[Mùa đông]
Chap 9: Bắt gặp trước khách sạn (2)
[Cập nhật lúc 12.3.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Bản dịch này được đăng tải lên website chaylonton.com. Hãy ủng hộ chúng mình bằng cách đọc tại đây nhé ♡♡♡
Con đường nhỏ hẹp đến mức xe cộ ra vào khó khăn vì những chiếc xe đậu trái phép và biển quảng cáo dựng trước nhà nghỉ.
Yi Hyun nghiêng đầu, gỡ tay Soobin ra rồi lùi lại một bước, như thể đang chừa chỗ cho xe dừng lại.
Đèn xi nhan nhấp nháy, một chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người. Chiếc sedan đen bóng bám theo phía sau cũng giảm tốc độ. "Bíp!" một tiếng còi ngắn vang lên.
Trong lúc Yi Hyun ngập ngừng nhìn chiếc sedan phía sau, Soobin nhanh chóng bước tới mở cửa sau cho cậu. Anh ta lấy trong ví ra một tờ 50.000 won đưa cho Yi Hyun.
"Giờ em chẳng có tiền mặt hay gì cả. Trên đường về nhớ mua cháo với thuốc nhé."
"... Cảm ơn anh. Tuần sau tôi trả."
"Trả gì chứ. Đừng có lười rồi bỏ uống thuốc đấy. Về cẩn thận nhé."
"Ừ."
Yi Hyun nhìn chằm chằm tờ tiền mỏng trên tay rồi bước vào taxi. Soobin với tay lên nắm cửa xe, cúi đầu nhìn cậu với ánh mắt đầy lo lắng. Thái độ dịu dàng như đang đối xử với người yêu khiến Yi Hyun cảm thấy không thoải mái, cậu khẽ cắn môi dưới.
Việc vạch ra một ranh giới rõ ràng trong các mối quan hệ đã trở thành một phần tính cách của Yi Hyun, nó được hình thành trong một thời gian dài. Điều này áp dụng cho tất cả mọi người cậu từng gặp, kể cả Soobin.
Giống như những dải băng được giăng lên tại hiện trường vụ án, cậu luôn cắt đứt quan hệ với bất kỳ ai cố gắng bước qua ranh giới đó. Tất cả những gì Yi Hyun muốn ở những người đàn ông kia chỉ là sự hoà quyện thể xác và chia sẻ hơi ấm. Trao đổi cảm xúc là thứ vô nghĩa.
Cậu đã nghĩ rằng Soobin, với sự nhạy bén của mình, sẽ nhận ra điều đó. Hay cậu đã nhìn nhầm người?
Bỗng nhiên, Yi Hyun có cảm giác như mình đang bị kéo xuống một vũng bùn lầy, nặng nề và dính nhớp. Cơn mệt mỏi bắt đầu ập đến.
Thấy Yi Hyun ngồi im lặng cúi gằm mặt, Soobin đứng bên cửa xe khẽ cười rồi cúi người xuống. Anh ta nhẹ nhàng đặt lên trán cậu, nơi vẫn còn hơi ấm một nụ hôn rồi rời đi.
Yi Hyun cảm nhận được ánh mắt của người tài xế taxi trung niên đang nhìn qua gương chiếu hậu. Cậu thở dài, nhắm mắt lại.
"Nếu em thấy không khỏe thì đừng cố đi làm, cứ gọi cho anh."
Soobin chậm rãi vuốt tóc Yi Hyun. Rồi với vẻ mặt tiếc nuối, cậu ta cẩn thận đóng cửa xe.
Khi cơn gió lạnh buốt bên ngoài bị ngăn cách, Yi Hyun mới cảm nhận được hơi ấm từ máy sưởi trong xe. Làn da tiếp xúc với không khí khiến cậu có cảm giác ngứa ngáy, cậu đưa tay xoa xoa cánh tay mình.
"Làm ơn cho tôi đến Suhyeon Dong."
Không có tiếng trả lời. Qua gương chiếu hậu, Yi Hyun thấy rõ vẻ khó chịu trong mắt người tài xế. Chắc hẳn ông ta không thích thú gì khi chứng kiến cảnh hai người đàn ông thân mật trước nhà nghỉ giữa ban ngày ban mặt.
Nếu là ngày xưa, có lẽ Yi Hyun đã cảm thấy tổn thương, nhưng giờ những chuyện như vậy chẳng còn ảnh hưởng gì đến cậu nữa. Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh khá mạnh, Yi Hyun tựa trán vào cửa sổ cứng ngắc.
Khi nhắm mắt lại, tấm kính lạnh lẽo giúp hạ nhiệt cho vùng trán đang nóng bừng của cậu. Đầu óc dần tỉnh táo, cậu bắt đầu cảm thấy đau nhức vùng thắt lưng. Dù không lạnh nhưng cậu cảm thấy trống rỗng trong lòng. Đó là cảm giác thường trực mỗi khi cậu qua đêm với ai đó.
Yi Hyun chợt hối hận vì đã níu kéo Soobin tối qua. Phải giữ khoảng cách với anh ấy mới được. Cậu nuốt nỗi ân hận vào trong, cố gắng thở đều để kìm nén cảm xúc đang dâng trào.
***
Ngay từ sáng sớm, tâm trạng của Seung Hyuk đã u ám hơn hẳn vì nhận được lệnh triệu tập của chủ tịch Gu. Do Tae Sik đang bận việc khác, một thành viên mới trong tổ chức được giao nhiệm vụ lái xe, cứ thế căng thẳng dò ý Seung Hyuk suốt cả ngày nay.
Trên đường từ Nexus đến trụ sở chính với vài tập tài liệu, một chiếc taxi bất ngờ tạt đầu xe họ. Gã đàn em định chửi thề trong lúc vội vàng giảm tốc độ, nhưng rồi chợt nhớ ra Seung Hyuk đang ngồi ở ghế sau nên vội ngậm miệng lại.
'Lỡ mồm thì toi đời.'
Lúc đầu, hắn ta phấn khích đến mức quên mất rằng Seung Hyuk là người cần phải dè chừng trong tổ chức, chẳng kém gì chủ tịch.
Nếu anh trai của Seung Hyuk luôn lạnh lùng và lý trí, thì Gu Seung Hyuk lại hoàn toàn trái ngược. Hắn thô lỗ và hoang dại, chẳng hề kiêng dè ai. Anh em trong tổ chức vẫn thường bảo nhau rằng, Seung Hyuk lúc cười mới đáng sợ nhất, bởi hắn có thể tươi cười niềm nở rồi ngay lập tức quay ngoắt kết liễu người đó.
Hắn căng thẳng liếc nhìn gương chiếu hậu. May thay, Seung Hyuk đang ngủ với hai tay khoanh trước ngực. Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi trừng mắt nhìn chiếc taxi - thủ phạm gây ra mọi chuyện.
Rắc rối đến ngay sau đó. Giá mà chỉ cùng đường một đoạn ngắn thì tốt rồi, đằng này chiếc taxi kia lại rẽ vào đúng con hẻm nhỏ mà họ đang định đi.
Thấy Seung Hyuk vẫn đang ngủ, hắn bám sát đuôi chiếc taxi với ý nghĩ "Để xem mày xử lý ra sao". Có lẽ do tài xế taxi còn non kinh nghiệm hoặc con hẻm quá chật chội, chiếc taxi cứ nhích tới nhích lui, không sao lùi vào được. Cứ mỗi lần như vậy, hắn ta lại áp sát xe mình vào, cười khẩy một cách ti tiện.
"Này."
Bất chợt, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau. Gã đàn em cảm thấy máu trong người đông cứng lại, lắp bắp trả lời.
"Vâng, vâng ạ...?"
"Giữ khoảng cách rồi đỗ xe lại."
Hóa ra Seung Hyuk chỉ nhắm mắt chứ không hề ngủ. Hắn đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo.
Gã đàn em thấy lạnh sống lưng, tay chân bắt đầu tê cứng. Hắn ta toát mồ hôi lạnh, trừng mắt nhìn chiếc taxi màu cam, thủ phạm gây ra mọi chuyện. Cách đó khoảng 5 mét, hai chàng trai trông giống hành khách đang tiến về phía chiếc taxi đã dừng lại.
"Đại ca, đại ca... em xin lỗi…"
"Không sao. Tiến sát hơn chút nữa."
Hắn ta biết rằng đây là lúc phải làm theo lệnh trước khi xin lỗi. Hắn nín thở, từ từ xoay vô lăng.
Chiếc xe dừng lại ở vị trí có thể nhìn rõ mặt và khẩu hình của hai hành khách. Hắn ta nắm chặt vô lăng.
'Chết tiệt...! Sao bọn chúng không nhanh lên, cứ đứng đó làm trò gì thế...!'
"Bíp", tiếng còi xe khẽ vang lên khiến hai vị khách giật mình. Khi chàng trai thấp hơn quay đầu lại, Seung Hyuk chạm phải ánh mắt anh ta, một ánh mắt hoàn toàn vô cảm.
Qua lớp kính tối màu. Một chiều.
"... Ha."
Đó là Kwon Yi Hyun. Đứng cạnh cậu là anh chàng tóc xoăn cao kều đã quấn lấy Yi Hyun trong quán bar hôm đó.
Anh chàng tóc xoăn cau mày nhìn chiếc xe rồi rút trong ví ra một tờ 50.000 won đưa cho Yi Hyun. Seung Hyuk im lặng quan sát.
Tờ tiền nằm gọn trên bàn tay trắng trẻo, thon dài. Yi Hyun nhìn chằm chằm vào nó với vẻ mặt vô cảm, không từ chối mà bước thẳng lên xe.
Seung Hyuk nhếch mép cười mà không hề nhận ra, rồi bật cười khan khi thấy Soobin hôn lên trán Yi Hyun. Hắn nhìn chiếc taxi đang rời đi với ánh mắt lạnh lùng.
Hai thằng đ.ồng t.ính đứng trước nhà nghỉ. Bàn tay trắng nhận lấy 50.000 won.
Không cần giải thích thêm, hắn cũng quá hiểu tình huống này. Seung Hyuk cười khẩy với ánh mắt lạnh băng.
500.000 won thì không được, nhưng 50.000 won thì được à.
"Quả tư duy về tài chính cũng khác người thật đấy."
"Gì cơ ạ…?"
Seung Hyuk vừa rung chân vừa tặc lưỡi, rồi bất ngờ mở cửa xe bước ra ngoài. Hắn xem giờ, bẻ khớp cổ kêu răng rắc rồi tiến về phía ghế lái. Gã đàn em sợ hãi, ngước nhìn Seung Hyuk với ánh mắt đầy kinh hoàng.
"Mày tự bước xuống hay để tao lôi xuống?"
"Em, em tự xuống ạ!"
Vừa thấy gã đàn em cởi dây an toàn, Seung Hyuk liền túm cổ áo hắn ta ném ra ngoài. Rồi hắn ngồi vào ghế lái, nhìn gã đàn em đang ngơ ngác nhìn mình từ dưới đất, lạnh lùng nói:
"Nếu không muốn gãy tay gãy chân rồi nằm viện vài tháng thì đừng bao giờ lái xe trước mặt tao nữa. Hiểu chưa?"
Chưa kịp để hắn ta ú ớ trả lời, Seung Hyuk đã đóng sầm cửa xe và phóng đi. Gã đàn em quên cả việc mình vừa bị ném thẳng xuống đất, cứ thế ngồi thừ ra với tư thế ngã chỏng vó.
Phía cuối con hẻm, chiếc taxi màu cam vừa rẽ ra ngoài. Khác với chiếc taxi rẽ trái, chiếc sedan màu đen lao thẳng về phía trước với tốc độ cao.
Biển báo giao thông ở góc cột điện ghi rõ ràng con số 50. Hắn đang phóng quá tốc độ.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.