[Chết trước ngày cưới] Chương 7 - CHẠY LON TON

Chương 7

[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×
7.

Một ngày trước đó, Tạ Thần Mân đã gọi điện cho tất cả người thân và bạn bè, bao gồm cả họ hàng, bạn bè thân thiết, đồng nghiệp và bạn học, tất nhiên là có cả ba người bạn cùng phòng nổi bậc kia.

Nhóm chat "Liên minh chống Tạ Thần Mân" vẫn còn đó, chỉ là ít trò chuyện hơn, liên lạc cũng ít hơn.

Họ vẫn chưa biết tôi đã chết.

Em ấy bật loa ngoài, âm lượng lớn nhất. Đặt bát đựng thức ăn cho chó của Chiêu Tài xuống đất, để thu hút chú chó lớn đến gần, Tạ Thần Mân vừa nói vừa xoa đầu trắng của nó.

Như thể muốn chia sẻ những lời chúc phúc từ đầu dây bên kia với nó.

Chiêu Tài không ngại em ấy vuốt ve vì thấy em ấy đáng thương.

Tôi nghe thấy giọng nói của từng người trong số họ.

Em ấy nói, tôi và Lâm Sơ sắp kết hôn rồi.

Họ nói.

Giỏi quá Tạ Thần Mân, sao anh Lâm lại đồng ý, có ghi âm lại không, gửi qua đây cho tôi nghe với.

Sau này việc phát cơm chó trở nên hợp pháp rồi, tôi còn sống nổi sao?

Anh Mân Anh Lâm, sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc.

Tạ Thần Mân xoa đầu Chiêu Tài nói, cảm ơn mọi người.

Tôi nghe thấy đầu dây bên kia của mỗi cuộc gọi đều im lặng một lúc, không biết là trùng hợp hay là ăn ý sau bốn năm, sau đó họ đều hỏi một câu, Anh Mẫn, anh sao vậy.

Tạ Thần Mân trước đây chắc chắn sẽ cà khịa lại từng người một, sau đó lại vui vẻ hẹn nhau đi ăn, dù sao cũng sẽ không nói lời cảm ơn.

Họ đã thống nhất với nhau "Anh em mình không cần nói lời cảm ơn", nói hai chữ cảm ơn sẽ bị phạt mời cơm.

Tạ Thần Mân nói, vui, vui đến mức hơi hồi hộp.

Sự im lặng được xua tan một chút, dường như họ hiểu phản ứng của Tạ Thần Mân như một sự trưởng thành được tôi luyện sau nhiều năm, và sự xúc động vì đã kiên trì đến bây giờ.

Họ hỏi, Anh Lâm đâu?

Em ấy nói, đang ngủ.

Họ đáp, trời sáng rồi, gọi Anh Lâm dậy nghe điện thoại đi.

Tạ Thần Mân cười, tôi nào dám.

Cuối cùng họ cũng thả lỏng, nói, ồ, năm tháng đã mài mòn da mặt của Anh Mân chúng ta rồi.

Tôi nghe thấy những người họ hàng của em ấy im lặng hồi lâu, có người nói bảo trọng, có người thì cúp máy luôn.

Tôi nghe thấy âm thanh từ đầu dây bên kia lẫn trong tiếng mưa phùn lất phất, hoặc là những lời tán thành gượng gạo và giả dối.

Nhưng Tạ Thần Mân vẫn nhất quán, câu đầu tiên sau khi kết nối là, tôi và Lâm Sơ sắp kết hôn rồi.

Tôi không biết tại sao em lại gọi những cuộc điện thoại này, tôi chỉ đứng bên cạnh xem em ấy gọi xong, ngây người tại chỗ rất lâu.

Chiêu Tài liếm ngón tay em ấy.

Em ấy hoàn hồn, nhìn Chiêu Tài, lại bấm gọi.

Em nói với mẹ, mẹ, mẹ giúp con chăm sóc Chiêu Tài mấy hôm nhé.

Mẹ em ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ nói, được.

Bà lại nói thêm, con đừng để nó cô đơn quá lâu, nó có linh tính, sẽ nhớ người.

Bà ấy nói, Tiểu Sơ đi rồi, cũng để nó bầu bạn với con.

Tôi thấy đôi mắt đen của Tạ Thần Mân nhìn ra xa một cách vô định, rồi quay sang Chiêu Tài bên cạnh.

Chiêu Tài nhìn em ấy, thè lưỡi, nghiêng đầu.

Em ấy nói, ồ.

Chiêu Tài sẽ nhớ người.

Đến bây giờ nó vẫn giấu tấm thảm mà Tiến Bảo nằm ngủ trong ổ, không cho ai động vào.

Mỗi ngày sau khi đón Tạ Thần Mân về, nó đều theo thói quen quay đầu nhìn ra cửa một lúc.

Tôi nhớ lúc em ấy đưa nó cho tôi, nó còn rất nhỏ. Nó quá thông minh, ở trong môi trường xa lạ thì rụt rè lấy lòng tôi, sợ bị bỏ rơi lần nữa.

Tạ Thần Mân nói, Sơ, anh đợi em vài năm, em sẽ đến thành phố của anh.

Khi anh ở một mình, hãy để con vật nhỏ này bầu bạn với anh.

À, nó tên là Lâm Chiêu Tài.

Tôi nghĩ con vật này sẽ nhớ hơi ấm và mùi hương của tôi. Mỗi đêm nó gặp ác mộng, nó luôn thích úp cái đầu trắng của mình vào khuỷu tay tôi.

Đồng nghiệp hỏi tôi có độc thân không.

Tôi nói, không.

Họ nói, sao chưa thấy người yêu của cậu bao giờ.

Tôi nói, em ấy không ở thành phố này.

Họ cười, khuyên tôi một câu, yêu xa không bền đâu.

Tôi nói, ừ.

Em ấy không còn ở thành phố này nữa, nhưng em ấy vẫn luôn bên cạnh tôi.

Chiêu Tài giống hệt Tạ Thần Mân, là một chú chó Samoyed mà lại phá phách chẳng khác nào Husky. Mỗi ngày, khi nó dùng đuôi và lưỡi đánh thức tôi dậy, tôi lại có cảm giác như gã ngốc ấy chưa từng rời xa.

★★★



Tạ Thần Mân cúp điện thoại, quay sang Chiêu Tài hỏi: "Mày có sợ một mình không?"

Đôi mắt đen láy của Chiêu Tài ngơ ngác nhìn em ấy.

Em ấy nghĩ ngợi một lúc rồi đổi cách hỏi: "Mày có sợ khi chỉ có một mình mày là cún không?"

Chẳng biết Chiêu Tài có hiểu không, dù sao nó cũng sủa một tiếng, "Gâu".

Tạ Thần Mân lén lấy một viên thức ăn cho chó từ bát của Chiêu Tài để thưởng cho nó. Em ấy vuốt ve đầu chú chó, nói: "Tao cũng sợ."

Tôi cũng không biết cảm giác đó là gì, giống như giữa đêm đông lạnh lẽo, nuốt chửng một cốc nước đá, cái lạnh thấu xương đâm vào lục phủ ngũ tạng, đến máu cũng đông cứng lại.

Tôi chìa bàn tay cứng đờ và trống rỗng, muốn vuốt ve đầu em ấy.

Tạ Thần Mân đột nhiên đứng dậy, cơ thể xuyên qua lòng bàn tay tôi, có lẽ tôi đã chạm vào một trái tim đang đập.

Em ấy nói: "Mày đợi ở đây một lát nhé."

Chiêu Tài kêu lên một tiếng "Gâu", trong mắt nó phản chiếu bóng dáng em ấy

Tạ Thần Mân vội vã chạy ra ngoài.

★★★



Tôi nhớ năm đó sinh nhật tôi, tôi phải tăng ca.

Bận đến mức không có thời gian liếc nhìn điện thoại.

Mãi cho đến khi dòng xe cộ tấp nập của thành phố, lại như thường lệ len lỏi trong lồng giam sắt thép, đêm đã khuya lắm rồi.

Tôi mới nhớ ra, hôm nay là sinh nhật mình.

Buổi tối hơi lạnh. Chóp mũi tôi đỏ ửng vì lạnh, cuối cùng cũng có thời gian lấy chiếc điện thoại mà hôm qua quên sạc, chỉ còn lại 10% pin đáng thương.

Cả ngày Tạ Thần Mân không nhắn tin.

Tôi nhớ hôm qua em ấy nói, ngày mai em có việc phải ra ngoài, có thể không trả lời tin nhắn của tôi ngay được.

Có lẽ em quên mất, cộng thêm bận rộn, nên ngày này cũng chẳng còn mấy quan trọng nữa. Điều đó cũng chẳng trách được. Tôi cất điện thoại, quấn chặt áo khoác, bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.

Ánh đèn bên ngoài cửa sổ còn sống động hơn cả cuộc sống con người, tôi không thưởng thức nổi thứ nghệ thuật phồn hoa này, chỉ thấy ồn ào, bèn nghiêng đầu ngủ một lát.

Cứ thế, tôi bình thản về đến nhà, nhìn thấy Tạ Thần Mân.

Em ấy ngồi trên cầu thang trước cửa phòng trọ của tôi, lặng lẽ ngồi đó, giống như một chú chó hoang bị bỏ rơi.

Em nhìn tôi từ xa, không nói gì, ánh mắt cứ dán chặt vào tôi, nhìn tôi đi tới với vẻ oán trách.

Tôi ấp úng một lúc rồi nói: "Không phải em có việc sao, sao lại đến đây?"

Em vẫn ngồi trên cầu thang, ngẩng đầu nhìn tôi.

Hình như tôi nhìn thấy lửa giận trong mắt em ấy.

Em nhét chiếc hộp bên cạnh vào tay tôi, lạnh lùng nói: "Hôm nay với ngày mai em được nghỉ, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Tôi hỏi: "Em sao vậy?"

Em ấy nói: "Em về đây."

Tôi không hiểu, nắm lấy cổ tay em, nói: "Em đi đâu? Nếu được nghỉ thì tối nay cứ ở lại đây đi."

Em ấy nói: "Em đến để chia tay với anh."

Tim tôi đột nhiên lỡ một nhịp, rồi nghẹn lại trong lồng ngực, chỉ có thể thốt lên một câu: "Cái gì?"

Tạ Thần Mân nói: "Anh buông em ra."

Tôi nắm chặt không buông, nghi ngờ hỏi dồn: "Em nói rõ ràng xem, rốt cuộc là chuyện gì?"

Em ấy hít một hơi thật sâu, nói: "Bây giờ em rất tức giận, Lâm Sơ."

Tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, cũng không nghĩ ra cơn giận của Tạ Thần Mân đến từ đâu, chỉ cố gắng nắm lấy cọng rơm cứu mạng, giả vờ thản nhiên nói: "Hôm nay là sinh nhật anh, nếu em muốn chia tay, thì đừng làm vậy hôm nay được không?"

Tạ Thần Mân quay lại nhìn tôi, nói: "Lâm Sơ, anh là đồ vô tâm hả?"

Em ấy nói tiếp: "Anh tự nói đi, anh đã hứa với em điều gì?"

"Bây giờ đã mười một giờ rưỡi rồi, anh mới về."

"Là ai đảm bảo với em là anh không làm ca đêm?"

"Bác gái hàng xóm nói gần như ngày nào anh cũng về muộn sau mười giờ."

"Ngày nào anh cũng lừa em."

"Anh cũng biết hôm nay là sinh nhật anh mà. Sao anh không về muộn thêm nửa tiếng nữa, đạt luôn thành tích 'không về nhà ngủ' luôn đi?"

"Máy tính có gì hay ho mà anh cứ dính lấy nó thế, kiếp sau anh sống với nó luôn đi, cần em làm gì nữa?"

"Chia tay."

Trong lòng tôi sau bao nhiêu năm lại hiện lên dấu ba chấm. Ngượng ngùng nuốt xuống một trái tim đang bị mắc kẹt giữa không trung.

Tôi nói: "Tạ Thần Mân, em có gì thì nói thẳng ra, đừng có nói bóng nói gió nữa được không?"

Em ấy nói: "Em đợi anh ở đây từ lúc anh lừa em về giờ tan làm, càng đợi càng muộn, càng nghĩ càng tức."

Em ấy tự mình nổi cơn tam bành một trận, tự mình dập tắt cơn giận, rồi lại trách móc: "Kết quả anh lại có thái độ này, anh không biết dỗ dành an ủi em một chút sao?"

"Thôi được rồi, hôm nay không chia tay với anh nữa, ngày mai chúng ta coi như người xa lạ, không ai quen ai cả, ngày kia anh đưa em ra bến xe."

Tôi thật sự không nhịn được cười.

Cười đến chảy cả nước mắt.

Em ấy nói: "Nghiêm túc cho em!"

Tên nhóc này thật đáng sợ!

Tôi mở cửa, nói: "Vào đi, người lạ ơi."

Tạ Thần Mân như quả bóng xì hơi chưa hết, vừa ỉu xìu vừa phồng lên bước vào, nhìn Chiêu Tài đang vẫy đuôi mừng tôi, liếm tay tôi. Cuối cùng không nhịn được nữa, em ấy ngượng ngùng nói với tôi một câu: "Em nhớ anh, Sơ."

Tôi nói: "Anh cũng nhớ em."

Giận dỗi của Tạ Thần Mân tan biến trong phút chốc.

Rồi thì, tôi phải tính sổ với người lạ mặt này thôi.

Nếu không phải vì trò giận dỗi trẻ con này của em ấy, tôi cũng không biết Tạ Thần Mân lại quan trọng với mình đến vậy.

Chỉ một chút dấu hiệu của sự mất mát cũng khiến tôi lo sợ bất an.

Tôi nhìn em đang mở hộp bánh kem cho tôi, thầm nghĩ, sao trên đời lại có người tốt bụng và ngốc nghếch đến thế.

Bạn cùng phòng của em ấy kể rằng, em ấy đã cai game, gần như ngày nào cũng liều mạng học tập, em ấy nói tôi cũng có ước mơ rồi, nó đang ở một thành phố khác.

Em ấy từ nơi đó chạy đến chỗ tôi, ôm theo một chiếc bánh kem đặt làm thủ công, ngồi đợi từ bảy giờ tối đến mười một giờ ở trước cửa phòng lạnh lẽo.

Sau khi giận dỗi xong, em ấy lại cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, sợ tôi giận vì sự vô lý nhất thời của em ấy.

Em chưa bao giờ nghĩ đến việc trách móc tôi.

Khoé mắt tôi hơi cay cay, dưới ánh nến le lói cũng chẳng thể hiện rõ điều gì khác lạ.

Tạ Thần Mân ôm Chiêu Tài hát chúc mừng sinh nhật tôi, giọng hát của em ấy hay đến bất ngờ, nhưng con người này chẳng bao giờ chịu ngồi yên, vừa hát vừa nghịch ngợm hôn lên má tôi một cái.

Chạm vào dòng nước mắt mát lạnh đang lăn dài trên má.

Em ấy hơi giật mình, gọi: "Sơ."

Tôi nói: "Đừng nói gì cả."

Trước khi ngọn nến tắt, tôi ước một điều ước, ước có một thế giới, thế giới ấy có em ấy.

Tôi quên mất bánh kem vị gì, chỉ nhớ hôm đó tôi hơi mất kiểm soát.

Tôi nghe thấy tiếng em ấy cúi xuống, thở hổn hển bên tai tôi: "Sơ, hay là nghỉ một lát đi."

Tôi nói: "Em được không đấy, không được thì để tôi."

Em ấy nói: "Tha cho em đi mà."

★★★



Tạ Thần Mân mua bánh kem về, cắt hai miếng cho Chiêu Tài.

Chiêu Tài ngậm một miếng chạy về ổ, đặt lên tấm thảm mà bé mèo từng ngủ, rồi lại khịt khịt mũi chạy về phía em ấy, tự mình ăn miếng còn lại bên cạnh em.

Tạ Thần Mân hỏi: "mày biết hát không?"

Chiêu Tài đáp: "Gâu, gâu."

Tạ Thần Mân cất tiếng hát.

Em ấy nhìn ngọn nến, nói: "Chúc mừng sinh nhật."

Ánh nến chiếu lên dáng hình em ấy, giọng nói của em ấy như vang vọng quanh tôi, cơ thể mờ ảo của tôi dần dần hiện ra.

Qua mười hai giờ rồi, hôm nay là sinh nhật tôi, cũng là ngày cúng thất tuần của tôi.

Dù chỉ có mình tôi nhìn thấy hình ảnh hiện hữu của bản thân.




Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo