[Mùa đông] Chap 2: Giám đốc mới - CHẠY LON TON

[Mùa đông]
Chap 2: Giám đốc mới

[Cập nhật lúc 27.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡

Chap 2. Lập Đông, Khởi đầu của mùa đông (2)

Âm thanh từ sân khấu va đập vào nhau, phản xạ khắp nơi, dội vào các bức tường và tạo thành thứ âm thanh ù ù khó chịu. Thêm vào đó là tiếng nước chảy róc rách từ vòi, khiến Yi Hyun chỉ muốn lấy tay bịt chặt hai tai lại.

Nhưng hai tay cậu đang bận bịu với miếng bọt biển ướt sũng và những chiếc đĩa trơn trượt. Không thể làm gì khác, Yi Hyun chỉ biết cắn nhẹ môi dưới để giải tỏa sự khó chịu.

Đống bát đĩa chất cao như núi cũng dần vơi đi. So với những chiếc nồi dính đầy dầu mỡ thì mấy cái đĩa đựng hoa quả hay bánh quy này chẳng nhằm nhò gì, chỉ có điều chúng to quá khổ, một tay khó mà cầm được. Yi Hyun rửa sạch chiếc đĩa cuối cùng, nắm chặt tay rồi thả lỏng giữa không trung, cảm nhận sự mỏi nhừ.

Nhìn quanh, không còn bát đĩa nào cần rửa nữa. Chỉ cần xử lý nốt túi rác đựng thức ăn thừa ở góc bàn là coi như xong việc hôm nay.

"Phù..."

Thở ra một hơi nhẹ, Yi Hyun với tay lấy chiếc đĩa trong bồn rửa. Cậu vừa bóp nước rửa bát lên miếng bọt biển, vừa lau chùi chiếc đĩa thủy tinh đen bóng thì nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau.

"Yi Hyun à. Dọn dẹp nhanh rồi xuống sảnh tập trung nhé?"

Cậu quay đầu lại, thấy một chàng trai đang đứng dựa vào cửa bếp. Đó là Soobin, người mà Yi Hyun thân thiết nhất ở đây.

Nghe thấy vậy, Yi Hyun theo phản xạ nhìn lên đồng hồ treo tường, rồi thở dài thay cho câu trả lời. Sáu giờ ba mươi phút sáng. Dù có về nhà sớm nhất có thể thì cậu cũng chỉ ngủ được vài tiếng trước khi phải dậy đi làm. Bị gọi xuống sảnh lúc này chẳng dễ chịu chút nào.

Hơn nữa, vì là dịp cuối năm nên quán đóng cửa muộn hơn một tiếng. Dù dọn dẹp nhanh đến mấy thì cũng phải gần bảy giờ cậu mới ra khỏi đây. Xuống sảnh tập trung rồi mới được về thì chắc chắn sẽ trùng với giờ cao điểm buổi sáng.

"...Bây giờ á?"

Dù đã quen với việc này, nhưng chen chúc trên xe buýt với những người đi làm vào buổi sáng khi trên người đầy mùi thuốc lá, vẫn khiến Yi Hyun cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa, đứng giữa những người ăn mặc chỉnh tề trong khi bản thân thì phờ phạc, nồng nặc mùi rượu, đôi khi khiến cậu cảm thấy xấu hổ và bất lực.

Dù không phải là người dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, nhưng rõ ràng là cậu không thích điều này chút nào.

"Ừ. Họ cho nhân viên thời vụ về hết rồi, chỉ còn nhân viên chính thức thôi. Chắc cũng không lâu đâu."

"Có chuyện gì ở dưới vậy?"

Yi Hyun vừa hỏi, vừa nhanh tay lau chùi cho xong việc. Soobin tiến lại gần cậu.

"Không phải thế đâu, nghe nói giám đốc câu lạc bộ gì đó tự nhiên bảo đến. Quản lý giờ đang nháo nhào lau cái này chùi cái kia kìa."

Soobin nói rồi áp sát vào lưng Yi Hyun. Yi Hyun hơi nghiêng người về phía trước để tránh né, nhưng Soobin chỉ cười tinh nghịch, đưa tay chạm vào dái tai trắng nõn của cậu.

"...Ở đây cũng có giám đốc à?"

"Nghe nói tầng hầm B3 với mấy người bảo vệ là dân xã hội đen mà. Chắc là người có liên quan đến bọn họ đấy?"

Những ngón tay đang mân mê dái tai cậu di chuyển lên vành tai, rồi xuống cổ. Cảm giác như có con gì đó bò lên người khiến Yi Hyun rùng mình. Soobin đưa tay còn lại ra xoa xoa eo cậu như muốn dỗ dành.

"Xong việc rồi đi chơi với anh nhé?"

Giọng nói trầm ấm của Soobin như rót mật vào tai Yi Hyun. Nhưng cậu lắc đầu, đẩy mặt anh ta ra, rồi tiếp tục công việc đang dang dở.

"Không được. Tôi còn phải đi làm thêm."

Nghe câu trả lời dứt khoát, Soobin bĩu môi. Nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, bàn tay đang đặt trên eo Yi Hyun từ từ di chuyển xuống dưới.

"Em vẫn làm ở quán súp huyết heo đó à? Anh cho em tiền tiêu vặt nhé."

"..."

"Làm việc đến sáng sớm chắc mệt lắm. Lương bao nhiêu? Anh cho em được mà."

Dù Soobin liên tục dụ dỗ, nhưng Yi Hyun vẫn bình thản rửa bát. Cậu nhìn những bọt xà phòng trôi theo dòng nước, vẻ mặt không chút cảm xúc. Xong chiếc đĩa cuối cùng, Yi Hyun đặt nó vào giá, rồi vẩy tay cho khô nước.

Soobin nhìn Yi Hyun với vẻ mặt đầy hy vọng, bàn tay đang sờ soạng mông cậu. Yi Hyun lau khô tay bằng khăn, rồi mới quay lại, nắm lấy cổ tay rắn chắc của Soobin.

"Anh biết mà."

"..."

"Tôi không nhận tiền kiểu đó đâu."

Nghe câu trả lời vừa nhẹ nhàng vừa kiên quyết, Soobin tặc lưỡi, buông tay ra. Anh ta cười gượng gạo, gãi đầu, rồi lùi lại một bước.

"Anh biết rồi. Anh chỉ sợ em vất vả thôi."

"..."

"Rửa bát xong chưa? Xuống dưới với anh nhé?"

"Không, anh đi trước đi. Tôi đổ rác rồi xuống sau."

Yi Hyun hất hàm về phía đống giấy vụn ở góc bếp. Soobin lộ rõ vẻ tiếc nuối. Nhưng anh ta chỉ vỗ vai Yi Hyun vài cái, rồi mỉm cười dịu dàng.

"Hình như giám đốc sắp đến rồi đấy. Làm nhanh rồi xuống nhé."

"Ừ."

Soobin cười với Yi Hyun rồi quay người đi. Yi Hyun nhìn theo bóng lưng anh ta cho đến khi khuất hẳn, rồi cắn môi.

Soobin có gu tình dục đơn giản, lại không thích tọc mạch chuyện riêng tư, nên Yi Hyun thỉnh thoảng qua đêm với anh ta. Nhưng cậu không muốn để lại bất kỳ cảm xúc hay rắc rối nào. Có lẽ cậu đã từ chối hơi thẳng thừng, nhưng nghĩ kỹ lại thì cách xử lý như vậy cũng ổn.

Gạt bỏ suy nghĩ về Soobin, Yi Hyun cầm túi rác lên. Cậu nhét thêm vỏ hoa quả và thức ăn thừa vào, chiếc túi to nhanh chóng đầy ắp.

Cậu nhớ đến lời nhắc xuống sảnh, hơi do dự, nhưng lại không muốn để túi rác trên bàn. Sau một hồi suy nghĩ, Yi Hyun xách túi rác và mấy thùng carton cần phân loại, bước lên cầu thang dẫn đến cửa sau.

"Két..."

Vừa đẩy cánh cửa lạnh ngắt ra, Yi Hyun đã bị gió táp vào mặt.

Bầu trời tờ mờ sáng, không khí se lạnh của buổi sớm mai khiến cậu  tỉnh táo hẳn. Yi Hyun hối hận vì đã không mặc thêm áo khoác, nhưng giờ quay lại thì cũng ngại, nên đành rảo bước cho nhanh.

Thùng rác nằm cạnh bãi đậu xe phía sau tòa nhà. Yi Hyun đang vội vã đi vòng qua góc tòa nhà thì thấy một chiếc xe sedan đen bóng đang tiến vào bãi đậu xe. Cậu thấy làn khói trắng mờ ảo bốc lên từ phía đèn pha.

Đó là một chiếc xe sang trọng với logo nổi bật. Chiếc xe vừa dừng lại, đám bảo vệ lực lưỡng mà Yi Hyun thường thấy đã xếp thành hàng ngay ngắn. Định bụng vứt rác rồi đi ngay, nhưng Yi Hyun lại vô thức dừng bước.

Chắc chắn người ngồi trong xe là giám đốc mới mà Soobin vừa nhắc đến. Nhìn đám bảo vệ to con đang căng thẳng như vậy, chắc hẳn giám đốc cũng không phải dạng vừa. Yi Hyun nấp vào bóng tối, lặng lẽ chờ họ rời đi, để tránh bị vạ lây.

Hơi thở cậu hóa thành làn khói trắng tan biến trong không khí. Đầu ngón tay tê cóng đang cố giữ chặt túi rác. Gió lạnh luồn qua lớp áo sơ mi mỏng manh khiến Yi Hyun rùng mình, co ro. Đúng lúc đó, ánh đèn pha vụt tắt.

Hàng người đứng thẳng tắp, đồng loạt cúi đầu như những người lính được huấn luyện bài bản. Yi Hyun theo bản năng lấy tay che miệng.

Cậu mới chỉ thấy cảnh tượng này trong phim, đây là lần đầu tiên được chứng kiến tận mắt. Dù biết mình đang lén nhìn trộm, nhưng cậu không thể nào rời mắt được.

"Cạch", tiếng mở cửa xe phá vỡ sự im lặng. Có người bước xuống xe. Do ánh đèn ngược chiều nên Yi Hyun chỉ nhìn thấy một bóng đen.

"Chào anh!"

Đôi mắt Yi Hyun lướt qua mắt cá chân to khỏe được bao bọc bởi đôi tất đen, rồi bị che khuất bởi ống quần âu vừa vặn. Ngay sau đó, người đàn ông bước ra khỏi xe. Trái với dự đoán của Yi Hyun, thay vì một thân hình lực lưỡng, vạm vỡ, người đàn ông này sở hữu vóc dáng cao ráo, săn chắc như một vận động viên.

Có người vội vàng chạy đến, cúi gập người chào hỏi. Nhưng người đàn ông kia không hề liếc nhìn anh ta lấy một cái.

Đúng lúc đó, ánh đèn pha từ một chiếc xe đi ngược chiều chiếu vào khuôn mặt người đàn ông rồi vụt tắt. Yi Hyun thoáng thấy sống mũi cao thẳng của anh ta. Đang đứng trong bóng tối quan sát, Yi Hyun vô thức liếm môi.

Hình ảnh này... khác với tưởng tượng của mình.

Nếu không có đám người to con đang căng thẳng cúi đầu kia, Yi Hyun đã nhầm anh ta là một ngôi sao nào đó đến chơi ở câu lạc bộ. Cậu bật cười trước suy nghĩ ngớ ngẩn của mình, rồi vội vàng xách lại túi rác.

"Chào cậu. Tôi là quản lý phụ trách chung ở đây..."

Giọng nói của giám đốc Kim, người phụ trách toàn bộ câu lạc bộ, vang lên mơ hồ. Ông ta vừa chà xát hai tay, vừa nói gì đó, nhưng người đàn ông kia không đáp lại, chỉ bước thẳng về phía cửa ra vào.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng Yi Hyun chỉ nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói trầm thấp của người đàn ông đó. Mọi người đều mặc đồ tối màu, nhìn từ xa như hòa vào màn đêm.

"Hân hạnh được gặp cậu. Ngay khi nghe tin trưởng phòng Gu đến Nexus..."

Chiếc áo sơ mi in hình hoa hồng đỏ nổi bật giữa màn đêm. Cảnh tượng này khiến Yi Hyun có cảm giác lạc lõng với thực tại. Tiếng giày gõ "cạch cạch" trên nền đất vang lên rõ mồn một. Yi Hyun ngẩn người ra, quên cả nơi mình đang đứng.

Cho đến khi người đàn ông được cho là giám  mới kia khuất bóng hẳn, đám người to con mới lần lượt ngẩng đầu lên. Có vẻ như họ cũng không thích thú gì với việc bị gọi tập trung đột ngột này, ai nấy đều tỏ vẻ khó chịu. Vài người rủ nhau ra góc hút thuốc, vài người thì xoa bóp cổ, giãn cơ.

Yi Hyun vẫn ngây người nhìn về nơi người đàn ông vừa đứng. Gió lạnh luồn qua những ngón tay đang co ro trong không khí.

"Này, này, lũ kia! Đừng có đứng ì ra đó nữa, mau giải tán đi!"

Một tên bảo vệ vừa quát, vừa tiến về phía chiếc xe bị bỏ lại. Nhìn bóng người đang đến gần cùng cái bóng đổ dài dưới chân, Yi Hyun giật mình, run bắn lên.

Không biết có phải vì lạnh không, mà cậu bỗng thấy ớn lạnh sống lưng. Yi Hyun cắn chặt má trong để lấy lại bình tĩnh, rồi vội vàng xách túi rác chạy đi.

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Lịch sử", short_name: "Lịch sử", description: "Truy cập Lịch sử", url: "https://www.chaylonton.com/p/lich-su.html", },{ name: "Theo dõi", short_name: "Theo dõi", description: "Truy cập Theo dõi", url: "https://www.chaylonton.com/p/theo-doi.html", },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo