[ĐỘC TỐ QUYỂN 3] Chương 43 Detox VI - CHẠY LON TON

[ĐỘC TỐ QUYỂN 3]
Chương 43 Detox VI

[Cập nhật lúc 5.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡

 QUYỂN 3 - CHƯƠNG DETOX VI


Hắc Vũ Thiên Vương sáng nay đã rời đi để xử lý chính sự, nhân lúc ngài ta vắng mặt, Naro đến thăm Long Điện. Ngoại trừ những lúc phải ra ngoài làm việc, tôi thường hạn chế rời khỏi Long Điện. Vào những ngày rảnh rỗi như hôm nay, Naro thường đến đây. Hắc Vũ Thiên Vương vốn không thích người khác xâm phạm lãnh địa của mình, nhưng ngài ta lại không hề ngăn cấm Naro ra vào.

Chúng tôi ngồi trong biệt thất, mỗi người tập trung vào bức tranh của mình. Vì ngồi lâu một tư thế nên tôi duỗi người, xoa bóp vai cho đỡ mỏi. Naro cũng đang chăm chỉ vẽ, nằm sấp trên sàn cách đó không xa.

"Huynh đang vẽ gì vậy?"

Naro ngồi dậy.

"À, ta đã kể cho cậu nghe rồi mà? Thỉnh thoảng có vài vị quan lại yêu cầu ta vẽ tranh... ừm, loại tranh tế nhị ấy. Bọn họ dặn ta không được tiết lộ danh tính, nếu người ta mà biết được thì chắc sẽ ngất xỉu mất. Lần trước ta vẽ cho một vị, thế mà mắt ông ta đỏ ngầu lên, lần này lại nài nỉ ta vẽ tiếp..."

Naro vừa nói vừa vươn vai cười khúc khích.

"Thế nào? Trông cũng được đấy chứ?"

"..."

Vừa nhìn thấy tranh của Naro, đầu óc tôi bỗng trống rỗng. Trong bốn, năm bức tranh, nam nữ quấn lấy nhau như rắn, v/ùi đ/ầu v/ào m/ông nhau, người nữ nằm ngửa, thân hình cong lên, người nam ngồi ngược chiều phía trên... đủ mọi tư thế ân ái kỳ quái hiện ra trước mắt. Tôi ngơ ngác nhìn Naro đang cười tươi như hoa. Trước đây khi nghe kể, tôi chỉ nghĩ đơn giản là vậy, không ngờ một người có vẻ ngoài ngây thơ như huynh ấy lại có thể vẽ nên những bức tranh sống động đến vậy. Tôi còn chưa hết bàng hoàng thì Naro đã nhìn sang tranh của tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Còn cậu đang vẽ gì thế? Ta chưa từng thấy thứ này bao giờ."

"Là công việc Bệ hạ giao cho ạ. Ngài ấy tự nghĩ ra, còn ta chỉ phụ trách vẽ lại..."

Sau khi tôi từ chối yêu cầu vẽ vũ khí giết người của ngài ta, một thời gian sau, ngài ta lại đề nghị ta vẽ thứ khác. Lần này cũng chỉ là vài dòng chữ, còn hình dáng cụ thể thì tôi phải tự tưởng tượng. Nhưng lần này không phải vũ khí, mà là một thứ hoàn toàn khác.

"Đây là máy Thủy Long... một thiết bị dùng để đưa nước từ nơi thấp lên ruộng đồng ở trên cao. Nếu chế tạo thành công, mỗi canh giờ có thể tưới được 13.000 cân nước."

"Một canh giờ 13.000 cân?! 13.000 cân thì phải mấy ngàn, mấy vạn gáo nước! Không, phải đủ để đổ đầy bao nhiêu cái giếng chứ?! Làm sao có thể đưa được lượng nước lớn như vậy lên cao trong vòng một canh giờ? Chuyện này thật quá sức tưởng tượng!"

Tôi cười buồn.

"Chỉ một viên đá nhỏ cũng có thể lấy mạng người mà."

"Ừ, ừm, cũng đúng..."

Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng sau khi nghe ngài ta giải thích cặn kẽ về nguyên lý và quy trình hoạt động, tôi bắt đầu cảm thấy nó không phải là điều hoàn toàn bất khả thi. Hơn nữa, việc ngài ta sáng chế ra thứ khác ngoài vũ khí giết người khiến tôi vô cùng bất ngờ. Naro chăm chú quan sát bức tranh vẽ Thủy Long, hai mắt sáng long lanh.

"Oa... Vậy là Bệ hạ nghĩ ra, cậu vẽ lại, rồi các kỹ sư sẽ chế tạo ra vật thật! Thật tuyệt vời! Nếu có thứ này thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng biết bao!"

"Nhưng vẫn chưa hoàn thiện, ta đang đau đầu đây."

Dạo này tôi thường xuyên quên trước quên sau, đầu óc cũng không còn minh mẫn như xưa. Naro đặt bức tranh xuống, khẽ hạ giọng.

"Mà này, Roha. Cậu không sợ Bệ hạ sao? Thấy Bệ hạ yêu quý cậu đến mức cho xây cả biệt thất này, ta vừa ghen tị vừa lo lắng. Thực ra, ngài ấy là người rất khó đoán, đúng không? Cứ mỗi lần đứng trước mặt Bệ hạ là chân ta lại run lẩy bẩy."

Đối với Naro, dường như ngài ta đã trở lại làm "Bệ hạ đáng sợ" rồi. Tôi mỉm cười nhạt, tay nắm lấy thanh than.

"Việc thuần hóa cũng thú vị đấy chứ."

"Cái gì?" Naro ngơ ngác hỏi rồi nhanh chóng siết chặt nắm đấm.

"Dù sao thì dạo này cũng không còn nghe thấy mấy tin đồn kinh khủng kiểu như ai đó bị Bệ hạ chém đầu, lột da nữa, cũng tốt! Mấy vị quan kia tuy không ưa gì việc cậu vào cung nhưng thấy hoàng cung yên bình nên trong lòng cũng mừng thầm đấy! Trước đây, sau khi cậu vào cung thì ngày nào cũng ồn ào náo nhiệt, đúng là chuyện lạ đời mà!"

Thực sự là tôi cảm thấy một chút thành tựu khó tả khi thấy Hắc Vũ Thiên Vương cố gắng tuân theo những quy tắc mà tôi đặt ra. Gần đây, những tin đồn đẫm máu đã giảm bớt, hay việc Naro gọi thẳng tên tôi trước mặt ngài ta mà vẫn giữ được đầu, đại loại thế...

Naro lại vùi đầu vào tờ giấy, tôi cũng định quay về chỗ ngồi thì bức tranh sơn thủy treo trên tường đối diện đập vào mắt. Rõ ràng là hôm qua còn chưa thấy, vậy mà lúc nào... Nhưng càng nhìn kỹ bức tranh sơn thủy, sự nghi hoặc càng chuyển thành kinh ngạc. Tôi như bị thôi miên, đứng dậy tiến lại gần bức tranh, Naro đang ngơ ngác cũng vội vàng chạy theo. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh sơn thủy. Sao lại có thể...

Những đám mây vờn trên cây, sắc đỏ thắm của đất đỏ, màu xanh non mơn mởn của đồng cỏ, tất cả đều rực rỡ trong những mảng màu phóng khoáng, tự do. Màu mực đậm cùng với sắc xanh lá cây được khắc họa tinh tế tạo nên sự tương phản mạnh mẽ, bức tranh sơn thủy dường như tỏa ra mùi hương thơm ngát của mực. Vẻ đẹp của thiên nhiên vừa mộc mạc vừa hùng vĩ trải dài trong tầm mắt, kéo tôi nhìn xuống phần dưới cùng của bức tranh. Và khi nhìn thấy ấn ký được đóng dưới cùng của bức họa, tôi không thể rời mắt. Naro cũng chăm chú quan sát bức tranh, rồi nhìn vào ấn ký mà nói:

"Quả nhiên, phong cách này đúng là tranh sơn thủy của họa sĩ Yoon Seul rồi. Nghe nói ông ấy chủ yếu vẽ tranh chân dung nên tranh sơn thủy còn sót lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, không ngờ lại được thấy tranh của ông ấy ở đây."

Tôi không rời mắt khỏi bức tranh, hỏi:

"Huynh cũng biết họa sĩ này à?"

"Ta cũng không biết rõ lắm. Có lẽ vì phong cách vẽ phóng khoáng, không theo khuôn mẫu nên ông ấy không được giới quý tộc ưa chuộng. Nghe nói ông ấy bỗng nhiên ẩn cư rồi qua đời vì bệnh, không ngờ Roha ngươi cũng biết ông ấy sao? Hình như ông ấy không phải người nổi tiếng đến mức được cả dị tộc khác biết đến..."

Tôi nhẹ nhàng chạm tay vào ấn ký đã phai màu. Không thể nào không nhận ra. Không thể nào không biết cái tên đó. Bức tranh của người đã dạy dỗ tôi...

"Là phụ thân của ta..."



***

Naro nghe chuyện về phụ thân tôi thì không giấu nổi sự phấn khích, tôi cũng không thể tập trung được nên chúng tôi quyết định ra ngoài. Vừa đi dạo trong hậu hoa viên của Long điện, vừa trò chuyện đủ thứ, rồi chúng tôi ghé qua xưởng rèn của Naragaon. Vì tôi hoàn toàn mù tịt về máy móc nên đã nhờ họ tư vấn về bản thiết kế. Vừa cho những người thợ rèn xem bản vẽ, vừa suy nghĩ về những chỗ cần chỉnh sửa, chẳng mấy chốc đã đến chiều. Hẹn gặp lại Naro vào ngày mai, trên đường về tôi vẫn không sao bình tĩnh lại được.

Sau khi gặp mẫu thân, phụ thân tôi không để lại nhiều tranh, giờ thì tất cả đều đã bị thiêu rụi, trong tay tôi chẳng còn bức nào. Vậy mà tôi lại không ngờ rằng mình sẽ gặp lại tranh của phụ thân như thế này. Mẫu thân từng nói ông là một họa sĩ nổi tiếng, chỉ cần nhắc đến tên là ai cũng biết, nhưng có lẽ mẫu thân đã phóng đại quá rồi. Tôi bật cười. Nhưng tôi hoàn toàn hiểu được sự khoe khoang của bà. Bởi vì đối với tôi, tranh của phụ thân còn quý giá hơn bất kỳ bức danh họa nào trong căn phòng đó.

Dù đang bước đi như thế này nhưng trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ về một người. Không cần xác nhận cũng biết ai đã làm chuyện này. Trên đời này chỉ có một người có thể bày ra trò khiến tôi ngạc nhiên thế này rồi giả vờ như không biết.

Rào rào... Từ lúc nãy tôi đã thấy mây đen kéo đến, cuối cùng thì trời cũng mưa. Tôi vội cất tờ giấy vẽ Thủy Long vào trong vạt áo. Tôi có thói quen luôn mang nó theo bên mình để khi nào có ý tưởng là vẽ ngay. Vừa cột chặt áo để nước mưa không lọt vào, vừa chạy một mạch, mong sao đến khi tới Long điện thì mưa đừng nặng hạt thêm. Trái với mong đợi, mưa ngày càng lơn. Thấy mấy cây khoai môn mọc san sát ven đường, tôi bèn bẻ một lá, lấy chiếc lá tròn làm ô che mưa rồi chạy một đoạn dài. Vừa rẽ vào con đường dẫn đến Long điện thì tôi thấy một nhóm người đang đi ngang qua hậu hoa viên. Đó là Hắc Vũ Thiên Vương và thuộc hạ của ngài ta. Tôi dừng lại ngay lập tức. Hắc Vũ Thiên Vương cũng phát hiện ra tôi và tiến thẳng đến.

"Ôi Bệ hạ~! Thân thể quý giá của ngài mà bị ướt thì phải làm sao~~! Ôi~ Nước bẩn bắn lên rồi~! Cẩn thận, cẩn thận ạ~! Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa?!"

Đại Phủ Sứ vừa mắng vừa giục thuộc hạ cầm ô che mưa. Hắc Vũ Thiên Vương trong nháy mắt đã kéo tôi vào một gian lầu gần đó. Các hộ vệ đứng đợi trong mưa mà không hề che ô, Đại Phủ Sứ tuy sốt ruột nhưng vẫn ngoan ngoãn chờ đợi. Tôi phủi những hạt mưa trên mặt và tóc, nhìn ngài ta.

"Sao giờ này ngài lại ở đây? Đã xong việc rồi sao?"

"Ta cố ý đến tìm em vào giờ này chẳng phải chỉ có một lý do duy nhất sao."

Dạo này ngài ta thường xuyên nói những lời thẳng thừng như thế. Không phải là tôi ghét, nhưng trước mặt mọi người thì thật xấu hổ. Giống như lúc này đây.

“Huýt huýt~.”

Unsa và Usa huýt sáo khe khẽ với vẻ mặt kỳ lạ, Pungbeak cũng nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. Thà rằng họ đi trú mưa ở đâu đó, đằng này lại cứ đứng trơ ra như chuột mắc mưa. Lúc đó, Hắc Vũ Thiên Vương thò tay vào trong áo tôi.

"A...!"

Quá bất ngờ, tôi vội vàng rút tay ngài ta ra, nhưng tờ giấy đã lọt vào tay ngài ta. Đó là tờ giấy vẽ Thủy Long, vì tôi cứ gấp đi gấp lại, mân mê mãi nên giờ nó đã nhàu nát.

"Là Thủy Long ạ. Gần như đã hoàn thành rồi, nhưng ta vẫn chưa ưng ý lắm nên cứ suy nghĩ mãi."

Hắc Vũ Thiên Vương chậm rãi mở tờ giấy ra. Trên giấy là hình vẽ một trục đứng cao chót vót, xung quanh là những tấm gỗ xếp theo hình xoắn ốc tạo thành hình bánh xe, ở giữa là một ống hình trụ khổng lồ tạo thành dòng nước, tất cả được vẽ rất chi tiết. Tôi rời mắt khỏi tờ giấy, liếc nhìn Hắc Vũ Thiên Vương. Ngài ta đang chăm chú quan sát bức vẽ với vẻ mặt vô cảm, tôi bỗng cảm thấy mình như đứa trẻ đang bị kiểm tra bài tập về nhà, một cảm giác căng thẳng kỳ lạ len lỏi trong lòng.

Hắc Vũ Thiên Vương lập tức giật lấy tờ giấy từ tay tôi, tôi cũng nắm chặt lấy một góc giấy, cố chấp không buông. Khác với ý muốn của bản thân, khóe miệng tôi cứng đờ lại.

"Vậy xin ngài hãy nói rõ cụ thể là ngài muốn tôi chỉnh sửa chỗ nào ạ."

"Không cần chỉnh sửa."

"Nhưng sao nét mặt ngài lại như vậy?"

"Ý em là nét mặt ta thế nào?"

"Dường như ngài đang cố gắng tỏ ra thích thú dù không thích."

"Không thể nào. Ta khá là thích đấy."

Tôi vẫn cố chấp nắm chặt tờ giấy, cụp mắt xuống. Khóe mắt tôi khẽ run lên.

"Đừng nói dối. Nét mặt ngài không hề giống như đang thích thú..."

Giọng nói có phần giận dỗi của tôi thật trẻ con. Nhưng vì thất vọng nên tôi không thể kiểm soát được biểu cảm của mình. Ngài ta nheo mắt lại.

"Rốt cuộc em thấy chỗ nào trên nét mặt ta là không thích thú?"

"Chỉ là cảm giác của ta thôi. Dường như ngài không thích lắm nhưng lại đang ép buộc bản thân..."

"Ta thích."

Ngài ta đột ngột cắt ngang lời tôi, lạnh lùng nhìn xuống.

"Ta không ngờ em lại hoàn thành nhanh đến vậy. Hơn nữa, đây là bức vẽ thể hiện sự hiểu biết hoàn hảo về nguyên lý. Cứ như em đã nhìn thấu suy nghĩ của ta vậy."

Bất chợt, đôi mắt ngài ta ánh lên tia sáng mãnh liệt.

"Chính em mới không nên tùy tiện để lộ biểu cảm như vậy. Có cần ta phải nói rõ ra là ta đang cố kìm nén đến mức nào cái ham muốn được đút lưỡi vào miệng em không?"

Cảm giác như vừa chìm xuống rồi lại nổi lên từ một đầm lầy mềm mại, sự hồi hộp kỳ lạ lan tỏa khắp người. Một lúc sau, tôi buông lỏng tay, ngài ta liền cất tờ giấy vào trong vạt áo. Rồi nhìn tôi với ánh mắt tò mò, quan sát biểu cảm của tôi. Cảm nhận được hơi nóng lan tỏa trên gáy, tôi vội chuyển hướng nhìn ra khung cảnh mưa rơi bên ngoài. Những hạt mưa to rơi xuống từ mái hiên, tí tách trò chuyện không ngớt.

"Ta chưa từng nói tên ông ấy, vậy sao ngài biết được?" Tôi nói với ngài ta, người đang mang vẻ mặt khó hiểu.

"Là phụ thân của ta."

Hắc Vũ Thiên Vương khẽ nhướn mày.

"Không cần em nói, ta vẫn có vô số cách để tìm hiểu. Có lẽ ta còn hiểu rõ về em hơn cả bản thân em đấy."

"Ngài kiếm được nó bằng cách nào? Ta nghe nói vì ông ấy không phải họa sĩ nổi tiếng nên tranh càng khó tìm."

"Vì vậy nên mới mất thời gian."

Ngài ta nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt vô cảm, rồi đưa tẩu thuốc lên miệng, dùng Lửa Imae châm lửa. Ngọn lửa đỏ bùng lên trong tẩu thuốc, làn khói dày đặc bay lượn trong không khí ẩm ướt. Vậy mà ngài ta đã chuẩn bị tất cả những thứ này mà vẫn có thể giả vờ như không biết gì. Quả thật là một kẻ có tài năng thiên bẩm trong việc khiến người khác phải bối rối. Tôi nhìn chằm chằm vào sống mũi cao nổi bật trên khuôn mặt của Hắc Vũ Thiên Vương. Những lời muốn nói cứ khựng lại trong miệng.


Tim đập càng lúc càng nhanh, tôi cố gắng kìm nén nó lại và đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Lúc này, các cận thần vẫn đang mải mê tán gẫu. Viên ngọc bạc từ mái hiên rơi xuống vỡ tan trên nền đất, tạo thành những mảnh vụn lấp lánh. Mỗi khi hít khói thuốc, đôi má nhẵn nhụi của ngài ta lại hơi hóp vào. Vài giọt mưa lăn dài trên làn da khỏe khoắn ấy. Khói thuốc cay nồng hòa lẫn với mùi mưa mát lạnh, khiến nhịp tim tôi trở nên rối loạn. Dường như bị tiếng tim mình dẫn dắt, tôi khẽ kéo áo ngài ta. Thân hình to lớn nghiêng về phía tôi, tôi nhanh chóng áp môi mình lên má ngài ta. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được toàn bộ cơ thể ngài ta trở nên cứng đờ. Tôi vội rời môi khỏi làn da mịn màng ấy. Tiếng ma sát vừa xấu hổ vừa gấp gáp bị tiếng mưa át đi. Tẩu thuốc trên môi ngài ta rơi xuống. Tôi mấp máy môi vài lần rồi mới thốt ra được tiếng:

"Cảm... cảm ơn ngài..."

Ngài ta cứng đờ như tượng sáp, rồi như một cỗ máy han gỉ, chỉ có đôi mắt là chuyển động nhìn về phía tôi. Tôi lập tức cúi đầu xuống nên không rõ ngài ta đang mang biểu cảm gì. Hai tai tôi bỗng nóng bừng. Tôi lùi lại rồi cứ thế chạy đi. Các võ sĩ hộ vệ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng tôi đang vội vã bỏ chạy. Đáng lẽ ra lúc này Hắc Vũ Thiên Vương phải túm lấy tay tôi, hoặc ít nhất cũng phải có tiếng bước chân đuổi theo từ phía sau chứ. Nhưng hôm nay, chẳng có gì cả.

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Lịch sử", short_name: "Lịch sử", description: "Truy cập Lịch sử", url: "https://www.chaylonton.com/p/lich-su.html", },{ name: "Theo dõi", short_name: "Theo dõi", description: "Truy cập Theo dõi", url: "https://www.chaylonton.com/p/theo-doi.html", },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo