Chương 3
[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Sau đó, em ấy mua cho tôi một chiếc láp top.
Vào thời điểm đó, nó là chiếc máy có cấu hình tốt nhất.
Nghe nói gia đình em khá giàu có. Còn nhà của tôi chỉ là một gia đình trung lưu, để mua một chiếc máy tính ở tầm giá này, ba mẹ tôi phải dành dụm ba bốn tháng lương.
Nhưng dù em có là con trai của một tỷ phú giấu mặt, tôi cũng không thể nhận không một món đồ đắt tiền như vậy. Hơn nữa, việc mất máy tính đâu phải lỗi của em ấy.
Tôi kiên quyết từ chối. Em nói được thôi, nhưng máy tính cứ để anh dùng trước, tiền có thể trả bất cứ lúc nào.
Tôi chỉ nhớ là mình đã dành dụm tiền rất lâu, đến ngày đủ tiền, tôi đưa tiền cho em, em ấy đã tỏ tình với tôi.
Các dòng máy tính nâng cấp chóng mặt, nhưng tôi vẫn dùng nó suốt ba năm đại học và hai năm đầu đi làm.
Tạ Thần Mân từng tự hào hỏi tôi, tại sao không đổi, có phải vì do em tặng nên anh mới không nỡ vứt đi không.
Tôi nói, vì nó quá đắt.
Sau khi bị tôi vắt kiệt đến hết giá trị, chiếc máy tính đó đã nằm phủ bụi trong ngăn kéo của tôi.
★★★
Tạ Thần Mân từ chối buổi gặp mặt xã giao không quan trọng tối nay, nói rằng tối nay muốn về nhà sớm.
Một nữ đồng nghiệp xinh đẹp trêu chọc, sao vậy ạ, có ai đó đang đợi ở nhà sao.
Em cười mà không nói, chỉ vẫy chiếc nhẫn trên tay về phía cô ấy.
Tôi thấy nụ cười của cô gái hơi cứng lại, không ai nói cho cô ấy biết tại sao quản lý Tạ lại đeo nhẫn cưới.
Em ấy nói, người yêu tôi đang đợi tôi.
Nhưng ngoài một chú chó ra, không có ai ở nhà đợi em, em cũng không về nhà.
Em ấy đến quán bar.
Tôi thấy em mặc áo sơ mi trắng ngồi một mình, ánh đèn neon nhấp nháy kéo dài bóng em ấy, nhưng không thể nào làm thay đổi màu đen của nó.
Tôi thấy rất nhiều người đến rồi đi bên cạnh em, mỗi người ở đây đều đeo một chiếc mặt nạ mỉm cười, ẩn dưới lớp mặt nạ thường không phải là một trái tim, mà là một mục đích trần trụi.
Tạ Thần Mân từng nói không thích những nơi như thế này, vì em ấy không thích những người như vậy.
Tôi nhìn em trò chuyện vui vẻ, gọi cho mỗi người đẹp ngồi cạnh một ly Chivas Regal 12 năm tuổi, rồi nhìn họ tìm đủ mọi lý do để rời đi.
Em thậm chí còn cho phép người khác khoác vai bá cổ mình, hoặc nói những lời tán tỉnh khiêu gợi.
Tôi không biết cảm giác này là gì, tôi dường như là người thừa.
Tôi vốn là người thừa.
Một khối không khí có ý thức dư thừa trên thế giới.
Trước khi khoác tay em ấy, cô gái liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay em một cách thận trọng, có lẽ nghĩ đến sự kích thích mà cả hai đang theo đuổi, sự thận trọng biến thành một nụ cười nhẹ.
Tạ Thần Mân gọi một chiếc xe riêng, hỏi địa chỉ của cô gái, rồi để cô ấy ôm mình cùng lên xe.
Hóa ra là như vậy.
Thôi, tôi không nên buồn thêm nữa.
Người này dù sao cũng đã khiến tôi tin vào giấc mơ, nắm tay nhau đi đến cuối đời, tôi nên hài lòng rồi, tại sao phải nghĩ đến thực tế như thế nào.
Nhưng tại sao em không nói trước với anh.
Anh sẽ không phản đối, giống như đã đồng ý đi cùng em mà không màng hậu quả, bắt đầu một cách liều lĩnh và dũng cảm.
★★★
Bạn cùng phòng của em ấy nói rằng, Tạ Thần Mân dành nhiều thời gian cho tôi hơn cả họ. Lúc 11 giờ đêm, em ấy luôn chạy về, với tiếng mắng của cô quản lý ký túc xá, họ đều đã quen với điều đó.
Họ đổ lỗi cho tôi vì đã dạy hư Anh Mân của họ, và yêu cầu tôi phải đền bù bằng cách mời họ ăn.
Điều này có thể trách tôi sao, đâu phải tôi bảo em ấy làm vậy.
Mỗi khi giáo viên lập trình giao bài tập, hầu như tôi đều dành thời gian buổi tối sau 7 giờ cho việc tự học.
Đôi khi tôi không có thời gian ăn cơm, tôi sẽ gọi điện cho em, chuyển tiền cho em, sau đó sẽ nhận được một bữa ăn mang đến tận nơi mà không cần trả phí.
Người giao hàng dường như không cần phải học vào buổi tối, sau khi mang cơm đến, em sẽ không đi, mà ở lại bên cạnh tôi, khoe về chiếc máy tính mới mà em đã mua cho tôi tuyệt vời như thế nào, hoặc nhìn vào đoạn code trên màn hình, đôi khi còn tò mò hỏi thêm vài câu.
Không gì khác ngoài, Cái đống này là cái quái gì vậy, hay anh đang làm gì vậy".
Tôi trả lời em ấy một cách nghiêm túc, còn em thì nghiêm túc chơi điện thoại.
Tôi nói, nếu cậu có việc thì cứ đi trước đi.
Em ấy nói, em khá rảnh.
Tôi nói, tôi đang làm phiền cậu chơi game rồi đấy.
Em nói, không sao, em sẽ dạy anh chơi cùng.
Tôi nói, cút đi.
Sau đó, em ấy sẽ đi mua hai lon Coca, quay lại và tiếp tục ngồi cạnh tôi.
Đôi khi chúng tôi sẽ trò chuyện về đủ thứ trên trời dưới đất. Hoặc em sẽ kể cho tôi nghe những câu chuyện về em và mẹ em, tôi biết rằng em ấy xuất thân từ một gia đình đơn thân.
Thỉnh thoảng em dạy tôi chơi game trên di động, sau khi tôi cố tình kéo em xuống một bậc, thì chuyện này không bao giờ xảy ra nữa.
Em nói tôi là đàn anh cứng nhắc nhất mà em từng gặp, cuộc sống đại học chỉ có học và học.
★★★
Vì vậy, việc bài tập của tôi bị kéo dài đến tối muộn là có lý do.
Mỗi lần tôi gập máy tính lại, liếc nhìn đồng hồ lúc đã 20 giờ 50 phút, tất cả xe đạp bên ngoài đều đã được dùng hết, tôi hỏi em ở ký túc xá phía đông, có về kịp không.
Em ấy nói, ổn, đợi em về ký túc xá sẽ nhắn tin cho anh.
Tôi trở về, mở tin nhắn thoại có chấm đỏ, thường sẽ nghe thấy tiếng thở hổn hển của em xen lẫn tiếng mắng của cô quản lý ký túc xá.
Tôi không biết tại sao, khi nghe em ấy bị mắng, tôi lại cảm thấy khá vui.
Tôi luôn vô thức mỉm cười.
Một số nữ sinh trong lớp tôi hỏi, tại sao cậu em điển trai này lại si tình như vậy.
Tôi nói, có lẽ là vì tôi vẫn chưa trả tiền máy tính.
★★★
Tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mình phụ thuộc vào những bữa ăn mang đến tận nơi mà em ấy mang đến.
Đôi khi nếu em không nhắn tin cho tôi trong một ngày, tôi sẽ nhấp vào biểu tượng màu xanh lá cây nhỏ đó để xem.
Em ấy sẽ quay video và gửi tin nhắn thoại cho tôi mà không có lý do gì. Cách em nói chuyện rất thú vị, nghe xong sẽ khiến người ta không khỏi bật cười, rồi lại mở ra nghe lại và cười một lần nữa.
Em thường quay những khoảnh khắc đời thường nhỏ nhặt trong ký túc xá, em ấy sống ở đâu cũng như ở nhà vậy. Ba người bạn cùng phòng thân thiết của em ấy, khi gặp tôi trên đường sẽ chào và gọi "Chào anh".
Sau đó, họ đổi thành gọi, "Chào anh Lâm", họ nói vì Tạ Thần Mân đã cảnh báo họ rằng, chỉ có em ấy mới được gọi tôi là "anh".
Họ lập một nhóm chat ba người, không có Tạ Thần Mân và kéo tôi vào, rồi ngày nào cũng cùng nhau tố cáo rằng, anh Mân bị bệnh.
Tôi luôn không nhịn được cười, vốn dĩ những người xung quanh tôi luôn trêu chọc rằng, biểu cảm này đã biến mất khỏi khuôn mặt tôi.
Có lẽ tôi chỉ chưa gặp được những người thú vị như vậy.
★★★
Cô gái nói, anh đẹp trai, làm không.
Em cười, đang có người lái xe phía trước đấy.
Cô gái cũng cười, anh đẹp trai đừng diễn nữa, anh đã lén ra ngoài ăn vụng sau lưng vợ rồi, còn ngại gì chuyện này nữa.
Em ấy xoay chiếc nhẫn kim cương trên tay, để mặc cô gái ôm eo mình, em ấy nói, cô có kinh nghiệm không.
Cô gái nói, có rất nhiều.
Em nói, không sợ mắc bệnh sao?
Cô gái sững sờ một lúc, dường như lần đầu tiên nghe thấy có người nói thẳng ra những lời khó nói này, cô ấy nghi ngờ hỏi, hỏi cái này làm gì, anh không có chứ?
Em ấy lắc đầu, nói nhẹ nhàng, tôi không có.
Cô gái nói, làm sao anh biết.
Em nói, tôi đã kiểm tra rồi.
Cô gái bật cười, ánh đèn thành phố hoa lệ lướt qua cửa sổ xe, hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Cô ấy nói, "Anh kiểm tra cái đó làm gì, nghe là biết có vấn đề rồi."
Tạ Thần Mân chỉ mỉm cười.
★★★
Bạn cùng phòng của em ấy nói rằng, hôm qua em ấy đã đi bar, cả đêm không về, và hỏi tôi có biết anh Mân đi đâu không.
Tôi vẫn đang trong giờ học, chỉ vô tình nhìn vào điện thoại và thấy tin nhắn này.
Tôi rất ngạc nhiên và ngay lập tức trả lời họ.
Tôi nói, "Tôi không rõ, hôm qua vẫn ổn mà."
Tôi xem lại lịch sử trò chuyện với em ấy, tin nhắn cuối cùng dừng lại ở một câu gọi, "đàn anh".
Không có thêm gì nữa.
Tôi không thấy lạ, em ấy thường như vậy, tôi hỏi em ấy có chuyện gì, em luôn nói những chuyện vụn vặt linh tinh, chẳng hạn như hôm nay thời tiết đẹp.
Họ nói với tôi rằng hôm qua Tạ Thần Mân đã cãi nhau với ai đó.
Tôi hỏi, "Tại sao?".
Bạn cùng phòng của em ấy nói rằng, hôm qua có một buổi báo cáo về sức khỏe tâm lý sinh viên, giảng viên chính đã đề cập đến đồng tính luyến ái.
Không hiểu sao mí mắt tôi giật nhẹ, tôi hỏi, "Rồi sao nữa?".
Giảng viên giữ thái độ trung lập, khuyên những sinh viên có xu hướng này nên bảo vệ bản thân.
Những lời này của giảng viên khá cởi mở và khách quan, nhưng một chủ đề nhạy cảm như vậy chắc chắn sẽ thu hút một số ý kiến gay gắt.
Bạn cùng phòng của em ấy nói rằng, có một vài nam sinh ngồi phía dưới thì thầm với nhau, nói rằng những người đồng tính luyến ái đều là biến thái, đàn ông với đàn ông thật kinh tởm, có lỗi với ba mẹ, những lời này đã lọt vào tai Tạ Thần Mân.
Trong lòng tôi là sáu dấu chấm.
Tôi là kiểu người rất thờ ơ với ánh mắt và ý kiến của người khác, ngay cả khi người ta chỉ thẳng vào mặt tôi và mắng tôi là đồ ngu ngốc, chỉ cần tôi biết rõ mình là ai, tôi sẽ không quan tâm dù chỉ một chút.
Bạn cùng phòng của em ấy nói, "Cảm giác anh Mân có chút xu hướng đó."
Tôi vừa buồn cười vừa không biết làm sao, hỏi, "Làm sao các cậu cảm nhận được?".
Họ nói rằng anh Mân đối xử với tôi quá tốt, chỉ những người sống cùng phòng với em ấy mới biết, anh Mân ngày nào cũng nhắc đến 3 chữ, "đàn anh Lâm Sơ", thậm chí còn mua về một đống sách hướng dẫn về ngôn ngữ lập trình, C, Java, Python, mà họ không hiểu gì cả, còn nói với họ rằng, sau này nhất định sẽ cưới cho họ một chị dâu biết lập trình, những người biết thứ này thật sự rất giỏi.
Họ còn nói đùa rằng, vậy thì anh Mân sẽ cô độc suốt đời.
Ban đầu, họ không cảm thấy có gì đáng nói, nhưng sau khi vài nam sinh cùng lớp buôn chuyện bị Tạ Thần Mân thẳng thừng đáp trả đến mức xấu hổ và tức giận, họ đã lôi tôi vào cuộc.
Họ nói, "Thôi đi Tạ Thần Mân, đừng giả vờ khách quan nữa, chúng tôi đều biết cậu và cái tên ở khoa Công nghệ thông tin kia, là một đôi đồng tính luyến ái."
Và rồi Tạ Thần Mân nổi giận.
Họ nói không phải là không giữ nghĩa khí hay nói xấu anh em gì cả, họ thật sự cảm thấy Tạ Thần Mân có ý với tôi.
Tôi không biết cảm giác trong lòng là gì, giống như nuốt nhịp tim rồi bị nghẹn lại, một khối thịt sống nhảy lên nhảy xuống trong cổ họng.
Không ngạc nhiên, nhưng lại căng thẳng một cách khó hiểu.
Tôi nói, được rồi, tôi đi tìm em ấy.
Tôi tìm một lý do chính đáng, gửi một tin nhắn.
Tạ Thần Mân, cậu đến nhà hàng số 4 tầng 3 đi, tôi trả tiền máy tính cho cậu.
Ba phút sau, em ấy nói, được.
Lúc tôi đến, em ấy đang mua trà sữa, hai cốc lớn đựng đá.
Khoảng mười giờ sáng, nhà hàng số 4 hầu như không có ai, chúng tôi tìm đến một góc khuất để ngồi.
Nơi này có cách trang trí sang trọng nhất trong tất cả các nhà hàng của trường, ngay cả khi các cặp đôi hẹn hò ở đây cũng không cảm thấy "kém sang".
Em ấy đưa cho tôi một cốc trà sữa, ngồi đối diện, cắm ống hút vào và nói, chuyển khoản qua wechat hay Alipay không phải tốt hơn sao.
Tôi nói, hôm qua cậu đi quán bar làm gì.
Trân châu trong trà sữa của em ấy bị kẹt trong ống hút.
Em im lặng một lúc, tiếp tục uống hết ngụm này rồi nói, đi chơi.
Tôi nói, cậu đã nói với tôi cậu không thích những nơi như vậy.
Em ấy nói, em chỉ đi xem và uống chút rượu, không nói chuyện với ai, hơn nữa, quán bar không phải là đồng nghĩa với nơi bất hợp pháp, người trẻ tuổi đến đó thư giãn một chút cũng không có gì, tư tưởng cán bộ già lạc hậu của anh nên cải cách rồi.
Tôi hỏi, rốt cuộc là vì sao.
Em ấy nói, em đã nói rồi, em chỉ đi xem và uống chút rượu.
Tôi bóp đá và trân châu trong trà sữa, nói thẳng, cậu có ý với tôi phải không.
Tạ Thần Mân nói, anh tự luyến quá rồi đấy, đàn anh.
Tôi nhìn em ấy đang cúi đầu thờ ơ khuấy trà sữa bằng ống hút, nói, cậu có thể nhìn người khác khi nói chuyện không.
Em nói, em đang nghe, em chỉ hơi nghi ngờ nhân viên cho ít trân châu quá.
Tôi ngắt lời em ấy, Tạ Thần Mân.
Em đáp, hửm.
Tôi không nói gì thêm, lấy ra một xấp tiền mặt lớn hiếm thấy ngày nay từ trong cặp, đưa cho em ấy nói, số tiền lớn tôi vẫn quen trả bằng tiền mặt, thật xin lỗi, tư tưởng của tôi đúng là nên cải cách rồi.
Em nhìn đống tiền, dừng tay lắc ống hút.
Tôi nói, tiền lẻ tôi sẽ chuyển qua Alipay cho cậu, được rồi, tôi không có việc gì nữa.
Tôi đứng dậy, bỏ lại một câu, tôi đi đây.
Em ấy gọi tôi một tiếng, như thường lệ, tiếng "đàn anh" khiến tôi quay đầu lại.
Tôi nói, hôm nay thời tiết đẹp, cậu còn có việc gì không.
Tạ Thần Mân nói, em thật sự chỉ đi uống chút rượu, không làm gì khác.
Tôi tức giận ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn, nói, cậu thật sự không biết tôi đang hỏi cậu cái gì sao?
Tạ Thần Mân nói, em biết.
Không đợi tôi nói câu tiếp theo, em ấy tự thú nhận trước, em mơ thấy em ngủ với anh, đàn anh, hơn nữa sau khi tỉnh dậy vẫn còn cảm giác.
Trong lòng tôi sáu chấm nhân hai.
Em nói, em chỉ cảm thấy hơi khó tin, vì hồi cấp ba em còn có bạn gái.
Tôi nói, vậy có thể cậu là song tính.
Em ấy nói, em không đùa đâu, đàn anh.
Cả hai chúng tôi đều im lặng, tôi cắm ống hút vào trà sữa của mình, bắt đầu uống từ từ.
Em phá vỡ sự im lặng, đột ngột nói một câu, em thích anh Lâm Sơ, anh có muốn thử ở bên em không.
Tôi không trả lời, vẫn uống trà sữa.
Không nhận được câu trả lời chính xác sau khoảng thời gian dài, trái tim em ấy dường như từng chút, từng chút nguội lạnh, cười nhẹ và thở dài nói, haiz, tại sao em lại nói ra chứ.
Tôi cũng chợt nói, cậu không nói sao tôi đồng ý được.
Em trợn to mắt, nhìn tôi kinh ngạc.
Tôi nói, sau này có chuyện gì cứ nói thẳng với anh, không cần che giấu, anh đã bao giờ từ chối em cái gì đâu.
Em ấy nói, anh từ chối máy tính của em.
Tôi chửi, cút đi.
★★★
Hôm đó, chúng tôi hôn nhau trên tầng ba của căng tin số ba, say đắm đến nỗi làm đổ trà sữa ra khắp bàn.Trong sự bồng bột và vụng dại của tuổi trẻ, chúng tôi đã thử thực hành vô số lần.
Ngày hôm sau, em nói với tôi: "Chúng ta làm chuyện đó đi, em đã đi khám ở bệnh viện rồi, em không có bệnh truyền nhiễm, sẽ không lây cho anh đâu."
Rồi em ấy còn thêm vào một cách lãng mạn rằng: "Và sau này em sẽ chỉ lên giường với mình anh thôi, sẽ hiến máu ở bệnh viện uy tín, không xăm mình, không xỏ khuyên, sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."
Trong lòng tôi lúc đó là sáu dấu chấm nhân ba.
Đúng là một chàng trai ngốc.
Em ấy đã kể chuyện của chúng tôi cho bạn cùng phòng ngay hôm đó, ba người kia cũng ủng hộ, chỉ hơi bất ngờ vì em ấy "cưa đổ" tôi nhanh đến vậy.
Họ lên kế hoạch đi ăn thịt xiên vào hôm đó.
Mọi người trong nhóm chat đều gửi tin nhắn "Cố lên anh ơi, giữ gìn sức khỏe nhé, kèm theo biểu tượng cảm xúc.
Tôi, sáu dấu chấm nhân ba.
Một đám ngốc này.
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
★★★
Chúng tôi bắt đầu từ 9 giờ tối tại phòng ký túc xá của em ấy, "vật lộn" hơn một tiếng đồng hồ. Lần đầu tiên của tôi rất đau, tôi đã khóc giữa chừng, nhưng em đã hôn lên khóe mắt tôi và lau đi nước mắt.
Quả nhiên tuổi trẻ không biết mệt là gì, chúng tôi đã làm cho ga trải giường và chăn của em nhăn nhúm và bẩn thỉu.
Em dừng lại trong cơ thể tôi, khi cúi xuống nghỉ ngơi, em nói với tôi: "Đàn anh, đừng thử nữa, chúng ta hãy ở bên nhau, được không?"
Tôi nói: "Anh có từ chối em điều gì đâu."
Rồi tôi thêm vào: "Ngoài cái máy tính ra."
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.