[Mùa đông]
Chap 4: “ Cái tên trắng bệch như búp bê ấy”
[Cập nhật lúc 12.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
Chap 4. Lập đông, Khởi đầu của mùa đông (4)
"Ngoài trời lạnh thật đấy."
Lúc đó, Soobin nhìn thấy Yi Hyun và tiến đến, khoác tay qua vai cậu. Khi hơi ấm từ cơ thể Soobin chạm vào gáy, Yi Hyun mới bắt đầu cảm nhận được thực tại. Cậu nắm chặt bàn tay rồi lại thả lỏng. Cảm giác tê tê bắt đầu từ lòng bàn tay lan ra khắp cơ thể."Chắc không có chuyện gặp lại đâu nhỉ..."
Yi Hyun cụp mắt xuống, lời lẩm bẩm khe khẽ thoát ra từ đôi môi cậu khó có thể nghe thấy.
"Em nói gì cơ?"
"... Không có gì."
Soobin nghiêng đầu vẻ khó hiểu trước lời nói của Yi Hyun. Nhưng ngay sau đó, anh ta mỉm cười và nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay áp lên vành tai Yi Hyun.
"Sao em đi lâu thế?"
Yi Hyun đã định gạt tay Soobin ra, nhưng rồi cậu chỉ lắc đầu trong im lặng. May mắn là hầu hết các nhân viên đều đang mệt mỏi và không chú ý đến họ, hơn nữa bàn tay ấm áp của Soobin chạm vào làn da, khiến Yi Hyun cảm thấy bình tĩnh hơn. Yi Hyun khẽ mở miệng, nói như lẩm bẩm:
"Có chút việc."
Câu lạc bộ có quy mô khá lớn, nên dù chỉ tập hợp các nhân viên chính thức, không tính nhân viên bán thời gian, thì số lượng cũng kha khá. Việc Yi Hyun có thể đứng ở đây, giữa những người này, phần lớn là nhờ Soobin.
Vào đầu những năm hai mươi, Yi Hyun quyết định nhập ngũ để thoát khỏi chuỗi ngày làm thêm bất tận, những tờ giấy báo đóng học phí và sinh hoạt phí cứ như giấy đòi nợ gửi đến mỗi đầu học kỳ. Cậu nhận ra rằng việc tiếp tục học đại học mà không có sự hỗ trợ của bố mẹ là điều không thể.
Trái ngược với lo lắng ban đầu rằng mình sẽ không phù hợp với môi trường quân đội đầy uy quyền và áp lực, Yi Hyun đã nhanh chóng thích nghi với cuộc sống quân ngũ. Một phần lớn lý do là vì cậu không phải lo lắng về tiền bạc.
Một năm rưỡi trôi qua như chớp mắt. Khi xuất ngũ, Yi Hyun chẳng có gì ngoài vài trăm won và thêm hai tuổi.
Cậu lại tiếp tục những ngày tháng làm thêm vất vả để kiếm tiền đóng học phí. Nhưng nghĩ đến những học kỳ còn lại, Yi Hyun cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Dù trước đây từng quyết tâm học xong đại học, nhưng giờ đây, nhiệt huyết trong cậu đã nguội lạnh. Yi Hyun cảm thấy bế tắc.
Đúng lúc đó, Soobin liên lạc với cậu. Ban đầu, Yi Hyun khá ngạc nhiên. Mối quan hệ giữa họ chỉ dừng lại ở mức xã giao khi cùng làm việc tại một câu lạc bộ vài năm trước. Nhưng Soobin đã đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn: Nơi anh ta làm việc đang tuyển nhân viên mới, và cậu ta muốn Yi Hyun đến đó.
Yi Hyun không còn chút ấn tượng tốt đẹp nào về công việc ở câu lạc bộ, nơi cậu phải chịu đựng mùi thuốc lá nồng nặc và những vị khách liên tục mời rượu. Nhưng với mức lương gấp đôi lương tối thiểu, Yi Hyun không thể từ chối.
Gần như bị gia đình từ mặt, những năm đầu tuổi hai mươi của Yi Hyun đầy ắp sự uất ức và cố chấp. Sau khi xuất ngũ, cậu vẫn luôn đơn độc. Soobin là một trong số ít những người mà Yi Hyun có thể gọi là bạn. Đó cũng là lý do cậu luôn nhắm mắt làm ngơ trước những hành động vượt quá giới hạn và sự khó chịu mà Soobin thỉnh thoảng mang lại.
Yi Hyun cụp mắt xuống, lưỡi cậu lướt qua vùng da mềm mại trên môi. Soobin gõ nhẹ những ngón tay đang đặt trên vai Yi Hyun, nhịp theo điệu nhạc nền đang phát ra khe khẽ trong sảnh. Yi Hyun liếc nhìn Soobin rồi đưa tay lên xem giờ một lần nữa.
Bảy giờ mười phút.
Nếu là mọi khi, giờ này cậu đã bắt được xe buýt rồi. Yi Hyun vừa cảm thấy hơi bực với ông chủ câu lạc bộ - người đã tập hợp mọi người lại nhưng chẳng thấy mặt mũi đâu, thì bỗng nhiên có tiếng bước chân từ phía trên cầu thang lớn ở giữa sảnh vọng xuống. Các nhân viên đang trò chuyện với nhau đồng loạt im bặt.
"Bọn này là ai?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên giữa không gian chỉ còn tiếng nhạc ồn ào. Giọng nói đó đều đều, lạnh lùng hơn cả giọng nói của người đàn ông lúc nãy lướt qua tai Yi Hyun.
Bóng lưng của ai đó mà cậu nhìn thấy ở bãi đậu xe, khuôn mặt dưới ánh đèn sáng trưng ở sảnh thang máy, và bây giờ là bóng người đang đứng ngược sáng, tất cả đều trùng khớp.
"...A."
Yi Hyun cắn chặt môi, tự trách bản thân đã không nhận ra Seung Hyuk chính là ông chủ mới.
Đây là một thời điểm và địa điểm quá đặc biệt để cho rằng cuộc gặp gỡ sau nhiều năm này chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Yi Hyun biết mình không thể dễ dàng thoát khỏi tầm mắt của Seung Hyuk đang nhìn xuống từ tầng trên, nên cậu lùi lại một bước để tìm cách ẩn mình. Nhưng Soobin không nhận ra ý định đó, anh ta áp sát vào Yi Hyun và thì thầm.
"Woa, chết tiệt... Cái bầu không khí gì thế này?"
Câu nói đó giống như một lời cảm thán buột miệng hơn là một câu hỏi. Yi Hyun không cần nghe giải thích cũng hiểu được ý của Soobin. Vì khi lần đầu gặp Gu Seung Hyuk, cậu cũng có cảm giác tương tự.
Ánh mắt của Soobin vừa dò xét vừa trầm trồ, nhanh chóng lướt từ trên xuống dưới Seung Hyuk. Yi Hyun sợ rằng nếu ngẩng đầu lên sẽ chạm phải ánh mắt lạnh lùng kia nên cậu cúi gằm mặt xuống và tiến sát lại gần Soobin hơn.
Trong khi đó, Seung Hyuk đang quan sát Yi Hyun từ trên cao. Giữa bao nhiêu người trong sảnh, chỉ có hai người họ đứng sát rạt vào nhau nên càng dễ thu hút sự chú ý.
"Tôi đã tập hợp mọi người lại vì nghĩ rằng cậu có điều muốn chỉ bảo. Tất cả đều là nhân viên chính thức, đã làm việc ở đây hơn một năm."
Seung Hyuk cảm thấy nực cười khi thằng nhóc ngày trước chỉ biết ngồi im re đọc sách trong bộ đồng phục rộng thùng thình, giờ đây lại làm việc ở một nơi như thế này, thậm chí còn hơn một năm. Hơn nữa, tính cách của Yi Hyun hình như vẫn như vậy. Dù mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía này, cậu vẫn cứ cúi gằm mặt xuống đất chẳng khác gì khi xưa.
Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Seung Hyuk, rồi lan ra khắp cơ thể. Nhìn thấy Yi Hyun chẳng khác gì chín năm trước khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
"... Haha."
Seung Hyuk cười khẩy, khiến những tên đàn em phía sau hắn cũng căng thẳng theo.
"Vâng cậu... Có vấn đề gì sao ạ...?"
"Giám đốc Kim."
"Vâng, xin cậu cứ nói."
Giọng nói lạnh lùng của Seung Hyuk như muốn đè bẹp người khác khiến giám đốc Kim rụt vai lại.
"Nếu ông muốn tiếp tục làm việc ở đây thì tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói."
"A..."
"Tôi đã bảo ông chuẩn bị hàng dưới tầng hầm rồi mà, sao lại dẫn mấy đứa bồi bàn tiếp khách lên đây làm gì?"
Giám đốc Kim đang căng thẳng dò xét tình hình, bỗng giật nảy mình khi một cánh tay đè nặng lên vai.
"Chủ tịch Gu có thể thích mấy trò này, chứ tôi thì thấy kinh tởm."
Seung Hyuk khoác vai giám đốc Kim thân mật như bạn bè, trong khi cổ của hắn xoay một vòng nghe rõ tiếng các khớp xương kêu răng rắc.
"Xếp mấy đứa nhân viên ra đây làm gì? Hay là bảo tôi đọc vài câu cảm nghĩ?"
"Tôi, tôi xin lỗi..."
"Không cần thiết, đuổi hết đi."
Giọng điệu bông đùa ban nãy bỗng chốc trở nên lạnh lùng. Giám đốc Kim tái mặt, cúi đầu lia lịa. Nhìn bóng lưng vội vã chạy đi của ông ta, Seung Hyuk day day thái dương.
Xem ra lão ta cũng học được chút ít khôn lỏi sau khi lăn lộn dưới trướng chủ tịch Gu. Nếu giám đốc Kim mà chần chừ hay do dự dù chỉ một chút, có lẽ đêm nay ông ta sẽ phải nằm dưới đất chứ không phải trên giường êm ái ở nhà.
Seung Hyuk bẻ cổ răng rắc rồi gọi Tae Sik đang đứng phía sau.
"Tae Sik, còn thuốc không, đưa tao ít."
Seung Hyuk không thích phê thuốc, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Tae Sik nghe vậy thì nhăn mặt, gãi đầu gãi tai.
"Vì anh không dặn trước nên em chỉ cho mấy đứa nó dùng hàng loại ba thôi... Em sẽ bảo chúng nó mang loại xịn xuống ngay."
Seung Hyuk nhíu mày, nghiến răng để kìm nén cơn bực tức. Rồi hắn nhắm mắt, thở dài.
"Thôi khỏi."
"Vâng..."
Sợ bị vạ lây, Tae Sik vội lùi lại một bước. Hắn ấn nút gọi thang máy riêng xuống tầng hầm thứ ba, đồng thời len lén quan sát sắc mặt Seung Hyuk. Seung Hyuk đang mím chặt môi, lưỡi đảo trong miệng, rồi từ từ mở mắt.
Ánh mắt hắn sắc lạnh. Tae Sik thầm nghĩ, nếu sơ sẩy để ai đó thấy Seung Hyuk thế này, chắc sáng sớm anh ta đã phải gọi đội dọn dẹp đến rồi. Lâu lắm rồi mới thấy Seung Hyuk căng thẳng như vậy, khiến miệng anh ta cũng cảm thấy khô khốc.
Tae Sik vội vàng rà soát lại danh sách những người đang ở dưới hầm. Mong là không có đứa nào ngu ngốc không biết điều... Tiếng "ting" trong trẻo của thang máy vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời của anh ta.
"Anh, anh xuống trước đi. Em xem lại danh sách khách mời đã rồi xuống sau."
Cửa thang máy mở ra, lộ rõ không gian bên trong bằng kim loại đen mờ, nhưng Seung Hyuk vẫn đứng im. Hắn chỉ quay mặt về phía sân khấu, lặng lẽ quan sát.
Có lẽ giám đốc Kim vẫn chưa kịp thông báo, các nhân viên vẫn đang xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại liếc về phía Seung Hyuk. Ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua những gương mặt tò mò, dừng lại ở một góc khuất cạnh cây cột.
Một gã tóc xoăn đang cười toe toét, mân mê vành tai của người thanh niên bên cạnh như thể đang nặn đất sét. Người kia thì mặt lạnh tanh, cúi gằm xuống đất.
Nhìn hai chàng trai vẫn còn dính lấy nhau, Seung Hyuk khịt mũi khinh bỉ, thậm chí là ghê tởm.
Chắc thằng đứng cạnh nó cũng là gay.
"...Anh?"
Seung Hyuk hất hàm về phía mình đang nhìn, ra lệnh:
"Cho nó xuống dưới cùng luôn."
"Ai cơ ạ...? À, con bé cột tóc đuôi ngựa ấy hả? Đang đứng cạnh cái loa?"
"Đằng sau nó."
Sau một thoáng im lặng, giọng nói lạnh lùng của Seung Hyuk vang lên.
“ Cái tên trắng bệch như búp bê ấy”
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.