[Chết trước ngày cưới] Chương 12: Nhật kí ( NT ) - CHẠY LON TON

Chương 12: Nhật kí ( NT )

[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×
Nhật kí

Ngày 31, tháng 12, Chủ nhật, tuyết rơi nhẹ kèm gió.

Tối qua không hiểu sao phòng ký túc xá của chúng tôi gặp vận đen, ống nước hệ thống sưởi bị rò rỉ, lại thêm cửa sổ hỏng khiến gió lùa vào, cả căn phòng chẳng khác nào hầm băng thở hổn hển.

Sáng sớm, đám bạn cùng phòng đã tranh thủ chạy sang phòng học và thư viện sưởi ấm, đến 8 giờ tôi mới bị chú thợ gọi dậy.

Tôi pha một bát mì ăn sáng, mì sợi to của Kim Mạch Lang. Khi bưng vào phòng vẫn còn thấy hơi nước bốc lên nghi ngút vì lạnh.

Chú thợ hỏi tôi: "Cháu không lạnh à?"

Tôi đáp: "Không ạ."

Chú ấy tiếp tục sửa ống nước, vừa làm vừa trò chuyện với tôi.

Chú nói chuyện phiếm: "Bên quảng trường Nghệ thuật trơn lắm, nghe nói có mấy sinh viên bị ngã gãy xương đấy, không có việc gì thì đừng đi qua đó."

Tôi nói: "Vâng, nhóm lớp cũng đã nhắc nhở rồi ạ."

Chú ấy nói: "Lúc chú đến còn thấy mấy em sinh viên đuổi nhau, đùa nghịch ở quảng trường, sinh viên các cháu đúng là năng động."

Tôi vừa ăn mì vừa buột miệng nói đùa: "Đó là tăng động quá mức thôi ạ, kiểu gì cũng thiệt thân."

Chú ấy mỉm cười.

Lúc sắp đi, tôi giúp chú xách đồ xuống tầng dưới, bóng lưng chú ấy khuất dần trong màn tuyết trắng xóa. Khi tôi quay người định về phòng thì bỗng nhiên có một người xuất hiện ở đó.

Em ấy gọi "Anh", ngay sau đó tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

Không cần suy nghĩ, tôi lập tức phản ứng, tóm lấy người gây chuyện và phủi tuyết trên lưng.

Tôi nói: "Em bao nhiêu tuổi rồi hả, Tạ Thần Mân?"

Chắc em ấy không ngờ tôi phản ứng nhanh như vậy, cổ áo khoác phao dày cộp bị tôi túm lên cao, trông em ấy như một chú chim cánh cụt bị ép phải rụt cổ.

Em bất ngờ ôm chầm lấy tôi, trên chiếc khăn quàng đỏ còn vương những bông tuyết chưa tan.

Tôi nói: "Anh chỉ xuống đây một lát thôi, rồi sẽ quay lại."

Chú chim cánh cụt bế thốc tôi lên lầu. Tuyết tan lạnh buốt khiến áo sơ mi của tôi ướt một mảng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, em ấy đã bị ăn đòn.

Đến cửa phòng, chiếc khăn quàng cổ còn vương hơi ấm của em ấy được quàng lên cổ tôi. Em bước vào phòng, nhíu mày nói: "Anh định ướp lạnh bản thân ở đây à?"

Tôi đáp: "Tối qua ống nước hệ thông sưởi bị hỏng, vừa mới sửa xong, hơi ấm vẫn chưa lan ra."

Tôi định tháo khăn quàng trả lại cho em ấy, nhưng bị chú chim cánh cụt giữ tay lại. Em ấy hà hơi vào lòng bàn tay lạnh ngắt của tôi, hơi ấm lan tỏa khắp nơi.

Em ấy càu nhàu: "Hỏng thì sang phòng em ngủ chứ, cái hầm băng này ở được sao?"

Em ấy không cho tôi cơ hội nói "ở được", cứ thế quyết đoán giục tôi mặc áo ấm, vứt bát mì ăn dở của tôi rồi "đóng gói" tôi mang về phòng ký túc của em ấy.

Tôi không sợ lạnh, nhưng Tạ Thần Mân lại nghĩ tôi sợ.

Em ấy nói muốn nhét tôi vào túi áo, như nuôi chuột hamster ấy, để được ấm áp.

Còn nữa, em ấy sẽ cung cấp đồ ăn đầy đủ ba bữa mỗi ngày, không cho tôi ăn mì gói nữa.

Tôi nói: "Anh có thể kiện em tội giam giữ người trái phép đấy."

Em ấy đáp: "Nuôi chuột hamster thì không tính."

Em ấy cười hề hề, cổ bị khăn quàng quấn chặt đến mức không cử động được, muốn quay sang nhìn tôi thì phải xoay cả vai, lúc cười trông em ấy giống hệt một cậu ấm nhà giàu ngốc nghếch.

Tôi đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vào gáy em ấy, rồi bị bàn tay ấm áp kia nắm lấy.

8 giờ sáng, tuyết rơi nhẹ, người trên đường vẫn còn thưa thớt. Nhân lúc phố xá chưa thức giấc, tôi và em ấy nắm tay nhau đi dạo ven đường.

Táo bạo như thể ngày tận thế đã qua, chỉ còn lại hai người không biết sợ là gì.

Em ấy nói muốn dẫn tôi đến quảng trường Nghệ thuật chơi ném tuyết.

Tôi lắc đầu, nói rằng ở đó rất trơn.

Em ấy nói không sao, vì sáng nay em vừa chơi ở đó xong.

Tôi nhớ đến "những đứa trẻ năng động" mà chú thợ đã nhắc đến, nhíu mày hỏi: "Là em à?"

Em ấy ngơ ngác: "Hả?"

Tôi trách: "Đừng nghịch ngợm ở đó nữa, có sinh viên bị ngã gãy xương rồi đấy."

Em ấy nói: "Em biết, chính là cậu em út cùng phòng với em bị ngã hôm kia."

Tôi có chút tự hào nói: "Anh quen cậu ấy đấy, chính là Hàn Thời Vũ." Em ấy thản nhiên nói về độ "mê tín" của mình: "Chính vì cậu ấy bị ngã nên em mới dám đến đó chơi. Em út tế trời, pháp lực vô biên."

Tôi im lặng một lúc.

Rồi nói: "Phòng ký túc xá của em có thể làm gì đó giống người bình thường được không?"

Tạ Thần Mân lại chỉ vào mình, nói: "Đây không phải là người bình thường nhất đang ở trước mặt anh sao, anh nên vui mừng đi."

Tôi không nhịn được cười.

Cái hồ trước cửa phòng ký túc xá của em ấy có tên là Quên ngủ, mấy hôm trước mặt hồ đã đóng băng. Viên đá khắc tên phủ một lớp tuyết mỏng, bị em ấy tiện tay phủi đi.

Em ấy nói em không phụ lòng lời dạy của trường, thời tuổi trẻ đã từng vì một việc mà quên ăn quên ngủ.

Tôi nói: "Anh cũng vậy."

Nghe vậy, ánh mắt em ấy như phủ đầy tuyết rơi, thâm tình nhìn tôi, trong đó chắc hẳn đang phản chiếu hình bóng một người.

Em ấy nói: "Việc đó chính là thích anh."

Tôi nghĩ lúc trường dựng tấm biển này chắc hẳn không ngờ tới, sẽ có sinh viên đứng trước nó mà thề non hẹn biển bằng những câu sến súa thế này.

Em ấy mong chờ tôi nói thêm một câu "Anh cũng vậy".

Nhưng tôi thấy nói dối là không tốt, nên thành thật đáp: "Việc đó là kỳ thi cuối kỳ môn Cấu trúc dữ liệu năm hai đại học."

Em ấy làm ầm lên đòi chia tay với tôi, bảo tôi tự viết một chương trình trí tuệ nhân tạo rồi yêu nó luôn đi.

Tôi bỗng nhiên thấy đề nghị này của em ấy cũng không tồi.

Tôi nói lúc nào rảnh sẽ thử viết một bản mẫu.

Bổ sung ngày 8 tháng 1, Tạ Thần Mân đã lén lút xóa nó đi, còn cẩn thận xóa sạch lịch sử. Đồ đáng ghét.



Vì cậu em út đáng thương phải về nhà, phòng ký túc xá của em ấy còn trống một giường, Tạ Thần mân đã gọi điện xin phép cậu ấy cho tôi ở lại.

Tôi nhìn thấy bàn học chất đầy tài liệu ôn thi, nhớ lại thời khóa biểu dày đặc năm hai đại học, cuối kỳ Tạ Thần Mân còn bận rộn hơn tôi nhiều.

Tôi hỏi em ấy: "Hôm nay sao lại rảnh đến tìm anh vậy?"

Em ấy nói: "Anh, anh xem hôm nay là ngày gì?"

Tôi ngẫm nghĩ một chút.

À, là ngày cuối cùng của năm.

Lễ đón giao thừa của họ rất "long trọng", ba phòng ký túc xá liên hoan, cộng thêm tôi nữa là mười hai người.

Tôi luôn cho rằng cuộc sống là chuyện của một người, yêu đương là chuyện của hai người. Vì vậy, tôi không cầu mong sự ngưỡng mộ hay chúc phúc của người khác, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ hòa mình vào thế giới phức tạp này. Huống hồ tôi và em ấy vốn là những kẻ "lệch chuẩn".

Nhưng Tạ Thần Mân là người nhiệt huyết bẩm sinh, không gian chật hẹp không thể giam cầm em ấy. Khi tôi nhìn về phía trước, người này sẽ làm hết sức mình để trải đầy ánh sáng và hoa hồng trên con đường. Tôi nhìn em ấy cười giữa đám đông, gần đến thời khắc giao thừa thì bị mọi người vây quanh.

Em ấy hát một bài hát tiếng Quảng Đông, tôi không hiểu lời.

Nhưng tôi nhìn vào mắt em ấy, giữa đám đông ồn ào náo nhiệt này, có một khoảnh khắc trái tim tôi lệch nhịp, nó nói với tôi rằng, cậu hãy khoe khoang đi.

Cậu hãy khoe khoang về Tạ Thần Mân, để tất cả mọi người ở đây đều ghen tị với cậu, vì cậu có em ấy.

Ý nghĩ "trẻ con" này khiến tôi không khỏi bật cười.

Tạ Thần Mân hát xong câu cuối cùng. Tôi nghe thấy tiếng pháo hoa vọng lại từ xa ngoài cửa sổ.

Một năm mới.

Chúc mừng năm mới.

---

Ngày 1 tháng 1, thứ Hai, trời âm u

Ôn thi bận quá, bỏ qua một ngày.

---

Ngày 2 tháng 1, thứ Ba, tuyết rơi, nhiệt độ giảm xuống -17°C

Tạ Thần Mân bị bong gân, ở quảng trường Nghệ thuật.

Xem ra thần may mắn mà Hàn Thời Vũ tế trời không linh lắm.

Thực ra tôi rất muốn nói với tên ngốc không nghe lời này một câu, "đáng đời".

Nhưng nhìn em ấy đáng thương quá nên tôi không nỡ nói ra.

Tôi đến phòng ký túc xá của em ấy để chăm sóc em ấy, lúc đọc sách thấy chán, tôi mở một bài hát trong tai nghe.

Tôi bỗng nhiên nhớ đến bài hát mà em ấy hát đêm giao thừa, liền hỏi: "Bài hát đó tên là gì?"

Em ấy lại hát cho tôi nghe một lần nữa, nói: "Anh tự nghe giai điệu rồi đoán đi." Thực ra tôi không hứng thú lắm với tên bài hát, chỉ là linh cảm rằng em ấy muốn nói với tôi điều gì đó, điều gì đó rất quan trọng.

Một số phát âm tiếng Quảng Đông khá giống tiếng phổ thông, tôi không phải là hoàn toàn không hiểu, chỉ là muốn xác nhận lại.

Tôi hỏi: "Câu cuối cùng, câu cuối cùng của bài hát có nghĩa là gì?"

Em ấy thâm tình nói: "Sơ."

Tôi đáp: "Ừm."

Em ấy nói: "Không nói cho anh biết đâu."

---

Năm mới, 8 giờ sáng, tuyết rơi nhẹ.

Vẫn là một ngày như vậy.

Tôi đành phải tự mình tìm lời bài hát. Đại khái là như thế này.

" Trao anh nụ hôn có lẽ dễ dàng, chỉ là anh quá đỗi đặc biệt."

" Khiến em tự vấn lòng bao lần, gian khó cũng vì anh mà kiên trì."

" Dẫu ngày sau bão giông nổi lên, nắm chặt chữ tình này, giàu nghèo sống chết cũng cam lòng."

" Cùng em dạo chơi nơi chân trời ngắm nhìn thung lũng, nhớ về ngày đôi ta bạc đầu, muôn vàn hy sinh cũng chẳng màng."

" Thế tục muốn lay chuyển, em sợ gì chứ, nghe rõ nhé, cùng sống cùng chết được không anh?


Hết.

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo