[Mùa đông] Chap 15: “hãy nhanh chóng chạm môi và đá lưỡi với tên này đi.” - CHẠY LON TON [New] Chap 15: “hãy nhanh chóng chạm môi và đá lưỡi với tên này đi.” - CHẠY LON TON

[Mùa đông] [New]
Chap 15: “hãy nhanh chóng chạm môi và đá lưỡi với tên này đi.”

[Cập nhật lúc 12.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡


Chap 15: Lập Đông, Khởi Đầu Mùa Đông (15)


Seung Hyuk nhìn xuống Yi Hyun rồi từng bước tiến lại gần. Hình ảnh căng thẳng của chính cậu phản chiếu trong đôi mắt rực lửa của hắn. Cậu nắm chặt tay, hắn vẫn không rời mắt khỏi cậu mà lên tiếng:

"Này, đứa nào ra ngoài tìm cái thằng nhãi tóc nâu xoăn rồi lôi nó vào đây."

"Vâng, anh!"

Chẳng mấy chốc, trong bầu không khí căng thẳng ấy, một người với đôi mắt sợ hãi bị lôi xềnh xệch vào mà chẳng hiểu chuyện gì. Seung Hyuk chỉ liếc qua để xác nhận khuôn mặt, lúc này mới lùi lại một bước.

Yi Hyun vô thức thở ra một hơi ngắn. Hương nước hoa của Seung Hyuk vẫn còn vương vấn trong không khí, thoang thoảng lướt qua chóp mũi cậu.

"Có chuyện gì... mà anh gọi tôi tới...?"

Giọng nói quen thuộc kia tràn ngập sự cảnh giác và bất an. Yi Hyun quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sợ hãi đang đảo quanh của Soobin. Khi thấy Yi Hyun, anh ta giật mình mở to mắt, rồi kinh hãi há hốc miệng khi nhìn thấy Jin Seok đang nằm thở thoi thóp.

"Tôi... sao tự nhiên... lại...?"

"À, tại Kwon Yi Hyun này cứng đầu hơn tôi tưởng."

Seung Hyuk chỉ tay về phía Jin Seok, nở nụ cười như vẽ trên môi.

“Nếu mày không muốn giống như nó, thì hãy nhanh chóng chạm môi và đá lưỡi với tên này đi.”




"..."

"Chuyện đó thì đâu có gì khó khăn với loại người như bọn mày."

Seung Hyuk đã quay lại ngồi trên chiếc ghế sắt, lăn chiếc bật lửa trong tay tạo nên tiếng tanh tách.
Soobin nhìn qua nhìn lại giữa gương mặt căng thẳng của Yi Hyun và gương mặt không chút nụ cười của Seung Hyuk, rồi chần chừ tiến lại gần Yi Hyun.

"...Đừng mà."

Giọng nói lí nhí vang đến tai Seung Hyuk. Nghe như van nài, dù điều đó khó có thể xảy ra, Seung Hyuk cười nhạt rồi nhìn đồng hồ đeo tay.

"Đây là giờ làm việc mà anh đã nói, và anh đã bảo là không nhận tiền mà."

"..."

"À... tôi sắp thấy chán rồi đấy, Yi Hyun à."

Giọng nói nhẹ nhàng của hắn khiến Soobin càng thêm căng thẳng. Anh ta vội vã nắm nhẹ lấy hai cánh tay Yi Hyun, vẻ mặt như cầu xin.

"Ồ ồ", tiếng la ó chế giễu vang lên xung quanh. Yi Hyun nghiến răng, nắm chặt tay vì cảm thấy bị khinh thường.

"Nhanh kết thúc rồi ra khỏi đây thôi."

Ánh mắt Soobin như đang nói vậy. Nỗi sợ hãi của anh ta lớn hơn cả sự nhục nhã khi bị biến thành trò hề cho đám đông xem như những con khỉ trong sở thú.

Tay Soobin ôm lấy cổ và cằm Yi Hyun. Yi Hyun nhận ra bàn tay đang run rẩy khi chạm vào da mình, cậu nhìn thẳng vào mắt Soobin. Đôi mắt đen láy đang dao động. Cậu không thể để Soobin vô tội phải chịu khổ sở thêm nữa.

Yi Hyun nhắm mắt, nhìn sang một điểm bên tai Soobin, né tránh ánh nhìn của anh ta. Mặt Soobin tiến sát lại gần mặt Yi Hyun.

Tách, tách, tách. Tiếng bánh xe bật lửa quay đều đặn, ánh mắt Seung Hyuk cũng dán chặt về phía đó.

Cạch. Cạch

Cạch

Cạch

Bật lửa va vào tay vịn ghế, tạo ra âm thanh ngắn và đanh. Đó là hành động trong lúc vô thức của Seung Hyuk khi cố gắng kìm nén sự ghê tởm đang trào dâng từ bụng dưới.

Hắn nhìn chằm chằm như thể bị ép phải xem thứ mình ghét bỏ, rồi nắm chặt chiếc bật lửa Zippo ngay trước khi môi chạm môi. Gần như cùng lúc đó, cánh cửa tưởng chừng như đã đóng kín vĩnh viễn bỗng hé mở với tiếng kẽo kẹt.

“Tụ tập mấy đứa nhóc trong góc nhà kho để làm gì thế?”




Một giọng nói trầm ổn, tuy có phần cao hơn giọng của Gu Seung Hyuk, vang lên trong không gian. Hai đôi môi suýt chạm nhau bỗng tách rời. Yi Hyun thở phào nhẹ nhõm.

"Tự nhiên lại nổi hứng thích làm trò đồng tính à? Đây là cái quái gì vậy?"

Ngay khi thấy người đàn ông mới xuất hiện, mặt Seung Hyuk tối sầm lại. Những người đứng xung quanh cũng giật mình, rồi vội vàng cúi đầu.

Chỉ còn Yi Hyun, Soobin và Seung Hyuk là vẫn ngẩng đầu đứng đó. Seung Hyuk nghiến chặt nắm tay trên tay vịn ghế, ngước nhìn người đàn ông đó.

Người đàn ông có vẻ thấp hơn Gu Seung Hyuk một chút, nhưng trang phục vest chỉnh tề hơn nhiều. Nhìn thái độ của những người xung quanh, có vẻ như anh ta có liên quan đến công ty của Gu Seung Hyuk. Yi Hyun theo bản năng cảm thấy không nên dính líu đến người này.

"Sao anh lại ở đây?"

"Sao á? Nghe đồn có thằng nhóc nghịch ngợm bị bắt gặp giở trò trong xưởng của bố. Tao đến xem mặt mũi nó thế nào thôi."

Jin Hyuk quét mắt nhìn quanh nhà kho, rồi dừng lại ở gương mặt Jin seok đang nằm co ro trong góc. Dù thuộc hạ của anh ta bị đánh cho tơi tả, anh ta vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên.

Anh ta từ từ nhìn Jin Seok từ trên xuống dưới, rồi vỗ vai cậu ta như động viên. Dù đôi mắt sưng húp của Jin Seok tràn ngập nỗi sợ hãi, anh ta vẫn nhanh chóng rời mắt đi, dường như chẳng hề bận tâm.

"Bọn này là ai?"

Sự chú ý của Jin Hyuk chuyển sang Yi Hyun và Soobin. Ánh mắt tò mò của anh ta dừng lại trên hai người, khiến ánh mắt Seung Hyuk trở nên sắc lạnh.

"Anh không phải đến đây có chuyện sao? Kwak Tae Shik, đuổi hết bọn nó ra ngoài."

"Sao phải đuổi? Tao cũng muốn xem mặt bọn nó. Cả ba thằng này là một bọn à? Tao tò mò muốn biết bọn nào gan lớn đến mức dám làm chuyện đó."

Anh ta chậm rãi tiến về phía Yi Hyun và Soobin. Thấy vậy, Seung Hyuk gầm gừ lên:

"Mấy đứa kia, tao bảo đuổi hết bọn nó ra ngoài. Tao phải nói lại lần nữa à?"

"Để chúng nó ở đó."

Giọng nói dứt khoát của Jin Hyuk cắt ngang lời Seung Hyuk đang lớn tiếng. Bọn đàn em lúng túng nhìn qua nhìn lại giữa hai mệnh lệnh trái ngược nhau, rồi chọn nghe theo lời của Jin Hyuk có chức vụ cao hơn. Cơ bắp trên quai hàm Seung Hyuk giật mạnh.

Jin Hyuk lướt qua Soobin, rồi dùng tay nâng cằm Yi Hyun lên. Đôi mắt cậu đỏ ửng vì nóng và căng thẳng. Nhìn thấy vậy, Jin Hyuk hờ hững nói:

"Trông cũng xinh đấy chứ."

Người đàn ông đang nhìn xuống Yi Hyun có gương mặt đẹp trai, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo kỳ lạ. Chát, Yi Hyun hất tay Jin Hyuk ra, anh ta bật cười thích thú. Anh ta nhìn Yi Hyun như thể người này rất thú vị, rồi quay người rời đi không chút do dự.

Jin Hyuk chậm rãi bước đến trước mặt Seung Hyuk đang ngồi trên ghế. Anh ta nhìn xuống, cười nhạt rồi lên tiếng:

"Gu Seung Hyuk. Chủ tịch đã cho mày cơ hội tốt như vậy, lẽ ra mày phải cảm ơn và ngoan ngoãn làm theo lệnh chứ. Sao lại làm mấy chuyện vô bổ này?"

Jin Hyuk xoay cổ sang hai bên như đang khởi động. Thấy vậy, Tae Shik nhanh chóng đẩy Soobin và Yi Hyun về phía cửa.

Khi Soobin dìu Jin Seok mất hồn bước nhanh ra cửa, Yi Hyun quay đầu lại nhìn Gu Seung Hyuk và Gu Jin Hyuk. Anh thấy Gu Seung Hyuk đang ngồi trên ghế quay mặt đi, còn Gu Jin Hyuk đang đứng trước mặt hắn, cởi đồng hồ đeo tay ra.

Yi Hyun chần chừ đứng lại nhìn, Soobin vội vàng kéo tay cậu. Ngay khi cậu quay đầu lại, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại.

"...Phù, mẹ kiếp."

Soobin chửi thề nhỏ. Yi Hyun mím chặt môi, chỉ biết bước nhanh hơn. Giữa sự im lặng ngượng ngùng, Jin Seok thỉnh thoảng lại rên rỉ.

"Ôi trời ơi, chuyện gì thế này?! Đó chẳng phải Jin Seok sao?!"

Khi ra đến sảnh, một người phá tan bầu không khí căng thẳng bằng tiếng la hoảng hốt. Một nhóm nhân viên vội vàng chạy đến, thấy Jin Seok bất tỉnh thì vội vàng giơ tay ra đỡ.

Mặc dù gánh nặng biến mất, nhưng Yi Hyun vẫn cảm thấy như có gì đó đang đè nặng lên vai. Cậu cúi đầu, lấy tay quệt mặt.

"Này, Mi Jung! Gọi 119, gọi 119 mau!"

"Vâng! Tôi đã bảo họ vào cửa sau rồi! Anh... anh có sao không? Chuyện gì thế này...!"

Những ánh mắt lo lắng và tò mò đổ dồn về phía này, trong khi một người đàn ông lực lưỡng cõng Jin Seok trên lưng vội vã bước lên cầu thang. Những nhân viên khác ồn ào chạy theo sau.

Và sau khi một trận náo loạn trôi qua, bầu không khí lại trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết, sự im lặng khó xử nặng nề bao trùm lấy Yi Hyun và Soobin.

"Kwon Yi Hyun, em có quen người đó không?"

Dù đang ở trong phòng chờ sáng đèn, đầu óc Yi Hyun vẫn như đang bị giam cầm trong cái nhà kho tối tăm kia. Cảnh tượng cuối cùng cậu nhìn thấy cứ lởn vởn trong đầu, khiến cậu cắn chặt môi.

"Kwon Yi Hyun!"

"Anh, để sau đi."

"..."

"Để sau rồi nói chuyện."

Yi Hyun không chắc sau này sẽ có gì để nói với Soobin, nhưng giờ đây, chỉ đứng thôi cũng đã là cực hình với cậu. Cơn nóng bỏng mà cậu đã quên mất lại ùa về, đốt cháy cổ họng cậu, hơi thở nóng hổi thoát ra từ đôi môi hé mở.

Mùi máu tanh như vẫn còn vương vấn trên chóp mũi cậu. Mỗi lần nuốt nước bọt, vị tanh lại trào lên, Yi Hyun loạng choạng quay người.

"Nếu ai tìm tôi thì bảo là tôi đi bệnh viện rồi nhé."

Yi Hyun không đủ sức để làm việc tiếp sau những chuyện xảy ra hôm nay. Cậu mím chặt môi, quay lưng đi. Cậu nói bằng giọng nhỏ đến mức khó nghe, nhưng không có lời đáp nào vang lên sau lưng cậu. Yi Hyun không do dự bước đi.

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡


Chap 15: Lập Đông, Khởi Đầu Mùa Đông (15)


Seung Hyuk nhìn xuống Yi Hyun rồi từng bước tiến lại gần. Hình ảnh căng thẳng của chính cậu phản chiếu trong đôi mắt rực lửa của hắn. Cậu nắm chặt tay, hắn vẫn không rời mắt khỏi cậu mà lên tiếng:

"Này, đứa nào ra ngoài tìm cái thằng nhãi tóc nâu xoăn rồi lôi nó vào đây."

"Vâng, anh!"

Chẳng mấy chốc, trong bầu không khí căng thẳng ấy, một người với đôi mắt sợ hãi bị lôi xềnh xệch vào mà chẳng hiểu chuyện gì. Seung Hyuk chỉ liếc qua để xác nhận khuôn mặt, lúc này mới lùi lại một bước.

Yi Hyun vô thức thở ra một hơi ngắn. Hương nước hoa của Seung Hyuk vẫn còn vương vấn trong không khí, thoang thoảng lướt qua chóp mũi cậu.

"Có chuyện gì... mà anh gọi tôi tới...?"

Giọng nói quen thuộc kia tràn ngập sự cảnh giác và bất an. Yi Hyun quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sợ hãi đang đảo quanh của Soobin. Khi thấy Yi Hyun, anh ta giật mình mở to mắt, rồi kinh hãi há hốc miệng khi nhìn thấy Jin Seok đang nằm thở thoi thóp.

"Tôi... sao tự nhiên... lại...?"

"À, tại Kwon Yi Hyun này cứng đầu hơn tôi tưởng."

Seung Hyuk chỉ tay về phía Jin Seok, nở nụ cười như vẽ trên môi.

“Nếu mày không muốn giống như nó, thì hãy nhanh chóng chạm môi và đá lưỡi với tên này đi.”




"..."

"Chuyện đó thì đâu có gì khó khăn với loại người như bọn mày."

Seung Hyuk đã quay lại ngồi trên chiếc ghế sắt, lăn chiếc bật lửa trong tay tạo nên tiếng tanh tách.
Soobin nhìn qua nhìn lại giữa gương mặt căng thẳng của Yi Hyun và gương mặt không chút nụ cười của Seung Hyuk, rồi chần chừ tiến lại gần Yi Hyun.

"...Đừng mà."

Giọng nói lí nhí vang đến tai Seung Hyuk. Nghe như van nài, dù điều đó khó có thể xảy ra, Seung Hyuk cười nhạt rồi nhìn đồng hồ đeo tay.

"Đây là giờ làm việc mà anh đã nói, và anh đã bảo là không nhận tiền mà."

"..."

"À... tôi sắp thấy chán rồi đấy, Yi Hyun à."

Giọng nói nhẹ nhàng của hắn khiến Soobin càng thêm căng thẳng. Anh ta vội vã nắm nhẹ lấy hai cánh tay Yi Hyun, vẻ mặt như cầu xin.

"Ồ ồ", tiếng la ó chế giễu vang lên xung quanh. Yi Hyun nghiến răng, nắm chặt tay vì cảm thấy bị khinh thường.

"Nhanh kết thúc rồi ra khỏi đây thôi."

Ánh mắt Soobin như đang nói vậy. Nỗi sợ hãi của anh ta lớn hơn cả sự nhục nhã khi bị biến thành trò hề cho đám đông xem như những con khỉ trong sở thú.

Tay Soobin ôm lấy cổ và cằm Yi Hyun. Yi Hyun nhận ra bàn tay đang run rẩy khi chạm vào da mình, cậu nhìn thẳng vào mắt Soobin. Đôi mắt đen láy đang dao động. Cậu không thể để Soobin vô tội phải chịu khổ sở thêm nữa.

Yi Hyun nhắm mắt, nhìn sang một điểm bên tai Soobin, né tránh ánh nhìn của anh ta. Mặt Soobin tiến sát lại gần mặt Yi Hyun.

Tách, tách, tách. Tiếng bánh xe bật lửa quay đều đặn, ánh mắt Seung Hyuk cũng dán chặt về phía đó.

Cạch. Cạch

Cạch

Cạch

Bật lửa va vào tay vịn ghế, tạo ra âm thanh ngắn và đanh. Đó là hành động trong lúc vô thức của Seung Hyuk khi cố gắng kìm nén sự ghê tởm đang trào dâng từ bụng dưới.

Hắn nhìn chằm chằm như thể bị ép phải xem thứ mình ghét bỏ, rồi nắm chặt chiếc bật lửa Zippo ngay trước khi môi chạm môi. Gần như cùng lúc đó, cánh cửa tưởng chừng như đã đóng kín vĩnh viễn bỗng hé mở với tiếng kẽo kẹt.

“Tụ tập mấy đứa nhóc trong góc nhà kho để làm gì thế?”




Một giọng nói trầm ổn, tuy có phần cao hơn giọng của Gu Seung Hyuk, vang lên trong không gian. Hai đôi môi suýt chạm nhau bỗng tách rời. Yi Hyun thở phào nhẹ nhõm.

"Tự nhiên lại nổi hứng thích làm trò đồng tính à? Đây là cái quái gì vậy?"

Ngay khi thấy người đàn ông mới xuất hiện, mặt Seung Hyuk tối sầm lại. Những người đứng xung quanh cũng giật mình, rồi vội vàng cúi đầu.

Chỉ còn Yi Hyun, Soobin và Seung Hyuk là vẫn ngẩng đầu đứng đó. Seung Hyuk nghiến chặt nắm tay trên tay vịn ghế, ngước nhìn người đàn ông đó.

Người đàn ông có vẻ thấp hơn Gu Seung Hyuk một chút, nhưng trang phục vest chỉnh tề hơn nhiều. Nhìn thái độ của những người xung quanh, có vẻ như anh ta có liên quan đến công ty của Gu Seung Hyuk. Yi Hyun theo bản năng cảm thấy không nên dính líu đến người này.

"Sao anh lại ở đây?"

"Sao á? Nghe đồn có thằng nhóc nghịch ngợm bị bắt gặp giở trò trong xưởng của bố. Tao đến xem mặt mũi nó thế nào thôi."

Jin Hyuk quét mắt nhìn quanh nhà kho, rồi dừng lại ở gương mặt Jin seok đang nằm co ro trong góc. Dù thuộc hạ của anh ta bị đánh cho tơi tả, anh ta vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên.

Anh ta từ từ nhìn Jin Seok từ trên xuống dưới, rồi vỗ vai cậu ta như động viên. Dù đôi mắt sưng húp của Jin Seok tràn ngập nỗi sợ hãi, anh ta vẫn nhanh chóng rời mắt đi, dường như chẳng hề bận tâm.

"Bọn này là ai?"

Sự chú ý của Jin Hyuk chuyển sang Yi Hyun và Soobin. Ánh mắt tò mò của anh ta dừng lại trên hai người, khiến ánh mắt Seung Hyuk trở nên sắc lạnh.

"Anh không phải đến đây có chuyện sao? Kwak Tae Shik, đuổi hết bọn nó ra ngoài."

"Sao phải đuổi? Tao cũng muốn xem mặt bọn nó. Cả ba thằng này là một bọn à? Tao tò mò muốn biết bọn nào gan lớn đến mức dám làm chuyện đó."

Anh ta chậm rãi tiến về phía Yi Hyun và Soobin. Thấy vậy, Seung Hyuk gầm gừ lên:

"Mấy đứa kia, tao bảo đuổi hết bọn nó ra ngoài. Tao phải nói lại lần nữa à?"

"Để chúng nó ở đó."

Giọng nói dứt khoát của Jin Hyuk cắt ngang lời Seung Hyuk đang lớn tiếng. Bọn đàn em lúng túng nhìn qua nhìn lại giữa hai mệnh lệnh trái ngược nhau, rồi chọn nghe theo lời của Jin Hyuk có chức vụ cao hơn. Cơ bắp trên quai hàm Seung Hyuk giật mạnh.

Jin Hyuk lướt qua Soobin, rồi dùng tay nâng cằm Yi Hyun lên. Đôi mắt cậu đỏ ửng vì nóng và căng thẳng. Nhìn thấy vậy, Jin Hyuk hờ hững nói:

"Trông cũng xinh đấy chứ."

Người đàn ông đang nhìn xuống Yi Hyun có gương mặt đẹp trai, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo kỳ lạ. Chát, Yi Hyun hất tay Jin Hyuk ra, anh ta bật cười thích thú. Anh ta nhìn Yi Hyun như thể người này rất thú vị, rồi quay người rời đi không chút do dự.

Jin Hyuk chậm rãi bước đến trước mặt Seung Hyuk đang ngồi trên ghế. Anh ta nhìn xuống, cười nhạt rồi lên tiếng:

"Gu Seung Hyuk. Chủ tịch đã cho mày cơ hội tốt như vậy, lẽ ra mày phải cảm ơn và ngoan ngoãn làm theo lệnh chứ. Sao lại làm mấy chuyện vô bổ này?"

Jin Hyuk xoay cổ sang hai bên như đang khởi động. Thấy vậy, Tae Shik nhanh chóng đẩy Soobin và Yi Hyun về phía cửa.

Khi Soobin dìu Jin Seok mất hồn bước nhanh ra cửa, Yi Hyun quay đầu lại nhìn Gu Seung Hyuk và Gu Jin Hyuk. Anh thấy Gu Seung Hyuk đang ngồi trên ghế quay mặt đi, còn Gu Jin Hyuk đang đứng trước mặt hắn, cởi đồng hồ đeo tay ra.

Yi Hyun chần chừ đứng lại nhìn, Soobin vội vàng kéo tay cậu. Ngay khi cậu quay đầu lại, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại.

"...Phù, mẹ kiếp."

Soobin chửi thề nhỏ. Yi Hyun mím chặt môi, chỉ biết bước nhanh hơn. Giữa sự im lặng ngượng ngùng, Jin Seok thỉnh thoảng lại rên rỉ.

"Ôi trời ơi, chuyện gì thế này?! Đó chẳng phải Jin Seok sao?!"

Khi ra đến sảnh, một người phá tan bầu không khí căng thẳng bằng tiếng la hoảng hốt. Một nhóm nhân viên vội vàng chạy đến, thấy Jin Seok bất tỉnh thì vội vàng giơ tay ra đỡ.

Mặc dù gánh nặng biến mất, nhưng Yi Hyun vẫn cảm thấy như có gì đó đang đè nặng lên vai. Cậu cúi đầu, lấy tay quệt mặt.

"Này, Mi Jung! Gọi 119, gọi 119 mau!"

"Vâng! Tôi đã bảo họ vào cửa sau rồi! Anh... anh có sao không? Chuyện gì thế này...!"

Những ánh mắt lo lắng và tò mò đổ dồn về phía này, trong khi một người đàn ông lực lưỡng cõng Jin Seok trên lưng vội vã bước lên cầu thang. Những nhân viên khác ồn ào chạy theo sau.

Và sau khi một trận náo loạn trôi qua, bầu không khí lại trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết, sự im lặng khó xử nặng nề bao trùm lấy Yi Hyun và Soobin.

"Kwon Yi Hyun, em có quen người đó không?"

Dù đang ở trong phòng chờ sáng đèn, đầu óc Yi Hyun vẫn như đang bị giam cầm trong cái nhà kho tối tăm kia. Cảnh tượng cuối cùng cậu nhìn thấy cứ lởn vởn trong đầu, khiến cậu cắn chặt môi.

"Kwon Yi Hyun!"

"Anh, để sau đi."

"..."

"Để sau rồi nói chuyện."

Yi Hyun không chắc sau này sẽ có gì để nói với Soobin, nhưng giờ đây, chỉ đứng thôi cũng đã là cực hình với cậu. Cơn nóng bỏng mà cậu đã quên mất lại ùa về, đốt cháy cổ họng cậu, hơi thở nóng hổi thoát ra từ đôi môi hé mở.

Mùi máu tanh như vẫn còn vương vấn trên chóp mũi cậu. Mỗi lần nuốt nước bọt, vị tanh lại trào lên, Yi Hyun loạng choạng quay người.

"Nếu ai tìm tôi thì bảo là tôi đi bệnh viện rồi nhé."

Yi Hyun không đủ sức để làm việc tiếp sau những chuyện xảy ra hôm nay. Cậu mím chặt môi, quay lưng đi. Cậu nói bằng giọng nhỏ đến mức khó nghe, nhưng không có lời đáp nào vang lên sau lưng cậu. Yi Hyun không do dự bước đi.

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Lịch sử", short_name: "Lịch sử", description: "Truy cập Lịch sử", url: "https://www.chaylonton.com/p/lich-su.html", },{ name: "Theo dõi", short_name: "Theo dõi", description: "Truy cập Theo dõi", url: "https://www.chaylonton.com/p/theo-doi.html", },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo