Chương 2
[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Chiêu tài không thèm để ý đến em ấy nữa.
Thức ăn không đụng đến một hạt nào, nó chạy vào phòng tôi, cuộn tròn thành một cục bông nhỏ xíu trên giường, rúc đầu vào chăn, hít lấy mùi hương của tôi. Hành động thực tế này như một lời phản đối ngầm với việc, em ấy giả vờ không hiểu ý nó.
★★★
Nhà chúng tôi có hai phòng ngủ, để dành cho những lúc cãi nhau cần không gian riêng để bình tĩnh lại.
Tôi thường làm việc thâu đêm suốt sáng, em thường xuyên nổi cáu vì điều đó.
Em luôn vòng vo khi bày tỏ cảm xúc. Em ấy nói tiếng gõ bàn phím khi làm việc đêm khuya của tôi làm em mất ngủ.
Tôi biết em thực ra muốn tôi nghỉ ngơi sớm hơn, nhưng cách nói đó khiến tôi cảm thấy mình có lỗi.
Thực tế, để không làm phiền em ấy, tôi đã điều chỉnh độ sáng màn hình xuống mức tối thiểu, cố gắng làm việc nhẹ nhàng và chậm rãi, khiến mắt tôi mờ đi và hiệu suất làm việc giảm.
Em vừa nói không muốn tôi cứ làm việc ở phòng khách lạnh lẽo, vừa phàn nàn tôi làm ồn khi ở bên cạnh em, thành thật mà nói, tôi hơi khó chịu.
Nhưng tôi không nổi giận, chỉ tắt máy tính, nói "ừm" một tiếng, rồi mang theo máy tính vào phòng ngủ của mình.
Tôi gõ code đến nửa đêm, em đến tìm tôi.
Nhẹ nhàng đặt một cốc sữa nóng lên bàn của tôi, xoa xoa ngón tay đã lạnh cóng, và nói lời xin lỗi.
Tôi không có thời gian để ý đến em ấy.
Em nằm xuống bên cạnh tôi hoặc bất cứ đâu, giống như Chiêu tài rảnh rỗi, lặng lẽ lướt Weibo hoặc chơi game.
Đúng lúc tôi hoàn thành bước gỡ lỗi quan trọng, em sẽ đưa cho tôi xem những thứ thú vị mà em ấy tìm thấy, nhất quyết không chịu buông tha cho đến khi tôi cười.
Em ấy cố gắng tỏ ra mình cũng không buồn ngủ, tỏ ra mình tràn đầy năng lượng.
Khi tôi thoát khỏi trạng thái tập trung cao độ, thường đã là hai hoặc ba giờ sáng.
Kể từ đó, mỗi khi tôi làm việc ở nhà, em ấy sẽ làm như lần đầu tiên, lặp đi lặp lại một cách nhất quán.
Đây là một mánh khóe rất xảo quyệt.
Bởi vì tôi cũng không muốn em ấy thức khuya như vậy.
Và tôi cũng không thể đuổi em đi, và nói rằng em đang làm phiền tôi, thành thật mà nói, em ấy ngồi cạnh tôi một cách yên lặng, và không ảnh hưởng gì đến tôi cả.
Nếu phải nói về sự ảnh hưởng, thì tôi sẽ kiểm tra đồng hồ.
Đóng máy tính đúng mười một giờ.
Công việc có thể hoàn thành vào ban ngày, tuyệt đối không trì hoãn đến tối mới làm. Sự chăm chỉ làm việc vào ban ngày ở công ty, khiến đồng nghiệp lầm tưởng rằng, kỳ thi đại học của tôi vẫn chưa kết thúc.
★★★
Chúng tôi sẽ cãi nhau vì những chuyện vụn vặt như thế.
Giống như em ấy lại trách tôi đặt đồ ăn mang về, mà quên nhắc nhà hàng đừng cho ớt vào, hay tin nhắn điện thoại luôn ở chế độ im lặng. Tôi trách em không hẹn giờ điều hòa vào buổi tối, và để nó chạy đến sáng, phiền em ấy mỗi khi tôi đến công ty, em ấy sẽ gọi điện cho tôi để xác nhận.
Bạn bè và đồng nghiệp biết về mối quan hệ giữa chúng tôi cứ đùa mãi, bảo không biết hai đứa trụ được với nhau đến giờ bằng cách nào, hay là yêu nhau lắm nên mới thế?
Chúng tôi cũng không biết tại sao.
Có lẽ bởi vì, chỉ có hai chúng tôi biết. Tôi sẽ bị viêm amidan ngay khi ăn cay, và khi nó bùng phát, tôi đau đến mức không nói rõ lời.
Em ấy sẽ gửi tin nhắn we chat cho tôi mỗi ngày, để nhắc nhở tôi nên uống thuốc gì, thời tiết thế nào, có nên mang ô hay thêm áo không, tình hình giao thông ra sao, cửa hàng nào trên đường có trứng và sữa đậu nành tốt cho sức khỏe, tôi thường không thấy vì để chế độ im lặng.
Chỉ có hai chúng tôi biết rằng, em ấy thỉnh thoảng bị đau nửa đầu, và không thể chịu gió lạnh quá lâu. Để thuận tiện cho tôi, em đã chọn một căn nhà xa công ty của em ấy hơn một chút. Khi tôi đến công ty, em ấy thường vẫn đang lái xe.
Chúng tôi đều biết điều đó, vì vậy không hỏi lý do là gì, cứ thế đi cùng nhau đến ngày hôm nay.
★★★
Tạ Thần Mân bật đèn phòng ngủ, Chiêu Tài đang cuộn tròn run rẩy trong bóng tối mới dám ngẩng đầu lên.
Ngay cả khi sợ hãi, nó vẫn phải phản đối. Chiêu Tài cứng đầu lên thì rất cá tính.
Cái ổ của nó bị lật tung, nó vì bất ngờ mà đứng dậy, thì thấy Tạ Thần Mân đã chui vào trong chăn, quấn mình thật chặt.
Chiêu Tài nhìn em ấy chằm chằm.
Em nói, không phải mày giỏi lắm à, không sợ nữa sao, đi tắt đèn đi.
Chiêu Tài không hiểu, nghiêng đầu nhìn em ấy.
Có vẻ như nó đã nhận ra, điều gì đó không thể thay đổi trong giọng nói của Tạ Thần Mân.
Vì vậy, nó đã nguôi giận, dùng móng vuốt cào cào lưng và liếm liếm sau gáy em ấy.
Bởi vì ở đây có mùi của cả hai anh chủ, cuối cùng, Chiêu Tài cũng yên tâm hơn một chút, cuộn tròn bên cạnh em ấy và chìm vào giấc ngủ.
Đèn sáng suốt đêm.
★★★
Chiêu Tài đã từng có một em mèo, một em mèo con bị Tạ Thần Mân bắt nạt, bằng cách đặt tên là Tạ Tiến Bảo.
Với dẫn chứng từ Chiêu Tài, tôi không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cái tên Tiến Bảo.
Điều đáng xấu hổ là em ấy thậm chí còn đặt làm riêng hai thẻ tên là "Chiêu Tài, Tiến Bảo", treo trên cổ chúng, để khoe khoang trình độ đặt tên thật tệ của mình.
★★★
Tiến Bảo là một em mèo tai vểnh màu cam, mà tôi nhặt được bên đường, nhỏ xíu và tàn tạ, trông như sắp chết.
Nhưng nó rất cảnh giác, khi tôi bế nó lên, mặc dù chỉ còn chút hơi tàn, nó vẫn kêu meo meo meo.
Lúc mới mang về, mặt của Chiêu Tài thường xuyên bị cào.
Nhưng khi Tiến Bảo lớn hơn một chút, nó bắt đầu bám lấy Chiêu Tài. Đối xử với chú chó còn thân thiết hơn cả hai chúng tôi.
Trong lòng Chiêu Tài, địa vị của mọi người đều bình đẳng, có thể Tiến Bảo còn cao hơn một chút. Bởi vì khi Tiến Bảo đến tranh ăn của nó, nó sẽ im lặng đứng sang một bên vẫy đuôi chờ mèo con ăn xong, nhưng Tạ Thần Mân lại không được phép sờ vào nó, khi nó đang ăn.
Còn trong lòng Tiến Bảo thì phân chia thứ bậc rất rõ ràng, từ cao xuống thấp có lẽ là Chiêu Tài, tôi, nhà cây và thức ăn cho mèo, Tạ Thần Mân.
Tạ Thần Mân thậm chí còn không bằng một chú chó Samoyed và nhà cây cho mèo.
Để tăng sự hiện diện của mình, em ấy thường ôm Chiêu Tài vào lòng sưởi ấm, khi Tiến Bảo cuộn tròn trên đùi tôi liếm móng vuốt.
Nhưng Chiêu Tài không muốn sưởi ấm cùng em ấy, ánh mắt đáng thương cứ dính chặt vào mèo con đang liếm móng một cách tao nhã, kêu ư ử.
Tiến Bảo không để ý, bởi vì cái lưỡi to lớn ướt át của Chiêu Tài liếm vào người nó, khiến bộ lông nó vừa chải xong trở nên rối tung.
Vì vậy, Chiêu Tài kêu còn thảm thiết hơn nữa.
Tôi không đành lòng nên khuyên Tạ Thần Mân, Em tha cho nó được không?
★★★
Nếu bạn nhìn thấy Chiêu Tài, Tiến Bảo nhất định ở gần đó.
Chú chó to và bé mèo con luôn ở bên nhau chờ tôi và Tạ Thần Mân về nhà, Chiêu Tài không sợ bóng tối nữa, Tiến Bảo cũng không sợ lạc.
Ngày qua ngày, cuối cùng chỉ còn lại một mình chú chó.
★★★
Bé mèo con của Chiêu tài đã ra đi từ lâu.
Có lẽ nó bị bỏ rơi bởi người thân cũ vì mắc bệnh tim bẩm sinh.
Tiến Bảo không sống lâu, nó ra đi khi vẫn còn đang cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của chú chó to.
Chiêu Tài có lẽ nghĩ rằng Tiến Bảo chưa tỉnh dậy, nên nó đã nằm lười ở đó, lâu hơn bình thường. Mãi cho đến khi tôi và Tạ Thần Mân cùng đến tìm chúng, Chiêu Tài vẫn đang nằm sấp, thè lưỡi vẫy đuôi với chúng tôi, còn lấy cái đầu trắng của nó thúc vào mèo nhỏ trong lòng.
Tôi bế Tiến Bảo đi.
Chiêu Tài không bao giờ gặp lại bé mèo con của nó nữa.
★★★
Tôi tự hỏi, khi ngủ, liệu chú chó lớn có mơ thấy bé mèo con của mình không? Liệu nó có quên hết mọi thứ, và trong giấc mơ, nó lại tiếp tục liếm bộ lông màu cam của bé mèo và bị cào nữa không.
Chắc chắn là có, tôi nghĩ vậy.
★★★
Có lẽ nó đã mơ, Chiêu Tài dậy muộn hơn thường lệ. Khi nó tỉnh dậy, bữa sáng đã ở trong bát, còn anh chủ thì đã đi làm.
Tạ Thần Mân vẫn đi làm như bình thường.
Tôi đi theo em ấy lên xe, tắc đường, đỗ xe, chen chúc trong dòng người đông đúc để lên thang máy, lên tầng cao.
Em ấy vẫn có thói quen nghe dự báo thời tiết, và tình hình giao thông trên radio trong xe, thứ mà bây giờ chỉ có người lớn tuổi mới thích. Sau đó, khi tắc đường, em ấy theo thói quen soạn tin nhắn, sao chép và dán vào hộp tin nhắn gửi đi.
Ngón tay em dừng lại trên nút gửi, tôi thấy em ấy khựng lại một chút, rồi xóa từng chữ một, tắt đài, cất điện thoại đi.
Em ấy tìm được chỗ đậu xe, nhưng vẫn không nhịn được gọi cho tôi, em ấy thậm chí còn không cần tìm trong danh bạ mà có thể đọc thuộc số của tôi.
Tôi mới biết em ấy đã lưu tên tôi trong danh bạ là, "Vợ yêu lạnh lùng đẹp trai".
Tôi rất muốn đá em ấy một cái, rồi dí bàn phím vào cổ ép em ấy đổi lại tên, nhưng tôi không thể.
Tôi thậm chí còn không thể chửi một câu, "mịa kiếp, Tạ Thần Mân".
Âm báo chờ đổ chuông, em ấy bước vào thang máy, lên đến lưng chừng, rồi tắt vì không có ai nghe.
Thông thường, sau khi tôi không nghe điện thoại của em ấy, em ấy sẽ nhắn tin dồn dập cho tôi, nhưng hôm nay em ấy lại nhã nhặn cất điện thoại.
Em ấy rất được lòng các đồng nghiệp nữ trong công ty, điều này tôi cũng đoán ra được.
Một người quản lý chưa vợ, vừa đẹp trai, vừa tài năng, quả là nguy hiểm khi ở trong một nhóm toàn người khác giới.
Tôi nhìn em ấy giao tiếp xã giao một cách thành thạo, cười một cách thành thạo, nói đùa, Các anh chàng đẹp trai và các cô gái xinh đẹp ơi, làm ơn giúp tôi một tay", và khéo léo chấp nhận hoặc từ chối lời mời.
Đột nhiên, một cảm giác khó chịu và buồn bã tràn ngập lồng ngực tôi.
Con người là một sinh vật rất mâu thuẫn.
Tôi không muốn em ấy chán nản và đau buồn vì cái chết của tôi, nhưng khi thấy em ấy bình thản như thường, thậm chí không có nhiều thay đổi trong biểu cảm, tôi cũng cảm thấy rất khó chịu.
Tạ Thần Mân, sao em vô tâm vậy.
Anh đã chết, em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Anh muốn em có thể nhìn thấy anh.
Anh sẽ nhớ em lắm.
★★★
Đối với một người lạc quan, với một người mà chỉ cần gọi điện hay nhắn tin wechat là có thể trò chuyện, thì khó có thể mà nhớ nhung.
Nhưng hôm đó tôi đang học lớp lập trình, em ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn.
Em ấy viết, "đàn anh, em nhớ anh."
Tôi đã nhìn thấy trong một khoảnh khắc, và em ấy đã thu hồi nó trong nháy mắt.
Tôi viết, "Hãy tranh thủ tự học khi không có lớp, đừng tụ tập trong ký túc xá chơi mấy trò kiểu, hãy nói thật hay chọn thử thách."
Em ấy gửi lại một chuỗi dấu ba chấm, và cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Tối hôm đó em ấy chạy từ khu Đông sang khu Tây, thở hổn hển nói, "Đi ăn thịt nướng không?"
Tôi vừa tắm xong, em ấy thì ướt đẫm mồ hôi.
Tôi nói, "Xe đạp công cộng là một lựa chọn tốt."
Em ấy nói rằng mình đã đăng ký chạy đường dài cho giải thể thao của khoa, và gần đây đang luyện tập.
Tôi nói, "Cậu đúng là rảnh rỗi."
Em ấy nói, "Bởi vì em thua trò nói thật hay chọn thử thách, lớp trưởng đã đăng ký tên em."
Hình phạt của thử thách là gửi tin nhắn cho người liên hệ gần đây nhất, với lời chào và câu, "Anh nhớ em", không được phép rút lại cho đến khi người kia nhìn thấy.
Người liên hệ đầu tiên của em ấy lúc đó không phải là tôi, mà là một nam sinh cùng khoa cùng lớp với em ấy, em ấy nhất quyết không gửi.
Vì vậy, em ấy đã được một nhóm người phong tặng danh hiệu, "chàng trai sắt thép".
Em ấy đã không nói với tôi về điều này, sau này tôi mới biết.
★★★
Hôm đó tôi và em ấy đi ăn thịt nướng ngoài trường, em ấy mời, và nói với tôi, "Đàn anh, anh đi xem em thi đấu nhé."
Tôi nói, "Chạy đường dài thật là nhàm chán."
Em ấy nói, "Vậy anh mang theo máy tính đến và gõ code đi."
Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy.
Em ấy nói, "Em chỉ muốn anh có mặt ở đó, dù anh có xem em hay không cũng không quan trọng, em cảm thấy điều đó rất có động lực."
Tôi hỏi, "Tại sao?"
Em ấy nói, "Nam thần của khoa Công nghệ thông tin đến cổ vũ cho em, em thấy rất hãnh diện."
★★★
Tôi xin nghỉ phép các hoạt động của hội sinh viên, vác máy tính và đạp xe đến sân vận động ở khu Đông.
Trong đám đông hò reo cổ vũ, tôi đeo tai nghe và gõ bàn phím một cách rất "lạc quẻ".
Vì vậy, tôi đã thu hút rất nhiều ánh nhìn ngạc nhiên.
Tôi cảm thấy đã đến lúc, ngẩng đầu nhìn đường chạy, và thấy Tạ Thần Mân đang nhìn tôi chằm chằm.
Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, em ấy bắt đầu cười, ra hiệu và nói với tôi: "đàn anh, anh xuống đây đi!"
Lúc đó, tôi đang nghe bài hát mới của Avril Lavigne, sau khi cô ấy trở lại làng nhạc.
Khi tôi nhìn em ấy, cô ấy hát, "God keep my head above water."
Tôi không phải là người dễ xúc động, nhưng tôi đã cảm thấy choáng váng trong giây lát.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên cảm thấy khó thở.
Em ấy nói, "Nếu em về nhất, anh hãy cho em một bất ngờ nhé."
Tôi nói, "Tại sao cậu lại kéo tôi đến đây một cách ép buộc, mà tôi còn phải cho cậu một bất ngờ chứ."
Em ấy nói, "Bởi vì em vừa đẹp trai lại quyến rũ."
Tôi quay lại gõ code, và những lời xin xỏ sau đó của em ấy đều trở nên vô ích.
Không nghe, không nghe.
★★★
Nhưng tôi vẫn không thể bỏ rơi anh chàng đẹp trai và quyến rũ này.
Tôi là một người đôi khi hơi cảm tính, khi bị kích động thì chẳng quan tâm gì cả.
Sân vận động là một nơi rất dễ khiến người ta bị kích động.
Tôi không thể không ném máy tính sang một bên, chen qua đám đông, chạy xuống đường chạy số 3 sau vạch đích.
Và dang rộng vòng tay.
Học sinh Tạ Thần Mân ở đường chạy số 3 là người về nhất, được chào đón bằng những tiếng reo hò và vỗ tay.
Hơi thở của em ấy gấp gáp, phả vào tai tôi khi em ấy lao đến, kèm theo một tiếng "Đàn anh".
Dải băng đỏ dài của chiến thắng nằm giữa chúng tôi, cắt ngang đường chạy.
Trái tim đập loạn xạ của tôi và em ấy gần sát nhau, tôi nói, "Đứng dậy đi dạo đi, cẩn thận đột tử đấy."
Ngày hôm đó để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
Chủ yếu là vì lúc đó, máy tính của tôi đã không cánh mà bay.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.