[Mùa đông] Chap 7: “Nhân tiện sao anh không thử ngủ với con gái một lần xem sao?” - CHẠY LON TON

Chap 7: “Nhân tiện sao anh không thử ngủ với con gái một lần xem sao?”

[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×
Chap 7. Lập Đông, Khởi đầu của mùa đông (7)


“…….”

“À, chẳng lẽ chỉ rót rượu thôi sao?”

Lời chế giễu trắng trợn đó không khiến cậu tức giận mà ngược lại, đầu óc cậu trở nên lạnh tanh. Yi Hyun không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhắm mắt. Lờ đi ánh đèn đỏ chói lóa len qua hàng mi, cậu nhẩm tính xem mình còn ngủ được mấy tiếng trước khi đến giờ làm thêm.

“ Là thằng gay nên không làm được, thì thử anh chàng bên cạnh xem sao.”

Cậu cố nhớ xem quanh khu vực câu lạc bộ có nhà nghỉ nào tạm ổn không. Dòng suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu bỗng khựng lại. “Thằng gay”. Chỉ với một câu ném ra đầy thản nhiên ấy, bỗng nhiên môi cậu trở nên khô khốc."

Cậu từ từ mở mắt, bắt gặp hình ảnh Gu Seung Hyuk đang phả khói thuốc, nhìn về phía bên kia bức tường kính. Hắn trông có vẻ thoải mái hơn lúc nãy, gác chân lên bàn, lắc lư đôi giày da. Nhận thấy ánh mắt Yi Hyun đang nhìn mình, hắn hất hàm về phía cửa kính.

“Thằng nhóc trước mặt con bé kia hình như là con trai út của một vị bộ trưởng gì đó.”

“…….”

“À…. Cơ mà Yi Hyun à. Dù sao đi nữa thì tôi cũng không chịu được sự kinh tởm đó đâu.”

“…….”

“Nhân tiện sao anh không thử ngủ với con gái một lần xem sao?”

Seung Hyuk nghiêng đầu nhìn Yi Hyun rồi cười khẩy, ngồi thẳng dậy. Hắn ngậm điếu thuốc vào miệng, cất giọng.

“Bọn khốn đến đây dự tiệc thì phải trả tiền, hiểu chứ? Nhưng nếu không đủ người thì bọn tôi sẽ chi tiền dẫn thêm người vào.

Hắn ta lục túi áo khoác trong, lôi ra một chiếc ví da màu đen. Seung Hyuk nhướn một bên mày, rút ra vài tờ chi phiếu màu trắng từ ngăn đựng tiền.

“Khoảng… chừng này?”

“…….”

“Để bịt miệng thì phải trả nhiều hơn chỗ anh làm chứ.”

Từ tay Seung Hyuk, ba tờ chi phiếu mệnh giá một triệu won rơi xuống bàn. Cử chỉ nhẹ bẫng như thể đang vứt khăn ăn khiến Yi Hyun lần đầu bật cười kể từ khi bước vào đây.

Cũng không hẳn là cười, mà giống như tiếng thở dài thì đúng hơn.

“Sao? Không đủ à?”

“…….”

“À…. Giá cao thật đấy.”

Thấy phản ứng của Yi Hyun, Seung Hyuk nhướng mày, cười khẩy chế nhạo. Hắn rút thêm hai tờ chi phiếu nữa, đặt chồng lên những tờ chi phiếu ban nãy, rồi lấy chiếc ly whisky mà Yi Hyun chưa hề động đến đặt lên trên như một vật chặn giấy.

“Vừa cho anh trải nghiệm với con gái, vừa cho anh tiền nữa.”

“…….”

“Ngay cả với một người chơi trò đâm sau lưng, tôi còn đối xử tử tế thế này mà.”

Seung Hyuk nghiêng đầu, cười khẩy.

“Trên đời này kiếm đâu ra đứa bạn nào như tôi chứ? Phải không?”

Yi Hyun tự hỏi sao hôm nay nhiều người muốn cho mình tiền thế. Soobin nói sẽ cho tiền tiêu vặt để cậu nghỉ làm thêm, rồi đến tên bạn học cấp ba gặp lại sau nhiều năm cũng vậy.

Cậu cười nhạt, tự hỏi bọn họ hẳn phải dư dả đến mức nào mới có thể nói những lời như bố thí như vậy.


Yi Hyun rời mắt khỏi bàn, đưa tay lên xem giờ. Kim đồng hồ mảnh khảnh đã điểm qua giờ tan làm hơn một tiếng đồng hồ. Năm tờ chi phiếu mệnh giá một triệu won nằm im lìm dưới đáy ly thủy tinh. Số tiền đó tương đương với mấy tháng lương của cậu, vậy mà cậu chẳng mảy may luyến tiếc khi quay lưng bỏ đi. Vì cậu biết rõ số tiền đó bẩn thỉu đến mức nào.

"Nếu ông chủ không còn gì nữa, tôi xin phép."

"...."

Giọng nói của cậu dứt khoát như thể đang vạch ra ranh giới với người được gọi là bạn kia. Ngay cả cách cậu luôn dùng kính ngữ cũng cho thấy điều đó. Seung Hyuk, người đang cúi đầu xuống và vô thức đóng mở chiếc ví, nhận ra ý nghĩa đó và khịt mũi cười.

"Chừng đó vẫn chưa đủ à?"

"Không phải."

Yi Hyun mở miệng, khuôn mặt trắng nhợt không để lộ chút cảm xúc nào.

"Vì giờ làm việc đã kết thúc rồi ạ."

Cậu cúi đầu chào và không chút do dự bước thẳng về phía cửa. Tae Sik đứng phía sau, nhanh chóng liếc nhìn Seung Hyuk để dò ý. Tuy nhiên, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của hắn chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường kính, không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Trong khi Tae Sik đang suy nghĩ xem nên chặn Yi Hyun lại hay để cậu ta đi, Seung Hyuk lên tiếng.

"Kwon Yi Hyun."

"..."

"Anh còn nhớ câu cuối cùng tôi nói cách đây chín năm không?"

Những hình ảnh mờ ảo lướt qua tâm trí Yi Hyun: chỉ là một công viên tối tăm, một con hẻm bẩn thỉu, một con đường phủ đầy tuyết. Chín năm qua đối với cậu không phải là khoảng thời gian bình yên đủ để lưu giữ những ký ức phai nhạt.

Yi Hyun dừng bước trước câu hỏi của Seung Hyuk và liếm môi một cái. Nhìn vào khuôn mặt vô cảm đang nhìn thẳng về phía trước, có vẻ không mong đợi một câu trả lời. Cậu im lặng cúi đầu xuống, nắm lấy tay nắm cửa và xoay mở. Tae Sik nhìn theo bóng lưng Yi Hyun bước ra hành lang với ánh mắt lo lắng.

Hình ảnh cánh cửa mở ra rồi đóng lại trên bức tường kính trong suốt phản chiếu như một tấm gương. Seung Hyuk nhìn chằm chằm vào đó rồi từ từ quay đầu về phía bàn.

Chiếc ly whisky nằm trơ trọi trước chiếc ghế sofa trống rỗng và năm tờ giấy trắng nằm bên dưới. Kwon Yi Hyun đã làm vẻ mặt gì khi đặt chi phiếu xuống?

Seung Hyuk nhìn chằm chằm vào chỗ trống với một nụ cười chế nhạo rồi đứng dậy. Sau đó, hắn đưa tay ra cầm lấy ly whisky mà Yi Hyun đã để lại.

“Chậc… bảo là đồ đắt tiền cơ mà.”

Hắn nốc cạn ly rượu trong một hơi và tỏ ra không có gì, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác không rõ là tức giận hay ghê tởm. Nghĩ rằng uống một thứ uống rượu lạnh sẽ cảm thấy khá hơn, nhưng ngực lại càng thêm nóng bừng.

Hắn lấy bao thuốc lá, dùng một tay lắc, nhưng bên trong trống rỗng. Khi đưa tay ra sau, Tae Sik nhanh chóng đưa cho hắn một bao thuốc mới. Nuốt lại lời định nói rằng dạo này Seung Hyuk có vẻ hút nhiều hơn trước, Tae Sik đưa bật lửa lên trước mặt hắn.

Làn khói mỏng manh tỏa ra từ đầu thuốc, cuộn lên rồi tan biến. Seung Hyuk ngửa cổ ra sau, nhìn lên trần nhà và thở dài.

Không biết đã bao lâu trôi qua như vậy. Bất chợt, Seung Hyuk đưa mắt nhìn xuống sảnh, hắn phát hiện một anh chàng đang loạng choạng bước đi trong góc phòng, bàn tay đang phủi tàn thuốc bỗng khựng lại. Đôi mắt nửa nhắm nửa mở, mỗi lần cơ thể lảo đảo, mái tóc dài đen mượt khẽ lay động.

Không biết người đó vừa uống thuốc hay ngâm mình trong nước, làn da lộ ra dưới lớp áo ướt sũng nhợt nhạt. Gương mặt trắng nhợt ấy gợi nhớ đến ai đó vừa rời khỏi đây. Cảm giác kỳ lạ nơi cổ họng Seung Hyuk lập tức biến thành sự chán ghét khó chịu. Seung Hyuk nuốt khan, lưỡi đảo trong miệng. Vị chua chát lan tỏa.

Khói thuốc lá dày đặc bỗng chốc khiến Seung Hyuk cảm thấy buồn nôn. Hắn dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chàng trai gầy gò đang loạng choạng bên kia bức tường kính. Có vẻ như cậu ta mới đến đây lần đầu, hoặc đã quá liều thuốc nên mới bước đi xiêu vẹo như vậy.

Seung Hyuk định ra hiệu cho Tae Sik xử lý chuyện này trước khi nó trở nên phiền phức, thì bất ngờ một người đàn ông lực lưỡng đang vịn vào cây cột lao tới, túm lấy tay chàng trai kia. Hắn ta đang hưởng thụ với một người phụ nữ, một tay giữ chặt cằm chàng trai gầy, ép đôi môi mỏng mở ra rồi luồn lưỡi vào.

"A..." Tae Sik, người nãy giờ đứng im lặng như bức tường, khó nhọc nuốt tiếng thở dài. Hắn cắn chặt môi dưới, len lén quan sát Seung Hyuk nhưng chỉ thấy mỗi gáy của hắn. Vụ việc với chàng trai trẻ lúc nãy đã êm xuôi, Tae Sik cứ ngỡ đêm nay sẽ trôi qua yên bình, nào ngờ...

"...Xin lỗi. Em sẽ xử lý ngay."

Dù đã dặn dò kỹ càng, nhưng có lẽ gã kia chỉ coi đó như lời nói gió bay. Thi thoảng vẫn có những kẻ như vậy, say xỉn, ph.ê th.uốc, mất hết lý trí rồi phớt lờ mọi cảnh báo.

Có vẻ như hứng thú với trò chơi mới, gã to con thậm chí còn ngừng động tác với cô gái, xoay hẳn người về phía chàng trai gầy. Thấy gã sắp ngã dúi dụi vào ghế sofa phía sau, Tae Sik vội vàng bước tới. Nhưng Seung Hyuk đã đứng dậy, giơ tay ra hiệu cho hắn dừng lại.

Liếc nhìn Seung Hyuk, Tae Sik im lặng mở cửa. Tiếng nhạc bên ngoài vốn bị lớp kính dày cản lại nay ầm ĩ hơn hẳn. Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc hòa lẫn vào nhau, vang vọng khắp căn phòng như hiệu ứng âm thanh trong rạp chiếu phim.

Tiếng gót giày gõ đều đều trên sàn gạch, tiến thẳng về phía hai gã đàn ông đang mải mê quấn lấy nhau.

"Anh, để em..."

Tae Sik vội vã lên tiếng, nhưng đã quá muộn. Seung Hyuk tách gã to con ra, bất ngờ tung cú đấm vào bụng hắn.

Ngay cả khi tỉnh táo, hắn ta cũng khó có thể đối phó kịp, huống hồ gì trong tình trạng say xỉn. Thân thể b.án kh.ỏa th.ân mất thăng bằng, ngã lăn ra sàn. Tae sik chứng kiến từ đằng sau, nuốt lại những lời định nói, đưa hai tay lên xoa mặt.

"Ặc...!"

Seung Hyuk lạnh lùng nhìn gã đàn ông đang ôm bụng rên rỉ, rồi từ từ giơ chân lên. Cô gái gần như tr.ần tr.uồng, đang quỳ gối trước mặt gã kia hét lên một tiếng ngắn ngủi, vội vã chạy về phía một người đàn ông khác.

"Dù có hứng tình đến mấy..."

"Khụ, ặc!"

"Cũng phải biết kiểm tra cái l.ỗ trước khi làm chứ. Hả?"

Tiếng nhạc xập xình vang dội khắp căn phòng, hòa lẫn với tiếng ho đầy đau đớn và những cú đá mạnh mẽ. Thế nhưng, chẳng ai buồn để ý đến gã đàn ông đang nằm sõng soài trên sàn. Họ mải mê chìm đắm trong những nụ hôn và những va chạm xác thịt.

Mỗi cú đá, gã đàn ông càng trở nên thảm hại. Chỉ có ba người chứng kiến cảnh tượng này: Gu Seung Hyuk, Kwak Tae Sik, và chàng trai gầy gò với mái tóc thẳng đang nấp dưới ghế sofa, mắt mở to kinh hãi.

"Khụ, khặc, ặc..."

Dù khuôn mặt đã bị đánh đến nỗi chảy máu, nhưng d.ương v.ật của gã đàn ông kia vẫn c.ương c.ứng, giật lên trong không trung. Như thể đang nhìn vào một túi rác bị ai đó đâm thủng ở góc hẻm, Seung Hyuk nhìn hắn với vẻ mặt vừa ghê tởm vừa chán ghét. Rồi như thể muốn cho chàng trai gầy gò đang thu mình ở góc phòng thấy, hắn đá mạnh vào cơ thể to lớn ấy, xoay hắn sang hướng khác.

“Khụ… khặc…”

Đôi mắt đỏ hoe, ngấn nước của chàng trai trẻ nhìn Seung Hyuk đầy sợ hãi. Đáp lại, Seung Hyuk lạnh lùng dẫm mạnh gót giày lên d.ương v.ật cương cứng của gã đàn ông đang nằm trên sàn. Tiếng rên đau đớn khe khẽ thoát ra từ đôi môi của gã. Không thèm liếc nhìn kẻ đang nằm dưới chân, Seung Hyuk hướng ánh mắt về phía chàng trai trẻ, mở miệng.

“Mấy thằng đ.ồng t.ính… nghĩ đây là chỗ nào hả?”

“Khụ… hức… hức….”

“…Thật bẩn thỉu.”

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo