Chương 9
[Cập nhật lúc 6.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
Hồi đại học, tôi thường xuyên chạm mặt Tạ Thần Mân ở một số địa điểm quen thuộc.
Ví dụ như quán trà sữa, hay chỗ lấy hàng.
Lúc nào cũng thấy em ấy bận rộn làm thêm, xung quanh là vô số những cô gái đến bắt chuyện.
Ngoại hình em quá nổi bật, các cô gái cứ hỏi em ấy có phải sinh viên khoa nghệ thuật không.
Đôi khi trong nhóm cán bộ hội sinh viên của tôi cũng có người nhắc đến em ấy.
"Hình như cái cậu tên Tạ Thần Mân, là người mà hôm trước chúng ta xử lý vụ việc ấy nhỉ?"
Cán bộ phụ trách "diễn đàn gửi gắm yêu thương", đồng thời cũng là người làm công tác tuyên truyền, nói.
"Tuần nào cũng có người ẩn danh tỏ tình với cậu ta, thằng nhóc này xuất hiện trên diễn đàn nhà tôi với tần suất dày đặc luôn."
Tôi hỏi: "Tuần nào cũng có à?"
Cậu cán bộ kia tủi thân đáp: "Vâng, chịu hết nổi rồi."
Lúc đó, em ấy đang ngồi đối diện tôi, đội ngược chiếc mũ dành cho nhân viên, ngồi dạng chân trên ghế, đầu và tay gác lên lưng ghế, vừa uống trà sữa vừa nghịch điện thoại.
Tôi ngẩng lên nói: "Cậu đào hoa ghê nhỉ."
Em ấy đáp: "Không còn cách nào khác, mặt mũi là do ba mẹ cho."
Tôi nói: "Tốt thật."
Em ấy cũng ngẩng lên nhìn tôi: "Anh ghen à?"
Tôi nói: "Ghen với cậu á?"
Tên nhóc cà chớn này kéo ghế ngồi ngay ngắn, cười với tôi: "Anh, anh có bạn gái chưa? Hay là bạn trai?"
Tôi đáp: "Có rồi."
Em ấy khựng lại một chút, rồi vừa khuấy trà sữa vừa hỏi: "Hả? Sao em chưa thấy bao giờ?"
Tôi nói: "Cậu gặp nó hàng ngày đấy thôi, nó tên là máy tính."
Em ấy nói: "Anh đừng đùa nữa."
Tôi hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
Em ấy chống cằm, nói: "Trước đây, em từng có vài cô bạn gái."
Tôi nhấn mạnh: "Vài cô á, ghê gớm thật đấy Tạ Thần Mân."
Em ấy nói: "Không, em chẳng làm gì cả, nụ hôn đầu còn nguyên đấy, anh thấy em giống loại người đó sao?"
Em ấy không cho tôi cơ hội nói "giống", tiếp tục nói: "Lúc đó em khá dễ dãi, cứ thấy có người theo đuổi, có bạn gái là thấy oai lắm, tự hào lắm."
Em nói tiếp: "Em chưa từng theo đuổi ai, toàn là các cô gái chủ động đến tìm em, lợi hại không?"
"Lúc đó em giấu mẹ, cảm thấy mình ngầu bá cháy."
Tôi buông một câu: "Giai đoạn nổi loạn chồng chéo giai đoạn trẻ trâu."
Em ấy nói: "Sau đó mẹ em biết được, xin phép cho em nghỉ ở trường, rồi kéo em về nhà nói chuyện một đêm."
Tôi ngừng uống trà sữa, ngẩng lên nhìn em ấy.
Em ấy kể:
"Mẹ em nói, Tạ Thần Mân, mẹ không phản đối con yêu đương, con muốn yêu lúc nào cũng được."
"Nhưng con là con trai, có những việc con phải suy nghĩ nhiều hơn đối phương, gánh vác nhiều hơn."
"Khi con chưa sẵn sàng cùng người ta đi đến cuối con đường, đừng đáp lại bất kỳ kỳ vọng nào của họ."
"Họ cũng là con của ba mẹ họ, cớ sao phải chịu tổn thương vì sự thiếu suy nghĩ của con? Cớ sao phải trở thành thứ để con khoe khoang?"
"Tạ Thần Mân, lần này con làm mẹ thất vọng rồi."
Em ấy nói: "Mẹ cứ nhìn em như thế, rất nghiêm túc nói những lời này với em. Lúc đó em đã tự suy nghĩ rất lâu, rồi chia tay với tất cả các cô bạn gái, bị mỗi người họ tát cho một cái."
"Sau đó em bị đồn là kẻ tồi tệ, em không chủ động tán tỉnh ai nữa và cũng chẳng ai tán tỉnh em nữa."
Nghe đến đây tôi bật cười.
Em ấy nói: "Em đã nghĩ thông, thật ra trong lòng em không thích họ, nếu họ cứ tiếp tục với em thì sau này sẽ rất khổ sở."
Tôi trêu chọc: "Sao cậu biết được mình có thích hay không, nhỡ đâu bệnh trẻ trâu lại tái phát thì sao?"
Em ấy nói: "Anh, em nghĩ nếu em thực sự thích một người, chắc em sẽ phát điên lên mất."
Tôi hỏi: "Hửm?"
Em ấy nghiêm túc khoa tay múa chân: "Cứ như thể cả thế giới chỉ có hai màu đen trắng, duy nhất người đó là có màu sắc vậy."
"Nếu người đó biến mất khỏi mắt em, thế giới này chắc sẽ trở nên vô vị lắm."
Em ấy còn nói:
"Thà rằng để em biến mất cùng người đó."
Lúc đó tôi nhìn em ấy, cứ ngỡ em đang nói đùa.
Tôi im lặng một lúc rồi nói: "Cậu đi viết tiểu thuyết đi."
Em ấy cười hề hề: "Đến lúc đó chỉ có mình em đọc thôi."
Tôi nói: "Tôi đang thiếu một cuốn sách để kê chuột."
Em ấy nói: "Đồ phũ phàng."
Người bên chỗ làm gọi em ấy, nói là có một nhóm các cô gái muốn chụp ảnh cùng, mỗi người mua hai cốc trà sữa trân châu to đùng.
Tạ Thần Mân lập tức đội ngay ngắn mũ, đứng dậy nói: "Vâng, đến ngay đây."
Vậy là anh chàng này từ một tên"tình trường lão luyện", bỗng chốc hóa thành "thần tài" cho quán rồi.
★★★
Cuộc sống như một hộp socola, bạn vĩnh viễn chẳng biết viên tiếp theo sẽ có vị gì.
Nhưng thực ra nó còn phức tạp hơn cả socola, bạn sẽ chẳng bao giờ ngờ được rằng, một câu nói bâng quơ trong khoảnh khắc nào đó, rồi sẽ có lúc trở thành sự thật.
Em ấy từng trêu rằng chắc chắn tôi sẽ đi trước em, bảo tôi đợi ở cầu Nại Hà.
Em từng nói nếu người em yêu biến mất, em ấy cũng sẽ biến mất theo.
Một câu chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, một câu lại chưa bao giờ là lời nói đùa.
Giờ tôi mới biết.
★★★
Tạ Thần Mân đang ôm chặt lấy cơ thể tôi, run rẩy. Tôi có thể cảm nhận được, hơi ấm của em đang dần mất đi.
Em đang thoi thóp, linh hồn tạm thời thoát ra khỏi thể xác, phiêu dạt.
Tôi nói: "Em quay về đi."
Em ấy nói: "Không."
Tôi nói: "Đừng để anh phải nói lần thứ hai."
Em ấy hốt hoảng, run rẩy nói: "Đã hứa là sẽ đợi em rồi mà, Sơ... Em không muốn cô đơn một mình, anh cũng không muốn đúng không? Lần này chúng ta cùng đi được không? Trước đây lúc nào cũng ở bên nhau mà, anh đừng... "
"Anh đừng bỏ rơi em."
"Sơ, em nhớ anh."
Tôi siết chặt hai tay vào lưng em ấy, tiếng nấc nghẹn ngào vùi vào vai em.
Tôi có thể nghe thấy tiếng em ấy run rẩy yếu ớt dần, cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại.
Tôi cũng có thể nghe thấy tiếng máy móc va chạm, tiếng bác sĩ hô hấp cấp cứu, và cả tiếng cô gái trẻ, nữ tài xế ngoài cửa.
Cô ấy liên tục nói lời xin lỗi với mẹ của Tạ Thần Mân, nói rằng mình không ngờ anh ấy lại đột ngột xuất hiện giữa đường, cô gái cũng thừa nhận mình đã lái xe trong tình trạng hơi mệt mỏi.
Tôi có thể thấy, giữa hai hàng lông mày của cô ấy là sự mệt mỏi và hối hận tràn ngập.
Tôi thấy hốc mắt và lòng trắng của mẹ Tạ Thần Mân đã đỏ au, giọng nói tuy run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Không sao đâu, trách nhiệm thuộc về con tôi."
Nữ tài xế dường như chưa bao giờ gặp phải người nhà nào, tỉnh táo và lý trí đến vậy trong hoàn cảnh này, cô ấy sững sờ.
Mẹ Tạ Thần Mân nói: "Gần đây thằng bé có chút khác thường, tôi... tôi không ngờ nó lại nghĩ quẩn như vậy, nếu tôi sớm nhận ra thì..."
Bạn bè, người thân đang an ủi người mẹ giờ đây chỉ còn lại một mình. Điện thoại của nữ tài xế đổ chuông, giọng trẻ con ở đầu dây bên kia hỏi mẹ khi nào về nhà.
Tôi nói: "Tạ Thần Mân, em nhìn xem."
Đầu em ấy vùi trên vai tôi lắc lắc: "Em không nhìn."
Tôi không sao diễn tả được cảm xúc hỗn độn trong lòng mình lúc này.
Tôi thật ích kỷ, tôi muốn cùng Tạ Thần Mân, người đàn ông tôi yêu sâu đậm, cùng vượt qua cái chết lạnh lẽo. Tôi muốn đưa em ấy đi cùng, tôi không nỡ để em ấy lại một mình, chôn vùi trong những nghi thức giả tạo và cái gọi là ý nghĩa cuộc đời.
Nhưng tôi tuyệt đối không thể làm vậy.
Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, nói: "Em nghe lời tôi, được không?"
Lâu lắm rồi, ba người bạn cùng phòng của em ấy từng phàn nàn với tôi rằng, Tạ Thần Mân nghe lời tôi nhất. Bình thường em ấy hay đi học muộn, cãi lời thầy cô, đối đáp tay đôi với bạn bè, vậy mà trước mặt tôi lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ mẫu giáo.
Quả nhiên em ấy nghe lời, nhìn về phía đó.
Tôi nói: "Em nhìn mẹ đi."
Bóng lưng mẹ Tạ Thần Mân vẫn thẳng tắp, nhưng giữa những âm thanh hỗn tạp, bà lặng lẽ đứng đó, toát lên vẻ thê lương khó tả.
Tôi nói: "Mẹ chỉ còn lại mỗi mình em, nếu em ra đi, em bảo mẹ phải làm sao?"
Em ấy im lặng.
Tôi nói: "Em nhìn nữ tài xế kia xem, con của cô ấy vẫn đang chờ cô ấy về nhà. Có thể cô ấy là một bà mẹ đơn thân, một mình bươn chải kiếm sống, chỉ vì một phút bốc đồng của em, cuộc sống của họ có thể bị đảo lộn."
"Nhưng cô ấy vẫn lựa chọn ở lại, không hề bỏ trốn, em nỡ lòng nào để gia đình không trọn vẹn ấy, phải gánh thêm một phần tội lỗi sao?"
Tôi nói:
"Em nhìn xem, bạn bè của em, nét mặt của họ kìa."
"Em nhìn các bác sĩ đang cố gắng hết sức để cứu em."
"Còn cả Chiêu Tài nữa, nó đang đợi em đón nó về nhà."
"Sao em có thể nói rằng mình chỉ có một mình?"
Em ấy nói: "Nhưng không có anh, Sơ à, sao có thể thiếu anh được."
Tôi nói: "Anh vẫn luôn ở bên cạnh em mà, chẳng phải sao? Chỉ là em không nhìn thấy thôi."
Em ấy siết chặt lấy tôi, như muốn hòa quyện hơi thở của hai linh hồn làm một.
Em nói: "Sơ, em không nỡ."
Tôi nói: "Anh biết."
Em ấy không nỡ rời xa tôi, không nỡ rời xa thế giới này, nơi vẫn còn hơi ấm tình người.
Em ấy vùi mặt vào cổ tôi, khóc nức nở. Đây là lần thứ hai tôi thấy em ấy khóc mà không hề che giấu cảm xúc.
Em ấy nói: "Lâm Sơ, anh đúng là đồ nhẫm tâm."
Một người kiêu hãnh, lạc quan, yêu đời như em ấy, vậy mà phải tự thuyết phục bản thân từ bỏ tất cả, thậm chí là từ bỏ mạng sống, thật là đau đớn và khó khăn biết bao.
Nhưng em ấy đã thực sự làm vậy.
Tôi nói: "Xin lỗi."
Em ấy nói: "Không được nói hai chữ đó nữa."
Giống như lời thề non hẹn biển thuở thiếu thời, em ấy đã quyết tâm đến tìm tôi, nói rằng sẽ yêu tôi hơn cả một đời.
Nhưng, tôi chỉ có thể đẩy em ấy ra đi.
Sự lãng mạn chỉ nên tồn tại trong những câu chuyện, khi đối mặt với hiện thực tàn khốc, nó chỉ có thể nhận lấy thất bại.
Thế nhưng người đàn ông trước mắt tôi lại nói:
"Sơ, chúng ta kết hôn đi, ngay bây giờ, được không?"
Tôi nhìn em ấy.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng máy móc cấp cứu.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.