[ĐỘC TỐ QUYỂN 3] Chương 45: Immeholic ( h+ ) - CHẠY LON TON

Chương 45: Immeholic ( h+ )

[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×
QUYỂN 3 - CHƯƠNG IMMEHOLIC
(Immeholic: ghép từ immense: to lớn và holic: nghiện. Immeholic có nghĩa là nghiện không dứt được.)



"Sừng trắng hoàn toàn đứt lìa chẳng khác nào con đường huyết mạch quan trọng bị cắt đứt. Mọi lẽ trong cơ thể đều liên quan mật thiết với đầu. Đôi khi sẽ mất trí nhớ, nhưng chỉ cần kiểm soát tốt nhiệt độ thì cũng không có gì đáng lo ngại."

Thái y quỳ rạp đầu xuống nền đất, tiếp lời:

"Nhưng đứa trẻ này lại mắc chứng tâm hỏa cực độ không phù hợp với tuổi tác. Lượng nhiệt tích tụ trong lồng ngực chẳng khác nào một ông lão từng trải qua muôn vàn gian truân."

Garon dựa vào thân cây, im lặng lắng nghe lời thái y, rồi từ từ mở miệng:

"Em ấy là người giỏi chịu đựng, chuyện đó có ảnh hưởng gì đến di chứng không?"

"Việc chịu đựng quá mức cũng sinh bệnh. Tâm bệnh mới là căn nguyên của mọi bệnh tật, đó là điều đáng sợ nhất. Nhưng không chỉ đứa trẻ đó, mà long thể của bệ hạ cũng..."

"Ta không sao."

Đứa trẻ đó rơi vào tình cảnh như vậy cũng là do hắn gây ra.

"Vậy từ giờ ta phải làm gì?"

Thái y cúi đầu sâu hơn, nhấn mạnh lại:

"Bệ hạ chỉ cần giúp đứa trẻ thoải mái về mặt tinh thần là đủ. Chỉ cần chú ý đến điều đó, tính mạng của đứa trẻ sẽ không gặp nguy hiểm."

Garon đưa mắt nhìn về phía căn nhà tranh ở đằng xa. Trên hiên nhà chật hẹp, các hộ vệ và Đại Phủ Sứ đang canh gác , còn đứa trẻ đó đang phơi giấy ở một góc sân. Ngắm nhìn thân thể trần trụi dưới ánh mặt trời, hắn đưa tẩu thuốc lên miệng.

"Còn chuyện sắc dục thì sao?"

Thái y đang úp mặt xuống đất khẽ run rẩy. Garon gõ gõ tẩu thuốc, rủ tro và ngậm vào miệng.

"Nếu không ăn em ấy dù chỉ một ngày, ta sẽ phát điên mất."

***



"A... ha... ưm..."

Tiếng rên rỉ nghẹn ngào và tiếng da thịt va chạm phá tan sự tĩnh lặng của tẩm điện. Hắn dùng hai tay b/anh r/ộng b/ờ m/ông mềm mại, ấn mạnh c/ự v/ật vào. Đứa trẻ nằm sấp, chống đỡ những đợt tấn công từ phía sau, dùng làn da mềm mại dẫn dắt hắn đến tận cùng của khoái cảm. Hắn ôm chặt lấy thân trên của cậu, kéo lên và xoay ngược đầu ra sau. Khi ngón tay hắn luồn vào cái miệng với chiếc lưỡi đỏ hỏn đang ngọ nguậy, cậu liền mút lấy một cách tham lam.

Garon cắn chặt đôi môi đỏ mọng đang hé mở, dùng lưỡi khuấy đảo không gian mê hoặc bên trong. Chỗ mà đứa trẻ này thích nhất là vòm miệng. Khi hắn cào mạnh vào đó, cậu sẽ rên rỉ những âm thanh dâm đãng làm tan chảy màng nhĩ. Lần này, cặp nhũ hoa màu hồng đào ướt đẫm nước bọt thu hút ánh mắt hắn. Garon ngậm chặt đầu nhũ hoa, dùng lưỡi cào mạnh, và một tiếng rên rỉ rõ ràng vang lên.

"Ha... a... ưm...!"

"Hứk... ha..."

Hắn ra vào liên tục giữa khe mông đầy đặn. Mồ hôi đọng trên vầng trán tròn trịa, tạo nên bầu không khí vừa thanh tao vừa dâm đãng. Đôi mắt màu tím ẩm ướt dần chuyển sang màu tím sẫm, tiến gần đến khoảnh khắc cực khoái. Say đắm trước màu sắc rực lửa, hắn nung nấu dục vọng. Khi thân trên của đứa trẻ ấy nghiêng về phía trước, vách trong siết chặt c/ự v/ật càng thêm cuồng nhiệt. Ha...! Khi những ngọn lửa bùng lên trong đầu, cuối cùng hắn cũng mất đi sự tỉnh táo. Khoái cảm đưa cả hai đến đỉnh điểm, sự chuyển động của vòng eo trở nên gấp gáp. Tiếp theo, mái tóc đen bay loạn xạ, thân thể quyến rũ ngả ra sau, và đứa trẻ ấy phóng t/inh d/ịch xuống sàn. Phần thịt bên trong dính nhớp cuốn lấy c/ự v/ật, tạo nên một vũ điệu ngây ngất. Garon đẩy eo đến giới hạn, phóng khoái cảm vào c/ái /lỗ d/âm đ/ãng.

Trước khi dư âm khoái lạc tan biến, hắn nhấc thân thể mềm nhũn đặt lên lồng ngực. Cảm giác nặng trĩu này mới là thứ đưa hắn đến đỉnh điểm thực sự. Khi hắn đưa tay lên trán ướt đẫm mồ hôi của đứa trẻ ấy, một chút hơi nóng truyền đến. Hắn cau mày, tặc lưỡi. Xoa lưng đứa trẻ vẫn còn đang thở dốc, rồi vuốt ve theo đường cong mềm mại bên dưới. Đứa trẻ buông thõng tay, ngủ thiếp đi như bị ngất. Hắn dùng khăn ướt lau người cho cậu, rồi lấy t/inh d/ịch ra khỏi l/ỗ h/ậu. Khi làn da bên trong l/ỗ h/ậu ẩm ướt ôm lấy ngón tay hắn, dục vọng lại trỗi dậy.

Thân nhiệt của đứa trẻ ấy lúc nào cũng ấm áp, như thể đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết. Trong đôi mắt cậu không có gì ngoài cảm giác tội lỗi với mẫu thân. Hắn muốn sưởi ấm thân nhiệt mong manh đó, muốn lấp đầy đôi mắt trống rỗng đó. Vì đứa trẻ này đã quá mệt mỏi sau mấy ngày bị hắn dày vò, hôm nay hắn định sẽ không làm quá sức.

Hắn mân mê mái tóc dài, xoa dịu dục vọng vẫn còn đang sôi sục. Màu đen tuyền không tạp chất và xúc cảm mềm mại làm mãn nhãn đôi mắt và bàn tay. Đột nhiên, vết sẹo trên ngực đứa trẻ lọt vào tầm mắt hắn. Đó là vết sẹo do hắn gây ra khi bắn Chấn Thiên Lôi. Cảm giác như tim hắn bị xé thành từng mảnh.

"Vậy sao... ta đã khiến em cảm thấy như vậy sao..."

Garon lẩm bẩm, mắt nhìn vào không trung. Hắn vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu được nỗi đau của những người bị hại. Nhưng nếu đứa trẻ đó nói rằng hắn phải cảm thấy tội lỗi, thì hắn phải cảm thấy như vậy. Hắn ôm chặt lấy vòng eo cậu, đề phòng thân thể mệt mỏi của cậu trượt xuống. Hắn hơi nghiêng đầu cậu để ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ, rồi ngậm lấy sừng trắng đã đứt lìa và mút. Dùng lưỡi ướt át phủ đầy nước bọt, hắn suy nghĩ xem hôm nay sẽ làm gì để khiến đứa trẻ này cười. Mong chờ phần thưởng ngọt ngào mà đứa trẻ này mang lại.

***


Suốt buổi sáng, Garon xem xét tất cả các vấn đề quốc gia và công văn, sau khi hoàn thành mọi lịch trình chính thức, hắn lập tức rời khỏi ngự điện. Trước khi gặp gỡ thủ lĩnh các nước chư hầu, hắn tranh thủ chút thời gian để đến gặp đứa đó. Vài lần đến bất ngờ như vậy mà không gặp được, nên bây giờ cậu sẽ luôn đợi hắn ở Long Điện vào giờ này, trừ khi có việc gì đó đặc biệt. Điều đó trở thành động lực tuyệt vời giúp hắn giải quyết công việc nhanh chóng.

Hắn bước nhanh lên những bậc thang đá cao ngất. Tiếng bước chân vang vọng của đám tùy tùng phía sau, nhưng hắn chỉ nhìn về phía trước và bước đi. Khi bước lên bậc thang đá cuối cùng, khung cảnh kỳ lạ trước mắt khiến hắn chậm bước. Đám hộ vệ và Đại Phủ Sứ cũng dừng lại. Ngay giữa quảng trường với hàng tượng đá xếp thẳng hàng, hơn chục vị quan đồng loạt quỳ rạp xuống. Đó là những đại thần cấp bậc cao nhất của Baedal. Garon nhìn họ với ánh mắt thờ ơ. Trong số đó, Cẩm Gia, người đứng đầu bộ hình luật và cũng là người cao tuổi nhất, lên tiếng trước.

"Thần... thần xin mạo muội có lời bẩm tấu."

Cẩm Gia run rẩy lấy ra một vật gì đó từ tay áo và đưa ra phía trước. Đó là một cuốn sách nhỏ. Cẩm Gia cúi đầu sát đất nói:

"Đây là cuốn sách tên 'Long Thần Chi Chiến' đang lan truyền khắp kinh thành. Thần... thần đã đọc nội dung và vô cùng kinh hãi."

Cẩm Gia mở sách ra và cất giọng trịnh trọng:

"Chuyện kể về hai anh em Hắc Long và Thanh Long sống trong thần điện. Thanh Long tham lam muốn đoạt viên ngọc như ý của Hắc Long, nhưng không thành. Thanh Long dẫn theo lũ quái vật bị Hắc Long ruồng bỏ, lập quốc, phát động phản loạn. Quân đội Hắc Long dưới sự chỉ huy của thần gió, thần mưa và thần mây, cuối cùng giành chiến thắng, nhưng Thanh Long sống sót và vẫn luôn rình rập viên ngọc như ý của Hắc Long."

Cẩm Gia nhấn mạnh:

"Bất cứ ai cũng có thể thấy đây là chuyện về Bệ hạ và tội nhân Raon Hiljo. Thần xin mạo muội, Bệ hạ nhất định phải xem xét cuốn sách này."

"Ta đã đọc rồi. Cũng khá thú vị."

"..."

Các đại thần tròn mắt và bắt đầu xôn xao. Unsa khẽ nhếch môi. Vừa đọc cuốn sách Unsa mang đến cách đây không lâu, hắn đã linh cảm đó là chuyện về mình và Raon Hiljo. Ngay lập tức, hắn nhận được tin Raon Hiljo đang tập hợp vũ khí. Hắn quyết định dẫn Cửu Gia tập kích tuyến tiếp tế. Khi đoàn quân Hắc Long ngày đêm hành quân đến núi Noru, Raon Hiljo đã ở đó. Ở vùng đất tĩnh lặng không có gió thổi, trên đỉnh núi gần bầu trời nhất, họ đã chạm mặt nhau.

‘Thế nào? Roha vẫn khỏe chứ?’

‘Ngươi biết không? Nếu ta không tha cho ngươi, thì ngươi còn không được nhìn thấy một sợi tóc của Roha đâu. Nên phải luôn biết ơn ta đấy.’


Kẻ đó đã nói như vậy. Nhưng đôi mắt của hắn vẫn còn vương vấn, không thể buông bỏ được. Chắc hẳn hắn đã không ngừng chạm vào thân thể đứa trẻ đó, ăn nuốt cái lỗ nhỏ kia. Giờ đột nhiên dừng lại, kẻ đó chắc chắn đau đớn đến mức muốn xé toạc mọi thứ. Hắn hiểu tâm trạng của kẻ đó hơn ai hết. Không cần phải nói thêm, chỉ có một cách duy nhất là tận diệt. Hắn lập tức điều động Cửu Gia vào trận, còn Raon Hiljo chỉ huy quân phản công bằng Chấn Thiên Lôi. Đám ô hợp mà hắn tập hợp được cũng chống đỡ khá lâu, nhưng cuối cùng trong số 40 người chỉ còn 3 kẻ sống sót rút lui.

"Chỉ cần dập tắt mầm mống trước khi nó lớn mạnh. Ta đã sai Cửu Gia xuất trận, tạm thời sẽ yên ổn thôi."

Cẩm Gia cau mày, cúi đầu lần nữa.

"Bệ hạ... như vậy càng không thể bỏ qua chuyện trọng đại này. Hiện tại thế lực phản quân đang ngày càng lớn mạnh. Tất cả là do đứa trẻ Imae đó gây ra. Nếu nó không đánh cắp bản vẽ Chấn Thiên Lôi...!"

"Chuyện nhắm vào Chấn Thiên Lôi vốn dĩ luôn xảy ra mà. Đây chẳng qua là một cơ hội để phát hiện ra lỗ hổng không ngờ tới."

"Nhưng... tội nhân dám tiết lộ bí mật quốc gia cho nghịch tặc lại ngang nhiên đi lại trong cung...!"

"Chấn Thiên Lôi ư, trẫm có thể cho bao nhiêu cũng được."

Câu trả lời rõ ràng khiến Cẩm Gia im lặng. Trong khoảng lặng ngắn ngủi, Dương Gia, người quỳ bên cạnh, lên tiếng.

"Thần, Dương Gia người đứng đầu bộ thiện ác cũng có chung ý kiến. Từ khi Hoàng đế Hwanwoong lập đô ở núi Taebaek, đặt quốc hiệu là Baedal, kết hôn với vương hậu Hùng Tộc và sinh con đẻ cái, giữ vững dòng dõi. Từ trước đến nay đã có nhiều mối đe dọa lớn nhỏ, nhưng nhờ công lao của Hắc Vũ Thiên Vương bệ hạ, chúng ta đang tận hưởng thời kỳ thái bình thịnh vượng nhất từ khi lập quốc. Thành Nagaragon là nơi linh thiêng, nơi các thần linh chăm sóc muôn dân. Nhưng không thể có chuyện quái vật dám đe dọa Baedal, hãm hại Bệ hạ lại ngang nhiên đi lại như vậy. Mong Bệ hạ cho phép thần được thực hiện ý nguyện này!"

Garon vuốt mái tóc rối bù nói:

"Hwanwoong tự nhận mình là đại diện của thần linh chẳng qua là cần một lý do để dẫm lên trên con người và đứng lên mà thôi. Nagaragon không phải là lãnh địa linh thiêng, mà chỉ là vũng bùn lầy, điều này trẫm và các ngươi đều chứng minh được."

Sự im lặng chết chóc lập tức bao trùm. Các đại thần nhìn nhau dò xét, một người trong số họ khó khăn mở miệng:

"Thần, Mã Gia, người đứng đầu bộ sinh mệnh cũng xin mạo muội tâu bẩm. Hơn hết, tội nhân dám cả gan hạ độc Bệ hạ cần phải bị trừng trị nghiêm khắc ngay lập tức. Ngoài ra, Bệ hạ nên sớm có thái tử, việc triệu hồi lại các phi tần đã bị đuổi khỏi cung là điều đúng đắn."

Garon ngậm tẩu thuốc, lạnh lùng quan sát bọn họ. Những kẻ này chỉ đắm mình trong vinh quang quá khứ, thật chẳng khác nào đám đỉa đói vừa dai dẳng vừa phiền phức. Dù rằng bọn họ đã trở thành kẻ bỏ đi, nhưng vẫn còn chút giá trị cần dùng đến, nhằm giữ thế cân bằng với đám quần thần trẻ tuổi. Nhưng nếu cứ tiếp tục giằng co thế này, ắt sẽ còn lắm chuyện rắc rối phát sinh.

Ví như, kẻ kia vì không chịu nổi áp lực mà rời khỏi lãnh địa của hắn, hoặc kẻ kia muốn trốn tránh những rắc rối mà trở về nhà, rồi tên này cũng sẽ tự nhiên mà tránh xa hắn. Garon bất chợt bước tới. Bóng đen kéo dài trên bậc đá, bao trùm lấy Cẩm Gia đang cúi đầu. Garon từ từ ngồi xuống trước mặt lão. Vạt long bào đen như mực tung bay trên nền đất. Hắn ngồi xổm, chống khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm lên tay, nhìn chằm chằm vào Cẩm Gia. Nếp nhăn trên mặt lão già co rúm lại, mắt láo liên không biết làm gì. Các quan đại thần xung quanh cũng cứng đờ. Garon chống ngón tay lên thái dương, cất giọng:

"Hóa ra chúng ta chỉ là mối quan hệ này thôi sao? Ta còn tưởng các ngươi hiểu ta hơn ai hết."

"Bệ, Bệ hạ... Chúng thần một lòng trung thành với Bệ hạ. Mong Bệ hạ thấu hiểu..."

Garon từ từ đưa tẩu thuốc đang ngậm trong miệng dí vào cằm Cẩm Gia. Tiếng xèo xèo vang lên, mùi khét lẹt bốc ra, tóc mai lão già cháy xém, Cẩm Gia theo bản năng rụt đầu lại. Nhưng Garon đã nhanh tay giữ chặt cằm lão, siết chặt như muốn nghiền nát. Tẩu thuốc đỏ rực như mắt quỷ, đâm sâu vào da thịt Cẩm Gia.

"Á á á..."

Cẩm Gia run rẩy trước nỗi đau bỏng rát. Bản năng tăm tối ẩn sâu trong lòng lão trỗi dậy. Garon nhấm nháp tiếng rên rỉ của Cẩm Gia, thong thả nói:

"Các ngươi cứ ngoan cố, ta cũng sẽ hiểu lầm đấy."

"Bệ, Bệ hạ... Sao lại...! Khục..."

"Các ngươi cho rằng địa vị của mình không còn an toàn nữa, phải không? Nhưng nếu mang danh phận ngoại tổ phụ của hoàng tử, các ngươi sẽ thấy khác, phải không?"

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán nhăn nheo của Cẩm Gia, chảy dài như máu.

"Không, không... Chúng thần không dám có ý đồ đó! Tội nhân đại nghịch bất đạo dám làm điều xằng bậy với Bệ hạ, đáng phải bị trừng trị nghiêm khắc! Chỉ nhìn cách hắn tự tìm đến đây, cũng đủ thấy lũ quái vật trơ trẽn và độc ác đến mức nào..."

"Tiếc thay, ta đã cố ý đưa em ấy đến đây."

Giọng nói trầm thấp của Garon sắc bén như dao, cắt ngang tiếng kêu gào của Cẩm Gia. Khói thuốc mù mịt che phủ đôi mắt hắn.

"Nếu các ngươi muốn con gái mình vào cung đến thế, ta sẽ chiều theo ý các ngươi. Nhờ vậy, Hắc Long của ta sẽ được nếm món thịt mới lạ."

Tiếng thét của Cẩm Gia tắt lịm trong cổ họng, mặt lão xám như tro tàn.

"Bệ, Bệ hạ..."

Cẩm Gia run rẩy, tay ôm lấy vết bỏng đỏ lòm. Garon nhếch mép cười, rút tẩu thuốc ra khỏi cằm lão. Hắn đứng dậy, chậm rãi di chuyển ánh mắt sang mục tiêu khác.

"Còn ai có ý kiến gì nữa không?"

Đám đại thần run rẩy. Trong bầu không khí tĩnh lặng như băng giá, không ai dám hé răng. Garon muốn xé toạc da đầu, mổ bụng, nghiền nát nội tạng của bọn họ. Ánh mắt hắn lướt nhanh qua đám hộ vệ và Đại Phủ Sứ. Ngay cả khi giết sạch đám nhân chứng ở đây, việc này sẽ đến tai đứa trẻ đó chỉ là vấn đề thời gian. Và một khi biết chuyện, đứa trẻ đó sẽ rời khỏi kinh thành ngay lập tức. Cậu nói là làm, nhìn vào những thành tựu đứa trẻ đó đã làm được để chứng minh điều đó. Garon vuốt mái tóc rối bù, lần lượt nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu từng người.

"Hiểu rồi chứ? Ta đã phải dỗ dành lắm mới đưa được kẻ mà các ngươi ghét cay ghét đắng đến đây. Vì vậy, ta đang rất nóng lòng. Hãy hiểu cho ta."

Hắn nhai nhai tẩu thuốc, lững thững bước qua đám đại thần. Đám thuộc hạ vội vã theo sau. Hoàng đế rời đi, chỉ còn lại làn bụi mờ ảo trôi lơ lửng trong bầu không khí tĩnh mịch nặng nề.


***

Garon bước nhanh qua cây cầu nối liền hồ nước và mặt đất, băng qua bờ hồ trong cung.

"Dù Raon Hiljo đã bán hết tài sản, cũng không đủ để mua vũ khí. Phải tìm ra kẻ cung cấp máu cho con đỉa đó, ta cần nói chuyện đôi chút."

"Vâng."

Unsa đáp lời rồi biến mất. Lúc đứa trẻ đó mang dấu ấn của Raon Hiljo trên mắt, hắn đã thật lòng muốn khoét đôi mắt đó đi. Nếu không phải vì lúc đó sừng trắng của cậu lọt vào mắt hắn. Bất chợt, tim hắn thắt lại. Đó là dấu ấn đổi bằng cả tính mạng của cậu. Ngay từ khoảnh khắc cậu cho hắn ăn sừng trắng, cậu đã trở thành người của hắn. Sau khi được cậu tha thứ và trút bỏ mọi gánh nặng, hắn sẽ khoét bỏ cái dấu ấn trên mắt đó, khắc dấu ấn của riêng hắn lên cậu.

Khi cánh cổng Long Điện hiện ra trước mặt, Garon cho thuộc hạ lui xuống. Vừa bước qua cánh cổng do lính canh mở ra, hắn thấy có người nằm trên bãi cỏ bên cạnh sân. Chàng trai đó. Lúc nào cũng bận rộn ngày đêm, chỉ tranh thủ ngủ khi có chút thời gian. Garon nhẹ nhàng bước tới, quan sát cậu đang ngủ say dưới ánh mặt trời. Hắn ngắm nhìn cần cổ trơn mịn và xương quai xanh lộ ra sau cổ áo rộng, rồi lướt mắt theo đường cong quyến rũ hoặc từ vai xuống chân. Nếu lột bỏ lớp da ấy, hẳn đến bộ xương cũng sẽ rất mê hoặc.

Ngay cả khi đang xử lý công văn, hắn vẫn chỉ muốn được vuốt ve thân thể trần trụi của cậu, lăn lộn hoan ái cả ngày. Cậu vừa là động lực giúp hắn tập trung, vừa là kẻ khuấy đảo mọi lý trí của hắn. Không biết tự lúc nào, mọi bản năng sinh lý và khả năng phán đoán của hắn đều xoay quanh cậu. Hắn không có ý định sửa chữa cái quy luật kỳ lạ này. Bởi vì nó mang lại cho hắn cảm giác bình ổn hơn.

Lúc ấy, một cơn gió thổi tới, làm lay động tờ giấy bên cạnh đầu cậu. Hắn chọn những hòn đá sạch sẽ xung quanh, đặt lên tờ giấy. Đối với cậu, vật liệu vẽ tranh còn quý hơn cả châu báu. Hắn đặt những hòn đá lên để giấy không bị dính đất hoặc nhăn góc. Hắn tiến đến gần cậu đang ngủ say, luồn tay vào khe hở trên cần cổ cậu, rồi nằm xuống bên cạnh. Hàng mi khép hờ từ từ hé mở, đôi mắt tím long lanh ướt át lộ ra. Thứ duy nhất mang sinh khí rõ ràng trên khuôn mặt thiếu máu kia là đôi mắt và đôi môi ấy. Đôi mắt ấy sẽ nhuộm thành màu tím đen hơn cả máu khi đạt đến khoái cảm. Một sắc thái mê hoặc khôn cùng. Bằng giọng nói ngái ngủ, cậu lên tiếng:

"Ta tưởng Bệ hạ không đến. Ta định đợi thêm chút nữa rồi vào trong..."

Cái lưỡi đỏ hồng nói rằng đã đợi kia thật dâm đãng đến mức không thể chịu nổi. Hắn phân vân giữa việc muốn mút lấy nó và muốn tiếp tục ngắm nhìn, rồi chọn ý thứ hai. Hắn ngã đầu xuống đất, ngang tầm mắt với cậu.

"Ta có chút việc giữa chừng. Em vẽ tranh cả buổi sáng à?"

"Ta học vẽ và giúp việc cho họa viên Naro. Sau khi về phòng đọc sách, ta nghe cung nữ nói ngày mai có lẽ sẽ mưa, nên đang phơi trước giấy vẽ. Còn Bệ hạ?"

"Ta xử lý xong công văn, nghe mấy lão già than phiền."

Vầng trán mềm mại của cậu nhíu lại.

"Hôm nay Bệ hạ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Garon khựng lại. Thỉnh thoảng cậu lại bất ngờ kiểm tra xem hắn có tuân thủ quy tắc hay không. Một vết bỏng nhẹ chắc không sao đâu.

"Không có."

Giọng cậu trầm xuống hỏi:

"Ta sẽ kiểm tra."

Quả nhiên không nên để lại nhân chứng.

"Cứ kiểm tra đi."

Nghe giọng nói trầm thấp của hắn, khuôn mặt vô cảm của cậu bỗng giãn ra, đôi mắt khẽ cong lên, nở một nụ cười mờ nhạt. Đó là tín hiệu. Garon gối tay cho cậu, nâng thân trên dậy, đưa mặt tới gần môi cậu. Cậu ngập ngừng một lúc, rồi cọ môi mình lên má hắn. Cảm giác ướt át lan tỏa khắp cơ thể, hạ thân hắn lập tức nóng bừng. Garon thở hắt ra. Hắn di chuyển đầu để đôi môi mềm mại ấy áp sâu hơn vào da thịt. Cậu vặn vẹo đầu như khó chịu, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Khi đôi mắt tím và đôi môi đầy dục vọng biến mất, để lại trong hắn cơn khát cháy bỏng. Hắn luồn tay vào vạt áo cậu, vuốt ve làn da ấy. Hắn thưởng thức xúc cảm trơn mịn, mút lấy sừng trắng của cậu.

Này, có phải em cảm thấy bất công vì ta chưa từng đánh mất thứ gì không?
Không cần đâu. Bởi vì bây giờ ta chỉ mới có được một thứ thôi.



-------------------------
Đôi lời: 
Này, có phải em cảm thấy bất công vì ta chưa từng đánh mất thứ gì không? Không cần đâu. Bởi vì bây giờ ta chỉ mới có được một thứ thôi.

Trước đó Roha từng thấy bất công vì đối với Garon không có thứ gì quan trọng, nên hắn chưa từng cảm nhận thấy nổi đau mất mát. Nhưng không phải là hắn không muốn có, mà là hắn không thể có được dù chỉ là 1 thứ. Sau khi gặp Roha, lần đầu tiên hắn " tích góp " được 1 thứ, đó chính là cậu. 


Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo