[Chết trước ngày cưới] Chương 5 - CHẠY LON TON

Chương 5

[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×

5

Ba ngày đầu tiên chúng tôi giận nhau, em ấy chẳng thèm trả lời tin nhắn của tôi. Tôi cố tình rủ em đi ăn chung, em cũng chỉ hờn dổi đáp lại một câu "Xin lỗi, em đang học".

Đến ngày cuối cùng, chút áy náy thoáng qua ban đầu đã tan biến, thay vào đó là sự chán nản và tức giận với thái độ của em ấy. Tôi nhắn tin: "Giỏi lắm, dám làm mặt lạnh với tôi à?".

Em ấy vẫn không trả lời.

Tôi bèn nói: "Được rồi, vậy sau này chúng ta cũng đừng nói chuyện với nhau nữa".

Nói rồi tôi tự mình đi ăn. Tôi bật chế độ không làm phiền và đeo tai nghe, cố tình đi bộ đến tận nhà ăn khu Đông.

Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho em ấy. Cặp đôi đồng tính ở đất nước này vốn đã chẳng dễ dàng gì. Nếu một ngày nào đó em ấy chơi chán rồi muốn rời đi, ít nhất tôi cũng muốn em ra đi mà không vướng bận gì.

Trong trường có một cái hồ rất lớn. Buổi tối, bên hồ có người ngồi đàn guitar và hát, có những cặp đôi nắm tay nhau ngồi trên ghế đá, có cả những người già dắt cháu hoặc thú cưng ra ngoài dạo mát.

Tôi tìm một chiếc ghế đá trống rồi ngồi xuống.

Buổi tối ven hồ vẫn còn hơi se lạnh. Gió thổi qua khiến tôi hắt hơi một cái.

Tôi xoa xoa cánh tay, thầm nghĩ mình thật rảnh rỗi, đồ ăn ở nhà ăn khu Đông và khu Tây chẳng khác gì nhau.

Tạ Thần Mân đúng là trẻ con hết sức!

Tôi chỉ muốn nhắc nhở em một chút thôi, chứ có phải là không tin tưởng em đâu.

Giá mà tôi có thể sang trường cảnh sát bên cạnh mượn một cái còng số tám, mỗi đứa khóa một tay vào rồi ném chìa khóa xuống hồ, cả đời này em ấy đừng hòng thoát khỏi tôi.

Nhưng tôi lại chẳng thể làm thế.

Tôi cũng rất rối bời, vừa sợ đến một ngày nào đó cả hai chúng tôi đều sẽ bị tổn thương, lại vừa sợ nếu thực sự chia tay thì tôi sẽ không đành lòng.

Tôi biết em cũng nghĩ như vậy.

Nhưng cái tên ngốc này lại chọn cách dổi hờn, chiến tranh lạnh như trẻ con để trút giận, đúng là ngốc nghếch hết chỗ nói.

Tôi ngồi yên lặng bên hồ một lúc, cuối cùng cũng chịu liếc nhìn điện thoại.

Tạ Thần Mân đã nhắn 99 cộng tin nhắn.

Cả bạn cùng phòng của em ấy cũng đang gọi tôi.

Một mình em ấy đã gửi vô số lời "Em xin lỗi", cộng thêm vô số lời "Em sai rồi" của bạn cùng phòng em ấy, kèm theo một dòng giải thích: "Vừa nãy anh Mân giật hết điện thoại của bọn em rồi."

Em ấy hỏi tôi đang ở đâu, em đã chạy khắp ba ban nhà ăn ở khu Tây mà không tìm thấy tôi.

Em nói mình là một tên khốn, em không cố ý phớt lờ tôi.

Em ấy nói xin lỗi.

Cho đến cuối cùng là lời van xin: "Cầu xin anh, trả lời em đi."

Tôi nghĩ có lẽ giọng điệu của tôi hơi quá, khiến em ấy hiểu lầm điều gì đó.

Tôi gọi điện cho bạn cùng phòng của em ấy trước. Bọn họ nói với tôi bằng giọng rất gấp gáp:

"Anh Lâm, anh gặp Anh Mân đi mà, em ấy tìm anh từ trưa đến giờ, như phát điên lên rồi."

"Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy?"

Tôi nói: "Tôi đang ở ven hồ gần ký túc xá của mấy đứa."

Nghĩ đến cảnh Tạ Thần Mân chạy khắp trường, đến cả ký túc xá cũng không kịp về, mấy cậu bạn cùng phòng của em ấy gửi đến ba dòng dấu ba chấm, rồi nói: "Thương anh Mân quá."

★★★



Tôi vốn thích một cuộc sống tĩnh lặng, bình yên, tin nhắn bùng nổ trước đây với tôi mà nói quả là một thảm họa.

Nhưng rồi cái gã tỏa sáng rực rỡ ấy xông vào cuộc đời tôi, thế là từ đó, cuộc sống của tôi chẳng còn bình lặng nữa.

Có lẽ, chỉ cần có cơ hội để bùng cháy, thì con người nguyên bản của tôi vẫn không cam tâm với sự tẻ nhạt.

Tôi đọc hết 99 cộng tin nhắn của em ấy từ đầu đến cuối, trong lúc đó em ấy lại gửi thêm mười mấy tin nữa.

Tôi trả lời: "Anh đang ở ven hồ. Hơi lạnh."

Em ấy lập tức ngừng nhắn tin. Tôi đoán em đang chạy đến đây.

Cho đến khi tên ngốc đó, người đầy mồ hôi, thở hổn hển xuất hiện trước mặt tôi và ôm chầm lấy tôi, trái tim tôi đập liên hồi trong lồng ngực nóng hổi của em.

Trong lòng tôi chợt lóe lên một ý nghĩ.

Tôi cảm thấy con người này, thực sự có thể cùng tôi đi đến cuối con đường.

Là kiểu người dù đã nhìn thấy muôn vàn phong ba bão táp, cảnh sắc bao la ngoài kia, dù e ngại những lời đàm tiếu và định kiến, vẫn có thể dành cho cọng rơm nhỏ bé trong tay một góc ấm áp chân thành.

Là kiểu người chỉ để lộ cho cọng rơm nhỏ bé thấy những mặt yếu đuối, không hoàn hảo, còn khi ở bên ngoài sẽ trở nên kiên cường, bất khả chiến bại.

Tôi nghĩ, đừng bận tâm đến chuyện có chia tay hay không nữa, được không?

Tại sao tôi phải để ý đến ánh mắt của người ngoài? Bây giờ là vậy, trước đây cũng vậy mà.

Lúc đó, bên hồ vẫn còn rất nhiều người qua lại với đủ loại ánh mắt khác nhau, tôi vòng tay qua cổ Tạ Thần Mân, cắn lên đôi môi vẫn còn đang thở dốc của em ấy.

Tôi nói: "Anh sẽ không bao giờ nói những lời đó nữa, xin lỗi em."

Tạ Thần Mân như một chú cún con, vùi đầu vào cổ tôi thở hổn hển, có vẻ như đã bị dọa sợ, lí nhí nói: "Em không trách anh đâu, thật đấy."

Tôi nói: "Ừm."

Chính tôi chẳng phải cũng là một đứa trẻ đang dổi hờn đó sao?

★★★



Ngày thứ ba sau khi tôi mất, Tạ Thần Mân ôm Chiêu Tài ngủ trong phòng tôi.

Ngày thứ tư, em ấy xin nghỉ làm.

Tôi đoán có lẽ là do hôm qua nôn nhiều quá nên dạ dày bị tổn thương.

Tôi nhìn em ấy từ từ ngồi dậy bên cạnh tôi, cúi gập người, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, ngồi một mình trên giường rất lâu.

Cho đến khi Chiêu Tài cũng tỉnh dậy, ngẩng đầu lên liếm láp em ấy, rồi "gâu" một tiếng, bị Tạ Thần Mân kéo lại làm gối ôm.

Cái đầu to của Chiêu Tài nghiêng nghiêng.

★★★



Tôi nhẹ nhàng vuốt ve lưng em ấy, nói: "Ai bảo em uống nhiều như vậy?"

Em ấy nói: "Đàn anh tốt nghiệp rồi, em vui mà."

Tôi im lặng một lúc rồi nói: "Đừng giả vờ nữa."

Em ấy ngẩng cái đầu cún con đầy vẻ tủi thân lên nhìn tôi, nói: "Em không vui."

Tôi xoa xoa đầu em ấy.

Chiếc áo sơ mi của Tạ Thần Mân dính đầy vết rượu, cứ thế áp sát vào ngực tôi.

Em nói: "Anh ở đó một mình nhất định phải sống thật tốt, đợi em tốt nghiệp, em sẽ đến tìm anh."

Tôi nói: "Em không học lên cao học nữa à?"

Tuy ngành của tôi không phải là ngành mũi nhọn của trường, nhưng tỷ lệ có việc làm của ngành Công nghệ thông tin rất cao, hơn nữa, tôi cảm thấy mình không thích hợp làm nghiên cứu, nên sau khi ký hợp đồng với một công ty Internet đang phát triển rất tốt trong nước, tôi đã không còn nghĩ đến chuyện thi cao học nữa.

Nhưng ngành của Tạ Thần Mân thì khác.

Với danh tiếng của trường chúng tôi, sau khi học xong cao học, em có thể trực tiếp có cơ hội nhận được một vị trí quản lý mà người khác mơ ước.

Em nói: "Em học, em đến thành phố của anh học."

Tôi nói: "Bên đó không có trường nào tốt về Quản trị kinh doanh."

Em ấy nói: "Nhưng bên đó có anh."

Tôi nói: "Lời ngon tiếng ngọt vô dụng với anh."

Em nói: "Anh muốn để em sống cô đơn một mình sao?"

Tôi nghiêm túc nói: "Tạ Thần Mân, em không còn là trẻ con nữa, em phải có trách nhiệm với cuộc đời của mình."

Tôi không cho em ấy cơ hội lên tiếng, nói tiếp: "Anh chỉ muốn em thi lên cao học, rồi vào một công ty tốt làm quản lý, sau này em nuôi anh, anh sẽ không phải làm lập trình viên nữa, được không?"

Hình như em ấy chẳng cần suy nghĩ một giây nào, liền đáp: "Được, anh nói rồi đấy nhé."

Mãi về sau tôi mới tự hỏi, liệu đoạn đối thoại này có phải là do em ấy đã lên kế hoạch từ trước hay không.

Tên này luôn muốn tôi tránh xa cái ngôn ngữ lập trình chết tiệt đó, em ấy đã từng hỏi tôi: "Chọn đi, mã code và em, anh thích cái nào hơn?"

Tôi nói: "Anh thích em."

Em ấy vui vẻ gối đầu lên đùi tôi, cho tôi xem danh sách những danh lam thắng cảnh đã được ghi chú trong điện thoại.

Em ấy như một hướng dẫn viên du lịch, vừa chỉ vừa nói: "Đợi chúng ta kết hôn, sẽ đi du lịch hết những nơi này."

Tôi ừ à đáp lại, đợi em ấy nói xong, cuối cùng mới hỏi: " bạn trai thân yêu, em nói xong chưa? Anh phải gõ code rồi."

Tình địch lớn nhất của Tạ Thần Mân là máy tính. Nơi em ấy ghét nhất là quán bar và quán net.

★★★



Quản lý Tạ bước xuống giường, chào hỏi Chiêu Tài, ôm theo cái dạ dày khó chịu vì hôm qua uống quá chén, tay cầm quyển sách "Lập trình từ cơ bản đến nâng cao", rồi đi thẳng đến quán net.

Tôi nhớ có lần phòng máy tính của trường bị hỏng, đúng lúc sắp đến kỳ thi cuối kỳ của khoa Công nghệ thông tin, máy tính của tôi cũng hỏng theo.

Số phận đúng là trêu ngươi tôi mà!

Nhưng may mắn là nhờ mối quan hệ rộng rãi thần kỳ của Tạ Thần Mân mà tôi đã được giúp đỡ.

Em ấy nhờ ông chủ quán net gần trường dành riêng cho tôi một chỗ yên tĩnh. Cứ hai tiếng lại mang đến một cốc nước nóng.

Vì hành động của ông chủ quá kỳ lạ nên tôi đã cố tình bấm giờ.

Rồi đang mải mê gõ code, trên màn hình bỗng xuất hiện hình ảnh phản chiếu cái đầu đẹp trai của Tạ Thần Mân.

Em ấy nhỏ giọng nói: "Vợ ơi, ăn cơm thôi."

Sau đó bị tôi đá ra khỏi quán net.
★★★



Mấy cậu nhóc đầu xanh đầu đỏ chắc hẳn nghĩ em ấy bị khùng.

Tôi cũng thấy hơi kỳ chút.

Nếu chỉ cần đọc một cuốn sách là có thể từ gà mờ biến thành cao thủ, vậy tôi học đại học ban năm làm gì?

Em ấy dành cả ngày để đọc hết cuốn sách đó từ đầu đến cuối, tôi không biết em ấy có hiểu hay không.

Nhưng tôi biết đoạn code dài dòng, lủng củng mà vẫn chạy được do em ấy viết ra, chắc chắn không thể làm xong trong một ngày.

Hóa ra những cuốn sách em ấy mua hồi đại học không phải chỉ để làm gối ngủ.

Em nhìn chằm chằm vào dòng lệnh cuối cùng xuất ra, "Anh đồng ý không?" rất lâu, rất lâu.

Cuối cùng, em ấy ôm quần áo rồi bỏ đi.

Nó không thể chạy chương trình.

Tôi cũng biết nó không thể chạy được.

Máy tính ở quán net không có trình biên dịch.

★★★



Em ấy nói muốn tạo bất ngờ cho tôi, muốn lợi dụng "tình địch" của mình để tạo bất ngờ cho tôi trong ngày cưới.

Lúc đó tôi còn ngạc nhiên hỏi, tình địch nào cơ?

Nhưng em ấy không nói gì.
★★★



Anh có tin trên đời này thực sự có người như Mạnh Bà không?
Chắc là do người ta bịa ra, nghĩ đến cảnh tượng khi mình chết đi, đói rét, có người đưa cho một bát canh nóng, uống vào rồi quên hết mọi thứ. Ít nhất chút hơi ấm ấy là bằng chứng cuối cùng cho thấy mình từng tồn tại trên thế giới này.

Tôi đã chết năm ngày rồi, vẫn chưa gặp được người đưa canh cho tôi.

Người ta nói sau khi chết, con người chỉ có thể ở lại trên đời bảy ngày.

Ngày nào tôi cũng đi theo em ấy, có lẽ đến ngày cúng thất đầu của tôi thì sẽ có thể chạm vào em ấy.

Dù chẳng ai có thể nhìn thấy linh hồn của tôi.

Tạ Thần Mân tiếp tục xin nghỉ, em ấy đến chỗ mẹ của mình.


Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo