[Mùa đông]
Chap 13: Bắt nội gián (2)
[Cập nhật lúc 12.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
"Chà... tôi cứ tự hỏi sao giám đốc Kim không đưa cậu ta đến, hóa ra lại đang ngồi tán gẫu ở đây."
Yi Hyun chậm rãi quay đầu về phía phát ra tiếng nói. Đứng đằng sau là một nhóm người đàn ông lực lưỡng, ăn mặc toàn màu đen từ áo sơ mi đến quần.
Mỗi khi người đàn ông đứng đầu nhai tóp tép miếng kẹo cao su, chiếc dây chuyền vàng to bản đeo trên cổ hắn lại phát ra ánh sáng chói lóa.
"Em gái xinh đẹp, hai người đang làm gì ở đây vậy?"
Bọn họ trông như bước ra từ một bộ phim hình sự lỗi thời, bắt đầu xuất hiện ở câu lạc bộ từ vài tuần trước. Họ đi khắp nơi trong câu lạc bộ với thái độ chẳng kiêng dè gì, can thiệp vào mọi việc, và không một nhân viên bảo vệ nào dám chống lại họ.
Sau khi thấy giám đốc khúm núm trước bọn họ, thì nhân viên và cả những người làm bán thời gian cũng chẳng dám hó hé gì.
"À, anh ơi, vậy, vậy thì em đi chuẩn bị mở cửa trước nhé...?"
Yoon Jin đảo mắt liên tục, quan sát tình hình rồi cười gượng gạo, quay người bỏ đi. Cô kéo theo vài nhân viên bán thời gian đang tiến về phía này, nhanh chóng rời khỏi đó.
Nhìn theo bóng lưng vội vã của Yoon Jin, một tên trong nhóm huýt sáo. Bọn chúng cười đùa gì đó với nhau rồi vừa nhai kẹo cao su vừa tiến lại gần Yi Hyun.
"Này nhóc. Đại ca bọn anh muốn gặp mày một chút. Nghe thấy không?"
Một cánh tay nặng nề đặt lên vai Yi Hyun, mùi nước hoa rẻ tiền cùng mùi thuốc lá nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Yi Hyun nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay út bị cụt, không có cả móng tay, rồi từ từ nhắm mắt lại và mở ra.
Gặp lại oan gia ngõ hẹp một lần là quá đủ rồi. Lần trước có thể là sự cố, nhưng lần thứ hai thì không.
Lần này cậu ta lại muốn gì đây? Lại muốn gây sự vô cớ như lần trước sao?
Có vẻ cậu ta đang rảnh rỗi nên kiếm chuyện, nhưng Yi Hyun không muốn dây dưa với người đó nữa. Cậu cũng không bị nắm thóp gì, nên chẳng có lý do gì phải cứ bị gọi đi như thế này.
Yi Hyun nhíu mày, gạt phắt tay tên kia ra với thái độ không hề nhẹ nhàng.
"Ôi, xem cái tính khí này."
Thấy Yi Hyun phản ứng như vậy, đám người đó lại càng cười khoái trá. Bọn họ trao đổi ánh mắt và cười khúc khích, Yi Hyun nhìn với vẻ mặt vô cảm rồi quay người bỏ đi. Đám đó nhăn mặt, nắm chặt lấy một cánh tay của Yi Hyun.
"Này, này! Đã bảo đi theo khi còn nói chuyện tử tế mà mày định đi đâu hả, thằng nhãi?"
Cánh tay bị nắm chặt khiến cơn đau nhói lên. Yi Hyun cố giật ra nhưng bọn chúng càng siết mạnh hơn. Cậu trừng mắt nhìn lên. Thấy vậy, đám đó bật cười chế giễu.
"Woa... Thằng này gan to thật đấy. Này, nhìn trừng trừng như thế thì làm được gì nào? Mày với thằng nhóc phục vụ kia cấu kết trộm đồ phòng giám đốc, mọi chuyện đã bị bại lộ rồi. Còn dám lườm nguýt ở đây à?"
"Các người nói gì cơ?"
Yi Hyun hỏi lại vì quá bất ngờ trước lời buộc tội, nhưng bọn chúng chỉ hung hăng lôi cậu đi. Dù cố gắng vùng vẫy, cậu cũng không thể thoát khỏi đám người đang kéo lê mình.
Bọn chúng gọi điện cho ai đó, báo đã tìm thấy Yi Hyun và đang đưa cậu đi. Đến lúc này, Yi Hyun đành phải bỏ cuộc.
Cậu không hiểu chuyện ăn trộm phòng giám đốc là sao, nhưng nếu bỏ chạy lúc này, có lẽ cậu sẽ càng bị nghi ngờ.
Yi Hyun cắn chặt môi đến mức môi dưới tái nhợt, rồi cậu buông lỏng nắm đấm. Tên đang kéo cậu liếc nhìn xuống. Cậu khẽ nói:
"Tôi biết rồi, buông tay ra đi."
"..."
"Tôi không chạy đâu, buông ra."
Gương mặt trắng trẻo, trong suốt của cậu hơi ửng đỏ vì bị lôi kéo. Vẻ cam chịu ấy trông thật đáng thương. Tên côn đồ thấy vậy liền nới lỏng tay. Đó là một phản ứng vô thức.
***
Nơi mà Yi Hyun bị đưa đến là một căn phòng nằm ở góc tầng hầm B2. Căn phòng không có biển tên, nhưng vì giám đốc thường xuyên ở đây nên nhân viên gọi nó là phòng giám đốc.
Bên trong căn phòng trông như vừa bị trộm đột nhập, mọi thứ đều lộn xộn. Vài nhân viên bảo vệ đang nhặt nhạnh giấy tờ. Đám người kia dường như không quan tâm đến cảnh tượng bừa bộn, cứ thế bước thẳng vào trong.
Yi Hyun cảnh giác đi theo, giữ khoảng cách ba bước chân.
Cậu không hiểu tại sao Gu Seung Hyuk lại gọi mình đến phòng giám đốc khi không có ai ở đây. Yi Hyun dừng lại, nhìn bọn chúng với ánh mắt căng thẳng.
Tuy nhiên, trái với lo rằng mình sẽ bị hành hung, bọn chúng lại tiến đến trước cửa một nhà kho nhỏ phía sau bàn làm việc.
Cốc cốc.
Thật kỳ lạ khi bọn chúng gõ cửa nhà kho, trong khi lúc vào phòng giám đốc thì chẳng thèm gõ. Không có tiếng trả lời, nhưng sau một lúc, bọn chúng đẩy cửa. Ngay khi cánh cửa mở ra, mùi ẩm mốc và không khí lạnh lẽo ập đến. Linh cảm chẳng lành, Yi Hyun dừng lại, nhưng có ai đó đẩy cậu từ phía sau.
Két, rầm. Tiếng động chói tai vang lên. Bức tường rung lên khiến chiếc đèn huỳnh quang cũ kỹ trên trần nhà chập chờn. Trong ánh sáng nhấp nháy, thứ đầu tiên Yi Hyun nhìn thấy là bóng dáng ai đó đang ngồi co ro ở giữa phòng.
"Đại ca, em đưa cậu ta đến rồi."
Nghe thấy tiếng nói, Seung Hyuk ngẩng đầu lên. Ánh sáng đỏ rực từ những chiếc lò sưởi đặt rải rác trong phòng hắt lên khuôn mặt góc cạnh của hắn. Yi Hyun đang căng thẳng siết chặt nắm đấm, nhìn thấy khuôn mặt của Seung Hyuk, cậu bất giác nuốt nước bọt.
Cạch.
Seung Hyuk buông tay khỏi cổ áo, chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt chán chường, không hề có chút tức giận hay kích động nào, từ từ lướt từ đầu đến chân Yi Hyun. Yi Hyun siết chặt nắm đấm.
"Khụ, khụ,... Ư!"
Tiếng ho đau đớn của ai đó phá vỡ sự im lặng ngột ngạt. Yi Hyun rời mắt khỏi Seung Hyuk, nhìn xuống. Lúc này cậu mới để ý đến người đàn ông bị Gu Seung Hyuk túm cổ áo. Người đó là cậu nhân viên bán thời gian trẻ tuổi mà Yi Hyun quen biết, mặt mày bê bết máu, miệng sùi bọt mép. Cậu ta dùng những ngón tay run rẩy cào lên nền nhà bụi bặm, đôi mắt mờ đục nhìn lên Yi Hyun.
"Ư, khụ, khự..."
"Kim, Jin seok?"
Nhìn Jin Seok, người đã bỏ học đại học để đi làm kiếm tiền khởi nghiệp, Yi Hyun thỉnh thoảng lại nhớ về những ngày đầu tuổi đôi mươi của mình. Vì cảm thấy đồng cảm, cậu thường xuyên mang hoa quả thừa từ nhà bếp cho cậu ta.
"Kim Jin Seok? Chuyện gì thế này? Kim Jin Seok!"
Quá hoảng hốt, Yi Hyun quên mất cả việc có người đang nhìn mình, vội vàng chạy đến chỗ Jin Seok và khụy xuống. Seung Hyuk đứng nhìn cậu , rồi lấy từ trong túi áo khoác ra một điếu thuốc, châm lửa.
"Gặp nhau thường xuyên nhỉ."
Giọng nói đều đều, không chút cảm xúc vang lên, nhưng Yi Hyun chẳng nghe thấy gì. Cậu vừa vỗ vào mặt Jin Seok vừa lo lắng hỏi:
"Này, tỉnh lại đi...! Cậu ổn chứ? Nhìn thấy tôi không?"
"Ư..."
Jin seok liên tục trợn mắt lên, miệng không ngừng sùi bọt mép. Thấy tình hình nghiêm trọng hơn mình nghĩ, Yi Hyun run rẩy cố định đầu Jin Seok, nhưng khuôn mặt yếu ớt của cậu ta cứ nghiêng sang một bên.
Lúc đó, tiếng cười khẩy vang lên từ phía sau. Đám người đứng dựa tường liếc nhìn Seung Hyuk rồi im bặt.
"Người ta chào hỏi mà không thèm đáp lại à?"
Giọng nói tuy nhỏ nhưng đầy mỉa mai. Yi Hyun cắn chặt môi, cố gắng không để bị kích động, rồi đỡ Jin Seok dậy.
Cơ thể người đàn ông trưởng thành khi mất sức nặng hơn cậu tưởng. Yi Hyun khó khăn luồn tay qua nách Jin Seok, cố gắng dìu cậu ta đứng lên. Seung Hyuk cười nhếch mép, chặn đường cậu. Yi Hyun trừng mắt nhìn hắn.
"Tránh ra."
"Chúng tôi vẫn chưa nói chuyện xong với cậu ta. Xin lỗi, nhưng anh phải đặt cậu ta xuống."
"Các người đánh người ta ra nông nỗi này rồi còn nói được những lời đó sao?"
"Chính bọn tôi làm đấy, giờ anh khóc lóc thì buồn cười lắm."
Cơ thể Jin Seok đang dựa vào người Yi Hyun bắt đầu co giật. Lee Hyun lo lắng không biết Jinseok có sao không nếu cứ tiếp tục thế này. Cậu cảm nhận rõ từng cơn run rẩy của Jin Seok trên vai mình.
Yi Hyun sốt ruột, trái ngược với vẻ bình thản của Seung Hyuk. Thái độ cười cợt như thể đang xem một trò vui. Thái độ coi thường mạng người của hắn khiến Yi Hyun lạnh sống lưng.
"Cảnh tượng này trông quen quen nhỉ?"Seunghyuk vừa nói vừa bật lửa. Yi Hyun cũng nhớ lại chuyện cũ, nhưng anh cố gắng gạt đi, lạnh lùng đáp: "...Cậu thấy tình huống này vui lắm sao?"
"Nếu là anh thì anh không thấy vui à? Một tên chẳng lo nổi cho bản thân mà cứ đi lo chuyện bao đồng?"
Hàm Yi Hyun nghiến chặt. Cậu không muốn, cũng chẳng có thời gian đôi co với Gu Seung Hyuk nữa. Yi Hyun dứt khoát quay đi, dìu Jin Seok. Khi cậu bước về phía cửa, ám côn đồ đứng chắn trước mặt, vẻ cảnh giác.
"A... Chuyện này thú vị thật đấy."
"..."
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.