[ĐỘC TỐ QUYỂN 3]
Chương 42 Detox V
[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
QUYỂN 3- CHƯƠNG DETOX V
Ánh mắt ngài ta chạm vào tôi, tôi liền quay đi. Nhưng rồi ánh nhìn dai dẳng ấy lại rơi xuống má và hàng mi tôi. Cứ như vậy, suốt dọc đường đi, ánh mắt chúng tôi cứ chạm nhau rồi lại vội lảng tránh, tạo nên một cuộc đấu mắt kỳ lạ.
"Nếu đã là thưởng thì ít ra cũng nên tặng thứ mà người nhận muốn chứ?"
Tôi cắn môi, cố kìm nén dư vị nồng nàn còn sót lại, rồi nhìn ngài ta với ánh mắt sắc bén.
"Nếu được thì ta mong người tặng cũng sẽ vui."
"Vậy thì sau này ta phải suy nghĩ kỹ hơn để chọn món quà làm hài lòng cả người tặng lẫn người nhận."
Giọng nói ngài ta vang lên, nhẹ nhàng như bước trên mặt nước. Nhìn ngài ta bộc lộ cảm xúc rõ ràng đến mức người mù cũng nhận ra, tôi chẳng biết phải nhìn đi đâu cho phải phép. Ngài ta đưa chiếc tẩu dài, mảnh khảnh lên môi, rít một hơi. Những ngón tay thon dài lướt trên thân tẩu bằng gỗ, càng làm nổi bật vẻ đẹp của nó. Chiếc tẩu rẻ tiền trước đây giờ đã không còn được ngài ta dùng nữa, thay vào đó là một chiếc tẩu mới.
Chợ đêm bắt đầu họp, những người bán hàng lục đục treo đèn lồng lên, tiếng rao hàng, tiếng bước chân cũng trở nên chậm rãi hơn, tạo nên một khung cảnh khác hẳn ban ngày. Một làn gió thu dịu nhẹ thổi qua, mơn man mái tóc tôi, xua tan đi cái nóng trên da. Bất chợt, tôi nghe thấy một giọng nói hòa lẫn trong gió:
"Được lăn lộn bên em suốt đêm cũng thật tuyệt, nhưng đi dạo thế này cũng không tệ."
Tiếng tim tôi đập rộn ràng, như hòa vào không gian tĩnh mịch của màn đêm. Chúng tôi bước đi trên con đường được thắp sáng bởi những chiếc đèn lồng, cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra khỏi chợ. Từ đây đến thành Naragaon vẫn còn một đoạn đường dài, tôi nhìn về phía tòa thành ẩn hiện phía xa với vẻ chán nản. Đúng lúc đó, cây bút lông rơi ra khỏi túi đồ mà Hắc Vũ Thiên Vương đang cầm hộ tôi. Tôi cúi xuống nhặt cây bút, bỗng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Ngay khi đứng thẳng dậy và nhận ra thứ mình thiếu, tôi sững người lại như bị sét đánh. Tôi vội vàng sờ soạng quanh eo. Chiếc túi mà tôi luôn mang theo bên mình đã biến mất không dấu vết.
Vù...! Tôi quay đầu lại nhìn dọc con đường chúng tôi vừa đi qua, nhanh đến nỗi nghe thấy cả tiếng gió rít. Nhưng chẳng thấy gì cả. Tim tôi như rơi xuống vực thẳm. Hắc Vũ Thiên Vương tiến lại gần.
"Sao vậy?"
Tôi chẳng nghe thấy giọng ngài ta nữa.
"A..."
Tôi túm chặt tóc mình, đầu óc rối bời. Tôi không biết mình đã đánh rơi nó từ lúc nào, cũng chẳng biết phải tìm nó ở đâu. Có lẽ nó đã rơi ra khi tôi va phải ai đó, hoặc có thể tôi đã bị móc túi. Chiếc túi đó giống như lá bùa hộ mệnh của tôi vậy, tôi luôn mang nó theo bên mình. Tôi đã lo lắng mình sẽ làm mất nó khi đến chợ, nhưng tôi không nỡ để nó ở nhà. Đáng lẽ tôi nên cẩn thận hơn. Tôi vội vàng quay lại con đường cũ, tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy chiếc túi hay thứ gì giống vậy cả. Chân tôi run rẩy. Hắc Vũ Thiên Vương vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay tôi. Ngài ta nheo đôi mắt dài của mình lại.
"Chuyện gì vậy?"
"Chờ... chờ đã... Ngài cứ đi trước đi. Ta chỉ cần một chút..."
Tôi gạt tay ngài ta ra rồi chạy điên cuồng. Người tôi lạnh toát, mắt tôi hoa lên, nhưng tôi phải giữ bình tĩnh. Tôi tập trung toàn bộ tinh thần để quan sát xung quanh. Bỗng ngài ta túm lấy vai tôi, kéo tôi lại. Lần này, vẻ mặt ngài ta cũng không còn bình thản nữa.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ta... hình như tôi đánh mất thứ gì đó rồi. Lúc nãy... ở chợ..."
"Mất gì?"
"Đó là thứ cuối cùng... là thứ duy nhất... ta còn lại..."
Tôi lẩm bẩm, đầu óc trống rỗng, giọng nói lạc đi. Ngài ta nắm chặt cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt ngài ta.
"Nói cho ta biết em mất gì."
"Mẫu thân ta..."
Tôi nhắm mắt lại rồi mở ra, nhìn ngài ta với vẻ bối rối.
"Chiếc túi... đựng sừng trắng của mẫu thân ta... đã biến mất rồi."
Khóe môi Hắc Vũ Thiên Vương cứng đờ.
***
"Xin hỏi, có ai thấy một chiếc túi nhỏ không ạ? Nó được làm bằng vải trắng, có dây buộc."
"Ai mà biết được. Ở cái chỗ đông đúc này, ai có thời gian mà nhìn xuống đất chứ?"
Tôi hỏi tất cả những người tôi gặp, nhưng ai cũng lắc đầu. Thấy một thứ gì đó giống chiếc túi dưới đất, tôi vội vàng chạy tới, nhưng hóa ra chỉ là một cục giấy vo tròn ai đó vứt đi. Hắc Vũ Thiên Vương ra lệnh cho binh lính điều tra rồi cùng tôi tìm kiếm khắp khu chợ. Ngài ta hứa sẽ thưởng hậu hĩnh cho bất kỳ người bán hàng rong hay chủ cửa hàng nào tìm thấy chiếc túi. Nghe thấy số tiền thưởng lớn, những người bán hàng liền bỏ cả việc buôn bán để tìm kiếm. Tôi cũng không ngừng lùng sục khắp nơi. Tôi tìm dưới gầm sạp, trước cửa hàng, trong cửa hàng, mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không thấy. Một người chủ sạp đang cùng tôi tìm kiếm bỗng nhìn tôi, lắc đầu thở dài. Đó chính là người đàn ông đã bán tẩu thuốc cho tôi lúc nãy.
"Nếu đã tìm kỹ thế này mà vẫn không thấy thì chắc chắn là do bọn móc túi rồi. Hẳn là chúng đã đánh lạc hướng cậu rồi cuỗm mất đấy. Bọn đó ở chợ này nhiều lắm. Cậu có thấy ai khả nghi không?"
Tôi cố nhớ lại nhưng không thấy ai có hành động đáng ngờ cả. Có lẽ vì Hắc Vũ Thiên Vương luôn ở bên cạnh tôi, nên chẳng ai dám làm gì. Người đàn ông liếc nhìn Hắc Vũ Thiên Vương đang đứng cách đó không xa.
"Mà này, vị kia là ai thế? Sao quan binh lại sợ ngài ta như gặp thần chết thế kia? Mà thôi, quan trọng hơn là, có thật là ngài ta sẽ thưởng 50 đồng vàng cho ai tìm thấy cái túi đó không? Trông ngài ta chẳng giống người hào phóng gì, cứ như mấy tay suốt ngày lui tới kỹ viện ấy. Vậy mà lại treo thưởng 50 đồng vàng cho một cái túi cỏn con, nghe chẳng đáng tin chút nào."
Tôi nhìn Hắc Vũ Thiên Vương đang đứng ở phía xa, rồi bình tĩnh nói:
"Ông cứ tin đi. Ngài ta là người luôn trả lại gấp bội những gì mình nhận được."
"Thật... thật vậy sao?"
Người đàn ông nằm rạp xuống, bắt đầu lục lọi khắp mặt đất. Rốt cuộc thì tôi đã đánh rơi nó ở đâu chứ...? Có thật là tôi đã bị móc túi không...? Lo sợ rằng tên móc túi có thể đã vứt nó ở đâu rồi, tôi lục tung cả đống rác. Người ướt đẫm mồ hôi, tôi đang tìm kiếm khắp nơi thì một người lính chạy như bay về phía Hắc Vũ Thiên Vương đang đứng phía sau. Hắn cúi đầu sát đất trước chân Hắc Vũ Thiên Vương và bắt đầu nói điều gì đó. Tôi đứng từ xa, cố gắng lắng nghe hắn nói.
"... Bọn, bọn móc túi quanh đây đã làm chuyện này ạ. Chúng thường dùng trẻ con để đánh lạc hướng rồi ra tay..."
Lời nói của tên lính khiến tôi nhớ lại một cảnh tượng. Lúc nãy, trên đường trở về sau khi mua tẩu thuốc, có một đứa trẻ con đã cố gắng bán cho tôi thứ gì đó. Chẳng lẽ là lúc đó...? Tên lính vẫn đang dập đầu xuống đất, cả người run rẩy đến mức tôi có thể nhìn thấy từ chỗ mình đứng.
"Cái, cái này... có vẻ là thứ có thể bán được giá cao nên... chúng thần đã bất ngờ ập vào nơi chúng định giao dịch ạ... Cho, cho nên... sau khi bắt được chúng, chúng thần đã tra khảo... và... cuối cùng chúng cũng khai ra ạ..."
Tên lính đưa hai tay nâng một vật màu trắng lên cao. Nhìn thấy thứ đó, tôi lao tới như bị sét đánh. Hắc Vũ Thiên Vương đang nhìn chằm chằm vào thứ vừa được chuyển từ tay tên lính sang tay ngài ta với vẻ mặt vô cảm. Trên tay ngài ta... là hai mảnh sừng trắng của mẫu thân tôi, bị cắt đứt một cách tàn nhẫn và chính xác đến rợn người, bằng chứng của cái ngày kinh hoàng đó.
Càng đến gần ngài ta, những mảnh vỡ hỗn loạn trong tâm trí tôi càng dần được ghép lại. Cái bóng của tôi dưới chân ngài ta trải dài trên mặt đất như một xác chết. Tôi không biết mình đã dừng bước từ lúc nào. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn Hắc Vũ Thiên Vương, người cũng đang lặng lẽ nhìn hai mảnh sừng trắng. Đôi mắt đen tuyền của ngài ta nhìn thẳng vào tôi. Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt là sáng rực rỡ. Giống như hình ảnh của thần chết ngày hôm đó... Và rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi...
Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi lại ở đây với hắn ta? Tại sao hắn ta lại cầm sừng trắng của mẫu thân tôi...?
Ánh trăng vàng như đang chế nhạo trái tim đầy thù hận của tôi. Làn gió ẩm ướt mang theo tiếng cười nhạo bên tai tôi rồi biến mất. Ngọn đèn lồng treo lơ lửng cũng run rẩy khúc khích. Khung cảnh xung quanh chuyển sang màu đen kịt, sương gió buốt giá bao trùm. Thế giới tôi nhìn thấy sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng thật tàn nhẫn và lạnh lẽo. Giọng nói và ánh mắt tôi đều không còn chút ấm áp nào.
"Trả lại cho ta."
Đừng chạm vào. Đừng chạm vào bằng bàn tay đó...
Hắn ta vẫn đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng. Tôi bước thẳng đến, giật lấy sừng trắng rồi bỏ đi không ngoảnh lại. Nhưng hắn ta đã nắm lấy tay tôi. Tôi hất mạnh tay hắn ra, quay lưng bỏ chạy. Rời khỏi đây là điều tốt nhất, cho cả tôi và hắn. Ngay khi tôi chạy vào bóng tối, cơ thể tôi bị xoay mạnh lại. Tôi lại một lần nữa hất tay hắn ra, ngước mắt nhìn.
"Ta phải đợi đến bao giờ?"
"... "
"Ta phải đợi đến bao giờ mới được nghe những lời ta muốn từ ngươi? Ta cứ phải đợi như thế này sao?" (*)
(*) Đọc lại chap 94 nhé mn. Trích lại một đoạn cho mọi người thấy Roha muốn gì.
"Ngươi muốn gì? Ngươi muốn ta làm gì?"
Tôi tiến lại gần kẻ sát nhân hơn. Đôi môi tôi run rẩy, trắng bệch.
"Hãy hồi sinh tất cả. Đừng bỏ sót một ai."
Cả mẫu thân ta, mẫu thân của Raon Hilljo, Naro... tất cả những sinh mạng đáng thương đã chết dưới tay ngươi!
Đôi mắt kẻ sát nhân như tan vào hoàng hôn, trống rỗng và vô hồn.
"Ngươi luôn thử thách ta."
Ngay lúc đó, lý trí mà tôi cố gắng níu giữ bỗng chốc tan biến. Máu dồn lên não, khiến tôi như muốn nổ tung.
"Hồi sinh... họ đi. Hồi sinh họ đi... Hãy quỳ xuống xin lỗi mẫu thân ta, thừa nhận tội lỗi tày trời của ngươi! Nếu ngươi là con người! Nếu ngươi mang hình hài con người thì ít nhất hãy sống như một con người đi chứ...!!"
"Hãy trả lại tất cả! Trả lại cho ta đi...!!"
Chap 102, HVTV nói, "Cho đến khi ngươi tha thứ cho ta, ta phải làm gì để chờ đợi đây". Tức là cho đến hiện tại, HVTV mới nói sẽ làm những việc để Roha tha thứ, nhưng hiện tại chưa làm.
"Buông ta ra...! Buông ra...!!"
"Đừng làm chuyện ngu ngốc. Với tình trạng này, em định đi đâu?"
"Đừng chạm vào ta...!! Buông ta ra...!! Buông ra...!!"
Mỗi hơi thở đều như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn đến mức tưởng chừng máu đang trào ra từ cổ họng. Đầu tôi cứ nóng bừng rồi lại lạnh toát. Hắn đẩy tôi ra với một lực mạnh đến nỗi y phục tôi xộc xệch, nhăn nhúm. Tôi chẳng thiết tha đi đâu, cũng chẳng muốn đến nơi nào cả. Chỉ cần rời khỏi đây, dù có là địa ngục cũng được. Bỗng nhiên, phía sau vai hắn, một hình thù dần hiện ra. Càng lúc càng rõ nét, khiến lồng ngực tôi thắt lại.
"Hộc... hộc..."
Tôi thở dốc như thể miệng bị nhét giẻ. Linh hồn mẫu thân hiện lên với chiếc sừng trắng bị cắt lìa, máu khô đọng lại thành từng mảng, đôi mắt bị móc ra giờ chỉ còn là hai hốc đen rỉ máu... Đôi mắt ấy mở trừng trừng, nhìn tôi với vẻ giận dữ và trách móc. Quả nhiên... là vậy sao? Mọi chuyện không thể nào khác được ư...? Thế giới xung quanh nhòa đi trong sắc trắng, một cơn đau khủng khiếp ập đến, tựa như sọ tôi bị ai đó đánh lõm xuống.
"A..."
Trong cơn choáng váng, tôi nhìn thấy khuôn mặt hắn cứng đờ lại. Cánh tay lực lưỡng siết chặt lấy eo tôi, khiến tôi rùng mình ghê tởm. Tôi gào thét, máu trào ra từ miệng, cắn xé và trút hết sự phẫn uất lên hắn ta. Hắn lạnh lùng chịu đựng đòn đánh, không một lời nói, không một chút biểu cảm. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại cảm thấy lưỡi cưa găm vào ngực mình, điên cuồng cào xé xương thịt, nội tạng. Mẫu thân tôi đứng sừng sững phía sau, lặng lẽ mở miệng. Bà nói rằng chừng đó vẫn chưa đủ để nguôi ngoai nỗi oán hận, phải đổ thêm máu, phải trút thêm căm phẫn...
Buông ra...! Đừng chạm vào ta...! Buông...Tôi tát mạnh vào mặt hắn, đấm vào những bắp thịt cuồn cuộn như sắt, lắc đầu nguầy nguậy. Nước mắt rơi lã chã. Trong cơn vùng vẫy điên loạn, cuối cùng mẫu thân cũng nở nụ cười hài lòng. Đôi mắt nhắm nghiền chỉ còn lại hốc mắt sâu hoắm, giờ đây nhếch lên một nụ cười ghê rợn. Khuôn mặt tôi méo mó. Tôi cảm thấy như thể sọ mình vỡ toang, não bộ trào ra ngoài. Tôi vùng vẫy dữ dội, thoát khỏi vòng tay anh hắn ta. Trước mắt tôi vẫn là một màn đêm đen kịt. Tôi quờ quạng trong bóng tối, chỉ dựa vào âm thanh để định hướng, như thể đang bơi giữa đại dương mênh mông. Bình minh ló dạng nơi chân trời không phải là tương lai. Đêm trăng tròn không mang đến sự bình yên. Tình yêu không phải lúc nào cũng được ban phước. Và lựa chọn, không phải lúc nào cũng đúng.
***
Tôi cứ chạy mà không ngoảnh đầu nhìn lại, cho đến khi kiệt sức ngã quỵ, rồi lại lê từng bước chân nặng trĩu trên đôi chân rã rời. Giờ này chẳng còn nơi nào để đến, cũng chẳng còn nơi nào muốn đến. Lang thang trên con đường vắng tanh, cuối cùng tôi tìm đến chỗ ở của Naro. Người lả đi vì kiệt sức, tôi nằm vật ra một góc phòng. Cơn sóng cảm xúc cuồn cuộn ập đến, cuốn trôi tất cả những ảo mộng, để lại trong tôi một nỗi trống rỗng đến lạnh người. Môi tôi rách tươm, chẳng hiểu vì sao lại ra nông nỗi này, tôi cũng chẳng nhớ nữa. Trong tâm trí tôi chỉ còn sót lại hình ảnh của mẫu thân và khuôn mặt ngài ta. Chiếc sừng trắng của mẫu thân lắc lư leng keng trong bàn tay đầy máu của tôi.
"Cái tủ gỗ này sao cứ động đậy thế nhỉ? Hay là ta tháo ra làm củi đốt luôn đi? Mà thôi, nó êm ái thế này, tựa lưng vào cũng được đấy chứ."
Naro tựa lưng vào tôi, chăm chú đọc cuốn sách huynh ấy mới mua ban ngày. Làm sao Naro có thể làm ngơ trước sự xuất hiện thê thảm của tôi cơ chứ. Nhưng tôi đã van xin huynh ấy cứ coi tôi như hòn đá hay cái tủ, và huynh ấy thực sự làm vậy. Tôi tựa đầu vào tường, ngước nhìn trần nhà trống rỗng. Cuối cùng thì tôi cũng lại đến đây. Dù có ghét bỏ đến đâu, tôi vẫn luôn tìm về nơi này. Có lẽ ở đây, tôi sẽ tìm thấy câu trả lời cho chính mình.
"Lâu lắm rồi mới đọc sách, thấy hơi buồn nôn. Thằng nhóc Roha mà thấy cuốn sách này chắc nó sẽ dậm chân hối hận cho mà xem."
Naro gấp sách lại, dựa sát vào người tôi hơn rồi lẩm bẩm.
"Mà lạ thật đấy. Cả ngày hôm nay vẫn bình thường, sao tự dưng lại đến đây với bộ dạng như sắp chết thế này? Thằng nhóc đó có bao giờ cười đâu, vậy mà hôm nay trông nó thoải mái, vui vẻ lạ thường. Vui thì cứ cười lên cho đã chứ, cứ cười cười mím mím, làm ra vẻ bí hiểm, làm người ta sốt ruột. Thế nên Bệ hạ mới nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ đó. Đáng lẽ phải cười tươi rói lên mới phải, cứ như thế này rồi lại bị ghét thì sao...?"
"..."
"Hay là hối hận vì đã chọn học mấy thứ khó nhằn này rồi? Ta cũng chẳng hiểu sao cậu ta lại tự chuốc khổ vào thân. Nhìn bề ngoài thì sáng sủa thế mà sao lại cố chấp đến vậy chứ. Mà thôi, kệ đi! Thực ra ta cũng thấy ngại dạy cậu ta lắm..."
"Ta không biết huynh lại nghĩ như vậy."
Đó là câu đầu tiên tôi nói ra kể từ khi bước vào căn phòng này. Naro giật mình, rồi đáp lại.
"Này, sao cậu lại nghe lén người khác nói chuyện thế? Cậu là Roha hay là cái tủ vậy?"
Tôi bật cười.
"Ta là Roha."
"Ồ, vậy thì tốt quá."
Naro ậm ừ, rồi mới thôi không dựa vào tôi nữa, ngồi xuống cạnh tôi và ngả lưng vào tường. Có vẻ như huynh ấy đã tò mò từ lâu, giờ mới dám liếc nhìn chiếc sừng trắng trên tay tôi.
"Cái đó... có phải là sừng của tộc Imae không? Cậu lấy nó ở đâu vậy?"
"Của mẫu thân ta."
"À..."
Sắc mặt Naro bỗng trắng bệch như xác chết.
"Ta... ta không biết..."
"Kẻ đã giết mẫu thân ta nói rằng hắn muốn sám hối với mẫu thân. Hắn ta vốn là kẻ không có cảm xúc, vậy mà lại nói sẽ cố gắng. Ta không tin chuyện đó có thể xảy ra."
"Nhưng kẻ đã giết mẫu thân ta nói rằng hắn muốn sám hối với bà. Hắn ta vốn là kẻ vô cảm, vậy mà lại nói sẽ cố gắng. Ta không tin chuyện đó có thể xảy ra."
Naro im lặng, dường như không biết phải nói gì.
"Sao, sao cơ? Dĩ nhiên, dù có đánh chết, xé xác hắn ta cũng chẳng đủ hả giận, nhưng nếu hắn đã muốn hối lỗi thì lẽ ra nên chấp nhận chứ? Tha thứ hay không là chuyện sau..."
"Ta không thấy chuyện đó có ý nghĩa gì cả."
"..."
"Hình như cả đời này ta chỉ sống để bảo vệ mẫu thân. Dù có làm những chuyện sai trái, nhưng vì có mẫu thân ở bên nên ta vẫn ổn. Giờ đây, ta đã mất tất cả, dù hắn có sám hối thì mẫu thân cũng đâu thể sống lại."
Thật lạ lùng. Những lời trước đây tôi chẳng dám thốt ra, giờ đây lại tuôn ra một cách bình thản. Naro nhìn tôi với vẻ mặt như sắp khóc.
"Dĩ nhiên rồi. Loại người như vậy chỉ có nước bị lăng trì! Nếu tên sát nhân đó đứng trước mặt ta, ta sẽ xé xác hắn ra! Vẫn chưa hả giận! Ta sẽ ném xác hắn cho chó ăn!"
Tôi cười cay đắng, siết chặt chiếc sừng trắng đến mức nó như muốn đâm thủng da thịt.
"Phải rồi... Phải làm như vậy mới đúng..."
Quả nhiên Naro luôn cho tôi câu trả lời rõ ràng. Dù hắn có sám hối ngàn vạn lần thì tội lỗi cũng chẳng thể nào được gột rửa. Và có lẽ, tha thứ cho Hắc Vũ Thiên Vương còn dễ hơn tha thứ cho chính bản thân mình. Naro ủ rũ tựa lưng vào tường.
"Ra là vậy. Ra là vậy..."
Naro lẩm bẩm với giọng nghẹn ngào.
"Nhìn cậu, luôn thấy cậu có vẻ khô khốc, như thể đang bị điều gì đó bám đuổi. Cậu ít khi tức giận, cũng chẳng mấy khi cười... Vậy mà hôm nay trông cậu rất ổn. Đây là lần đầu tiên ta thấy cậu thoải mái như vậy. Nhìn cậu, ta cứ có cảm giác..."
Đôi mắt đen láy của Naro nhìn thẳng vào tôi.
"Cậu đang hạnh phúc, nhưng lại cố giả vờ như không phải vậy. Ta nhìn thấu cậu đấy. Sao cậu lại phải kìm nén niềm hạnh phúc đó chứ? Bao nhiêu người khao khát có được nó..."
"Nếu ta có được cả hạnh phúc nữa thì thật quá bất công."
"Bất công ư..."
Naro chớp mắt.
"Dĩ nhiên, nếu mẫu thân ta bị như vậy, ta cũng không thể nào vui vẻ sống tiếp được, nhưng người sống thì dù sao cũng phải sống chứ. Người sống mà cứ ủ rũ như người chết thì sao được? À, dĩ nhiên, cậu không phải là người..."
Naro nói tiếp.
"Cậu đã sống vì mẫu thân, sống vì bộ tộc đã diệt vong, làm gián điệp cho họ, vậy thì từ giờ hãy sống vì chính mình, được không? Chắc mẫu thân cậu cũng mong muốn điều đó."
Tôi mỉm cười nhạt, nhìn khuôn mặt Naro, người giống mẫu thân tôi như đúc.
"Liệu ta có thể làm vậy không? Liệu ta... có thể tiếp tục sống như vậy không...?"
"Tất nhiên rồi...!"
Naro vui vẻ đáp, nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy giống mẫu thân tôi đến kinh ngạc, khiến tim tôi nhói đau. Liệu có thật là vậy không...? Vậy thì tại sao mẫu thân lại hiện lên với vẻ mặt như thế...? Nếu tôi kể hết cho Naro nghe mọi chuyện, liệu huynh ấy có còn nói như vậy không? Nhưng giờ phút này, Naro chính là sợi dây cứu mạng duy nhất của tôi.
***
Tôi rũ sạch mồ hôi và bụi bặm bám cả ngày trong nhà tắm gần Biệt Viện. Khoác lên người bộ quần áo Naro đưa cho, tôi bước qua khoảng sân hoàng cung mờ tối, vừa đến cổng Biệt Viện thì va phải ai đó. Lồng ngực rắn chắc như đá cùng mùi thuốc quen thuộc khiến tôi nhận ra ngài ta ngay lập tức, dù chẳng cần nhìn mặt. Tôi từ từ ngẩng đầu lên. Hắc Vũ Thiên Vương đang đứng lặng lẽ ngậm tẩu thuốc. Khói thuốc len lỏi vào sâu trong lồng ngực ngài ta, rồi tản ra không trung, mờ ảo quanh đôi mắt đen thăm thẳm. Ngài ta phủi đi ánh trăng bám trên vạt áo, rồi lười biếng tựa vai vào cánh cổng.
"Em đánh rơi cái này."
Ngài ta chậm rãi đưa tay lên. Giữa những ngón tay thon dài là viên đá hình bầu dục - viên đá lửa Imae. Tôi nhận lấy viên đá, ngài ta mới hạ tay xuống. Cử chỉ chậm chạp một cách khác thường. Mùi rượu thoang thoảng lan tỏa giải thích cho điều đó.
"Thế này thì sao? Em cứ đánh ta, mắng ta cho đến khi nào hả giận."
Giọng nói ngài ta từ tốn vang lên.
"Nhưng đổi lại, em đừng bao giờ biến mất khỏi tầm mắt ta."
Khi chúng tôi lên đến lầu, những con côn trùng dường như vẫn còn lưu luyến mùa hè đã qua, bay lượn quanh ngọn đèn, và chim chiền chiện cất tiếng hót da diết dưới ánh trăng. Chỉ cách nhau một bước chân, nhưng khung cảnh đêm nhìn từ đây lại giống như một thế giới khác. Tôi ngây người nhìn lên bầu trời bao la, thăm thẳm. Liệu bây giờ người vẫn đang dõi theo con không...?
"Mẫu thân... mẫu thân cứ liên tục hiện về. Mỗi khi ở bên bệ hạ, người lại hiện lên với đôi mắt đẫm lệ, trách mắng ta."
Tôi sợ rằng mẫu thân sẽ đột ngột xuất hiện từ khoảng không tối đen kia, nên vội vàng đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
"Mỗi lúc như vậy, đầu ta lại trở nên trống rỗng. Ta không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ còn lại sự căm phẫn dành cho bệ hạ..."
Cùng với đó là cảm giác tội lỗi, sự tự chán ghét bản thân. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng tìm kiếm một lối thoát. Hay phải chăng đó chỉ là ảo tưởng mà tôi tự tạo ra...?
Hắc Vũ Thiên Vương nhìn chằm chằm vào khoảng không đen kịt như muốn xuyên thủng nó.
“Bằng cách nào đó, ta phải làm hài lòng em, nhanh chóng khiến em nguôi giận.”
Ngài ta lẩm bẩm với giọng trầm xuống. Tôi dựa lưng vào cột lầu.
"Khi ở bên bệ hạ, ta vẫn ăn, ngủ, cười nói một cách tự nhiên, nhưng đôi lúc ta lại bừng tỉnh. Như vậy là không bình thường. Ít nhất là với một người có lý trí, thì không nên như vậy..."
Tôi nhìn nghiêng sang khuôn mặt lạnh lùng của ngài ta.
"Ở bên bệ hạ, ta luôn cảm thấy bất an."
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
"Cứ tiếp tục như vậy... rồi sẽ có một ngày ta sẽ thật sự cảm thấy hạnh phúc..."
Đôi mắt ngài ta dao động dữ dội. Tôi lặng lẽ cụp mắt xuống. Liệu Raon Hiljo có cảm nhận được những suy nghĩ này của tôi không, và rồi lại càng thêm tuyệt vọng...? Ít nhất là cho đến khi vết thương lòng của ngài ấy lành lại, tôi nghĩ mình nên cùng ngài chịu đựng nỗi đau này. Thế nhưng, vì người nam nhân này mà mọi quyết tâm của tôi đều tan thành mây khói. Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong không gian.
"Có một kẻ sinh ra đã không có cảm xúc. Hắn cứ nghĩ đó là một căn bệnh nên đã làm đủ mọi cách. Thì ra là hắn chỉ muốn tìm kiếm sự kích thích trong cuộc sống tẻ nhạt của mình thôi."
"..."
"Có một lần, hắn mang một người phụ nữ vào rừng. Người phụ nữ ấy vừa khóc vừa xin lỗi, cho rằng mình chính là nguyên nhân khiến hắn trở nên như vậy, nhưng đó là một sự hiểu lầm tai hại. Chẳng phải lỗi của ai cả. Nếu cứ phải đổ lỗi thì đó là lỗi của thần linh vậy. Hắn mổ bụng người phụ nữ đó rồi ném cho lũ quái vật trong rừng ăn thịt. Đó chính là mẫu thân của hắn, cũng là người phụ nữ đầu tiên của hắn."
Ngài ta liếc nhìn tôi.
"Chỉ có khu rừng và tên nam nhân trẻ tuổi đó mới biết chuyện này."
Đầu óc tôi trống rỗng. Câu chuyện ngài ta kể quá sức kinh hoàng, không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự bàng hoàng của tôi lúc này. Tôi hốt hoảng nhìn ngài ta, giọng run run hỏi:
"Vậy... còn người nam nhân đó? Người đó thì sao...?"
Khóe môi ngài ta khẽ nhếch lên.
"Em đoán xem."
Câu chuyện của ngài ta, được kể lại một cách lạnh lùng đến đáng sợ... Tiếng tim tôi đập thình thịch dần dần chậm lại. Ngài ta nhìn chằm chằm vào tôi, rít một hơi thuốc. Giọng nói như làn khói thuốc, lơ lửng trong không khí.
"Ta vẫn chưa hiểu được nỗi đau của những kẻ bị tổn thương. Có lẽ đúng như em nói, đó là bản năng của ta. Cảm giác máu chảy ra, trái tim bị xé thành từng mảnh... Ta chỉ cảm nhận được một lần duy nhất." (*)
(*) lần Roha bị trúng đạn rơi xuống vách đá.
Ngài ta nhìn lên bầu trời đêm, tĩnh lặng như mặt nước không gợn sóng.
"Việc ta khiến em phải chịu đựng điều đó thật sự khiến ta đau đớn. Nhìn thấy em mang trong mình nỗi đau của họ cũng vậy. Dù vậy, chỉ cảm nhận được một chút những gì ta đã gây ra liệu có đủ không?”
Khuôn mặt ngài ta chìm trong bóng tối, ánh trăng lọt qua kẽ lá chỉ đủ soi sáng một phần.
"Nhưng hiện tại, chỉ có thể đến mức này thôi."
Đưa tẩu thuốc lên miệng, ngài ta nói thêm.
"Em có thể nguyền rủa ta, cắn xé ta tùy ý. Nhưng sau đó, đừng giữ bất cứ điều gì trong đầu nữa. Hãy ăn, ngủ, vẽ tranh như bình thường, cười khi muốn cười. Sống như người không có lý trí cũng được."
Đôi mắt đen láy, ẩm ướt khẽ cong lên, nhìn về phía tôi.
"Mọi thứ còn lại cứ để ta lo."
Cảnh đêm đen kịt như hòa vào ngài ta, bỗng trở nên mờ ảo. Giờ vẫn chưa được. Phải đợi thêm một chút nữa, chuộc tội với họ thêm một chút nữa... Khi đó cũng chưa muộn... Ngài ta và tôi, chẳng phải nên sống trong bóng tối như loài rong rêu sao? Chẳng phải chúng tôi không nên mơ về thế giới có ánh sáng sao? Khói thuốc mờ ảo bao trùm lấy chúng tôi, tạo nên ảo ảnh hư vô. Những ngón tay mạnh mẽ lướt qua má tôi, lấy đi thứ gì đó.
***
Khi cánh cửa của căn phòng nhỏ cạnh Ngự Uyển mở ra, ánh trăng lóe lên một chút rồi nhanh chóng biến mất. Khi cánh cửa khép lại cũng là lúc ngài ta lao vào tôi như một cơn mưa rào, hôn lên môi tôi dồn dập rồi đẩy tôi nằm xuống sàn. Đôi tay ngài ta tr/ượt v/ào b/ên tr/ong chiếc quần của tôi, mơn trớn hông, cởi bỏ áo ngoài và nhẹ nhàng lướt qua đ/ầu ng/ực bằng những ngón tay. Đôi môi ngài ta trượt xuống dọc theo đường cong trên cổ tôi, ngậm lấy, cắn nhẹ, rồi lại day nghiến một cách mạnh mẽ. Dừng lại ở gáy một lúc lâu, đôi môi ấy tiếp tục hạ xuống, vòng quanh nh/ũ h/oa rồi kéo sâu vào trong miệng. Lưỡi ngài ta trượt xuống dưới, đến phần hõm sâu dưới cánh tay, khẽ liếm láp, khiến tôi rùng mình vì cảm giác nhồn nhột, thích thú. Tôi nắm chặt lấy đống y phục vội vàng cởi bỏ gần đó, cơ thể uốn éo theo từng động tác của ngài ta.
“Ha... ư...”
Sự ngứa ngáy và kích thích kỳ lạ giao thoa khiến tôi không thể nào kiểm soát được. Một tiếng rên rỉ pha lẫn tiếng cười khe khẽ bật ra. Nhưng trước sự dai dẳng của chiếc lưỡi chạm đến những điểm yếu, cuối cùng tôi bật cười thành tiếng. Trong không gian tối mờ, tiếng cười của tôi vang lên rõ ràng. Ngài ta dừng lại, nhìn sâu vào khuôn mặt vẫn còn đọng lại vẻ vui tươi của tôi.
“Em có biết không? Mỗi lần cười như vậy, trông em như đang mời gọi ta.”
Ngài ta hôn tôi, nụ hôn ngày càng đậm sâu hơn, đồng thời kéo c/ự v/ật của tôi ra kh/ỏi q/uần và v/uốt v/e lên xuống. Ngay sau đó, đầu ngài ta đã trượt xuống, áp vào ngực tôi. Từ phần eo, chuyển sang cánh tay, bao bọc lấy khuỷu tay của tôi. Cùng lúc, ngài ta kéo q/uần tôi xuống, mơn trớn mặt trong đùi và không lâu sau đó, đôi môi ngài ta phủ lên da thịt mềm mại của tôi. Đôi môi lướt theo từng đường mà bàn tay ngài vừa mơn trớn, như dòng nước chảy. Bóng những cơ bắp cuồn cuộn trên vai ngài ta chuyển động đầy khiêu khích. Tiếp tục trượt xuống dưới, nâng chân tôi lên cao, để chiếc l/ưỡi trượt qua gót chân và từng ngón chân.
“Ha...”
Khi tôi bật dậy, ngài ta nhẹ nhàng ấn vào bụng dưới của tôi. Đôi mắt đen nóng bỏng như thiêu đốt trong bóng tối, di chuyển từ bàn chân, mơn trớn lên đầu gối, lướt dọc theo đường cong mềm mại của bắp đùi. C/ự v/ật của tôi vốn đã c/ương c/ứng từ trước, giờ lại càng bị hút sâu vào nơi ẩm ướt. Ngón tay ngài ta luồn vào trong, chạm vào thành sau của lối vào rồi lại rút ra. Hành động vừa khóe léo vừa mãnh liệt khiến máu dồn xuống bụng dưới. Khi sắp đạt tới cao trào, tôi vặn vẹo hông, vô thức bấu chặt vào mái tóc của ngài ta.
Ngài ta nâng hai chân tôi lên cao, áp sát vào tai, rồi đưa l/ưỡi v/ào r/a nơi h/ậu h/uyệt ch/ật h/ẹp. Chốc chốc, lưỡi ngài ta lại thè ra, l/iếm d/ọc toàn bộ thứ đó của tôi. Cảm giác mút mát ngày càng mạnh mẽ, làn da ướt át cọ xát không ngừng vào nơi tư mật. Mọi chuyển động của lưỡi, mọi cảm giác ra vào đều hiện lên rõ mồn một. Cảm giác xấu hổ, mặt tôi nóng bừng. Cơ thể run rẩy trước d/ục v/ọng ch/iếm h/ữu và những kích thích dồn dập. Cảm xúc dâng trào, tôi không thể kìm nén, bật ra tiếng thét đầy khoái lạc. Ngài ta n/uốt tr/ọn t/inh d/ịch trong miệng một cách thuần thục. Trong cơn mê loạn, tôi thở dốc liên hồi, ngài ta nâng phần thân trên lên, ngồi vào giữa hai chân tôi. Dưới lớp vải, thứ của ngài ta căng cứng đến giới hạn, cọ xát vào nơi mẫn cảm của tôi.
Bất chợt, ánh mắt tôi dừng lại trên những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể ngài ta. Tôi khó nhọc đứng dậy, rồi ngồi xuống trước mặt Hắc Vũ Thiên Vương. Khi tôi đặt tay lên bờ vai rộng lớn của ngài ta, ngài ta khẽ nhướng mày. Xuống thấp hơn nữa... Ở vai, cánh tay, sườn, những vết thương dài, sâu, hằn in trên lồng ngực rắn chắc. Tôi nhìn từng vết sẹo, chúng như minh chứng cho quá khứ của ngài ta và tôi, rồi cẩn thận chạm vào. Bóng tối bao phủ lên những vết sẹo ấy càng khiến chúng thêm sâu, thêm rõ nét đến nhói lòng. Cảm nhận được ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu, tôi vẫn thản nhiên luồn ngón tay vào cạp quần ngài ta, từ từ kéo xuống. Lập tức, lớp l/ông r/ậm r/ạp và vật khổng lồ hiện ra. Đầu vũ khí dữ tợn dính nhớp d/ịch th/ể, tỏa ra mùi hương nồng nặc.
Tôi nhẹ nhàng dùng hai tay ôm lấy nó, áp vào ngực mình. Sự ma sát giữa hai làn da khác biệt khiến thứ trong tay tôi càng thêm to lớn. Xoa thêm vài lần, tôi buông ra, đưa lưỡi liếm nhẹ lên đỉnh đầu ướt át, gần như chạm vào mũi mình. Bụng dưới ngài ta khẽ giật. Chiếc lưỡi đỏ ươn ướt ôm trọn lấy con thú dữ tợn, nhẹ nhàng vuốt ve. Tôi ngậm lấy qu/y đ/ầu, cảm nhận lớp da mỏng manh, rồi dùng đầu lưỡi day nhẹ vào phần gân guốc nổi lên. Lại một lần nữa, tôi dùng môi bao bọc lấy nó, khẽ cắn nhẹ bằng răng, khiến thứ trong miệng tôi giần giật dữ dội.
"Haaa..."
Hắc Vũ Thiên Vương nắm chặt lấy tóc tôi bằng bàn tay nóng ran, kéo đầu tôi về phía mình. Cái thứ cứng rắn kia, tưởng chừng đã đạt tới giới hạn, giờ đây lại phình to một cách đáng sợ, lấp đầy hoàn toàn khoang miệng tôi. Tôi ngẩng đầu, đôi mắt đờ đẫn nhìn thẳng vào ngài ta. Với ánh mắt như con báo rình săn mồi, tôi cắn nhẹ vào thứ đang nhồi nhét phần còn lại trong miệng để xoa dịu cơn đau. Lồng ngực ngài ta, nhuốm màu đỏ của ngọn đèn lồng, phập phồng dữ dội, gương mặt góc cạnh trở nên méo mó vì ham muốn. Tôi liếm láp toàn bộ thân c/ự v/ật, dùng đầu lưỡi ấn mạnh vào q/uy đ/ầu, ngài ta bắt đầu dic chuyển hông qua lại. Khi c/ự v/ật sáng loáng kia đưa vào, tôi nhẹ nhàng bao lấy, khi nó rút lui, tôi cào mạnh vào q/uy đ/ầu.
"Ha... ha..."
Ngài ta thúc hông mạnh bạo, hơi thở nóng rực như lửa phả lên đầu tôi. Cú thúc mạnh khiến đầu tôi ngửa ra sau, nhưng tôi vẫn kiên trì dùng lưỡi vuốt ve, an ủi con thú hoang đang gầm gừ kia. Khi c/ự v/ật ngài ta căng cứng đến cực điểm, báo hiệu kh/oái c/ảm sắp trào dâng, tôi mím chặt môi và dùng lưỡi quấn lấy, mút mạnh như muốn nuốt trọn lấy nó. Cùng lúc đó, ngài ta kéo đầu tôi lại gần, đồng thời thúc hông thật mạnh, t/inh d/ịch nóng hổi bắn thẳng vào miệng tôi. Ngài ta rên rỉ kéo dài, thân dưới vẫn không ngừng chuyển động. Sau khi trút toàn bộ d/ục v/ọng, ngài ta vội vàng đặt tôi nằm xuống, hôn ngấu nghiến. Mùi hương cơ thể hòa quyện cùng mùi tanh của d/ục v/ọng khiến cả hai như chìm đắm trong cơn mê. C/ự v/ật c/ương c/ứng của ngài ta lại một lần nữa chen vào giữa hai cánh mông, ra vào mạnh mẽ.
"Ưm... a..."
"Hư... a... ưm... a..."
Hông tôi nảy lên theo từng cú thúc, c/ự v/ật cứ thế đi sâu vào trong. Ngài ta ra vào, tôi cũng phối hợp nhịp nhàng, lắc lư theo. C/ự v/ật to lớn ấy cứ thế rút ra rồi lại đâm vào không thương tiếc, khiến tôi hoàn toàn mất phương hướng. Cơn kích thích dâng lên từ phía dưới, lan tỏa khắp cơ thể, đưa tôi lên đến đỉnh điểm của khoái cảm. Càng lúc tôi càng gần đến cao trào, ngài ta như cảm nhận được điều đó, c/ự v/ật n/óng b/ỏng ấy không bỏ lỡ thời cơ, liên tục tấn công điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể tôi. Tôi choáng váng, đầu óc quay cuồng, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa. Dường như bất cứ nơi nào ngài ta chạm vào cũng đều khiến tôi đạt đến cực khoái.
"A... a... ưm... a..."
Tôi rên rỉ, lưỡi quấn lấy nhau. Ngài ta cũng không còn giữ được lý trí, phát ra những tiếng rên rỉ đầy dục vọng. C/ự v/ật khổng lồ của ngài ta càn quét khắp nơi bên trong tôi, khơi dậy từng đợt khoái cảm. Cảm giác sung sướng đến mức tôi như muốn tan chảy, xương cốt rã rời. Ngài ta nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc. Đột nhiên, dừng lại, thở dốc rồi nói bằng giọng khàn khàn:
"Ưm... nếu cứ tiếp tục thế này... sẽ nguy hiểm cho cả hai."
"Không... ưm... a..."
Không... đừng dừng lại... Cơ thể tôi bỗng chốc lạnh đi khi ngài ta rút ra. C/ự v/ật vẫn còn nán lại ở hậu huyệt khiến tôi bứt rứt. Tôi ôm lấy cổ ngài ta, liếm láp đôi môi một cách thèm muốn. Cơ thể ngài ta lại căng cứng.
"Hư... a... nhanh... nhanh lên..."
Tôi quặp chặt hai chân quanh eo ngài ta, dùng cơ thịt bên trong mơn trớn, nuốt trọn lấy c/ự v/ật. Đôi mắt ngài ta bỗng lóe lên ngọn lửa dục vọng. Kéo đầu tôi lại gần, cắn mạnh vào môi, lưỡi luồn sâu vào trong. Tôi mút lấy lưỡi ngài ta, nuốt sâu xuống tận cổ họng. Ngài ta rên rỉ, c/ự v/ật lại càng ra vào mạnh bạo hơn. D/ịch thể trào ra từ hậu huyệt ướt đẫm. Ngài ta cắn nhẹ vào má tôi, liếm láp thật lâu.
"A... làm lại lần nữa..."
Giọng nói khàn đặc của ngài ta như tan chảy vào tai tôi.
"Lại rên rỉ như lúc nãy nữa đi..."
"Hư... a... ưm..."
Cảm nhận từng đợt sóng khoái cảm từ c/ự v/ật, tôi rên rỉ khe khẽ. Khi tôi siết chặt lấy ngài ta, ngài ta cũng đạt đến cực đỉnh. Mọi suy nghĩ trong đầu tôi đều tan biến. Tôi nín thở, co rút toàn thân. Ngài ta cũng hưởng ứng, cơ bắp cuồn cuộn, mồ hôi nhễ nhại. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va chạm vào nhau vang vọng khắp căn phòng. Hai thân thể trần trụi hòa quyện vào nhau, cuồng nhiệt, mãnh liệt như thể đêm nay là đêm cuối cùng.
Tốc độ của ngài ta ngày càng nhanh, những cơn sóng khoái cảm liên tiếp ập đến. Eo tôi cong lên, t/inh d/ịch bắn lên bụng tôi. Ngài ta giữ chặt lấy hông tôi, c/ự v/ật thúc mạnh. Một dòng t/inh d/ịch nóng hổi lại trào ra, lấp đầy bên trong tôi. Ngài ta thở dốc, tựa người vào vai tôi. Đôi mắt ánh lên vẻ thỏa mãn, nhìn tôi chằm chằm.
"Hư... a..."
Tôi vật lộn với cơn dư vị kéo dài và há miệng để không khí tràn vào phổi. Đầu óc tôi rối bời, khóe mắt ướt đẫm nước mắt và nước bọt khiến tôi cảm thấy nhức nhối. Ngài ta quan sát sắc mặt tôi, cau mày rồi hôn thật sâu, cắn nhẹ môi tôi trước khi rời đi. Gương mặt anh tú vừa khuất khỏi tầm mắt, thân thể tôi lập tức được đặt lên những khối cơ bắp rắn chắc. C/ự v/ật từng nằm sâu trong hậu huyệt thoát ra, kéo theo dòng t/inh d/ịch trào ra ngoài. Tôi cắn môi để kìm nén tiếng rên rỉ.
"Ngủ một chút đi."
Ngài ta nói vậy rồi nâng cằm tôi lên, đặt lưỡi mình lên môi tôi, chậm rãi thưởng thức. Dù ánh mắt vẫn còn khao khát nhưng ngài ta không làm gì thêm. Thay vào đó, ngài ta đặt đầu tôi lên ngực mình rồi cắn chiếc sừng trắng chỉ còn trơ lại gốc rễ cho đến khi phát ra tiếng động. Cảm giác toàn thân nhạy cảm đến cực hạn khiến tôi phải cắn môi vì sự tê dại lan khắp khoang miệng. Phần dưới ướt đẫm t/inh d/ịch khiến tôi khó chịu, bứt rứt nhưng lúc này đây, tôi thật sự không còn sức lực để nhấc nổi một ngón tay. Vậy mà tôi vẫn cố gắng hết sức để rời khỏi người Hắc Vũ Thiên Vương, nhìn ngài ta một lúc lâu. Tôi kéo đầu ngài ta đặt lên cánh tay mình, ngài ta khựng lại, nheo mắt nhìn. Không bận tâm, tôi vẫn gối đầu cho ngài ta và đưa tay lên vuốt ve mái tóc.
"Ngủ một chút đi. Ngài vẫn chưa được nghỉ ngơi mà."
Dù ngày mai có ra sao, ít nhất lúc này tôi muốn làm điều này cho ngài ta. Phải đến lúc đó, Hắc Vũ Thiên Vương mới thả lỏng cơ thể, vòng tay qua eo tôi. Cơ thể trần trụi ướt đẫm mồ hôi cứ liên tục trượt xuống, ngài ta liền vòng tay qua eo và lưng tôi, ôm chặt lấy tôi, đồng thời luồn chân vào giữa hai chân tôi. Chúng tôi quấn lấy nhau như dây leo, ngài ta dùng đầu lưỡi trêu chọc nhủ hoa tôi, khiến một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong bụng dưới. Ngài ta tiếp tục mơn trớn một lúc rồi vùi mũi vào hõm cổ tôi, nhắm mắt lại. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy đầu ngài ta, áp môi lên mái tóc. Hơi ấm còn sót lại từ giấc ngủ cùng với những vuốt ve dịu dàng trên lưng khiến tôi chìm vào giấc ngủ. Ngôi sao le lói chiếu qua khung cửa sổ hẹp của căn phòng, như đang lén nhìn chúng tôi. Cổ họng tôi dâng lên một cảm giác đau rát, nghẹn ngào.
Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ bắt người này quỳ gối trước mặt mẫu thân tôi. Và rồi chính tôi cũng sẽ quỳ gối trước người. Khi đó, dù người có trừng phạt thế nào, tôi cũng xin cam tâm tình nguyện chịu tội.
Vậy nên bây giờ, xin hãy cho con một lần này nữa thôi…
“Ha... ư...”
Sự ngứa ngáy và kích thích kỳ lạ giao thoa khiến tôi không thể nào kiểm soát được. Một tiếng rên rỉ pha lẫn tiếng cười khe khẽ bật ra. Nhưng trước sự dai dẳng của chiếc lưỡi chạm đến những điểm yếu, cuối cùng tôi bật cười thành tiếng. Trong không gian tối mờ, tiếng cười của tôi vang lên rõ ràng. Ngài ta dừng lại, nhìn sâu vào khuôn mặt vẫn còn đọng lại vẻ vui tươi của tôi.
“Em có biết không? Mỗi lần cười như vậy, trông em như đang mời gọi ta.”
Ngài ta hôn tôi, nụ hôn ngày càng đậm sâu hơn, đồng thời kéo c/ự v/ật của tôi ra kh/ỏi q/uần và v/uốt v/e lên xuống. Ngay sau đó, đầu ngài ta đã trượt xuống, áp vào ngực tôi. Từ phần eo, chuyển sang cánh tay, bao bọc lấy khuỷu tay của tôi. Cùng lúc, ngài ta kéo q/uần tôi xuống, mơn trớn mặt trong đùi và không lâu sau đó, đôi môi ngài ta phủ lên da thịt mềm mại của tôi. Đôi môi lướt theo từng đường mà bàn tay ngài vừa mơn trớn, như dòng nước chảy. Bóng những cơ bắp cuồn cuộn trên vai ngài ta chuyển động đầy khiêu khích. Tiếp tục trượt xuống dưới, nâng chân tôi lên cao, để chiếc l/ưỡi trượt qua gót chân và từng ngón chân.
“Ha...”
Khi tôi bật dậy, ngài ta nhẹ nhàng ấn vào bụng dưới của tôi. Đôi mắt đen nóng bỏng như thiêu đốt trong bóng tối, di chuyển từ bàn chân, mơn trớn lên đầu gối, lướt dọc theo đường cong mềm mại của bắp đùi. C/ự v/ật của tôi vốn đã c/ương c/ứng từ trước, giờ lại càng bị hút sâu vào nơi ẩm ướt. Ngón tay ngài ta luồn vào trong, chạm vào thành sau của lối vào rồi lại rút ra. Hành động vừa khóe léo vừa mãnh liệt khiến máu dồn xuống bụng dưới. Khi sắp đạt tới cao trào, tôi vặn vẹo hông, vô thức bấu chặt vào mái tóc của ngài ta.
Ngài ta nâng hai chân tôi lên cao, áp sát vào tai, rồi đưa l/ưỡi v/ào r/a nơi h/ậu h/uyệt ch/ật h/ẹp. Chốc chốc, lưỡi ngài ta lại thè ra, l/iếm d/ọc toàn bộ thứ đó của tôi. Cảm giác mút mát ngày càng mạnh mẽ, làn da ướt át cọ xát không ngừng vào nơi tư mật. Mọi chuyển động của lưỡi, mọi cảm giác ra vào đều hiện lên rõ mồn một. Cảm giác xấu hổ, mặt tôi nóng bừng. Cơ thể run rẩy trước d/ục v/ọng ch/iếm h/ữu và những kích thích dồn dập. Cảm xúc dâng trào, tôi không thể kìm nén, bật ra tiếng thét đầy khoái lạc. Ngài ta n/uốt tr/ọn t/inh d/ịch trong miệng một cách thuần thục. Trong cơn mê loạn, tôi thở dốc liên hồi, ngài ta nâng phần thân trên lên, ngồi vào giữa hai chân tôi. Dưới lớp vải, thứ của ngài ta căng cứng đến giới hạn, cọ xát vào nơi mẫn cảm của tôi.
Bất chợt, ánh mắt tôi dừng lại trên những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể ngài ta. Tôi khó nhọc đứng dậy, rồi ngồi xuống trước mặt Hắc Vũ Thiên Vương. Khi tôi đặt tay lên bờ vai rộng lớn của ngài ta, ngài ta khẽ nhướng mày. Xuống thấp hơn nữa... Ở vai, cánh tay, sườn, những vết thương dài, sâu, hằn in trên lồng ngực rắn chắc. Tôi nhìn từng vết sẹo, chúng như minh chứng cho quá khứ của ngài ta và tôi, rồi cẩn thận chạm vào. Bóng tối bao phủ lên những vết sẹo ấy càng khiến chúng thêm sâu, thêm rõ nét đến nhói lòng. Cảm nhận được ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu, tôi vẫn thản nhiên luồn ngón tay vào cạp quần ngài ta, từ từ kéo xuống. Lập tức, lớp l/ông r/ậm r/ạp và vật khổng lồ hiện ra. Đầu vũ khí dữ tợn dính nhớp d/ịch th/ể, tỏa ra mùi hương nồng nặc.
Tôi nhẹ nhàng dùng hai tay ôm lấy nó, áp vào ngực mình. Sự ma sát giữa hai làn da khác biệt khiến thứ trong tay tôi càng thêm to lớn. Xoa thêm vài lần, tôi buông ra, đưa lưỡi liếm nhẹ lên đỉnh đầu ướt át, gần như chạm vào mũi mình. Bụng dưới ngài ta khẽ giật. Chiếc lưỡi đỏ ươn ướt ôm trọn lấy con thú dữ tợn, nhẹ nhàng vuốt ve. Tôi ngậm lấy qu/y đ/ầu, cảm nhận lớp da mỏng manh, rồi dùng đầu lưỡi day nhẹ vào phần gân guốc nổi lên. Lại một lần nữa, tôi dùng môi bao bọc lấy nó, khẽ cắn nhẹ bằng răng, khiến thứ trong miệng tôi giần giật dữ dội.
"Haaa..."
Hắc Vũ Thiên Vương nắm chặt lấy tóc tôi bằng bàn tay nóng ran, kéo đầu tôi về phía mình. Cái thứ cứng rắn kia, tưởng chừng đã đạt tới giới hạn, giờ đây lại phình to một cách đáng sợ, lấp đầy hoàn toàn khoang miệng tôi. Tôi ngẩng đầu, đôi mắt đờ đẫn nhìn thẳng vào ngài ta. Với ánh mắt như con báo rình săn mồi, tôi cắn nhẹ vào thứ đang nhồi nhét phần còn lại trong miệng để xoa dịu cơn đau. Lồng ngực ngài ta, nhuốm màu đỏ của ngọn đèn lồng, phập phồng dữ dội, gương mặt góc cạnh trở nên méo mó vì ham muốn. Tôi liếm láp toàn bộ thân c/ự v/ật, dùng đầu lưỡi ấn mạnh vào q/uy đ/ầu, ngài ta bắt đầu dic chuyển hông qua lại. Khi c/ự v/ật sáng loáng kia đưa vào, tôi nhẹ nhàng bao lấy, khi nó rút lui, tôi cào mạnh vào q/uy đ/ầu.
"Ha... ha..."
Ngài ta thúc hông mạnh bạo, hơi thở nóng rực như lửa phả lên đầu tôi. Cú thúc mạnh khiến đầu tôi ngửa ra sau, nhưng tôi vẫn kiên trì dùng lưỡi vuốt ve, an ủi con thú hoang đang gầm gừ kia. Khi c/ự v/ật ngài ta căng cứng đến cực điểm, báo hiệu kh/oái c/ảm sắp trào dâng, tôi mím chặt môi và dùng lưỡi quấn lấy, mút mạnh như muốn nuốt trọn lấy nó. Cùng lúc đó, ngài ta kéo đầu tôi lại gần, đồng thời thúc hông thật mạnh, t/inh d/ịch nóng hổi bắn thẳng vào miệng tôi. Ngài ta rên rỉ kéo dài, thân dưới vẫn không ngừng chuyển động. Sau khi trút toàn bộ d/ục v/ọng, ngài ta vội vàng đặt tôi nằm xuống, hôn ngấu nghiến. Mùi hương cơ thể hòa quyện cùng mùi tanh của d/ục v/ọng khiến cả hai như chìm đắm trong cơn mê. C/ự v/ật c/ương c/ứng của ngài ta lại một lần nữa chen vào giữa hai cánh mông, ra vào mạnh mẽ.
"Ưm... a..."
"Hư... a... ưm... a..."
Hông tôi nảy lên theo từng cú thúc, c/ự v/ật cứ thế đi sâu vào trong. Ngài ta ra vào, tôi cũng phối hợp nhịp nhàng, lắc lư theo. C/ự v/ật to lớn ấy cứ thế rút ra rồi lại đâm vào không thương tiếc, khiến tôi hoàn toàn mất phương hướng. Cơn kích thích dâng lên từ phía dưới, lan tỏa khắp cơ thể, đưa tôi lên đến đỉnh điểm của khoái cảm. Càng lúc tôi càng gần đến cao trào, ngài ta như cảm nhận được điều đó, c/ự v/ật n/óng b/ỏng ấy không bỏ lỡ thời cơ, liên tục tấn công điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể tôi. Tôi choáng váng, đầu óc quay cuồng, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa. Dường như bất cứ nơi nào ngài ta chạm vào cũng đều khiến tôi đạt đến cực khoái.
"A... a... ưm... a..."
Tôi rên rỉ, lưỡi quấn lấy nhau. Ngài ta cũng không còn giữ được lý trí, phát ra những tiếng rên rỉ đầy dục vọng. C/ự v/ật khổng lồ của ngài ta càn quét khắp nơi bên trong tôi, khơi dậy từng đợt khoái cảm. Cảm giác sung sướng đến mức tôi như muốn tan chảy, xương cốt rã rời. Ngài ta nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc. Đột nhiên, dừng lại, thở dốc rồi nói bằng giọng khàn khàn:
"Ưm... nếu cứ tiếp tục thế này... sẽ nguy hiểm cho cả hai."
"Không... ưm... a..."
Không... đừng dừng lại... Cơ thể tôi bỗng chốc lạnh đi khi ngài ta rút ra. C/ự v/ật vẫn còn nán lại ở hậu huyệt khiến tôi bứt rứt. Tôi ôm lấy cổ ngài ta, liếm láp đôi môi một cách thèm muốn. Cơ thể ngài ta lại căng cứng.
"Hư... a... nhanh... nhanh lên..."
Tôi quặp chặt hai chân quanh eo ngài ta, dùng cơ thịt bên trong mơn trớn, nuốt trọn lấy c/ự v/ật. Đôi mắt ngài ta bỗng lóe lên ngọn lửa dục vọng. Kéo đầu tôi lại gần, cắn mạnh vào môi, lưỡi luồn sâu vào trong. Tôi mút lấy lưỡi ngài ta, nuốt sâu xuống tận cổ họng. Ngài ta rên rỉ, c/ự v/ật lại càng ra vào mạnh bạo hơn. D/ịch thể trào ra từ hậu huyệt ướt đẫm. Ngài ta cắn nhẹ vào má tôi, liếm láp thật lâu.
"A... làm lại lần nữa..."
Giọng nói khàn đặc của ngài ta như tan chảy vào tai tôi.
"Lại rên rỉ như lúc nãy nữa đi..."
"Hư... a... ưm..."
Cảm nhận từng đợt sóng khoái cảm từ c/ự v/ật, tôi rên rỉ khe khẽ. Khi tôi siết chặt lấy ngài ta, ngài ta cũng đạt đến cực đỉnh. Mọi suy nghĩ trong đầu tôi đều tan biến. Tôi nín thở, co rút toàn thân. Ngài ta cũng hưởng ứng, cơ bắp cuồn cuộn, mồ hôi nhễ nhại. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va chạm vào nhau vang vọng khắp căn phòng. Hai thân thể trần trụi hòa quyện vào nhau, cuồng nhiệt, mãnh liệt như thể đêm nay là đêm cuối cùng.
Tốc độ của ngài ta ngày càng nhanh, những cơn sóng khoái cảm liên tiếp ập đến. Eo tôi cong lên, t/inh d/ịch bắn lên bụng tôi. Ngài ta giữ chặt lấy hông tôi, c/ự v/ật thúc mạnh. Một dòng t/inh d/ịch nóng hổi lại trào ra, lấp đầy bên trong tôi. Ngài ta thở dốc, tựa người vào vai tôi. Đôi mắt ánh lên vẻ thỏa mãn, nhìn tôi chằm chằm.
"Hư... a..."
Tôi vật lộn với cơn dư vị kéo dài và há miệng để không khí tràn vào phổi. Đầu óc tôi rối bời, khóe mắt ướt đẫm nước mắt và nước bọt khiến tôi cảm thấy nhức nhối. Ngài ta quan sát sắc mặt tôi, cau mày rồi hôn thật sâu, cắn nhẹ môi tôi trước khi rời đi. Gương mặt anh tú vừa khuất khỏi tầm mắt, thân thể tôi lập tức được đặt lên những khối cơ bắp rắn chắc. C/ự v/ật từng nằm sâu trong hậu huyệt thoát ra, kéo theo dòng t/inh d/ịch trào ra ngoài. Tôi cắn môi để kìm nén tiếng rên rỉ.
"Ngủ một chút đi."
Ngài ta nói vậy rồi nâng cằm tôi lên, đặt lưỡi mình lên môi tôi, chậm rãi thưởng thức. Dù ánh mắt vẫn còn khao khát nhưng ngài ta không làm gì thêm. Thay vào đó, ngài ta đặt đầu tôi lên ngực mình rồi cắn chiếc sừng trắng chỉ còn trơ lại gốc rễ cho đến khi phát ra tiếng động. Cảm giác toàn thân nhạy cảm đến cực hạn khiến tôi phải cắn môi vì sự tê dại lan khắp khoang miệng. Phần dưới ướt đẫm t/inh d/ịch khiến tôi khó chịu, bứt rứt nhưng lúc này đây, tôi thật sự không còn sức lực để nhấc nổi một ngón tay. Vậy mà tôi vẫn cố gắng hết sức để rời khỏi người Hắc Vũ Thiên Vương, nhìn ngài ta một lúc lâu. Tôi kéo đầu ngài ta đặt lên cánh tay mình, ngài ta khựng lại, nheo mắt nhìn. Không bận tâm, tôi vẫn gối đầu cho ngài ta và đưa tay lên vuốt ve mái tóc.
"Ngủ một chút đi. Ngài vẫn chưa được nghỉ ngơi mà."
Dù ngày mai có ra sao, ít nhất lúc này tôi muốn làm điều này cho ngài ta. Phải đến lúc đó, Hắc Vũ Thiên Vương mới thả lỏng cơ thể, vòng tay qua eo tôi. Cơ thể trần trụi ướt đẫm mồ hôi cứ liên tục trượt xuống, ngài ta liền vòng tay qua eo và lưng tôi, ôm chặt lấy tôi, đồng thời luồn chân vào giữa hai chân tôi. Chúng tôi quấn lấy nhau như dây leo, ngài ta dùng đầu lưỡi trêu chọc nhủ hoa tôi, khiến một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong bụng dưới. Ngài ta tiếp tục mơn trớn một lúc rồi vùi mũi vào hõm cổ tôi, nhắm mắt lại. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy đầu ngài ta, áp môi lên mái tóc. Hơi ấm còn sót lại từ giấc ngủ cùng với những vuốt ve dịu dàng trên lưng khiến tôi chìm vào giấc ngủ. Ngôi sao le lói chiếu qua khung cửa sổ hẹp của căn phòng, như đang lén nhìn chúng tôi. Cổ họng tôi dâng lên một cảm giác đau rát, nghẹn ngào.
Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ bắt người này quỳ gối trước mặt mẫu thân tôi. Và rồi chính tôi cũng sẽ quỳ gối trước người. Khi đó, dù người có trừng phạt thế nào, tôi cũng xin cam tâm tình nguyện chịu tội.
Vậy nên bây giờ, xin hãy cho con một lần này nữa thôi…
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.