Chương 4
[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Chúng tôi đã đến với nhau.
Khi một người cô đơn quá lâu, gặp được một người khác, họ sẽ khao khát hơi ấm khác biệt từ người đó.
Tôi cảm thấy mọi thứ vẫn như bình thường.
Ngoại trừ vài tuần đầu tiên.
Đôi khi em ấy ít tiết học, sẽ dậy sớm vào ngày hôm sau, mang theo sữa đậu nành và bánh quẩy đến ký túc xá của tôi, trao cho tôi, người vừa thức đêm một nụ hôn chào buổi sáng, và nói những lời sến súa mà em cho là lãng mạn.
Đôi khi chúng tôi đi dạo, tình cờ bắt gặp cảnh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, rồi bất chấp mọi người xung quanh, nắm tay nhau một cách ngẫu hứng.
Đôi khi vào ban đêm, giữa dòng người và xe cộ đông đúc, em sẽ cúi xuống hôn tôi, dưới sự che chở của bóng tối mà ánh đèn đường không thể chạm tới.
Hoặc vào cuối tuần, chúng tôi sẽ ra ngoài thuê một căn phòng, hai người trẻ tuổi không biết sợ hãi, vụng về và bốc đồng, thử đi thử lại những cảm giác mới lạ và kích thích chưa từng có.
Không biết tại sao, ngay từ đầu, chúng tôi đã ngầm hiểu về chuyện "trên dưới".
Cuối cùng tôi cũng thấy lạ, hỏi em ấy tại sao.
Em nói rằng em đã đọc vô số sách "đen" và đã trở thành một chuyên gia. Em ấy còn hỏi ngược lại: "Anh biết không?"
Tôi im lặng một lúc rồi nói: "Không biết."
Là một bản năng sinh lý dùng để sinh sản, lẽ ra chuyện này con người phải biết từ khi sinh ra mới đúng.
Có lẽ não tôi đã bị máy tính đồng hóa rồi.
Nhưng tôi nghĩ tôi cũng không làm được, dù sao cũng không thể từ bỏ tiết tháo của mình.
Còn nói là đã "thành thạo", người có da mặt bình thường có thể nói ra những lời như vậy sao?
★★★
Sau đó, khi sự mới mẻ ban đầu qua đi, những điều lãng mạn ngớ ngẩn đó cũng trở nên nhạt dần.
Vào những ngày em ấy quá bận với việc học và các hoạt động, mà không có thời gian đến tìm tôi, bạn cùng phòng sẽ trêu chọc: " anh Mân, hết mùa động dục' rồi à?"
★★★
Em ấy nói em vẫn yêu tôi, dùng những từ ngữ nghèo nàn, để cố gắng diễn tả tình yêu mà em ấy muốn dành cho tôi. Em ấy nói rằng nó không giống như sự mãnh liệt ban đầu, mà là tình yêu có thể cùng nhau vượt qua mọi giông bão trong cuộc sống.
Chúng tôi vẫn sống như bình thường, đôi khi những cuộc trò chuyện trên trời dưới biển lại trở nên thực tế hơn một chút.
Tôi nói: "Em có biết con đường này khó khăn như thế nào không?"
Em nói: "Em biết, chỉ cần anh không sợ là được."
Tôi nói: "Điều anh sợ là em đấy."
Tạ Thần Mân quá tốt, chính vì em ấy quá tốt, mà tôi chưa từng gặp ai như vậy. Vì vậy, tôi rất sợ mất em.
Tạ Thần Mân giống như một con sói con đứng sừng sững trong hang động, luôn muốn được khám phá thế giới rộng lớn và chưa biết bên ngoài.
Tôi giống như một cọng rơm em tìm thấy trong hang để sưởi ấm. Khi em nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhận ra cọng rơm này không thể che chắn cho em ấy khỏi sự phân biệt đối xử, ánh mắt lạnh lẽo và định kiến, có lẽ em sẽ vứt bỏ nó đi.
Nhưng điều tôi sợ nhất không phải là em ấy vứt bỏ tôi, mà là vì một lời thề bồng bột thời trẻ mà em bị trói buộc, không thể vô trách nhiệm mà chạy trốn, chỉ có thể dần dần chán ghét và mệt mỏi.
Em nói: "Em sẽ không làm vậy."
Tôi nói: "Một đời rất dài, em không bao giờ có thể chắc chắn rằng, tình yêu của em sẽ kéo dài được bao lâu."
Em nhìn tôi và nói: "Sơ à, Anh hãy tin em, em sẽ giữ lời hứa đến khi nào anh còn tin em."
Tôi nói: "Được."
Điều ngu ngốc nhất là tôi lại nói thêm: "Nếu có lúc nào em chán anh, hãy nói với anh bất cứ lúc nào, anh sẽ không níu kéo đâu."
Ba ngày sau tôi mới hối hận, tôi không nên nói câu đó.
Chúng tôi đã cãi nhau lần đầu tiên kể từ khi ở bên nhau, em ấy đã chiến tranh lạnh với tôi ba ngày.
★★★
Người ta nói không khí không có trái tim, càng không thể đau lòng.
Nhưng khi nhìn thấy Tạ Thần Mân tìm người mới ngay ngày đầu tiên sau đám tang của tôi, thứ không biết nên gọi là gì trong lồng ngực tôi như bị xé nát.
Một cơn đau nhói từng chút một.
Trước khi tai nạn xảy ra, chúng tôi đã chia xa hơn một tháng.
Trước đó, tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi dần dần xuất hiện một khoảng cách vững chắc và mơ hồ, cả hai đều không biết, cũng không cho nhau biết.
Để những vết rỉ sét đó tích tụ dần theo năm tháng, trở thành mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Chúng tôi đã ở bên nhau hơn tám năm.
Năm đầu tiên, em nói với tôi rằng em nhất định sẽ cưới tôi trong vòng mười năm.
Thời hạn sắp hết, cuối cùng em ấy đã nói chuyện nghiêm túc với tôi.
Nhiều tháng trước đó, chúng tôi luôn cãi nhau khi nói chuyện, mỗi người đều cho rằng mình đúng, cũng không xin lỗi, mối quan hệ trở nên lạnh nhạt.
Hôm đó, một trận tuyết lớn chưa từng có trong nhiều năm đã rơi xuống thành phố chúng tôi đang sống.
Em ấy đã đi công tác ban ngày, tôi xem dự báo thời tiết trên điện thoại, nó cho biết thành phố em ấy đang ở đã bị tuyết phong tỏa từ lâu.
Tin nhắn wechat cuối cùng của tôi với em ấy là ban ngày trước, tôi đã gửi tin nhắn cho em ấy, nói.
"Bên đó lạnh không, mặc thêm áo ấm nhé."
"Đừng bật máy sưởi quá nóng, ra ngoài dễ bị cảm lạnh đấy."
"Chuẩn bị một ít thuốc đi, đừng đợi đến lúc đau đầu hay sốt mới cuống cuồng đi tìm thuốc."
Tuyết rơi dày đặc vào ngày hôm đó, làm mờ ánh đèn đường, những cái bóng trong phòng như những ngôi sao đang rơi xuống.
Em ấy không trả lời tôi.
Tôi đợi một lúc, rồi tắt màn hình điện thoại và đi ngủ.
Ngày hôm sau, thế giới đã phủ đầy tuyết trắng, điều đầu tiên tôi làm khi thức dậy là mở we chat, em đã trả lời tôi.
Nói: " Sơ à, chúng ta kết hôn đi."
Thời gian gửi là hơn một giờ sáng.
Tôi ngồi dậy trên giường, nhìn chằm chằm vào bảy chữ đó, đột nhiên cảm thấy khóe mắt nóng lên.
Ngón tay tôi dừng lại trên bàn phím rất lâu, suy nghĩ lang thang khắp nơi, cho đến khi đồng hồ báo thức 7 giờ sáng vang lên, đó là bài hát "Head above water" mà tôi đã từng nghe giai điệu và nhìn về phía em ấy.
Sự chú ý của tôi mới trở lại điện thoại, tôi nói: "Được."
Em ấy trở về, nói rằng đã xin được visa, và sẽ đưa tôi đến Na Uy để đăng ký kết hôn vào cuối tuần.
Khi trở về, em ấy thở hổn hển, trên áo vest có tuyết rơi, khi vào nhà, tuyết tan thành nước do hơi ấm.
Cũng giống như chàng trai ngốc nghếch mặc đồ thể thao, chạy từ khu Đông đến ký túc xá của tôi năm nào.
Em ấy nói rằng mình đã lỡ chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, đường bị tắc vì tuyết, nên em ấy đã chạy bộ về giữa đường.
Tôi trách móc: "em vội gì chứ, đợi chuyến sau cũng chỉ mất vài phút thôi."
Em nói không muốn đợi nữa, em đã quá sốt ruột.
Em lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo khoác trong, nhìn thấy nó, tim tôi như ngừng đập.
Em ấy quỳ một gối xuống.
Nói: " Sơ à, em không biết anh thích kiểu dáng nào, nên đã dùng toàn bộ tài sản của mình để mua chiếc đắt nhất."
"Tháng sau chắc phải ăn mì gói rồi."
Tôi nói: "Anh đâu có phân biệt được những thứ này tốt xấu thế nào, em ra tiệm tạp hóa mua cho anh một cặp đồ chơi trẻ con năm hào cũng được mà."
Em nói: "Anh có thể lãng mạn một chút không?"
Tôi nói: "Đây là ngày đầu tiên em quen anh à?"
Em ấy nói: "Cũng đúng."
Em tự tay đeo nhẫn cho tôi, nói: "Em đã nói với mẹ em, không, là mẹ chúng ta rồi, bà ấy nói không thể ngăn cản em, em muốn làm gì thì làm. Nhưng hôm nào đó phải đưa anh về gặp bà ấy."
Tôi nói: "Ừm."
Rồi lại nói thêm: "Xin lỗi."
Em ấy nói: "Không sao."
Gia đình tôi phản đối chúng tôi 8 năm rồi, xem em ấy như rắn rết.
Mẹ tôi là người rất ôn hòa, gần như không bao giờ nổi giận, không giống như ba tôi, lúc nào cũng mong muốn con trai thành tài. Khi tôi nhất thời nông nổi chuyển ngành, bà cũng không hề phản đối.
Tôi vẫn nhớ hôm đó, bà không nói với tôi, kéo cái chân bị thấp khớp đến tận trường. Tôi ngạc nhiên còn chưa kịp gọi "Mẹ", thì bà đã nắm lấy tay em ấy, suýt nữa thì quỳ xuống, run rẩy cầu xin.
"Xin cậu, buông tha cho Tiểu Sơ đi, tôi chỉ có mỗi đứa con trai này... Tôi xin cậu."
Tôi thấy vẻ mặt em vừa kinh ngạc vừa bối rối, đến mức đưa tay ra định đỡ bà cũng khựng lại giữa chừng.
Còn ba tôi thì chưa bao giờ nhìn thẳng vào em ấy.
Tôi nghĩ một người tự trọng như em mà về nhà với tôi, chắc chắn sẽ phải chịu đựng những lời lẽ cay nghiệt từ mọi phía.
Tôi nợ em ấy một lời xin lỗi từ lâu rồi.
★★★
Chúng tôi cùng nhau đi đặt may vest, em ấy tìm một người thợ thủ công già, bảo thủ, không chịu cập nhật theo thời đại. Chúng tôi đến tiệm may đó, cảm giác như thời gian trôi chậm lại.
Ông ấy hỏi chúng tôi bằng tiếng Na Uy: "Hai cậu là bạn đời à?"
Em ấy đáp: "Vâng, bên nhau gần mười năm rồi ạ."
Ông cụ cười nói: "Chúc hai cậu hạnh phúc."
Chuyện này là sau đó em ấy mới kể cho tôi nghe, lúc đó tôi ngẩng đầu lên hỏi ông cụ nói gì, em ấy cúi người xuống, nói với tôi: "Ông ấy khen anh xinh đẹp lắm."
Ở tiệm may vest mang hơi thở thời gian xa xưa nơi đất khách quê người, tôi đá em ấy một cái.
★★★
Tạ Thần Mân rất nghiêm túc nói với cô gái, "Cô rất xinh đẹp."
Cô gái vòng tay qua cổ em ấy, dùng bộ ngực nửa kín nửa hở cọ vào cánh tay em.
Nói giọng quyến rũ: "Cảm ơn anh đẹp trai đã khen."
Em cười, tỉnh bơ đáp: "Nhưng không xinh đẹp bằng vợ tôi."
Tôi thấy mặt cô gái tối sầm lại, khóe miệng giật giật.
Tôi nghĩ, nếu tôi có mặt mũi chắc cũng đen xì mặt ra.
Cô gái hỏi: "Anh có ý gì?"
Tạ Thần Mân không nói gì, nghiêng người về phía trước, nói với tài xế: "Dừng xe ở phía trước."
Chiếc xe sang trọng dừng lại ở nơi vắng vẻ ít người qua lại, đèn đường leo lắt. Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô gái, Tạ Thần Mân xuống xe, đi đến trước nói với tài xế một địa chỉ.
Là nhà của cô gái đó.
Em nói: "Đưa cô ấy về nhà đi, đến nơi rồi gửi định vị cho tôi xác nhận."
Cô gái ban nãy chắc hẳn tưởng em ấy là kẻ buôn người, giờ mới hoàn hồn khỏi cơn sợ hãi. Thấy Tạ Thần Mân đưa danh thiếp, nói: "Số liên lạc của tôi đây, về đến nhà an toàn thì gọi cho tôi nhé."
"Với cả, hãy yêu bản thân mình hơn."
Nói rồi em ấy tự mình bước đi dọc theo lề đường.
Cô gái nhận lấy danh thiếp, ngẩn người ra rất lâu, cho đến khi tài xế lịch sự lên tiếng: "Thưa cô, nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép lái xe."
Cô gái lúc này mới hoàn hồn, vừa ngồi trong xe vừa chửi "đồ thần kinh", rồi xé nát danh thiếp.
★★★
Tôi cảm thấy một nỗi xót xa dâng lên.
Rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng lại căm ghét bản thân vì không thể nói được.
Tạ Thần Mân đeo tai nghe, bước đi một mình về nhà.
Mở cửa, em ấy ngồi xổm xuống, ôm chặt Chiêu tài đang vẫy đuôi, rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Tửu lượng của em ấy rất kém, dù đã tập luyện rất nhiều nhưng vẫn không khá hơn.
Chắc em đã nôn hết ruột gan ra ngoài, nhưng cơn buồn nôn vẫn chưa dứt, em nôn khan.
Tôi thấy em đau đầu như búa bổ, vậy mà vẫn mở vòi nước lạnh hết cỡ, run rẩy đứng dậy, hai tay vịn vào bồn rửa mặt.
Tôi muốn lao đến mắng chửi em ấy, đá em ấy.
Tên khốn này không biết quý trọng bản thân gì cả.
Tôi nghĩ nếu tôi có thân thể, nước mắt tôi chắc đã rơi lã chã, nhưng giờ tôi chỉ là một linh hồn, không thể khóc được. Dù vậy, không khí xung quanh cùng cơ thể trần trụi của em dưới làn nước lạnh buốt, như thể đang thay tôi khóc vậy.
Chắc nghe thấy tiếng em ấy khó chịu, Chiêu Tài sủa ầm ĩ cào cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm bóng đen in trên cánh cửa không chớp mắt.
Em bước ra khỏi phòng tắm.
Trông có vẻ hơi yếu ớt, tóc ướt nhẹp, nhưng nét mặt vẫn bình thản như thường. Giọng em khàn khàn: "Sủa cái gì, lát nữa tao cho mày ăn cơm."
Tôi không nhìn rõ đôi mắt em ấy sau mái tóc dày nặng trĩu nước.
Chẳng ai đeo nhẫn cưới đi tìm thú vui cả.
Cũng chẳng ai vừa khoe nhẫn cưới vừa vào quán bar.
Em ấy biết chiếc nhẫn kim cương kia giờ chỉ là một vật vô tri vô giác, có lẽ em ấy cần thêm chút kích thích để tự lừa dối bản thân rằng mình vẫn đang nắm giữ, và tạo ra ảo giác rằng người mình yêu vẫn còn đây.
Vừa rồi tôi đã làm gì thế này? Nghi ngờ em ấy sao?
Xin lỗi em.
Tạ Thần Mân.
Là anh đã bỏ rơi em, để em cô độc một mình, vậy mà anh còn trách em.
Anh nhớ em nhiều lắm, Tạ Thần Mân.
Anh muốn quay về.
Xin lỗi em, xin lỗi em.
Khi em ấy cúi xuống đổ thức ăn cho Chiêu tài, tôi thấy nó dụi vào người em ấy, liếm lên khóe mắt em ẩn dưới mái tóc.
Khóe mắt em ấy đỏ hoe.
Tôi cố gắng dùng linh hồn tan vỡ của mình bước qua Chiêu Tài, vượt qua những gập ghềnh của nửa đời người, và bóng tối u ám trong mắt em ấy, ôm chặt lấy em.
★★★
Sao tôi có thể quên được chứ.
Ngày hôm đó, Tạ Thần Mân đã đeo nhẫn cho tôi.
Trong căn phòng ngủ vắng bóng hơi ấm của cả hai từ lâu, em ấy cuồng nhiệt, lại dè dặt, như đang trút hết nỗi uất ức cố chấp.
Khi tôi kiệt sức, mơ hồ nghe thấy em ấy thì thầm bên tai:
"Em cứ tưởng anh chán em rồi."
"Em sợ lắm, em không dám nói chuyện với anh nữa, mỗi câu nói làm anh phiền lòng em đều hối hận mãi."
"Em nghĩ, nếu anh không muốn thì thôi vậy, em không muốn anh buồn vì em."
"Nhưng em, em không làm được."
"Em cũng không biết tại sao, nhưng không có anh thì em không sống nổi."
Em ấy nói:
"Tối hôm đó em đi công tác, ghé vào quán bar, thấy một anh chàng bartender rất giống anh."
"Dưới mắt có nốt ruồi, tính cách lạnh lùng, cười lên hay mím môi."
"Em uống hơi say."
"Anh ta dìu em vào phòng riêng, hỏi em có muốn thử với anh ta không."
"Em suýt nữa thì phạm sai lầm."
"Nhưng điện thoại em reo lên."
"Hôm đó tuyết rơi nhiều lắm, anh bảo em mặc thêm áo, giữ gìn sức khỏe, đừng để bị lạnh."
"Em vào nhà vệ sinh quán bar tạt nước vào mặt cho tỉnh rượu, tự tát mình rất nhiều cái."
"Em nghĩ mình đúng là đồ khốn nạn."
"Sao em lại quên mất bên anh cũng đang có tuyết rơi, quên dặn anh giữ ấm, mặc thêm áo, thậm chí một câu cũng không nói với anh."
"Xin lỗi anh."
"Em không ngờ anh vẫn còn nghĩ đến em, em vui lắm."
"Em vẫn rất yêu anh."
"Dù sau này có chán em, thì cũng hãy để em ở bên anh được không?"
Lúc đó tôi đang chìm vào giấc ngủ, tưởng những lời này chỉ là mơ, nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Thế mà đó lại là sự thật.
Mối nguy hiểm tiềm ẩn bấy lâu nay của chúng tôi, chỉ là do cả hai đều tưởng đối phương sẽ chán mình, sợ bị bỏ rơi.
Có lẽ chúng tôi cần một đám cưới.
Khắc ghi sự ràng buộc và quấn quýt của hai người trên giấy trắng mực đen, mới có thể thực sự yên tâm.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.