[Mùa đông] Chap 24: tôi cần mật khẩu sáu chữ số mà Gu Jin Hyuk giữ - CHẠY LON TON

Chap 24: tôi cần mật khẩu sáu chữ số mà Gu Jin Hyuk giữ

[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×
Chap 24. Tiểu tuyết, ngày tuyết đầu mùa rơi (1)


"Cho tôi một bao Esse."

Nhân viên thu ngân đưa bao thuốc lá ra. Nhận lấy thuốc, Yi Hyun đưa thẻ vào máy quẹt, ngay lập tức điện thoại rung lên. Nghĩ là tin nhắn báo giao dịch, cậu thờ ơ nhìn xuống màn hình, nhưng thay vào đó lại là một địa chỉ hiện ra:

[Gawon-ro 27gil 52, tầng 4]

Cái gì đây?

Một số điện thoại lạ. Chắc là gửi nhầm. Cậu định bỏ điện thoại vào túi thì nó lại rung lên lần nữa.

[8 giờ tối, đến đúng giờ.]

Câu tiếp theo khiến khuôn mặt Seung Hyuk thoáng hiện lên trong tâm trí cậu. Nghĩ lại thì từ ngày cậu vay tiền đến giờ cũng không thấy liên lạc gì, điều đó có hơi kỳ lạ.

Thay vì trả lời "Anh là ai?", Yi Hyun rời khỏi cửa hàng tiện lợi, ra con hẻm bên ngoài lấy ra một điếu thuốc. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào tin nhắn vẫn bình thản như mọi khi.

"..."

Chuyện hôm đó, có lẽ là định bắt đầu thật sao? Chắc là gọi đến để bàn chi tiết. Cậu không đoán được người kia sẽ nói gì, nhưng mơ hồ cảm thấy đó không phải là một việc hợp pháp.

"Lấy thông tin" nghĩa là gì? Liệu mình có thể làm được việc mà Gu Seung Hyuk giao không? Không, dù là việc không thể, mình cũng phải làm cho bằng được.

Dù biết bây giờ hối hận cũng vô ích, nhưng những suy nghĩ miên man khiến đầu óc cậu rối bời. Yi Hyun khẽ thở dài, làn khói thuốc bay ra, cậu nhập địa chỉ vừa nhận được vào điện thoại.

Điểm đỏ đánh dấu đích đến cách vị trí hiện tại của cậu một khoảng khá xa. Thay vì đến sát giờ rồi không kịp, thà đi sớm hơn một chút vẫn hơn.

Yi Hyun dập điếu thuốc xuống đất, dùng chân dụi tắt rồi nặng nề bước về phía trạm xe buýt.

***


Xuống xe buýt, một con phố đầy những quán bar và khu vui chơi giải trí hiện ra trước mắt. Nhìn bản đồ, cậu đi thêm một dãy nhà thì thấy một con hẻm tối tăm, khác hẳn với vẻ náo nhiệt của con đường lớn.

Cuối con đường đầy xe ô tô đỗ trái phép là một tòa nhà năm tầng không có biển hiệu. Đó là địa chỉ mà Gu Seung Hyuk đưa.

Có lẽ vì ít người qua lại, hoặc do những tòa nhà xung quanh trông có vẻ bị bỏ hoang, một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm cả khu vực. Yi Hyun ngước nhìn lên tầng trên có đèn sáng rồi chậm rãi bước lên cầu thang.

Hình như là văn phòng ở tầng 4 thì phải.

Đó là một tòa nhà cũ không có thang máy. Tầng 2 và 3 trông như đã bị bỏ trống từ lâu. Trên nền xi măng trơ trọi vì không có vật liệu hoàn thiện, những tờ giấy quảng cáo cho thuê nhàu nát lăn lóc khắp nơi.

Khi lên đến tầng 4, ngực Yi Hyun phập phồng dữ dội. Cậu hít một hơi sâu rồi gõ nhẹ vào cánh cửa sắt đóng kín. Tiếng gõ nhẹ vang vọng thành tiếng ầm ầm lớn dội xuống cầu thang. Cậu nhíu mày trước âm thanh chói tai đó.

"Có ai không?"

Không nghe thấy tiếng động bên trong, cậu đang định gõ cửa lần nữa thì cánh cửa bật mở một cách thô bạo. Phía sau cánh cửa màu xám với đầy những miếng dán quảng cáo là mấy người đàn ông đang ngồi nhìn cậu với vẻ cảnh giác.

"Gì đây?"

Người mở cửa nhìn thấy Yi Hyun thì cau mày. Rồi hắn ta liếc mắt nhìn lên cầu thang, như muốn kiểm tra xem có ai khác không.

Sau khi xác nhận không có ai khác, ánh mắt của người đàn ông quay lại nhìn Yi Hyun. Lần này, vẻ mặt cảnh giác đã biến thành nghi ngờ. Hắn ta gãi đầu, nhướng một bên lông mày.

"Ê này, có phải nhầm địa chỉ rồi không?"

Qua người đàn ông, có thể thoáng thấy bên trong văn phòng. Ở giữa có một chiếc ghế sofa da lớn, trên đó có mấy người đang ngồi, và trên chiếc bàn ở giữa thì những lá bài hoa vứt bừa bộn. Có vẻ như họ đang chơi bài, vì có người vẫn còn cầm bài trên tay, tò mò nhìn về phía này.

Tất cả đều là những gã trông có vẻ bặm trợn, nhưng sau thời gian làm việc ở club, cậu đã quen với việc đối mặt với những người như vậy. Chắc chắn Seung Hyuk đã không nói với bọn họ rằng cậu sẽ đến, giống như lần ở trụ sở chính của Tae Sung. Thay vì cố gắng giải thích tình hình với bọn họ, có lẽ trực tiếp tìm Seung Hyuk sẽ nhanh hơn.

Yi Hyun bước qua người đàn ông và đi vào bên trong. Ngay lập tức, những gã to con đang ngồi trên sofa đặt lá bài xuống và nhăn mặt.

"Này nhóc, đến đây có việc gì hả? Đây không phải là chỗ mày có thể ra vào tùy tiện đâu."

Hành động chặn đường mang tính hù dọa . Yi Hyun thở dài, vừa định lên tiếng nói rằng mình đến tìm Gu Seung Hyuk thì một giọng nói từ bên cạnh vang lên.

"Khách của tao đấy. Mặc kệ anh ta, cứ làm việc của tụi mày đi."

Quay đầu lại, cậu thấy Gu Seung Hyuk đang dựa vào cánh cửa văn phòng riêng. Những gã to con luân phiên nhìn hai người họ, rồi cười xòa nói: "À, là khách của đại ca ạ."

"Đừng có đứng ngây người ra đấy, vào trong đi."

Nghe lời Seung Hyuk, Yi Hyun khẽ nghiến răng rồi thả lỏng, bước chân vào. Cậu cảm thấy có ánh mắt dán theo mình từ phía sau. Vượt qua bọn họ, cậu đến trước mặt Gu Seung Hyuk, hắn mở rộng cửa hơn một chút. Nuốt nước bọt, cậu bước vào bên trong văn phòng riêng.

Không gian được bài trí như một phòng họp lớn, phía sau nó là một căn phòng nhỏ giống như thư phòng. Không biết phải đi đâu, Yi Hyun dừng chân, rồi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm sau lưng.

"Đi theo tôi."

Khi hai người đứng cạnh nhau trong không gian không mấy rộng rãi, vóc dáng của hắn càng trở nên cao lớn hơn. Cậu ta có cao hơn mình không nhỉ, cậu vô thức nghĩ rồi cắn môi. Yi Hyun lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ trong đầu, rồi bước theo Seung Hyuk vào bên trong, giữ khoảng cách một bước chân.

"Ngồi xuống đi."

Seung Hyuk hất hàm về phía chiếc sofa, rồi ngồi xuống đối diện. Hắn vắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Yi Hyun.

"Tôi cứ tưởng anh sợ quá không dám đến chứ. Anh biết tôi có thể sai khiến anh làm gì mà."

"Tôi không nghĩ cậu sẽ để tôi chạy thoát đâu."

Trước câu trả lời thờ ơ đó, Seung Hyuk khẽ cười nhạo.

"Ha ha, đúng vậy. Chúng tôi cũng không thể cạp đất mà ăn được."

Khác với Seung Hyuk đang ngồi dựa lưng thoải mái, Yi Hyun ngồi thẳng lưng, hai chân khép lại. Thấy Yi Hyun không nhìn vào mắt mình mà chỉ nhìn xuống mép bàn, Seung Hyuk nhíu mày. Hắn nhếch mép, chế giễu.

"Anh đã chuẩn bị đến đâu rồi?"

"……"

“Anh nói cái 'lỗ' đó thì không bán. Thế còn thứ khác thì sao?”

"……"

“Miệng hay tay, ít nhất anh cũng biết dùng một trong hai chứ.”

Giọng nói chế giễu khiến mặt Yi Hyun tối sầm lại. Cậu biết rõ hắn cố tình nói vậy để chọc tức mình, nhưng nắm tay vẫn siết chặt.

"Nếu tôi nói là biết dùng thì sao?"

"……"

"Hay là muốn thử ngay tại đây?"

Khi Yi Hyun chậm rãi ngước mắt lên nói, Seung Hyuk khẽ nhướn mày. Hắn không né tránh ánh mắt đang nhìn mình, sau đó cười khẩy, quay mặt đi.

"Đúng rồi. Phải thế mới là Kwon Yi Hyun chứ."

Seung Hyuk đứng phắt dậy, đi về phía bàn làm việc. Rồi hắn cầm một tập hồ sơ màu vàng đưa đến, đặt mạnh xuống trước mặt Yi Hyun.

"……"

Bên ngoài không có chữ nào. Thấy cậu chỉ im lặng nhìn, có vẻ như hắn muốn cậu mở ra xem. Vừa mở trang bìa, một bức ảnh quen thuộc của một người đàn ông hiện ra ở góc trên cùng của trang đầu tiên.

"Tên là Gu Jin Hyuk, ba mươi hai tuổi. Là giám đốc điều hành của tập đoàn Tae Sung."

"……"

"Không biết anh có biết không, nhưng đó là anh trai tôi."

Nhắc đến hai chữ 'anh trai', Seung Hyuk dừng lại một chút. Tay Yi Hyun khựng lại.

Anh trai? Gu Seung Hyuk có anh trai sao?

Những ký ức xưa cũ đột nhiên ùa về một cách hỗn loạn, khiến khuôn mặt vô cảm của cậu nhăn lại. Yi Hyun lắc đầu, xua tan những suy nghĩ trong đầu, rồi lại nhìn vào tài liệu.

Người đàn ông đeo kính gọng bạc đang nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng là người mà cậu đã gặp vài lần. Người đã đến phòng chủ club tìm Gu Seung Hyuk, và là người đã giúp đỡ cậu ở trụ sở chính lần trước.

Ban đầu, Yi Hyun chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh ta là một người có đường nét sắc sảo và khá điển trai. Nhưng sau khi biết đó là anh trai của Gu Seung Hyuk, cậu cảm thấy có một sự lạnh lẽo kỳ lạ trong ánh mắt anh ta.

Yi Hyun liếm môi, chậm rãi lật từng trang giấy. Trên nhiều tờ giấy A4 ghi chi tiết những điều anh ta thích và ghét, từ những nhà hàng anh ta thường đến cho đến thói quen sinh hoạt. Có vẻ như tài liệu này được viết bởi ai đó đã cẩn thận theo dõi Gu Jin Hyuk và ghi lại trong một thời gian dài.

"Tôi đang tìm một món đồ. Hai tuần nữa có một bữa tiệc khánh thành dành cho khách VIP, tôi cần mật khẩu sáu chữ số mà Gu Jin Hyuk giữ."

"……"

"Việc của anh là vào ngày diễn ra tiệc, hãy ở bên cạnh Gu Jin Hyuk với tư cách là người đồng hành, rồi lấy được sáu chữ số đó. Đó là việc anh phải làm."

Yi Hyun đang xem trang sau thì chậm rãi ngước đầu lên nhìn Seung Hyuk. Gương mặt cậu không chút biểu cảm, hoàn toàn không thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Seung Hyuk nhìn xuống Yi Hyun, bàn tay vô thức siết chặt rồi lại thả lỏng.

Vốn dĩ đây chỉ là lời đề nghị hắn buột miệng nói ra, vì vừa thấy khó tin vừa tức giận trước việc Yi Hyun giữ vẻ mặt tỉnh bơ đến hỏi vay tiền.

Nhìn cái vẻ mặt ngây thơ không biết mình sắp bị cuốn vào chuyện gì của cậu, lòng Seung Hyuk lại cuộn lên một cảm giác khó chịu. Hắn nhếch mép cười khẩy rồi bẻ các khớp ngón tay.

Thứ hắn đang tìm là một loại ma túy mới, dự kiến được nhập lậu từ Nam Mỹ vào tháng trước cùng lô hàng búp bê Barbie dành cho trẻ em. Lượng hàng đó, dù chưa nặng bằng một đứa trẻ, lại có giá thị trường lên tới ba mươi tỷ won. Thế nhưng, trong quá trình vận chuyển vào nội địa qua Hawaii, nó đã biến mất không một dấu vết.

Chủ tịch Gu tin rằng đó là do bọn khốn băng đãng Seungri không biết thân biết phận mà lộng hành, nhưng Seung Hyuk lại nghĩ khác. Cái kiểu chơi xấu sau lưng bẩn thỉu thế này đích thị là do Gu Jin Hyuk làm.

Và đúng như hắn đoán, lượng hàng được tuồn ra thị trường ngày càng giảm. Dường như Gu Jin Hyuk có ý định ém hàng cho đến tận thời điểm anh ta tiếp quản quyền điều hành, rồi sẽ xả ra với giá cắt cổ ngay trước khi đám con nghiện phát rồ vì thiếu thuốc.

Nơi duy nhất khả nghi có thể cất giấu số hàng đó là tòa nhà lounge dùng để tiếp khách sắp được hoàn thành. Thông tin nhận được từ phía kiến trúc sư cho biết có một nhà kho được xây thêm mà không hề có trong bản vẽ thiết kế. Nghe đâu, nhà kho đó được thiết kế để chỉ có thể mở bằng mật khẩu OTP thay đổi mỗi ngày.

Tình hình là dù có cho người lấy được mật khẩu đi nữa, thì cũng thành công cốc nếu không thể tiếp cận khu lounge vào đúng ngày hôm đó. Chính vì thế, ngày diễn ra bữa tiệc VIP chính là cơ hội duy nhất.

Hắn vẫn chưa thể chắc chắn liệu việc lôi kéo Kwon Yi Hyun vào một chuyện quan trọng như vậy có đúng đắn hay không, nhưng giờ thì ván đã đóng thuyền rồi.

“……”

Yi Hyun cắn chặt môi dưới. Yêu cầu của Seung Hyuk quả thực quá đỗi hoang đường. Nếu là mật khẩu quan trọng thì đời nào anh ta lại dễ dàng để lộ ra chứ, làm sao mà mình có thể lấy được nó đây?

Mà khoan đã. Giữa mình và Gu Jin Hyuk cũng chỉ là tình cờ chạm mặt, hoàn toàn chẳng có chút liên hệ nào.

“…Anh ta có vẻ không phải kiểu người mà một đứa như tôi cứ tiếp cận là có thể trở nên thân thiết được đâu.”

“Chuyện đó thì không cần lo. Anh cứ đứng yên đấy, tự khắc anh ta sẽ tìm đến thôi.”


Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo