[Chết trước ngày cưới] Chương 10 - CHẠY LON TON

Chương 10

[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

 10.


Tạ Thần Mân tằn hắn hai tiếng.

Phía sau là không khí căng thẳng, nghiêm túc của phòng cấp cứu, tiếng máy đo nhịp tim yếu ớt vang lên như nhịp đập của một ai đó.

Tạ Thần Mân nói: "Anh Lâm Sơ, dù sinh lão bệnh tử, giàu sang hay nghèo khó, anh có đồng ý cùng em đi đến hết cuộc đời này không?"

Em ấy lại bổ sung một câu: "Anh đừng có cười đấy."

Tôi nói: "Em giống đồ ngốc quá."

Em ấy nói: "Em không biết nói lời hoa mỹ, tự bịa ra đấy, anh đừng cười."

Tôi nói: "Được."

Em ấy nói:

"Anh Lâm Sơ."

"Anh hãy nhìn người trước mặt này."

"Bây giờ có lẽ cậu ấy đang rất hồi hộp, trông có vẻ không được thông minh cho lắm."

"Hoặc cậu ấy vốn dĩ đã luôn như thế này rồi, chỉ cần nhìn thấy anh, đầu óc liền rối tung lên, không biết phải nói gì, làm gì để có thể đem hết tình yêu ngốc nghếch của mình cẩn thận trao cho anh."

"Anh thương cậu ấy một chút đi, đừng bỏ rơi cậu ấy, cũng đừng vứt bỏ cậu ấy."

"Cậu ấy thực sự rất rất thích anh, thích đến mức nếu anh bỏ rơi cậu ấy, cậu ấy sẽ không sống nổi mất."

Hai thân thể trong suốt ôm lấy nhau, như thể ông trời cố tình để lớp vỏ bọc trái tim của chúng tôi biến mất, chỉ còn lại hai trái tim đỏ tươi trần trụi, đập rộn ràng, nương tựa vào nhau sưởi ấm.

Tôi biết có lẽ em ấy đã chuẩn bị rất lâu rồi, định nói ra vào ngày cưới mà chúng tôi mong đợi.

Giờ đây không còn "tình địch" của em ấy nữa, em ấy tự mình làm mục sư.

Tạ Thần Mân nói:

"Vậy nên, dù sinh lão bệnh tử, giàu sang hay nghèo khó, anh có đồng ý mãi mãi ở bên cậu ấy, cùng nhau đi đến đầu bạc răng long không?"

Tôi nghẹn ngào, ngàn vạn lời muốn nói mắc kẹt trong cổ họng, chỉ có thể thốt lên: "Anh đồng ý."

Em ấy nói: "Em cũng đồng ý."

Em cúi xuống hôn tôi, đây là nụ hôn đầu tiên cháy bỏng tôi chạm đến, trong thế giới lạnh lẽo bảy ngày sau khi chết.

Em từng nói sẽ yêu tôi dài hơn cả một đời, dài hơn một nụ hôn.

Em nói sẽ hôn tôi trước mặt người lái đò đưa canh Mạnh Bà cho vong hồn.

Trong lòng em ấy nhỏ nhen lắm, chẳng biết trời cao đất dày là gì, lời hứa đã nói ra nhất định sẽ thực hiện, người đã giữ trong tim thì sẽ không bao giờ buông tay.

Tôi nghe thấy tiếng máy đo nhịp tim dần dần đập trở lại.

Vị bác sĩ đã từ bỏ hy vọng bỗng chốc kinh ngạc, những giọt mồ hôi lạnh trên trán bỗng nóng hổi trở lại, ông ấy lại một lần nữa dốc hết sức lực cứu lấy trái tim này.

Tôi cố gắng tách khỏi em ấy, tôi biết kết cục rồi, nhưng vẫn không nỡ buông tay.

Em ấy nói: "Sơ."

Cứ như thể đang bị dao cắt vào tim.

Tôi nói: "Tạ Thần Mân, anh yêu em."

Làm sao tôi có thể dễ dàng chấp nhận sự chia ly này hơn em ấy được.

Một góc trong tim đã từng có ánh ban mai, làm sao có thể chịu đựng bóng tối một lần nữa.

Tôi thấy đôi mắt em ấy sáng lên rồi đột nhiên mở to, tôi cảm nhận được hai tay em đang ôm chặt lấy tôi, tôi nghe thấy em ấy run rẩy gọi tên tôi không ngừng.

"Sơ, Lâm Sơ..."

Chỉ vỏn vẹn hai chữ, mười lăm nét bút, nhưng dường như em ấy có thể gọi cả đời.

Tôi không kìm được nước mắt, nói: "Tạ Thần Mân, Thần Mân..."

Giống như hai tín đồ cuồng tín đang niệm danh tín ngưỡng của mình. Tôi kết thúc lời cầu nguyện này, khó khăn nói: "...Em quay về đi."







★★★



Các bác sĩ lau mồ hôi, run rẩy, phấn khích hô lên: "Cứu được rồi..."

Mọi người bên ngoài cửa như vỡ òa trong niềm vui mừng khôn xiết, mẹ Tạ che miệng, toàn thân run rẩy, cuối cùng cũng bật khóc.

"Hiện tại bệnh nhân đang hôn mê, chưa rõ khi nào sẽ tỉnh lại..."





Tạ Thần Mân nằm trên giường bệnh, giống như một đứa trẻ, nói: "Em cứ nghĩ nhắm mắt rồi mở ra sẽ không thấy anh nữa. Bỗng nhiên lại không muốn nhắm mắt."

Tôi nói: "Nhắm mắt đi, mở mắt ra vẫn có thể thấy mẹ, thấy những người bạn của em."

Tôi lại nói thêm: "Nhớ đền bù cho nữ tài xế cho tốt vào, người ta đã hoảng sợ vì em đấy."

Em ấy ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Em vẫn mở to mắt nhìn tôi.

Tôi nói: "Từ ngày ở bên em, anh đều viết nhật ký, chắc là để cùng chỗ với laptop, em mỗi ngày đọc một bài, chắc đọc được mười năm đấy."

Em ấy nói: "Vâng."

Tôi nói: "Đừng quên đón Chiêu Tài về, thỉnh thoảng... thỉnh thoảng dẫn nó đến mộ nhỏ của Tiến Bảo chơi nhé."

"Ừm," em ấy đáp, "Thằng nhóc đó sẽ nhân tiện moi tiền em mua xúc xích nướng cho nó đấy."

Tôi nói: "Thì cứ mua, mua hai cái, nó sẽ mang cho Tiến Bảo một cái."

Em ấy hỏi: "Nếu em cũng muốn ăn thì sao?"

Tôi nói: "Vậy mua ba cái."

Em ấy cười nói: "Mua bốn cái đi, mang đến thăm anh, vừa đúng một nhà bốn người."

Tôi cũng mỉm cười lắc đầu, nói: "Vậy em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy."

"Vâng."

Em ấy gật đầu, vẫn nhìn tôi.

Tôi vừa khóc vừa cười, mũi lại cay cay: "Nhắm mắt ngủ đi, mẹ đang túc trực bên cạnh kìa, em nỡ lòng nào sao?"

Em ấy lại ngoan ngoãn "ừ" một tiếng, nhắm mắt rồi lại mở ra, nhìn tôi, dè dặt hỏi: "Sơ, anh có thể đừng quên em được không?"

Tôi nói: "Không đời nào."

Em ấy nói: "Vâng."

Luôn cảm thấy em ấy nhắm mắt rất chậm, như thể cả một đời, có lẽ vì tôi cũng biết, khi em ấy nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ, chính là lúc chúng tôi vĩnh biệt chia xa.

Tôi thấy khóe mắt em ấy chảy xuống giọt lệ, cố gắng ngủ, cố gắng không mở mắt nhìn tôi nữa, mím chặt môi, cố gắng không gọi tên tôi nữa.

Tôi sẽ không bao giờ rơi lệ nữa.

Kim đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, bảy ngày đầu tiên đã qua, người đã khuất rồi sẽ trở về với vòng luân hồi.

Tôi nghĩ tôi không uống canh Mạnh Bà, sẽ không quên được đâu.



★★★



Tôi mơ một giấc mơ, trong mơ toàn thân đau nhức.

Tôi nhớ mình đang ngồi xổm bên cạnh một chiếc xe đạp công cộng, trong cơn giận dữ đã đá bay nó đi.

Tôi nói với người ở đầu dây bên kia: "Các cậu chờ một lát, tôi gọi thêm mấy người nữa, dù hôm nay có phải vào đồn, tôi cũng phải cho bọn nó tàn phế."

Tôi nghe thấy giọng nói bên kia có chút ngạc nhiên và khó tin, chưa kịp để họ khuyên can, tôi đã cúp máy.

Ngay sau đó lại có người gọi đến. Nhìn thấy tên người gọi, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, liền cúp máy rồi ra ven đường nhặt một viên gạch.

Điện thoại trong túi cứ reo liên tục, tôi bất đắc dĩ phải nghe máy.

Tôi nói: "Gì đấy?"

Anh ta nói: "Cậu đang ở đâu?"

Tôi có chút muốn cười, nói: "Anh, nếu anh đến để làm người hòa giải thì nói qua điện thoại là được rồi, cúp máy đi, tôi sắp đi đánh nhau rồi, dùng sim trả trước tốn tiền lắm."

Anh ta nói: "Cậu có biết hậu quả không?"

Tôi nói: "Làm ơn cho tôi một tiền án đi, cảm ơn."

Điện thoại bị cúp.

Anh ta nói: "Theo quy định của trường, cậu có biết cậu sẽ bị đuổi học không?"

Giọng nói vang lên từ phía sau tôi.

Tôi quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng của anh ta.

Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi đã nghĩ anh chàng này đẹp trai thật, chắc là sinh viên khoa nghệ thuật.

Thực ra anh ta rất lạc hậu.

Lúc nào cũng bảo tôi đừng làm cái này, đừng làm cái kia, đừng có gây chuyện thị phi, không chơi game, không giải trí, suốt ngày chỉ biết học. Là kiểu học sinh ngoan điển hình thường thấy trong lớp ngày trước.

Tôi không thích học sinh ngoan.

Lúc này trong lồng ngực tôi đang chất chứa một ngọn lửa giận dữ sắp bùng phát, càng không muốn nhìn thấy học sinh ngoan đến gây trở ngại.

Tôi nói: "Đàn anh, tôi gọi anh một tiếng anh, anh đi nhanh đi, lần này đừng có cản tôi nữa được không?"

Anh ta gọi tên tôi: "Tạ Thần Mân."

Tôi thấy anh ta từ trong bóng tối bước ra dưới ánh đèn đường, những lời định nói ra đều nghẹn lại trong cổ họng.

Anh ta nói: "Cậu quay về cho tôi."

Trên mặt anh ta toàn là vết thương đã được bôi thuốc.

Tôi không ngờ học sinh ngoan cũng biết đánh nhau.

Nếu không phải sau đó, một cán bộ hội sinh viên đi cùng anh ta kể cho tôi nghe, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết tại sao đám người kia lại đến xin lỗi tôi.

Tôi đã gây thù chuốc oán với đội bóng rổ của lớp đó vì chuyện gian lận cuộc thi, chuyện này vốn đã giải quyết xong, cả hai bên đều bị hủy bỏ tư cách.

Nhưng bọn họ vẫn ấm ức, tối nay đã lén lút khiêu khích và đánh bạn cùng phòng của tôi.

Lâm Sơ biết chuyện này còn nhanh hơn cả tôi.

Anh ấy một mình đi tìm ba tên cầm đầu gây chuyện, đánh cho bọn họ một trận.

Thế mà lại ngang tài ngang sức.

Anh ấy bảo bọn họ đi xin lỗi, chuyện này coi như xong, nếu không anh ấy sẽ báo cáo sự việc bọn họ gây rối lên trên, đồng thời thêm tội danh tấn công cán bộ hội sinh viên đang hòa giải.

Phải nói là ba người kia ấm ức muốn chết, bọn họ bị thương nặng hơn anh cán bộ hội sinh viên kia nhiều.

Nghe đến đây tôi có chút muốn cười.

Anh bạn kia nói với tôi, cậu không biết đâu, lúc đó Lâm Sơ đạp lên lưng một tên, nói:

Đừng tưởng mấy người có thể kiện tôi, ở đây tôi quen biết đầy người, muốn sống yên ổn thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Anh bạn kia nói, cậu ta không tin những lời này lại do Lâm Sơ, người luôn luôn chấp hành kỷ luật, công bằng, liêm chính nhất của ban kiểm tra nói ra, cứ như một tên côn đồ nhỏ con vậy, nếu để hội trưởng nghe thấy thì tiêu đời.

Đó là lần đầu tiên tôi thực sự hiểu anh ấy.

Tôi nghĩ anh ấy giống như kiểu người ẩn dật trí tuệ trong tiểu thuyết, bề ngoài có vẻ nhu nhược, nhưng thực chất chỉ là không muốn so đo với người khác. Không thể ép anh ấy phải ra tay thật sự.

Sau này tôi mới biết chuyện anh ấy chuyển ngành.

Người này có thể không quan tâm đến bất kỳ ánh mắt nào từ thế giới bên ngoài, chỉ lắng nghe trái tim mình.

Thực sự rất tuyệt vời.

Lúc đó tôi mới biết, hóa ra anh ấy chính là kiểu người mà tôi muốn trở thành nhất.

Tôi muốn cố gắng đuổi kịp anh ấy.


Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo