Chương 48: Ngoại truyện thêm
[Cập nhật lúc 9.4.25]
Tuỳ chỉnh nâng cao
×
-01-
"Chà... Đây chính là kiệt tác giữa cậu và Bệ hạ sao! Đầu rồng to bằng cả một gian nhà cơ đấy!"
Naro không khỏi trầm trồ khi nhìn vào miệng xả nước hình đầu rồng. Thủy Long là một ống dài bằng thép. Nó dẫn nước từ con sông cách xa hàng trăm dặm, chảy qua kinh đô Baedal đến tận trung tâm thành Naragaon. Công trình Thủy Long hoàn thành sớm hơn dự kiến nhờ vào việc huy động một lượng lớn nhân lực và tài lực. Việc hoàn thành một công trình quy mô lớn một cách nhanh chóng và không xảy ra tai nạn là nhờ những thiết bị thi công do Garon nghĩ ra.
Hai ngày sau sẽ diễn ra lễ khánh thành Thủy Long, các thủ lĩnh và sứ thần từ các nước chư hầu sẽ đến tham dự. Số lượng quốc gia bày tỏ ý định tham gia đã lên đến vài chục. Các quan đại thần thành Naragaon đang bận rộn chuẩn bị nghênh đón các vị khách quý. Các họa viên trong cung cũng tất bật tân trang, gột rửa lớp bụi thời gian từng ngóc ngách của tòa thành.
Tôi mỗi ngày đều đến xem Thủy Long dẫn nước đến tận trung tâm kinh thành với tâm trạng vừa mong đợi vừa lo lắng. Naro với khuôn mặt rạng rỡ nói:
"Nếu quê hương chúng ta cũng có Thủy Long chảy qua, mẫu thân và các đệ đệ sẽ không phải khổ sở vì hạn hán nữa."
"Huynh cũng có em trai sao?"
"À, là mấy đứa trẻ trong làng, nhưng chúng chẳng khác gì đệ đệ ruột ta cả. Bọn trẻ không có song thân hay người thân thích, nên mẫu thân ta chăm sóc chúng. Dù sao thì việc Baedal không còn phải lo lắng về nước cũng là nhờ Roha ngươi đấy!"
"Ta chỉ vẽ lại những gì có trong đầu Bệ hạ thôi. Ai cũng có thể vẽ, nhưng không phải ai cũng có thể nghĩ ra những điều như vậy."
Tôi đã vẽ rất nhiều sinh vật sống, nhưng đây là lần đầu tiên bức tranh của tôi nhảy ra khỏi trang giấy và thực sự được thổi hồn. Lễ khánh thành sắp tới, chúng tôi sẽ được chiêm ngưỡng cảnh tượng dòng nước đổ ra từ ống thép Thủy Long. Nếu đường ống nước vô tận này cung cấp nước cho Baedal, thì dù có hạn hán cũng không còn phải lo lắng về nạn đói.
Chúng tôi đi về hướng về biệt viện để lấy dụng cụ vẽ. Tôi lên tiếng:
"Hay là chúng ta mời gia quyến họa viên Naro đến dự lễ khánh thành thì sao? Huynh cứ ở trong cung mãi chắc cũng không có thời gian gặp người thân."
"Thật sao? À, hay là ta dẫn mấy đứa trẻ trong làng đến được không? Bọn chúng cứ đòi vào thành xem từ lâu rồi..."
"Các họa viên khác cũng mời người nhà đến, nên họa viên Naro chắc chắn cũng được thôi."
"Nhưng ta không biết lũ người kia có để yên không nữa."
Naro trừng mắt nhìn nhóm họa viên mới đang tụ tập ở vọng lâu cao. Bọn họ đang bận rộn xu nịnh bên cạnh Họa sư, người đứng đầu các họa . Hầu hết các họa viên mới đều xuất thân danh gia vọng tộc, và đã giành được vinh dự vẽ tranh ghi lại sự kiện trọng đại của hoàng gia lần này. Naro, người bị Họa sư ghét bỏ nên đã bị loại ngay từ đầu. Thay vào đó, huynh ấy phải đảm nhận những công việc vặt vãnh như quản lý vật liệu hoặc hầu hạ các họa viên mới. Dù xét về kỹ năng hay kinh nghiệm, Naro mới là người nên ở vị trí đó, trong lòng huynh ấy chắc chắn không dễ chịu gì. Tôi dám chắc rằng học hỏi từ Naro, dù là về hội họa hay cách sống, đều đáng giá hơn nhiều.
Khi tới biệt viện, tôi đưa cho Naro gói đồ đã chuẩn bị.
"Ta không chắc có vừa tay họa viên không, nhưng thấy có vẻ ổn nên ta đã mang theo vài thứ. Đừng cất giữ cẩn thận quá, cứ dùng thoải mái đi ạ."
Naro mở gói ra, rồi nhảy dựng lên.
"Cái, cái này chẳng phải là than đen Morusan sao? Giấy Nati nữa! Cậu làm sao có được thứ này...? À, chắc lại là Bệ hạ ban cho rồi."
"Ta không rành lắm, nhưng họa viên lại nhận ra ngay nhỉ."
"Than đen Morusan có màu sắc khác biệt lắm. Khi vẽ đường nét rất mượt mà, không bị rơi vụn, và cái ánh sáng lung linh này cậu thấy không? Ngay cả những họa sĩ nổi tiếng cũng phải chờ đợi vài năm mới mong có được, không biết ta có nên dùng thứ này không nữa..."
Đúng là nó mềm mại và không bị rơi vụn. Đôi khi Garon còn chu đáo hơn cả tôi. Khi tôi cảm động trước bức tranh của phụ thân mà Garon tìm được, ngài ta đã bắt đầu lùng sục tất cả các tác phẩm còn sót lại trên khắp đất nước. Có tin đồn rằng chỉ cần mang tranh của phụ thân tôi đến thành Naragaon là có thể kiếm được bộn tiền, nên tranh giả cũng bắt đầu xuất hiện tràn lan.
Nhưng rất nhiều người đã bị Garon phát hiện và suýt bị chém bay đầu. Đó là những bức tranh giả tinh xảo đến mức ngay cả tôi cũng bị lừa, nhưng Garon lại nhận ra ngay lập tức.
Khác với vẻ mừng rỡ ban đầu, Naro chỉ mân mê những vật liệu quý giá. Dường như huynh ấy không thoải mái vì chúng là của Garon ban cho. Naro đến giờ vẫn còn tái mét mặt mày mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân của Garon.
"Nếu huynh không thích, có thể bán ở cửa hàng họa phẩm rồi mua đồ mà huynh hay dùng cũng được."
"À, không. Ta sẽ dùng cẩn thận!"
Naro vội vàng ôm lấy gói đồ và giấu vào phòng mình. Trông huynh ấy chẳng khác nào một chú sóc đang giấu hạt dẻ vào bụi cây.
Thấy mặt trời đã lên đỉnh đầu, tôi biết đã đến giờ phải đến Long Điện. Khi tôi thu dọn đồ vẽ, Naro cũng bật dậy.
"Sao, sao vậy? Cậu định đi đâu?"
"Ta phải đến Long Điện dùng bữa ạ."
"À phải, đúng rồi."
Tôi chia tay Naro và rời khỏi biệt viện, vừa lúc gặp nhóm họa viên mới đi tới. Bọn họ hắng giọng rồi lướt qua tôi. Lúc đầu bọn họ còn ngay trước mặt mà khinh thường xuất thân của tôi, nhưng giờ thì đến nhìn thẳng tôi cũng không dám. Đó là kể từ khi bọn họ biết tôi vẽ chân dung Hoàng đế và sống ở Long Điện.
Tôi bước đi dọc theo những hình tròn được khắc trên tường thành. Sau khi bị cắt một bên sừng, tôi thường xuyên bị lạc đường, nên Garon đã vẽ dấu hiệu trên tường thành. Hình tròn chỉ đường đến Long Điện, hình tam giác chỉ đường đến biệt viện, và dấu nhân chỉ đường ra khỏi thành.
Bất chợt tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã, quay lại thì thấy Naro đang lẽo đẽo theo sau như một hạt dẻ chín rụng.
"Huynh theo ta làm gì?"
"Ta xem cậu đi có ổn không. Từ khi một bên sừng bị mất, cậu hay lạc đường lắm mà."
"Chỉ cần nhìn kỹ ký hiệu là được."
"Ai biết ký hiệu đó sẽ dẫn cậu đi đâu? Không chừng trong cung có thích khách thì sao? Dạo này dân chúng đang oán than một con quái vật Imae nào đó mê hoặc Hoàng đế làm hại đất nước, đòi chém đầu nó rồi treo ở chợ kia kìa...! Đừng nhiều lời nữa, mau đi thôi!"
Naro vừa nói vừa đẩy tôi đi trước. Từ sau khi chuyện tôi và Garon bị phát hiện, Naro đặc biệt hay đi theo tôi. Có lúc tôi còn cảm thấy như bị giám sát. Chắc huynh ấy bị sốc nặng và vốn tính hay lo lắng nên mới vậy.
Chúng tôi đi qua cây cầu dẫn đến Long Điện và bước vào sân. Ba huynh đệ võ sĩ hộ vệ đang tụ tập ở một góc hậu viện. Việc các hộ vệ lảng vảng ở Long Điện có nghĩa là Garon đã đến.
Tam đệ Usa khoanh tay đứng bên cạnh, còn đại sư huynh Unsa thì vẻ mặt có vẻ không hài lòng.
"Có nhất thiết phải mời cả các nước chư hầu đến dự lễ khánh thành không?"
"Đúng vậy, nếu bọn chúng đánh cắp phương pháp thiết kế Thủy Long thì phiền phức lắm."
"Các quan đại thần cũng kịch liệt phản đối việc tổ chức lễ khánh thành, không hiểu sao Bệ hạ lại kiên quyết như vậy."
"Những chuyện đó không phải việc của ta, chỉ là công việc của chúng ta lại nhiều thêm thôi. Nếu ban đầu không làm cái Thủy Long đó thì đã chẳng có nguy cơ bị đánh cắp thiết kế rồi."
"Nhờ có nó mà dân chúng không còn phải lo lắng về nước, đừng có cằn nhằn nữa."
Đại Phủ Sứ quát lớn khi nghe hai người họ nói chuyện.
"Chỉ biết một mà không biết hai! Các ngươi nghĩ Bệ hạ của chúng ta tốn bao nhiêu công sức làm ra cái Thủy Long này chỉ để ban phát cho lũ dân đen ngu muội sao? Với danh nghĩa cung cấp nước, Ngài ấy sẽ phái binh lính của chúng ta đến các nước chư hầu để chiếm đóng các căn cứ! Thêm vào đó còn có thể mua được đặc sản với giá rẻ mạt, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Ngay cả những quan đại thần được coi là có học thức cũng nói những lời ngu xuẩn như lũ vô học này, không biết rồi đất nước này sẽ đi về đâu!"
Garon là một kẻ cuồng chiến tranh và một thương nhân bẩm sinh. Những quốc gia có thể nói lý lẽ, hắn dùng thương mại để thôn tính, còn những quốc gia không chịu cúi đầu, hắn tàn phá không thương tiếc. Vì vậy, các nước chư hầu duy trì quan hệ hòa bình đều phải cống nạp những vật phẩm quý giá hàng năm để tránh chiến tranh với Baedal.
Đại Phủ Sứ nhìn lên bầu trời xa xăm thở dài:
"Ngày xưa, những kẻ nói những lời ngu xuẩn như vậy đã chẳng còn cái đầu trên cổ rồi, Bệ hạ dạo này cũng mềm yếu đi nhiều..."
"Dạo này trong thành cũng buồn tẻ thật."
Usa ngáp dài vẻ uể oải. Đại Phủ Sứ phát hiện ra chúng tôi, lập tức nghiêm chỉnh cúi chào tôi. Cái cổ cứng nhắc của ông ta với tôi giờ đã mềm mại hơn. Pungbaek tiến đến chỗ Naro. Dạo này ai cũng biết hắn đặc biệt quan tâm đến Naro, trừ chính đương sự. Naro cúi đầu chào, Pungbaek chỉ khẽ gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng.
"Ta đưa ngươi đi nhé?"
"Dạ? Sao ngài biết ta đi đâu...?"
"Ngươi định đi đâu?"
"Ta định đưa Roha đến Long Điện."
"Đi thôi."
"À, không... Ta sẽ đợi một mình đến khi Roha dùng bữa trưa xong. Được chứ ạ?"
"À, ừ..."
Naro bám chặt lấy tôi, mắt rưng rưng. Tam đệ Usa bĩu môi nhìn Pungbaek.
"Pungbaek huynh mắt tinh đến nỗi con mồi cách xa mười dặm cũng bắn trúng, sao mắt nhìn người lại tệ đến vậy..."
"Pungbaek từ nhỏ đã có khẩu vị khác người mà. Còn ăn cả ếch, cả đất nữa."
Unsa mỉm cười với Naro. Naro ngây thơ không biết các hộ vệ đang nói đùa tục tĩu, chỉ chớp mắt ngơ ngác. Thấy cảnh đó tôi càng khó chịu, định kéo Naro rời đi. Đúng lúc đó, giọng của Unsa giữ chân tôi lại.
"Trước mặt Bệ hạ tốt nhất đừng nhắc đến cái tên đó."
Khi quay đầu lại, Unsa đang nhìn Naro. Naro với vẻ mặt bối rối hỏi Unsa:
"Ngài đang nói tôi sao?"
"Đúng là ngươi."
"Nhưng tên thì có gì...?"
"Cái tên Roha gì đó, nghe như mấy thằng nhãi ở lỹ viện đặt cho ấy, đừng có gọi trước mặt Bệ hạ."
"...Sao, sao vậy ạ?"
"Không muốn lưỡi bị cắt thì đừng có gọi."
Lời của Unsa khiến Naro tái mét mặt mày. Sợ Naro sẽ ngất xỉu nếu còn chần chừ, tôi vội vàng rời khỏi đó.
Tôi dỗ dành Naro, người nhất quyết đòi đợi ở trước Long Điện, rồi đưa huynh ấy về biệt viện. Vừa vào nội điện, các cung nữ vội vàng mở cửa. Đi qua vài cánh cửa trung môn, cuối cùng tôi cũng đến được căn phòng cuối cùng. Ngay trước khi cung nữ chạm tay vào nắm cửa, cửa đã mở ra.
Garon đứng sau cánh cửa. Ngài ta nhướng mày như trách tôi đến muộn. Qua bờ vai rộng của ngài ta, một con gà sống đã lột da nằm trong bát.
Từ bao giờ, tôi và Garon đã quyết định ăn trưa cùng nhau. Không ai đề nghị trước, mà mọi chuyện cứ tự nhiên như vậy. Garon giật lấy đồ vẽ trong tay tôi rồi nghiêng người sang một bên. Tôi không chút ngần ngại bước vào khoảng không gian ngài ta nhường lại.
Cạch - tiếng cửa đóng sầm sau lưng luôn khiến tôi rùng mình.
Tôi ngồi xuống chiếc bàn gỗ, Garon cũng ngồi xuống đối diện. Ngài ta rửa tay trong bát nước rồi cầm lấy con dao găm. Động tác tách thịt và xương nhanh nhẹn và vô tình. Bàn tay đã tước đoạt vô số sinh mạng ấy giờ lại chuẩn bị thức ăn cho một người, thật là lạ lùng.
Lời đối thoại của hộ vệ và Đại Phủ Sứ lúc nãy lại hiện lên trong đầu tôi.
"Ngài không sao chứ?"
"Cái gì?"
"Nếu mời người của các nước chư hầu đến dự lễ khánh thành, bí mật về Thủy Long có thể bị tiết lộ... Hơn nữa, biết đâu trong số đó lại có thích khách trà trộn vào."
Ánh mắt Garon lộ vẻ kỳ lạ.
"Nghe cứ như em đang lo lắng cho ta vậy."
"Vâng, Bệ hạ bình an thì ta mới giữ được mạng."
Tôi trả lời trơ trẽn nhưng trong lòng lại nặng trĩu. Những kẻ muốn ám sát Garon nhiều vô kể. Nếu trà trộn vào đám đông, khó mà bắt được. Dù tôi từng là kẻ muốn hạ độc Hoàng đế và đánh cắp bản vẽ Chấn Thiên Lôi, nhưng giờ tôi lại lo lắng cho ngài ta.
"À, liệu có thể mời các đệ đệ của họa viên Naro đến dự lễ khánh thành Thủy Long không ạ? Khi ta vẽ bản thiết kế, huynh ấy đã giúp ta rất nhiều."
Nếu nhận được sự đồng ý của bệ hạ, Naro sẽ không còn lo lắng nữa. Ánh mắt Garon sắc bén nhìn tôi.
" đúng là hào phóng ở mấy chỗ kỳ lạ."
Đó là một lời nói khó hiểu. Thấy tôi ngơ ngác, ngài ta nói thêm:
"Em dường như sống vì niềm vui được ban phát cho tên họa viên đó."
Chẳng lẽ ngài ta đã nhận ra vài món đồ trong số vật liệu vẽ chất đống trong phòng đã biến mất? Quả thật, ánh mắt của Naro luôn long lanh khiến người ta muốn cho đi. Nếu tôi nói lý do tôi quan tâm đến Naro là vì huynh ấy giống mẫu thân tôi, ngài ta sẽ có vẻ mặt như thế nào?
"Hay là những thứ Bệ hạ ban cho, ta đã tự ý..."
"Không phải ý ta như vậy."
Quả thật, ở cạnh Garon không thể nói là dễ chịu. Nhưng ngài ta cũng không còn là đối tượng của nỗi kinh hoàng như trước nữa. Tôi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Garon.
"Vậy có thể mời đệ đệ của họa viên đến được không ạ?"
Garon nhíu mày không trả lời.
"Có thể mời được không ạ?"
Tôi kiên trì hỏi lại, mắt ngài ta nheo lại.
"Tùy em."
Garon đưa miếng thịt gà lên miệng tôi. Mùi tanh của máu con vật vừa bị giết đôi khi khiến tôi ghê tởm. Tôi vội ăn nhanh để ngài ta còn dùng bữa. Ngài ta luôn đợi tôi ăn no rồi mới ăn.
"Bệ hạ cũng mau dùng bữa đi ạ."
"Vậy sao?"
Môi Garon tiến đến bao trùm lấy môi tôi. Vẫn còn vị máu gà trong miệng, tôi vội vàng quay đầu đi. Ngay lập tức, tóc sau gáy tôi bị giữ lại. Ngài ta dùng lưỡi cạy mở răng tôi rồi khẽ cắn. Khoảnh khắc này luôn khiến vai tôi rụt lại. Đôi môi ngài ta dính đầy máu như đang cắn xé lưỡi tôi. Áo tôi trượt khỏi vai, đầu chạm xuống sàn. Trong suốt thời gian đó, Garon vẫn ghì chặt môi tôi, hơi thở dồn dập.
Những cuốn sách đặt trên bàn gỗ vẫn nằm nguyên vị trí như lần đầu tôi đến. Chấn Thiên Lôi cũng vậy. Kẻ làm xáo trộn căn phòng này chỉ có Garon và tôi.
Gần đây, Garon dường như mất hứng thú với việc giết chóc bừa bãi. Ngài ta có vẻ chú tâm hơn vào việc được tôi khen ngợi, nếu trải qua một ngày mà không thấy máu người vô tội. Trong tôi cũng có một sự thay đổi nhỏ. Tôi cảm thấy thoải mái hơn khi gọi ngài ta bằng tên thay vì những danh xưng như Hắc Vũ Thiên Vương hay Hoàng đế Bệ hạ. Tôi lo lắng tột độ rằng kẻ mà tôi từng muốn giết chết sẽ gặp chuyện không may. Thỉnh thoảng, nỗi nhớ mẫu thân ùa về khiến tôi phát điên, và ngài ta chỉ im lặng chờ đợi cơn giận dữ của tôi qua đi, chỉ như thế thôi.
***
Sáng ngày lễ khánh thành Thủy Long, thành Naragaon tràn đầy sức sống. Các thủ lĩnh của các nước chư hầu và gia quyến họ mang theo, cùng với vô số quà tặng tiến cống Hoàng đế, tạo thành một dòng người không ngớt. Những nước chư hầu không thể tham dự vì vấn đề sức khỏe đã gửi những lễ vật hậu hĩnh thông qua sứ giả. Binh lính canh giữ cổng thành kiểm tra kỹ lưỡng từng vị khách và quà tặng họ mang theo, không bỏ sót thứ gì. Ngay cả sau khi đã vào thành an toàn, bầu không khí lễ hội vẫn nhuốm vẻ căng thẳng bởi binh lính bố trí khắp nơi. Người Imae không thấy đâu. Nghe nói, phần lớn người Imae bị Baedal tàn sát, những người trốn thoát thì sống cuộc đời lang bạt.
Các họa viên mới ngồi trên vọng lâu cao vẽ lại cảnh tượng lịch sử này. Mắt và tay tôi cũng bận rộn vẽ đoàn người từ các quốc gia khác. Tôi định chỉ phác thảo rồi tô màu sau. Tất nhiên, họa viên vẽ tranh ghi lại sự kiện hoàn cung là người khác, nên bức tranh này sẽ chỉ thuộc về riêng tôi.
Ba người từ nước Seonbi tập trung dưới vọng lâu. Sắc mặt họ tối sầm lại.
"Chắc chắn là thép từ núi Golnaru. Thép Golnaru không bị gỉ sét trong nước và cũng không bị mài mòn."
"Dù vậy, dù tốt đến đâu thì khi tiếp xúc với nước cũng khó mà trụ được mười năm. Sao thép lại không có màu trắng bạc? Trên bề mặt ống nước có thứ gì đó bóng loáng được bôi lên, không biết là cái gì nữa."
Ống nước được làm bằng cách trộn kim loại trắng bạc vào nước thép đang sôi sùng sục rồi bôi keo lên bề mặt ngoài. Garon thấy tôi dùng cách này khi vẽ nên đã áp dụng vào Thủy Long. Keo dán chặt các khe hở của thép và ngăn nước tiếp xúc, tuổi thọ của ống thép sẽ kéo dài hơn nhiều. Cảm thấy có người ở góc khuất, người nước Seonbi vội vàng rời đi.
Tôi tiếp tục công việc đang dang dở. Đang mải mê phác thảo, một bóng đen đổ xuống trang giấy.
"Cậu đang làm cái gì ở đây vậy?"
Ngước mắt lên, tôi thấy Unsa đang đứng đó. Từ vọng lâu xuống chỉ vài bước chân, nhưng Unsa thở dốc như vừa leo lên đỉnh núi.
"Bệ hạ sắp đến rồi, cậu còn làm gì ở đây?"
"Vậy nên ta mới đợi ở đây."
Nghe tôi trả lời, Unsa cau mày.
"Đứng dậy đi. Cậu tự ý biến mất khiến Long Điện náo loạn cả lên."
"Sao...?"
"Các cung nữ đang chuẩn bị đồ để trang điểm cho cậu đấy."
"Tại sao lại là ta?"
"Khi Bệ hạ xuất hiện, cậu định đứng bên cạnh với bộ dạng đó sao?"
Tôi khẽ cười. Nếu vẽ đoàn tùy tùng của Hoàng đế thì còn có thể, chứ đứng bên cạnh ngài ta thì tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Chắc chắn các thủ lĩnh chư hầu sẽ xì xào bàn tán khi thấy Garon mang theo một con quái vật bên mình.
"Ta sẽ không đi. Xin hãy chuyển lời này đến Bệ hạ."
"Ta không có ý định van xin cậu đi. Nhưng nếu hôm nay xảy ra đổ máu, tất cả là trách nhiệm của cậu."
"Ta hiểu rồi."
Nghe tôi trả lời, Unsa trợn mắt. Rồi hắn khẽ nhếch mép cười khẩy.
"Cậu có biết tại sao Bệ hạ lại mạo hiểm mời các nước chư hầu đến không?"
"Ta không biết."
"Để dụ Raon Hiljo đến. Có lẽ ngài ta sẽ trà trộn vào đám đông khách quan."
Tôi mất một lúc mới nhận ra cái tên vừa thốt ra từ miệng Unsa là ai. Unsa tiếp tục nói những điều không cần thiết với tôi, người vẫn còn đang rối bời.
"Cách đây không lâu, Cửu Gia đã tìm ra căn cứ của Raon Hiljo và định tiêu diệt ngài ta. Nhưng không ngờ ngài ta lại đánh hơi được và trốn thoát không dấu vết. Vậy thì phải khiến ngài ta tự chui ra thôi."
Có vẻ hài lòng với phản ứng ngơ ngác của tôi, Unsa nhẹ nhàng bước xuống vọng lâu. Raon Hiljo dù có liều lĩnh đến đâu cũng không phải kẻ dễ dàng mắc bẫy của Garon. Ngày ngài ấy đặt tên cho tôi, Raon Hiljo đã hoàn toàn rời bỏ tôi. Tôi cũng vậy. Tôi nín thở một lát để không bị cảm giác tội lỗi với mẫu thân và Raon Hiljo nuốt chửng.
"Roha!"
Dưới vọng lâu, Naro đang vẫy tay với tôi. Bên cạnh huynh ấy là một hàng dài lũ trẻ. Chúng đứng tụm lại trông như một đám nhóc trong làng rủ nhau chơi trò lính tráng. Tôi đặt tạm đồ vẽ xuống và đi xuống dưới.
"Á á á! Quái vật! Quái vật!"
"Sừng kìa! Sừng sừng!!"
Vừa thấy tôi, lũ trẻ đã hét lên rồi trốn sau lưng Naro. Đứa nhỏ nhất còn không kịp chạy, chỉ biết khóc nấc lên. Naro quát lũ trẻ:
"Hừ! Ai cho phép các ngươi gọi quái vật trước mặt quái vật hả?! Nhờ có họa sĩ đây mà các ngươi mới được ngắm thành Naragaon và cả quái vật nữa đấy! Mau hành lễ đi!"
"Cảm ơn ngài ạ~."
Lũ trẻ vừa khóc vừa cúi đầu chào tôi. Naro thường tỏ ra rụt rè trước các họa viên, nhưng hôm nay huynh ấy trông như một người huynh trưởng chững chạc.
"Nhưng sao chỉ có các đệ đệ của huynh đến vậy?"
"Mẫu thân ta bảo đầu gối đau nên không đến được. À phải rồi, đây là mẫu thân ta gói cho cậu này..."
Naro ngập ngừng đưa cho tôi một bọc đồ khá nặng. Mở ra, tôi thấy một con ấu long nằm ngửa bụng béo tròn đã chết.
"Hôm qua mẫu thân đi núi hình như bắt được nó. Thực ra chân bà cũng bị con ấu long này cắn bị thương đấy. Cậu chăm sóc ta chu đáo quá nên đây là chút quà mọn... Không có gì to tát đâu, mong cậu nhận lấy."
"Độc của ấu long rất nguy hiểm đến tính mạng, mẫu thân huynh có sao không?"
"Mẫu thân ta bôi thuốc rồi nên đừng lo lắng quá! Mà cậu tặng ta bao nhiêu là đồ quý giá, thật là... ta thấy ngại quá..."
"Thịt nó nhiều, lại ướp một ngày rồi chắc là ngon lắm. Xin hãy chuyển lời cảm ơn của ta đến mẫu thân."
Sau đó, Naro giới thiệu từng đệ đệ cho tôi. Bọn trẻ kêu đói, Naro liền dẫn chúng đến sảnh tiệc.
Tùng tùng tùng---
Tiếng trống dồn dập vang lên. Các nhạc công đứng thành hàng hai bên đường tấu nhạc khí thế. Tôi lên vọng lâu nhìn xuống. Garon mặc bộ long bào đen bước ra. Tôi chưa từng thấy ai mặc màu đen mà lại nổi bật đến vậy. Theo sau ngài ta là hai huynh đệ hộ vệ và đoàn quân sĩ mang cờ diễu hành, cùng với Đại Phủ Sứ đang lấy khăn tay lau nước mắt... Nhanh tay, tôi vẽ lại khoảnh khắc Hoàng đế diễu hành lên trang giấy.
Trước uy nghiêm của Hoàng đế, các vương hầu đều đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Garon kết thúc cuộc diễu hành hùng tráng và đến bên bờ kênh nước. Từ xa nhìn xuống, nó giống như một con rồng khổng lồ đang nghỉ ngơi trên mặt đất. Đầu ống thép cuối kênh có hình dạng miệng rồng đang há ra. Việc làm đầu rồng là ý tưởng của tôi, và Garon cũng thích nó. Tiếng kèn vang lên từ phía chân trời xa. Một binh sĩ vẫy cờ lên xuống, hai binh sĩ khác hạ chiếc tay cầm bằng sắt lớn xuống. Những người xem nín thở theo dõi thân rồng.
Đúng lúc đó, từ nơi xa xăm vọng lại tiếng nước va đập vào ống thép. Nghe như tiếng một con rồng khổng lồ đang vươn mình trước khi bay lên trời. Dòng nước từ con sông cách xa hàng trăm dặm đang chảy qua trung tâm các ngôi làng và tiến về thành Naragaon. Cuối cùng, dòng nước sau một hành trình dài đã đổ xuống giếng. Khoảnh khắc dòng nước được khai thông đầy xúc động, tiếng reo hò vang lên khắp nơi.
Khi Garon lần đầu tiên phác thảo và tiến hành xây dựng con kênh này, tất cả mọi người đều bi quan. Nhưng con kênh trong đầu ngài ta đã được hoàn thiện tỉ mỉ đến từng vị trí, hình dạng và từng bộ phận. Tôi vẫn không thể quên khoảnh khắc chuyển những ý tưởng trong đầu ngài ta lên trang giấy. Cầm bút cả đời, nhưng đó là lần đầu tiên tôi vẽ một bức tranh tràn đầy sức sống đến vậy.
Người của các nước chư hầu có lẽ đang mong chờ buổi lễ khánh thành hôm nay sẽ thất bại. Họ ghen tị với bước tiến không ngừng của Hắc Vũ Thiên Vương và chỉ mong ngài ta sụp đổ. Tôi trước đây cũng từng như vậy. Nếu tôi là dân thường của đất nước này, liệu tôi có mù quáng ca ngợi Garon không? Đối với một số người, ngài ta là một tên sát nhân, một bạo chúa điên cuồng, nhưng đối với những người khác, ngài ta là một minh quân mang lại cuộc sống no đủ.
Garon nhìn con rồng vừa phun nước mạnh mẽ. Dù đã hoàn thành tâm nguyện, vẻ mặt ngài ta vẫn thờ ơ. Có lẽ vì tôi từ chối tham gia, hoặc vì kẻ thù ngài ta mong đợi đã không xuất hiện. Đại Phủ Sứ lo lắng nhìn sắc mặt bệ hạ. Các thủ lĩnh chư hầu và quan đại thần Baedal đều bắt đầu căng thẳng. Cuối cùng, Garon rẽ đám đông bước đi đâu đó. Tôi không mấy lo lắng. Điều quan trọng là dù ngài ta không vui, mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở mức đó.
Bất chợt, tôi thấy Naro đang cùng các đệ đệ xem diễu hành. Bọn trẻ mải mê ăn những món đồ cầm trên tay, hoàn toàn lạc vào thế giới riêng. Cách đó vài bước, bốn năm họa viên mới đang chăm chú nhìn Naro. Bọn họ tiến đến chỗ Naro rồi dẫn huynh ấy đi đâu đó. Các đệ đệ của Naro cũng lũ lượt đi theo. Tôi ném bức tranh và đuổi theo họ.
Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.