[ĐỘC TỐ QUYỂN 3] Chap 47: Ngoại Truyện (h+) - CHẠY LON TON

Chap 47: Ngoại Truyện (h+)

[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×
QUYỂN 3- CHƯƠNG NGOẠI TRUYỆN

Hôm nay, con đường đến Long Điện dường dường như dài hơn thường lệ. Sau cả ngày trời cùng vị thợ rèn vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng tìm ra manh mối cho vấn đề vận chuyển nước của Thủy Long, thứ đã khiến tôi đau đầu bấy lâu nay. Giờ này chắc hẳn Hắc Vũ Thiên Vương đã xử lý xong công vụ, tôi định bụng đến báo tin này cho ngài ta. Thủy Long là công cụ để nối liền các kênh rạch rộng lớn từ sông ngòi vào đất liền, nhưng cái được chế tạo trước đó đã thất bại. Khác với Hắc Vũ Thiên Vương tỏ vẻ có cũng được, không có cũng chẳng sao, tôi lại hoàn toàn đắm chìm vào công việc này. Tôi và người thợ rèn sẽ bàn bạc về những chỗ còn thiếu sót, rồi sẽ trình bày với Hắc Vũ Thiên Vương, sau đó ngài ta sẽ lên ý tưởng thiết kế và tôi thì vẽ chi tiết.

Trước một lầu các ở cuối hậu viên, Đại Phủ Sứ đang quát mắng Unsa và Usa. Còn Pungbaek thì không thấy đâu cả.

"Bệ hạ của chúng ta một mình xuất cung, các ngươi làm cái trò gì vậy hả?"

Những võ sĩ hộ vệ đến trước mặt Hắc Vũ Thiên Vương còn chẳng hề nao núng, thì làm sao có thể sợ Đại Phủ Sứ cơ chứ. Unsa đáp lời.

"Thuộc hạ không biết nên mới bẩm báo là không biết, có gì sai sao?"

Kẻ này quả có tài khiến người khác tức sôi máu bằng gương mặt đẹp như ngọc ấy. Lớp mỡ nơi cằm của Đại Phủ Sứ rung lên bần bật vì tức giận.

"Lũ các ngươi thực sự không biết bổn phận của mình nên mới dám vác cái mặt trơ tráo đi nghênh ngang trong cung thế này ư?"

"Bổn phận của chúng thần là tuân theo mệnh lệnh của Bệ hạ. Bệ hạ phán rằng muốn một mình xuất cung, chúng thần chỉ tuân mệnh mà thôi. Thế mà tuân lệnh cũng bị trách phạt, không tuân lệnh cũng bị trách phạt, rốt cuộc chúng thần phải chiều theo ý ai đây..."

"Dù ngài ấy có phán vậy, chắc chắn ngài vẫn mong các ngươi theo hộ tống! Bề ngoài trông ngài ấy mạnh mẽ cứng cỏi, nhưng bên trong lại yếu mềm đến nhường nào, các ngươi không biết sao?! Chỉ cần Bệ hạ liếc mắt một cái thôi là phải đoán được ngài ấy đang nghĩ gì, đó mới là trách nhiệm của các ngươi! Sao các ngươi không thể khéo léo như cái lưỡi trong miệng ta hả!"

"Cái lưỡi thì hơi..."

Unsa và Usa đồng thời nhíu mày. Rồi Unsa phát hiện ra , đôi môi đỏ mọng của hắn nhếch lên.

"Cái lưỡi trong miệng Bệ hạ vốn đã có người khác đảm nhiệm rồi, xem ra chúng thần chẳng cần phải làm cái việc đó nữa."

Đột nhiên, khóe mắt Đại Phủ Sứ đỏ hoe.

"Các ngươi không hiểu đâu! Bệ hạ dù đã trưởng thành đến đâu, trong mắt ta người vẫn chẳng khác nào đứa trẻ đặt bên bên mép nước. Bên ngoài hoàng cung hiểm ác kia, lỡ ngài ấy gặp phải bọn bất lương, hay nhỡ đâu trượt chân ngã khỏi Ứng Long thì sao, ai thấu được lòng ta đang như lửa đốt này chứ... Vậy mà... lũ các ngươi dám, dám~~~~~! Bỏ mặc Bệ hạ của chúng ta một mình với thế gian hiểm ác, còn các ngươi nhởn nhơ ở hậu viên? Nếu ngọc thể của Bệ hạ có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ bẻ gãy tứ chi của các ngươi!!"

Unsa và Usa lộ vẻ mặt không thể nghe nổi nữa.

"Xin ngài cứ làm vậy đi ạ. Nhân tiện ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút."

Usa lẩm bẩm.

"Các ngươi trở thành hộ vệ nhờ tài khua môi múa mép chứ không phải tài múa kiếm hả?!"

Thấy Đại Phủ Sứ cứ lải nhải mãi không dứt, Usa bèn chỉ tay lên trời.

"A, kia hình như là Ứng Long, không biết có phải Bệ hạ đang cưỡi không..."

"Đâu? Đâu?!"

Sự chú ý của Đại Phủ Sứ hướng lên trời. Nhân cơ hội đó, Unsa và Usa nhanh chóng chuồn đi mất.

Khi tôi quay lại Long Điện, Hắc Vũ Thiên Vương không có ở đó. Tôi tiến lại gần các cung nữ đang đứng canh trước cửa tẩm điện.

"Xin hỏi hệ hạ Garon đã đi đâu rồi?"

Một vị nữ quan khoảng tuổi tứ tuần đáp lời.

"Nô tỳ nghe nói lúc nãy người đã cưỡi Ứng Long vi hành đâu đó rồi ạ, nhưng tiểu nhân cũng không rõ lắm..."

"Vậy sao..."

Ứng Long thường được dùng cho những chuyến đi xa. Dạo này quân phản loạn đang hoành hành dữ dội, vùng ngoại ô của đất nước Baedal lúc nào cũng trong tình trạng báo động.

"Vậy, Cửu Gia có đi cùng không?"

"Thưa không ạ. Nghe nói ngài ấy đi một mình, không có hộ vệ hay cả Đại Phủ Sứ đi cùng."

"..."

Việc không dẫn theo Cửu Gia - đội quân tinh nhuệ - cho thấy có lẽ không có chuyện gì đáng lo ngại. Nhưng rốt cuộc ngài ta đã đi đâu một mình, điều đó khiến tôi không khỏi bận lòng. Gần đây, Hắc Vũ Thiên Vương thỉnh thoảng vẫn biến mất không một lời báo trước như vậy.

"Mời ngài vào trong. Trước khi đi, Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn thịt rồi ạ."

"Vâng."

Tôi vào tẩm điện, xoa bóp đôi chân mỏi nhừ. Là do lòng nóng như lửa đốt muốn mau chóng báo tin cho Hắc Vũ Thiên Vương, nên ta đã chạy một mạch không nghỉ. Một lát sau, vị nữ quan bước vào, theo sau là Ara bưng một mâm thịt gà đã sơ chế và một bình nước. Thịt được sơ chế hoàn hảo đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. Đôi khi tôi tự hỏi phải chăng Hắc Vũ Thiên Vương giải tỏa cơn khát máu sôi sục của mình bằng cách này không. Tôi rửa tay bằng nước đựng trong chậu đồng, lau khô bằng khăn rồi chuẩn bị dùng bữa.

Các cung nữ ngồi xuống trước mặt tôi. Trước đây, cả tôi và các cung nữ chỉ nói những lời cần thiết, nhưng gần đây đã thân thiết hơn nhiều, nên những lúc dùng bữa thế này, họ thường trò chuyện cùng tôi. Mãi gần đây tôi mới biết Ara kém tôi hai tuổi. Nhưng hôm nay, không khí lại có phần ngượng nghịu khác hẳn mọi khi. Vị nữ quan vốn kiệm lời thì không nói làm gì, nhưng Ara từ nãy đến giờ cứ nhìn sắc mặt tôi. À không, người đang nhìn sắc mặt người khác phải là tôi mới đúng. Bởi vì hôm qua tôi đã phát bệnh.

"Chuyện hôm qua... xin lỗi mọi người."

Chắc hẳn việc gần như ngày nào cũng phải nghe tiếng rên rỉ của nam nhân đã đủ khổ sở lắm rồi, nay lại thêm cả cơn phát bệnh của tôi, tôi luôn cảm thấy áy náy với các cung nữ. Nữ quan bình thản nói.

"Đây đều là việc của nô tỳ cả, không sao đâu ạ. Dọn dẹp đồ đạc vỡ còn dễ dàng hơn nhiều so với dọn dẹp thi thể tứ chi đứt lìa. Với lại..."

Nếp nhăn nơi khóe miệng vị nữ quan khẽ giật.

"So với những tiếng kêu thét đẫm mùi máu tanh, thì âm thanh đó quả là dễ nghe hơn nhiều ạ."

"..."

Mãi một lúc sau tôi mới hiểu ý của bà ấy là gì. Cố lờ đi đôi má đang nóng bừng, tôi nhét vội miếng thịt vào miệng. Lát sau, Ara kể cho tôi nghe một chuyện. Vừa nhai thịt trong miệng, tôi hỏi.

“Cá cược… ư?”

“Hình như dạo gần đây, các quan văn võ và cung nữ trong hoàng cung đang cá cược với nhau, tiền cược từ lớn đến nhỏ đều có cả.”

Ara giải thích cặn kẽ về vụ cá cược đang thịnh hành trong cung dạo này.

“Là về việc bao giờ ta sẽ bị đuổi khỏi hoàng cung chứ gì?”

“Tiểu nhân xin lỗi ạ. Ban đầu chỉ là mấy cung nữ cá với nhau cho vui thôi, ai ngờ tiền cược lại thành ra lớn thế này.”

Nhưng vẻ mặt của nàng ấy chẳng có chút gì là áy náy. Tôi thở dài.

“Mọi người xem ra rảnh rỗi quá nhỉ. Tại sao lại làm cái trò vớ vẩn đó chứ…”

“Cũng không hẳn đâu, so với trước đây thì chưa bao giờ được yên bình như bây giờ. Hôm nay đến cả các vị thị vệ cũng tham gia cá cược rồi đấy ạ? Chỉ còn mỗi Đại Phủ Sứ là còn trụ lại thôi. Ngài ấy có vẻ cũng hơi lung lay ồi…”

“Ngươi còn không mau im miệng đi?”

Bị nữ quan quở trách, Ara ngượng nghịu ngậm miệng lại. Đất nước này là một nơi đầy rẫy những bí mật nhưng lại không được phép có bí mật. Chuyện các quần thần đồng lòng muốn đuổi bộ tộc Imae đang chiếm giữ tẩm điện của cung điện Baedal, hay chuyện thủ lĩnh quân phản loạn là Raon Hiljo... Dù mọi người đều cố giữ im lặng, nhưng sao tôi có thể không cảm nhận được sự thù địch bám riết sau lưng mình chứ. Câu chuyện bất ngờ khiến miệng tôi khô khốc, nhưng tôi vẫn ăn thịt. Bởi vì nếu tôi bỏ lại dù chỉ một mẩu thịt, tất cả đều sẽ được báo cáo tỉ mỉ đến tai Hắc Vũ Thiên Vương. Và nếu vậy, người chịu khổ sẽ là các cung nữ. Khi tôi ăn hết sạch thịt gà, nữ quan cầm bát rỗng đứng dậy.

“Vậy thì, tiểu nhân vô dụng rảnh rỗi này xin phép cáo lui đây ạ.”

“……”

Nữ quan vẫy nhẹ vạt áo rồi bước ra ngoài. Ara đứng dậy theo và thì thầm.

“Mama cũng đã cược ba tháng bổng lộc đấy ạ. À, dĩ nhiên là cược họa viên sẽ trụ lại được đến cuối cùng rồi. Xin ngài cũng nhớ cho rằng chiếc nhẫn ngọc của tiểu nhân cũng nằm trong đó.”

Tôi bật cười khan, Ara cũng cười theo. Sau khi các cung nữ lui ra, tôi nằm xuống giường, chờ cho cảm giác no đầy khó chịu qua đi. Tẩm điện vắng bóng Hắc Vũ Thiên Vương thật trống trải. Tôi trải tờ giấy vẽ Thủy Long ra sàn. Khắp tờ giấy còn vương dấu tay tôi.

Hắc Vũ Thiên Vương liên tục nảy ra những ý tưởng kỳ lạ. Từ chế tạo các loại vũ khí, áo giáp cho đến đủ loại nông cụ... Bất cứ thứ gì làm bằng sắt, ngài ta đều sáng tạo ra được. Đối với tôi, người chỉ biết vẽ tranh, việc những kết cấu nằm im trên giấy được tạo thành vật thể thực sự là một điều vô cùng kỳ diệu.

Bên cạnh Chấn Thiên Lôi được trưng bày trên tường là một bức tranh ba tấm. Đó là ngự chân dung của Hắc Vũ Thiên Vương mà tôi mới hoàn thành cách đây không lâu. Ngài ta tất nhiên chẳng đời nào chịu ngồi yên làm mẫu, nên tôi chỉ có thể dựa hoàn toàn vào trí nhớ để vẽ, tốn không ít thời gian. Khi tôi đưa cho ngài ta xem bức tranh đã dày công hoàn thành trong hơn hai tháng, Hắc Vũ Thiên Vương đã tự tay treo nó lên tường. Nhưng ngài ta hiếm khi nhìn đến nó. Dù có vô tình liếc qua, cũng chỉ để lộ một biểu cảm mơ hồ.

Đôi mắt, vầng trán, mái tóc, và đôi môi của Hắc Vũ Thiên Vương... Tôi đã vẽ chúng bằng một cảm xúc thuần khiết không chút tạp niệm. Ngài ta trong tranh trông có phần người hơn, và bớt lạnh lùng hơn so với ngoài đời thực.

***


Mặt trời đã nghiêng bóng sau cổng thành mà ngài ta vẫn bặt vô âm tín. Có lẽ chuyện xảy ra vào rạng sáng hôm qua vẫn khiến ngài ta canh cánh trong lòng. Ngoài lý do đó ra, tôi không nghĩ ra được điều gì khác.

Cơn phát tác ập đến không báo trước. Dù đang ăn cơm, đang vẽ tranh, đang lên giường, hay đang chìm trong giấc ngủ sâu... Mỗi khi ở cùng ngài ta, linh hồn của mẫu thân tôi dường như luôn dõi theo chúng tôi. Những lúc đó, tôi lại tự vấn lòng mình như muốn thổ huyết.

Tại sao mình lại ở đây? Tại sao lại ở cùng con người này?

Tại sao lại ở cùng tên sát nhân này...

Chưa kịp tìm ra câu trả lời, mọi thứ xung quanh, cả tôi, và cả ngài ta, đều đã trở nên hỗn loạn.

Ngươi là đồ rác rưởi! Một con người không bằng cầm thú!!

Đó là lời nguyền rủa trút lên ai đây...? Tôi đã xóa bỏ ý nghĩ dám mong được mẫu thân tha thứ, và tôi cũng không thể yêu Hắc Vũ Thiên Vương một cách trọn vẹn. Phải, ngài ta và tôi đều là những con sâu bọ. Là thứ dơ bẩn bị vứt bỏ bên đường. Hắc Vũ Thiên Vương cứ ôm lấy thứ dơ bẩn ấy cho đến khi cơn phát tác dừng lại. Ánh mắt ngài ta bao trùm trong sự tĩnh lặng dữ dội lại một lần nữa xé nát tôi. Cứ như vậy, tôi định kỳ giáng xuống bản thân những hình phạt tàn nhẫn, và ngài ta cũng cùng tôi chịu đựng hình phạt ấy. Sau cơn phát tác, khắp người tôi đầy những vết thương do chính tay tôi gây ra, mà ngay cả tôi cũng không nhớ được. Khi mọi chuyện qua đi, chúng tôi lại trở về với cuộc sống thường nhật. Và trong cuộc sống đó, tôi chậm rãi, lặng lẽ phát điên.

Cứ bị những suy nghĩ này níu giữ, cơn đau đầu sẽ trở nên dữ dội đến mức tôi không thể đứng vững. Tôi rời khỏi tẩm điện như chạy trốn. Tôi đi dọc theo bức tường đá chạm nổi hoa văn tường. Các cung nữ bắt đầu thắp từng chiếc đèn lồng trên tường thành.

***


Khi tôi đến nơi ở của các họa viên, xung quanh đã tối hẳn. Lúc bước vào sân biệt viện, Naro đang ngồi bày tiệc rượu một mình trên sàn gỗ hẹp. Có lẽ đã uống khá nhiều, gò má Naro đỏ bừng. Bằng hữu uống cùng huynh ấy chỉ có mấy miếng củ cải khô quắt queo và mấy vỏ chai rượu rỗng không. Thấy tôi, Naro cố ý hét lớn.

"Roha à! Ta đang cần bằng hữu uống cùng đây, sao cậu lại đến đúng lúc thế này chứ? Quả nhiên chỉ có cậu thôi! Mau lại đây làm một chén đi!"

Naro hét về phía những cánh cửa phòng đóng chặt của các họa viên khác.

"À phải! Nghe nói cậu đã thành họa viên rồi phải không? Đương nhiên rồi! Với thực lực của cậu mà không đậu thì còn ai đậu được nữa? Lũ người vào bằng chút tài mọn chắc tức chết mất. Hơn nữa, cậu là họa viên đầu tiên được Bệ hạ sủng ái đến mức cho chép lui tới Long Điện đấy! Haha!"

Khi tôi lại gần, hứng uống rượu của tôi chợt bay biến mất. Là vì mí mắt bầm tím và đôi môi rách toạc của Naro. Không cần nhìn cũng biết là do ai làm. Tôi nhìn trừng trừng về phía cửa phòng của các họa viên. Không chỉ xa lánh và gây áp lực tinh thần, mà còn hành hung nữa ư? Không, có lẽ đây là một trình tự tất yếu. Tôi biết rõ hơn ai hết, những kẻ khi đứng một mình thì chẳng là gì, nhưng khi tụ tập thành bầy đàn thì trở nên tàn nhẫn đến mức nào. Naro nhích mông sang một bên, chừa chỗ cho tôi ngồi.

"Huynh có sao không? Đã bôi thuốc chưa?"

"Ta bôi qua loa rồi."

"Huynh đừng nói dối."

"Thật mà. Lúc nãy có người mang thuốc đến cho..."

"Ai vậy ạ?"

"...Có người như vậy..."

Naro ấp úng. Đôi mắt say mèm hướng về phía tôi. Naro vốn không hề nao núng trước sự bắt nạt của các họa viên, vậy mà giờ đây trông như sắp bật khóc đến nơi. Người có thể khiến Naro lộ ra vẻ mặt đó thì...

"Hộ vệ Pungbaek hóa ra lại chu đáo hơn ta nghĩ."

"Ơ, sao cậu biết?!"

Naro kinh ngạc đến mức suýt lật đổ cả bàn rượu. Khi tôi ngồi xuống, Naro nói bằng giọng lí nhí.

"À, không. Ta đã từ chối rồi mà người đó cứ nhất quyết mang đến bôi cho thì biết làm sao?"

"Vâng."

"Thật là, một người bận rộn phụng sự Bệ hạ như vậy sao lại làm thế chứ. Chắc dạo này trong cung yên bình quá nên các võ sĩ hộ vệ cũng rảnh rỗi lắm đây. A, thật là khó xử chết đi được ấy?"

Naro tránh ánh mắt của tôi và nốc rượu. Từ cách đây không lâu, Pungbaek đã lấy cớ dạy kiếm thuật để cố tiếp xúc cơ thể với Naro, hoặc đặt vẽ tranh, nói chung là tìm mọi cách để tạo cớ gặp mặt. Các võ sĩ hộ vệ khác đã cười nhạo thẳng vào mặt Pungbaek vì những mánh khóe vụng về đó. Pungbaek thì kiên trì, còn Naro thì chậm hiểu. Tôi có thể hình dung rõ mồn một Pungbaek vốn cục cằn đó đã phải vất vả đến thế nào để đối phó với một Naro ngây thơ.

"Vậy sao..."

Tôi nghiêng chén, rót dòng rượu trong vắt vào miệng. Hương men rượu đậm đà làm đầu lưỡi tôi tê đi. Hết vài tuần rượu, Naro cuối cùng cũng nằm sõng soài trên sàn.

"Ta cứ tưởng hoàng cung là cõi cực lạc không nơi nào sánh bằng~~ Ai ngờ đây chính là địa ngục vô gián~~. Ta dốc hết tâm sức thi đỗ cào cung để rồi bị đối xử thế này!! Oan uổng quá! Oan chết mất! Hức, hức~."

Naro khóc thút thít như tiếng lừa kêu rồi ngủ thiếp đi. Tôi dốc cạn chỗ rượu còn lại. Đặt Naro ngay ngắn trong phòng, tôi dùng khăn lau đi những vệt nước mắt trên gương mặt lấm lem. Dù lớn tuổi hơn tôi, nhưng tôi nghĩ nếu mình có đệ đệ thì chắc cũng có cảm giác thế này. Naro là người khiến người khác vui vẻ một cách vô cớ, nên tôi cũng hiểu được nỗi lòng của Pungbaek. Dồn hết sức còn lại để dọn dẹp, lại thêm men rượu ngấm vào nên tôi không đủ tỉnh táo để lê bước về tận Long Điện. Tôi cũng nằm xuống bên cạnh. Cơn say khiến vạn vật quay cuồng.

Qua khe cửa hé mở, có thể thấy bầu trời đêm. Thành Naragaon không có Hắc Vũ Thiên Vương tựa như một không gian nơi thời gian và sinh mệnh đều đã bốc hơi tan biến.

****


Ưm...

Một cảm giác nặng nề như đá tảng đè lên người khiến tôi tỉnh giấc. Tôi muốn xoay người đổi tư thế nằm nhưng không thể cử động theo ý muốn. Hít thở thôi cũng khó khăn. Nhịp tim đập dồn dập, giấy dán cửa sổ, trần nhà và những bức tranh treo trên tường đều xoay mòng mòng. Trong bóng tối chập chờn, ngài ta xuất hiện rõ ràng hơn cả màn đêm, đang nhìn xuống tôi. Rõ ràng đây là phòng của Naro, có lẽ ngài ta đã đưa tôi về Long Điện. Đến tận lúc này tôi mới nhận ra, thì hẳn là tôi đã say khướt đến mức không biết trời đất gì rồi . Đôi mắt giận dữ của ngài ta ánh lên tia sáng lạnh lẽo.

"Ta đã bảo em đừng tự ý biến mất mà."

Nói vậy thì người nên giận phải là tôi mới đúng.

"Vậy bệ hạ đã đi đâu suốt đêm qua vậy?"

Tôi khẽ hờn dỗi. Chắc là do hơi men vẫn còn. Hắc Vũ Thiên Vương dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy cằm tôi, nhẹ nhàng vuốt ve. Mùi cỏ cây nhàn nhạt từ đầu ngón tay ngài ta lấn át mùi rượu nồng nặc trong hơi thở tôi. Tôi thì thầm với ngài ta, người mà tôi không biết là mơ hay thực:

"Hôm nay bệ hạ không có chuyện gì chứ?"

"Không có."

"Thật sao?"

"Ừm"

Hắc Vũ Thiên Vương giỏi khiến người khác rối trí, nhưng nguyên tắc vận hành của ngài ta lại vô cùng đơn giản. Nếu ngài ta có thể trải qua một ngày không nhuốm máu, tôi sẽ khen ngợi ngài ta; nếu ngài ta mang về chiến lợi phẩm sau đi săn, tôi sẽ vui vẻ thưởng thức; nếu ngài ta tìm được nguyên liệu vẽ tranh, tôi sẽ dùng chúng để vẽ; nếu ngài ta không kiềm chế ham muốn xác thịt, tôi cũng sẽ không trốn tránh...

Ngài ta làm gì, tôi đáp lại tương ứng. Gần đây tôi mới nhận ra nguyên tắc đơn giản ấy lại có thể lưu thông bầu không khí cứng nhắc của hoàng cung.

Tôi vòng tay ôm chặt cổ ngài ta, như một lời khen ngợi. Hắc Vũ Thiên Vương dụi môi vào cổ tôi. Đôi môi ngài ta nóng rực trên làn da tôi. Có lẽ thân nhiệt của tôi đang hạ quá thấp. Hắc Vũ Thiên Vương hít sâu mùi hương trên cơ thể tôi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong đôi mắt ngài ta, hình ảnh một tộc người Imae với 1 bên sừng trắng in hằn như vết nứt. Một chiếc sừng trắng còn lại, cái tên khắc trên một bên mắt, đó là dấu ấn của sự phản bội không thể xóa nhòa. Nhưng tôi vẫn cố chấp níu giữ ánh mắt ngài ta. Tôi cảm giác như linh hồn mẫu thân đang dõi theo từ phía sau lưng ngài ta. Có lẽ do hơi men vẫn chưa tan hết, tầm nhìn của tôi chao đảo.

"...đó là điều gửi gắm trong bức chân dung."

Có lẽ tôi đã trao cho Hắc Vũ Thiên Vương một món quà tàn nhẫn.


*Nhìn chính mình phản chiếu trong mắt HVTV, Roha thốt ra câu: ...đó là điều gửi gắm trong bức chân dung."
Theo suy đoán của mình, trong bức chân dung mà Roha vẽ HVTV, ẻm có vẽ thêm hình bóng của ẻm ẩn trong mắt ngài ta.

“Một chiếc sừng trắng còn lại, cái tên khắc trên một bên mắt, đó là dấu ấn của sự phản bội không thể xóa nhòa.” Ẻm đã phản bội tộc trưởng, những thủ lĩnh các nước chư hầu khác,...mà cắt sừng trắng, đưa thuốc giải cứu HVTV. Ẻm đã phản bội Raon Hiljo, dù ngài đã hi sinh tất cả, dù ngài đã đặt tên cho ẻm, nhưng cuối cùng ẻm đã chọn con tim mà về với Garon. Và Roha cũng đã phản bội chính bản thân mình, phản bội lời thề sẽ trả thù cho mẫu thân, sẽ chứng kiến tên quỷ sát nhân quỳ gối cầu xin sự tha thứ, lấy cái chết của hắn tế mẫu thân.

“Có lẽ tôi đã trao cho Hắc Vũ Thiên Vương một món quà tàn nhẫn.” Đối với Garon: Damha vì hắn mà cắt sừng, gần như mất nửa cái mạng, sức khỏe suy yếu trầm trọng. Cái tên sau bao ngày mới chọn được, nhưng lại chậm một bước, không thể đặt, không thể gắn kết hồn phách với người mình yêu. Dù hắn vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu được nỗi đau của những người bị hại. Nhưng chiếc sừng bị cắt đứt và con mắt được khắc tên của Damha, là hai thứ khiến hắn mãi hối tiếc vì những gì mình đã làm.



"Nếu bệ hạ không thích... có thể chuyển nó đến nơi khác."

Hắc Vũ Thiên Vương nhìn sâu vào mắt tôi. Ngón tay ngài ta khẽ lướt qua trán tôi.

"Không phải là không thích. Chỉ là kỳ lạ thôi."

"Kỳ lạ là sao...?"

"Nghĩa như lời ta nói, kỳ lạ."

"Vậy thứ gì kỳ lạ...?"

"Ta trông như vậy sao?"

"Gì cơ...?"

"Ta sẽ đổi câu hỏi. Trong mắt em, ta trông như vậy sao?"

"...?"

Tôi ngập ngừng rồi khẽ gật đầu.

"Vậy sao?"

Lông mày Hắc Vũ Thiên Vương nhíu lại. Biểu cảm y hệt lần đầu khi tôi vừa hoàn thành bức ngự chân.

"Ta không ngờ trong mắt em, ta lại trông như vậy."

Chẳng lẽ nó tệ đến thế sao...?

"Chẳng qua do tay nghề của ta còn kém, bệ hạ thực tế còn uy nghiêm hơn nhiều..."

Tôi nói được nửa câu rồi cắn môi im lặng. Khuôn mặt tôi nóng bừng, ngài ta nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh. Ngón tay Hắc Vũ Thiên Vương siết lấy ngón tay tôi.

"Bức ngự chân hoàn thành từ đôi tay này..."

Tiếp đó, đôi mắt đen sâu thẳm của ngài ta xuyên thẳng vào ánh nhìn của tôi.

"Ta cứ tưởng trong bức tranh là một con quái vật."

Tôi mấp máy môi. Không biết phải nói gì.

"Không sao cả."

Hơi thở ấm áp ẩm ướt phả vào cổ tôi.

"Dù em thấy ta là quái vật hay gì đi nữa, cũng không sao cả."

Ta cần có em là đủ…

*Lời này Garon nghĩ thầm 

Ngài ta cắn mạnh vào cổ tôi, một tiếng rên khẽ thoát ra như gió thoảng. Ngài ta mút tóc tôi rồi nhấp nháp một chút một. Tôi chạm nhẹ vào khóe môi ngài ta, nơi đã rách toạc khi tôi vùng vẫy trong cơn co giật. Tôi quấn những sợi tóc ướt đẫm sương đêm của ngài ta quanh ngón tay. Tóc ngài ta đổ xuống mặt tôi. Tiếp theo là đôi môi phủ xuống, lạnh lẽo như mái tóc ấy. Tôi chạm đầu lưỡi vào làn da lạnh lẽo như áo giáp của ngài ta. Lớp da cứng rắn che giấu bên trong một cơ thể mềm mại và ấm áp. Bàn tay ngài ta vội vã cởi quần tôi. Hắc Vũ Thiên Vương nghiêng đầu, lưỡi quấn lấy lưỡi tôi.

“Ư… ưm…”

Tôi khó khăn lắm mới dứt được đôi môi đang bị ngài ta giam cầm và thở dốc. Tôi lo lắng cho những cung nữ có thể đang ở ngoài cửa. Hơi thở gấp gáp của Hắc Vũ Thiên Vương cuốn tôi vào một cơn say khác. Ngài ta nuốt chửng tiếng rên rỉ và đôi môi tôi, giữ chặt tay để tôi không thể giãy giụa. Vạt áo bị vạch ra, trong bóng tối ngài ta vẫn tìm được nhũ hoa mà ngậm chặt lấy. Ngay sau đó, ngài ta mạnh mẽ tách hai chân tôi ra. Một sự xâm nhập mãnh liệt khiến tâm trí tôi choáng váng.

“Hự… a…!”

“Haa, chặt quá.”

Ngài ta lẩm bẩm. Đang di chuyển hông, ngài ta đột ngột rút ra. Khoảnh khắc trống rỗng khiến tôi hụt hẫng. Nhưng ngay sau đó, một thứ khác lại tiến vào tôi, khấy đảo không ngừng. Cái lưỡi từng thăm dò bên trong giờ đây cuốn lấy cự vật của tôi, mút mạnh đến mức tôi phải cắn ngón tay, cố gắng nuốt nghẹn tiếng rên rỉ. Hắc Vũ Thiên Vương kéo eo tôi, đâm thẳng cự vật vào lỗ huyệt đã ướt đẫm. Hơi nóng nhanh chóng lan tỏa khiến tiếng rên rỉ nghẹn ở cổ họng bật ra thành tiếng nấc. Hông ngài ta càng chuyển động dữ dội hơn. Tiếng thở dốc đầy ắp đan xen trong miệng nhau. Tôi cảm nhận rõ ràng từng đường gân nổi lên trên cự vật ngài ta. Mỗi khi thúc mạnh vào, eo tôi lại bật lên. Tôi chỉ có thể nhắm mắt, buông bỏ lý trí.

Liệu tôi có thể bảo toàn được chiếc ngọc bội của Ara?

*nô tỳ tham gia cá cược Roha có thể ở lại trong cung mà không bị HVTV đuổi đi.

***


“…Tại sao…?”

Sáng sớm tỉnh dậy, đầu tôi đau như bị búa đập vào. Tôi vò đầu bứt tóc, hết lần này đến lần khác xác nhận tình huống hiện tại.

“Chuyện này… sao có thể…”

Đây không phải là Long Điện. Không, phải là Long Điện mới đúng. Nếu không, hoặc là cuộc nhậu với Naro, hoặc là cuộc ân ái với Garon, một trong hai phải là mơ. Nhưng đây rõ ràng là phòng của Naro, và hơn hết, tôi đang trần truồng… Chợt một cơn lạnh sống lưng chạy dọc cơ thể. Chủ nhân căn phòng, người có thể giải thích tình huống này, đã biến mất không dấu vết, và tôi chỉ biết hét lên.

Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra. Một người bước vào như một con sói vừa đi săn về.

“Bệ… hạ…”

Hắc Vũ Thiên Vương nhàn nhã ngồi xuống mép giường, dùng tay vuốt những sợi tóc rối bù của tôi. Ngay sau đó, một thứ gì đó ẩm ướt chạm vào khóe miệng tôi. Tôi không còn tâm trí nào để xác định đó là thịt đã được sơ chế hay là lưỡi của ngài ta.

***


Kể từ ngày đó, Naro cố tránh mặt tôi một cách lộ liễu. Hiện tại, đang bận rộn với công việc vẽ bình phong cho ngoại điện, ngày nào chúng tôi cũng chạm mặt nhưng huynh ấy không hề nói với tôi một lời nào. Chắc chắn là huynh ấy đã biết chuyện giữa tôi và Hắc Vũ Thiên Vương. Không còn lý do nào khác.

Tôi từng có một người bằng hữu ở làng Imae. Tên là Moru. Mẫu thân cậu ấy là góa phụ, gia cảnh khốn khổ. Chính điểm chung đó đã gắn kết Moru và tôi thành bằng hữu. Cậu ấy thường mang cho tôi thịt và nội tạng còn thừa, những ngày tôi bị bọn vô lại trong làng bắt nạt, cậu ấy còn tìm cả thảo dược cho tôi. Với một tộc Imae lai tạp nửa dòng máu như tôi, đó là những món quà mà tôi chẳng dám mơ tới, nên tôi đã ngu ngốc mà tin tưởng quá nhiều. Tôi đã thú nhận với Moru rằng tôi đã bán thân Orumun.

Sau đó, Moru gia nhập đám người ném đá vào tôi. Có vẻ như cậu ấy không thể chấp nhận việc tôi là kỹ nam của Orumon hơn là việc tôi là một Imae không thuần chủng. Những ân cần mà Moru từng dành cho, tôi đã không hề nói ra. Sự thật rằng chúng tôi từng là bằng hữu, tôi cũng đã xóa khỏi ký ức. Đó là món quà cuối cùng tôi dành cho Moru."

*Nếu nói ra thì đám người kia sẽ cô lập Moru, nên Roha dù bị Moru quay lưng nhưng vẫn giữ kín chuyện 2 người từng là bạn.

Khi mặt trời sắp lặn, tôi gọi Naro ra hậu viện Ngoại Điện. Khuôn mặt Naro sưng húp như người vừa tỉnh dậy sau cơn say. Bầu không khí giữa chúng tôi gượng gạo đến mức chẳng biết nói gì.

“Dạo này huynh sống thế nào?”

“……”

“Gần đây chắc huynh bận lắm, có gì cần ta giúp được không?”

“……”

Naro nắm chặt hai tay thành nắm đấm, chỉ đá vào những viên đá cuội. Bàn tay đó đang nắm là thảo dược hay là đá sỏi? Naro trừng mắt nhìn tôi rồi quay người bước đi. Theo phản xạ, tôi nắm lấy tay Naro. Naro giật tay ra rồi quát lên, gọng khàn đặc như người mấy năm chưa nói một lời.

*Bàn tay đó đang nắm là thảo dược hay là đá sỏi? Liên tưởng đến người bạn Moru. Sau khi biết chuyện thì vẫn ở bên chăm sóc ( thảo dược ), hay quay lưng ( ném đá ).

“Sao cậu không nói thật? Cứ tưởng chúng ta là bằng hữu chí cốt, có thể thổ lộ mọi điều!”

"Bởi vì ta chưa bao giờ có được kết cục tốt đẹp khi nói ra sự thật."

“Đúng! Đến nước này rồi ta cũng không muốn giả vờ không biết nữa! Ta đã nghe nói có những kẻ có quyền lén lút chiếm đoạt những cậu bé xinh đẹp, nhưng ta cứ nghĩ đó chỉ là trò bệnh hoạn của đám quý tộc biến thái!”

“Ta không có ý định lừa dối. Chỉ là không có cơ hội để nói, và ta không biết huynh sẽ đón nhận chuyện này thế nào nên không dám mở lời.”

“Vậy mà cậu lại im lặng, giả vờ như không có chuyện gì?! Cậu có biết ta đã sốc đến mức nào khi nhìn thấy… cái cảnh đó không hả?”

“Họa Viên…”

“Đủ rồi!”

Naro đi vòng quanh sân, vẻ mặt bối rối không biết phải làm sao.

“Chẳng lẽ cậu muốn thế sao? Bệ hạ đáng sợ như vậy, nếu ngài ấy bảo ai hầu hạ thì người đó cũng phản nhẫn nhục. Chỉ tại cậu xinh quá xinh đẹp! Nhưng thật lòng mà nói, ta sốc đến mức không biết phải đối xử với cậu thế nào nữa. Thật sự là ta không biết gì hết!”

Naro nắm chặt tay tôi.

“Chạy trốn đi.”

“Hả?”

“Ta nghe nói sừng và của quý của tộc Imae rất tốt cho cơ thể người, lại còn tăng cường sinh lực nữa. Bệ hạ bị trúng độc, chắc chắn sức khỏe cũng suy yếu rồi, biết đâu ngài ấy giữ cậu lại để bồi bổ cơ thể thì sao! Thảo nào dạo này tôi thấy sừng của cậu nhỏ đi một chút.”

“……”

“Tôi nghe nói bạch giác và sinh thực khí của Y Mị tộc rất tốt cho cơ thể người, lại còn tuyệt vời cho chuyện phòng the. Bệ hạ sau khi trúng độc chắc chắn khí lực suy yếu, nhân cơ hội này giữ cậu lại gần để bồi bổ cũng không biết chừng! Thảo nào dạo này tôi thấy sừng cậu nhỏ đi một chút.”

“……”

Xem ra đó là kết luận mà Naro đã dày công suy nghĩ đến mức sắc mặt tệ như vậy trong mấy ngày qua. Tôi hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào cho Naro, người đang hiểu lầm trầm trọng này.

“Bệ hạ không hề đe dọa hay ép buộc ta.”

“Cậu nói gì vậy…?”

“Là ta tự nguyện.”

Khuôn mặt Naro tái nhợt như chiếc bát đựng thuốc màu.

“Cậu, cậu… chuyện này là sao…”

“Thật sự là không thể tin được sao? Tình cảm giữa hai nam nhân…”

Tình cảm dành cho kẻ sát nhân đã giết mẫu thân…

Gió khô khốc lướt qua kẽ ngón tay tôi đang buông thõng. Chỉ cần một cử động nhỏ thôi, Naro cũng có thể quay người bỏ chạy mất, nên tôi phải giữ hơi thở thật khẽ.

“Chắc chắn huynh sẽ ghê tởm. Ta biết Họa Viên đã thất vọng về ta.”

“……”

“Xin huynh hãy coi như chưa từng thấy. Coi như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra sẽ tốt hơn cho huynh.”

Naro là một người bằng hữu quá tốt. Chỉ riêng việc được quen biết một người thuần khiết và trong sáng như huynh ấy thôi cũng đã là một điều đáng quý. Nhưng Naro bây giờ lại có vẻ mặt giống như Moru ngày đó. Tôi đã đoán trước được ánh mắt của huynh ấy sẽ thay đổi khi nhìn tôi, nhưng khi chuyện đó thực sự xảy ra, trái tim tôi đau nhói hơn gấp bội phần so với những gì tôi tưởng tượng. Lời cuối cùng Moru nói với tôi là gì nhỉ? Ngay cả khi Naro nhổ nước bọt vào tôi rồi quay lưng bỏ đi, tôi cũng tin rằng mình sẽ không bị tổn thương. Rồi tôi sẽ bình tĩnh lau đi và quay lưng bước đi, mọi chuyện sẽ kết thúc. Đã đủ thời gian để Naro sắp xếp lại suy nghĩ, và tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận mọi phán quyết. Đôi môi Naro chậm rãi hé mở.

“Vậy, coi như chưa từng thấy là giải quyết được mọi chuyện sao?”

“Họa Viên cứ làm theo ý mình. Huynh đối xử với ta thế nào cũng được.”

“Cứ xem thường ta như vậy! Cậu là một người vô trách nhiệm đến thế sao? Lẽ ra bây giờ cậu phải quỳ xuống cầu xin ta mới đúng!”

“Họa Viên, tại sao ta phải cầu xin huynh?”

“Cậu đã lừa dối ta! Vậy mà giờ lại bảo cứ quên hết đi?”

“Bởi vì chúng ta sẽ chẳng thể quay trở lại như trước được nữa.”

Như những ngày cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau dạo bước trên đường…

Lời hứa mà tôi đã vô cùng luyến tiếc, kể từ khi Naro trở nên lạnh nhạt với tôi.

“Phải rồi! Cậu giờ có gì mà phải tiếc nuối một họa viên thấp kém như ta chứ? Bây giờ có bao nhiêu quan lớn quyền quý muốn lấy lòng cậu, nói thật thì được sủng ái với tư cách họa viên và được sủng ái theo cách kia chẳng phải khác nhau một trời một vực sao? Chỉ cần cậu muốn, cậu còn có thể điều khiển cả bệ hạ, người có đầu óc như cậu chắc chắn hiểu rõ cái nào có lợi hơn.”

Tôi trừng mắt nhìn Naro.

“Ta chưa bao giờ so sánh Họa Viên với bất kỳ ai khác. Bởi vì ta không thích bất kỳ ai ngoài Họa Viên.”

“Bây giờ thì cậu nói thế thôi. Nhưng rồi sẽ có ngày cậu phải hối hận vì đã từng làm bằng hữu với một kẻ thấp hèn như ta cho xem.”

“Ta sẽ không hối hận.”

“Không biết cậu dựa vào cái gì mà dám lớn tiếng như vậy, nhưng so với một họa viên tầm thường như ta thì những người xuất thân cao quý và được dạy bài bản…”

“Ta đã nói là ta không muốn ai khác.”

“……”

Naro im bặt. Một lúc lâu sau mới lên tiếng.

“ …Này”

Khi tôi ngước mắt lên, Naro đang nhìn tôi, khuôn mặt phảng phất nét giống mẫu thân. Đôi mắt đen láy pha lẫn giữa cảnh giác và hy vọng…

“Cậu thích ta đến vậy sao?”

Tôi nhìn xuống chân Naro.

“Không muốn trả lời sao? Không muốn thì thôi.”

“Vâng, ta thích huynh.”

Tôi bình thản trả lời. Naro khẽ đá vào nền đất.

“Ta cũng không thích người khác.”

Giọng nói đáp lại ấm áp lạ thường.

“Ta cũng không muốn ai khác ngoài cậu.”

Má Naro ửng hồng, lúm đồng tiền hiện rõ. Nếu mắt tôi không nhìn nhầm thì đó là một nụ cười.

“Xin lỗi nếu thời gian tới ta cư xử hơi gượng gạo. Cần thời gian để ta chấp nhận chuyện bằng hữu chí cốt của mình không chỉ mưu sát hoàng đế mà còn là gián điệp, hơn nữa lại còn… quan hệ với nhau giữa nam nhân… Lúc nãy thấy cậu khóc, tim ta như thắt lại. Ta sẽ không để cậu phải khóc nữa đâu!”

“Ta không khóc.”

“Không, ta đã thấy nước mắt cậu. Ta thật lòng xin lỗi vì đã hẹp hòi như vậy! Xin lỗi cậu!”

Vẻ mặt đó vừa đáng yêu vừa đáng thương, khiến tôi suýt chút nữa đã ôm chầm lấy Naro rồi lăn lộn trên đất.

“Này, vẫn còn chút vài chỗ cần tô, cậu giúp ta được không? Làm một mình ta đau lưng muốn chết!”

“Vâng.”

Naro và tôi sóng vai bước đi, thỉnh thoảng chạm mắt nhau lại mỉm cười. Khi vừa khuất sau góc tường, cả hai vẫn còn trao nhau những nụ cười ngớ ngẩn.

“Hức!”

Naro đứng sững lại rồi quỳ rạp xuống đất. Hắc Vũ Thiên Vương đang đứng ở phía đối diện. Unsa đứng bên cạnh lắc đầu.

“Ôi trời. Tình cảm nồng nhiệt thế này sao không tìm chỗ nào vắng vẻ mà bày tỏ?”

A, tôi cắn môi. Xem ra bọn họ đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của tôi và Naro. Ánh mắt Hắc Vũ Thiên Vương ghim chặt vào tôi rồi chậm rãi chuyển sang Naro. Không biết là may mắn hay bất hạnh, Naro đang cúi đầu sát đất nên hoàn toàn không biết vẻ mặt của Hắc Vũ Thiên Vương lúc này ra sao. Biểu cảm của Pungbaek cũng chẳng khác gì Hắc Vũ Thiên Vương. Tôi đỡ Naro dậy, kéo huynh ấy vào lề đường để họ đi qua. Nhưng Hắc Vũ Thiên Vương vẫn đứng nguyên tại chỗ, kiên trì nhìn chằm chằm Naro. Naro bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của hoàng đế áp đảo, run rẩy như một con thỏ bị bắt. Rồi cuối cùng huynh ấy ngất xỉu.

***


Tôi và Hắc Vũ Thiên Vương cùng nhau dạo bước trong vườn. Muôn vàn lá phong đỏ rực bao quanh báo hiệu thời khắc mùa thu. Mỗi bước đi, vạt áo bào của ngài ta lại khẽ chạm vào đầu ngón tay tôi. Chúng tôi lên chiếc cầu bắc ngang qua hồ. Những chiếc lá sen tàn úa trôi nổi trên mặt nước.

“Bệ hạ có thể đối xử dịu dàng với Họa Viên một chút được không? Ta không mong gì hơn, chỉ cần Họa Viên không ngất xỉu khi chạm mắt bệ hạ là đủ.”

Ánh mắt ngài ta sắc như gai đâm vào má tôi. Nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

“Bảo hắn cứ thế mà đừng xuất hiện nữa.”

“Họa Viên vì bệ hạ mà không dám bén mảng đến gần Long Điện.”

“Bảo hắn cứ biến đi.”

Dù không trực tiếp nhúng tay vào máu, thái độ coi thường mạng sống người khác của Hắc Vũ Thiên Vương vẫn không hề thay đổi. Hôm nay Naro còn lành lặn trở về nơi ở đã là một điều may mắn. Tôi có chút tức giận và muốn bày tỏ tâm trạng này. Chính vì thế. Tôi cố ý nhìn sang chỗ khác rồi dùng vai đẩy Hắc Vũ Thiên Vương. Ngài ta không kịp phòng bị trước sự tấn công bất ngờ này, cứ thế rơi xuống hồ. Phía sau, Đại Phủ Sứ, quan đại thần và cung nữ đi theo đều tái mặt.

“Bệ hạ! Ôi bệ hạ!”

Đại Phủ Sứ dậm chân bình bịch. Chỉ có mấy võ sĩ hộ vệ là tỏ ra thích thú.

Lần đầu tiên tôi biết hồ này sâu đến tận bắp đùi người trưởng thành. Hắc Vũ Thiên Vương chậm rãi hất mái tóc ướt ra sau. Rồi nhìn tôi với vẻ mặt đầy hứng thú. Tôi cố nén cười. Unsa khẽ nói:

“Này cậu kia. Lẽ ra cậu phải cố gắng lấy lòng bệ hạ mới đúng, gan cậu to thật đấy. Coi chừng năm lượng vàng quý giá của ta bay mất đấy nhé.”

Việc Unsa đặt cược tôi không bị đuổi quả thật nằm ngoài dự đoán của tôi.

“Ta phải cẩn thận cái gì cơ?”

“Còn phải hỏi sao? Cậu vừa làm gì bệ hạ hả…”

“So với một tên sát nhân thì sự trả thù này chẳng phải quá nhẹ nhàng sao?”

Mặt Unsa cứng đờ lại. Tôi nhìn tên sát nhân đang mắc kẹt dưới hồ.

“Người ta cần lấy lòng là người khác cơ.”

Bỏ mặc tình hình trên bờ, Hắc Vũ Thiên Vương vẫn thích thú nghịch nước bằng ngón tay. Bông súng khép nép và con thú vẫn còn vương mùi máu, vừa lạc lõng vừa hòa hợp đến kỳ lạ. Khi Hắc Vũ Thiên Vương bước về phía cầu, mặt nước khẽ gợn sóng. Tôi lùi lại một chút, sợ ngài ta sẽ trả đũa mình.

“Người ngài ướt hết rồi.”

Giọt nước rơi từ sống mũi xuống môi ngài ta.

“Không sao. Chẳng mấy chốc em cũng sẽ ướt thôi.”

Giọng nói ướt át khiến cổ tôi nóng ran. Những lời lẽ đầy dục vọng của bệ hạ khiến Đại Phủ Sứ, quan đại thần và cung nữ không biết phải làm sao. Chỉ có mấy hộ vệ là tỏ ra thờ ơ. Hắc Vũ Thiên Vương mặc chiếc long bào mới mà cung nữ mang đến. Sau khi đuổi hết các quan đi, ngài ta và tôi cùng ngồi trên lầu các. Bầu trời vừa mới bắt đầu hoàng hôn giống như vạt áo xiêm y lả lơi của một thiếu nữ.

"Đã đến lúc ngài nói cho ta biết rồi chứ?"

“Điều gì?”

“Cứ bảy ngày một lần, ngài lại đi đâu một mình?”

“Làng Imae .”

Đó là một câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi cứ nghĩ ngài ta đi tìm kiếm những vùng đất khác để sáp nhập vào lãnh thổ.

“Tại sao ngài lại đến đó…”

Hắc Vũ Thiên Vương chậm rãi nằm nghiêng người.

“Vì có mộ của mẫu thân em.”

Tôi nhìn về phía ngọn tháp đá đứng sừng sững ở phía xa xa.

“Ngài đến đó rồi làm gì?”

“Dọn cỏ, ngắm rừng cây, ngồi trước mộ.”

“Ngài có cảm thấy tội lỗi không?”

Ánh mắt ngài ta trở nên sâu thẳm. Ngài ta giống như một lão tướng dày dặn kinh nghiệm chinh chiến, nhưng cũng có lúc như một đứa trẻ vừa mới biết đến thế giới. Không hiểu nỗi đau của người khác, không hiểu cảm xúc của người khác. Sự vô tri đó có thể là sự miễn tội cho những cuộc tàn sát không? Tôi mù quáng với ngài ta, vì rời bỏ ngài ta khiến tôi đau khổ. Liệu tình cảm này có thể biện minh cho tội bất hiếu của tôi? Tôi ung dung tận hưởng gió thu và chờ đợi mùa tiếp theo.

“Lần sau…”

Ngài ta nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt sắc sảo như nét bút vẩy lên.

“Ta muốn ngài đi cùng ta.”

Chúng tôi nhanh chóng trò chuyện về những điều thường nhật. Hắc Vũ Thiên Vương dụi đôi mắt khô khốc rồi ngủ thiếp đi trên đùi tôi. Tôi vuốt nhẹ mái tóc ngài ta, ngài ta khẽ mở đôi mắt lờ đờ nhìn lên. Đôi mắt đen như mực vừa lạnh lẽo, vừa kiên định, lại vừa dao động.

Nhìn tôi nhưng lại như đang tìm kiếm tôi…

Ngài ta đưa tay che mắt tôi. Đôi mắt có khắc tên. Trong khoảnh khắc ấy, ngài ta nhìn chằm chằm như muốn móc cả tròng mắt tôi ra, rồi lại bình thản ngủ thiếp đi. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc ngài ta xõa dài trên đùi tôi như dòng dịch tủy não tràn ra*. Gió từ cánh đồng không tên thổi tới làm gãy ngang thân cây cúc dại. Nơi ngọn gió dừng lại, một mùa khác lại bắt đầu.

[Hết chính truyện ]


----------------------------------
Đôi lời:

*vãi cả ví von tóc như dịch tủy não, nhưng rất hợp với HVTV. Hết quyển 3, hết chính truyện rồi nha bà con.


Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo