[Chết trước ngày cưới] Chương 8 - CHẠY LON TON

Chương 8

[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao ×
8.

Tạ Thần Mân học xong nghiên cứu sinh, được nhận vào làm việc tại trụ sở chính của một công ty lớn nổi tiếng toàn quốc.

Đây là công việc mà biết bao người mơ ước.

Nhưng em ấy lại xin chuyển đến chi nhánh.

Thực hiện lời hứa với tôi khi tốt nghiệp, đến thành phố tôi đang sống.

Tôi nhìn chuyến tàu cao tốc của em ấy tiến vào ga, nhìn thấy em vứt hành lý chạy như bay về phía tôi, nghe thấy em nói:

"Sơ, em nhớ anh."

Tôi nói: "Anh cũng vậy."

Em ấy nói: "Em nhớ anh nhiều hơn anh nhớ em."

Tôi không chấp nhặt với cậu nhóc to xác này, vỗ nhẹ vào lưng em ấy nói: "Đi thôi, Chiêu Tài đang đợi đấy."

Tạ Thần Mân khi ấy mới ngoài hai mươi tuổi, dáng người cao ráo, trong đám đông có thể dễ dàng nhận ra.

Em luôn thích mặc áo phông trắng, đội mũ lưỡi trai màu đỏ, nụ cười vô cùng trong trẻo, giống như tia nắng ban mai xuyên qua mây chiếu vào nhà ga.

Vẻ ngoài điển trai rất thuần khiết, sáng sủa, là kiểu người mà một khi đã tìm thấy trong đám đông, thì sẽ khiến người ta không thể rời mắt.

Nhà ga lúc đó đông nghịt người, bên ngoài có vô số thứ phồn hoa hấp dẫn ánh nhìn, nhưng ánh mắt tôi lại không chút phân tâm dừng lại trên người em ấy.

Không hiểu sao, tôi chỉ muốn ngắm em thêm một chút nữa.

Ngay cả khi chúng tôi mới quen nhau, trong những khoảnh khắc cuồng nhiệt trên giường, tôi cũng chưa từng quan sát em ấy kỹ đến vậy.

Tôi nói: "Thực ra trông em cũng khá đẹp trai đấy."

Tạ Thần Mân ngẩn người ra một lúc, sau khi hoàn hồn mới nói với tôi: "Sơ, anh làm em sợ đấy."

Tôi nói tiếp: "Đúng là đầu óc có chút kì lạ."

Nếu em ấy có đuôi, chắc giờ này đã vẫy tít lên rồi.

Đôi mắt em ấy ánh lên những tia nắng ban mai.

Giữa dòng người tấp nập, em nắm lấy tay tôi, siết chặt, tim tôi như ngừng đập một nhịp. Rồi dường như mọi thứ trước mắt đều trở nên nhạt nhòa, chỉ còn lại chàng trai ngốc nghếch đang nắm tay tôi là rực rỡ sắc màu.

Em ấy nói: "Sơ, em nhớ anh rất rất nhiều."

Tôi đáp: "Ừ."

Em ấy nói: "Chúng ta đi nhà nghỉ nhé."

Tôi nói: "Cút."

Nếu em ấy là một chú cún, tôi đoán chắc chắn phải có dòng máu của giống Poodle.

★★★



Tạ Thần Mân ngủ một mạch đến tận chiều, lúc tỉnh dậy, mái tóc rối bù cùng với ánh hoàng hôn đỏ sẫm như rượu vang bao trùm lấy em ấy. Em ngồi ngẩn người rất lâu.

Em ấy sờ soạng bên cạnh, gọi: "Chiêu Tài?"

Không có tiếng đáp lại.

Em ấy nhớ ra, sau khi tổ chức sinh nhật cho tôi xong, em đã đưa Chiêu Tài về nhà mẹ vào lúc rạng sáng.

Em ấy ngồi một mình trong ánh hoàng hôn, cô độc như một cái cây trơ trọi.

Lúc còn sống, nếu không phải đi làm, tôi đều cố gắng không ngủ trưa quá giấc, bởi vì mỗi khi tỉnh dậy, nhìn thấy ánh sáng ban ngày đã tắt, trong lòng lại dâng lên một nỗi cô đơn khó tả.

Nhưng sau này, khi Tạ Thần Mân học xong thạc sĩ xong đến bên tôi, tôi không còn phải lo lắng về điều đó nữa.

Bởi vì mỗi khi tỉnh giấc, luôn có người bên cạnh.

Tôi đến bên em ấy, nói: "Đồ ngốc."

Hôm nay là ngày cúng thất tuần của tôi, ngày duy nhất tôi có thể chạm vào em ấy một lần nữa.

Vậy mà em ấy chẳng làm gì cả, cứ thế ngủ mất.

Tôi đứng bên giường, đầu ngón tay khẽ lướt qua gương mặt nghiêng nghiêng của em.

Tôi có thể chạm vào.

Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của em ấy.

Đúng lúc có cơn gió thổi qua, tấm rèm voan trắng phác họa nên dấu vết mà nó để lại.

Tạ Thần Mân nhìn về hướng gió, như đang nhìn tôi.

Mắt tôi cay cay, thầm nghĩ, đủ rồi, như vậy là đủ rồi.

Có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt chàng trai ngốc nghếch này thêm một lần nữa, vậy là đủ rồi.

Em gầy đi rồi, đồ ngốc.

Sau này nếu không có tôi bên cạnh, em cũng phải tự nấu cơm cho mình ăn, đừng lúc nào cũng ăn mì gói.

Nếu em cảm thấy cô đơn, hãy tìm một người yêu em nhiều hơn em yêu người ta.

Tôi sẽ không phiền lòng đâu, đừng cảm thấy áy náy, hơn nữa tôi cũng chẳng nhìn thấy được nữa, haha.

Tôi chỉ mong em sau này có thể vui vẻ.

Sau này em cứ bay cao bay xa đi, đừng bận tâm điều gì nữa, chăm sóc bản thân thật tốt.

Xin lỗi em, tôi đã vô trách nhiệm xông vào cuộc đời em, rồi lại rời đi như một trò đùa.

Ngoài khoảnh khắc được sinh ra, cả đời này tôi chưa từng khóc như thế này.

Khóc đến nghẹn ngào, không thành tiếng.

Một lần sống cho bản thân, một lần chết dành cho em ấy, cuộc đời này coi như trọn vẹn rồi.

Em ấy không nghe thấy tiếng tôi.

Nhưng em ấy đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía tôi, cuống cuồng mặc quần áo, cửa cũng không khóa, chạy xuống lầu.

Em ấy lẩm bẩm: "Sơ, đừng đi, đừng mà, em đi tìm anh, đợi em một chút, chỉ một chút thôi."

Tim tôi thắt lại.

Cơn gió ấy thổi rất lâu, lật mở cuốn sách và cuốn nhật ký trên bàn, từng trang từng trang một, như thể thời gian đang trôi qua giữa những trang giấy.

Cơn gió ấy thổi qua những tán lá, mang theo vài chiếc lá đi phiêu du, hoặc chỉ để lại những gợn sóng rung động trong lòng rồi biến mất.

Cơn gió ấy thổi về phía chân trời.

Tạ Thần Mân đột nhiên dừng lại ở bậc thang cuối cùng.

Em ấy không đuổi kịp nữa rồi.

Tôi thấy em đứng lặng rất lâu, rồi gọi một tiếng: "Sơ."

Em khẽ nói, giọng có chút tủi thân: "Anh đợi em một chút được không, chỉ một chút thôi, một chút cũng không được sao?"

Không biết có thứ gì che mờ mắt tôi, nước mắt, hay là bóng tối của một cuộc đời chưa đến nửa chặng đường, mà cứ ngỡ như đã trải qua nửa đời người.

Hình ảnh cuối cùng rõ ràng mà tôi nhìn thấy, là em ấy bước ra giữa đường.

Đèn đỏ chói mắt ở phía đối diện và tiếng còi xe inh ỏi xé toạc bầu trời.

★★★



Hôm đó tôi nhớ em ấy gửi tin nhắn thoại nói với tôi: "Sơ, em đã ấn định ngày cưới vào đúng sinh nhật anh."

Lúc đó tôi đang ở công ty, ngón tay khựng lại trên bàn phím.

Tôi nói: "Tốt lắm."

Giọng em ấy nghe vui vẻ như một đứa trẻ sắp được đi du lịch vậy.

Em không giấu nổi sự phấn khích, cuối cùng cũng nói cho tôi bí mật mà em ấy đã giữ kín bấy lâu.

Em ấy nói: "Em đã viết một đoạn mã."

Tôi tưởng mình nghe nhầm, bật cười hỏi: "Em làm gì cơ?"

Em ấy nói: "Em không thuê người dẫn chương trình, đến hôm đó, máy tính sẽ đọc lời dẫn."

Nghĩ đến cảnh cả hội trường vang lên giọng nói đều đều, máy móc kiểu Google dịch hỏi "Bạn có đồng ý không?", tôi không nhịn được cười.

Tôi cười nói: "Em bị hâm à?"

Em ấy nói: "Thiếu mười lăm sợi dây thần kinh, ghép lại vừa đủ viết thành Lâm Sơ."

Tôi nói: "Lời ngon tiếng ngọt vô dụng với anh."

Em thật thà nói: "Anh nghĩ mà xem, tình địch đến làm chứng hôn cho em, sướng quá còn gì!"

Máy tính rốt cuộc đã làm gì đắc tội em ấy vậy?

Tôi nói: "Nếu có kiếp sau, anh sẽ chọn tình địch của em."

Em ấy nói: "Đồ đàn ông vô tình."

Mỗi người trong dòng người hối hả nơi thành phố, đều có một cuộc sống thường nhật giản dị, mang lại cho họ sự thoải mái và hạnh phúc, với những ồn ào, tiếng cười đùa, những câu nói đùa vô ý mỗi ngày, và cả những tâm trạng bất chợt ở một nơi nào đó.

Chẳng ai lại đi lo lắng về những chuyện đâu đâu, cân nhắc xem khoảnh khắc nào trong cuộc sống thường ngày có gì không ổn, đoạn nào có ý nghĩa lịch sử đáng ghi nhớ, những vấn đề mà chỉ những người phi thường, hay được số phận lựa chọn mới nghĩ đến.

Tôi cứ ngỡ mình cũng vậy.

Chưa bao giờ nghĩ rằng câu, "Nếu có kiếp sau" , lại là lời cuối cùng tôi nói với em ấy khi còn sống.

★★★



Bác sĩ hình như nói, tôi vốn có cơ hội được cứu sống, nhưng người lái xe gây tai nạn đã cố tình gây ra thương tích lần hai cho tôi.

Bởi vì nếu tôi chết ngay tại chỗ thì số tiền bồi thường sẽ ít hơn so với việc tôi bị thương nặng, rồi sau đó có thể phát sinh thêm nhiều chi phí điều trị.

Tôi cũng không hiểu rõ những chuyện này lắm, hình như là vậy, đó là những lời tôi nghe được khi linh hồn vẫn còn chút ít liên kết đau đớn với thể xác.

Không biết bao lâu sau, dây thần kinh thính giác yếu ớt của tôi truyền đến tiếng chuông điện thoại quen thuộc.

Rồi tiếng chuông tắt hẳn.

★★★



Tôi không ngờ chúng tôi lại gặp nhau theo cách này.

Ánh đèn lạnh lẽo của phòng phẫu thuật chiếu xuống cơ thể bất tỉnh của em ấy.

Xung quanh là các bác sĩ đang cố gắng hết sức để cứu em, nét mặt họ không chút cảm xúc.

Bên ngoài cửa là mẹ em ấy, bạn bè, và cả nữ tài xế trẻ tuổi đang hốt hoảng, tất cả đều nghe tin rồi vội vàng chạy đến.

Sau khi vị bác sĩ gượng nói "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức", họ đóng cửa lại.

Đèn bên trong phòng mổ sáng bao lâu thì tôi không rõ.

Khi em ấy đứng trước giường phẫu thuật từ từ mở mắt ra, bác sĩ vẫn đang tiếp tục cứu chữa mạch đập yếu ớt, như ngọn đèn sắp tàn của em ấy.

Chúng tôi nhìn nhau.

Em ấy nhìn tôi rất lâu, lâu đến nỗi nước mắt trào ra, run rẩy gọi: "Sơ."

Vẻ mặt tôi cũng giống hệt em ấy, tôi nói: "Đồ ngốc."

Đằng sau em ấy, vị bác sĩ mồ hôi nhễ nhại nói: "Báo với gia đình chuẩn bị tinh thần đi, dấu hiệu sinh tồn của cậu ấy quá yếu, chúng tôi có thể..."

Em ấy nói: "Em biết mà, anh vẫn luôn ở bên em, vẫn luôn ở đó đúng không?"

Nước mắt tôi lăn dài trên má, tôi lao đến túm lấy cổ áo em ấy, nói: "Mẹ kiếp... Em đã làm cái gì vậy! Mau quay về cơ thể của em ngay!"

Tôi thấy khi nhìn chiếc xe lao tới, trong mắt em ấy không hề có chút kinh ngạc nào.

Tôi không ngốc đến mức không nhận ra em ấy cố ý.

Tôi càng không ngờ em ấy lại ngốc nghếch đến mức tự sát.

Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfL1JIirru7ztgWjdzqkI_qLVT3f8hH_8UtJe5z5cb8N3uRXXuRR1bwtPDuNYOunxDYP3dYq3VtolKfo_7hvo7bFzrkuWduSh1bOKhpW0jLjf_tKveVOwewGTnWkrJ9vWpxZh84feJrPZDbMD5KzX2dy7Tq27E_-VCCNBJONSARcW5cN2w2q3XE0IzmlY/s500/462639464_1541148239940086_5568082627053581690_n.png",sizes: "266x266",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKh5gqBj905tiZ8lnYyVEh8uTU7Bkm9dJtb1O21XkiJtG3MZhX2rt5piKsiGQrvxp6wYLl8_1sUo7pabvNMSZaYsZHL3E_qmLeqMofosmCIA2ITCte2Rt2tO40FtaJOrtFELlbPVwnSPfPXvcqiH2m-3T5H8oPtN2JL_wK-FY_TDv1waQ/s1600/IMG_0832.jpeg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYSgTBQvia-VkdYVy5YfShVfUiXB8ZcfVb68yzxCsPxTriPjhvH0GwHWKxP2V2U0fp8LT8A6OsN0RaleF12YQknmSmHod2byvbNm_AH2sMx-xsXgcjpoHgiFsVfCL0RP0hSJh0NC_5zw16YQqluGnv3rO34DSb69N6VvzNbxjdl-4ogjMavgOe2XbgmlM/s1600/Kh%C3%B4ng%20c%C3%B3%20ti%C3%AAu%20%C4%91%E1%BB%81%201.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },{ name: "Theo dõi", icon: "ic:outline-list" },
Website giải trí dành cho người lớn
Quảng cáo