồi chúng ta kỳ lưng cho nhau nhé?!"
Naro bất ngờ kéo tôi chạy. Tim tôi đập thình thịch theo nhịp chạy của huynh ấy. Khi tôi đang cố gắng bắt kịp Naro, đột nhiên một bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy cánh tay tôi, khung cảnh xung quanh chao đảo. Khi tầm nhìn ổn định lại, tôi thấy Naro đang cúi đầu lia lịa. Và tôi thấy ngài ta, người đang thở hổn hển. Tôi cần thời gian để tâm trí đang lạc vào thế giới khác trở về. Hắc Vũ Thiên Vương nhíu mày.
"Này. Ta đã gọi ngươi bao nhiêu lần rồi."
"Haa... Haa..."
Tôi chỉ biết thở dốc. Ngài ta đã gọi tôi là gì...? Tôi muốn hỏi theo bản năng, nhưng rồi lại im lặng. Có một điều chắc chắn là ngài ta sẽ không gọi tên tôi. Cái tên mà ngài ta định đặt cho tôi là gì nhỉ? Nếu ngài ta đặt tên cho tôi, thì nó sẽ mang màu sắc gì...? Tôi chợt thấy tò mò.
" Ta không nghe thấy."
Bàn tay đang nắm chặt cánh tay tôi trượt xuống, hơi ấm cũng tan biến theo.
"Xong việc rồi à?"
"Vâng. Nhưng sao ngài lại ở đây?"
"Ta nghe nói ngươi ở đây."
Vậy ra, Ngài ta đã cố tình đến tận đây...
"Nhưng mà bệ hạ thì..."
Hắc Vũ Thiên Vương khẽ giơ Chấn Thiên Lôi trong tay lên. Ngài ta mặc trang phục đơn giản, không khoác long bào, chỉ đeo một dải dây da với con dao ngắn, trông giống như vừa chuẩn bị đi săn.
"Hộc... hộc... Ôi trời ơi! bệ hạ! Ngài chạy như vậy lỡ ngã thì sao...! Thần... hộc... hộc... lo lắng muốn chết..."
Đại Phủ Sứ lảo đảo từ xa chạy đến. Các võ sĩ hộ vệ cũng chạy đến, rồi dừng lại ở một khoảng cách nhất định. Đột nhiên, tôi cảm thấy ánh mắt ai đó đang thiêu đốt gương mặt mình. Tôi quay đầu tìm kiếm nguồn cơn của cảm giác khó chịu quen thuộc đó, và bắt gặp ánh mắt của những lão già đứng sau Hắc Vũ Thiên Vương. Ánh mắt họ chứa đầy sự khinh miệt, và tôi nhận ra rằng ở đây, không chỉ có một người nhìn tôi với ánh mắt như vậy.
Họ là Ngũ Gia, những vị quan đại thần cấp bậc cao nhất của đất nước Baedal. Tôi nghe nói hầu hết phụ thân của những phi tần bị đuổi khỏi cung đều nằm trong số họ. Tôi nghe nói họ rất bất mãn với Hắc Vũ Thiên Vương, nhưng dù tôi đang đứng trước mặt, không ai trong số họ lên tiếng phàn nàn. Dù muốn phủ nhận, nhưng tôi cũng phải thừa nhận. Những kẻ hống hách, thích gây sự đều muốn người khác công nhận quyền lực của mình. Nhưng những người sinh ra đã nắm trong tay quyền lực thì khác. Họ không cần phải gồng mình lên, người khác cũng tự nhiên khuất phục.
Tôi ngừng suy nghĩ khi cảm nhận được một bàn tay đang chạm vào ngực mình. Tôi nhìn xuống nơi bàn tay Hắc Vũ Thiên Vương vừa chạm vào, thấy những vệt màu loang lổ trên chiếc áo khoác trắng. Nhưng thứ ngài ta đang nhìn không phải là những vết bẩn. Ánh mắt ngài ta dừng lại trên thứ nhô lên dưới lớp vải, rồi chậm rãi di chuyển lên, chạm vào mắt tôi. Đó là ánh mắt của một con thú dữ vừa thức giấc sau giấc ngủ trưa, đang thèm khát săn mồi. Cổ tôi bỗng nóng ran.
"Là do ta sơ ý để mực dính vào người thôi."
Tôi kéo vạt áo khoác ra, lớp vải dính sát vào người và bàn tay của ngài ta cùng lúc tách khỏi. Ngài ta dùng mu bàn tay khẽ lướt qua má tôi, rồi quay người đi.
"Chờ ta trong phòng. Ta sẽ về sớm."
"Ta đã hẹn đi chợ với họa viên Naro rồi."
Ngài ta dừng bước.
"Ngay bây giờ sao?"
"Vâng. Ta có nhiều thứ cần mua. Nếu nhanh thì chắc khoảng hai canh giờ nữa là ta về."
Tôi bình tĩnh nói với tạo vật được thần linh quá mức thiên vị kia.
"Vậy nên, hãy chờ ta trong phòng. Ta sẽ về sớm thôi."
Hắc Vũ Thiên Vương khẽ nhếch môi. Không phải là một nụ cười méo mó hay chế giễu, mà là một nụ cười vui vẻ thực sự... Biểu cảm ấy khiến tôi có cảm giác như lưỡi ai đó đang lướt qua vòm miệng mình. Tôi quay đi, khẽ thêm một câu:
“Săn được thật nhiều nhé, thưa bệ hạ.”
Vừa nghĩ đến việc chiến lợi phẩm săn được hôm nay sẽ thuộc về mình và định bước đi thì ngài ta lại vòng tay qua cánh tay tôi. Hắc Vũ Thiên Vương nhìn tôi chằm chằm rồi nhướn một bên mày. Đó là thói quen thường thấy khi ngài ta phải lựa chọn giữa hai việc. Chốc lát sau, hàng lông mày rậm rạp hạ xuống. Hắc Vũ Thiên Vương vừa nắm lấy tay tôi, vừa xoay người một cách uyển chuyển rồi nói với các quan đại thần.
"Dời việc săn bắn sang ngày mai đi. Hình như tên này cần người khuân vác đồ."
***
Đám đông đổ dồn sự chú ý vào nhóm người đang di chuyển qua khu chợ tấp nập. Các võ sĩ hộ vệ đi theo phía sau lơ đãng lục lọi những món đồ bày bán trên sạp hàng rồi trò chuyện với nhau, còn Naro thì bám sát bên phải tôi với vẻ mặt bồn chồn. Dù đã ăn mặc tương đối gọn nhẹ để đi săn, nhưng khí chất và ngoại hình của ngài ta vẫn không thể che giấu được.
"Ta đi cùng với họa viên Naro là được rồi. Bệ hạ cứ quay về đi ạ."
"Hình như ngươi bị tê cứng khi mang vác nặng thì phải."
Ngài ta vừa nói vừa nhìn quanh khu chợ đông đúc rồi nói thêm.
"Lại lạc mất ở đây nữa thì phiền phức lắm."
Tôi hơi nhíu mày.
"Ta không phải trẻ con."
"Tất nhiên rồi. Ngươi còn khó chiều hơn cả trẻ con."
Tôi ngơ ngác nhìn ngài ta vì giọng điệu khiến tôi xấu hổ đó. Hắc Vũ Thiên Vương nhìn tôi chằm chằm rồi ngậm tẩu thuốc. Chiếc tẩu thuốc rẻ tiền giờ đã bong hết lớp sơn, phần nối giữa ống và cán cũng lung lay sắp gãy. Ngài ta nhìn người bán hàng rong đang nghỉ ngơi bên đường.
"Cho ta xin lửa được không?"
"Được chứ ạ."
Người bán hàng rong đưa chiếc tẩu đang ngậm cho Hắc Vũ Thiên Vương. Tẩu thuốc của Hắc Vũ Thiên Vương chạm vào đầu tẩu của người đàn ông, một lúc sau thì lửa được mồi sang. Người bán hàng rong lại vác tấm gỗ lên vai và rao to.
"Nào~! Tiểu thuyết mới về những câu chuyện anh hùng của Hắc Vũ Thiên Vương bệ hạ đây! Tiểu thuyết mới đây~! Chỉ còn ba cuốn thôi!"
Dù bị gọi tên ngay trước mặt, nhưng Hắc Vũ Thiên Vương không hề quan tâm, ngài ta vòng tay qua vai tôi và thúc giục bước nhanh hơn. Trước khi quay người, tôi thoáng thấy Unsa đang mỉm cười đưa tiền cho người bán hàng rong. Khi chúng tôi đang chen qua đám đông, một người phụ nữ đang đội gánh hàng trên đầu đã vô tình huých khuỷu tay vào lưng Hắc Vũ Thiên Vương.
"Không sao chứ? Ôi trời, sao hôm nay đông người thế này?"
Người phụ nữ xin lỗi một cách qua loa rồi lẩm bẩm biến mất vào đám đông. Kể từ khi bước vào chợ, dù người mà họ tôn sùng như một vị anh hùng vĩ đại đang ở ngay trước mắt, nhưng không một ai nhận ra. Từng có lúc tôi cười nhạo họ vì mù quáng sùng bái một vị vua mà họ chưa từng gặp mặt. Khi đó, tôi chưa từng tưởng tượng rằng mình sẽ đi dạo chợ cùng Hắc Vũ Thiên Vương như thế này. Thời gian dường như là một phép thuật, tạo ra những điều mà tôi không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra với mình. Lúc đó, Naro chỉ vào một cửa hàng nhỏ.
"Roha! Chúng ta mua thật nhiều bút, giấy với mực ở đó nhé. Muốn luyện tập thì phải có đồ dùng thoải mái mà."
"Vâng."
Chúng tôi lập tức bước vào cửa hàng. Naro mải mê chọn đồ, còn tôi cũng đi khắp nơi để chọn bút, giấy và mực giá rẻ. Lúc đó, Hắc Vũ Thiên Vương tiến lại gần, lấy giấy và nghiên mực từ tay tôi.
"Cái này bao nhiêu?"
"Ta phải mua thêm nữa. Trả lại cho ta đi."
Hắc Vũ Thiên Vương phớt lờ tôi và kẹp những món đồ đó vào một bên hông. Naro đứng bên cạnh há hốc mồm, liếc nhìn tôi và Hắc Vũ Thiên Vương. Tôi không muốn đôi co nên tiếp tục công việc đang làm dở. Vừa cầm cuộn giấy lên, nó lại bị ngài ta lấy mất. Suốt cả quá trình tôi đi xem cửa hàng, ngài ta cứ im lặng đi theo và cướp lấy mọi thứ tôi chọn. Hình như tôi đã chọn xong mọi thứ, nên tôi định trả tiền cho chủ cửa hàng thì một bàn tay to lớn chặn lại. Nhìn lên, tôi thấy Hắc Vũ Thiên Vương đang đưa một đồng tiền vàng cho chủ cửa hàng.
"Ta cũng có tiền. Với cả chắc ông ấy cũng không có tiền thừa để trả lại đâu."
"Đúng, đúng vậy. Đồng tiền lớn như vậy..."
Quả nhiên chủ cửa hàng lúng túng và tỏ vẻ khó xử. Hắc Vũ Thiên Vương liếc nhìn những món đồ trong tay Naro.
"Tính cả những thứ đó luôn đi."
Ngay lập tức, mắt Naro ngân ngấn nước, huynh ấy cúi gập người xuống đất.
"Thần, thần vô cùng cảm kích! Vô cùng cảm kích!"
Dù đã trả tiền cho cả những món đồ mà Naro mua, nhưng số tiền vàng vẫn còn thừa. Nhờ Naro nhanh trí đề xuất rằng sẽ lấy hàng hóa bằng số tiền còn lại mỗi khi cần, nên chủ cửa hàng đã tiễn chúng tôi ra về với nụ cười mãn nguyện. Trên đường ra khỏi cửa hàng, Naro hạ giọng xuống.
"Roha! Roha! Chắc là bệ hạ đã hết giận rồi! Trước giờ cứ tưởng ngài ấy đáng sợ lắm, nhưng hóa ra lại là người tốt bụng!"
Naro ôm chặt những món đồ mà Hắc Vũ Thiên Vương đã mua cho vào lòng. Khi ra ngoài, không hiểu sao chỉ có mỗi Pungbeak đang đợi. Pungbeak tiến lại gần, định lấy những món đồ mà Hắc Vũ Thiên Vương đang kẹp ở bên hông, nhưng ngài ta dùng ánh mắt ngăn lại, Pungbeak đành lúng túng hạ tay xuống.
"Unsa huynh và Unsa bỗng nhiên biến mất. Có lẽ là lạc mất khi đi theo chúng ta."
"Sao lúc nãy không nắm tay nhau mà đi? Không biết bây giờ có đang khóc ở đâu không."
Hắc Vũ Thiên Vương nói ngắn gọn rồi quay người bước đi, tôi cũng định gọi Naro. Pungbeak với vẻ mặt vô cảm bất ngờ nói với Naro.
"Mua cho ngươi cái này nhé?"
Pungbeak chỉ vào quầy hàng bán kẹo mạch nha. Naro hỏi Pungbeak.
"Sao vậy?"
Pungbeak trả lời một cách cộc lốc.
"Ta muốn mua cho ngươi."
Naro đảo mắt rồi nói.
"Nếu ngài muốn thì cứ tự nhiên."
Vừa dứt lời, Pungbeak liền nắm lấy vai Naro và kéo huynh ấy đi. Nhìn họ giống như một con thú săn mồi đang vồ lấy con mồi, khiến tôi có cảm giác kỳ lạ. Con đường dẫn đến điểm đến tiếp theo đông nghẹt người. Naro vừa nhai kẹo mạch nha vừa ngắm nhìn chợ, còn Pungbeak thì nhìn Naro.
Chúng tôi mua sắm những món đồ cần thiết, dần dần hai tay và bên hông của Hắc Vũ Thiên Vương chất đầy đồ, lại thêm khu chợ hỗn loạn nên việc va chạm với người đi đường là điều không thể tránh khỏi. Vì va chạm quá nhiều nên y phục của ngài ta đã xộc xệch. Hắc Vũ Thiên Vương là người cực kỳ ghét việc người khác chạm vào mình. Tôi lo lắng rằng liệu có người vô tội nào phải đổ máu hay không, nên thần kinh căng như dây đàn. Nhưng may mắn thay, ngài ta vẫn im lặng và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ khuân vác đồ.
Bỗng nhiên, những quan đại thần mà tôi gặp lúc nãy lại hiện lên trong đầu. Nghe nói ngay khi lên ngôi, Hắc Vũ Thiên Vương đã loại bỏ toàn bộ các quan đại thần đời trước của tiên đế và bổ nhiệm những người mới để nắm quyền. Dù sao thì họ cũng là những kẻ đã trở nên vô dụng chỉ sau một đêm bởi vị hoàng đế trẻ tuổi. Không cần nhìn cũng biết họ căm phẫn đến mức nào khi hoàng đế lại ngang nhiên đưa một tên tội đồ đáng chết vào cung. Tôi không sao cả, vì đã lường trước được phản ứng đó. Nhưng mà...
"Nếu ngài cứ hành xử như vậy trước mặt các quan đại thần thì họ sẽ càng thêm phản đối ngài."
Trái ngược với tôi, người đang rối bời, Hắc Vũ Thiên Vương lại rất bình thản.
"Người già càng sống lâu thì càng lắm chuyện. Không cần bận tâm. Ngươi cũng chỉ là bị ép vào đây thôi mà."
Vấn đề là... không phải như vậy. Nếu tôi thực sự ghét đến mức đó thì dù có bị đánh gãy chân tôi cũng sẽ không đến đây. Hắc Vũ Thiên Vương chỉ liếc mắt nhìn tôi.
"Nhưng mà không cần phải thêm chuyện rắc rối này, ngươi vẫn có thể vẽ mà, đúng không?"
"Ý ngài..."
Hắc Vũ Thiên Vương hất hàm về phía Naro đang đứng sau. Có phải ngài ta không thích việc tôi giúp Naro...? Vẽ tranh đúng là có tác dụng chữa lành, nhưng cảm giác trống rỗng kỳ lạ mà tôi đang cảm thấy lại là một vấn đề khác. Khi còn bé, tôi đã học vẽ trước khi biết chữ. Lớn lên, tôi vẽ để kiếm sống, vẽ để thoát khỏi thực tại khắc nghiệt, vẽ để làm công cụ trả thù. Cho đến giờ, tôi chưa từng vẽ mà không có mục đích. Có lẽ chính những cảm xúc mãnh liệt đó đã thúc đẩy tôi vẽ.
"Vì có mục đích thì sẽ tốt hơn. Ta không muốn cứ vẽ một cách vô định rồi kết thúc cuộc đời. Như vậy thì trống rỗng và nhạt nhẽo quá, chẳng có động lực gì cả."
Khóe môi ngài ta hơi nhếch lên, đầu tẩu thuốc hơi nghiêng.
"Tinh thần đó rất tốt. Nếu cần gì thì cứ nói."
Tôi gật đầu lia lịa, nhìn ngài ta, người lại một lần nữa dễ dàng nhượng bộ. Ngài ta liếc nhìn tôi rồi cắn chặt đầu tẩu thuốc. Vì vậy, giọng nói của có hơi méo mó.
"Thế vẽ lại một lần nữa thì sao?"
Tôi ngẩng đầu lên trước câu hỏi bất ngờ đó, Hắc Vũ Thiên Vương nói tiếp với ánh mắt kỳ lạ.
"Ý ta là vẽ những vũ khí mà ta đã nghĩ ra. Ngươi có vẻ khá có năng khiếu đấy."
Đương nhiên rồi, tôi đã liều mạng để vẽ mà. Khi đó, tôi chẳng màng tất cả để tiếp cận ngài ta...
"Từ trước đến nay, trừ cá ra thì ta đã vẽ tất cả mọi thứ có mắt, nhưng ta thích vẽ thiên nhiên nhất. Ít ra thì nó không mang đến cảm giác vẩn đục."
Người chỉ quen xử lý những thứ mình nhìn thấy như tôi thì việc dùng vài dòng chữ để khơi gợi trí tưởng tượng là một điều khá mới mẻ. Nhưng khi ngài ta biến bức tranh của tôi thành vũ khí giết người, tôi đã thực sự kinh hãi. Cảm giác lúc đó khi tận mắt chứng kiến con quái vật ấy, phải diễn tả như thế nào nhỉ...? Hắc Vũ Thiên Vương, kẻ thỏa mãn ham muốn sinh sản bằng vũ khí giết người. Con quái vật đáng lẽ không bao giờ được sinh ra. Thành phẩm hợp tác của ngài ta và tôi, những kẻ đồng lõa...
"Việc vẽ vũ khí giết người đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng."
Tôi sẽ không bao giờ trở thành đồng lõa trong việc tạo ra những con quái vật như vậy nữa.
"Thử lần nữa đi."
Lại một câu nói bất ngờ nữa.
"Thử nữa... cái gì ạ?"
"Bất cứ thứ gì. Về ngươi."
"Ta chẳng có gì đáng để kể cả. Chỉ là những chuyện vụn vặt tầm thường..."
“ Phải, chỉ là những điều vụn vặt tầm thường ấy, không thuộc về ngươi.
*Ý HVTV là chuyện của Roha đều có ý nghĩa lớn đối với ngài ta, nó không hề tầm thường chút nào.
Quay trở về cũng gian nan không kém lúc đến, nên chúng tôi quyết định nghỉ chân dọc đường. Hắc Vũ Thiên Vương và Pungbeak có vẻ vẫn ổn, nhưng tôi và Naro, những họa sĩ vốn không quen vận động, đã gần như kiệt sức. Đúng lúc đó, Unsa bất ngờ xuất hiện, len qua đám đông. Unsa tiến về phía Hắc Vũ Thiên Vương với vẻ mặt nghiêm trọng và cúi đầu.
"Bệ hạ ở đây sao? Thần có việc gấp cần bẩm báo, xin người hãy đi..."
"Chuyện gì?"
Unsa liếc nhìn tôi.
"Chắc là bệ hạ sẽ không đuổi đứa trẻ này đi chứ? Vậy nên..."
"Sư đệ ngươi bị lạc à?"
Unsa mím môi trước câu hỏi thờ ơ của Hắc Vũ Thiên Vương.
"Tất nhiên, thần biết bệ hạ không muốn rời xa đứa trẻ này dù chỉ một khắc, nhưng nếu muốn mãi mãi không xa rời thì ngài nhất định phải nghe chuyện này."
Gương mặt Hắc Vũ Thiên Vương dần trở nên lạnh lẽo. Khi Hắc Vũ Thiên Vương bước vào con hẻm, Unsa và Pungbeak đi theo sau. Naro tranh thủ thời gian bóp vào chân, tôi cũng lau mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn về nơi họ vừa biến mất. Thoáng thấy bóng dáng họ ở đầu con hẻm tồi tàn. Unsa làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, đang giải thích điều gì đó, còn Hắc Vũ Thiên Vương chỉ im lặng hút thuốc.
Lúc đó, Unsa mở một cuốn sách mỏng ra cho Hắc Vũ Thiên Vương xem. Hình như là cuốn sách vừa mua từ người bán hàng rong lúc nãy. Hắc Vũ Thiên Vương nhìn cuốn sách một lúc lâu không có biểu cảm gì, rồi đột nhiên hướng ánh mắt về phía tôi. Đôi mắt nhuốm đầy sát khí. Tôi cảm thấy như có mũi dùi đâm xuyên qua mắt, đau nhói khiến tôi phải quay mặt đi chỗ khác. Chuyện gì vậy...? Nhìn biểu cảm của Unsa thì có vẻ không phải vì sư đệ của hắn bị lạc. Để trấn an trái tim đang đập loạn xạ, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, chợt thấy một người đàn ông đang bán đồ lặt vặt ở phía xa. Tôi đứng dậy, nói với Naro:
"Họa viên, huynh cứ nghỉ ngơi ở đây nhé. Ta quên chưa mua một thứ, phải quay lại một chút."
Naro có vẻ như không còn sức để nói, chỉ phẩy phẩy tay. Tôi len qua khu chợ đông đúc, đến chỗ người đàn ông đó. Người đàn ông có chiếc cằm nhọn với bộ râu lưa thưa, thấy tôi đến gần thì phủi bụi những món đồ bày trên tấm vải trải dưới đất.
"Nếu chỉ xem thì đừng có sờ mó. Sáng nay có tên kia đến xem, sờ vào rồi chê bai đủ điều, làm ta xui xẻo cả ngày!"
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, nhìn những món đồ lặt vặt trên tấm vải. Đây là nơi trước kia tôi đã mua chiếc tẩu thuốc rẻ tiền, và cũng là nơi tôi mua hoa cúc. Giờ đã sang thu, không còn thấy hoa cúc nữa. Một góc tấm vải bày la liệt những chiếc tẩu với hình dáng độc đáo, đang chờ chủ nhân của chúng.
"Chiếc tẩu ta mua trước đây bị bong sơn quá nhanh. Chỗ nối cũng sắp rời ra rồi."
"Mua từ bao giờ?"
"Khoảng ba tháng trước."
"Chạm vào nhiều đến mức nào mà hỏng như thế?! Mà nếu mua ở đây thì không đời nào bị như vậy! Hay là mua ở chỗ khác rồi đến đây đổ oan? Ngươi nhầm với người bán hàng khác à?"
"Một người bán hàng thô lỗ với khách hàng như ông thì làm sao ta nhầm được?"
Tôi vừa nói vừa dùng ngón tay lướt qua những chiếc tẩu. "Hừm", người đàn ông hừ một tiếng, vuốt râu lầm bầm.
"Kén cá chọn canh thế thì mua loại đắt tiền ấy. Đồ rẻ tiền thì cũng chỉ đến thế thôi..."
Tôi xem xét những chiếc tẩu dài, rồi chọn một chiếc ưng ý. Hình dáng cũng giống chiếc tẩu trước đây, nhưng phần ống hút thuốc ở giữa được làm bằng gỗ, còn hai đầu tẩu và nõ điếu được làm bằng kim loại với hình dáng độc đáo và nổi bật. Có lẽ chiếc này cũng sẽ sớm bong sơn, nhưng sau này tôi lại mua cái khác là được...
Tôi cầm chiếc tẩu lên, hỏi người đàn ông:
"Cái này bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ hẳn lên.
"Ồ, cậu lấy cái này à? Hai mươi lăm lượng thôi. Giá gốc là ba mươi lượng đó, nhưng vì cậu là khách quen nên ta giảm giá cho."
Tôi đưa tiền cho người đàn ông rồi định đứng dậy thì một viên đá màu đen ở góc tấm vải bỗng thu hút sự chú ý. Viên đá màu đen tuyền có hình bầu dục, một góc có hình hai bánh xe nhỏ khớp vào nhau, cùng với những khớp nối khá phức tạp. Tôi mải mê nhìn vật lạ lùng này, người đàn ông liền tranh thủ.
"Mới nhập về từ nước Sumil, hàng xịn đó. Thấy hai cái bánh xe nhỏ nhỏ kia không? Dùng ngón tay xoay vài cái là nó sẽ phát ra lửa, không cần đá lửa hay đèn dầu cũng châm thuốc được. Muốn xem thử không?"
Người đàn ông ngậm tẩu thuốc của mình, rồi cầm viên đá đen lên, xoay xoay hai bánh xe nhỏ. Quả nhiên, giữa hai bánh xe bắn ra tia lửa, châm lửa cho tẩu thuốc.
"Người ta gọi đây là lửa của tộc Imae. Nghe nói là vì nó giống với ngọn lửa từ ngón tay của Imae nên mới được đặt tên như vậy."
Ngọn lửa phát ra từ đầu viên đá hình bầu dục trông giống hệt ngọn lửa từ ngón tay của tộc Imae. Mang trong mình dòng máu lai, tôi không thể tạo ra lửa của Imae.
Lửa của Imae… Giấc mơ viển vông của tôi…
Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông đang tràn đầy hy vọng.
"Bao nhiêu tiền vậy?"
***
Tôi đi thẳng đến chỗ mọi người. Xòe bàn tay ra, tôi nhìn viên đá tạo ra lửa Imae nằm gọn trong lòng bàn tay. Không ngờ lại có cách dễ dàng để có được lửa của Imae mà tôi hằng ao ước thế này, đúng là thế giới ngày càng tốt lên. Nhờ tiết kiệm được tiền mua nguyên liệu hôm nay mà tôi mua được hẳn hai viên. Tôi cất một viên vào túi, còn một viên thì cầm trên tay cùng với tẩu thuốc. Lúc đó, một bé gái với đôi má đỏ ửng đưa cho tôi một cốc nước nhiều màu sắc.
"Mua một cốc đi ạ."
Quả nhiên, chợ ở đất nước Baedal có rất nhiều thứ kỳ lạ mà ở làng Imae không có. Hít phải nhiều bụi bặm khiến cổ họng tôi khô khốc, đúng lúc thật. Tôi mua giúp đứa bé vài cốc nước kỳ lạ rồi đưa tiền, xung quanh vẫn có người đi qua va vào tôi. Trời sập tối, dòng người đổ ra chợ đêm ngày một đông. Quay trở lại chỗ cũ, tôi không thấy Naro và các hộ vệ đâu, chỉ có Hắc Vũ Thiên Vương đang đứng lặng lẽ một mình ở ven đường. Ngài ta đang nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó trước bức tường đổ nát. Mặc cho những người qua đường liếc nhìn, mặc cho tôi đến gần, ngài ta vẫn không hề nhúc nhích.
Tôi nhìn theo sống mũi cao ngạo của ngài ta, rồi quay đầu nhìn về phía ánh mắt đang hướng tới. Trên bức tường đổ nát có một con bọ nhỏ đang bò. Con bọ màu nâu dài bằng đốt ngón tay, có vô số cái chân mảnh như tơ. Nếu người đang nhìn con bọ đó là Naro, hay là các hộ vệ, thì chắc chắn sẽ không có cảm giác này. Con bọ đang ẩn mình trong khe nứt của bức tường bỗng trượt xuống đất. Nhưng chỉ trong chốc lát, nó đã nhanh chóng lật người lại, bò về phía chỗ ẩm ướt. Đúng lúc đó, chiếc giày lớn của Hắc Vũ Thiên Vương suýt giẫm lên con bọ, rồi đột ngột dừng lại. Ngài ta cất giọng đều đều:
"Chuyện này cũng nằm trong quy tắc của ngươi à?"
Đừng bao giờ giết chóc chỉ để mua vui. Đừng bao giờ quên rằng, không có sinh mạng nào sinh ra để chết một cách vô nghĩa. Đó là quy tắc mà tôi đã đặt ra. Rõ ràng biết rõ câu trả lời là thế nào, vậy mà thi thoảng ngài ta vẫn cứ thử thách tôi như vậy. Giống như một đứa trẻ hư hỏng sau một thời gian ngoan ngoãn lại bắt đầu thử thách song thân, hoặc giống như đang cảnh cáo rằng nếu tôi buông bỏ ngài ta, thì ngài ta sẽ trở nên tồi tệ đến mức nào...
"Vâng. Xin hãy cứ để nó đi."
"Dù sao nó cũng chỉ là một con bọ."
"Nó đâu có làm hại đến Bệ hạ, hà cớ gì phải giết?"
"Nhìn nó vùng vẫy để sống sót khiến ta muốn giẫm nát nó."
Ánh mắt ngài ta nhìn con bọ thật đáng sợ. Bàn chân ngài ta suýt nữa thì giẫm lên con bọ, rồi dừng lại trước mặt tôi. Bất chợt, một lực mạnh mẽ siết chặt lấy cánh tay tôi, đẩy tôi về phía trước. Đôi mắt ngài ta tối sầm lại, nhìn chằm chằm xuống tôi.
"Đừng tự tiện biến mất. Nguy hiểm lắm."
Giọng nói trầm đục, như bị đè nén, chất chứa sự nguy hiểm ngay trước khi bùng nổ.
"Ý ta là. Chính ta là nguy hiểm đó." (*)
(*) HVTV dặn Roha đừng tự ý biến mất, nguy hiểm lắm. Thì không phải Roha gặp gì đó ngoài kia nguy hiểm. Mà ngài ta sợ khi Roha biến mất, ngài ta sẽ mất kiểm soát, điên lên làm Roha bị thương.
Ngài ta siết chặt tay hơn, cánh tay tôi đau như muốn gãy. Nhìn vẻ mặt ấy, tôi chợt nhận ra chặng đường phía trước còn dài lắm. Tôi đưa bàn tay lạnh ngắt lên trước mặt Hắc Vũ Thiên Vương. Khi bàn tay cầm tẩu thuốc đưa đến trước mặt ngài ta, ngài ta chỉ liếc nhìn nó. Đôi mắt đen láy ấy dừng lại một lúc trên chiếc tẩu, rồi từ từ chuyển về phía tôi. Tôi đột ngột lên tiếng:
"Đây là thù lao."
Rồi khẽ nói thêm:
"Và cũng là phần thưởng ta dành cho ngài."
Vì đã làm người khuân vác cho tôi, và cũng vì đang đứng ở đây, không có chuyện gì xảy ra... Khi người phụ nữ chất phác vô tình đụng trúng lưng ngài ta lúc đang gánh hàng, khi lũ trẻ con nghịch ngợm chạy nhảy va vào chân, khi Naro cứ gọi tên tôi suốt cả ngày... Mỗi khoảnh khắc ấy, thân nhiệt tôi lại giảm xuống, máu trong người như đông cứng lại. Nhờ vậy mà giờ đây, tôi mới hoàn toàn kiệt sức. Tôi lại đưa chiếc tẩu thuốc về phía ngài ta, người vẫn đứng im không nhúc nhích.
"Nếu sau này bệ hạ vẫn tiếp tục kiềm chế tốt như vậy... ta sẽ tiếp tục thưởng cho ngài."
Nếu là ngài ta của ngày trước, nếu là ngài ta với vẻ mặt như thế này của ngày trước, thì máu thịt đã văng tung tóe khắp nơi rồi. Ngài ta sẽ chém giết đến khi nào hả giận, tìm kiếm khoái cảm trong những cái chết vô vọng, rồi giày xéo lên chúng. Nhìn ngài ta cứ khăng khăng không nhận phần thưởng, tôi khẽ thở dài. Đúng lúc tôi định nắm lấy tay ngài ta, thì bất ngờ cơ thể bị đẩy đi đâu đó như bị cuốn vào dòng nước lũ. Hàng hóa ngài ta mang theo rơi xuống đất, chiếc tẩu thuốc trên tay tôi cũng rơi theo.
"Đừng... xin ngài đấy... Ta sẽ thực sự giận đấy. Ta sẽ giận đấy..."
Giọng nói yếu ớt của tôi chẳng có tác dụng gì. Ngài ta dụi môi lên mí mắt và sống mũi tôi, liếm láp chúng bằng lưỡi, rồi lại dùng ngón tay mân mê lưỡi tôi. Ngài ta cau mày thật sâu.
"Ta phát điên lên mất."
Ngay khi những ngón tay ướt át rời khỏi miệng tôi, môi ngài ta lại áp xuống. Đôi môi ướt át quấn quýt như thể chúng sinh ra là để dành cho nhau. Sự kích thích trơn trượt khi hai cơ thể tr\ần tr\ụi, đẫm mồ hôi cọ xát vào nhau thật mãnh liệt. Ngài ta liếm răng tôi bằng đầu lưỡi, rồi mơn trớn vòm miệng tôi. Đó là điểm nhạy cảm nhất của tôi.
"Ha..."
Tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng tôi một cách vô thức. Vai tôi co rúm lại vì những động tác cuồng nhiệt của ngài ta, hơi thở tôi trở nên gấp gáp. Hít thở còn quan trọng hơn cả việc đẩy ngài ta ra. Khi tôi mở miệng để hít thở, lưỡi ngài ta lại xâm chiếm khoang miệng, cuốn lấy lưỡi tôi rồi cắn nhẹ. Những khuôn mặt nhợt nhạt của mọi người hiện ra mờ ảo sau vai ngài ta, ngập trong ánh hoàng hôn tím ngắt. Rồi một tinh thể màu đen kịt, không còn mùi máu tanh nữa, chiếm lấy tầm nhìn của tôi. Tôi nhắm chặt mắt lại.
Phải, có lẽ đây là phần thưởng đầu tiên mà tôi trao cho ngài ta.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.