Chap 19: Bố con đang nằm viện, Yi Hyun à.
[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
< Sự kiện khai trương Câu lạc bộ thể hình B.I.G. Chỉ dành cho 30 khách hàng đầu tiên >
Tờ rơi in đầy những dòng chữ to, đậm màu sắc lướt qua đầu ngón tay trắng bệch của cậu, để lại một vết cào nhẹ. Người đi đường va mạnh vào tay Yi Hyun, nhưng không một lời xin lỗi, cứ thế bước xuống cầu thang ga tàu điện ngầm.
Cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến toàn thân cậu lạnh cóng từ lâu. Những đầu ngón tay tê cứng dường như đang râm ran đau nhức. Khi nhìn xuống, một giọt máu đỏ tươi rỉ ra từ vết xước do tờ rơi gây nên.
“… A.”
Yi Hyun phản ứng chậm chạp, khẽ rên lên một tiếng, cậu mím chặt môi, vội vàng lau vệt máu để nó không dính vào những tờ rơi còn lại. Cậu tiếp tục đưa tờ rơi cho dòng người đang tuôn ra từ ga tàu điện ngầm, nhưng mọi người đều lảng tránh, tay đút túi áo, mắt nhìn sang hướng khác.
“Ư… Yi Hyun à, đến đây thôi. Lạnh quá, chịu hết nổi rồi.”
Cậu vừa kịp định thần thì một sức nặng đột ngột ập đến từ phía sau, khiến cơ thể loạng choạng.
Quay đầu lại, cậu thấy một chàng trai mặc áo phao dài màu đen trùm kín mít đang ôm lấy mình. Run rẩy cả người, anh ta ấn mạnh chiếc túi sưởi ấm vào hai tai Yi Hyun.
“… Anh, hôm nay phải phát hết đống này mà. Lúc nãy tôi thấy sau quầy lễ tân vẫn còn cả đống đó.”
“Ôi, thôi kệ đi. Không thì mang cho bà chủ quán bên kia, bảo bả dùng làm kẹp bánh rán. Uầy, lạnh quá, chịu hết nổi rồi.”
Anh ta lẩm bẩm rằng việc đăng một tấm ảnh khoe thân hình trên mạng xã hội còn hiệu quả hơn mấy trò này nhiều. Khi định giật lấy xấp tờ rơi từ tay Yi Hyun, anh ta nhìn thấy vết thương dài trên ngón tay sạch sẽ của cậu, mà mở to đôi mắt.
“Gì vậy, bị thương hả?”
“À… chỉ xước chút thôi ạ.”
“Tay cũng nứt nẻ hết rồi này. Bảo đeo găng tay thì không nghe.”
Anh ta nhíu mày, mân mê tay Yi Hyun. Yi Hyun ngượng ngùng định rụt tay lại, nhưng anh ta đã lướt nhẹ qua phần da mềm mại giữa các ngón tay rồi đan tay vào nhau, khiến cậu không thể rút ra được.
“Xem này, lạnh đỏ hết cả lên rồi.”
Đôi mắt có hàng mi dày của Yi Hyun cụp xuống, cậu ngoan ngoãn đứng yên, chàng trai kia hài lòng nhếch môi lên. Sau đó, anh ta di chuyển tay về phía vành tai ửng đỏ vì lạnh của cậu.
Yi Hyun khẽ rùng mình trước cảm giác ngứa ngáy khi bị chạm vào lớp lông tơ, nụ cười của chàng trai càng rõ ràng hơn. Anh ta đã biết rằng đó là vùng nhạy cảm của cậu.
“Này, Yi Hyun à, trời lạnh thế này, hay là đến căn hộ của anh uống rượu ban trưa đi? Đằng nào thì tối nay em cũng không phải đi làm mà.”
Giọng điệu ẩn ý vang lên cùng với bàn tay nặng nề nắm chặt lấy vai Yi Hyun. Cậu liếc nhìn chàng trai rồi lại cúi đầu, nhẹ nhàng ấn vào vết thương trên đầu ngón tay. Máu không chảy ra, nhưng cơn đau rát lại trào lên từ bên dưới lớp da.
…Có nên đi không?
Mấy ngày qua, cậu đã nhắn tin cho Soobin vài lần nhưng không nhận được hồi âm. Sau khi biết rằng anh ta chỉ đang cố tình tránh liên lạc của mình, cậu cũng ngừng lại.
Cậu biết rằng mình nên giữ khoảng cách, nhưng khi người mình từng liên lạc bỗng dưng biến mất, cảm giác trống trải và cô đơn là điều không thể tránh khỏi.
Cậu không hẳn là muốn uống rượu, nhưng cậu không muốn về nhà khi không có ai. Việc cậu nhận lời giúp phát tờ rơi và đi khắp nơi cũng là vì lý do đó. Yi Hyun, người đã quen với những đêm ồn ào ở câu lạc bộ trong nhiều năm, cảm thấy căn nhà trống vắng lúc rạng sáng thật quá yên tĩnh.
Rè rè rè…
Khi cậu định hỏi xem căn hộ của anh ta có xa đây không, điện thoại trong túi quần rung lên. Cậu lấy điện thoại ra thì nhìn thấy một tin nhắn hiện trên màn hình.
[Kwon Yi Hyun, nghe nói cậu nghỉ làm ở câu lạc bộ rồi phải không? Giờ đang làm gì đấy? Nếu rảnh thì ra đây một lát đi. Tớ có việc đến khu cậu ở, chắc sắp xong rồi.]
Thấy cái tên *Yeo Eun Ho, cậu bất giác bật cười. Cậu ta vẫn tùy hứng như hồi cấp ba. Yi Hyun do dự một lúc rồi mở miệng nói với chàng trai.
*Yeo Eun Ho: bot 9 bộ mùa hè.
“Anh, tôi xin lỗi. Hôm nay tôi có hẹn rồi ạ.”
“Vậy à? Ai thế? Nếu anh cũng quen thì rủ họ đi cùng đi. Anh mời rượu.”
“Bạn cấp ba của tôi, cậu ấy đang ở gần đây . Rượu thì để lần sau nhé.”
Chàng trai có vẻ tiếc nuối nhìn Yi Hyun, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Yi Hyun không nói gì thêm, đưa xấp tờ rơi cho anh ta. Cậu chỉ mỉm cười nhạt trước lời chào lịch sự “Em chơi vui nhé, về cẩn thận, liên lạc sau nhé.”
Sau khi chia tay anh chàng đó, Yi Hyun bước vào quán cà phê gần nhà, phớt lờ lời chào khô khan của nhân viên bán thời gian và tìm một chỗ ngồi ở góc quán.
Đó là một vị trí khuất sau chậu cây lớn với những chiếc lá rũ xuống. Hơi lạnh từ bức tường kính lớn bên cạnh lan tỏa ra.
Cậu đến sớm hơn giờ hẹn. Ngồi nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ vài phút, máy gọi món trong tay cậu rung lên dữ dội. Yi Hyun nhận khay cà phê Americano ấm nóng, nhưng thay vì cầm cốc, cậu lại cầm lấy hóa đơn.
Cậu mân mê tờ hóa đơn mỏng manh, suy nghĩ một hồi rồi đi đến kết luận rằng việc nghỉ làm ở câu lạc bộ có lẽ là một điều tốt. Dù sao thì trong học kỳ bận rộn này, việc điều chỉnh lại nhịp sinh hoạt ngày đêm đảo lộn cũng sẽ rất vất vả.
Vấn đề chính là tiền bạc, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cậu thấy rằng mình có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt và mua vật liệu học tập trong học kỳ bằng cách đi làm thêm. Sẽ hơi vất vả khi vừa học vừa làm, nhưng cậu nghĩ mình có thể xoay sở được. Nghĩ đến việc quay lại trường sau một thời gian dài, cậu cảm thấy như bản thân được tiếp thêm năng lượng.
Yi Hyun gấp tờ hóa đơn lại thành hình vuông nhỏ, đặt xuống một góc khay. Quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy bầu trời xanh trong vắt, không một hạt bụi, đó là một điều hiếm thấy. Cậu cảm thấy tâm trạng vốn dĩ vô vị của mình bỗng dưng trở nên phấn chấn sau một thời gian dài.
Mình phải nói với Eun Ho là mình quay lại trường mới được. Nghe xong chắc chắn cậu ấy sẽ vui lắm.
Eun Ho chính là người đã hết lần này đến lần khác thuyết phục Yi Hyun rằng hãy cứ tốt nghiệp rồi tính tiếp, cậu ấy sẽ cho cậu vay tiền học phí. Tuy nhiên vì không muốn mở lời nhờ vả bạn mình, nên cậu đã từ chối đến cùng, nhưng Eun Ho có vẻ vẫn canh cánh chuyện đó trong lòng, mỗi khi uống rượu là lại lôi chuyện này ra nói.
Tách, tách, tách. Trong lúc gõ đầu ngón tay lên thành cốc và nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên inh ỏi. Yi Hyun nhíu mày, nhìn xuống điện thoại, rồi dừng lại khi thấy tên hiện lên chính giữa màn hình.
[Mẹ]
“……”
Tiếng điện thoại va vào khay phát ra tiếng cạch cạch khó chịu. Ở chiếc bàn xa xa, có người dường như đang tìm kiếm nguồn gốc của tiếng ồn, đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng Yi Hyun lại như đóng băng, không thể làm gì được.
Rè rè rè
Tiếng rung vẫn tiếp tục không ngừng.
Trong lúc không thể rời mắt khỏi màn hình nhấp nháy, tâm trạng vừa mới vui vẻ trước đó bỗng chốc trở nên nặng nề như một giấc mơ. Cậu cảm thấy nghẹn thở, như thể có ai đó đang bóp chặt lấy ngực mình.
[Mẹ]
Nhìn tên hiện lên, Yi Hyun vô thức cắn chặt vào má trong. Mẹ. Hai từ mà ngay cả đứa trẻ mới tập nói cũng có thể dễ dàng thốt ra, sao lại có thể trở thành từ khó chịu đến thế này?
Trong lúc cậu chỉ im lặng nhìn màn hình, cuộc gọi kết thúc và màn hình nền hiện ra. Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, biểu tượng cuộc gọi đến lại xuất hiện.
Cậu không thể giả vờ như không biết được nữa. Cậu liếm môi rồi nhấn nút nghe.
“…Alo.”
Giọng nói khàn đặc của cậu nghe chính cậu còn thấy lạ lẫm. Người bên kia cũng vậy, im lặng một lúc rồi hắng giọng, khó khăn nói ra một câu.
- Ờ…. Yi Hyun à. Mẹ đây.
“Vâng”, cậu trả lời ngắn gọn, rồi một khoảng im lặng gượng gạo tràn qua điện thoại. Bà ấy có vẻ đang do dự điều gì đó, ấp úng mãi rồi mới nói ra một câu hỏi thăm bình thường.
-Trời lạnh thế này, con ăn uống có đầy đủ không?
Yi Hyun không trả lời, chỉ chậm rãi chớp mắt. Chắc là vì đã mấy năm rồi mới nghe lại, nên giọng nói dịu dàng đặc trưng truyền qua điện thoại nghe thật xa lạ. Cậu cầm lại tờ hóa đơn nhàu nhĩ, trả lời bằng giọng nói nhỏ gần như thì thầm.
“Vâng.”
- Ừm…. Vậy thì tốt rồi.
Cậu đợi bà ấy nói tiếp, nhưng người bên kia lại im lặng. Một khoảng im lặng gượng gạo phủ lên tiếng thở dài của cả hai.
Chắc chắn không phải chỉ gọi điện để hỏi chuyện ăn uống, Yi Hyun nuốt nước bọt, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng trước.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
-…Yi Hyun à.
Bà ấy thở dài như thể đã đợi câu hỏi này từ lâu. Có vẻ như bà đang do dự điều gì đó. Yi Hyun không thúc giục, chỉ mân mê tờ hóa đơn. Tiếng sột soạt dường như vang lên to hơn bình thường.
Bố con bảo mẹ đừng nói, nhưng mẹ nghĩ Yi Hyun con cũng cần phải biết….
“……”
- Bố con đang nằm viện, Yi Hyun à.
“……”
- Ông ấy bị ung thư gan.
Nghe thấy lời nói không ngờ đến, những ngón tay đang mân mê tờ giấy của cậu khựng lại. Sự im lặng giữa hai đầu điện thoại trở nên nặng nề.
Tờ rơi in đầy những dòng chữ to, đậm màu sắc lướt qua đầu ngón tay trắng bệch của cậu, để lại một vết cào nhẹ. Người đi đường va mạnh vào tay Yi Hyun, nhưng không một lời xin lỗi, cứ thế bước xuống cầu thang ga tàu điện ngầm.
Cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến toàn thân cậu lạnh cóng từ lâu. Những đầu ngón tay tê cứng dường như đang râm ran đau nhức. Khi nhìn xuống, một giọt máu đỏ tươi rỉ ra từ vết xước do tờ rơi gây nên.
“… A.”
Yi Hyun phản ứng chậm chạp, khẽ rên lên một tiếng, cậu mím chặt môi, vội vàng lau vệt máu để nó không dính vào những tờ rơi còn lại. Cậu tiếp tục đưa tờ rơi cho dòng người đang tuôn ra từ ga tàu điện ngầm, nhưng mọi người đều lảng tránh, tay đút túi áo, mắt nhìn sang hướng khác.
“Ư… Yi Hyun à, đến đây thôi. Lạnh quá, chịu hết nổi rồi.”
Cậu vừa kịp định thần thì một sức nặng đột ngột ập đến từ phía sau, khiến cơ thể loạng choạng.
Quay đầu lại, cậu thấy một chàng trai mặc áo phao dài màu đen trùm kín mít đang ôm lấy mình. Run rẩy cả người, anh ta ấn mạnh chiếc túi sưởi ấm vào hai tai Yi Hyun.
“… Anh, hôm nay phải phát hết đống này mà. Lúc nãy tôi thấy sau quầy lễ tân vẫn còn cả đống đó.”
“Ôi, thôi kệ đi. Không thì mang cho bà chủ quán bên kia, bảo bả dùng làm kẹp bánh rán. Uầy, lạnh quá, chịu hết nổi rồi.”
Anh ta lẩm bẩm rằng việc đăng một tấm ảnh khoe thân hình trên mạng xã hội còn hiệu quả hơn mấy trò này nhiều. Khi định giật lấy xấp tờ rơi từ tay Yi Hyun, anh ta nhìn thấy vết thương dài trên ngón tay sạch sẽ của cậu, mà mở to đôi mắt.
“Gì vậy, bị thương hả?”
“À… chỉ xước chút thôi ạ.”
“Tay cũng nứt nẻ hết rồi này. Bảo đeo găng tay thì không nghe.”
Anh ta nhíu mày, mân mê tay Yi Hyun. Yi Hyun ngượng ngùng định rụt tay lại, nhưng anh ta đã lướt nhẹ qua phần da mềm mại giữa các ngón tay rồi đan tay vào nhau, khiến cậu không thể rút ra được.
“Xem này, lạnh đỏ hết cả lên rồi.”
Đôi mắt có hàng mi dày của Yi Hyun cụp xuống, cậu ngoan ngoãn đứng yên, chàng trai kia hài lòng nhếch môi lên. Sau đó, anh ta di chuyển tay về phía vành tai ửng đỏ vì lạnh của cậu.
Yi Hyun khẽ rùng mình trước cảm giác ngứa ngáy khi bị chạm vào lớp lông tơ, nụ cười của chàng trai càng rõ ràng hơn. Anh ta đã biết rằng đó là vùng nhạy cảm của cậu.
“Này, Yi Hyun à, trời lạnh thế này, hay là đến căn hộ của anh uống rượu ban trưa đi? Đằng nào thì tối nay em cũng không phải đi làm mà.”
Giọng điệu ẩn ý vang lên cùng với bàn tay nặng nề nắm chặt lấy vai Yi Hyun. Cậu liếc nhìn chàng trai rồi lại cúi đầu, nhẹ nhàng ấn vào vết thương trên đầu ngón tay. Máu không chảy ra, nhưng cơn đau rát lại trào lên từ bên dưới lớp da.
…Có nên đi không?
Mấy ngày qua, cậu đã nhắn tin cho Soobin vài lần nhưng không nhận được hồi âm. Sau khi biết rằng anh ta chỉ đang cố tình tránh liên lạc của mình, cậu cũng ngừng lại.
Cậu biết rằng mình nên giữ khoảng cách, nhưng khi người mình từng liên lạc bỗng dưng biến mất, cảm giác trống trải và cô đơn là điều không thể tránh khỏi.
Cậu không hẳn là muốn uống rượu, nhưng cậu không muốn về nhà khi không có ai. Việc cậu nhận lời giúp phát tờ rơi và đi khắp nơi cũng là vì lý do đó. Yi Hyun, người đã quen với những đêm ồn ào ở câu lạc bộ trong nhiều năm, cảm thấy căn nhà trống vắng lúc rạng sáng thật quá yên tĩnh.
Rè rè rè…
Khi cậu định hỏi xem căn hộ của anh ta có xa đây không, điện thoại trong túi quần rung lên. Cậu lấy điện thoại ra thì nhìn thấy một tin nhắn hiện trên màn hình.
[Kwon Yi Hyun, nghe nói cậu nghỉ làm ở câu lạc bộ rồi phải không? Giờ đang làm gì đấy? Nếu rảnh thì ra đây một lát đi. Tớ có việc đến khu cậu ở, chắc sắp xong rồi.]
Thấy cái tên *Yeo Eun Ho, cậu bất giác bật cười. Cậu ta vẫn tùy hứng như hồi cấp ba. Yi Hyun do dự một lúc rồi mở miệng nói với chàng trai.
*Yeo Eun Ho: bot 9 bộ mùa hè.
“Anh, tôi xin lỗi. Hôm nay tôi có hẹn rồi ạ.”
“Vậy à? Ai thế? Nếu anh cũng quen thì rủ họ đi cùng đi. Anh mời rượu.”
“Bạn cấp ba của tôi, cậu ấy đang ở gần đây . Rượu thì để lần sau nhé.”
Chàng trai có vẻ tiếc nuối nhìn Yi Hyun, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Yi Hyun không nói gì thêm, đưa xấp tờ rơi cho anh ta. Cậu chỉ mỉm cười nhạt trước lời chào lịch sự “Em chơi vui nhé, về cẩn thận, liên lạc sau nhé.”
Sau khi chia tay anh chàng đó, Yi Hyun bước vào quán cà phê gần nhà, phớt lờ lời chào khô khan của nhân viên bán thời gian và tìm một chỗ ngồi ở góc quán.
Đó là một vị trí khuất sau chậu cây lớn với những chiếc lá rũ xuống. Hơi lạnh từ bức tường kính lớn bên cạnh lan tỏa ra.
Cậu đến sớm hơn giờ hẹn. Ngồi nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ vài phút, máy gọi món trong tay cậu rung lên dữ dội. Yi Hyun nhận khay cà phê Americano ấm nóng, nhưng thay vì cầm cốc, cậu lại cầm lấy hóa đơn.
Cậu mân mê tờ hóa đơn mỏng manh, suy nghĩ một hồi rồi đi đến kết luận rằng việc nghỉ làm ở câu lạc bộ có lẽ là một điều tốt. Dù sao thì trong học kỳ bận rộn này, việc điều chỉnh lại nhịp sinh hoạt ngày đêm đảo lộn cũng sẽ rất vất vả.
Vấn đề chính là tiền bạc, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cậu thấy rằng mình có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt và mua vật liệu học tập trong học kỳ bằng cách đi làm thêm. Sẽ hơi vất vả khi vừa học vừa làm, nhưng cậu nghĩ mình có thể xoay sở được. Nghĩ đến việc quay lại trường sau một thời gian dài, cậu cảm thấy như bản thân được tiếp thêm năng lượng.
Yi Hyun gấp tờ hóa đơn lại thành hình vuông nhỏ, đặt xuống một góc khay. Quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy bầu trời xanh trong vắt, không một hạt bụi, đó là một điều hiếm thấy. Cậu cảm thấy tâm trạng vốn dĩ vô vị của mình bỗng dưng trở nên phấn chấn sau một thời gian dài.
Mình phải nói với Eun Ho là mình quay lại trường mới được. Nghe xong chắc chắn cậu ấy sẽ vui lắm.
Eun Ho chính là người đã hết lần này đến lần khác thuyết phục Yi Hyun rằng hãy cứ tốt nghiệp rồi tính tiếp, cậu ấy sẽ cho cậu vay tiền học phí. Tuy nhiên vì không muốn mở lời nhờ vả bạn mình, nên cậu đã từ chối đến cùng, nhưng Eun Ho có vẻ vẫn canh cánh chuyện đó trong lòng, mỗi khi uống rượu là lại lôi chuyện này ra nói.
Tách, tách, tách. Trong lúc gõ đầu ngón tay lên thành cốc và nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên inh ỏi. Yi Hyun nhíu mày, nhìn xuống điện thoại, rồi dừng lại khi thấy tên hiện lên chính giữa màn hình.
[Mẹ]
“……”
Tiếng điện thoại va vào khay phát ra tiếng cạch cạch khó chịu. Ở chiếc bàn xa xa, có người dường như đang tìm kiếm nguồn gốc của tiếng ồn, đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng Yi Hyun lại như đóng băng, không thể làm gì được.
Rè rè rè
Tiếng rung vẫn tiếp tục không ngừng.
Trong lúc không thể rời mắt khỏi màn hình nhấp nháy, tâm trạng vừa mới vui vẻ trước đó bỗng chốc trở nên nặng nề như một giấc mơ. Cậu cảm thấy nghẹn thở, như thể có ai đó đang bóp chặt lấy ngực mình.
[Mẹ]
Nhìn tên hiện lên, Yi Hyun vô thức cắn chặt vào má trong. Mẹ. Hai từ mà ngay cả đứa trẻ mới tập nói cũng có thể dễ dàng thốt ra, sao lại có thể trở thành từ khó chịu đến thế này?
Trong lúc cậu chỉ im lặng nhìn màn hình, cuộc gọi kết thúc và màn hình nền hiện ra. Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, biểu tượng cuộc gọi đến lại xuất hiện.
Cậu không thể giả vờ như không biết được nữa. Cậu liếm môi rồi nhấn nút nghe.
“…Alo.”
Giọng nói khàn đặc của cậu nghe chính cậu còn thấy lạ lẫm. Người bên kia cũng vậy, im lặng một lúc rồi hắng giọng, khó khăn nói ra một câu.
- Ờ…. Yi Hyun à. Mẹ đây.
“Vâng”, cậu trả lời ngắn gọn, rồi một khoảng im lặng gượng gạo tràn qua điện thoại. Bà ấy có vẻ đang do dự điều gì đó, ấp úng mãi rồi mới nói ra một câu hỏi thăm bình thường.
-Trời lạnh thế này, con ăn uống có đầy đủ không?
Yi Hyun không trả lời, chỉ chậm rãi chớp mắt. Chắc là vì đã mấy năm rồi mới nghe lại, nên giọng nói dịu dàng đặc trưng truyền qua điện thoại nghe thật xa lạ. Cậu cầm lại tờ hóa đơn nhàu nhĩ, trả lời bằng giọng nói nhỏ gần như thì thầm.
“Vâng.”
- Ừm…. Vậy thì tốt rồi.
Cậu đợi bà ấy nói tiếp, nhưng người bên kia lại im lặng. Một khoảng im lặng gượng gạo phủ lên tiếng thở dài của cả hai.
Chắc chắn không phải chỉ gọi điện để hỏi chuyện ăn uống, Yi Hyun nuốt nước bọt, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng trước.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
-…Yi Hyun à.
Bà ấy thở dài như thể đã đợi câu hỏi này từ lâu. Có vẻ như bà đang do dự điều gì đó. Yi Hyun không thúc giục, chỉ mân mê tờ hóa đơn. Tiếng sột soạt dường như vang lên to hơn bình thường.
Bố con bảo mẹ đừng nói, nhưng mẹ nghĩ Yi Hyun con cũng cần phải biết….
“……”
- Bố con đang nằm viện, Yi Hyun à.
“……”
- Ông ấy bị ung thư gan.
Nghe thấy lời nói không ngờ đến, những ngón tay đang mân mê tờ giấy của cậu khựng lại. Sự im lặng giữa hai đầu điện thoại trở nên nặng nề.
-----------------------
Đôi lời: Cuộc đời Yi Hyun khổ quá trời. Thương gì đâu á.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.