[Mùa đông] Chap 10: Về trụ sở chính - CHẠY LON TON

[Mùa đông]
Chap 10: Về trụ sở chính

[Cập nhật lúc 10.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡

Chap 10. Lập Đông, Khởi đầu của mùa đông (10)

Một chiếc sedan sang trọng dừng lại với tiếng rít chói tai trước tòa nhà lộng lẫy. Gã đàn ông đang phì phèo điếu thuốc ngay dưới tấm biển ‘Khu vực cấm hút thuốc’ bên cạnh lối vào, đang quật xấp tài liệu vào đầu đám nhân viên mới thì dừng lạ, cau mày khó chịu.

"Thằng chó nào đấy?" Gã gầm gừ, ngẩng đầu lên đầy hung hăng. Nhưng khi ánh mắt chạm phải Gu Seung Hyuk đang ngồi sau tay lái, gã lập tức tái mét. Vội vàng vứt tàn thuốc, chạy như bay về phía chiếc xe.

Đám nhân viên mới cũng hốt hoảng chạy theo. Nhưng trước khi họ kịp tới nơi, cánh cửa xe đã bật mở, đôi giày da đen bóng chạm xuống mặt đất.

Gã ta lao tới, cúi gập người xuống 90 độ.

"Mời anh vào trong, đại ca! Để em lo chỗ đậu xe cho!"

"Đại ca?"

"A, xin lỗi, thưa trưởng phòng!"

Có lẽ vì sáng sớm đã phải chứng kiến cảnh tượng khó coi trước nhà nghỉ, Seung Hyuk cảm thấy chướng mắt với tất cả mọi thứ: từ thái độ khúm núm, mùi thuốc lá thoang thoảng, cho đến những hình xăm đã phai màu chi chít trên mu bàn tay gã kia. Hắn nhìn xuống gã bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Trông cậu bận rộn lắm mà. Sao không làm nốt việc đi?"

"À, không ạ. Xin lỗi, thưa trưởng phòng."

"Nói rõ chức vụ."

"...Phòng Hỗ trợ Kinh doanh 2, tổ trưởng Moon Hyun Seung ạ."

Gã ta cố gồng người lên, đám nhân viên mới phía sau thì sợ hãi cúi gằm mặt. Không có gì vừa mắt Seung Hyuk cả. Hắn dùng ngón trỏ nhấc tay áo sơ mi của tổ trưởng Moon lên rồi buông xuống ngay sau đó.

"Muốn ra vẻ giang hồ thì cậu nên ở lại mấy chỗ lộn xộn ấy. Đừng có vẽ vời lên người rồi ra oai với mấy đứa trẻ ở sảnh chính."

"Tôi…tôi xin lỗi. Tôi sẽ sửa ngay!"

"Sửa cái con khỉ. Tuần sau ra làm việc ở container. Tôi sẽ báo với công trường."

Tổ trưởng Moon sững sờ, há hốc miệng kinh ngạc. Seung Hyuk chỉ nhếch mép nhìn. Hắn nhắm mắt, xoa tay lên lông mày.

"Cần tôi nhắc lại lần nữa?"

"Không…không ạ! Vâng ạ, cảm ơn đại ca!"

Tổ trưởng Moon cúi gập người, mặt mày thất thần. Đám nhân viên mới cũng bắt chước theo, vẻ mặt ngơ ngác cho thấy họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Seung Hyuk không có ý định giải thích. Hắn bước thẳng vào tòa nhà, bỏ mặc họ phía sau. Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên.



Càng đến gần sảnh sang trọng, tòa nhà kính khổng lồ càng toát lên vẻ uy nghi. Ai cũng biết sự thật rằng tòa nhà sừng sững giữa lòng Seoul này được xây dựng bằng máu và nước mắt của vô số người, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.

Cái tên "Tập đoàn Taesung" được khắc trên tảng đá cao hơn hai mét trước sảnh. Chỉ vài năm trước, nó còn là "Băng đảng Taesung" - tổ chức lẩn khuất trong những con hẻm tăm tối.

Băng nhóm sống lay lắt bằng cách quản lý các tụ điểm ăn chơi và buôn bán ma túy nhỏ lẻ ở Incheon, Bucheon và Gangseo, đã được chủ tịch Gu phát triển thành một tổ chức tội phạm với quy mô lớn, kinh doanh đủ mọi thứ từ buôn lậu, ma túy đến mại dâm. Chính ông ta là người đã tạo nên đế chế đang ngự trị trên đỉnh tòa nhà kia.

Nhưng cái mác "Tập đoàn" mơ hồ kia thực chất chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc "làm bất cứ thứ gì để kiếm tiền". Nó chỉ là cách gọi mỹ miều hơn cho một tổ chức hoạt động ngoài vòng pháp luật.

Chủ tịch Gu biết rõ điều đó. Ông ta luôn muốn gắn những danh từ "đàng hoàng" vào sau cái tên Taesung. Xây dựng, kinh doanh bất động sản, vận tải, giải trí, đại loại thế.

Mục tiêu lâu dài của Chủ tịch Gu là đưa những lĩnh vực từng hoạt động ngầm trong quá khứ được lên sàn chứng khoán, biến Tae Sung thành một tập đoàn tài chính khổng lồ. Việc gọi Seung Hyuk, kẻ chỉ quen xử lý những việc dơ bẩn, đến trụ sở tinh tươm này chắc chắn cũng vì lý do đó.

Seung Hyuk vuốt mái tóc rối bù bằng một tay và cởi cúc áo sơ mi trên cùng. Nghĩ đến việc phải đi lên và đối mặt với gương mặt như rắn rết của lão già kia khiến hắn cảm thấy cổ họng mình như bị siết lại.

"Chào trưởng phòng!"

"Chào anh!"

Nhóm người mặc vest nhìn thấy Seung Hyuk sải bước qua sảnh liền nhanh chóng tiến đến xếp thành hàng. Cảnh tượng những gã to con lực lưỡng đứng nghiêm chỉnh khiến khách hàng trong quán cà phê tròn mắt ngạc nhiên.

"Nhẹ nhàng thôi nào, nhẹ nhàng thôi mấy đứa. Khách khứa sợ chạy hết bây giờ."

Seung Hyuk tặc lưỡi rồi bước về phía thang máy. Kẻ đứng đầu hàng nhanh chóng ấn nút thay Seung Hyuk và khúm núm cúi gập người.

"Anh đến rồi ạ."

"Chủ tịch có ở trên không?"

"Dạ có, nhưng giờ này anh đến làm gì..."

"Muốn nghe báo cáo à?"

Tên đàn em mặt mày tái mét khi Seung Hyuk nghiêng đầu hỏi. Hắn ta cúi gằm mặt, liên tục lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Seung Hyuk nhìn hắn ta rồi nhếch mép cười khẩy.

"Thằng nhóc này, sợ cái gì."

Thang máy dừng ở tầng 19. Seung Hyuk không do dự quay người về phía phòng Chủ tịch.

Tên đàn em đi cùng Seung Hyuk dường như có điều muốn nói nên vội vàng đuổi theo, nhưng khi Seung Hyuk bất ngờ mở cửa phòng Chủ tịch bước vào, hắn ta chỉ biết đứng im liếm môi. Người đầu tiên đón Seung Hyuk là thư ký Yoon với vẻ mặt ngạc nhiên, bật dậy khỏi chỗ ngồi.

"Trưởng phòng, mới có hai giờ chiều mà anh đã..."

"Tôi vào trong một lát."

"Chờ một chút ạ, bây giờ..."

Seung Hyuk phớt lờ thư ký Yoon và đẩy tung cánh cửa nặng nề đang đóng im. Thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là hai người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da bóng loáng.

Cảm nhận được bốn con ngươi đồng loạt chĩa về phía mình, Seung Hyuk nghiến răng chửi thề. Chết tiệt, chắc vì thế mà ai cũng phản ứng như vậy.

"Trưởng phòng, xin lỗi nhưng lát nữa anh quay lại..."

"Ồ, trưởng phòng Gu. Ta đang định bảo con đến sớm một chút, trùng hợp quá."

Chủ tịch Gu, người vừa nãy còn ném ánh mắt sắc lẹm về phía vị khách không mời, bỗng giãn nét mặt và nở nụ cười. Mái tóc bạc trắng điểm xuyết vài sợi xám, những nếp nhăn hằn sâu trên trán, gương mặt lão già không có lấy một chút thiện cảm, tất cả đều hiện rõ dấu vết thời gian.

Bất kể tiền bạc, quyền lực, danh vọng mà ông ta có, cũng không thể che giấu được bệnh tật gặm nhấm cả cơ thể.

"Thư ký Yoon, mang thêm một tách trà nữa."

"...Vâng, Chủ tịch."

"Được rồi. Seung Hyuk, con lại đây ngồi đi."

Dù không muốn ngồi cùng bàn uống trà và giả vờ trò chuyện như một gia đình hạnh phúc, nhưng cũng không phải lúc để quay lưng bỏ đi. Seung Hyuk nghiến răng bước vào trong. Hắn không ngồi vào chỗ chủ tịch Gu chỉ, mà ngồi phịch xuống ghế sofa bên cạnh, tạo nên một tiếng động mạnh.

Gu Jin Hyuk- Người đàn ông ngồi đối diện nhướng mày nhìn Seung Hyuk với ánh mắt sắc như dao. Seung Hyuk dựa lưng vào ghế sofa, nở nụ cười gượng gạo.

"Ngồi đối diện nhau uống trà thế này, lỡ khó tiêu thì phiền phức lắm."

"..."

"Anh không sao, nhưng tôi thì hơi nhạy cảm, anh biết đấy."

Seung Hyuk nhún vai cười khẩy, Jin Hyuk lạnh lùng quay mặt đi. Lúc này, thư ký Yoon mang vào một bộ ấm trà sang trọng đặt trước mặt Seung Hyuk. Thứ nước màu vàng sóng sánh trong ấm, làn khói mỏng manh bốc lên.

"Nexus thế nào? Đi xem rồi chứ?"

" Mấy chỗ đó cũng như nhau cả thôi. Có gì đặc biệt đâu."

Chủ tịch Gu đang gác tay lên thành ghế sofa, lấy một điếu xì gà từ hộp gỗ trên bàn. Đôi tay nhăn nheo run rẩy rõ rệt, nhưng không ai nhắc đến điều đó.

"Ba mươi phần trăm dòng tiền chảy vào Tae Sung hiện tại đi qua chỗ đó. Vì vậy ta mới muốn giữ nó đến cùng."

"..."

"Nhưng hình như mấy lão già ở Ủy ban Chứng khoán đã đánh hơi thấy chuyện gì đó trong đợt thẩm định TS Capital vừa rồi."

Ngay khi chiếc dao cắt xì gà sắc bén cắt đứt đầu điếu thuốc, Gu Jin Hyuk bật lửa châm cho Chủ tịch Gu. Tiếng "cạch" khi nắp bật lửa Zippo khép lại vang lên khe khẽ.

"Chắc con cũng đoán được rồi, ta định giao Nexus cho Seung Hyuk."

"..."

Một khoảng lặng ngắn bao trùm căn phòng. Ai cũng hiểu rằng trong mệnh lệnh trá hình dưới dạng đề nghị này, ý kiến của Seung Hyuk chẳng có chút trọng lượng nào.

Seung Hyuk không trả lời, chỉ vắt chéo chân và tặc lưỡi. Thái độ thờ ơ của hắn khiến Jin Hyuk ném ánh mắt sắc lẹm từ sau cặp kính.

"Gu Seung Hyuk."

"Cứ để nó yên đi."

Gu Jin Hyuk im bặt như con chó co rúm đuôi khi nghe Chủ tịch Gu lên tiếng. Nhìn cảnh đó, Seung Hyuk đưa tách trà lên môi. Khóe môi nhếch lên một nụ cười ẩn sau chiếc tách sứ xanh hoa lệ.

"Chỗ đó phức tạp như mạng nhện, khó mà giao cho người khác được. Tôi thấy Giám đốc Gu là người thích hợp nhất."

"..."

" Đến lúc con cần ổn định vị trí và chính thức gia nhập trụ sở chính rồi."

Seung Hyuk nhấp một ngụm trà, hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong miệng. Chủ tịch Gu thở ra một làn khói xì gà dài. Seung Hyuk nhìn tách trà đang bốc khói, mân mê ngón tay một cách vô thức.

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Lịch sử", short_name: "Lịch sử", description: "Truy cập Lịch sử", url: "https://www.chaylonton.com/p/lich-su.html", },{ name: "Theo dõi", short_name: "Theo dõi", description: "Truy cập Theo dõi", url: "https://www.chaylonton.com/p/theo-doi.html", },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo