Chương 1
[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Tôi từng nghe thấy lời thề non trẻ bồng bột.
"Em sẽ yêu anh hơn cả một đời."
Tôi hỏi, "Yêu bằng cách nào?"
Em ấy nói, "Nếu anh đến cầu Nại Hà trước, đừng vội uống canh Mạnh Bà, đợi em đến, em sẽ hôn anh trước mặt bà ấy. Như vậy chúng ta sẽ có thêm một nụ hôn dài hơn cả một đời."
Tôi nói, "Sao em biết anh sẽ đi trước?"
Em trêu chọc, "anh suốt ngày tu tiên gõ code, gan cũng khô héo rồi, chắc chắn đi trước em."
Lời thề ngắn ngủi đó kết thúc, khi tôi đạp em ấy xuống khỏi bàn máy tính.
Nếu như em ấy dám làm thế, chắc Mạnh Bà sẽ không cho chúng tôi đầu thai tốt, kiếp sau một mèo một chó, cách ly sinh sản thì em ấy khóc mất.
★★★
Thành phố như một chiếc bình nuôi trùng độc nhân từ, cho phép những con côn trùng nhỏ bé sống lay lắt trong một góc nhỏ, không cần phải chứng kiến hay tham gia vào cuộc chiến sinh tử của giới tinh anh.
Tôi là một lập trình viên bình thường, không có tài năng gì nổi bật, tôi cảm thấy có một góc nhỏ như vậy là đủ rồi. Không quá bận rộn cũng không quá nhàn rỗi, thỉnh thoảng vẫn có thể nếm trải một chút hạnh phúc, mà người bình thường cũng xứng đáng có được.
Tôi đã từng nghĩ rằng mình bình thường đến mức, gặp được em đã là cả một đời, tôi đã từng nghĩ mình bình thường đến mức, làm việc cho đến khi nghỉ hưu, cũng chẳng gặp sóng gió gì, tôi từng nghĩ mình bình thường đến mức, xác suất một phần vạn đều chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi nghĩ rằng mình bình thường đến mức, cái chết cách tôi rất xa.
Ít nhất là đủ xa để tôi nắm tay em đi đến bạc đầu, sau khi cùng nhau ngắm nhìn những cảnh đẹp núi sông hồ biển, được ghi lại trong sổ tay.
Nhưng tôi lại chết trước ngày cưới của chúng tôi.
★★★
Tôi không nên tin vào những lời hoang đường trong tiểu thuyết.
Thực tế cái chết rất đau đớn, dù đôi khi chỉ là một cái chớp mắt, nhưng khoảnh khắc đó cũng đủ khiến người ta đau đến quặn thắt.
Cơn đau còn sót lại chân thực đến mức khiến tôi quên mất mình đã chết.
Cho đến khi tôi nhìn thấy em đứng trước mộ tôi, cầm một chiếc ô đen, im lặng như một tấm bia mộ khác.
Bộ vest trên người em ấy, thậm chí còn không phải là bộ mới, mà là bộ tôi đã cùng em ấy đến tiệm may cũ để đặt làm riêng.
Tôi nhìn thấy ba mẹ tôi ném chiếc ô đi, như mất trí túm lấy cổ áo em, dòng chữ thêu tiếng Na Uy của chú rể bị vò nát.
Ba mẹ tôi từ đầu đến cuối kiên quyết không đồng ý hôn sự của chúng tôi, không ai biết tôi đã phải tốn bao nhiêu công sức, mới có thể đưa em ấy đến gặp họ.
Bây giờ những nỗ lực đó đã đổ sông đổ biển, bia mộ của tôi đứng sừng sững trong mưa, sự thật chứng minh, vì đi theo người này, tôi đã chết.
Điều này nghe có vẻ vô lý, tôi chết vì tai nạn xe hơi, không liên quan gì đến việc ở bên em ấy.
Nhưng bạn không thể ép buộc những bậc ba mẹ vừa mất con, phải bình tĩnh và lý trí, chỉ riêng việc dùng cánh tay gầy guộc của họ, để túm lấy kẻ mà họ có thể trút hết nỗi đau buồn, tức giận, và thù hận này, có lẽ đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của họ.
Ngoại trừ tôi, tất cả những người có mặt đều đáng thương.
Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của em, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô độc và cao lớn.
Tôi có thể đoán được, em ấy đang nói lời xin lỗi.
★★★
Tôi không thể chạm vào bất cứ thứ gì, sự khác biệt giữa tôi và không khí, có lẽ là tôi vẫn còn một chút ý thức. Và sự choáng váng do cơn đau dữ dội để lại, vẫn chưa tan biến sau vài ngày, tôi không thể nhớ tên của tôi và em ấy.
Em ở lại lễ tang dưới trời mưa, trước khi nhân viên dọn dẹp đến, em đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ có thể dọn dẹp.
Nhân viên gọi tên em, "Xin lỗi vì sự chậm trễ của chúng tôi, đã gây thêm phiền phức không đáng có cho anh, chúng tôi cũng rất đau buồn trước sự ra đi của người thân của anh, vì vậy, chúng tôi có thể miễn một phần chi phí tang lễ cho anh, thưa anh Tạ Thần Mân."
★★★
Tôi nhớ ra rồi.
Tôi tên là Lâm Sơ, em ấy tên là Tạ Thần Mân.
Khi tôi đeo thẻ nhân viên của hội học sinh, đi dọn dẹp bãi chiến trường của một trận bóng rổ giữa các khoa, tôi đã gặp một sinh viên nhiệt tình chủ động giúp đỡ.
Tôi nói: "Xin chào bạn học, cảm ơn bạn đã ủng hộ công việc của hội học sinh, để khuyến khích, chúng tôi sẽ đưa ra thông báo khen thưởng trên trang web chính thức, xin hỏi tên bạn là gì?"
Em ấy cười đáp: "Quản trị kinh doanh 19, lớp 1, Tạ Thần Mân."
Tôi chậm rãi cúi đầu, lật trang thông báo trên điện thoại, trang trước viết, theo lời kể của các sinh viên có mặt, sinh viên cố ý dùng lời nói kích động gây gổ là, đội trưởng đội bóng rổ lớp 1, khoa Quản trị kinh doanh 19, Tạ Thần Mân.
Ba chữ này có lẽ được đọc như vậy, và không thể có hai người trùng tên trong lớp này, một cách trùng hợp như vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người sau khi đánh nhau, lại thản nhiên ở lại đây giúp hội học sinh dọn dẹp, dù tôi đã làm cán bộ được hai năm.
Nhưng điều khiến tôi nhớ đến em ấy, là sau khi bị mắng thì ngoan ngoãn nhận lỗi, em ấy chỉ vào tôi và nói một câu. "Đừng quên nhé, cán bộ các anh phải thông báo khen thưởng tôi, tôi đã ghi âm lại rồi."
Tôi đã bị trưởng ban mắng vì điều này.
Tóm lại, lần đầu gặp mặt, em ấy không để lại cho tôi ấn tượng tốt đẹp gì.
★★★
Tôi nhớ lại rồi.
Tôi muốn gọi tên em một lần nữa, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Tôi đã chết, linh hồn còn lưu lại trên thế gian có thể nhìn thấy em ấy, đó đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời dành cho tôi, không có lý do gì để cho tôi có thêm giác quan như người thường.
Em trở về nhà, nếu nơi đó còn có thể gọi là nhà.
Chúng tôi nuôi một con chó Samoyed, em ấy đặt tên cho nó là Lâm Chiêu Tài.
Tôi không hiểu tại sao lại dùng họ của tôi, và một cái tên quê mùa như vậy, nhưng em ấy vẫn luôn gọi như vậy, gọi suốt năm năm.
Chiêu Tài vẫy đuôi chạy đến đón em ấy, nhất định phải trèo lên đùi em ấy để được vuốt ve mới chịu xuống, rồi đứng yên tại chỗ tiếp tục vẫy cái đuôi rụng lông không mấy đẹp mắt, nhìn về phía cửa.
Nó đang đợi tôi.
Nó nghĩ rằng chỉ khi nhận được hai cái vuốt ve, mới coi như đã chào đón chủ nhân trở về.
Có thể là hôm qua, hôm kia, hôm kìa đều không đợi được, lần này nó rất kiên trì, nghiêng đầu về phía cửa, gục đầu lên chân chờ tôi.
Em một mình đi từ phòng khách vào phòng ngủ, phòng tắm rồi đến nhà bếp, đèn trong phòng lần lượt sáng lên trong màn đêm thành phố, Chiêu Tài vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Em đi dép lê đến, đưa bát cơm cho Chiêu Tài, nói: "Chiêu Tài, đừng nhìn nữa, ăn cơm thôi."
Chiêu Tài ngẩng đầu nhìn em ấy, ánh đèn làm đôi mắt đen láy như đá obsidian của nó, ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Nó kêu lên một tiếng đầy tủi thân.
Như thể đang hỏi, Cậu chủ kia đâu, tại sao không thấy anh ấy, anh ấy đi đâu rồi, anh lại làm anh ấy giận nữa phải không?
Tạ Thần Mân vẫn im lặng, cũng sẽ không cố gắng suy nghĩ sâu xa, về ý nghĩa đằng sau tiếng kêu của một chú chó.
Chiêu Tài sợ em ấy không hiểu, đứng dậy kêu thêm vài tiếng. Em biết Chiêu Tài sợ bóng tối, tay đặt lên công tắc đèn ở cửa. Em nói: "Mày còn không ăn cơm, tao tắt đèn đấy."
"Anh còn không ăn cơm, em rút điện đấy." Đây là câu nói em ấy thường xuyên nói với tôi nhất khi còn học đại học. Đối với một lập trình viên, đối mặt với một đống tài liệu chưa được lưu, và một người đang đặt tay lên phích cắm điện, đó là một cơn ác mộng tàn nhẫn.
Tạ Thần Mân khiến tôi gặp ác mộng mỗi ngày.
Để truy tìm nguồn gốc của cơn ác mộng này, mỗi ngày tôi phải tự vấn bản thân một lần, tại sao lúc đó tôi lại tiếp tục chịu trách nhiệm xử lý hậu quả, liên quan đến bạn học Tạ Thần Mân chỉ để chuộc lỗi?
Em nói với tôi rằng em không cố ý, là do đối phương luôn chơi xấu, lách luật để làm tổn thương đồng đội của em, em ấy nhất thời không kiềm chế được.
Có quỷ mới tin lời nói dối của em ấy.
★★★
Quản trị kinh doanh là ngành học danh tiếng của trường đại học chúng tôi, vô số học sinh giỏi thi vào đây đều tranh nhau để vào được.
Tôi tuân theo nguyện vọng mang tính ép buộc của ba mẹ, bước vào ngành học đầy triển vọng này, rồi với thành tích đứng đầu chuyên ngành, tôi đã chuyển ngành.
Đến một khoa "đuôi phượng", mà mỗi trường đại học nổi tiếng về một lĩnh vực nào đó đều có.
Ở trường của chúng tôi đó là khoa, Công nghệ thông tin.
Khiến ba tôi tức giận đến mức mua vé máy bay đến ngay trong ngày.
*“ Đuôi phượng” ý chỉ khoa ngành kém nổi bật hơn, so với các khoa ngành mũi nhọn của trường.
★★★
Anh chàng khoa Quản trị với vẻ ngoài điển trai, cứ bám lấy tôi dai như đỉa, dù tôi hơn cậu ta một khóa và khác khoa.
Cậu ta nói rất ngưỡng mộ tôi.
Tôi đang nhai bữa cơm cậu ta mua giúp, vừa định chê bai mùi vị quá nồng.
Cậu ta nói mình không có lý tưởng gì, cảm thấy những người có lý tưởng thật tuyệt vời, vì vậy cậu ta thấy việc tôi dũng cảm chuyển ngành thật sự rất ngầu.
Tôi nhai nát bữa cơm mặn chát đến mức, có thể khiến nó tách rời khỏi thân xát, rồi mới nuốt xuống.
Không thể nói với cậu ta rằng, tôi cũng chẳng có lý tưởng gì, chuyển ngành thực chất chỉ muốn chứng tỏ với ba mẹ rằng, tôi rất giỏi giang.
Tôi cũng có thể tự quyết định cuộc đời mình.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.