[Mùa đông]
Chap 1: Xử kẻ phản bội
[Cập nhật lúc 13.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
Dưới sức nặng của tuyết, cành cây bị gãy và rơi xuống đất tạo nên tiếng "rắc" khô khốc. Cùng lúc đó, từ phía xa vọng lại tiếng gầm rú giống như của một loài dã thú.
"Đại ca, đàn em báo đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Dưới những tán cây trơ trụi phủ đầy tuyết trắng, một chàng trai đang đứng dựa vào thân cây, phì phèo điếu thuốc, lấy chân đá nhẹ vào chiếc thùng phuy trước mặt. Ngọn lửa đang cháy bập bùng bên trong bỗng bùng lên dữ dội, những tia lửa đỏ rực bắn ra tung tóe.
"Này, dập lửa đi! Tuyết sẽ tan hết đấy."
"Vâng!"
Chỉ một câu nói của chàng trai, đám người lực lưỡng phía sau lập tức hành động. Hắn hờ hững vứt điếu thuốc đã cháy gần hết xuống nền tuyết, rồi sải bước về phía trung tâm, nơi mọi người đang tụ tập. Đốm lửa đỏ rực từ điếu thuốc dần lụi tàn bên cạnh dấu chân in hằn trên tuyết.
Bốn bề mênh mông, tuyết phủ trắng xóa. Mọi thứ trong tầm mắt đều chìm trong sắc trắng tinh khôi. Thật khó tin rằng mặt hồ phẳng lặng kia thực chất đã đóng băng cứng ngắc. Seung Hyuk lấy mũi giày gõ nhẹ xuống mặt hồ, tạo nên những tiếng "cạch cạch" khô khốc. Tae Sik, người đi theo sau, hốt hoảng ngăn hắn lại.
"Đại ca...! Cẩn thận vỡ băng đấy!"
"Lo bò trắng răng. Nếu mỏng manh đến mức đó thì tụi nó đã chẳng phải vất vả khoan đục rồi."
Seung Hyuk hất hàm về phía trước, nơi một nhóm người đang cầm những chiếc máy khoan lớn tập trung bên bờ hồ, rồi đút hai tay vào túi áo khoác.
Thời tiết lạnh cắt da cắt thịt, gió rét luồn lách qua từng lớp áo. Seung Hyuk rảo bước, trong đầu chỉ mong nhanh chóng kết thúc công việc để trở về xe.
Mỗi bước chân hắn đi qua, tuyết dưới đế giày lại bị nén chặt, tạo nên những tiếng "lạo xạo" khe khẽ. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, người đàn ông đang bị trói chặt trên ghế ngẩng đầu lên.
Chắc ông ta cũng ngoài sáu mươi . Seung Hyuk nhíu mày khi nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu, khóe miệng rách tươm, trán bị thương, máu đã khô lại. Chắc mũi cũng bị gãy, sưng vù đến biến dạng.
"Chậc."
Đôi mắt đờ đẫn của người đàn ông chậm chạp lướt dọc từ đôi giày đen bóng, lên chiếc quần âu thẳng thớm, rồi dừng lại ở vạt áo khoác dài của Seung Hyuk.
Khi ánh mắt sợ hãi ấy chạm đến chiếc áo sơ mi in hình hoa hồng đỏ rực cùng khuôn mặt lạnh tanh của Seung Hyuk , ông ta run lên bần bật như vừa nhìn thấy Diêm Vương.
"Gu...Trưởng phòng Gu...?"
Bị trói chặt tay chân vào chiếc ghế gỗ thô kệch, ông ta chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng. Nhưng chính sự vùng vẫy ấy lại khiến mùi máu tanh nồng nặc hơn. Seung Hyuk cau mày, nếp nhăn giữa đôi lông mày càng hằn sâu.
"Khoan, khoan đã...! Nghe tôi nói đã. Hình như Chủ tịch... Chủ tịch đã hiểu lầm rồi!"
Ông ta nhìn Seung Hyuk với vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng Seung chỉ thờ ơ lấy tay gãi gãi tai.
"Haiz, mấy ông già lúc nào cũng viện cớ cũ rích."
Khuôn mặt hắn lạnh tanh khi nhìn xuống. Ánh mắt vô cảm ấy, dù tàn nhẫn nhưng lại là tia hy vọng duy nhất đối với giám đốc Park đang bị trói chặt, sắp mất hết tất cả.
Ông ta cố gắng vùng vẫy, định quỳ xuống van xin, nhưng chỉ khiến máu từ những vết thương chảy ra nhiều hơn. Mùi máu tanh xộc lên khiến Seung Hyuk lại nhăn mặt, lùi lại một bước.
"Ôi trời, ông già à.... Cứ ngồi yên chút được không? Mùi máu nồng nặc quá."
Seung Hyuk lấy chân hất tuyết dưới đất về phía chiếc ghế, phủ lên những vệt máu loang lổ trên nền tuyết trắng.
"Cậu nói giúp tôi với chủ tịch đi, được không...? Cậu cũng biết mà, tôi làm việc cho Tae Sung bao nhiêu năm rồi! Từ hồi Chủ tịch mới bắt đầu sự nghiệp đến giờ cũng phải 30 năm rồi. Làm sao tôi lại vì tiền mà làm chuyện như vậy được. Chắc chắn là có kẻ nào đó giở trò rồi...!"
Giữa đôi môi tím tái vì lạnh và sợ hãi, những lời van xin thảm thiết tuôn ra. Seung Hyuk nhìn ông ta với vẻ mặt thương hại giả tạo, rồi ngoắc tay gọi một tên to con đang đứng gần đó.
"Này, lại đây."
Gã to con vội vàng chạy đến, hai tay chắp trước ngực một cách cung kính. Seung Hyuk tặc lưỡi, rồi không chút do dự vung tay tát mạnh vào gáy hắn. Tiếng "bốp" vang lên giữa không gian tĩnh mịch của mặt hồ đóng băng.
"Mấy thằng nhãi này, 30 năm trước thì chúng mày còn đang tập tễnh biết đi đấy. Không biết kính lão à? Ông già sắp chết đến nơi rồi mà còn đối xử thô bạo như vậy."
"Em... em xin lỗi!"
"Mau cởi trói cho ông ấy đi ."
Gã to con loạng choạng vì cú đánh, vội vàng tiến đến chỗ giám đốc Park. Con dao bấm sắc lẹm trong túi hắn lóe lên khiến ông ta giật mình, nhưng lưỡi dao chỉ cắt đứt những chiếc cà vạt đang trói chặt tay chân ông, rồi nhanh chóng trở lại vào trong vỏ.
"Tae Sik, mày lấy quà cho giám đốc Park đi."
"Vâng, đại ca."
Tae Sik gật đầu răm rắp, rồi chạy nhanh về phía mép hồ. Seung Hyuk hiêng đầu, châm lửa hút một hơi thuốc thật sâu..
"Ư... ư..."
Tuy đã được cởi trói, nhưng giám đốc Park chỉ biết ngây người nhìn Seung Hyuk, người vừa tát thuộc hạ đến mức má in hằn dấu tay. Bởi vì ông ta không thể phân biệt được câu nói "ông già này sắp chết đến nơi rồi" kia chỉ là lời nói suông, hay điều đó thực sự sắp xảy đến với mình.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, vô cảm của Seung Hyuk ẩn hiện qua làn khói thuốc, ông ta mới bàng hoàng nhận ra, bản thân không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc quỳ xuống van xin. Seung Hyuk nhíu mày khi thấy ông ta cúi gập người, trán chạm xuống nền tuyết, hai tay bám lấy ống quần mình.
"Cậu... cậu Gu...! Xin cậu hãy tha cho tôi lần này. Tôi sẽ đến gặp Chủ tịch, giải thích tất cả. Hức... hức... Chắc chắn là đám đàn em làm việc sơ suất... Tôi thực sự không biết..."
"Suỵt."
Gã trung niên vẫn cố gắng thanh minh, không hề nhận ra nước hồ lạnh buốt đang thấm ướt gấu quần mình. Vấn đề là, những lời lẽ của ông ta chẳng ăn nhập gì với nhau.
Seung Hyuk làm như không nghe thấy lời van xin của ông ta, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, phả ra một làn khói thuốc. Rồi hắn thở dài khi nhìn thấy lỗ thủng nhỏ chưa đầy một mét trên mặt hồ đóng băng.
"Bảo bọn mày khoan cho đẹp vào, lũ ngu này."
Mấy lần làm việc này rồi mà kỹ năng khoan lỗ trên băng vẫn chẳng tiến bộ chút nào. Thấy dân câu cá dùng đồ nghề chuyên dụng tiện lợi, hắn đây đã đích thân mua máy móc cho chúng mày, vậy mà lũ ngốc này cứ thích dùng sức để giải quyết mọi chuyện.
"Cậu... cậu Gu... Không, Seung Hyuk à...! Tôi đã chứng kiến cậu bước chân vào nhà họ Gu đấy... Tôi đã ở bên cạnh Chủ tịch, nhìn cậu lớn lên...!"
Cách xưng hô đột ngột thay đổi cùng giọng điệu thảm thiết của ông ta khiến Seung Hyuk chú ý. Hắn xoay xoay cổ, rồi cúi xuống nhìn giám đốc Park. Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, hằn lên những tia máu.
Nhìn ông ta chẳng khác gì một miếng thịt sống, Seung Hyuk không khỏi cau mày. Hắn nhướng mày, thản nhiên bước qua người ông ta, rồi dùng chân đạp ông ta ngã xuống nền tuyết.
Giám đốc Park run rẩy vì sợ hãi, không nhận ra sự thay đổi tinh tế trong biểu cảm của Seung Hyuk. Ông ta đưa tay lần mò trên nền tuyết, lắp bắp nói:
"Ít ra thì cậu cũng có thể giúp tôi chứ... Tôi thực sự... thực sự bị oan..."
Đôi mắt tuyệt vọng của ông ta giờ đây chỉ còn nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Cuối cùng ông ta cũng nhận ra, việc cầu xin lòng thương xót trước khuôn mặt lạnh lùng như tượng đá này thật vô nghĩa.
Seung Hyuk khẽ cười, ngồi xổm xuống trước mặt giám đốc Park.
"Giám đốc à, đáng lẽ ra ông không nên làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm chứ."
"Seung... Seung Hyuk à..."
Seung Hyuk tặc lưỡi, phủi tàn thuốc trước mặt ông ta. Đồng tử ông ta run lên vì sợ hãi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Seung Hyuk qua làn khói thuốc đang bay.
"Tôi cũng chẳng muốn làm vậy, nhưng mà chủ tịch Gu cứ giao mấy việc này cho tôi."
"Khụ… khụ…"
"Ông theo ông ấy lâu như vậy rồi, chắc cũng hiểu rõ chứ. Tôi chẳng dám cãi lời chủ tịch Gu và anh trai tôi đâu."
Khác với ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi Seung Hyuk khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười chế giễu. Giọng nói mỉa mai của hắn khiến giám đốc Park cứng đờ người, ánh mắt dao động bất an.
Seung Hyuk ngậm điếu thuốc vào miệng, rồi thò tay vào túi áo khoác trong. Hắn lấy ra một con búp bê Barbie nhỏ, tóc vàng hoe, mặc váy hồng.
Hắn ta lắc lắc con búp bê trước mặt giám đốc Park. Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của ông ta càng trở nên xanh xao hơn.
"Để xem nào... Thông thường thì mấy con búp bê này rỗng ruột, nhưng con này hơi nặng. Kỳ lạ nhỉ?"
"K...không... Sao cậu lại..."
"Hình như còn vài thùng búp bê giống vầy nữa thì phải. Ông có biết chúng ở đâu không?"
"Không... không biết...! Tôi thực sự không biết gì hết...!"
Seung Hyuk cười khẩy. Sự kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt bê bết máu của người đàn ông. Nhìn ông ta run rẩy, lắp bắp lặp đi lặp lại cũng đủ biết có hỏi thêm cũng vô ích. Seung Hyuk chống hai tay lên đầu gối, đứng dậy.
"Cậu Gu, khoan đã, khoan..."
"30 năm tình bạn với lão già đó, cứ để dành xuống suối vàng ôn lại đi, ông Park."
Seung Hyuk túm tóc người đàn ông, kéo lại gần. Rồi không để ông ta kịp nói thêm lời nào, hắn ấn mạnh điếu thuốc đang cháy dở vào giữa trán ông ta. Đôi mắt giám đốc Park trợn trừng lên vì đau đớn.
"Ư... ư..."
Đôi môi khô khốc của ông ta run rẩy hé mở, rồi phát ra những tiếng rên rỉ kỳ quái như trong một bộ phim kinh dị. Seung Hyuk nhăn mặt khi thấy da thịt ông ta cháy xém, nhưng vẫn không buông tay cho đến khi điếu thuốc tắt hẳn.
"Aaaaa!"
Tàn thuốc rơi xuống nền tuyết nhuốm máu, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp mặt hồ. Đám người lực lưỡng phía sau nhanh chóng giữ chặt lấy hai tay người đàn ông đang giãy giụa trong đau đớn. Tae Sik tiến đến gần, đưa khăn tay cho Seung Hyuk.
"Đại ca, em mang thứ hắn dặn đến rồi đây."
Seung Hyuk quay lại, thấy Tae Sik đang đứng cạnh một nhóm người đang vất vả khiêng một tảng đá to bằng nửa người. Hắn lau sạch máu trên tay, rồi hất hàm về phía giám đốc Park.
"Trói lỏng tay cho ông ta."
"Vâng!"
Seung Hyuk nói xong, lấy chân cọ xát vào nền tuyết trắng xóa. Vệt máu loang ra như màu nước trên giấy vẽ. Hắn liếm môi, nhìn quanh, rồi tặc lưỡi với đám người đang khiêng tảng đá.
"Này, chúng mày cũng muốn tắm à?"
"...Không ạ!"
"Tập thể dục cho chăm chỉ vào."
"Vâng!"
Nhìn bọn họ gồng mình, mắt nhìn thẳng về phía trước, Seung Hyuk lắc đầu ngán ngẩm. Rồi hắn nhìn những vệt máu, chất dịch màu vàng nhạt không rõ là gì, cùng những vết bùn đất từ đế giày in hằn trên nền tuyết, quay sang nói với Tae Sik:
"Xong việc thì nhớ dọn dẹp sạch sẽ đấy."
"Vâng, đại ca. Anh về nhà luôn ạ? Có cần em cử người đi theo không?"
"Thôi khỏi. Bảo tụi nó tập hợp ở Nexus đi."
"Nexus ạ...Đến ngay trong đêm sao?"
Tae Sik, người đang đứng cạnh quan sát hành động của các thành viên trong nhóm, ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó hiểu. Seung Hyuk cau mày, dùng tay vuốt lại mái tóc rối bời.
"Tao cũng tò mò muốn biết chủ tịch Gu giấu cái gì mà phải giữ kín như vậy. Bảo quản lý chuẩn bị sẵn sàng đi. Trước khi nhận chìa khóa, chúng ta đến đó xem thử đã."
"À, em hiểu rồi. Vậy em sẽ chuẩn bị xong rồi đến đón anh."
Seung Hyuk gật đầu, quay người bước đi. Tiếng ồn ào từ phía sau vọng lại. Tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt cùng những lời quát tháo lẫn lộn. Seung Hyuk không quay đầu lại, sải bước về phía chiếc xe đậu ở xa xa.
Một lúc sau, tiếng "ÙM" vang lên giữa mặt hồ yên ắng. Tiếng nước bắn tung tóe rồi nhanh chóng chìm vào im lặng.
Giữa không gian tĩnh mịch đến rợn người, chỉ còn lại tiếng "lạo xạo" của những bước chân in hằn trên tuyết. Seung Hyuk xoa bóp gáy, rảo bước nhanh hơn.
Sợi dây thừng nối giữa chân người đàn ông và tảng đá chắc chắn sẽ nhanh chóng bị đứt sau vài cú giãy giụa. Có lẽ ông ta đã thoáng hy vọng rằng mình có thể bơi lên, nhưng hy vọng mong manh ấy sẽ tan vỡ khi chạm phải lớp băng dày trên mặt hồ.
Dù có đập tay đến gãy xương cũng vô ích. Lớp băng dày như vậy, ngay cả máy móc cũng khó lòng phá vỡ.
Đến lúc đó, ông ta mới nhận ra. Có điều gì đó đã thực sự, thực sự sai lầm. Con người ta chỉ nhận ra lỗi lầm của mình khi mọi chuyện đã xảy ra, khi không còn gì có thể cứu vãn.
Ánh nắng yếu ớt le lói qua những đám mây đen nặng trĩu. Ánh sáng dịu dàng chiếu xuống mặt hồ phủ đầy tuyết trắng, phản chiếu lại một cách huyền ảo.
Những cơn gió buốt như cắt da cắt thịt lướt qua khuôn mặt lạnh tanh của Seung Hyuk, như một sự phản đối cho những gì vừa xảy ra trên mặt hồ yên bình.
Hơi thở hắn hóa thành làn khói trắng tan biến trong không khí. Mỗi bước chân đi qua, dấu chân trên tuyết lại càng hằn sâu hơn.
Những dấu chân ấy như khắc ghi tội lỗi của Seung Hyuk, bám riết lấy hắn không rời.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.